006.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng









Ngày thứ 523, tôi đã đứng trên sân khấu ngập tràn những bông hoa giấy và lông vũ bay khắp trời như một cơn mưa diễm lệ nhất, giữa một biển người hò reo cổ vũ tên của chúng tôi, giữa hàng vạn cây lightstick xanh lấp lánh, và những banner ghi hai chữ KyuMin đặt sát cạnh nhau mà ôm chặt lấy anh ấy.

Vài tháng trước, cuối cùng công ty cũng thực sự phát xuống cái gọi là danh sách chính thức cho hoạt động fan service. Lẽ dĩ nhiên danh sách này chỉ giữa chúng tôi biết với nhau, không thể công bố rộng rãi ra ngoài, nhưng thực tế thì người lên danh sách cũng đã tìm hiểu nhu cầu của fandom không ít, nên cuối cùng mới làm nảy sinh official hoặc không. Về cơ bản, official chẳng qua cũng chỉ là thường xuyên có hành động thân mật hơn một chút, tương tác nhiều hơn một chút, sao cho trông có vẻ mập mờ tình cảm, nhưng chung quy vẫn chỉ được phép giới hạn trong ba chữ anh em tốt mà thôi, có muốn tiến xa hơn cũng không được.

Chúng tôi hoàn toàn không có quyền quyết định nào với danh sách này, toàn bộ đều là bộ phận Marketing dựa trên những số liệu tính toán được mà lập ra. Đến cả một chuyện tình cảm có phần khôi hài như thế này mà vẫn cứng nhắc được, cũng chỉ có thể là công ty của chúng tôi, luôn tỉnh táo đến lạnh lùng.

Lúc tôi biết mình và Sungmin được chỉ định là một cặp, thật sự không biết nên có cảm xúc gì.

Nếu nói thân với anh thì có chút kiêu ngạo, kể từ sau ngày anh Hyukjae xem tôi tập nhảy trong phòng khách, tôi hay trò chuyện cùng anh hơn. Tuy không đến mức như anh Kibum cả tuần không nói với nhau câu nào, nhưng trước Sungmin tôi cũng chỉ mở miệng khi thực sự cần thiết. Sau chuyện với anh Heechul, tôi lại càng không biết phải đối mặt với anh ra sao.

Không phải là tôi sợ anh, dù là trong mắt tôi, anh rất khó nắm bắt. Khi đơn thuần rực rỡ, lúc trẻ con ích kỉ, anh thân thiện với tôi, cũng rất hay cười. Nhưng tôi luôn có cảm giác rằng giữa chúng tôi tồn tại một khoảng cách không thể vượt qua, cũng không nên vượt qua. Nếu tôi liều lĩnh, anh sẽ trở mặt.

Đọc xong danh sách, cũng không có gì quá ngoài dự đoán, chúng tôi tập luyện thêm một chút vũ đạo cho ca khúc mới rồi trở về ký túc. Trước khi xuống xe, anh quản lý còn quay lại dặn chúng tôi, cái này không bắt buộc, chỉ là công ty thấy nếu mấy đứa thoải mái thì nên đổi phòng cho nhau giống như trong danh sách, để, ừm, làm quen hơn. Vậy thôi. Chúc mấy đứa ngủ ngon.

Tuy nói là không bắt buộc, nhưng chúng tôi ai cũng có một chút chờ mong và phấn khích, vừa vào nhà liền bàn bạc huyên náo, cuối cùng quyết định sẽ chuyển phòng thật, ít nhất là đến hết concert đầu tiên này. Chúng tôi vừa cười vừa bảo nhau rằng, dù sao cũng là công việc, phải nỗ lực thôi, sau đó nháy mắt với nhau rồi phá lên cười, vì ai cũng hiểu rõ anh Hangeng và anh Heechul được lợi thế nào trong màn phân vai này.

Tuổi trẻ mà, mười mấy thằng con trai cùng tụ tập lại một chỗ, không thể tránh khỏi việc làm ra những chuyện kỳ quái. Thuở ấy chúng tôi chỉ đơn thuần cảm thấy vui vẻ liền tiến hành, nào có suy tính gì.

Thế nhưng nếu như không hối tiếc, làm sao học được cách trân trọng. Nếu như không hối tiếc, làm sao có thể đổi lấy chân tình. Giống như anh Heechul kiêu ngạo là thế, mà vẫn cam tâm tình nguyện làm một chốn dừng chân của anh Hangeng, dẫu có cho anh ấy chọn lại một lần rồi lại một lần nữa, anh ấy vẫn sẽ chỉ chọn mình anh Hangeng, chọn dây dưa, chọn cả khổ đau.

Nên anh ấy mới trở thành một tín ngưỡng trong lòng tôi như vậy, nhưng khi nhận ra chuyện này thì đã là việc của rất nhiều năm sau rồi.

Dọn dẹp xong cũng đã quá nửa đêm, chúng tôi quậy phá đến mệt lử. Kể từ ngày tôi biết tận dụng đặc quyền em út của mình là giành được không ít lợi lộc về cho bản thân, ngày hôm ấy cũng thành công chiếm được căn phòng duy nhất có hai giường đơn. Lúc khép cửa vào phòng tôi còn thấy anh vừa trải chăn vừa hát, dường như rất khoái trá. Tôi bật cười.

Chúng tôi sắp xếp lại đồ đạc cá nhân một chút, rồi trèo lên giường nằm. Ánh đèn ngủ vàng dịu chiếu lên trần nhà bóng của con thỏ bông nằm bên gối anh. Không khí yên tĩnh khiến trong một lúc lâu chúng tôi không nói với nhau một câu gì, chỉ lặng lẽ thở dài, để ấm áp và dễ chịu bao trùm toàn thân. Rồi bất chợt anh gọi tôi.

Này, Kyuhyun.

Tôi quay lại. Anh đã xoay người về phía tôi từ lúc nào, đôi mắt sâu thẳm lấp lánh như một đêm hè đầy sao.

Cố lên.

Anh nói khẽ, rồi mỉm cười. Nụ cười thật thà và ngây thơ.

Tôi cũng mỉm cười đáp lại.

Anh ngủ ngon.

Hai tiếng cố lên chẳng có gì khác nhau, mà vì sao lại làm cho tôi cảm thấy nặng nề đến thế.

Tôi thích anh.

Tôi thích anh ấy.

_____

Nói là vì xúc động nhất thời cũng được, thừa nước đục thả câu cũng không sai, được ôm anh ấy dẫu sao cũng là ước nguyện đã từ lâu của tôi. Có một cơ hội thanh toàn nó, tôi đã biết ơn vô cùng rồi, có ti tiện hơn nữa, cũng là do tôi tự nguyện.

Dù đôi mắt anh không cười, và không hề vòng tay ôm lại tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro