Súp Misoshiru

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ 6 chạng vạng, bãi đậu xe dưới lầu.

"Hôm nay tôi nhìn thấy chủ tịch của chúng ta, không nghĩ tới chủ tịch không những trẻ tuổi, lại còn diễm lệ như vậy, chồng của cô ấy đúng là có diễm phúc."

"Vừa nghe là biết cô mới vừa tới làm rồi, chủ tịch Lee chính là..."

"Suỵt, đằng trước hình như là chủ tịch Lee."

"Vậy đi trước,  hôm nào gặp."

...

Bởi vì cuối tuần, xe trên đường rất đông đúc, đợi tới khi Lee Se Jin trở về tới nhà, trời đã muốn tối mịt. Một chân mới bước ra cửa xe, liền cảm giác từng đợt khí lạnh theo lòng bàn chân lan tỏa, từ xương sống lên khắp da thịt, giống như một dòng điện chạy khắp toàn thân. "Mùa đông năm nay thật lạnh a", cô vừa nghĩ, đem thân mình bọc lại trong áo khoác. Gara trống rỗng, tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất, cọc cọc , âm thanh nghe có chút đột ngột, vì thế Lee Se Jin nắm chặt áo khoác, tăng nhanh cước bộ.

Mở ra cửa nhà, trong phòng một mảnh đen tối, nương theo ánh sáng từ hành lang hắt vào, Lee Se Jin ấn chốt mở đèn trên tường, ngọn đèn lóe lên, phát ra ánh sáng có chút chói mắt, Lee Se Jin không thể không híp mắt lại, thích ứng ánh sáng trong phòng. Trong phòng so với bên ngoài ấm áp hơn rất nhiều, vừa cỡi áo khoác, Lee Se Jin nâng lên cổ tay, nhìn thoáng qua thời gian, 6 giờ 50, thời gian vậy là đủ rồi.

Thay đổi quần áo, đi vào trong bếp, mở ra tủ lạnh, bên trong xếp đặt chỉnh tề, duy nhất một loại đậu hủ. Lee Se Jin lấy ra một phần, đầu tiên dùng dao cắt ở đáy, sau đó dùng tay xé mở túi plastic, đem khai đựng nhẹ nhàng úp xuống, tảng đậu hủ liền hoàn chỉnh xuất hiện trên thớt, đậu hủ vừa mới lấy ra, do động tác mà vẫn còn rung động, giống như cả thân thể đang run rẩy van xin cứu mạng "đừng ăn tôi nha ".

Lee Se Jin chuyên chú cắt đậu hủ thành từng khối, tự nhiên không hề cảm giác đến đậu hủ đang van xin, lưu loát đem đậu hủ đã cắt thành khối nhỏ bỏ vào trong tô. Từ khi biết Seo Yi Kyung thích uống súp Miso Lee Se Jin đã luyện được một tuyệt kĩ cắt đậu hủ, cũng không biết cô đã nấu món đó biết bao nhiêu lần.

Đem đậu hủ đã cắt xong bỏ vào trong nồi, sau đó thêm vào rong biển , rong biển trong nhà còn không nhiều lắm lần sao phải ra tiệm mua mới được. Lee Se Jin đảo đảo nước trong nồi, đứng một bên chờ đợi nước sôi. Âm thanh ùng ục, ùng ục theo bọt khí thoát ra ngoài, cô cúi người, dùng vá vớt bọt trên mặt nước, hơi nước trong nồi phả vào mắt, ánh mắt Lee Se Jin ướt sũng.

Kế tiếp, Lee Se Jin tắt lửa, lấy ra miso bỏ vào vá, sau đó đem vá hòa vào trong nồi nước, đợi nhiệt lượng làm cho miso tan, sau đó lại bật lửa một lần nữa. Như vậy miso mới có hương vị ngon nhất, đây là sau khi Lee Se Jin thử rất nhiều lần cho ra kết quả, cũng có thể nói, Seo Yi Kyung càng thích uống súp miso như vậy.

Muốn làm súp miso thật ngon, cô quả thật bỏ không ít công phu, đầu bếp trong nhà hàng từng nói cho cô, súp có thể dùng xương cá hầm, hương vị càng thêm ngon, nhưng mà Yi Kyung cảm thấy hương vị như thế quá nồng. Lee Se Jin biết, từ khi chị biết cô không thích ăn hải sản nên mới nói như vậy, sau khi cha mẹ cô, ngoài ý muốn qua đời ở chợ hải sản, khiến cô đối với hải sản sinh ra ác cảm. Lý do này nghe tới quả thật có chút phi lý, nhưng mà từ khi cô cùng chị ở cùng nhau, chị liền không ăn bất cứ loại hải sản nào. Lee Se Jin hiểu được, Seo Yi Kyung ngoài miệng không nói, kỳ thật trong lòng chị rất chiều chuộng cô.

Seo Yi Kyung buổi tối không có thói quen ăn món chính, như vậy làm cho Lee Se Jin không cần quá bận rộn. Đi vào phòng khách, vừa vặn 7 giờ 15. Lee Se Jin duỗi cánh tay, lười biếng dựa vào sô pha, ánh mắt nhìn đến bức ảnh treo trên tường. Trong ảnh chụp Yi Kyung mặc chiếc áo màu trắng, chiếc nút trên cùng được mở ra, lộ ra chiếc cổ màu trắng thon dài. Lông mi chị dài và dày, Lee Se Jin nghĩ đến  rất nhiều lần, khi chị mang mắt kính, không biết lông mi có chạm đến tròng kính không? Chị thật đẹp, ánh mắt cười loan loan, khóe miệng cũng ôn nhu dương lên, ánh mắt chị thật đẹp, cái mũi cũng đẹp, miệng cũng đẹp, ngay cả nốt rùi trên măt cũng rất đẹp nữa. Lee Se Jin vừa nhìn ảnh chụp, khóe miệng cũng nhếch lên, ở cùng chị mấy năm nay, Yi Kyung cuối cùng cũng có thể vui vẻ nở nụ cười.

Trên bàn có một quyển sách đang mở ra, viết về núi Phú Sĩ. Nói ra thật xấu hổ, cô qua Nhật Bản đã mấy năm, công việc của hai người quá bận rộn, gần như không hề đi đâu. Bởi vì Lee Se Jin nghe trưởng phòng Jo nói qua, ngọn núi đầu tiên mà Seo Yi Kyung đến là núi Phú Sĩ, nên cô thường năng nỉ, muốn cùng Yi Kyung lại đến nó một lần nữa. Yi Kyung không lay chuyển được cô, nên đã đáp ứng nếu rảnh sẽ dẫn cô đi, sau đó đưa cho cô quyển sách này. Trong sách nói, núi Phú sĩ có 5 hồ, 8 đỉnh, còn có thác nước cao 26 mét, có thể thông qua hình dáng, để đoán được thời tiết. Lee Se Jin muốn đi rất nhiều rất nhiều nơi, còn có muốn xem bóng ở Phú Sĩ Ngũ Hồ(Fujigoko), muốn leo núi Phú Sĩ, muốn thử đi trượt tuyết, à đúng rồi còn muốn cùng chị đi tắm suối nước nóng nữa.

Em có rất nhiều rất nhiều nguyện vọng, Yi Kyung a, em đều chờ chị, hai ta cùng nhau thật hiện đó.

Vừa nhập thần, di động đúng lúc nhận được một tin nhắn, Lee Se Jin ấn nút mở màn hình, là Mari nhắn tới. Nói vừa xem dự báo thời tiết,  Fukuoka cuối tuần có tuyết rơi, nhắn cô phải chú ý an toàn. Lee Se Jin cầm di động cúi đầu cười, ai có thể ngờ đến, Mari tiểu thư năm đó còn uống rượu bên đường say đến không biết trời đất, cô phải chở trở về, hiện tại lại biết lo lắng chăm sóc cho người khác.

Nhắn tin lại cho Mari nhất định sẽ chú ý an toàn, vừa nhìn đồng hồ, đã muốn 7 giờ 40, chị còn chưa trở về nhà. Lee Se Jin muốn gọi điện thoại cho chị, lại sợ quấy rầy chị làm việc,  ở danh bạ tên đầu tiên dừng thật lâu, cuối cùng , do dự mãi, vẫn nhấn nút gọi.

Âm thanh tút tút kéo dài, điện thoại giống như trong dự kiến chuyển tới hộp thư thoại. Hẳn là chị đang họp, Lee Se Jin cúp máy, có chút bất bắt dĩ thở dài. Chị luôn là như vậy, khi chuyên tâm làm việc, ngay cả ăn ngủ đều bỏ mặc, thật là không làm cho người ta yên lòng.

Xem ra một chút nữa Seo Yi Kyung sẽ trở lại, Lee Se jin đứng dậy đi đến phòng bếp, súp miso đã bắt đầu lắng đọng, dùng vá đảo vài cái, rồi múc ra một chén, để trước bàn. 

Kì thật súp miso cùng canh ở nhà dì cô thường nấu có vài phần tương tự, dù sao từ nhỏ đến lớn cô đều uống nó lớn lên, cho nên Lee Se Jin đối với việc uống súp miso mỗi ngày không có gì chán ghét. Nhưng mà không biết vì sao, mới uống được nữa chén, dạ dày đã cảm thấy no. Xem ra không có Yi Kyung ở bên, ngay cả khẩu vị ăn uống đều kém đi thật nhiều. Cô buông chén súp trong tay, buồn chán nằm gục trên bàn cơm, chén súp trước mặt bốc khói từng đợt từng đợt, sương trắng dâng lên, lại tiêu tán trong không khí. Lee Se Jin cảm giác mí mắt càng ngày càng trầm, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Mơ mơ màng màng không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng động, Lee Se Jin vội vàng đi vào phòng khách, Yi Kyung đang thay giày.  Thừa lúc chị về phòng thay quần áo, cô bưng canh để ở bàn ăn cơm, độ ấm trong chén tựa hồ không có gì thay đổi.

"Làm sao? Trong người có chổ nào không thoải mái sao?" Yi Kyung thoạt nhìn tựa hồ không muốn uống súp.

"Hay là uống súp Miso ngán rồi? Muốn uống cái gì em làm."

"Lee Se Jin."

"Hửm."

"Chúng ta chia tay đi."

Nghe vậy Lee Se Jin sửng sốt, sau đó lộ ra bộ dạng thoải mái cười "Yi Kyung, chị nói chuyện cười, một chút cũng không vui."

"Chị nói thật."

"Xảy ra chuyện gì?" không có khả năng, rõ ràng đầu tuần còn nói" Lee Se Jin, em cùng chị kết hôn đi."

"Không có gì, cảm thấy chán mà thôi." Trên mặt không có biểu tình gì, ngữ khí so với nhiệt độ bên ngoài còn muốn thấp hơn mấy độ.

"Không có khả năng, có người bức ép chị đúng không?" Chắc chắn là lúc đứng lên dùng quá sức nên chân đụng vào bàn, bởi vì thế nước mắt mới chảy."

"Se Jin, buông."

Chờ Lee Se Jin phản ứng lại, cô đang ngồi dưới đất, Yi Kyung đang mở cửa đi ra ngoài. Lee Se Jin muốn đuổi theo, nhưng mà cả người giống như đứng yên, không thể sử dụng sức, tay đặt trên mặt đất, hơn nữa ngày mới có thể đứng dậy. Chờ Lee Se Jin vọt đến hành lang,con số trên thang máy đang bay nhanh giảm xuống, nháy mắt đã đến lầu một, vì thế Lee Se Jin chạy nhanh về phía lối thoát hiểm. Cô dọc theo từng bậc thang cứ chạy cứ chạy, cầu thang thật dài, chạy như thế nào đã lâu như vậy còn chưa đến. Lee Se Jin lần lượt té sấp xuống, rồi lại đứng lên, giày rớt cũng không kịp tìm, thầm nghĩ muốn nhanh thêm một chút, nhanh thêm một chút nữa.

Chạy ra khỏi tòa nhà, gió lạnh từng cơn thổi qua, tát vào trên mặt sinh đau, Lee Se Jin không hề quan tâm tới, cơ thể máy móc hướng về trên đường chạy đi.

Ở đằng kia, cô nhìn thấy, xe của Yi Kyung ở đằng kia, Lee Se Jin nâng cánh tay xoa xoa ánh mắt mơ hồ, liều lĩnh chạy như điên. Bàn chân bị gạch ma sát đến chảy máu, người ven đường bắt đầu ghé mắt nhìn cô, nhưng mà Lee Se Jin không thèm để ý, chỉ cần có thể đuổi theo chị, có như thế nào cũng được.

Yi Kyung a, Yi Kyung a, Lee Se Jin ở trong lòng một lần lại một lần kêu lên, chị đã nói muốn cùng em kết hôn, chị đã nói muốn cùng em ở bên nhau cả đời, chị như thế nào cứ như vậy rời bỏ em. Hôm nay em mặc bộ áo ngủ chị thích nhất nè, chị đừng đi, chị quay đầu lại nhìn em một lần, một lần thôi có được hay không? Lee Se Jin cứ chạy, chạy, chạy, chạy đến ngã tư  đường, chạy đến cổ họng đã thiêu cháy, chạy đến trái tim sắp nổ tung,  ánh mắt vẫn đuổi theo đằng trước.

Nhưng mà chiếc xe của Yi Kyung, cứ như vậy ở trước mắt của cô biến mất.

Sẽ không sẽ không, nhất định là cô nhìn nhầm, Lee Se Jin sợ hãi đứng ở đằng kia, lúc này mới phát hiện, xe của chị đã biến mất, nhìn lại xung quanh, trên đường một chiếc xe đều không hề thấy. Cô muốn đi đến phía trước, đuổi theo chị , nhưng mà vạn nhất xe của chị rẽ trái thì sao? Cô lại muốn quẹo bên trái đuổi theo, nhưng mà lỡ như chị chạy về bên phải thì sao?

Lee Se Jin bất động, ngã ngồi trên mặt đất, bụm mặt khóc rống lên.

...

Lee Se Jin đột nhiên từ bàn cơm đứng thẳng dậy, hai mắt trợn tròn, miệng mở rộng, trên mặt ướt sũng không biết là nước mắt hay là mồ hôi, cô lấy tay thấm nước, ngực kịch liệt phập phồng, trái tim cũng bùm bùm nhảy lên. Lấy lại bình tĩnh, chiếc ghế trước mắt vẫn không có một người, Yi Kyung đâu?

Đẩy ra ghế, chạy đến cửa, mở cửa, trên hành lang không hề có một bóng người, trước mắt trống rỗng. Lee Se Jin cả người dường như hư thoát, cả thân người dựa vào cửa, chậm rãi trượt xuống, hai tay ôm chân, đem mặt chôn ở khuỷu tay, thở phì phò.

Không sao, chỉ là giấc mơ thôi.

Thì ra là giấc mơ.

Là mơ a.

Giống như có một bàn tay, vói vào cổ họng, bắt được dạ dày Lee Se Jin, hương vị miso ở trong miệng cuồn cuộn trào dâng, thật khó chịu. Lee Se Jin nghiêng ngả chạy vào toilet, đậu hủ chưa kịp tiêu hóa hoàn toàn từ thực quản trào lên,cùng với hỗn hợp dịch dạ dày, chảy vào bồn cầu, chảy tới nơi tìm không thấy.

Trên bàn cơm, chén miso bị uống hết phân nữa đã không còn hơi nóng, lạnh tanh.

...

"Lần trước cô nói chủ tịch Lee làm sao thế?"

"À, chủ tịch không có chồng, thật ra trước kia có một vị hôn thê."

"Vị hôn thê? Trước kia?"

"Ừm, hình như họ Seo, mùa xuân năm trước, trên đường đi làm về bị tai nạn xe, qua đời rồi."

...end...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro