Sương đỏ 144-149 Thủy Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

144.

Vậy còn với Nguyễn Ánh, em đối với anh ta như thế nào?

 Linh Lan im lặng, nó không nói gì.

Trong phút chốc, những hình ảnh của quá khứ chậm chạp trở về trong tâm trí nó. Nụ cười kiêu ngạo, ánh mắt dịu dàng, đồng hoa lau, những trái dâu ngọt, và quan trọng là sợi dây chuyền đính con chim phụng hoàng, tất cả những dấu hiệu đó, nếu nó không tưởng tượng thì chẳng phải Nguyễn Ánh rất quan tâm đến nó hay sao?

Được người mà nó đã mạnh miệng tuyên bố sẽ đi theo quan tâm, lẽ ra Linh Lan rất vui, rất cảm động, nhưng mà…

Linh Lan cắn môi.

Nhưng mà…

Sự bá đạo của Nguyễn Ánh làm cho nó sợ hãi, sự độc đoán của anh khiến nó nghẹt thở, tính cách thất thường của anh khiến nó hoang mang. Nó không phủ nhận được những gì anh đã làm cho nó, điều đó khiến nó cảm kích, rất cảm kích, nhưng đáp lại thì không thể nào.

Không thể nào!

Linh Lan buông tiếng thở nhẹ, nó nhắm mắt lại, rồi nhẹ nhàng mở mắt ra, đôi mắt lấp lánh những tia sáng khác thường.

- Đối với Nguyễn Ánh, em rất cảm kích những gì anh ta đã làm cho em, chỉ thế mà thôi!

Linh Lan trả lời, giọng nhẹ nhàng, nhưng trong sự nhẹ nhàng ấy lại rất kiên quyết. Anh Tú nhìn Linh Lan đăm đăm, nội câu trả lời cùng thái độ của Linh Lan thôi, anh đã biết trái tim em gái anh hiện đang hướng về người nào. Với Văn Bình thì là bình yên, với Nguyễn Ánh thì là cảm kích, còn riêng với Nguyễn Huệ là căm ghét. Nói là ghét, nhưng những gì em gái anh thể hiện lại rất mâu thuẫn nhau, bằng chứng là em gái anh đã lo lắng đến toát mồ hôi hột khi nghe tin tướng quân bị thương nặng, anh có hỏi, thì lại lấy Văn Bình ra để làm cái cớ cho sự lo lắng ấy. Hành động đó không giống với em gái anh thường ngày chút nào.

Nếu như những gì anh nghĩ là đúng, rằng con bé rõ ràng để ý đến người tên Nguyễn Huệ ấy, thì lý do con bé còn do dự khi anh đề nghị cùng anh rời khỏi Tây Sơn chẳng phải quá hợp lý rồi hay sao.

Anh Tú nhẹ thở dài.

Anh không an tâm để Linh Lan ở trong Tây Sơn, nhưng cũng không thể đưa Linh Lan ra ngoài được, vậy thì anh cũng sẽ ở lại Tây Sơn để trông nom, bảo vệ nó. Chỉ là…

Chỉ là…

Ngồi bên cạnh Anh Tú, thấy anh mình trầm ngâm, Linh Lan tưởng Anh Tú giận về chuyện nó chưa thể quyết định chuyện rời khỏi Tây Sơn hay không, bèn lay nhẹ tay anh, nói với giọng hối lỗi.

- Anh, đừng trách em nhé. Em chỉ muốn bản thân mình không hối hận khi quyết định thôi!

Anh Tú ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt thiết tha của Linh Lan, trái tim anh mềm lại. Một nụ cười thoáng qua trên bờ môi, Anh Tú nắm lấy tay Linh Lan, xiết nhẹ, rồi dịu giọng.

- Không sao, anh tôn trọng quyết định của em. Em muốn có thời gian suy nghĩ, anh sẽ cho em thời gian suy nghĩ. Trong thời gian ấy, anh sẽ ở lại đây?

Nghe Anh Tú bảo sẽ ở lại trong Tây Sơn, Linh Lan tròn mắt, phản ứng của nó khiến Anh Tú ngạc nhiên.

- Sao thế?

- Không, không sao. Chỉ là trong Tây Sơn quy củ rất nghiêm ngặt, khó khăn còn hơn ở ngoài gấp trăm lần, anh chịu nổi không?

- Con bé này, em là còn gái còn chịu đựng được, anh là anh của em, lẽ nào không chịu đựng được? Được rồi, quyết định thế đi!

Thấy Linh Lan lo lắng cho mình như thế, Anh Tú phì cười, cốc nhẹ lên đầu Linh Lan một cái. Nhìn nụ cười thân thương của anh mình, lòng Linh Lan dịu lại. Trước đây khi không có Anh Tú, Linh Lan luôn ao ước rằng sẽ có anh mình bên cạnh, như thế mọi hoang mang, trở ngại của nó sẽ giảm đi rất nhiều. Bây giờ đúng như mong muốn ấy  của nó, Anh Tú đã trở về, hai anh em được đoàn tụ, có anh trai bên cạnh, nó sẽ vững tâm hơn, kiên quyết hơn trên con đường mà mình sẽ đi rất nhiều.

Tạ ơn trời phật đã cho anh em con đoàn tụ với nhau.

oOo

Anh Tú nói ở lại trong Tây Sơn, quả là anh nó làm thế thật.

Tây Sơn đã tuyển mộ thêm binh lính mới, và anh nó nghiễm nhiên nằm trong đám tân binh ấy. Mỗi khi đội nữ binh luyện tập, Linh Lan lại tranh thủ nhìn ngó xem anh mình luyện tập ra sao. Dưới cái nắng gay gắt ban trưa, dù vầng trán Anh Tú đẫm mồ hôi, nhưng anh vẫn cố gắng luyện tập quyền pháp cùng với binh sĩ. Những tưởng anh mình sẽ rất lóng ngóng, nào ngờ Anh Tú chẳng biết học từ đâu, học bao giờ mà rất bài bản, quyền nào ra quyền đó, khiến Linh Lan chỉ biết tròn mắt ngạc nhiên không ngừng.

Còn Huệ, kể từ khi trở về Quy Nhơn, Huệ dường như rất bận rộn, anh không hay có mặt ở bãi tập, hay nếu có cũng chỉ lướt qua, đến khi nó nhìn lại thì thấy anh đã đi mất tiêu, điều đó khiến Linh Lan cảm thấy tưng tức, xen lẫn vào đó là sự ngẩn ngơ mơ hồ, thiếu tập trung mà nó không thể nào hiểu được. Hừ, hãy cứ đợi đấy, Huệ không có ở đây, nó càng phải ra sức luyện tập hơn, để khi gặp lại thì nó đã trở thành cao thủ cho Huệ sáng mắt ra nó mới hả lòng.

Sau một buổi luyện tập vất vả, Linh Lan đã bắt đầu thấy mệt mỏi. Trời đã về khuya, bãi tập vắng lặng bóng người, đường kiếm thứ một trăm cũng đã luyện xong, Linh Lan tra kiếm vào bao, nó vươn vai thư giãn gân cốt, rồi quay trở về phòng tắm táp trước khi ngả lưng xuống chiếc giường ấm áp của mình.

Tắm đêm giờ đã là thói quen của Linh Lan. Tắm đêm nhưng nó không tắm nước nóng, bởi cái cảm giác làn nước lạnh cắt da cắt thịt khi xối lên người, khiến cho những sợi dây thần kinh tê liệt trong nó được kích thích và hoạt động trở lại rất thú vị. Trong đêm khuya tĩnh lặng, bốn bề gió hát, vạn vật ngủ say, chỉ có tiếng nước dội ào ào như tiếng mưa, âu đó cũng là một sở thích khác lạ của Linh Lan.

Vắt quần áo trên thanh tre, Linh Lan nhẹ nhàng bước vào chiếc thùng gỗ đầy nước. Làn nước lạnh mơn man da thịt, khiến Linh Lan rùng mình, những giác quan trong nó dần được đánh thức, đầu óc cũng tỉnh táo lại, không còn mụ mị nữa. Một ngày bận rộn đã qua đi, rồi ngày mai sẽ đến, cứ thế ngày qua ngày nuối đuôi nhau, ở đây lại không có lịch treo tường, khiến Linh Lan không biết đây là ngày nào, tháng nào, mà năm tháng cứ trôi tuột qua cái chớp mắt. Không biết Bách Nhật, Nguyên Thục, Nguyên Thiên hiện giờ ra sao. Qua lời kể của Anh Tú, Nguyên Thục và Nguyên Thiên thì nó an tâm rồi, một người ấm êm bên cạnh Đoan Nam vương, một người hạnh phúc bên cạnh hoàng tôn nhà Lê, chỉ riêng có Bách Nhật là Anh Tú không biết ất giáp gì cả. Bách Nhật đã đi theo Ưu Phong, nghĩa là đã kiên quyết chọn người ấy, Anh Tú chỉ gặp lại Bách Nhật một lần duy nhất khi đến Tử Phụng cung tìm Ưu Phong. Linh Lan vẫn còn nhớ rõ những lời Anh Tú nói về Bách Nhật, rằng“Bách Nhật trông ngày càng đẹp, ngày càng dịu dàng, nhưng là cái dịu dàng của sự u buồn. Nỗi u buồn ấy được giấu thật sâu trong nụ cười đằm thắm, và đôi mắt xám tro ánh lên niềm kiên nghị không bao giờ thay đổi”. Linh Lan tuy có lo lắng cho bạn, nhưng nó cũng tin rằng Bách Nhật đã lựa chọn, thì sẽ chẳng có con đường thứ hai hay hối hận bao giờ.

Trái tim của hoa đã đi theo gió.

Nguyên Thục đã hạnh phúc bên cạnh người tên Trịnh Khải.

Ngay cả Nguyên Thiên ngổ ngáo, bướng bỉnh, tính tình như con trai ấy cũng đã tìm được tình yêu của mình.

Ai cũng có người theo đuổi, ai cũng có người để yêu. Còn ông anh của nó thì sao? Tại sao lại không nghe anh nó nói về một cô gái nào khác?

Rồi còn nó? Nó sẽ như thế nào? Ai là người để nó theo đuổi, ai là người nó sẽ yêu?

Linh Lan nhắm mắt lại, một bóng dáng cao lớn mịt mờ, nhạt nhòa dần hiện ra trong tâm trí nó.

Ai sẽ là người để nó yêu?

Soạt!!!

Linh Lan mở bừng mắt.

Trong không gian yên tĩnh, bất thình lình một tiếng soạt vang lên, vọng vào tai nó, chẳng khác nào tiếng sấm động giữa ban ngày. Tiếng động ấy khiến Linh Lan thoát khỏi dòng suy nghĩ như thác lũ, nó vội thẳng lưng, mắt rảo quanh phòng để xác định xem tiếng động đó ở đâu.

Sau tiếng “soạt” nhẹ thênh đó, căn phòng trở nên im ắng như lúc ban đầu, chỉ có tiếng gió khuya xào xạt khiến Linh Lan nhíu mày. Chuột ư? Không, không thể nào, phòng nó rất sạch sẽ, ngăn nắp làm gì có chuột. Vậy thì tiếng động đó là vì đâu?

Linh Lan suy nghĩ, để rồi khi lướt mắt đến chiếc sào tre vắt quần áo, đôi mắt nó đông lại khi bộ quần áo nó vắt trên đó đã không cánh mà bay. Ngay lập tức, Linh Lan vội vàng đứng lên, trái tim đập thình thịch khi biết có người đã đột nhập vào phòng lấy đi quần áo của mình. Trong Tây Sơn chỗ nữ binh là nơi cấm kỵ, không một người đàn ông nào được bén mảng tới, ai đã táo gan vi phạm nội quy, nếu không phải là…

Linh Lan còn chưa kịp suy nghĩ hết, đôi mày liễu đã nhíu lại khi nghe tiếng gió rít phía sau lưng. Dù đã nhanh chóng lách sang một bên, nhưng má trái nó vẫn cảm thấy lành lạnh, một lọn tóc bay lả tả xuống sàn nhà. Một đôi mắt sắc sảo lướt ngang qua mắt nó, một thân hình yểu điệu trong bộ hắc y không ngừng chuyển động, và ngọn roi trong tay như con linh xà đang nhảy múa, lao vun vút về phía Linh Lan.

Trong giây phút nguy hiểm ấy, Linh Lan không còn đầu óc nào để nghĩ ngợi, phân tích hay thắc mắc hắc y nhân đó là ai nữa, trong tay không một tấc sắt, Linh Lan đành dựa vào thế hiểm yếu của căn phòng mà tránh né những đường roi nguy hiểm ấy. Xui xẻo cho Linh Lan khi kẻ địch đã giấu đi quần áo của nó, khiến nó không thể chạy ra ngoài hô hoán, mà phải nhanh tay vơ lấy tấm khăn bàn để quấn vào người. Và cũng may mắn cho nó là căn phòng có quá nhiều đồ đạc, ngọn roi của hắc y nhân phần nào bị vướng víu, cản trở, nên chưa thể phát huy hết uy lực, lấy mạng nó ngay được.

Trong căn phòng chật hẹp, hắc y nhân vừa vun roi tấn công Linh Lan, vừa né những đồ vật mà Linh Lan chộp lấy ném về phía mình, còn Linh Lan thì vừa trốn tránh, vừa rảo mắt, cố tìm lấy một vũ khí nào đó để chống lại gã hắc y nhân đột ngột xuất hiện trong phòng mình tập kích. Cứ như thế, một đánh, một tránh, hắc y nhân chưa chiếm được thế thượng phong, Linh Lan chưa tìm được đường tẩu thoát, cả hai đang ở thế giằng co thì cánh cửa phòng đang then cài cửa đóng đột ngột mở tung ra, khiến cả hai cùng giật mình.

Nguyễn Huệ đứng trước ngưỡng cửa, nhìn thấy hắc y nhân đang tấn công Linh Lan. Không nói không rằng, anh lướt thẳng về phía hắc y nhân, nhanh tay cởi chiếc áo khoác dài trên người và quăng về phía Linh Lan, mà không cần biết nó có vươn tay ra chụp hay không, hành động của anh hoàn toàn trông giống như là không muốn vướng bận chân tay khi tham chiến vậy. Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, nhìn thấy Huệ bất thình lình xông vào phòng trong khi mình đang ở tình trạng “thiếu vải”, Linh Lan vô cùng xấu hổ. Mặc kệ là anh cố ý hay không cố ý, nó đều nhanh chóng chụp lấy chiếc của Huệ mà khoác vào người, hai má đỏ như hai trái đào chín vì ngượng ngùng và cũng vì hơi ấm còn vương trên áo giờ đang phủ lên mình.

Do đã biết có gián điệp trà trộn vào Tây Sơn, thế nên trước khi đi ngủ, bao giờ Huệ cũng thân chinh đi kiểm tra một vòng quanh doanh trại, xem xét mọi việc đâu vào đấy rồi mới trở về phòng. Chính vì thói quen đó, đêm nay Huệ mới phát hiện một bóng đen đang lén lút lướt nhanh. Trong đêm tối, đôi mắt Huệ lấp lánh ánh sáng, không phút chần chừ, anh liền lập tức đuổi theo bóng đen đó nhưng không may đã mất dấu khi bóng đen mất hút trong khu vực của đội nữ binh. Còn đang nghi hoặc và sắp xếp lại các đối tượng nghi vấn thì tiếng động và tiếng đổ vỡ trong phòng Linh Lan vang lên nhưng lại không có tiếng tri hô nào khiến Huệ vội xông vào. Huệ đến, ngay lúc Linh Lan và kẻ kia đang kịch chiến. Trong mắt Huệ hiện giờ chỉ có tên hắc y nhân – đồng thời là gián điệp đã trà trộn vào Tây Sơn – chứ không hề để ý đến tình trạng của Linh Lan thế nào, nên sau khi thuận tay quăng cho nó chiếc áo khoác ngoài, Huệ nhanh chóng tấn công về phía hắc y nhân nhanh như vũ bão, khiến hắn phải tránh né vô cùng vất vả, và ngọn roi trong tay chẳng thể phát huy ưu điểm của mình.

Dù hắc y nhân võ công có cao cường đến đâu, cũng không thể đối phó được với kinh nghiệm dày dạn của Huệ. Chỉ với đôi bàn tay không và phương pháp áp sát, chẳng mấy chốc, anh đã biến lợi thế của ngọn roi trong tay kẻ kia thành khuyết điểm rồi nhanh chóng hóa giải mọi chiêu thức, khiến hắn bị dồn vào chân tường, để rồi sau đó  bị một quyền của Huệ đánh trúng bả vai, bị trọng thương.

- Bé Lan, chuyện gì xảy ra trong này vậy?

Nhân lúc hắc y nhân bị trọng thương, Huệ định bắt sống hắn để tra hỏi, nhưng chưa thực hiện thì một tiếng la hoảng vang lên, một bóng người nhảy vào làm phân tán sự tập trung của Huệ và tạo điều kiệu để tên hắc y nhân kia nhanh chóng tẩu thoát. Tưởng mình sẽ bị bắt tới nơi, ai ngờ ngay phút cuối còn gặp vận may, hắc y nhân chớp lấy thời cơ, liền tông mạnh cửa sổ, nhảy ra ngoài và biến mất trong màn đêm.

Trước khi hắc y nhân tẩu thoát, ánh mắt của hắn và Anh Tú không biết tình cờ hay cố ý lại giao nhau. Trong khoảnh khắc ấy, đôi mày kiếm của Anh Tú nhướng lên, khi nhận ra đôi mắt lung linh, kiêu kỳ nhưng lại chất chứa oán giận, khinh thường đó dường như trông rất quen.

Đó, chẳng phải là Ngọc Uyển hay sao?

145.

Thoáng thấy hắc y nhân nhảy ra khỏi cửa sổ trốn thoát, Huệ vội đuổi theo thì bị Anh Tú kéo áo lại. Nắm chặt tay áo Huệ, không cho anh đi, Anh Tú hất đầu về phía Linh Lan, trầm giọng.

- Chuyện này là sao?

Đang nóng lòng muốn đuổi theo hắc y nhân mà lại bị Anh Tú cản trở, nên hắn ta mới thừa cơ trốn thoát. Nhìn chiếc bóng kia nhanh như chớp mất hút vào màn đêm, mất đi đầu mối, Huệ bực lắm, anh hất tay Anh Tú, đôi mày kiếm nhíu lại, lạnh lùng.

- Chuyện gì?

- Câu này phải để tôi hỏi tướng quân mới đúng. Tôi là anh trai của bé Lan nên không nói, nhưng còn tướng quân là người ngoài, đêm hôm khuya khoắt ở trong phòng nó, nhìn thấy nó thế, hỏi sau này nó còn đối diện với tướng quân và người khác như thế nào đây?

Trong lúc Huệ và hắc y nhân kịch chiến với nhau, Linh Lan đã kịp thời tìm một bộ quần áo để mặc, nay nghe Anh Tú nhắc lại tình cảnh xấu hổ khi nãy, vốn không phải là một người hay ngượng ngùng, nhưng đôi gò má của Linh Lan vẫn đỏ lên như hai tráo táo chín. Không để ý đến biểu hiện của Linh Lan thế nào, đôi mắt u tối, lạnh như nước biển đêm của Huệ nhìn xoáy vào Anh Tú, anh chẳng buồn đôi co hay giải thích mà chỉ cười nhạt.

- Ta không nhìn thấy gì cả!

Nói xong câu ấy, Huệ quay người đi, ngang qua chỗ Linh Lan đang cúi đầu vì xấu hổ, anh tiện tay lấy chiếc áo khoác rồi ra ngoài. Đợi cho Huệ đi khuất, không quay trở lại, Anh Tú mới đóng cửa rồi tiến về phía Linh Lan, xem xét em mình có bị thương gì không. Sau khi biết chắc Linh Lan an toàn, không bị trầy xước gì, mối lo trong lòng Anh Tú mới vơi đi.

- Em đã làm gì đắc tội với cô ta mà để cho người ta đến ám sát vậy?

Đang lụi hụi dọn dẹp lại căn phòng đổ nát vì hậu quả của trận chiến, Linh Lan ngẩng đầu lên khi nghe Anh Tú hỏi, trong mắt nó xuất hiện những tia sáng lạ lùng.

- Cô ta? Cô ta là ai? Anh biết gã hắc y nhân đó là con gái sao?

Linh Lan hỏi, nhưng Anh Tú chỉ trầm ngâm, không nói gì, thái độ ấy khiến Linh Lan nhíu mày. Chẳng lẽ Anh Tú quen biết cô gái thích khách đó hay sao.

- Anh, nói thật với em đi, anh quen cô gái đó à?

Linh Lan thấp giọng hỏi, anh tú liền đưa ngón tay lên môi “suỵt” một tiếng nhỏ, rồi hất đầu ra bên ngoài. Thấy hành động đó của Anh Tú, Linh Lan hiểu ngay, nó thôi không nói nữa, mà cùng anh nhặt nhạnh các thứ cho ngăn nắp, rồi sau đó bí mật sang phòng của Anh Tú để làm cho rõ chuyện về cô gái vận hắc y. Cô ta đã đột nhập vào Tây Sơn, cố ý hành thích nó trong khi nó và cô gái ấy chẳng quen biết gì nhau, ấy vậy mà Anh Tú lại có vẻ quen biết cô gái đó, vậy thật ra cô ta là ai? Nó đã đắc tội gì đến nỗi cô ta lại muốn giết nó như thế, còn Anh Tú và cô gái đó có quan hệ gì? Hành động ban nãy của Anh Tú, có phải là cố ý giữ Huệ lại để cô ta trốn thoát không?

Với những thắc mắc ấy, không đầy nửa tiếng sau, Linh Lan đã có mặt trong phòng của Anh Tú, mặt nôn nóng, muốn biết rõ câu trả lời. Trước sự sốt ruột của Linh Lan, Anh Tú im lặng, vì không biết phải bắt đầu mọi chuyện như thế nào. Linh Lan đã có thời gian ở bên cạnh Nguyễn Ánh, vậy chắc chắn biết Ngọc Uyển, nhưng anh thì không muốn cho Linh Lan biết anh đã gặp Ngọc Uyển trong trường hợp nào, và mối giao kèo của cả hai là gì. Tuy đã kể cho Linh Lan biết tất cả những gì xảy ra với mình khi cả hai lạc mất nhau, nhưng Anh Tú vẫn giấu một nửa sự thật, điển hình là vụ uống thuốc độc của Ngọc Uyển và bị cô đâm một dao tưởng như sẽ mất mạng. Nếu nói ra, Linh Lan chắc chắn sẽ lo lắng, mà anh thì không muốn điều đó chút nào.

- Anh, anh nói đi, anh biết cô gái bận áo đen đó phải không?

Thấy Anh Tú cứ im lặng mãi mà chưa trả lời, Linh Lan sốt ruột lên tiếng. Đang còn cân nhắc chuyện nào nên nói và không nên nói, Anh Tú chưa kịp trả lời, thì một tiếng động nhỏ từ bên trong tủ quần áo phát ra, khiến cả hai giật mình.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, tiếng động ấy tuy nhỏ, nhưng chẳng khác nào tiếng trống bên tai, Linh Lan vội đứng phắt dậy, tay lăm lăm thanh kiếm, một tay đẩy Anh Tú lùi lại ra xa, một chân tiến từng bước về phía chiếc tủ áo – nơi phát ra tiếng động kia. Với tất cả sự thận trọng của mình, Linh Lan chĩa thanh kiếm về phía trước đề phòng bất trắc, nó tập trung cao độ rồi nhanh chóng mở toang cánh cửa tủ quần áo ra.

Đập vào đôi mắt đang mở to hết cỡ của Linh Lan là một cô gái bận hắc y đang nửa nằm nửa ngồi trong tủ, tay ôm bả vai, đôi mắt mờ đi, hơi thở mệt nhọc vì nội thương của mình. Vừa mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền, Linh Lan hừ nhạt một tiếng, nó dùng kiếm hất miếng bịt mặt của cô gái ra, để rồi sau đó đứng ngẩn người trước dung nhan xinh đẹp của “gã” hắc y nhân. Nhưng điều quan trọng ở đây là, nó ngẩn người không phải vì cô gái ấy xinh đẹp, mà là vì cô gái đó chính là “người quen” khi còn ở Gia Định của nó, Ngọc Uyển.

Bị Linh Lan phát hiện ra, đôi mắt đẹp của Ngọc Uyển nhướng lên, bờ môi đào mấp mé nụ cười khiêu khích. Thân là thích khách trà trộn vào Tây Sơn hành thích nó, bị trúng một quyền của Huệ dẫn đến nội thương, thế mà khi bị phát hiện ra vẫn còn có thể kiêu ngạo nhìn người khác mà cười, chẳng tỏ vẻ gì là sợ hãi, lo lắng hay tức giận, đúng là em gái của Nguyễn Ánh có khác, chẳng sai chút nào.

Tuy rất ngạc nhiên khi thấy Ngọc Uyển trốn trong tủ áo qua bờ vai của Linh Lan, nhưng Anh Tú vẫn dấn lên trước một bước khi thấy mặt hoa của Ngọc Uyển nhợt nhạt khi bị thương. Nhìn bờ vai cô xuôi xuống, ắt hẳn đã bị thương không nhẹ, vầng trán cao lấm tấm mồ hôi báo hiệu cho anh biết rằng cô đang rất đau, nhưng lại cắn răng, mặt hoa ung dung, bình thản mà không biểu lộ chút đau đớn nào. So với nàng công chúa nhõng nhẽo, ưa hờn dỗi kia, quả thật cô gái này rất can trường.

Nhích sang một bên khi Anh Tú đến bên cạnh Ngọc Uyển, Linh Lan rất ngạc nhiên khi thấy hình như họ trông chẳng xa lạ với nhau là mấy, đã thế, anh nó còn cuối xuống, bế Ngọc Uyển ra ngoài. Chẳng ngờ khi Anh Tú chạm vào Ngọc Uyển, cô nàng không nói không rằng mà há miệng, cắn vào tay anh, nghiến mạnh, khiến đôi mày kiếm của Anh Tú chau lại, một dòng máu đỏ từ cánh tay anh trào ra, rỏ xuống đất khiến Linh Lan giật mình.

- Nè, cô làm cái quái gì vậy hả, mau thả anh tôi ra!

Linh Lan sấn lên một bước, chĩa kiếm vào Ngọc Uyển, quát nhỏ. Trái ngược với sự tức giận của nó, Anh Tú cắn răng chịu đau, rồi dùng sức bế Ngọc Uyển lên và nhẹ nhàng đặt lên giường mình. Được Anh Tú dịu dàng đặt lên giường, đôi mày liễu của Ngọc Uyển cau lại, cô chậm rãi ngẩng mặt lên, sâu trong đôi mắt đẹp là sự oán giận, lẩn khuất sự êm đềm mơ hồ.

- Sao lại muốn giết em gái tôi?

Đương lúc Linh Lan tính mở miệng truy hỏi chuyện tại sao lại ám sát mình thì Anh Tú ngăn nó lại và lên tiếng. Câu hỏi ấy khiến bờ môi anh đào đỏ tươi của Ngọc Uyển vẽ nên môt nụ cười vừa ai oán, vừa mỉa mai.

- Trả lời cho câu hỏi này, ta thiết nghĩ chính cô ta mới là người hiểu rõ nhất.

Anh Tú liếc mắt nhìn Linh Lan, vừa hay nó lại nhìn sang anh mình. Cả hai nhìn nhau, trong đầu hiện lên dấu hỏi to tướng. Như không kềm được, Linh Lan sẵn giọng.

- Cô đã vô lý muốn giết tôi, vậy mà còn nói tôi hiểu rõ nhất lí do sao? Tôi đã đắc tội gì với cô chứ?

- Vô lý? Không, với ta, giết chết ngươi là một việc làm đúng đắn nhất trên đời!

Trước câu trả lời ngạo ngược của Ngọc Uyển, Anh Tú nhíu mày.

- Cô có ý gì thì hãy nói rõ ra đi, mập mờ như thế chúng tôi không hiểu được đâu. Tại sao việc giết chết em gái tôi lại là hành động đúng đắn nhất của cô?

Từ gương mặt tức giận của Linh Lan, Ngọc Uyển rảo mắt sang gương mặt bất bình và lo lắng của Anh Tú, Ngọc Uyển mỉm cười, cô hỏi, giọng êm ái lạ thường.

- Được, vậy ta hỏi ngươi, nếu trên đời này, có người nào đó lừa dối em gái ngươi, bỏ rơi em gái ngươi, phản bội em gái ngươi, khiến cho em gái ngươi thất vọng, rất thất vọng, đau lòng, rất đau lòng, thì ngươi có hận người đó, căm ghét người, muốn lấy mạng người đó không?

- Tất nhiên là có – Sau phút ngẫm nghĩ, Anh Tú trả lời.

- Chính thế. Chính cô ta đã bỏ rơi anh trai ta, chính cô ta đã phản bội anh trai ta, chính cô ta khiến cho anh trai ta thất vọng, rất thất vọng, đau lòng, rất đau lòng. Vậy nên ta hận cô ta, căm ghét cô ta, mạo hiểm đến tận đây để lấy mạng cô ta!

Ngọc Uyển nói, từng câu từng chữ như khắc sâu trên đá, bộc lộ sự oán hận và đau thương. Biết được lý do vì sao Ngọc Uyển lại đến đây ám sát mình, Linh Lan ngẩn người ra, môi nó mấp máy, tính nói gì đó nhưng sau lại im lặng. “Chính cô ta đã bỏ rơi anh trai ta, chính cô ta đã phản bội anh trai ta, chính cô ta khiến cho anh trai ta thất vọng, rất thất vọng, đau lòng, rất đau lòng”. Linh Lan chưa bao giờ nghĩ như thế, chưa bao giờ nghĩ Nguyễn Ánh lại vì mình mà đau lòng, mà thất vọng. Người kiêu ngạo như anh mà lại có thể thất vọng, đau lòng vì một cô gái xa lạ như nó hay sao. Linh Lan cúi đầu ngẫm nghĩ, chợt, như nhớ ra một chuyện gì đó, nó vội vã quay lưng ra khỏi phòng trước đôi mắt đang nhướng lên mỉa mai của Ngọc Uyển, vì cho rằng trước những tội lỗi ấy, nó không phản biện được lời nào.

Linh Lan đi như chạy, chẳng mấy chốc, căn phòng bé nhỏ của nó đã hiện ra trước mắt. Vội vàng bước vào phòng khép cửa lại, Linh Lan mở tủ áo, lục lọi túi hành lý cất sâu dưới đáy. Linh Lan căng mắt ra tìm, tay quờ quạng, cuối cùng, tay nó đã chạm được vào một vật lành lạnh, không phút chần chừ, Linh Lan vội vã lôi ra, xòe rộng lòng bàn tay mình ra ngắm nghía. Nằm nghiêng nghiêng trong lòng bàn tay nhỏ nhắn của nó, là một con phụng hoàng lấp lánh, đỏ tươi như giọt máu trong đêm.

Sợi dây chuyền có đính con chim phụng hoàng này, chính là bảo vật của Nguyễn Phúc tộc.

Nguyễn Ánh đã đeo cho nó. Sao anh lại trao cho nó bảo vật của Nguyễn Phúc tộc, nếu không phải vì…

Linh Lan yên lặng.

Nó nhắm mắt, nắm chặt tay lại, rồi quay người chạy ra khỏi phòng.

Xin lỗi!

Thật sự rất xin lỗi anh!

Nhưng tôi không thể, không thể đáp lại tình cảm đó của anh

Xin lỗi!

Linh Lan mở cửa, trở lại phòng Anh Tú và đến bên giường. Trước đôi mắt ngạc nhiên của Ngọc Uyển, vì đã đinh ninh là Linh Lan dẫn người đến bắt mình, nó xòe bàn tay đang nắm chặt ra trước mặt cô. Nhìn thấy sợi dây chuyền có đính con phụng hoàng màu đỏ tươi lọt thỏm trong bàn tay nó, đôi mắt cô mở to, rồi nhanh chóng chụp lấy sợi dây chuyền, bất chấp cơn đau đang lan truyền, đôi mắt đẹp ánh lên sự kiêu ngạo khi trừng trừng nhìn Linh Lan.

Vật này không thuộc về cô gái đó.

Cô ta không phải là người xứng đáng giữ báu vật này.

Ngọc Uyển, chuyện cô ám sát tôi, tôi không truy cứu nữa, vật này nhờ cô đưa lại cho Nguyễn Ánh, nói rằng tôi không phải chủ nhân của nó, vậy thôi! Chuyện hôm nay coi như xong, trước khi trời sáng, tránh để mọi người phát hiện ra, cô đi đi!

Linh Lan nói, rành rọt từng tiếng một, ánh mắt kiên quyết. Nắm chặt con phụng hoàng trong tay, Ngọc Uyển không nói gì, cô rảo mắt nhìn Anh Tú, tựa như có điều muốn nói, nhưng đôi môi đỏ tươi mím lại, im lặng. Sau đó, Linh Lan và Anh Tú đã canh chừng và giúp Ngọc Uyển ra ngoài an toàn, tan vào màn đêm hun hút trước mặt.

Nhìn theo bóng dáng của Ngọc Uyển cho đến khi khuất dạng, trong lòng Linh Lan trỗi dậy bao cảm xúc. Ngọc Uyển cho rằng nó đã phản bội, bỏ rơi Nguyễn Ánh, khiến anh đau lòng, thất vọng nên mới mạo hiểm thâm nhập vào Tây Sơn, ám sát nó. Biết được sự thật, trả lại sợi dây chuyền mặt con phụng hoàng, Linh Lan cảm thấy cõi lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Thật sự nhẹ nhõm hơn rất nhiều…

oOo

Trời đã gần sáng, ánh đèn trong phòng Nguyễn Huệ đã sớm tắt ngắm nhưng anh vẫn còn thức.

Suốt cả đêm qua anh không ngủ bởi phải giải quyết những công việc trong quân, thêm vào đó là sự kiện Linh Lan bị một hắc y nhân ám sát cũng khiến anh phải suy nghĩ về nhiều vấn đề. Và rồi, sau tất cả những suy nghĩ đó, Huệ bắt đầu cảm thấy Linh Lan không đơn giản như anh đã từng nhận xét. Có lẽ, anh đã quá chủ quan.

Ban đầu, khi nghe tin có kẻ tung tin đồn thất thiệt, gây lòng quân hoang mang, anh đã nghĩ rằng đó là gián điệp nhưng hóa ra kẻ đó lại là sát thủ đến Tây Sơn chỉ để ám sát Linh Lan.

Chỉ để ám sát Linh Lan. Đây chính là vấn đề.

Tai sao hắc y nhân lại mạo hiểm lớn đến vậy, trà trộn vào lòng địch chỉ để hành thích Linh Lan? Cô ta có thân phận đặc biệt gì mà tên hắc y nhân đó lại bất chấp tính mạng mình như thế? Còn Linh Lan, nếu bị hắc y nhân ám sát, cớ sao Linh Lan lại không tri hô kêu cứu, chẳng lẽ cô ta muốn che giấu điều gì đó nên không để lộ chuyện mình bị ám sát ra ngoài? Còn nữa, anh trai cô ta lúc đó rõ ràng là cố ý cầm chân anh để cho tên hắc y nhân trốn thoát, vậy phải chăng đó là một kẻ mà họ quen?

Càng suy nghĩ, Huệ càng nhận ra bấy lâu nay anh đã quá chủ quan, quá sơ xuất khi để Linh Lan bên cạnh, mà không biết ất giáp gì về xuất xứ cũng như thân thế của Linh Lan cả. Anh biết gì về cô ta chứ. Được nhà họ Bùi nhận làm con gái nuôi, là trùng hợp hay cố tình sắp đặt để trở thành nhóm thân tộc với Tây Sơn đây. Còn trước đó thì sao? Quá khứ của cô ta hầu như là một ẩn số. Trước khi là con gái nuôi của nhà họ Bùi, nghiễm nhiên trở thành em vợ của Văn Bình, tiếp cận Văn Bình, cô ta là ai, ở đâu, làm gì?

Không được, Huệ chau mày, vấn đề này cần phải được giải quyết triệt để và ngay lập tức. Cô ta biết quá nhiều thứ, đặc biệt là bí mật của anh và Văn Bình, anh không thể coi nhẹ sự tồn tại của cô ta nữa rồi. Cô ta đã trở thành mối đe dọa của anh. Anh cần phải tìm ra xuất thân của Linh Lan, cũng như việc cô ta đã gây oán thù hay làm việc cho ai mà lại có sát thủ đến ám sát như thế. Cô ta là người mà Văn Bình quan tâm, mà đã là người Văn Bình quan tâm thì anh phải tuyệt đối đảm bảo cô gái ấy không làm gì gây tổn hại đến anh trai mình.

Với suy nghĩ thế, cộng thêm những tính toán từ trước, Huệ đã có một quyết định trong đầu.

146.

Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt đối với Nguyên Thục, khiến nó nao nao trong dạ, vào ra trong ngóng, mong cho trời tối mau.

Thật ra, đây không phải là một ngày hoàn toàn mới mẻ với Nguyên thục, bởi sau khi chính thức trở thành vợ của Trịnh Khải, ngày nào đối với Nguyên Thục cũng đầy ắp niềm vui và tiếng cười, khi nó từ cung Đoan Nguyên đã chuyển vào Ngự lâu, cùng chung sống với anh.

Có thể nói, ước vọng lớn nhất của Nguyên Thục đã đạt được, nó không còn mong gì hơn. Được sống chung với Trịnh Khải, ngày nào cũng khoác áo cho anh thiết triều, cùng nhau đón mặt trời, cùng dùng cơm chung, Nguyên Thục thật sự rất, rất hạnh phúc. Cuộc sống của nó bây giờ chỉ toàn màu hồng, những lo lắng, lấn cấn, bất an trong lòng về Duy Khiêm, về Nguyễn Khản đều tiêu tan.

Theo như lời Trịnh Khải, tối hôm nay phủ chúa sẽ mở lễ hội hóa trang cho mọi người trong phủ cùng bá quan tham dự. Nghe anh nói, Nguyên Thục rất náo nức. Trước nay nó chưa từng tham gia lễ hội hóa trang nào, nhất là lễ hội hóa trang ngày xưa thì càng đặc biệt và thú vị hơn rất nhiều, khiến Nguyên Thục nóng lòng, mong cho hoàng hôn xuống nhanh để lễ hội được diễn ra.

Theo sự góp ý của Nguyên Thục, các cung nữ trong phủ đều được tham gia hóa trang, đều có một ngày thoải mái, ai cũng có thể vui vẻ nô đùa. Phần thức ăn còn dư tất nhiên sẽ đem gói ghém, hâm nóng lại, phân phát cho dân chúng bên ngoài. Với tình hình xã hội hiện nay, hình thức bữa tiệc sẽ tiết kiệm hơn, đơn giản hơn để tránh xa hoa, lãng phí nhưng vẫn đảm bảo không khí bữa tiệc vẫn vui vẻ, náo nhiệt như những lễ hội linh đình khác. Chính vì thế, Nguyên Thục đã bỏ công ra ngồi thiết kế lễ hội, nào là lồng đèn đủ hình dáng, nào là vẽ mặt nạ hóa trang, rồi là tiệc đứng thay vì tiệc ngồi, thôi thì đủ thứ, khiến Nguyên Thục tưởng mình đang chuẩn bị cho lễ hội ở Venice, chứ không phải lễ hội hóa trang ngày xưa nữa rồi.

Trợ thủ đắc lực của Nguyên Thục trong công đoạn chuẩn bị bữa tiệc không ai khác chính là Nguyên Thiên, em gái nó. Nhìn Nguyên Thiên còn hào hứng hơn mình, Nguyên Thục chỉ tủm tỉm cười, nó chỉ không vui do lễ hội còn có mời một số hoàng thân quốc thích nhà Lê tham dự, nên Duy Khiêm tất nhiên là vị khách mời không thể thiếu. Dù thế, trông thấy Nguyên Thiên vui như tết, tíu tít kể chuyện, Nguyên Thục cũng an tâm phần nào khi em gái nó không buồn vì chuyện lập phi của Duy Khiêm nhiều.

- Em thích ăn kẹo gừng lắm hay sao mà bỏ đầy vào đó thế?

Đang bỏ bánh kẹo vào một chiếc dĩa bự, khi thấy dĩa của Nguyên Thiên chất đầy kẹo gừng, Nguyên Thục ngạc nhiên. Nghe Nguyên Thục hỏi, Nguyên Thiên cười lỏn lẻn.

- Không, nhưng anh ấy thích ăn kẹo gừng!

Nguyên Thiên đáp xong, Nguyên Thục “ à” lên một tiếng, vỡ lẽ. Duy Khiêm thích ăn kẹo gừng, chả trách trên bàn có bao nhiêu viên em gái nó đều bỏ tọt vào dĩa cả. Tối nay khi cùng Duy Khiêm đến dự hội, chắc chắn em gái nó sẽ đưa cả dĩa bánh kẹo này cho Duy Khiêm cho mà xem.

- Tối nay Sùng Nhượng công cũng đến dự hội đó, em có định đến chào hỏi anh ta không?

Đang lay hoay trang trí bàn tiệc sao cho dễ thương một chút, Nguyên Thiên ngừng tay lại khi Nguyên Thục hỏi, và Nguyên Thục tinh ý nhận thấy trong đôi mắt em gái nó, có chút gì đó như là ăn năn.

- Em nghĩ không nên gặp là hơn chị ạ!

- Sao thế?

- Vì em gặp Duy Cận, anh ấy không vui. Hơn nữa, gặp Duy Cận em cũng khó xử lắm, chi bằng không gặp thì tốt hơn!

Nghe Nguyên Thiên trả lời, Nguyên Thục nhíu mày, nó nói bâng quơ.

- Nếu như vì Duy Khiêm không vui mà em không gặp Duy Cận, vậy lỡ như anh ta không vui khi em gặp chị, chắc em cũng không gặp chị nữa phải không?

- Không, anh ấy không thế đâu!

Nguyên Thục hỏi bâng quơ, nhưng Nguyên Thiên lại vội vã thanh minh, vì sợ chị mình sẽ hiểu lầm. Thấy Nguyên Thiên cuống quýt trông đến tội, Nguyên Thục phì cười, cốc nhẹ lên đầu Nguyên Thiên một cái. Do dạo này hai chị em không gặp nhau, cố nhiên những giây phút vui vẻ như thế này rất hiếm, Nguyên Thục vừa trang trí hoa quả vừa ngắm em mình, càng lúc nó càng nhận thấy Nguyên Thiên đẹp hơn rất nhiều. Có lẽ khi yêu và được yêu, Nguyên Thiên rất hạnh phúc, đôi má lúc nào cũng hây hây đỏ, bờ môi mọng luôn mỉm cười thẹn thùng, bẽn lẽn. Dù những nét ngây thơ vẫn còn vương trên gương mặt bầu bĩnh, nhưng Nguyên Thiên đã ra dáng thiếu nữ, dịu dàng và chững chạc lên rất nhiều rồi.

Là Duy Khiêm khiến con bé thay đổi thế ư?

- Em và Duy Khiêm…

Nguyên Thục hỏi, đến đây rồi ngừng, do không biết phải nói như thế nào. Vốn không thích cái gì mập mờ mà muốn mọi thứ phải rõ ràng, nhất là khi lời Nguyên Thục nói lại liên quan tới Duy Khiêm, Nguyên Thiên hỏi lại ngay.

- Em và anh ấy sao chị?

- Em và Duy Khiêm đã… có gì với nhau chưa?

- Có gì?

Thấy đôi mắt Nguyên Thiên mở tròn ngạc nhiên, Nguyên Thục biết có nói bóng gió Nguyên Thiên cũng sẽ không hiểu, bèn thẳng thừng.

- Em và Duy Khiêm đã có gì, tức là đã ôm hay hôn chưa?

Nguyên Thục vừa dứt lời, đôi gò má của Nguyên Thiên đỏ bừng lên. Nhìn em gái mình cúi đầu, vân vê tà áo, thẹn thùng không nói, Nguyên Thục thôi không hỏi nữa. Em gái nó đã nếm được vị ngọt của nụ hôn, cảm giác được chở che trong vòng tay ấm áp, bình yên, thì không thể nào chia cắt em gái nó với Duy Khiêm nữa rồi.

Nguyên Thục khe khẽ thở dài…

oOo

Dù đã tưởng tượng lễ hội hóa trang này chắc chắn sẽ rất thú vị, nhưng Nguyên Thục không ngờ là nó còn đặc sắc hơn rất nhiều.

Những chiếc lồng đèn của nó được thắp sáng quanh hồ sen, những khay kẹo, bánh trái hoa quả bày trên bàn được tạo thành những hình thù vô cùng đẹp mắt. Trên hồ sen là những chiếc thuyền hoa đăng lung linh ánh nến hồng, trên chở các nhạc công thổi sáo vi vu, nhạc đàn trỗi dậy, hương thơm phảng phất, khói tỏa lung linh khiến nó ngỡ như lạc bước vào chốn thần tiên.

Vì là lễ hội hóa trang, nên tất cả mọi người đều đeo mặt nạ, những chiếc mặt nạ rực rỡ với nhiều hình vẽ ngộ nghĩnh trông vô cùng bắt mắt. Nó cũng thế, hôm nay nó mặc một chiếc áo màu lam, mặt nạ hình con ong được điểm xuyết thêm những chấm vàng. Đứng ở cửa tây nhìn dòng người đông đúc, nói cười rộn rã, kéo nhau vào, Nguyên Thục hồi hộp không biết hôm nay Trịnh Khải sẽ mặc áo gì, hóa trang ra sao. Như không thể chờ đợi được thêm nữa, nó kiễng chân, nhìn quanh quất, cố tìm kiếm bóng dáng thân thuộc của Trịnh Khải, xem anh đã tới hay chưa.

Tại sao Trịnh Khải lại không đi cùng Nguyên Thục, mà anh lại để nó đứng chờ đợi ở cửa tây như thế, nguyên do là vì Nguyễn Khản có việc quan trọng cần bẩm báo, buộc Trịnh Khải phải để Nguyên Thục tham dự lễ hội trước, rồi anh sẽ tìm đến nó sau. Ngay cả những lúc diễn ra lễ hội, việc triều chính vẫn vây lấy Trịnh Khải, Nguyên Thục dù lo lắng cho sức khỏe của anh lắm, nhưng cũng đành nghe lời. Từ nãy đến giờ, nhờ sắc màu và sự rộn ràng của lễ hội khiến Nguyên Thục say sưa nhìn ngắm nên mới tạm quên đi sự chờ đợi đó. Khi nô nức qua đi, Nguyên Thục lại trở về trong chờ đợi. Nó đứng nép sang một bên để tránh bị va chạm, mắt nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng thân thương, nhưng chỉ thấy những chiếc mặt nạ lấp lánh rực rỡ đi ngang qua mặt, mà chẳng thấy Trịnh Khải ở đâu.

Trịnh Khải sẽ đeo mặt nạ thế nào?

Giữa rừng người hóa trang muôn màu sắc này, anh có biết nó đang đứng ở đâu không?

Làm sao để nó tìm thấy anh đây?

Nguyên Thục cắn môi tự hỏi. Không thể đứng chôn chân ở đây được nữa, Nguyên Thục dợm chân cất bước, nhưng rồi nó lại đứng yên một chỗ vì một suy nghĩ khác lại trỗi lên. Hiện nó đang đứng ngay trước cửa ra vào lễ hội, nếu như nó đi tìm Trịnh Khải, lỡ như anh đến đây thì sao? Không thấy nó, anh sẽ lại đi tìm. Nó tìm anh, anh tìm nó, rồi cả hai sẽ chẳng tìm thấy nhau, trong khi nó muốn trải qua những khoảnh khắc thật vui vẻ, thật hạnh phúc trong lễ hội này cùng với anh, không để lỡ mất phút giây nào.

- Chị, chị ơi!!

Đang bối rối vì không biết nên đi tìm hay tiếp tục chờ đợi, Nguyên Thục giật mình khi có tiếng gọi lảnh lót phía sau lưng. Nguyên Thiên đang cùng Duy Khiêm tiến về phía nó. Hôm nay em gái nó mặc bộ áo lụa màu hồng, chiếc mặt nạ hình bướm rực rỡ, bờ môi chín nở nụ cười tươi thắm, bàn tay nhỏ nhắn khoác lấy cánh tay Duy Khiêm, trong vô cùng đáng yêu và hạnh phúc. Vẫn tà áo xanh thẫm như thường ngày, khoác bên ngoài chiếc áo bào bằng chỉ vàng cùng màu, Duy Khiêm mang mặt nạ hình con hổ, anh mỉm cười chào Nguyên Thục, dù muốn dù không Nguyên Thục cũng mỉm cười đáp lễ lại, vì không muốn em gái mình mất vui.

- Sao chị đứng ở đây một mình vậy? Anh ấy đâu?

- Anh ấy có việc bận nên ra trễ một chút, chị đợi được, không sao!

Nguyên Thục nói không sao, nhưng ánh mắt của nó lại long lanh, bụng nó nôn nao, chờ đợi khắc khoải khi Trịnh Khải chưa đến. Nguyễn Khản có chuyện quan trọng gì mà bàn bạc với anh lâu đến thế, hay trên đường tới lễ hội anh đã xảy ra chuyện gì rồi sao, hay anh đã đến lễ hội và đang đi tìm nó, hay anh đang ở đâu đó mà nó chưa tìm ra. Cứ thế, biết bao câu hỏi rộn lên trong đầu Nguyên Thục, làm nó lo lắng, nôn nao và bất an. Trịnh Khải dặn nó đợi ở cửa tây để anh đến đón, nhưng đợi hoài, đợi mãi mà anh vẫn không thấy đâu, trong khi khách khứa trong lễ hội đã đến đông đủ, hỏi nó làm sao có thể không lo lắng đây. Bây giờ, nó nên đi tìm Trịnh Khải, hay cứ đứng yên ở đây chờ như lời anh? Nhưng Trịnh Khải còn biết nó đợi ở cửa tây, còn nó, nó không biết anh ở đâu thì làm sao mà tìm.

- Chị, hay là mình đi tìm anh rể đi, cứ đứng ở đây chờ cho tới khi nào?

- Nhưng…

- Không sao đâu, chị nhất định sẽ tìm thấy anh rể mà!

Thấy Nguyên Thục bứt rứt vò vạt áo, Nguyên Thiên nắm lấy tay chị, lắc lắc. Trước sự khẳng định của Nguyên Thiên, Nguyên Thục cảm thấy an tâm phần nào. Phải rồi, nó nhất định sẽ tìm thấy anh. Anh là phu quân của nó, hình dáng thân thương ấy luôn in sâu trong tâm trí nó, mùi trầm hương dịu dàng ấy luôn luẩn khuất bên cạnh nó. Giữa dòng người hóa trang son phấn lụa là này, dù có ngạt ngào hương thơm đến đâu, thì nó vẫn sẽ ngửi thấy mùi trầm hương dịu dàng ấy. Cho dù anh có hóa trang thành ai đi chăng nữa, nó nhất định sẽ nhận ra, nhất định nó sẽ tìm thấy anh thôi!

Nguyên Thục mỉm cười

Nó nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể, để cho các giác quan của mình tìm mùi trầm hương ấy

Không gian ồn ào, náo nhiệt của lễ hội dần biến mất, xung quanh Nguyên Thục tĩnh lặng, không một tiếng động nào ngoài trái tim đang đập nhẹ nhàng của nó.

Giữa những làn hương mờ ào, có mùi trầm hương lẩn khuất trong không khí.

Nguyên Thục mở bừng mắt ra, nó nhìn đăm đăm về phía trước, đôi mày liễu nhíu lại khi nhận ra mùi trầm hương ấy rất giống của Trịnh Khải, nhưng không phải là anh.

Mùi trầm hương này tuy không thể nói quen thuộc, nhưng Nguyên Thục nhớ mang máng hình như nó đã ngửi thấy mùi trầm hương này ở đâu đó, ngặt nỗi nhất thời lại không nhớ ra được. Mùi trầm hương này theo gió đưa đến, nơi những tấm rèm ngọc lung linh đung đưa.

Là ai mà có mùi trầm hương thoảng qua tưởng chừng như của Trịnh Khải, nhưng lại không phải là anh?

Mùi hương này rất quen, nhưng tại sao nó cố lục lọi trong trí óc cũng không thể nhớ ra được.

Với bao nhiêu thắc mắc trong đầu, nó muốn biết, muốn có câu trả lời cho những thắc mắc này. Nguyên Thục lần bước về những tấm rèm trúc, nơi có mùi trầm hương thoang thoảng ấy. Thấy Nguyên Thục bỗng nhiên cất bước sau một hồi nhắm mắt tĩnh lặng, Nguyên Thiên tưởng chị mình đã tìm thấy Trịnh Khải đang ở đâu, bèn nắm tay Duy Khiêm đi theo chị, gặp anh rể để chào hỏi đôi ba câu.

Do chỉ trang trí ở một nơi nhất định, nên dãy hành lang phía đông có phần vắng vẻ hơn những nơi khác, những chiếc lồng đèn mù mờ đung đưa trên cao, gió lạnh thổi xào xạc khiến Nguyên Thục rùng mình. Mùi trầm hương đã biến mất, chỉ còn lại mùi đất nồng, Nguyên Thục e ngại đưa mắt nhìn quanh, vừa hay Nguyên Thiên cũng đang ngơ ngác nhìn chị mình, khi những tưởng Nguyên Thục đã tìm ra Trịnh Khải, ai ngờ đến nơi chỉ thấy dãy hành lang vắng lặng, chứ không thấy người đâu.

- Chị, sao lại đến đây? Em tưởng chị đã tìm ra anh rể rồi chứ? Anh rể đâu?

- Chị…

Trước sự ngạc nhiên của Nguyên Thiên, Nguyên Thục ngập ngừng, không biết trả lời thế nào, thì bất chợt, mùi mùi hương lạ từ đâu theo gió thoảng tới. Ban đầu, mùi hương rất nhẹ, nhưng sau đó ngày càng nồng khiến Nguyên Thục cảm thấy đầu óc choáng váng, cảnh vật mơ màng, hai chân mềm nhũn, tựa hồ không đứng vững. Mùi hương này là gì mà lại khiến người khác cảm thấy khó chịu như thế, có lẽ nào lại là…

Đến đây, hai mắt của Nguyên Thục tối lại, cảnh vật quay cuồng trong đầu nó. Nguyên Thục chỉ nghĩ được đến thế, mắt nó trĩu nặng, cả thân người mềm nhũn.

Nguyên Thục không còn cử động được nữa mà ngã xuống đất, thiếp đi!

147.

 Nguyên Thục lờ mờ tỉnh dậy.

Nó đưa tay vỗ vỗ trán vì đầu đau như búa bổ. Vừa xoa nhẹ hai vầng thái dương, Nguyên Thục nhìn quanh, để rồi giật mình ngỡ ngàng khi nhận ra bản thân đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Nó đang nằm trên một lớp rơm trong một căn phòng bằng đá, bốn bề tĩnh lặng, chỉ có một ô cửa sổ bé bằng hai bàn tay chụm lại. Bên ngoài chẳng rõ ban ngày hay ban đêm, trong phòng cũng chỉ có đĩa đèn dầu lù mù đặt trên bệ đá. Vội vã bật dậy như một mũi tên, Nguyên Thục chạy lại gần khung của sổ, tâm trạng hoang mang khi không nhìn thấy gì bên ngoài, ngoại trừ một làn sương mù tráng lảng bảng như mây khói. Đây là đâu? Tại sao nó lại ở đây? Chuyện gì đã xảy ra với nó? Phút chốc, hàng trăm câu hỏi dồn về trí óc Nguyên Thục, khiến nó choáng váng, không tự chủ được mà thả phịch người xuống đất, cố kiểm tra lại mọi thứ xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Vỗ nhè nhẹ lên ngực, nơi trái tim đang đập nhanh, Nguyên Thục tự nhủ mình phải thật bình tĩnh, có thế đầu óc mới sáng suốt để tìm ra câu trả lời cho tình huống lạ lùng này. Không sao đâu, nhất định nó sẽ không sao đâu. Với sự trấn an ấy, Nguyên Thục dần bình tâm trở lại, nó bắt đầu hồi tưởng những chuyện xảy ra trước đó. Đầu tiên là lễ hội hóa trang, nó tính đi tìm Trịnh Khải bởi thấy anh đã lâu mà vẫn chưa đến. Do ngửi thấy mùi trầm hương lạ lùng, nó đã tìm đến dãy hành lang phía đông, sau đó cảm thấy đầu óc choáng váng khi ngửi thấy một mùi hương lạ, kết quả là nó đã nằm lăn ra đất, chả biết trời trăng mây nước gì, cho đến khi tỉnh lại thì đã thấy mình bị giam ở nơi này.

Khi đã sắp xếp hết mọi chuyện xảy ra, đôi mày liễu của Nguyên Thục cau lại khi biết mình đã bị lừa. Chắc chắn đã có người sử dụng mùi trầm hương ấy nhử nó đến dãy hành lang phía đông, sau lại chuốc thuốc mê, đem giam nó ở nơi tối tăm, lạnh lẽo và ẩm ướt này. Chuyện này chắc chắn có ẩn khuất gì đây, hay là ai đó muốn bắt người khác nhưng lại bắt nhầm nó? Không đúng, nếu thấy nhầm thì họ đã phải thả ra. Nếu như vậy, chỉ có thể mục tiêu của người sử dụng hương trầm là nhắm vào nó. Nhưng đó là ai? Là ai mà lại muốn bắt nó? Từ trước đến giờ nó luôn ở trong cung, đâu ra ngoài gây thù chuốc oán với ai. Hay, mục đích chính không phải là nó mà là Trịnh Khải? Họ muốn bắt nó để gây áp lực, đe dọa, hay đặt điều kiện lên Trịnh Khải vì trong tay đã có nó là con tin rồi!

Chỉ nghĩ đến đó thôi, Nguyên Thục đổ mồ hôi lạnh. Bất luận đối phương có ý định gì, nhắm vào nó hay vào Trịnh Khải, thì nó vẫn phải thoát ra khỏi đây, tìm đường trở về phủ chúa chứ không thể chôn chân ở nơi xa lạ và nguy hiểm này. Nguyên Thục mím môi, bất chấp cơn đau đầu đang hoành hành, nó đứng bật dậy, tay chạm vào bốn bức tường bằng đá, để xem xét có thể thoát khỏi nơi này hay không.

Sau khi kiểm tra, xem xét kỹ lưỡng, Nguyên Thục thất vọng khi căn phòng rất kiên cố. Chỉ có duy nhất ô cửa sổ nhỏ, cửa chính thì đã bị tra khóa vô cùng chắc chắn, có la hét, gào thét cũng chẳng ai nghe mà tìm thấy nó được. Nguyên Thục chán nản, nó trở về chỗ ngồi, tay chống lên trán, vắt óc nghĩ cách thoát khỏi nơi này.

Khi nó đến dãy hành lang phía đông, Nguyên Thiên cũng đi cùng, chẳng biết con bé hiện giờ thế nào, có bình an không, hay cũng bị người ta bắt rồi. Nghĩ đến đó, Nguyên Thục lắc đầu, cố xua tan những suy nghĩ không tốt đang lởn vởn trong tâm trí. Chắc không đâu, có lẽ đối phương chỉ muốn nhắm vào nó, chứ không nhắm vào Nguyên Thiên đâu. Nếu Nguyên Thiên bình an vô sự, nó sẽ yên tâm, nhược bằng không thì nó sẽ trách bản thân mình rất nhiều. Nếu nó nghe lời Trịnh Khải, đứng yên một chỗ chờ anh, thì sẽ chẳng đi đến dãy hành lang phía đông. Nếu không vì hiếu kỳ, tò mò, thì nó sẽ chẳng để mùi trầm hương kỳ lạ ấy dẫn dụ, đến nỗi bị người ta bắt đi, để rồi giờ đây phải lo lắng cho Nguyên Thiên như thế này.

Ôi, tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ là lỗi tại nó. Nếu nó không hiếu kỳ khi ngửi thấy mùi trầm hương kỳ lạ ấy…

Mùi trầm hương kỳ lạ ấy…

Đang ôm lấy mặt, Nguyên Thục vội vàng ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt mở to qua những kẽ tay khi một tia sáng lóe lên trong đầu nó. Phải rồi, tại sao bây giờ nó mới nhớ ra, mùi trầm hương kỳ lạ ấy là mùi hương tỏa ra trên người Thanh Loan khi ở Huyết Ly cung. Huyết Ly cung, chẳng lẽ người đã bắt nó là Huyết Ly cung sao?!

Nguyên Thục ngồi thẳng lưng. Nếu đúng nó đang ở Huyết Ly cung, thì những thắc mắc tại sao đều được trả lời rất hợp lý. Thanh Loan đã tự sát. Dù không phải lỗi nơi nó, nhưng những người trong Huyết Ly cung đều mặc nhiên nghĩ rằng nếu nó không xuất hiện thì cung chủ của họ sẽ không phải chết. Thế thì, việc sử dụng mùi trầm hương để dẫn dụ nó, mang nó về giam lại trong Huyết Ly cung để trả thù tất có cơ sở lắm chứ. Nhưng điều Nguyên Thục lo ở đây không phải vì huyết ly cung sẽ làm gì để trả thù mình, mà là lo Trịnh Khải và Nguyên Thiên. Nó lo Huyết Ly cung sẽ dùng nó để gây áp lực hay đe dọa anh, nó lo Nguyên Thiên sẽ vì nó mà bị liên lụy. Nguyên Thiên và Trịnh Khải là hai người quan trọng nhất đời nó, hai người ấy vì nó mà có mệnh hệ gì, thì nó sẽ ân hận và oán trách bản thân mình suốt đời.

Nguyên Thục mím môi, nó ngẩng đầu nhìn quanh căn phòng, rồi đứng dậy, xem xét một lần nữa để tìm cách thoát khỏi nơi này. Đang chuẩn bị chạm tay vào cánh cửa chính, Nguyên Thục giật mình lùi lại khi cánh cửa đá nặng nề bỗng bật mở. Đứng sừng sững trước cửa là hai người thanh niên mặc áo đỏ, đeo băng tay đỏ. Màu đỏ, biểu tượng của Huyết Ly cung.

- Ngân Sư bà có lệnh mời cô đến Thanh Hương lầu!

Với giọng lạnh lùng không cảm xúc, một người thanh niên lên tiếng. Không để nó kịp nói gì, hai người thanh niên đã tiến đến, chụp lấy tay nó, dẫn đi. Biết mình có phản ứng gì cũng vô ích, Nguyên Thục im lặng, đi theo hai người thanh niên, gương mặt bầu bĩnh bình tĩnh lạ thường, khi gắng suy nghĩ cách để ứng phó với người được gọi là Ngân Sư bà.

Thanh Hương lầu, Nguyên Thục chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đặt chân đến nơi này lần thứ hai. Thanh Hương lầu, nơi Thanh Loan đã tự sát. Bây giờ hai người thanh niên đưa Nguyên Thục đến Thanh Hương lầu theo lệnh, thật chẳng biết Huyết Ly cung muốn làm gì bản thân mình. Dù thế, Nguyên Thục tự nhủ mình phải chuẩn bị tâm lý và tư tưởng đối mặt với Ngân Sư bà gì đó, bởi nó không thể để Huyết Ly cung mang mình ra để đặt điều kiện với Trịnh Khải, nó không muốn là gánh nặng của anh. Không bao giờ.

Nguyên Thục còn chưa nghĩ hết, Thanh Hương lầu đã hiện ra trước mắt. Đứng giữa ngôi lầu là một bà lão tóc bạc mặc áo đỏ, tay chống gậy được tạc hình con sư ngậm ngọc, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi cũng mặc áo đỏ. Vì đứng quay lưng về phía nó, Nguyên Thục không thể trông thấy gương mặt bà lão như thế nào, chỉ biết trông qua dáng đứng thẳng lưng,vững vàng, tuy tóc đã bạc trắng như sương, cũng đủ biết bà lão này không phải hạng bình thường.

- Bẩm Ngân Sư bà, thuộc hạ đã đưa cô ta tới rồi!

Dẫn Nguyên Thục đến sau lưng bà lão, hai người thanh niên vòng tay bẩm báo, rồi nhanh chóng lui đi khi bà lão lặng lẽ phất tay. Kín đáo đưa mắt nhìn quanh Thanh Hương lầu, đôi mày liễu của Nguyên Thục nhíu lại khi nhìn thấy một ngôi mộ đá nằm giữa ngôi lầu. Hướng của ngôi mộ quay ra biển, Nguyên Thục quay đầu nhìn theo, thì thấy nơi ấy vọng về đất liền xa xôi. Là mộ của Thanh Loan ư?

- Ngươi đã thấy rồi chứ? Đó là mộ phần của cung chủ ta. Theo di nguyện của cung chủ, khi người chết, hãy chôn người tại Thanh Hương lầu, hướng về đất liền, về tòa Lượng phủ đã bỏ rơi người!

Trong phút chốc, chất giọng lạnh lùng, lào khào của Ngân Sư bà cất lên, phá tan bầu không khí yên lặng. Nguyên Thục không nói gì, nó nhìn đăm đăm vào mộ phần của Thanh Loan, lòng xốn xang khi biết rằng ngay cả khi đã chết, tình yêu của cô vẫn hướng về Trịnh Khải, không nguôi!

- Bà đưa tôi đến đây làm gì?

Im lặng một lúc lâu, Nguyên Thục chậm rãi lên tiếng. Đến lúc này, Ngân Sư bà mới quay mặt lại. Một gương mặt già nua, khác khổ, nhưng ánh mắt lại sắc bén, lạnh lùng khi nhìn xoáy vào mặt nó. Cái nhìn như muốn đóng đinh nó, khiến nó cảm thấy ngột ngạt vô cùng.

- Làm gì à? Đương nhiên là để trả thù cho cung chủ của ta!

- Trả thù? – Vốn không nằm ngoài dự đoán của Nguyên Thục, nhưng khi nghe Ngân Sư bà nhấn mạnh hai chữ “trả thù”, Nguyên Thục vẫn cảm thấy rùng mình – Nhưng tôi đâu làm gì cung chủ của các người!

- Đúng! Ngươi không làm gì động đến cung chủ của ta, nhưng chính vì sự có mặt của ngươi, cung chủ ta mới phải tự sát. Chính vì ngươi xuất hiện nên cung chủ mới phải chết!

Ngân Sư bà nói, giọng lạnh như đá, cây gậy đầu sư trong tay bà lún xuống nền, biểu hiện cho sự tức giận tột cùng. Cái chết của Thanh Loan nó vô can, bây giờ Huyết Ly cung không nói lý lẽ mà chỉ tìm người để trút giận thì nó có nói gì, làm gì cũng vô ích mà thôi.

- Bà muốn làm gì tôi?!

Trước sự bình tĩnh của Nguyên Thục, da mặt nhăn nhúm của Ngân Sư bà kéo ra thành một nụ cười gai góc.

- Như ta đã nói, trả thù!

- …

- Ngươi có một cô em gái song sinh phải không?

Đang còn không biết Ngân Sư bà làm gì để trả thù mình, Nguyên Thục ngẩng phắt đầu lên khi nghe Ngân Sư bà nói. Nguyên Thiên, họ đã bắt Nguyên Thiên rồi sao?

- Ngân Sư bà, tuy tôi vô can, nhưng nếu như các người cứ khăng khăng tôi là người gây ra cái chết của cung chủ các người, thì ai làm nấy chịu. Bà muốn trả thù tôi thế nào tôi cũng được, nhưng Nguyên Thiên, em gái tôi là người vô tội, nó hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện này, mong bà hãy thả nó ra, tôi cám ơn bà rất nhiều!

Nguyên Thục vừa nói dứt lời, một tiếng cười khùng khục phát ra từ cổ họng Ngân Sư bà. Bà ta thong thả tiến về phía Nguyên Thục, đầu gậy ngân sư vung lên, điểm nhanh lên người nó. Trong khoảnh khắc, Nguyên Thục cảm thấy toàn thân tê dại, nó đứng lặng người, tay chân không thể cử động được theo ý mình. Bà lão này đã giở tà phép gì lên người của nó đây?!

- Ngươi nói đúng, con bé đó vốn dĩ không liên quan trong chuyện này, nhưng nó không vô tội. Nó là em gái ngươi, đó đã là một cái tội, tội rất lớn, thế nên, ta không thể thả nó ra được!

Nguyên Thục tức giận, nó tính đáp trả lại lời bà ta, nhưng miệng không sao mở ra được. Chuyện gì thế này. Chẳng lẽ nó đã bị lão yêu bà này điểm huyệt rồi sao?

- Nha đầu, ngươi có biết cách báo thù ngọt ngào nhất là như thế nào không? Là làm cho đối phương vẫn còn sống, nhưng chẳng khác gì đã chết. Đau, nhưng không phải mình đau, chết, nhưng không phải mình chết. Cứ thế, từ từ, nỗi đau ấy sẽ gặm nhấm ngươi, bào mòn ngươi, khiến ngươi ngày đêm sống trong sự hối hận, dày vò và tuyệt vọng. Để cho ngươi hiểu hơn cảm giác này, ta sẽ đưa ngươi đến chỗ em gái ngươi!

Ngân Sư bà vừa dứt lời, hai người thanh niên đã giải nó đến Thanh Hương lầu liền xuất hiện. Đặt Nguyên Thục vào một chiếc xe lăn, cả hai nhanh chóng đẩy nó đi theo Ngân Sư bà và cô gái áo đỏ. Qua bao ngõ quẹo quanh co lắt léo mà Nguyên Thục không thể nhớ hết, cuối cùng, Ngân Sư bà đứng trước một khối đá màu đỏ trong suốt, nặng nề. Nhẹ nhàng ấn tay vào một chiếc khóa, xoay xòng, khối đá màu đỏ chậm rãi nhích sang một bên, để lộ một địa đạo sâu hun hút, tối đen như mực rồi chậm rãi bước vào.

Bị Ngân Sư bà điểm huyệt, Nguyên Thục không thể phản kháng hay chống cự, nó đành bất lực ngồi yên trên ghế, để hai người thanh niên đẩy đi. Trên suốt đoạn đường đi, lưng áo Nguyên Thục ướt đẫm mồ hôi lạnh, hai tay nó nắm chặt, run rẩy khi nghĩ đến những gì mà Ngân Sư bà đã nói. Cái gì mà đau nhưng không phải mình đau, chết nhưng không phải mình chết. Chẳng lẽ những lời đó ám chỉ Nguyên Thiên sao. Rốt cuộc bà ta đã làm gì Nguyên Thiên, nếu em gái nó mà có mệnh hệ gì, chắc chắn nó sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình, suốt đời.

Nguyên Thiên, em nhất định không được có mệnh hệ gì!!!

Tuyệt đối không được có mệnh hệ gì!!!!

Trong khi Nguyên Thục nhắm mắt, cầu khẩn cho Nguyên Thiên được bình an vô sự, thì Ngân Sư bà đã đi hết hành lang dài hun hút. Sau ba ngõ quẹo, một mật thất hiện ra, bên ngoài mật thất là một cánh cửa sắt lạnh lẽo, im lìm, khiến trống ngực Nguyên Thục run lên bần bật. Lướt mắt nhìn Nguyên Thục, Ngân Sư bà nhếch mép, hình thành một nụ cười tàn độc. Cánh cửa sắt từ từ bật mở, hai người thanh niên nhanh chóng đẩy chiếc ghế chở Nguyên Thục tiến vào bên trong. Trông thấy những gì diễn ra trước mắt, Nguyên Thục kêu lên một tiếng, người chồm về phía trước, bất chấp toàn thân không thể cử động được nên ngã lăn ra đất. Những giọt nước mắt oán hận ngấp nghé bờ mi.

Nguyên Thiên!!!!

148

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Nguyên Thục đau như xé ruột gan.

Trong mật thất, có hai người thanh niên đang cầm một sợi roi to, dài, chính giữa là Nguyên Thiên đang bị xích vào một cây cột. Khắp người em gái nó đầy máu. Vết roi trên người chi chít, bộ áo lụa hồng rách tơi tả. Những vết roi bây giờ đã thâm tím lại, kéo thành từng vệt dài, khiến nước mắt Nguyên Thục tuôn trào, thấm đẫm bờ môi đang cắn chặt, uất hận vì không ngờ Ngân Sư bà lại sử dụng thủ đoạn quá tàn độc đối với em gái mình.

- Liên Hoa, giải huyệt câm cho cô ta!!!

Nhìn thấy sự đau khổ tuôn tràn qua khóe mắt của Nguyên Thục, Ngân Sư bà nhếch môi. Nhận được lệnh, cô gái áo đỏ không nói không rằng vực Nguyên Thục ngồi ngay ngắn vào chiếc xe lăn, đồng thời ngón tay mảnh mai điểm nhẹ lên người nó. Một tiếng kêu phát ra từ bờ môi Nguyên Thục, nó nhìn thẳng về phía trước, nơi Nguyên Thiên đang nhắm mắt, rủ đầu sang một bên – chẳng rõ còn sống hay chết, mà lặng câm, không nói được một lời nào.

- Nha đầu, đây chính là sự trả thù của Huyết Ly cung. Mới chỉ là màn khởi đầu, rồi người sẽ còn nhìn thấy những việc còn hay hơn thế này nhiều!

Nguyên Thục ngẩng phắt lên, nhìn Ngân Sư bà. Nó trừng mắt, phẫn nộ, Huyết Ly cung tàn độc đến thế này ư?

- Thả em gái tôi ra!!! Hãy thả ra đi. Bà muốn hành hạ tôi thế nào cũng được, tôi chỉ mong bà hãy thả nó ra!!!

Nguyên Thục quát lớn, hòa lẫn vào đó là tiếng nức nở. Như nghe thấy tiếng chị mình, bờ mi của Nguyên Thiên động đậy, rồi mệt nhọc mở mắt ra. Nhìn thấy Nguyên Thục đang ngồi bất động trên chiếc ghế, gương mặt đau khổ đầy lệ, phía sau là Ngân Sư bà, Nguyên Thiên yếu ớt mỉm cười.

- Chị… em.. không …sao đâu. Em… không…sao đâu. Đừng…van…xin…họ

Nguyên Thiên nói, gần như tiếng thì thào. Nhìn em gái sức cùng lực kiệt, chịu đòn roi tra tấn chỉ vì oán thù giữa mình và Huyết Ly cung, Nguyên Thục đau như xát muối. Những giọt nước mắt bất lực của nó rơi xuống, thấm qua những kẽ tay đang nắm chặt, run rẩy. Nó thân là chị mà không thể bảo vệ được Nguyên Thiên, nó thân là chị mà chỉ biết trơ mắt nhìn em gái mình bị người ta hành hạ, để em gái mình bị vướng vào vòng oan khiên. Tất cả là lỗi ở nó, là lỗi ở nó. Chỉ vì nó không nghe lời Trịnh Khải, chỉ vì nó sơ ý bị mùi trầm hương kia dẫn dụ nên bị người của Huyết Ly cung bắt đi. Chỉ vì nó mà, em gái nó phải chịu những đòn tra tấn dã man thế này.

Ba mẹ ơi, con xin lỗi, con xin lỗi

Ngân Sư bà, tôi xin bà, xin bà hãy thả em gái tôi ra. Nó không có tội tình gì cả, người có tội là tôi. Hãy để một mình tôi gánh chịu, thế nào cũng được, nhưng xin bà hãy thả em gái tôi ra!!!

Trước lời khẩn cầu tha thiết của Nguyên Thục, Ngân Sư bà cười nhạt, lướt mắt về phía hai người thanh niên cầm roi, hất đầu một cái. Trước ám hiệu ấy, hai người thanh niên liền tháo bỏ những sợi xích sắt trên người Nguyên Thiên ra. Ngay giây phút ấy sợi xích được gỡ bõ, đôi mắt Nguyên Thiên lóe sáng, bàn chân Nguyên Thiên vung lên, đá thẳng vào hạ bộ người thanh niên nọ, tay còn lại tạo thành quyền đánh vào ngực của người thanh niên còn lại. Do không ngờ Nguyên Thiên đã bị tra tấn đến mức này vẫn còn có thể ra chiêu, hai người thanh niên không đề phòng nên đã bị trúng đòn, loạng choạng ngã về phía sau. Nhân cơ hội đó, Nguyên Thiên chụp lấy sợi roi trong tay họ, lướt nhanh về phía Ngân Sư bà tấn công.

Thấy Nguyên Thiên vung roi về phía mình, Ngân Sư bà nhếch mép, một bóng áo đỏ lao ra, đón lấy ngọn roi của Nguyên Thiên, giữ chặt. Nhìn cô gái áo đỏ nắm ngọn roi của mình, Nguyên Thiên mím môi, kéo sợi roi thật căng, rồi sau đó bất thần thả ra, khiến cô gái áo đỏ hơi ngả người về phía sau. Không bỏ lỡ cơ hội, Nguyên Thiên lướt nhanh đến cô gái áo đỏ. Đang còn chưa kịp áp sát đối phương thì cây gậy đầu lân trong tay Ngân Sư bà vung lên, giáng thẳng xuống lưng Nguyên Thiên. Chỉ nghe một tiếng “bình” thật mạnh, hai bóng người tách ra, đôi mắt xếch của Ngân Sư bà nhíu lại khi cây gậy đầu lân không giáng trúng Nguyên Thiên, mà trúng Nguyên Thục khi nó ôm chặt lấy em gái mình.

Nhác thấy Nguyên Thiên gặp nguy hiểm khi bị Ngân Sư bà ám hại, bất chấp thân thể nặng như  đeo đá, Nguyên Thục cắn chặt môi, dùng hết sức bình sinh lao ra, ôm lấy Nguyên Thiên, lãnh trọn một gậy của Ngân Sư bà khi che chắn cho em gái mình. Sau một đòn nặng nề, hai chị em ngã lăn ra đất, Nguyên Thục toàn thân mềm nhũn, miệng thổ ra một ngụm máu tươi khiến Nguyên Thiên thất sắc, kinh hoàng.

- Chị!!!

Cảnh vật như quay cuồng trước mắt Nguyên Thục, nó cảm thấy từng khớp xương trong người mình như nát vụn. Cố cắn chặt răng để không phát ra tiếng kêu đau đớn, Nguyên Thục ngước đôi mắt mờ đục của mình lên nhìn Nguyên Thiên. Những giọt nước mắt trong suốt của Nguyên Thiên rơi trên má nó, nóng hổi khiến Nguyên Thục mềm lòng. Em gái nó khi bị tra tấn bằng đòn roi vẫn không rơi nước mắt, sao bây giờ lại mít ướt như thế này.

Đang tính mở lời động viên Nguyên Thiên vài câu, thì Nguyên Thục đã bị hai người thanh niên xốc dậy, đem trở lại chiếc xe lăn. Ánh mắt nó bất lực, đau xót khi Nguyên Thiên cố gắng chống trả hai người thanh niên, níu lấy tay mình, rồi sau đó Nguyên Thiên đành phải buông tay, bất động khi bị Ngân Sư bà điểm lên người. Hai chị em nhìn nhau, ánh mắt đớn đau không nói thành lời. Ai có thể giải thoát cho Nguyên Thiên và nó, ai có thể xông vào mật đạo của Huyết Ly cung để tìm ra chị em nó. Xin cầu mong không phải là Trịnh Khải. Nguyên Thục không muốn anh đến đây, không muốn anh bị Ngân Sư bà gây áp lực, không muốn anh phải vì  nó mà nhân nhượng với Huyết Ly cung. Nếu Ngân Sư bà lợi dụng nó gây khó dễ cho anh, nó thà chết còn dễ chịu hơn.

Trịnh Khải, anh đừng đến đây! Tuyệt đối không được đến đây!!!

- Mang hai con bé này ra Tử Hồn đình!!!

Nhìn Nguyên Thục đau đớn tâm can, ánh mắt oán hận không thốt nên lời, Ngân Sư bà vô cùng hài lòng. Đau, nhưng không phải mình đau. Chết, nhưng không phải mình chết, đó mới là sự trả thù ngọt ngào nhất của Huyết Ly cung. Cung chủ của bà đã chết trong oan khuất, bà nhất định phải trả thù những ai đã khiến cung chủ của bà phải tự sát. Con bé này là một, và, Đoan Nam vương chính là đối tượng thứ hai!!

Tử Hồn đình.

Đó là bãi đất trống, rộng, không một bóng cây, ngọn cỏ, có hàng rào giăng xung quanh, phía tay trái là một cái vòm, trong xếp những dãy ghế dài. Đây chính là nơi xử lý các tội nhân mà Huyết Ly cung đang giam giữ, và những dãy ghế dài kia chính là nơi mà ban chấp sự trong Huyết Ly cung ngồi xem hành hình.

Chính giữa Tử Hồn đình có đóng một cây cọc dùng để xử tội nhân, hai người thanh niên nhanh chóng đưa Nguyên Thiên tới cây cọc và trói vào, phía trước là đội cung tên được dàn sẵn từ bao giờ. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, trái tim Nguyên Thục run lên. Bất chấp những khớp xương như muốn vỡ vụn mỗi khi cử động, Nguyên Thục ngọ nguậy điên cuồng trên ghế, đôi mắt mờ lệ, nhìn Ngân Sư bà, van xin với sự thống khổ. “Đừng hại Nguyên Thiên, đừng làm hại em gái tôi!!”

Trước biểu hiện của Nguyên Thục, Ngân Sư bà nheo mắt, không nói không rằng, cây đầu lân trong tay bà vung lên, chỉ thẳng về phía Nguyên Thiên. Nhận được hiệu lệnh, năm người xạ thủ liền lắp tên, giương cung, rồi từng người một bắn thẳng về phía Nguyên Thiên.

Đôi mắt Nguyên Thục mở to, những mạch máu trong người nó căng ra, như muốn nổ tung.

Một mũi tên bắn trúng cánh tay của Nguyên Thiên.

Mũi tên tiếp theo bắn trúng chân em gái nó.

- Không!!!!

Nguyên Thục gào to, nó vội lao về phía trước nhưng đã bị hai người thanh niên giữ chặt lại. Nước mắt trào ra ngập khóe mi, trái tim Nguyên Thục như bị ai bóp chặt, nó điên cuồng quẫy đạp, cố sức thoát khỏi tay hai người thanh niên nọ. Nhìn Nguyên Thiên trở thành tấm bia, toàn thân bê bết máu, Nguyên Thục đau tưởng chừng như chết đi sống lại.

Đau, nhưng không phải mình đau. Chết, nhưng không phải mình chết.

Đây chính là sự trả thù của Huyết Ly cung

Nhưng tại sao không phải là nó, mà là Nguyên Thiên? Tại sao?

- Ngân Sư bà, dừng tay lại đi. Mau dừng tay lại đi!!! Nếu bà còn làm thế, tôi sẽ chết ngay trước mặt bà! Chết ngay trước mặt bà!!!

Nguyên Thục quát to, nó mím môi, cắn mạnh vào đầu lưỡi của mình. Nhanh như chớp, Liên Hoa đứng bên cạnh nó liền vươn tay, điểm vào người Nguyên Thục, khiến ý định tự sát của nó bất thành. Thong thả tiến về phía Nguyên Thục, Ngân Sư bà dùng gậy nâng mặt Nguyên Thục lên nhìn thẳng vào mắt mình, rồi nhấn mạnh từng lời.

- Nếu ngươi chết, em gái ngươi sẽ còn thê thảm hơn gấp bội phần, ngươi nhẫn tậm như thế sao?

Những hạt lệ trong veo ngân ngấn trên đôi mắt thống khổ, uất hận và xót xa của Nguyên Thục.

Nếu nó chết, Nguyên Thiên sẽ bị trả thù!

Ngay cả chết cũng không thể, bảo vệ em gái lại càng không, trên đời này có gì bất hạnh và đau khổ hơn thế này không?

Sau khi cảnh cáo Nguyên Thục, cây gậy đầu sư trong tay Ngân Sư bà khoa một vòng. Ngay lập tức, mũi tên thứ ba rời khỏi cung, bay thẳng về phía Nguyên Thiên trước đôi mắt kinh hoàng của Nguyên Thục.

Ngay lúc ấy, không biết từ đâu, một bóng người lao về phía Nguyên Thiên, bàn tay trái vươn ra, hứng lấy mũi tên chí mạng ấy. Đôi mắt Nguyên Thục mở to, khi nhận ra bóng người đó không ai khác là Duy Khiêm.

Sau khi bị hai mũi tên bắn trúng, cùng với những vết thương trước đó, Nguyên Thiên đau thốn tâm can, nhưng vẫn can trường nhìn trừng trừng về phía trước, nơi Nguyên Thục đang khóc mà không thốt lên một tiếng nào. Nhìn chị mình phải chịu lụy Ngân Sư bà, phải khóc đến cạn nước mắt, phải năn nỉ, van xin Ngân Sư bà không làm hại đến mình, Nguyên Thiên căm giận hơn là cảm thấy đau đớn. Khi mũi tên thứ ba bay về phía mình, Nguyên Thiên vẫn ngẩng cao đầu, không sợ sệt. Cho đến khi nhìn thấy một bóng người lao ra, che chắn cho mình, đôi mắt kiên cường ấy mới mở to, ngỡ ngàng khi nhận ra đó là Duy Khiêm.

- Anh…!!!

Nhìn mũi tên cắm sâu vào cánh tay trái của Duy Khiêm, máu tuôn chảy không ngừng, Nguyên Thiên đau đớn, kêu lên một tiếng. Xé toạc tay áo để bịt chặt lại vết thương, không cho máu tràn ra, Duy Khiêm vuốt lại mái tóc xơ xác, rối bù của Nguyên Thiên, sâu trong ánh mắt anh là sự thương xót, khiến những giọt lệ của Nguyên Thiên lại trào ra.

- Xin lỗi, ta đến trễ!

- Anh… Anh có đau không? Có đau không?!

Nguyên Thiên cuống quýt hỏi, nhưng Duy Khiêm không trả lời, bởi Ngân Sư bà đã tiến về phía cả hai, ánh mắt lấp lánh hiếu kỳ, do không nghĩ người thanh niên lại lại có thể thoát ra khỏi phòng giam, tìm được đường tới đây.

Vốn dĩ khi bắt Nguyên Thục, chủ ý của Ngân Sư bà là sẽ làm cho đối phương sống không bằng chết, nên bắt luôn em gái của cô ta. Nào ngờ trong lúc hành sự, gã trai trẻ này sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng lúc Huyết Ly cung bắt người, nên bất đắc dĩ, đành phải bắt luôn hắn ta về Huyết Ly cung giam lại, để ngăn không cho hắn ta tiết lộ tin tức gì ra ngoài.

Có thể nói, nơi giam giữ gã này không bí mật, cũng chẳng sơ hở, bởi gã thanh niên này một chút võ công cũng không có. Nhưng nói gì thì nói, phòng giam của Huyết Ly cung rất kiên cố, bao nhiêu khóa cũng không mở được, vậy thì tại sao gã thanh niên có gương mặt trẻ con này lại có thể thoát ra ngoài, lại có thể tìm được đường đến Tử Hồn đình? Chẳng lẽ đã có ai tiếp tay cho hắn hay sao?

- Ngươi làm sao thoát khỏi nhà lao được?!

Nhìn Duy Khiêm với ánh mắt dò hỏi, Ngân Sư bà trầm giọng. Vẫn thản nhiên dùng tay áo, lau đi những vệt máu trên mặt Nguyên Thiên, Duy Khiêm không quay lưng lại, điềm nhiên đáp lời

- Bà thông minh như vậy thì tự đoán đi!

Từ xưa đến nay, ngoài cung chủ Tử Phụng cung, xưa nay chưa có ai, kể cả ban chấp sự trong Huyết Ly cung, dám ngạo nghễ như thế với Ngân Sư bà, nay nghe một thằng nhóc tuổi đáng con cháu mình lại trêu ngươi như thế, máu trong người Ngân Sư bà sôi lên, nhưng rất nhanh sau đó lại bình thường như cũ. Trưởng bối như bà không chấp một gã thanh niên trẻ con.

- Được, dù sao ngươi cũng đã thoát ra khỏi nhà lao và tìm được đến đây. Vậy thì ta cũng mở lòng rộng lượng, cho ngươi xem một màn kịch vô cùng hấp dẫn.

Ngân Sư bà nói xong, Duy Khiêm chẳng để lộ phản ứng nào. Anh thong thả quay người lại, đối diện với Ngân Sư bà. Đôi mắt nâu ngạo nghễ nhướng lên, bờ môi thanh tú nhẹ nhàng điểm một nụ cười.

- Thiên nhi là vợ ta, nếu bà muốn động vào nàng ấy, phải suy nghĩ cho thật kỹ. Tại sao ta lại dễ dàng thoát khỏi nhà lao? Những ai muốn vào Tử Hồn đình phải có sự chấp thuận của ban chấp sự trong Huyết Ly cung, tại sao ta lại dễ dàng đến được đây mà không ai phát hiện hay cản trở? Ngân Sư bà, câu hỏi đó chắc không khó đối với bà chứ?

Nghe những lời Duy Khiêm nói, Ngân Sư bà đanh mặt lại, cây gậy đầu sư lún sâu vào đất. Gã thanh niên này đang đe dọa bà, hơn thế nữa, trong lời hắn ta còn có đề cập đến ban chấp sự Huyết Ly cung. Lẽ nào trong số năm người ấy, có một người làm phản hay sao?

- Bẩm Ngân Sư bà, thuộc hạ có chuyện cần bẩm báo!!!

Đang tính hỏi Duy Khiêm cho rõ, Ngân Sư bà ngưng lại khi một gã thuộc hạ canh gác Tử Hồn đình quỳ trước mặt, nói nhanh. Trước sự cấp thiết của gã thuộc hạ, đôi mày bạc của Ngân Sư bà nhíu lại, ngạc nhiên.

- Chuyện gì?

- Cung chủ Tử Phụng cung đang tiến vào Huyết Ly cung, ban chấp sự yêu cầu bà bà phải trở về ngay!

149.

 Nghe thuộc hạ bẩm báo Đạo Hoa vương đột ngột đến Huyết Ly cung mà không lời báo trước, đôi mày bạc của Ngân Sư bà cau lại. Ban chấp sự yêu cầu bà trở về, vậy thì bà không thể xử lý tiếp gã trai trẻ và hai con nha đầu này như dự tính, đành giam chúng lại một chỗ, đợi sau khi tiếp đãi xong Đạo Hoa vương sẽ tiếp tục sau vậy.

- Mau giam bọn chúng lại một chỗ cho thật cẩn thận. Nếu để chúng thoát, các ngươi sẽ bị tử hình!

Ngân Sư bà lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ, rồi nhanh chóng quay người đi, nhưng mới dợm bước thì đã khựng lại do Duy Khiêm đã đột ngột lên tiếng.

- Lão bà bà, hãy cho ta thuốc trị thương cho Thiên nhi, đồng thời hãy giải huyệt cho chị của nàng ấy!

Duy Khiêm vừa nói dứt, Ngân Sư bà quay người lại, bờ môi mỏng tênh vẽ thành một nụ cười cao ngạo. Ban nãy, thằng nhóc này đã đe dọa bà, và bây giờ còn đòi yêu sách với bà nữa hay sao?

- Thằng nhãi, ngươi là ai mà yêu cầu ta như thế?

- Chẳng ai cả. Và ta không yêu cầu, mà là trao đổi – Trước thái độ của Ngân Sư bà, Duy Khiêm chỉ mỉm cười.

- Trao đổi? Ngươi thì có gì mà trao đổi?

- Tại sao lại không? Chỉ cần bà đưa thuốc trị thương cho Thiên nhi, ta sẽ nói nguyên nhân tại sao ta có thể thoát được nhà lao, và đến được Tử Hồn đình mà không ai ngăn trở hay hạch hỏi.

Duy Khiêm nói dứt, trong mắt Ngân Sư bà lóe lên ánh bạc. Ánh bạc ấy Duy Khiêm nhìn thấy, nhưng anh không biểu hiện gì, ngoài nụ cười thân thiện như lúc ban đầu. Rảo mắt về phía Duy Khiêm và Nguyên Thục thêm một lần nữa, Ngân Sư bà quay người đi, đồng thời đáp lời.

- Được! Sau khi áp giải các ngươi về nhà lao, sẽ có người đem thuốc giải tới cho các ngươi!

- Còn một chuyện nữa, ta tên là Duy Khiêm, bà hãy nhớ lấy!

Ngân Sư bà nhíu mày, ngoảnh đầu lại nhìn Duy Khiêm, lòng tự hỏi lời của gã trai trẻ này có ẩn ý gì, thì ngược lại, Duy Khiêm không quan tâm đến thái độ của bà ta, anh tháo những sợi dây trói trên người Nguyên Thiên, rồi nhẹ nhàng bế Nguyên Thiên lên khi sợi dây cuối cùng được gỡ bỏ. Về phía Nguyên Thục, được Liên Hoa giải khai huyệt đạo, nó chẳng khác nào như chim sổ lồng. Không màng đến cơn đau khi bị trọng thương, Nguyên Thục chạy như bay về phía Nguyên Thiên, những giọt nước mắt nóng hổi tuôn rơi, lòng quặn thắt khi em gái mình đã không còn chút sinh khí nào.

- Nguyên Thiên, Nguyên Thiên, em hãy cố gắng lên! Cố gắng lên, Ưu Phong đã tới, nhất định chúng ta sẽ được cứu, từ đây cho tới lúc đó em hãy cố gắng lên.

Run rẩy chạm tay vào Nguyên Thiên, Nguyên Thục xót xa khi thấy Nguyên Thiên giờ đã không còn hơi sức nào để trả lời, chỉ gật nhẹ đầu, môi yếu ớt mỉm cười. Biết với tình trạng của Nguyên Thiên bây giờ, nó phải nhanh chóng tìm thuốc trị thương cho em gái, Nguyên Thục không còn cách nào khác phải cùng Duy Khiêm theo năm người thanh niên đến nhà giam, lòng nhen nhóm hy vọng hai chị em sẽ được giải cứu khỏi hòn đảo ác nghiệt này khi nghe được tin tức Ưu Phong đã đến.

Tại sao Ưu Phong lại biết chị em nó đã bị Huyết Ly cung bắt, rất có thể là do Trịnh Khải đã gởi thư cho anh nhờ giúp đỡ, nếu quả thật thế thì biện pháp này rất hiệu quả. Thứ nhất, nó không muốn Trịnh Khải đến Huyết Ly cung, bởi Ngân Sư bà có thể dùng nó để uy hiếp anh, thứ hai, ngẫm đi ngẫm lại việc này chỉ có Ưu Phong giải quyết là thích hợp hơn cả. Anh là cung chủ Tử Phụng cung, là người trong võ lâm, Huyết Ly cung cũng thế, võ lâm đồng đạo giải quyết với nhau bao giờ cũng dễ hơn. Lại thêm thân phận của anh không phải tầm thường, Huyết Ly cung không nể mặt cũng phải khôn khéo xử lý, sao cho không xảy ra xung đột với một bang phái lớn mạnh, chưa kể, Ưu Phong còn có hậu thuẫn của Ngọc Long cung với tư cách thông gia một nhà.

Nguyên Thục càng nghĩ, càng khấp khởi hy vọng, nhưng chỉ trong một thoáng, rồi bao lo âu lại ùa về trong tâm trí nó, đến nỗi bước chân vào nhà giam khi nào cũng không hay. Nếu như Trịnh Khải gởi thư cho Ưu Phong nhờ chi viện, mọi chuyện sẽ rất thuận lợi, nhưng nếu như Ưu Phong chỉ tình cờ đến Huyết Ly cung thăm thú thì sao. Nghe Trịnh Khải nói, Ưu Phong tuy là cung chủ nhưng tính tình phóng khoáng, thích đi đây, đi đó, không bị bất cứ thứ gì ràng buộc, vậy thì chuyện anh đến Huyết Ly cung thăm thú, ngao du cũng là điều dễ hiểu, nếu thật như vậy, chẳng hóa ra nó hy vọng vô ích rồi sao.

Nguyên Thục còn đang suy nghĩ, thì cánh cửa nhà giam bật mở, ba người thanh niên vận áo đỏ tiến vào, lạnh lùng đưa hai lọ thuốc cho Duy Khiêm, rồi nhanh chóng quay trở ra ngoài. Nhẹ nhàng mở nắp lọ thuốc, Duy Khiêm đưa lên mũi ngửi, rồi rắc nhẹ một ít vào vết thương của mình, sau khi đã chắc chắn đây là thuốc trị thương, anh mới nhìn Nguyên Thục, mỉm cười.

- Thuốc trị thương của Huyết Ly cung rất công hiệu, nhưng cái giá phải trả để lành lặn không hề nhỏ, vì thế Tiệp Dư hãy ôm chặt lấy Thiên nhi, càng chặt càng tốt, tránh để nàng ấy quá đau mà tổn hại đến bản thân mình!

Nghe Duy Khiêm nói, Nguyên Thục cắn răng, gật đầu, nó vội ôm chặt Nguyên Thiên vào lòng, chưa gì những giọt lệ đã rơi xuống, chảy dài trên gương mặt xanh xao, nhợt nhạt của Nguyên Thiên. Cảm nhận có nước rơi trên mặt mình, Nguyên Thiên dù đang rất mệt, nhưng vẫn cố mở mí mắt đang trĩu nặng ra. Thấy Nguyên Thục lệ chan hòa, Nguyên Thiên yếu ớt thì thào.

- Chị… đừng khóc, em… không sao đâu!

Nguyên Thiên không nói thì thôi, càng nói, nước mắt Nguyên Thục càng tuôn như mưa. Không ngần ngừ thêm nữa, Duy Khiêm nhẹ nhàng rắc thuốc lên những vết thương của Nguyên Thiên. Khi những hạt bột trắng mịn chạm vào vết thương, chúng liền hóa thành một chất lỏng màu trắng sôi sùng sục, thấm sâu vào vết thương, khiến Nguyên Thiên cảm thấy từng thớ thịt như đang bị nấu chảy. Nguyên Thiên cắn chặt răng, không thốt lên tiếng kêu đau nào, nhưng nước mắt đã rơi ướt đẫm cả gương mặt, người gồng lên, chịu đựng, đôi vai nhỏ run bần bật khi chịu nỗi đau xé da xé thịt này.

Nhìn Nguyên Thiên chịu đựng sự dày vò của lọ thuốc trị thương, Nguyên Thục đau lắm. Nó ôm chặt Nguyên Thiên vào lòng, dùng hơi ấm bao bọc lấy Nguyên Thiên, vỗ về êm gái nó để động viên, đến khi nhìn lại, Nguyên Thục thất kinh khi từ trong miệng Nguyên Thiên, một dòng máu đỏ chầm chậm rỉ ra. Để chịu đựng được sự tra tấn thống khổ này mà không thốt lên những tiếng kêu đau đớn, Nguyên Thiên đã nghiến chặt hai hàm răng, mạnh đến nỗi bị tổn thương, máu từ bờ môi chảy xuống cằm, rỉ qua kẽ tay Nguyên Thục, khiến trái tim nó run lên.

Oán hận.

Thật sự nó rất oán hận. Nhìn Nguyên Thiên phải đau đớn chết đi sống lại dưới sự trả thù tàn khốc của Huyết Ly cung, Nguyên Thục hận mình không có võ công, không có vây cánh, không có quyền lực để bảo vệ em gái nó trước Ngân Sư bà, để em gái nó bị người ta hành hạ khổ sở như thế này.

Nó hận.

Rất oán hận.

Chưa bao giờ ngọn lửa oán hận lại cháy bỏng trong nó như thế này.

Chưa bao giờ nó lại cảm thấy quyền lực là cần thiết như lúc này.

Có quyền lực trong tay, Huyết Ly cung chẳng là gì cả. Có quyền lực trong tay, nó sẽ không phải ra sức van xin, quỵ lụy, năn nỉ người khác tha cho mình và Nguyên Thiên. Có quyền lực nó sẽ bảo vệ được bản thân, bảo vệ được em gái nó và những gì nó quan tâm. Có quyền lực, nó chắc chắn sẽ trả thù, sẽ san bằng Huyết Ly cung, bứng trụi đến từng gốc cây ngọn cỏ, đốt trụi đến từng mái ngói lầu cao.

Vì những gì mà chúng đã gây ra cho nó và em gái nó, chỉ cần nó còn sống rời khỏi nơi này, chắc chắn nó sẽ bắt họ phải trả giá, nó sẽ trở lại và san bằng Huyết Ly cung!

San bằng Huyết Ly cung!

Trong phút chốc, đôi mắt Nguyên Thục tối lại, lạnh lẽo. Chỉ mong cho Ưu Phong thật sự đến đây để giải cứu hai chị em nó. Trở về phủ chúa, chỉ cần có thể trở về được phủ chúa, món nợ ngày hôm nay, những giọt nước mắt đã rơi ngày hôm nay, mai này nó sẽ bắt Huyết Ly cung trả cả vốn lẫn lời.

- Chị…

Đang mím chặt môi, nghĩ đến kế hoạch sẽ xây dựng quyền lực như thế nào khi trở về phủ chúa, Nguyên Thục giật mình khi tiếng gọi nho nhỏ, yếu ớt của Nguyên Thiên cất lên. Lau vội những giọt nước mắt, Nguyên Thục cuối xuống, in trong mắt nó là gương mặt tái nhợt, lem luốc, không còn sức sống nhưng trên bờ môi khô nứt nẻ của Nguyên Thiên vẫn là một nụ cười, trái tim Nguyên Thục như bị ai xát muối. Nó vuốt ve tóc Nguyên Thiên, mỉm cười trong nghẹn ngào.

- Em gái chị… giỏi lắm! Chị… rất tự hào về em!

Nhận được lời khen của Nguyên Thục, Nguyên Thiên nhoẻn miệng cười, một nụ cười thật khó khăn, sau đó em gái nó cựa quậy, nhìn về phía Duy Khiêm đang ngồi dựa lưng vào tường, đôi mắt long lanh, bàn tay nhỏ vươn về phía Duy Khiêm, như muốn nắm lấy bàn tay anh. Biết em gái mình muốn gì, Nguyên Thục liền trao Nguyên Thiên cho Duy Khiêm khi anh mở rộng vòng tay đón em gái nó vào lòng. Nhìn đôi má nhợt nhạt của Nguyên Thiên phơn phớt sắc hồng khi nhận được nụ hôn âu yếm từ Duy Khiêm, Nguyên Thục chạnh lòng. Dù phải chịu đựng đau đớn nhưng con bé đang rất hạnh phúc. Nếu như không có Duy Khiêm ở đây, em gái nó sẽ như thế nào, nếu như không còn được ở bên cạnh Duy Khiêm nữa, em gái nó sẽ như thế nào…

Nguyên Thục cắn môi, nó đưa mắt nhìn Duy Khiêm. Chẳng biết anh đang nghĩ gì mà đôi mắt nhìn mông lung nhìn về phía trước, tay vuốt nhẹ những lọn tóc mai xõa trước trán Nguyên Thiên. Em gái nó đang cuộn tròn trong lòng Duy Khiêm, trên người khoác chiếc áo bào xanh, và ngủ say trong vòng tay êm ấm của anh trước cái rét giá lạnh nơi đảo đêm. Nhìn Nguyên Thiên ngủ ngon lành, trên môi còn he hé nụ cười, dường như vết đòn roi tra tấn, hay những mũi tên đau xé tâm gan ấy không làm em gái nó bận tâm, ngược lại còn ngủ yên như chưa hề có chuyện gì xảy ra, là vì Duy Khiêm đang ở bên cạnh con bé, ôm con bé vào lòng, làm cho con bé hạnh phúc và bình yên.

- Vết thương của anh không sao chứ?

Sau môt phút im lặng, Nguyên Thục lên tiếng khi thấy máu từ vết thương Duy Khiêm đã loan màu áo. Khi Duy Khiêm lao ra, đỡ lấy mũi tên cho Nguyên Thiên, Nguyên Thục đã sững sờ, xen lẫn trong đó là sự nhẹ nhõm và biết ơn. Trước câu hỏi quan tâm của Nguyên Thục, Duy Khiêm chỉ mỉm cười, nhẹ đáp lời.

- Không sao!

- Ban nãy, cám ơn anh nhiều lắm, rất nhiều. Nếu không có anh, con bé sẽ lại chịu thêm những mũi tên khác, và con bé sẽ không thể ngủ yên như bây giờ!

Nguyên Thục nói, giọng nghẹn lại, nó vội vã vuốt những giọt nước mắt đong đầy bờ mi. Nó không được khóc, nếu nó khóc, Nguyên Thiên chắc chắn sẽ nghe thấy, con bé sẽ thức dậy, sẽ lo lắng và sẽ khóc theo. Em gái nó là thế, không bao giờ quan tâm đến bản thân, mà luôn xem chuyện của nó là chuyện của mình. Nó vui, Nguyên Thiên sẽ vui, nó buồn, Nguyên Thiên cũng sẽ buồn và nếu nó khóc, Nguyên Thiên cũng sẽ ôm lấy chị mình mà khóc theo. Thế đấy, Nguyên Thiên luôn luôn vì chị mình, luôn quan tâm và luôn lo lắng tới nó, vậy mà nó chỉ chăm chăm vào bản thân mình, vì cảm xúc cá nhân mà xen vào chuyện tình cảm của em gái nó, dù rằng điều đó sẽ làm Nguyên Thiên buồn. Nó, chẳng biết gì cả, chẳng quan tâm tới Nguyên Thiên gì cả, chỉ biết ích kỷ, khư khư giữ lấy niềm vui và hạnh phúc cho riêng mình mà thôi.

- Hoàng thái tôn, tôi không tin anh, nhưng tôi tin em gái tôi. Nó tin anh yêu nó, thì tôi cũng sẽ tin anh yêu nó. Từ nay về sau, tôi không can dự vào chuyện của hai người nữa, mong rằng anh sẽ đối xử tốt với Nguyên Thiên, đừng làm cho nó buồn lòng!

Nguyên Thục nói, giọng rắn rỏi, nó nhìn thẳng vào Duy Khiêm, nhưng anh vẫn tiếp tục vuốt nhẹ mái tóc của Nguyên Thiên, mà không phản ứng gì ngoài nụ cười bình thản trên môi. Bên ngoài chẳng biết trời thế nào mà chỉ thấy làn sương mù lảng bảng, Nguyên Thục bỗng cảm thấy lo lắng. Không biết Ưu Phong làm gì trong Huyết Ly cung, không biết ba người có được cứu hay không, và, không biết Trịnh Khải ở nơi đất liền xa xôi như thế nào rồi. Hàng trăm cái “không biết” cứ xoay quanh trong đầu Nguyên Thục, khiến nó mệt mỏi, ngồi dựa lưng vào tường và thiếp đi.

 oOo

 Cung chủ Tử Phụng cung đột ngột ghé thăm Huyết Ly mà không một lời báo trước, đó là dấu hiệu chẳng lành.

Vừa sải những bước chân gấp rút tiến về đại sảnh đường của Huyết Ly cung, đôi mày bạc của Ngân Sư bà khít lại thành một đường thẳng vì suy nghĩ. Xưa nay cung chủ Tử Phụng cung luôn thoắt ẩn, thoắt hiện, chẳng ai có thể nắm rõ hành tung được, nay chẳng biết vì nguyên nhân gì mà quang lâm đến Huyết Ly cung, chẳng lẽ là vì chuyện của con a đầu đó. Không thể được, Tử Phụng cung làm sao biết bà đã bắt giam cô ả Hồ tiệp dư, vả lại, con nha đầu đó là người của Đoan Nam vương, còn em gái của nó chỉ là một nàng cận vệ nhỏ bé, không quyền hành, cũng chẳng liên quan gì đến Tử Phụng cung cả. Dù muốn cứu người, nhưng dẫu Đạo Hoa vương và Đoan Nam vương có mối quan hệ bằng hữu thân thiết đến đâu cũng không thể ra mặt thay được, bởi vì quy tắc của Tứ cung, chính là không dính dáng đến triều đình. Đoan Nam vương quyền hành đến đâu cũng là chúa, mà đã là người thuộc về triều đình thì Đạo Hoa vương không thể ra mặt thay hắn ta đòi người!

Sau khi đã suy nghĩ triệt để, Ngân Sư bà cảm thấy yên tâm phần nào. Khi bước vào đại sảnh đường của ban chấp sự, mọi người đã có mặt đông đủ từ bao giờ. Nhìn chiếc ghế cung chủ vẫn còn trống, Ngân Sư bà kiềm tiếng thở dài trong chua xót rồi chậm rãi nhìn một lượt ban chấp sự, vừa hay mọi người cũng đang nhìn bà, trong ánh mắt hiện lên câu hỏi “tại sao Đạo Hoa vương lại đến đây?”, điều mà ngay cả bản thân bà cũng chưa tìm được câu trả lời.

Trong đại sảnh đường có hai dãy ghế, một dãy là của ban chấp sự Huyết Ly cung, dãy còn lại là dành cho khách quý. Ngồi đối diện với Ngân Sư bà là một người thanh niên mặc áo trắng, gương mặt phong sương điềm tĩnh luôn nở nụ cười khiến người khác không khỏi bị cuốn hút, chính là cung chủ Tử Phụng cung – Ưu Phong. Ngoài ra, ngồi bên cạnh còn là ba nàng thiếu nữ, hai trong ba nàng là Ngọc Công và Ngọc Dung nổi danh trong tứ hộ pháp Công, Dung, Ngôn, Hạnh mà bà đã biết, duy chỉ có cô gái tóc thắt bím, với đôi mắt xám tro kiên nghị còn lại là khiến bà ngạc nhiên. Xưa nay, đồng hành với Đạo Hoa vương luôn là mỹ nhân, vậy tại sao cô gái này không xinh đẹp, không có gì đặc biệt mà vẫn ở bên cạnh hắn, chẳng lẽ cô gái này đối với hắn có một vị trí gì đó đặc biệt sao.

Nghĩ đến đây, Ngân Sư bà bất giác liếc nhìn Liên Hoa, đôi mày bạc hằn xuống khi trên gương mặt lạnh lẽo, xinh đẹp của cháu gái mình ẩn hiện nỗi buồn. Ai yêu gió đều không có kết quả tốt đẹp, nó đã biết mà vẫn cứ đâm đầu vào, thế nên kết cuộc bây giờ cũng là do nó tự gây ra rồi tự nhận lấy mà thôi!

- Đạo Hoa vương, chẳng hay hôm nay ngài quang lâm tệ xá, chẳng hay có gì chỉ giáo, xin hãy nói ra cho lão bà này được hay!

Không thể kéo dài bầu không khí yên lặng thêm một phút nào nữa, Ngân Sư bà cất lời. Đang chống tay nhìn đâu đó trong đại sảnh đường, Ưu Phong “à” lên một tiếng khi Ngân Sư bà hỏi. Anh mỉm cười, đôi mắt sáng lướt về phía ban chấp sự Huyết Ly cung như đang đánh giá gì đó, rồi tiếp lời.

- Ta tất nhiên đến đây để đòi người!

Mục đích viếng thăm của Ưu Phong quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của bà. Trong khi ban chấp sự Huyết Ly cung đưa mắt nhìn nhau, thì Ngân Sư bà nhếch mép, hỏi với vẻ ngạc nhiên.

- Đòi người? Ai kia?

- Không là thằng cháu của ta, thì còn ai nữa!

- Cháu của ngài? Tìm cháu ngài thì sao lại đến đây? Ta còn không biết đó là ai thì làm sao hắn có thể có mặt ở Huyến Ly cung này chứ.

Nhìn nét mặt lạnh lùng của Ngân Sư bà khi chối việc đã bắt cháu mình, Ưu Phong chẳng mảy may tức giận, anh chỉ mỉm cười, bông đùa.

- Cũng phải, ta quên chưa giới thiệu. Tên nó là Duy Khiêm, Lê Duy Khiêm. Nó là cháu trai của ta, và hiện cũng là hoàng thái tôn, sẽ sớm lên ngôi kế thừa ngai vàng trong nay mai. Sao hả, giờ thì hẳn bà đã biết cháu ta là ai rồi chứ. Ta nghĩ, chắc nó cũng đã giới thiệu tên mình cho bà biết rồi, phải không?

“Duy Khiêm”

Trong phút chốc, đôi mắt lấp lánh của Ngân Sư bà thẫm lại, nụ cười của gã thanh niên trẻ con khi nói tên mình bổng chốc rõ mồn một trong tâm trí bà. Gã thanh niên ấy đã biết Đạo Hoa vương đến là để tìm mình, nên mới nhắc nhở cho bà biết hắn là ai, có thân phận và địa vị như thế nào ư?

Cháu của Đạo Hoa vương. Trước kia Đạo Hoa vương là hoàng tử trong cung, sau đó ly khai mới trở thành cung chủ Tử Phụng như bây giờ. Vậy thì chẳng lẽ gã thanh niên trẻ con ấy là thật sự là hoàng thái tôn, là người sẽ kế thừa ngai vàng trong nay mai như lời Đạo Hoa vương nói hay sao?

Quy tắc của Tứ cung, chính là không dính dáng đến triều đình…

 Nếu gã trai trẻ ấy thật sự là người của triều đình thì quy tắc này bà đã là người vi phạm trước. Bắt thằng nhóc ấy, tức là Huyết Ly cung đã dính dáng đến triều đình, đồng nghĩa với việc Đạo Hoa vương có ra mặt thay cho Đoan Nam vương đòi người cũng là điều hợp lý. Tính tới tính lui, rốt cục lại không tính ra chuyện này. Bà đã đi sai nước cờ, tự đặt mình vào thế khó rồi!

- Đạo Hoa vương, vị hoàng tôn ấy có thể ham chơi, đi lạc đâu đó, hay bị ai đó bắt đi, sao ngài cứ nhất định cho là do Huyết Ly cung chúng tôi làm?

- Nguyên do chỉ có một, đó là mùi hương đã để lại ở hành lang phía đông trong phủ chúa!

- …

- Như các vị đã biết, trên người Thanh Loan cung chủ có một mùi trầm hương rất đặc biệt, được chế tạo từ bảy loại dược liệu khác nhau. Do bảy dược liệu đó là những loại quý hiếm, cách chế tạo cũng vô cùng phức tạp, nên xưa nay mùi hương đặc biệt ấy chỉ tỏa ra từ người của Thanh Loan, mà không ai có được. Ở dãy hành lang phía đông còn vươn lại mùi thơm ấy, nếu không phải vì Huyết Ly cung các vị đột nhập vào phủ chúa, sử dụng mùi hương ấy, chẳng lẽ còn có ai khác thâm nhập được Huyết Ly cung, đánh cắp công thức rồi đem ra làm loạn ở phủ chúa hay sao?

Những lời của Ưu Phong nói vừa gọn gàng, lại vô cùng hợp lý, khiến người vừa đưa ra câu hỏi trong ban chấp sự nín thinh, không nói gì thêm nữa. Nếu nhận đó là người của mình đột nhập vào phủ chúa dẫn dụ Hồ tiệp dư đến hành lang phía đông, để bào đảm bí mật bắt luôn cả hoàng tôn, thì Đạo Hoa vương sẽ vịn vào đó mà đòi người, mọi chuyện sẽ bị lộ. Còn nếu từ chối, chả khác nào tự nhận Huyết Ly cung vô dụng, canh gác lỏng lẻo, không nghiêm để người ta thâm nhập vào, ngang nhiên đánh cắp túi hương mà cũng không biết gì.

- Hơn nữa, trên đường vào Huyết Ly cung, ta nhặt được sợi dây thắt bằng chỉ ba màu, nó vốn là quà ta tặng cho thằng cháu của ta, tại sao nó lại có mặt ở Huyết Ly cung? Hay các người đã đột nhập vào hoàng cung để lấy trộm sợi dây này?

- Ngài…

- Quy tắc của Tứ cung là không dính dáng đến triều đình, không như các người, ta rất tôn trọng quy tắc này, vậy nên ta đến đây đòi người theo tư cách cá nhân. Nói gì thì nói, xét về thâm tình máu mủ, Duy Khiêm vẫn là cháu ruột của ta, tốt nhất các người mau thả nó ra, còn không thì Tử Phụng cung sẽ tuyên chiến, đến lúc đó thì không tránh khỏi một trận đại chiến làm tổn thương quan hệ lâu đời của chúng ta.

Còn nữa, ta cũng nhắc lại cho các người nhớ, Duy Khiêm không chỉ là hoàng tôn, mà là người thừa kế ngai vị tương lai của đất nước, sự mất tích của nó là chuyện đại sự quốc gia đấy. Nếu thông tin nó bị Huyết Ly cung bắt cóc lộ ra, không cần ta ra tay, ta dám đảm bảo, nhanh thôi, triều đình sẽ kéo đại quân đến đây đòi người, san bằng Huyết Ly cung đến cả một gốc cây ngọn cỏ cũng không còn, khi đó, đừng trách ta không nói trước với các người. Các người hãy cân nhắc cho thật kỹ, đừng vì tình riêng mà phá hủy hết công lao gầy dựng Huyết Ly cung trong suốt một trăm năm qua của bảy đời cung chủ!

Sao hả, ta hỏi lại lần cuối, các người thả hay không thả người đây?

Trước sự tức giận của ban chấp sự Huyết Ly cung, Ưu Phong thong thả nói. Anh không nhấn mạnh, chỉ vừa nghe, nhưng đủ khiến cho mọi người ở đó đều hiểu rõ được được tầm nghiêm trọng của vấn đề. Những tưởng gã trai trẻ kia chỉ là người bình thường, ngờ đâu thân phận và địa vị của hắn lại cao đến thế, động vào bên nào Huyết Ly cung cũng khó mà vẹn toàn. Đạo Hoa vương đã thân chinh tới đây thì hắn không nói chơi, không kể đến Tử Phụng cung ra tay, đối phó với triều đình đã là quá sức đối với họ rồi. Hơn ai hết, Ngân Sư bà và ban chấp sự biết rằng Ưu Phong đang ở thế trên, họ lúc này chỉ có thể thỏa hiệp chứ không thể yêu sách hay thương lượng nữa rồi!

- Mau đưa hoàng thái tôn tới đây!

Sau phút nặng nề đã trôi qua, một người trong ban chấp sự lên tiếng. Nhận được lệnh, đám thuộc hạ liếc nhìn Ngân Sư bà, sau đó mới vội vã quay đi khi bà lẳng lặng gật đầu. Lúc này, Ngân Sư bà giận đến mức chẳng nói được lời nào. Bao nhiêu công sức chờ đợi, lựa thời cơ thích hợp mới trà trộn được vào phủ chúa, lừa bắt con nha đầu đó và em gái của nó, ngờ đâu đến phút cuối lại bị gã hoàng tôn kia phá hoại, để Đạo Hoa vương thân chinh đến đòi người. Thật ra, bà có thể kiên quyết không thả cho dù có động can qua, nhưng Đạo Hoa vương quá thông minh khi nhắc đến mồ mả bảy đời của Huyết Ly cung, trong đó có phần mộ của Loan nhi. Động đến phần mộ ấy, tức là động đến bà, phá hủy phần mộ ấy tức là phá hủy bà, thế nên dù muốn đến đâu, bà cũng không thể không thuận theo được, bởi bà phải bảo vệ Loan nhi, chăm sóc cho Loan nhi, để Loan nhi của bà được ngủ yên.

Lúc này, ba thuộc hạ của bà đã đưa Duy Khiêm và Nguyên Thục đến trước mặt Ưu Phong và ban chấp sự Huyết Ly cung. Điều đó khiến Ngân Sư bà tức giận, nhưng lại không thể làm gì hơn khi thuộc hạ bẩm báo rằng nếu không có Nguyên Thục và Nguyên Thiên đi cùng, gã hoàng tôn ấy sẽ không ra ngoài. Nhìn thấy Nguyên Thiên nằm thiêm thiếp trên tay Duy Khiêm, cô gái thắt bím vội vàng tiến đến, dịu dàng đỡ lấy Nguyên Thiên, tính mang đến cạnh Ưu Phong nhưng Ngân Sư bà đã trầm giọng.

- Chỉ một mình hoàng tôn có thể đi. Yêu cầu của Đạo Hoa vương chỉ có thế, lão nói không sai chứ?

- Lão bà, cô gái này là vợ ta, còn đây là chị của cô ấy. Không có chị cô ấy, thì cô ấy sẽ không đi. Mà cô ấy không đi thì ta cũng không đi. Cũng không sao, ta có thời gian, ta sẽ ở lại cùng họ, chờ hoàng gia gia cho đại binh đến đón.

Ngân Sư bà ngồi như đóng đinh trên ghế khi Duy Khiêm nói như đùa, những giọt mồ hôi lạnh trên trán bà rịn ra khi nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Đạo Hoa vương. Nếu hoàng thái tôn không đi, mồ mả bảy đời của Huyết Ly cung sẽ bị san bằng. Ngân Sư bà nhắm mắt, đấu tranh nội tâm giữa việc trả thù và mồ mả của bảy vị cung chủ, rồi sau đó từ từ mở mắt ra, khàn giọng.

- Được, đi đi!!!

Ngân Sư bà nói dứt, Duy Khiêm mỉm cười rồi cùng Nguyên Thục đi theo cô gái thắt bím đến bên cạnh Đạo Hoa vương. Đã cứu được người, nơi này không tiện ở lại lâu, Ưu Phong liền cáo từ Ngân Sư bà và ban chấp sự Huyết Ly cung, kèm theo vài lời thăm hỏi, rồi sau đó quay người đi nhanh như gió, để lại đôi mắt ngóng trông của Liên Hoa khi dõi theo tà áo trắng khuất dần sau rặng trúc xanh.

Ngoài biển khơi, chiếc thuyền lớn với cánh buồm trắng lộng gió, vẽ hình con phụng hoàng giương cao cánh trong biển lửa đang neo đợi. Chờ cung chủ và mọi người yên vị trên thuyền, Ngọc Công và Ngọc Dung lệnh cho tay lái từ từ đưa thuyền nhỏ lướt ra khơi. Đến khi lên thuyền lớn, nhìn Bách Nhật chữa trị cho Nguyên Thiên dưới khoang, Nguyên Thục lại không kềm được nước mắt. Trước cái nhìn dịu dàng của Bách Nhật, Nguyên Thục vội vàng lau những giọt lệ chực rơi, rồi chui ra bên ngoài, vì không thể nhìn thấy tình trạng của em mình lâu hơn được nữa.

Sóng biển rì rào, con thuyền lắc lư theo nhịp sóng. Nguyên Thục ra đứng trước mũi thuyền, mắt nhìn về phía Huyết Ly cung, nay chỉ còn là một chấm nhỏ xa khuất, trong ánh mắt nó là đêm tối lạnh lùng, khác hẳn với đôi mắt trong sáng như thường ngày.

Mối thù này, nhất định không thể cho qua. Nó nhất định sẽ san bằng Huyết Ly cung!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro