Chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Báo án, thẩm vấn... xong tất cả mọi việc cũng đã gần 3 giờ sáng, cả nhóm ai nấy đều mệt mỏi, vội về nhà.
Hải Dương cũng như các bạn, vừa đặt người xuống gi.ường, anh đã chìm vào giấc ngủ. Chỉ có điều, anh ngủ không sâu, đêm nay ác mộng đã quay trở lại...

***

Nước ở bồn rửa chảy xuống lòng bàn tay Hải Dương. Trời tối, thứ thắp sáng duy nhất ở khu vệ sinh này là ánh sáng mờ mờ từ đèn pin điện thoại. Một đôi bàn tay khác đột ngột xuất hiện ở bồn rửa bên cạnh. Anh cảm thấy hiếu kì, ở tòa nhà E giờ này ngoài nhóm Hiểu Minh còn ai nữa?
Cổ họng trở lên khô khốc, Hải Dương khẽ rùng mình, chợt nhớ lại, anh không hề nghe thấy tiếng bước chân đi vào... Vậy đây là thứ gì?
Nén nhịn cái cồn cào xuống, anh lên tiếng hòng phá tan thứ không khí quỷ dị này:
- Hiểu Minh hả anh? Đừng đùa em thế chứ!
Đáp lại Hải Dương chỉ là tiếng nước chảy. Đối phương vẫn im lặng rửa tay, tuyệt nhiên không hé môi nửa lời.
- Đã nói không đùa nữa mà! Đây đâu phải nơi thích hợp để đùa - Hải Dương nói, cố tỏ ra bình thường, giấu đi sự run rẩy trong giọng nói.
Lấy hết can đảm, Hải Dương soi trực tiếp đèn pin điện thoại sang bồn rửa bên cạnh, kì lạ, không có ai cả, vòi nước cũng đóng. Ngay khi vừa soi sang chỗ khác thì vòi nước lại mở, anh có thể lờ mờ thấy bóng người đang đứng rửa tay...
Sương mù không biết từ đâu kéo đến, che khuất tầm nhìn của Hải Dương. Màn sương dày đặc, gần như không thể thấy gì. Lối ra ở hướng ngược lại, bỏ sự hiếu kì sang một bên, anh cố gắng đi lại đúng đường theo trí nhớ, tâm trí bảo anh phải mau rời khỏi nơi này. Trong màn sương ấy, thoang thoảng mùi màu tanh nồng, thật khiến con người ta cảm thấy ngột ngạt.
Lần mò một hồi, Hải Dương cũng ra được tới hành lang.
Một cô gái trạc tuổi Hải Dương đứng ở đó. Cô mặc chiếc váy màu đỏ đứng giữa làn sương mỏng. Sương mù càng lúc càng dày, cô gái dần dần bị che khuất. Vào khoảnh khắc cô xoay người lại, anh sững người.
Khánh An...
***
Không biết do ai tung tin, sáng hôm sau cả trường đều biết chuyện ở thư viện. Ai nấy đều hiếu kì, đầy rẫy những suy đoán được đưa ra, một phần khác lại tập trung tìm hiểu thông tin ở những nhân chứng sống của vụ án.
Do nghỉ ngơi không đủ, sáng vừa tới là Hiểu Minh đã ngủ gục ngay. Kẻ biết rõ nhưng và cũng nhiều chuyện nhất đang ngủ, đám người hiếu kì đành quay sang nhân chứng khác.
Hải Dương đang lúi húi làm bài tập thì đám con trai trong lớp kéo đến, bá vai bá cổ anh, kì kèo đòi anh kể chuyện đêm trước cho nghe. Trong lúc đang lúng túng không biết làm sao thì Khánh An bước tới chỗ anh, cô muốn nhờ anh chỉ bài.
Đám con trai bất mãn kêu lên:
- Ơ, hoa khôi, tụi này đến trước mà!
- Vậy cho tôi mượn cậu ấy một lát thôi, được không? – Khánh An nhỏ nhẹ trả lời.
Đôi lúc, Khánh An cảm thấy cái danh hoa khôi cũng có lợi ích. Ví dụ như lúc này đây... Trước lời nói của cô, đám con trai đều tự giác đầu hàng. Ai bảo người ta là hoa khôi chứ!!!
Đám bạn rời đi hết rồi Hải Dương mới dám lén liếc sang Khánh An. Chợt, cô đột nhiên quay lại khiến anh sững người.
- Cậu nhìn gì tôi đấy? – Cô hỏi
- Ờ... thì... ờ... – Anh lúng túng không biết chọn chủ đề gì để nói - Tôi... tôi... - Bất chợt, anh nhớ tới việc xảy đêm trước - Có chút tò mò về vụ ở thư viện ấy, cậu nghĩ sao?
- Thực ra, đôi lúc chúng ta nên bớt lo chuyện bao đồng!
- Tôi chỉ tò mò thôi mà! Có khi nào cái người đứng ngoài cửa hôm qua là hung thủ không?
Khánh An nở nụ cười. Khi cô cười, một hình ảnh bỗng xẹt ngang qua đầu anh.
Cô gái ấy, cũng cười...
Cơn ác mộng đêm qua có sự xuất hiện của Khánh An. Cả cảm giác của anh đối với cô nữa...
Sự xuất hiện của cô là gì?
- Cậu làm sao thế? Sao tự nhiên im lặng vậy? – Cô huơ huơ tay trước mặt anh - Đang suy nghĩ về vụ đó hả?
Bằng một loạt hành động nhỏ, Khánh An thần bí ghé vào tai Hải Dương:
- Nếu cậu cảm thấy tò mò về người đứng ở cửa đến vậy, có thể thử đi tìm hiểu những mâu thuẫn của cô giáo xem!
Đợi đến khi Hải Dương bình thường trở lại, Khánh An đã yên vị ở chỗ của mình. Nhìn cậu trai từ ngơ ngác trở thành phấn khích, cô lại cười. Cậu ta hứng thú tới vậy, làm cô băn khoăn, có nên giúp để thỏa mãn trí tò mò đó không...
Đối với vụ án này, cũng có thể coi là cô biết chút gì đó. Hi vọng giúp được anh tìm ra chân tướng đằng sau!

***
Người đàn ông trung niên khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhìn những tia nắng cuối trong ngày, lâm vào trầm tư. Đã vài ngày trôi qua, vụ án vẫn chưa tiến triển gì, điều đó làm cho đội trưởng đội điều tra Hoàng Bảo cảm thấy không mấy dễ chịu.
Hoàng Bảo đi lại bàn làm việc của mình, lật lại tập hồ sơ chứa lời khai của nhân chứng. Trong đó cả năm người đều ghi rõ, có cây bút máy ngay bên cạnh nạn nhân. Điểm lạ kì, khi kiểm tra hiện trường vụ án, vẫn thấy chiếc bút đó mà đến khi mang về lại không thấy đâu...
Bút máy...
Nó có thể ở đâu? Nó biến mất lúc nào? Cần tìm được cây bút này càng nhanh càng tốt!
Trong đầu ông cố nhớ lại những việc xảy ra hôm ấy, lúc đó hiện trường không có gì bất thường.
Nhưng lúc về... lúc về... trong đầu ông hiện ra cái tên: Trương Dũng, gã bảo vệ ấy có xảy ra va chạm với nhân viên của ông. Gã trượt chân nên ngã vào người nhân viên.
Chỉ duy nhất lúc ấy có người ngoài tiếp xúc, nếu không, vật chứng về đến cơ quan công an rồi, ai lại dám giở trò gì?
Ông mau chóng liên lạc với nhân viên.

***
Trong trường ai cũng biết gã bảo vệ Trương Dũng và cô giáo có mối q.uan hệ không tốt lắm! Hai người này hễ gặp nhau thì ắt xảy ra cãi vã.
Về vụ án của cô giáo, cũng ít nhiều người cho rằng hung thủ là gã. Nghe nói hôm xảy ra, hai người lại cãi nhau, ai biết được, có khi do giận quá, gã giết cô giáo thì sao! Chỉ đặt giả thiết vậy thôi, nhiều người rùng hết cả mình, thật không tin được, bảo về trường mình là sát nhân...
Cho đến khi chứng kiến trực tiếp Trương Dũng bị công an đưa đi, nhiều người đã lấy đó làm căn cứ cho suy đoán của mình. Thế giới này cũng đáng sợ thật... Ai ngờ việc như này lại xảy ra gần mình như thế chứ?
Thấy Hải Dương chăm chú nhìn theo chiếc xe công an đưa Trương Dũng đi, Khánh An vỗ vai anh. Cô hết sức tò mò:
- Lại nghĩ gì thế?
- Cảm thấy gã không thể là hung thủ!
- Ai biết được...
- Cũng có thể- Anh cười, ngượng ngùng gãi gãi đầu nhìn cô- Dù sao tôi cũng chỉ có linh cảm thế thôi mà!
Nắng vàng chiếu lên nụ cười của Hải Dương, khiến anh như được bao phủ trong một vầng sáng. Chứng kiến cảnh ấy, một thứ xúc cảm lạ kì bỗng xuất hiện trong Khánh An. Cô cười đáp lại anh.
Chàng thiếu niên ấy, tầng khí xa cách vẫn còn đó, nhưng ẩn sâu thật sâu bên trong lại ấm áp và rực rỡ như ánh mặt trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#suongsom