suong do susunotugirl

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chuong 53 con nguoi co quai

Biết không thể chơi trò trốn tìm với người có ánh mắt xuyên suốt tâm can kẻ khác như Nguyễn Ánh, trái tim Linh Lan run khẽ trong lồng ngực . Nó nấn ná thêm một chút để cân nhắc những gì sẽ nói khi đối diện với anh, sao cho cẩn thận và khôn khéo nhất bởi kinh nghiệm từ vụ cúc áo trước đó, rồi mới chậm chạp bò ra . Đứng thẳng người lên, Linh Lan chống nạnh nhìn Nguyễn Ánh . Đáp lại cái nhìn khiêu khích ấy chỉ là đôi mắt nheo lại của anh, khi trông thấy máu từ vết thương của nó đã thấm đỏ cả miếng vải áo đang buộc chặt trên tay.

- Tác phẩm đó của Ngọc Uyển phải không?

Nhíu mày vì không hiểu Nguyễn Ánh muốn nói đến điều gì, phải mất một phút sau Linh Lan mới hiểu anh đang ám chỉ vết thương thấm máu trên cánh tay nó . Hừ nhạt một tiếng, Linh Lan vung vẩy tay trước mặt Nguyễn Ánh ra chiều ta đây còn khỏe mạnh chán, dù cho bụng đang than khổ khi cánh tay cử động vô cùng khó khăn và đau thốn từng hồi.

- Không cô ta thì là ai? Dù bị thương thế này thì tôi vẫn còn khỏe mạnh lắm, đừng tưởng tôi nhỏ con mà lầm.

Với cá tính hay bắt nạt người khác, ban đầu Linh Lan tính nói gì đó thật mỉa mai, thật cay độc, đại loại như "anh nào em nấy", hay "anh cũng đâu kém gì" . Đến khi nhớ lại chuyện cúc áo, Linh Lan tự nhủ rằng không thể nói năng bừa bãi vô tội vạ . Cộng thêm tội trạng vượt ngục của nó hiện giờ, xui rủi chọc cho Nguyễn Ánh nổi đóa lên thì sẽ không còn cảnh tống vào nhà giam nữa mà là chém bay đầu nó ngay lập tức . Thế là tin tức về chàng trai kỳ lạ kia nó sẽ không bao giờ được biết, Anh Tú thì tìm không thấy và nó sẽ ngậm hờn nơi suối vàng.

Chẳng biết Nguyễn Ánh có hiểu được những lắt léo trong suy nghĩ của nó hay không, mà chỉ thấy anh nhếch môi cười, một nụ cười lửng lơ làm Linh Lan bắt đầu...chột dạ . Đậy nắp trà lại để ngăn làn khói mỏng manh thoát lên, Nguyễn Ánh thong thả đứng dậy . Anh từ từ tiến về phía nó, còn Linh Lan bất giác lùi lại, tay vung lên thủ thế do cảm nhận thấy mùi nguy hiểm đang tỏa ra từ con người này.

- Anh... muốn làm gì?

- Bị giam trong ngục như thế mà vẫn chạy ra được tới đây, cô cũng nhanh nhẹn lắm.

- Đó là vì nhà lao của anh dỏm thôi! Không nơi nào có thể giam giữ tôi hết.

Quên bén mất ý định phải "lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau", bản tính háo thắng của Linh Lan lại trỗi lên khi giọng nói của Nguyễn Ánh đượm vẻ mỉa mai rõ rệt . Quắc mắt lên nhìn anh, Linh Lan mím môi tự chủ để thôi không nói thêm một lời nào nữa . Nó lom lom canh me Nguyễn Ánh đặng khi anh động đậy gì thì còn biết đường mà né, nếu không lại chẳng biết sau vụ cúc áo ấy sẽ là cái gì.

- Bé con, khẩu khí của cô cũng lớn lắm, để tôi xem...

Sau cái câu "để tôi xem" là ba chấm mơ hồ của Nguyễn Ánh, làm Linh Lan hơi ngớ người ra trong chốc lát . Nhưng ngay sau đó nó đã hiểu ra được ba chấm ấy là gì, bởi trong tích tắc, Nguyễn Ánh đột ngột lướt tới bên cạnh nó . Đôi mắt nâu trong suốt nhìn xuyên qua ánh mắt Linh Lan làm nó giật mình . Đang còn kinh ngạc vì không ngờ thân thủ của Nguyễn Ánh nhanh đến thế, Linh Lan đã thấy cổ tay mình nằm gọn trong bàn tay cứng như thép nguội của anh, khi mà nó còn chưa kịp giở một ngón võ nào . Quyết không để cho Nguyễn Ánh có thể trêu đùa mình thêm lần nữa, Linh Lan vội vàng móc thanh trủy thủ giắt ở thắt lưng ra, rồi bất chấp cơn đau của vết thương đang hành hạ mà vung dao đâm thẳng vào người anh.

Dường như không bất ngờ với việc Linh Lan có được thanh trủy thủ, Nguyễn Ánh lách người sang bên phải để tránh đường dao của nó . Rồi sau đó, anh chụp nốt cổ tay còn lại và xiết chặt, khiến năm ngón tay của Linh Lan duỗi ra bất lực và đánh rơi thanh trủy thủ xuống sàn nhà . Tuy bị khóa chặt hai tay, cho dù có vùng vẫy cách nào cũng không thoát ra đuợc, nhưng bản thân Linh Lan lại không muốn chịu thua một cách dễ dàng như thế . Nó liền vung chân lên và đá thẳng vào ống quyển của Nguyễn Ánh, hòng khiến anh phải buông tay mình ra . Điểm một nét cười trên bờ môi thanh tú, Nguyễn Ánh co mũi giày lên và chặn lại bàn chân đang vung tới của Linh Lan, đồng thời vung tay điểm nhanh lên bờ vai phải của nó . Chỉ thấy bờ vai mình nhói lên một cái, Linh Lan đánh mất bình tĩnh, do không biết Nguyễn Ánh đã dùng tà thuật gì mà cả người nó giờ đây cứng đơ như khúc gỗ, không sao cử động được dù chỉ một ngón tay . Phớt lờ cái nhìn căm hờn của Linh Lan, Nguyễn Ánh rà mắt theo dòng máu ấm từ vết thương nó chảy qua kẽ tay anh, đọan buông lời.

- Vết thương trên cánh tay cô có độc, nếu không kịp thời chữa trị, chắc chắn cô sẽ bị phế cả hai tay.

Mở to mắt ra nhìn Nguyễn Ánh, Linh Lan không biết anh đang nói đùa hay nói thật . Thế nhưng căn cứ vào hai cánh tay đang tím bầm, sưng phồng lên và nhức nhối khác thường, Linh Lan cũng ngờ ngợ ra nó có vấn đề, bởi thông thường roi da không khi nào khiến vết thương trở nên như thế . Nếu những điều Nguyễn Ánh nói là thật thì sợi roi của cô nàng Ngọc Uyển đanh đá kia hẳn có tẩm độc . Nhưng cô em đã thủ đoạn như thế chưa chắc ông anh đã hiền lành . Nó đã can tội uy hiếp Nguyễn Ánh, nay lại thêm tội vượt ngục, anh ta muốn nó chết còn chưa đủ nói chi đến chạy chữa cho hai cánh tay tội nghiệp này.

- Tôi bị phế cả hai tay cũng không liên quan gì tới anh . Tôi nay như cá nằm trong lưới, muốn chém muốn giết thì tùy, đừng tỏ ra quân tử ở đây.

Chính vì biết mình khó tránh khỏi cái án tử, Linh Lan chẳng thèm uốn lưỡi bảy lần nữa mà nói huỵch toẹt ra những gì đang nghĩ trong đầu . Đối với nó, từ khi trở về quá khứ thì tương lai trước mắt đã trở nên mù mịt còn đường về nhà thì xa tít mù khơi . Giữa thời đao binh loạn lạc, chết hay không chỉ là vấn đề thời gian, nhất là việc mất đi hai cánh tay thì cái chết xem ra còn dễ chịu hơn . Chỉ tiếc duy nhất một điều rằng trước khi chết, nó vẫn chưa tìm thấy được Anh Tú và xác định thực hư của lời đồn đại kia . Mở to đôi mắt bình thản nhìn thẳng vào Nguyễn Ánh, Linh Lan giờ đây đã dọn sẵn cho mình một cái chết, nên nó ung dung đứng đối diện với anh mà không cần biết đó là vị chúa Nguyễn cuối cùng, hay Gia Long hoàng đế - người sẽ khai sáng ra vương triều nhà Nguyễn sau này.

- Tôi không phải tiểu nhân, nhưng làm quân tử cũng chẳng được lợi lộc gì . Đối với tôi, chuyện nào có lợi mới đáng để nhúng tay vào . Cô đã ở trong tay tôi thì quyền chết cũng không được yêu cầu.

- Anh... muốn làm gì tôi?

- Cô nghĩ xem.

Trố mắt nhìn chàng trai trước mặt, Linh Lan không ngờ rằng trông anh ta thế này nhưng lại độc còn hơn cả cô em Ngọc Uyển của mình . Phớt lờ sự oán hờn hiện rõ trên khuôn mặt Linh Lan, Nguyễn Ánh choàng tay qua thắt lưng nó và đột ngột...bế thốc lên, trước sự kinh ngạc quá đỗi của nó vì không biết Nguyễn Ánh muốn làm gì.

- Anh làm gì vậy hả? Thả tôi ra! Thả tôi ra mau!

Mặc cho Linh Lan la hét phản đối, nhưng lại không thể chống cự gì do cả người cứng đơ như khúc gỗ, Nguyễn Ánh vẫn thản nhiên bế nó trên tay, đi về phía chiếc giường nằm sát góc tường rồi đột ngột thả phịch xuống, làm Linh Lan ê ẩm cả người do mặt giường chẳng hề êm ái chút nào . Để mặc cho Linh Lan nhăn nhó trên giường, Nguyễn Ánh bước tới chiếc kệ treo trên tường rồi lấy một lọ thuốc nhỏ màu trắng, nằm sát góc, xong quay trở lại và ngồi đối diện với nó . Trước khuôn mặt căng thẳng của Linh Lan vì sợ anh lại giở trò, Nguyễn Ánh lạnh lùng duỗi thẳng tay Linh Lan ra, nghiêng lọ thuốc và đổ chất bột màu trắng lên vết thương đang làm độc của nó . Như một cục vôi sống thả xuống nuớc, chất bột màu trắng vừa chạm vào vết thương của Linh Lan liền sủi bọt trắng li ti, đau đến nỗi làm Linh Lan muốn khóc vì có cảm giác như từng cây kim châm vào da thịt mình.

Trong đời Linh Lan, kể từ khi phải khâu mười mấy mũi ở chân do ngã từ trên cây xuống, nó chưa bao giờ trải qua cơn đau tột cùng như thế này . Sự đau đớn từ từ thấm sâu vào da thịt, rồi bắt đầu lan ra toàn thân từng chút một, như thể đang ăn mòn từng mảng da thịt nó trước khi chuyển sang chỗ khác . Sự đau đớn, bỏng rát, khó chịu ấy đã làm cho Linh Lan hoàn toàn kiệt quệ . Mắt nó nhòa đi . Hai hàm răng nghiến chặt chịu đựng . Từng giọt mồ hôi mằn mặn lăn tròn trên má rồi đọng lại ở bờ môi . Những hình ảnh trong đầu nó liên tiếp dồn về, nhạt nhòa và lộn xộn như cuốn băng ghi hình bị lỗi . Tai nó ù đặc và cảnh vật trước mắt quay cuồng như một cơn lốc . Đến khi đã không còn chịu đựng được nữa, Linh Lan ngất đi...

Không biết thời gian đã qua bao lâu, từng ngón tay của Linh Lan dần lấy lại cảm giác và khẽ nhúc nhích . Đôi mắt nhắm nghiền run nhẹ, vành mi chậm chạp mở ra . Nhìn thấy chiếc lồng đèn treo trên trần nhà, từng mảnh vụn hình ảnh trôi lềnh bềnh qua đầu nó, để rồi Linh Lan chợt ngồi phắt dậy khi nhớ ra tại sao mình có mặt ở nơi này . Vội ôm lấy đầu khi cơn choáng váng từ đâu ập đến, Linh Lan phải định thần lại một lúc mới thấy rõ cảnh vật trước mắt mình . Bên ngoài trời đã lờ mờ sáng, từng tia sáng từ cửa sổ hắt vào, vẽ thành những vệt cong không rõ hình thù, lảng bảng như sương khói trên nền nhà . Nhìn thấy một bóng người đang đứng quay lưng về phía mình, tà áo nhẹ phơ phất khi cành liễu trước hiên khẽ run rinh, Linh Lan không khó khăn mấy khi nhận ra bóng dáng cao lớn ấy là Nguyễn Ánh . Nó bèn đưa tay vỗ lên đầu mấy cái khi cơn chóng mặt bắt đầu tái phát, rồi lại nhìn xuống tay mình xem sau khi Nguyễn Ánh đổ thứ bột quái quỷ lên, thì bây giờ nó như thế nào.

Có vẻ như lọ thuốc của Nguyễn Ánh tuy hành hạ sức chịu đựng của nguời khác là thế, nhưng hiệu quả của nó cũng đáng để cho Linh Lan phải ngạc nhiên . Từ một vết thương sưng tấy, tím bầm như ban nãy, bây giờ đã bắt đầu xẹp xuống và hồng hào như cũ, đồng thời sự đau đớn ban nãy cũng đã không còn, hệt như trải qua một giấc mơ . Đang thầm thán phục công dụng của lọ thuốc còn tốt hơn bất cứ ông bác sĩ nào ở hiện đại, thì giọng nói trầm ấm của Nguyễn Ánh đột ngột cất lên, làm loãng không gian yên lặng và khiến Linh lan giật mình.

- Cô tỉnh nhanh thật!

Ngước nhìn Nguyễn Ánh bằng đôi mắt nghi hoặc, có ngây thơ đến mấy thì Linh Lan cũng không thể nào tin Nguyễn Ánh lại tốt bụng như thế . Dù mặt trời có quay quanh trái đất nó cũng không tin rằng anh sẽ dễ dàng tha cho nó, mà chưa tra khảo được một chút thông tin gì về xuất xứ cũng như mục đích của nó khi đến đây.

- Tôi có muốn nằm mãi cũng không được . Tự nhiên chữa trị vết thương của tôi thế chắc chắn anh phải có mục đích . Bây giờ anh muốn hỏi tôi cái gì? Tôi là ai? Từ đâu đến? Có mục đích gì và ai đã sai tôi đến đây? Đúng không?

Nhìn thẳng vào đáy mắt của Nguyễn Ánh mà không tỏ vẻ e dè, Linh Lan cất cao giọng và tin chắc rằng những gì anh muốn nói với nó đều không nằm ngoài những câu trên . Nửa đêm lén lút trèo tường vào, chắc chắn phải có hành động mờ ám . Trong khi Tây Sơn đang là kẻ thù của quân Nguyễn, thì lẽ đương nhiên ai trong trường hợp này cũng sẽ nghĩ nó là gián điệp do quân Tây Sơn phái đến cũng không biết chừng.

Đáp lại ánh mắt tự tin của Linh Lan chỉ là một nụ cười mơ hồ của Nguyễn Ánh . Nhẹ nhàng tiến lại cạnh giuờng và đột ngột ngồi xuống đối diện với nó, Nguyễn Ánh miết tay lên thanh kiếm mà anh đã đoạt từ tay Linh Lan trước đó một cách ung dung, làm Linh Lan phải ngồi thụt vào trong để đề phòng anh lại uy hiếp mình.

- Tôi chỉ hỏi thanh kiếm này là cô lấy từ đâu . Còn những câu hỏi cô liệt kê ra không cần tôi phải hỏi, cô cũng sẽ tự trả lời thôi.

- Cái gì? Dựa vào đâu mà anh tự tin thế?

- Ở đây tôi là mới là người hỏi, còn cô thì không . Trả lời câu hỏi của tôi, đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai.

Tính há miệng buông hai chữ "còn lâu" theo thói quen để phản ứng lại sự độc đoán của Nguyễn Ánh, Linh Lan kịp thời tốp lại khi nhớ ra tình cảnh hiện giờ . Nó đang còn ở trong hang hùm, đối diện lại là...chúa sơn lâm, trong khi nó chỉ là một chú thỏ con đáng thương tội nghiệp, có nguy cơ bị chúa sơn lâm xơi tái bất cứ lúc nào . Nhẹ liếm vành môi khô khốc, dù tức đến cành hông vì lần đầu tiên bị người khác bắt nạt như thế, nhưng Linh Lan vẫn cố giữ cho đầu óc mình tỉnh táo . Nó nhanh chóng ngẫm nghĩ xem mình nên trả lời sao cho phải đạo, để không chọc Nguyễn Ánh nổi giận . Mặc cho cái ý niệm chết là xong khi nãy, trải qua cơn thập tử nhất sinh vừa rồi, chưa bao giờ Linh Lan lại muốn sống như lúc này.

- Từ từ tôi nói, làm gì dữ vậy! Thanh kiếm đó là do tôi mua được ở cửa hàng thôi, chứ có ăn trộm ăn cắp của ai đâu.

- Thật sao?

Vừa ngắm nghía thanh kiếm, Nguyễn Ánh vừa đáp lời Linh Lan bằng chất giọng châm biếm . Hành động của Nguyễn Ánh làm nó toát mồ hôi hột khi thấy anh chẳng phản ứng gì, ngoại trừ việc rà tay theo những đường vân uốn lượn trên bao kiếm . Nếu Nguyễn Ánh đã quan tâm đến cây kiếm này, chắc chắn giữa anh ta và thanh kiếm ấy có mối dây liên hệ nào đó . Nhưng điều ấy làm sao có thể xảy ra bởi nó đã tìm thấy thanh kiếm sâu dưới đáy rương, nơi chẳng ai thèm mò tới? Với biết bao thắc mắc trong đầu, Linh Lan dù có hơi do dự nhưng vẫn quyết định nói bừa, vì nó không thể để lộ ra chuỵên mình là người trong nghĩa quân Tây Sơn hay có quan hệ nào với Văn Bình . Một khi biết được điều đó, rất có thể quân Nguyễn sẽ lấy nó để uy hiếp Văn Bình, buộc anh phải thuận theo ý họ cũng không biết chừng . Với ai thì nó không biết, nhưng với người nửa chính nửa tà như Nguyễn Ánh thì khó mà nói trước được điều gì.

- Thật! Anh không tin thì thôi.

Nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của Linh Lan, Nguyễn Ánh không nói gì . Anh nhẹ nhàng tuốt vỏ kiếm ra và lần tay theo lưỡi kiếm lạnh lẽo, phản chiếu một đôi mắt nâu trong suốt như soi thấu lòng người . Trước sự hồi hộp của Linh Lan khi dõi theo nhất cử nhất động của Nguyễn Ánh, anh đột ngột vung kiếm lên và chém ngang người nó . Phần quá bất ngờ do cự ly của cả hai rất gần, cộng thêm vết thương trên tay chưa hồi phục, Linh Lan không kịp tránh né . Nó chỉ còn biết giơ tay che chắn theo phản xạ và nghe tiếng gió rít ngang người . Đến khi nhận thấy cả thân người mình đều ổn, ngoại trừ lòng bàn tay nhoi nhói, Linh Lan vội vàng xem xét thì thấy một vết cắt ngọt và dài . Tuy không đủ sâu để gây nguy hiểm, nhưng vết cắt cũng đủ để một tia máu đỏ ứa ra, chảy ngược xuống cánh tay và làm loang lổ chiếc chiếu nó đang ngồi.

- Thanh kiếm này chém sắt như bùn, thường gặp những bảo kiếm như thế, có chết người sở hữu nó cũng không muốn bán . Điều quan trọng hơn hết, người sở hữu thanh kiếm có hình dáng tương tự như thế này là kẻ thù của tôi . Từ Quy Nhơn xa xôi đến đây, chắc cô vất vả lắm.

Những lời Nguyễn Ánh tuy nhẹ nhàng, nhưng đối với Linh Lan thì lại như sét giáng trên đầu, bởi anh hẳn đã nhận ra nó chính là cô gái ngồi trên xe ngựa ở Quy Nhơn mà mình đã thấy hôm nào . Biết nó đến từ Quy Nhơn, lại còn có quan hệ với chủ nhân của thanh kiếm này, thế mà nãy giờ cứ chơi trò mèo vờn chuột, làm cho nó lãnh thẹo xong hỏi thăm sức khỏe . Thật nếu không phải đang ở trong hang hùm thì Linh Lan đã quyết ăn thua đủ cho bằng được, vì không chịu nổi cảnh bị người khác quay như dế, trong khi mình chẳng sơ múi được gì.

Vẫn nở một nụ cười kiêu ngạo thường trực, nhưng nay pha thêm một chút tàn nhẫn trong đó, Nguyễn Ánh từ từ rà kiếm lên cổ Linh Lan . Ngụ ý của anh rất rõ rằng, nếu còn lấp liếm thêm một lần nữa thì cái cổ của nó sẽ là nơi tiếp theo có một vết cắt thật xinh đẹp, mà không cần bàn cãi lôi thôi . Cảm nhận được lưỡi thép lạnh lẽo lâu lâu cạ vào cổ, Linh Lan bất chợt rùng mình . Những giọt mồ hôi đã bắt đầu lấm tấm hai vầng thái dương - dấu hiệu cho thấy nó đang căng thẳng tột độ . Phải nói rằng từ trước tới nay, nó đã gặp rất nhiều người nhưng chưa thấy ai cổ quái như Nguyễn Ánh, khi thì tàn nhẫn, lúc thì dịu dàng . Như cái lúc anh ta rịt thuốc lên vết thương của nó ban nãy, thái độ rõ ràng rất là hòa hoãn, nhưng đến khi nó tỉnh lại thì đằng sau nụ cười kiêu ngạo ấy lại phảng phất sự tàn nhẫn . Nói cũng chết, không nói cũng chết . Linh Lan bây giờ đang lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan vì không biết phải làm sao cho thích hợp, trong khi thân vẫn còn đang mang thương tích chưa lành . Hít sâu vào một hơi để lấy lại tự chủ, Linh Lan bình tĩnh nhìn vào mắt Nguyễn Ánh . Nó quyết định nói dối thêm một lần nữa, vì đối với người như Nguyễn Ánh, thật khó đoán được tiếp theo anh ta sẽ làm gì.

- Cô ở trong Tây Sơn thế nào?

Đảo mắt nhìn quanh, Linh Lan tính nhắm mắt nói dối thêm lần nữa để che giấu thân thế của mình, nhưng phút cuối nó kịp thời ngưng lại khi nghe tới câu hỏi "tu từ" thứ hai của anh . Lúc này, ngoài trời đã sáng . Từng dải nắng nhạt luồn qua cửa sổ, nghiêng nghiêng, phủ lên trên khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào của Nguyễn Ánh . Cái nhìn và câu hỏi của anh làm Linh Lan chột dạ vì không hiểu anh đang suy nghĩ gì . Biết nó ở trong Tây Sơn, nửa đêm trèo thành vào, dù muốn dù không thì hành động này mười mươi sẽ bị quy vào tội gián điệp . Với tội danh này, chắc chắn nó sẽ bị tù tội và Nguyễn Ánh sẽ tra tấn để lấy lời khai, dò thám xem tình hình Tây Sơn thế nào mới phải . Nhưng đằng này anh lại tỏ vẻ như không có gì, lại còn thăm hỏi tình hình sức khỏe của nó với một thái độ hòa hoãn, khác với hoàn toàn với sự tàn nhẫn khi nãy . Sự thay đổi xoành xoạch của Nguyễn Ánh làm Linh Lan như đang đi trong làn sương mù, khi không biết bước tiếp theo phải đối phó ra sao với con người này.

- Anh... anh đã biết tôi ở trong Tây Sơn, thế sao còn...

- Chẳng phải cô vừa nói cho tôi biết đó sao.

Trố mắt ra nhìn Nguyễn Ánh vì đã sập bẫy của anh một cách êm thắm, đúng là anh không tra khảo thì nó cũng tự động nói ra . Điều đó làm Linh Lan vô cùng tức giận vì mình đã bị ăn quả lừa . Đã tự khai mình ở trong Tây Sơn, trước sau gì nó cũng không thoát khỏi cái chết đang treo lơ lửng trước mặt, thế nên Linh Lan lúc này không còn kiềm chế, lựa lời nữa . Nó chẳng ngại ngần gì mà nói huỵch toẹt ra tất cả, bởi nó hiểu cho dù có nói hay không cũng sẽ có duy nhất con đường đó là án tử hình.

- Đúng! Tôi là người trong Tây Sơn thì đã sao nào . Anh đừng hòng tìm hiểu bất cứ thông tin nào bởi tôi chỉ là một nữ binh bình thường trong ấy, chả có chức trách cũng như nhiệm vụ nào, nên không biết được mấy chuyện quân sự cơ mật đâu.

- Không cần hỏi cũng biết bọn lông đỏ ấy lần này sẽ không thắng được tôi.

- Họ không phải là bọn lông đỏ . Họ là nghĩa quân Tây Sơn . Anh dựa vào đâu mà khẳng định chắc chắn như thế chứ?

Quắc mắt lên nhìn Nguyễn Ánh khi anh nói Tây Sơn là bọn lông đỏ, Linh Lan quên phắt người đang ở trước mặt mình là ai . Nó xù lông nhím lên để bảo vệ cho đội quân Tây Sơn - đã làm nên chiến thắng Đống Đa trong lịch sử - mà Nguyễn Ánh đã gọi là bọn lông đỏ một cách mỉa mai . Nói người ta như thế trong khi mình thì sao . Chẳng phải trong lịch sử, quân nhà Nguyễn bị Tây Sơn truy đuổi ráo riết, phải chạy từ đông sang tây hay sao . Thản nhiên phán rằng "Tây Sơn lần này này sẽ không thắng được tôi", dựa vào đâu vậy? Có tự tin thì cũng tự tin vừa thôi, để cho người khác tự tin với chứ.

- Không phải khẳng định mà là lẽ đương nhiên.

- Còn lâu á! Từ trước đến nay quân nhà Nguyễn các anh có thắng được Tây Sơn trận nào đâu . Lần này nhất định cũng thế thôi.

- Cô nói gì?

Trong tích tắc, đôi mắt nâu trong suốt của Nguyễn Ánh chợt tối lại, khi Linh Lan hùng hồn tuyên bố rằng quân nhà Nguyễn chưa thắng được Tây Sơn trận nào . Đối với một người luôn tự tin vào bản thân mình, luôn nắm được điểm yếu của đối phương và biết người biết ta như thế, những lời nói của Linh Lan quả thật đã động đến cái sự tự tin luôn thường trực trong anh . Nhìn thấy khuôn mặt sa sầm của Nguyễn Ánh, Linh Lan mới biết rằng khi nãy nó đã lỡ miệng nói quá, có hối cũng không còn kịp . Vả lại, bảo quân Tây Sơn là bọn lông đỏ quả thật đã khiến nó vô cùng tức giận . Cơn giận bộc phát làm Linh Lan không thèm nhẫn nhịn hay ngăn cản bản thân mình lại, mà lại tiếp tục nói lớn hơn.

- Tôi bảo quân Tây Sơn nhất định sẽ thắng anh . Bây giờ cũng thế và sau này cũng thế . Tuyệt đối sẽ thắng.

Nhìn xoáy vào đáy mắt Linh Lan, khóe miệng Nguyễn Ánh bất giác nhếch lên . Anh bất thình lình đứng dậy làm, cho nó giật mình và vội lùi về phía sau khi nhận thấy sự thay đổi trên gương mặt anh . Vươn tay ra nắm lấy tay nó nhanh như cắt, Linh Lan còn chưa kịp phản ứng lại thì Nguyễn Ánh đã bế thốc nó lên và bước ra khỏi phòng, mặc cho nó la hét, quẫy đạp, vì với cái tính khí cổ quái của Nguyễn Ánh, thì thật không biết số phận của nó tiếp theo sẽ như thế nào.

- Nguyễn Ánh! Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống mau.

chuong 54 giao keo

Mặc cho lời yêu cầu thả xuống của Linh Lan, Nguyễn Ánh vẫn điềm nhiên đẩy cửa bước ra ngoài, trước những đôi mắt trố lên của lính gác khi nhìn thấy chúa công bế một cô gái lạ mặt, đang quẫy đạp kịch liệt trên tay . Cố gắng thoát khỏi sự kềm cặp của Nguyễn Ánh, Linh Lan đã bắt đầu nổi đóa khi hai tay nó bị anh khóa lại, và không thể sử dụng Yến Phi quyền hay bất cứ ngón võ nào mà Nguyên Thiên đã chỉ dẫn cho . Lần đầu tiên trong đời, ngoại trừ bố nó, có người bắt Linh Lan phải làm theo ý mình, chứ không dựa trên quy tắc tự nguyện mà nó đặt ra, nên tính tự ái trong người Linh Lan lại trỗi dậy . Mím chặt môi khi tay chân đã hết đường cục cựa, Linh Lan chỉ còn cách chơi ngón đòn...xực phàm, với hy vọng Nguyễn Ánh đau quá phải thả mình ra.

Nghĩ là làm, Linh Lan há miệng và cắn thật mạnh vào bờ vai của Nguyễn Ánh không chút do dự . Phần vì tức giận, phần nôn nóng thoát khỏi tay anh nên lực cắn của nó không hề nhẹ . Chả biết Nguyễn Ánh đau hay không, mà chỉ thấy nét mặt Linh Lan thoáng biến đổi khi một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ...miệng nó . Vội vàng ngẩng phắt đầu lên, Linh Lan không nghĩ rằng mình lại cắn mạnh đến nỗi...làm Nguyễn Ánh chảy máu như thế . Ấy vậy mà anh lại không tỏ vẻ bất ngờ hay đau đớn gì, và tiếp tục cất bước một cách thản nhiên khiến nó... rùng mình, vì cho rằng dây thần kinh cảm giác của con nguời này hẳn đã bị đứt từ lâu.

- Thế nào, bé con! Máu của tôi có vị gì?

Nheo mắt nhìn đôi đồng tử đang thay đổi của Linh Lan, Nguyễn Ánh hỏi lại bằng giọng nửa đùa nửa thật, làm Linh Lan có chút khó chịu nhưng vẫn tỉnh bơ đáp lời.

- Không tệ . Mằn mặn, ngòn ngọt . Chỉ tiếc tôi không phải vampire, bằng không tôi nhất định sẽ hút sạch máu anh.

- Thế thật tiếc quá! Bằng không tôi cũng muốn xem cô có bản lĩnh gì để có thể hút sạch máu tôi.

Vừa đáp lại lời Linh Lan, Nguyễn Ánh vừa tăng tốc bước nhanh về phía trước mà không thèm dừng lại để băng bó hay rịt thuốc, mặc cho vết thương máu chảy thành dòng, thấm qua lớp áo trước đôi mắt lo lắng của Linh Lan . Chậc! Tuy từ trước tới nay nó chưa hề nghe chuyện ai bị ngoạm một miếng đến nỗi mất máu mà... chết, thế nhưng với vết thương cũng gọi là sâu hoắm thế này, thì điều đó có thể xảy ra lắm chứ . Mà lạ! Sao nó phải lo lắng cho Nguyễn Ánh nhỉ? Anh ta chết đi cũng tốt, không còn ai bắt nạt, đe dọa hay uy hiếp nó, cũng không còn kẻ thù số một của quân Tây Sơn . Nghĩ đến đó, Linh Lan mừng thầm trong bụng . Thế nhưng khi nhớ tới chuyện con người cổ quái "gian tà" này sẽ là hoàng đế Gia Long, lên ngôi thống nhất đất nước, thì nó lại đâm chần chừ . Nếu anh ta chết đi, tất nhiên sẽ chẳng lấy đâu ra Gia Long và vương triều nhà Nguyễn, đồng thời rất có thể sẽ thay đổi đến vận mệnh của tương lai đất nước sau này.

Đang đăm chiêu suy nghĩ vết thương... mà nó cho là cỏn con có làm Nguyễn Ánh mất máu nhiều không, Linh Lan chợt thấy người mình hẫng lên một cái . Khi định thần lại thì nó thấy mình đã ngồi trên lưng ngựa, còn Nguyễn Ánh đường hoàng ngồi sau lưng nó từ bao giờ . Một tay nắm lấy dây cương, tay còn lại choàng qua người nó, đề phòng cô gái bướng bỉnh này ngọ nguậy lung tung, Nguyễn Ánh cho ngựa lướt nhanh về phía trước, để lại sau lưng tiếng thì thầm to nhỏ của đám lính giữ ngựa . Trời đang có gió, cộng thêm tốc độ của con tuấn mã làm Linh Lan phải nhắm tịt mắt lại vì những luồng gió rát không ngừng quất vào mặt mình . Đường sá gập ghềnh, lại còn đầy những vũng nước bùn sình do trận mưa đêm qua để lại, làm Linh Lan tưởng sẽ rơi khỏi yên ngựa, nếu không nhờ vòng tay vững chắc của Nguyễn Ánh giữ lại như một vòng đai an toàn . Ban nãy, vì đã mạnh miệng khi nói rằng quân Tây Sơn nhất định sẽ thắng, Linh Lan bây giờ bụng hơi chợn, do không biết Nguyễn Ánh muốn đưa nó đi đâu vào lúc sáng sớm như vầy.

- Anh đưa tôi đi đâu vậy?

- Cô đoán xem!

Đáp lại câu hỏi của Linh Lan chỉ là câu trả lời lấp lửng của Nguyễn Ánh, dạng như "đến nơi rồi cô sẽ biết" làm cho nó phập phồng lo âu khi nghĩ đến những gì đang đợi mình ở phía trước . Đối với người như Nguyễn Ánh, dù muốn dù không, Linh Lan cũng khó có thể nghĩ rằng anh là người tốt, bởi cái câu "không phải là quân tử, cũng chẳng phải tiểu nhân" kia thật không biết đâu mà lường . Đang lo lắng nghĩ đến số phận mịt mờ của mình, Linh Lan bỗng nhiên bật ngả về phía sau do Nguyễn Ánh đột ngột ghìm cương ngựa lại . Con tuấn mã đang phi nước đại chồm hai vó lên không trung, hí lên một tràng dài, rồi ngoan ngoãn đứng yên dưới bàn tay điều khiển của anh . Sau khi trấn tĩnh lại trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, Linh Lan tính nhanh chóng nhảy xuống đất rồi sau đó co giò bỏ chạy, trước khi Nguyễn Ánh kịp ngăn cản nó, để thoát khỏi nơi này . Bụng suy tính là thế, nhưng khi nó vừa mới nhoài người ra thì bàn tay cứng như thép của Nguyễn Ánh đã giữ nó lại, rồi bế thốc nó nhảy xuống ngựa trước sự chưng hửng của Linh Lan, do không nghĩ rằng anh lại có thể đi guốc trong bụng nó đến mòn cả vài đôi.

- Thả tôi ra! Tôi tự đi một mình được.

- Cún con! Đừng cho rằng cô nghĩ gì tôi không biết . Trừ khi tôi cho phép, còn không đừng mong sẽ thoát khỏi tay tôi.

Đưa mắt giễu cợt nhìn gương mặt đang sa sầm của Linh Lan, Nguyễn Ánh sải bước về phía trước, còn tay thì quàng qua vai nó . Lâu lâu anh lại nắm chặt bờ vai của Linh Lan khi nó cựa quậy, làm nó vô cùng khó chịu vì nếu cứ thế, thì nó sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi tay con người cổ quái này.

- Tôi tên là Linh Lan, không phải là cún con . Yêu cầu anh gọi tên tôi cho đúng.

- Chỉ có cún con, chưa được dạy dỗ nên mới cắn người khác vô tội vạ như thế! Tôi gọi thế có gì không đúng?

Trừng mắt nhìn Nguyễn Ánh, Linh Lan dù tức tối vô cùng nhưng cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, vì dẫu sao đây không phải là địa bàn của mình . Hơn nữa, cổ nhân có câu, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, đối với người nửa chính nửa tà như Nguyễn Ánh, tốt nhất nên mặc cả hai . Nghĩa là ngoài mặt giả vờ ngoan ngoãn, còn bên trong thì liệu bề tính toán, như thế đỡ thiệt thân hơn là trong ngoài đều phản ứng kịch liệt . Phản ứng quá, chỉ sợ đường trốn chưa tìm thấy thì nó đã bỏ mạng tại đây từ lúc nào không hay . Tự nhủ như thế, Linh Lan mím chặt môi . Nó liếc nhìn dòng máu đang khô lại trên áo Nguyễn Ánh, rồi thôi không kháng cự nữa mà ngoan ngoãn đi bên cạnh anh như một chú mèo con . Thấy Linh Lan ban nãy còn phản đối kịch liệt và tìm đường chạy trốn, nay bỗng nhiên thu vuốt lại và hiền lành như một chú nai, Nguyễn Ánh nhẹ mỉm cười . Những bước chân sải dài của anh từ từ chậm lại, để cho bước chân của ai đó không bị tuột lại ở phía sau.

Một tay quàng vai Linh Lan, tay còn lại dắt theo con tuấn mã, Nguyễn Ánh cứ thế thẳng bước về hướng hàng rào tre, đan thành những mắt cáo cao vút . Dưới hàng rào còn có hai người lính gươm giáo chỉnh tề đứng canh phòng cẩn mật, làm Linh Lan vô cùng ngạc nhiên vì không biết anh ta đưa mình tới đây để làm gì . Trông thấy Nguyễn Ánh từ đằng xa tiến tới, hai người lính gác vội vàng cúi đầu thi lễ . Một tên cầm lấy sợi dây cương từ tay Nguyễn Ánh, trong khi tên còn lại vội vàng mở cánh cửa đang đóng ra khi nhận thấy ánh mắt của anh . Phớt lờ cái nhìn soi mói của hai tên lính gác vì thấy sự "thân mật" giữa chúa công và nó, Linh Lan cứ thế đường hoàng bước qua cánh cửa, để rồi sau đó phải ngẩn người ra khi khung cảnh bên trong đang phơi bày rõ nét trước mặt mình.

Dưới ánh mặt trời dìu dịu, một loạt chiến thuyền lớn, nhỏ đủ kích cỡ đang nằm san sát nhau, bập bềnh trên mặt nước làm Linh Lan choáng ngợp . Nó thích thú dán mắt vào những viên lính tất bật xếp hàng lên thuyền, những vị tướng mặc giáp bào đang bày trận cho binh sĩ luyện tập . Tiếng mái chèo khuấy nước, tiếng gõ nhịp lốc cốc khiến Linh Lan như hòa vào khung cảnh rộn ràng ấy mà quên cả Nguyễn Ánh đang đứng bên cạnh . Đây là lần đầu tiên nó trông thấy cảnh luyện tập thủy quân ở quá khứ cận cảnh rõ ràng như thế này.

- Cún con! Đi thôi!

Đang say sưa xem cảnh luyện tập của thủy quân, Linh Lan chưng hửng khi Nguyễn Ánh đột ngột lên tiếng . Tính nán lại thêm một chút để coi cho đã mắt, nhưng Linh Lan sực nhớ tới chuyện đi với Nguyễn Ánh phải "mặc áo giấy lẫn cà sa", thế nên nó đành phải đi theo anh, vì không muốn lại bị bế bổng một lần nữa giữa chốn đông người . Đứng trước một con thuyền chiến cỡ nhỏ, Nguyễn Ánh nắm lấy tay Linh Lan dẫn lên thuyền, khi thấy nó đứng tần ngần ở bên dưới, rồi sau đó ra hiệu cho những quân nhân trên thuyền chèo đi . Đứng vịn tay vào mạn thuyền, Nguyễn Ánh phóng tầm mắt về phía chân trời, nơi những cánh chim lạc loài chao lượn trong bóng mây . Đôi mày kiếm thỉnh thoảng chau lại khi đang suy nghĩ đến một điều gì đó, mà Linh Lan không quan tâm lắm vì nó còn đang bận quan sát một vòng quanh thuyền.

Tuy ở trong đội nữ binh của Tây Sơn, thế nhưng Linh Lan chưa bao giờ trông thấy thuyền chiến, cũng như bất kỳ hải cảng hay xưởng đóng thuyền nào của Tây Sơn vì chưa có dịp . Thế nên lần đầu tiên trong thấy thuyền của quân đội nhà Nguyễn, Linh Lan vô cùng ngạc nhiên vì không nghĩ rằng nó lại có nhiều loại như thế . Điển hình mà chiếc thuyền nó và Nguyễn Ánh đang đi, đầu thuyền là một vị tướng đang đứng bẩm báo gì đó với Nguyễn Ánh, cuối thuyền là tay lái và ở giữa là hàng chục quân nhân mặc áo xanh, tay cầm mái chèo thoăn thoắt, nhịp nhàng đưa con thuyền lao vun vút trên sông . Bám tay vào mạn thuyền mỗi khi con thuyền khẽ lắc lư, Linh Lan gạt những sợi tóc cài qua khóe môi, lòng thầm hỏi không biết Nguyễn Ánh đưa nó đi đâu . Điểm đến thì không thấy đâu mà chỉ thấy những ánh mắt trên thuyền nhìn nó tò mò và soi mói khiến nó khó chịu . Cảm giác cứ như thể người ta trông thấy người ngoài hành tinh đáp xuống lắm không bằng.

Chừng như không muốn để Linh Lan phải thắc mắc lâu, từ đằng xa, một đài vọng lâu sừng sững xuất hiện trong đôi mắt xoe tròn của nó . Khi thuyền dần đến gần, Linh Lan không khó khăn mấy khi nhận ra đây chính là đồn thủy quân của nhà Nguyễn . Dưới sông là những chiếc thuyền chiến hai tầng lắc lư theo nhịp con nước, trên bờ là một cái đồn thủy quân to lớn, được canh gác hết sức nghiêm ngặt . Cảnh tượng trước mắt làm Linh Lan ngạc nhiên vô kể vì không nghĩ rằng Nguyễn Ánh sẽ đưa nó đến những nơi cơ mật như thế này.

- Cún con! Bây giờ cô còn mạnh miệng quân lông đỏ sẽ thắng nữa không?

Trước khuôn mặt kinh ngạc của Linh Lan do lần đầu tiên trông thấy một đồn thủy quân to lớn như thế ở quá khứ, Nguyễn Ánh từ từ cho thuyền lại gần đồn, và hỏi lại Linh Lan bằng chất giọng mỉa mai . Khoát tay ra hiệu cho những người lính gác đồn cứ tiếp tục công việc, khi họ tính mở cửa để anh tiến vào, Nguyễn Ánh cho thuyền dừng lại phía bên ngoài một lát để Linh Lan ngắm nhìn cho mãn nhãn . Rồi sau đó anh lại quay thuyền trở về làm nó tiếc hùi hụi, vì những hình ảnh mới hiện qua trong mắt, còn chưa ghi nhận vào trong bộ não của mình, để mai này trốn thoát được sẽ báo tin về cho Tây Sơn.

Báo tin về cho quân Tây Sơn...

Trong phút chốc, Linh Lan cảm thấy mình như ở trong bóng tối, đang dần bước ra vùng ánh sáng chan hòa, khi ý nghĩ báo tin về cho quân Tây Sơn vụt qua trong đầu . Đã bị Nguyễn Ánh giam giữ, chắc chắn nó không thể thoát khỏi tay anh chỉ trong một sớm một chiều, và như thế thì thông tin về chàng trai bí ẩn kia cũng như cánh nhạn biệt tăm . Thay vì ngồi than thân trách phận, oán hờn số mình sao xui xẻo đến nỗi phải rơi vào tay Nguyễn Ánh, thì chi bằng nhìn thẳng vào hiện thực . Nó đang ở trên đất Gia Định, đang ở trong đầu não quân đội của chúa Nguyễn, và Tây Sơn thì rất cần những thông tin về sự bày bố cũng như phòng thủ ở đây để có thể xuất quân vào. Hiện thời, người cung cấp thông tin ấy không ai có thể thuận lợi hơn nó được . Ở bên Nguyễn Ánh, nó sẽ làm gián điệp, thu thập hết mọi tình hình ở Gia Định, cũng như những phòng tuyến quan trọng, kế sách của Nguyễn Ánh trong việc chống lại quân Tây Sơn . Đó quả là một kế hoạch liều lĩnh và táo bạo khi muốn giúp Tây Sơn chiến thắng trước đối thủ truyền kiếp của mình.

Ngẩng đầu nhìn Nguyễn Ánh đang nói gì đó với viên tướng túc trực bên cạnh, Linh Lan cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn bao giờ hết, khi quyết định nó sẽ ở trong quân Nguyễn để làm gián điệp, mật báo tin về cho Tây Sơn . Tuy chưa biết sẽ mật báo ra sao, nhưng trước hết cứ tìm cách thu thập tin tức về quân sự, cũng như đường đi nước bước của Nguyễn Ánh rồi hẵng tính sau . Bước đầu tiên là thế, nhưng cái chính ở đây là làm sao để có thể ở theo bên cạnh Nguyễn Ánh, bám sát anh trong mọi bước chân, xâm nhập vào cái đồn ban nãy anh đã dẫn nó đến, để xem xét cách bày bố bên trong như thế nào, vì căn cứ vào thái độ và lời nói của anh khi nãy, thì cái đồn này rất có thể là trung tâm của kế hoạch phòng thủ . Có như thế nó mới có thể cấp báo những thông tin chính xác nhất về cho quân Tây Sơn . Nhược bằng không, nếu Nguyễn Ánh giam chân nó lại một chỗ và cho người canh gác thì kế hoạch làm gián điệp của nó coi như đi tong.

- Nguyễn Ánh! Tôi có chuyện muốn nói với anh.

Nhẹ nhàng tiến về đầu mũi thuyền, nơi Nguyễn Ánh đứng phóng tầm mắt ra chân trời xa, Linh Lan ngần ngừ vài phút để cân nhắc kỹ lưỡng quyết định mới xuất hiện trong đầu, rồi cất tiếng gọi Nguyễn Ánh - lòng thầm mong kế hoạch sẽ thành công . Đưa mắt nhìn Linh Lan, Nguyễn Ánh nhếch môi khi nhìn thấy bờ môi đang mím lại của nó, vì anh không nghĩ rằng cô gái bé nhỏ này lại có thể gọi thẳng tên mình mà không e dè . Vẫn nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Ánh, Linh Lan từ tốn lên tiếng, để Nguyễn Ánh có thể suy tính đường nào có lợi cho mình, nếu như nó muốn kế hoạch làm gián điệp dò thám được thành công.

- Có phải anh đưa tôi đến cái đồn đó, ý muốn khẳng định với tôi rằng sự phòng bị của anh nghiêm ngặt và quy mô thế, quân Tây Sơn chắc chắn không thể tấn công vào được chứ gì?

Không trả lời câu hỏi của Linh Lan, Nguyễn Ánh chỉ mỉm cười, một nụ cười kiêu ngạo để thay câu trả lời . Khẽ liếm nhẹ bờ môi, Linh Lan khoanh hai tay vào với nhau, làm viên tướng đứng bên cạnh Nguyễn Ánh phải trợn tròn mắt lên vì sự táo gan của nó, rồi chậm rãi nói từng lời.

- Tôi đã nói quân Tây Sơn sẽ thắng, thì họ nhất định sẽ thắng . Cho dù anh có phòng thủ kiên cố đến mức nào đi chăng nữa, thì kết quả cũng trước sau như một thôi.

Vừa nói dứt lời, Linh Lan nhận thấy ánh mắt của Nguyễn Ánh sa sầm lại dù chỉ trong thoáng chốc, nhưng điều đó cũng có thể khẳng định rằng những lời nó vừa mới nói, ít nhiều gì cũng tác động đến anh.

- Dựa vào đâu cô nói thế?

- Chẳng dựa vào đâu cả . Tôi chỉ dựa vào con mắt của mình thôi . Thứ nhất, tôi đã mạnh miệng rằng quân Tây Sơn sẽ thắng, chắc chắn phải có nguyên nhân . Thứ hai, tôi là người trong quân Tây Sơn, cách bài trí, phòng thủ và bày binh, dù ít hay nhiều tôi cũng nắm được phần nào ...

Khẽ ngưng lại giây lát để quan sát thái độ của Nguyễn Ánh, Linh Lan không khỏi lo lắng khi anh chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào, ngoại trừ nụ cười lơ lửng vẫn đang nở trên bờ môi . Đang còn sợ rằng kế hoạch của mình sẽ không thành khi Nguyễn Ánh chẳng tỏ thái độ gì, Linh Lan vò hai mép áo lại với nhau - cử chỉ mỗi khi nó gặp vướng mắc chuyện gì đó . Linh Lan vội ngẩng đầu lên khi Nguyễn Ánh nhẹ nhàng lên tiếng sau phút trầm ngâm.

- Rồi sao?

Đã biết thừa ý của nó là gì, thế nhưng Nguyễn Ánh vẫn hỏi lại nó . Điều đó làm Linh Lan không được thoải mái vì anh muốn chính miệng nó phải nói ra ý định của mình . Với một người thâm trầm, nghĩ gì không ai biết, nhưng lại có thể thấu hiểu hết được suy nghĩ của đối phương như Nguyễn Ánh, Linh Lan phải thận trọng và dè chừng, bởi nó cũng không thể biết được sau khi nghe những gì nó nói xong, Nguyễn Ánh sẽ xử trí nó như thế nào.

- Giống như anh đã nói, cái nào có lợi cho mình thì làm . Tôi đang nằm trong tay anh, chắc chắn trước sau gì cũng phải chết, trong khi tôi chưa muốn chết vì còn phải tìm lại người anh trai thất lạc của mình . Bản thân tôi đang nắm trong tay những bí mật của quân đội Tây Sơn, anh muốn biết, tôi sẵn lòng trao đổi chỉ với một điều kiện, đó là tôi muốn đi theo anh.

Trong thoáng chốc, đôi mắt nâu trong suốt của Nguyễn Ánh lấp lánh những tia sáng kỳ lạ khi nghe những lời Linh Lan vừa nói . Nhướng mày nhìn nó từ đầu đến chân, rồi sau đó chốt lại ở khuôn mặt tỏ ra nghiêm túc của Linh Lan khi nói đến chuyện quan trọng, Nguyễn Ánh gõ tay lên mạn thuyền, rồi nói lập lờ.

- Không phải cô khẳng định bọn lông đỏ sẽ thắng sao? Đi theo tôi làm gì?

- Bởi tôi biết anh nhất định sẽ xây dựng được cơ đồ riêng cho mình, đi theo phò anh, tuy hại thế nào tôi chưa biết, nhưng sau này tôi chắc chắn sẽ có lợi . Theo Tây Sơn thì cũng có lợi, nhưng quan trọng là ai lợi hơn thì theo, thế thôi.

Không né tránh ánh mắt của Nguyễn Ánh, Linh Lan bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh . Nó cố không cho mình để lộ bất cứ sơ hở hay cảm xúc gì, để không bị anh nắm bắt được vì sự nhạy bén của Nguyễn Ánh là không thể xem thường . Vẫn một khuôn mặt bình thản, vẫn phong thái ung dung kiêu ngạo, chẳng có vẻ gì gọi là nôn nóng muốn biết bí mật Linh Lan gợi mở như thế nào, Nguyễn Ánh rà tay theo những đường vân gỗ trên mạn thuyền, đoạn mỉm cười.

- Cún con! Cô không sợ một ngày nào đó, tôi sẽ giết cô vì cô sẽ phản tôi, cũng như phản lại Tây Sơn sao?

- Nguyễn Ánh! Biệt tài của anh là có thể hiểu rõ suy nghĩ của người khác như lòng bàn tay mình . Anh đã nói rằng tôi nghĩ gì anh đều biết, vậy hà cớ gì phải sợ tôi phản anh? Hơn nữa, ai có lợi thì tôi theo, đó là châm ngôn sống của tôi . Nếu sau này tôi chết vì châm ngôn đó thì cũng là tự tay tôi giết chết mình . Mà đã tự tay giết chết mình thì chẳng có gì gọi là oán hận hay nuối tiếc cả . Tự làm tự chịu . Mà thôi đi! Dù sao thì anh cũng đâu có tin tưởng một kẻ nửa đêm gà gáy xâm nhập vào thành, dùng kiếm uy hiếp anh rồi lại còn trốn khỏi nhà lao . Tôi thì chưa muốn chết, nhưng theo lời anh nói thì chết hay không tôi cũng không có quyền, đúng không?!

Linh Lan mỉm cười ngọt ngào . Nó chỉ nói đến thế, rồi quay đầu nhìn ra những tia nắng lấp lánh nhảy múa trên sông trông có vẻ bình thản, nhưng trong lòng thì lại nín thở, hồi hộp chờ xem Nguyễn Ánh sẽ quyết định như thế nào . Quả thật, với lý do nó đưa ra, Linh Lan không chắc Nguyễn Ánh sẽ chấp nhận một cách dễ dàng như thế . Thứ nhất, từ tối qua đến giờ nó chống cự rất quyết liệt, một mực khăng khăng Tây Sơn nhất định sẽ chiến thắng, lại còn nổi giận khi Nguyễn Ánh gọi Tây Sơn là lông đỏ , ấy thế mà hôm nay, đùng một cái nó hứa hẹn sẽ đem những bí mật mình biết được trong Tây Sơn cho Nguyễn Ánh, chỉ đổi lấy một yêu cầu nhỏ nhoi là đi theo anh ta . Thử hỏi làm sao Nguyễn Ánh có thể chấp nhận được yêu cầu sơ hở đủ điều của nó đây?

Linh Lan càng nghĩ bụng càng lo lắng . Nó đang chờ đợi sự quyết định của Nguyễn Ánh, hệt như xem điểm thi tốt nghiệp, vì không muốn bị giam chân ở Gia Định này mà chẳng làm được gì cho Tây Sơn . Không biết vì trời thương nó, hay do nó ăn ở tu nhân tích đức mà sau một hồi lâu, giọng nói trầm ấm của Nguyễn Ánh cất lên, làm Linh Lan quay phắt người lại vì cuối cùng mọi chuyện cũng đầu xuôi đuôi lọt đến tuyệt vời.

- Cún con! Yêu cầu của cô được phê chuẩn . Xem như đó là giao kèo giữa tôi và cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#truyện