Koh x Asuna | Bức ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại sau chuyến phiêu lưu dài, Koh ngẩn ngơ nhìn ngôi làng quen thuộc trước mặt. Quen thuộc sao? Hẳn là đã có nhiều thứ thay đổi kể từ cái ngày cậu bắt đầu hành trình khám phá thế giới rộng lớn.

Nhìn những khuôn mặt non nớt đang nghịch ngợm nô đùa trên thảm cỏ xanh rờn, Koh bỗng cảm thấy trong lòng bình yên lạ thường. Phải vậy chứ, một ngôi làng hạnh phúc, nơi mà người dân không phải sống trong nỗi lo sợ một ngày lũ Druidon sẽ đến và phá huỷ tất cả.

Một ngôi làng như vậy không phải là động lực giúp Koh có thể an lòng chu du khắp nơi sao? Nó có thứ gì để kéo bước chân cậu quay về chăng?

Có lẽ là do cậu đã nhìn được hết các góc cạnh của thế giới rồi? Thật ra chính Koh cũng không biết đáp án chính xác. Chuyện của 100 năm trước như những thước phim cũ kĩ, dần dần hiện ra trước mắt Koh một cách ngắt quãng. Trong chuyến hành trình kia, dù đi đến đâu cậu cũng luôn khoe khoang về những chiến tích của Ryusoulger, về cậu bạn mọt sách tóc xanh, về thằng nhóc áo lục hiếu thắng, về anh chàng vạm vỡ trong nóng ngoài lạnh hay về gã trai luôn khao khát có được cuộc hôn nhân hạnh phúc. Tất nhiên, cả về người nọ nữa. Những người đồng đội ấy là tất cả niềm tự hào của Koh.

"Marvic, Paulus! Đã hết giờ giải lao rồi đấy, mau vào học thôi!"

Một tiếng hét như sấm rền cắt ngang dòng suy nghĩ của Koh. Những đứa trẻ ngay lập tức dừng việc bôi bùn đất lên người nhau và ngoan ngoãn chạy trối chết vào lớp học. Chúng có vẻ sợ chủ nhân của tiếng hét kia, Koh đoán vậy.

Cậu chậm rãi bước từng bước nhỏ, cố gắng khẽ khàng hết mức để không làm ảnh hưởng đến tiếng giảng bài đều đều đằng kia. Dù đã 100 năm trôi qua, đám học sinh ngồi dưới cũng đã thay hết lứa này đến lứa khác, nhưng người ấy vẫn chẳng có vẻ gì là thay đổi. Chỉ có điều mái tóc lúc trước luôn được buộc lên gọn gàng giờ đã được xoã xuống hai vai, trông dịu dàng đến mức làm cho Koh nảy sinh ảo tưởng rằng tiếng hét ban nãy làm cho lũ trẻ sợ điếng người có thể là của một ai khác.

Mải mê ngắm nhìn, Koh không để ý rằng tiết học kết thúc từ lúc nào và người vốn dĩ nên ở trên bục giảng đã đứng ngay trước mặt cậu. Đợi đến lúc Koh nhận ra điều này thì đã quá muộn. Nhìn thấy đôi mắt đang dần ửng đỏ của người đối diện, mọi lời hỏi thăm đơn giản đều bị nghẹn lại trong cổ họng. Sau mười phút lúng túng, cuối cùng Koh cũng nặn ra được một câu: "Cậu nhận ra mình hả?"

May thay, đáp trả cho câu hỏi ngu ngốc này không phải là một cú đẩy khiến cho cậu bay thẳng vào núi như ngày trước. "Đồ ngốc. Cậu nhìn chằm chằm người ta như thế thì có ai mà không nhận ra cơ chứ." Asuna gắng bình ổn lại cảm xúc đang cuộn trào mãnh liệt, lấy tay dụi mắt trước khi những giọt nước kịp rơi xuống, "Đi theo mình."

Koh không biết Asuna định làm gì nhưng cũng lật đật chạy theo. Họ dừng lại bên bờ suối, có lẽ đây là nơi duy nhất trong làng có dáng vẻ trùng khớp với kí ức của Koh.

"A, hồi xưa ba đứa mình hay luyện tập ở chỗ này nè."
"Ừ, may mà cậu còn nhớ."

Thật ra trong Asuna có muôn vàn nỗi sợ. Cô sợ làng thay đổi quá nhiều, nếu một ngày Koh về sẽ chẳng thể nhận ra nữa. Cô sợ trong chuyến chu du Koh gặp được người này người kia, sẽ dần quên mất những người bạn thuở nhỏ. Nhưng may mà cậu còn nhớ.

Bầu không khí bắt đầu trở nên tĩnh lặng đến mức bên tai Koh chỉ còn tiếng suối chảy róc rách hoà với tiếng xào xạc của lá cây khi có gió thổi qua. Cậu rút ra một tấm ảnh từ trong túi áo. Tấm ảnh tuy đã ngả màu do sự thay đổi của thời gian nhưng tuyệt nhiên vẫn vẹn nguyên, không có một vết xước, đủ để thấy chủ nhân trân trọng nó đến nhường nào.

"Nhìn nè Asuna, làm sao mình có thể quên được chứ. Các cậu luôn ở bên mình trong suốt cuộc hành trình này đó."

Asuna cẩn thận ngắm nhìn từng khuôn mặt tươi cười rạng rỡ trong ảnh, đột nhiên nảy ra ý định kể cho Koh nghe về tình trạng của họ dạo gần đây.

"100 năm này đã có nhiều thứ thay đổi lắm đó."
"Mình đã nhận thấy điều này ngay từ khi bước chân vào làng rồi."

"Bác Naohisa đã qua đời không lâu sau khi cậu rời đi. Ban đầu mình cũng buồn lắm, nhưng biết sao
giờ, sinh lão bệnh tử là chuyện không thể tránh khỏi mà. À, tuần trước mình mới đi thăm mộ thì gặp cháu gái của Ui đó. Con bé đáng yêu lắm, còn gọi mình là bà nữa. Ghét ghê, người ta mới có hơn 300 tuổi thôi mà..."
"Chà, mình cũng không để ý đến chuyện này đấy. Người không thuộc tộc Ryusoul chỉ có tuổi thọ khoảng 70 80 năm thôi mà nhỉ... Lần sau nhớ dắt mình đi thăm mộ cùng nữa nhé!"

"Bamba và Towa thỉnh thoảng vẫn về thăm làng. Có vẻ họ đã mở một võ đường để dạy học cho đám trẻ ở đâu đó nên Towa lúc nào cũng có sẵn một đống kẹo cho học sinh của mình. Hừ, nếu tụi nhóc mà bị sâu răng thì mình sẽ sống chết với cậu ta!"
"Bamba nhìn vậy mà chịu đi dạy học cơ? Còn Towa nữa, mình nhớ là cậu ta ghét trẻ con lắm. Dù sao thì cũng mong rằng họ có thể tìm được người kế nhiệm cho riêng mình."

"Biết vụ gì sốc nhất không? Trưởng làng bỏ đi biệt xứ để thực hiện ước mơ bán bánh Kebab nên Melto đã tiếp quản công việc của ông ấy. Cũng tốt thôi, ít nhất thì cậu ấy có quyền để búng trán bất kì người nào dám ý kiến ý cò về mái tóc của cậu ấy. Quên nữa, Oto cũng thường xuyên lảng vảng qua làng mình để kiếm Melto nhưng toàn bị Canalo kéo về cho dù bây giờ em ấy đã đủ tuổi. Xem ra cuộc hành trình của em ấy hẵng còn dài lắm đây."
"Tên mọt sách đầu xanh ấy mà không chịu chấp nhận Oto là có khi ế già như Canalo cũng nên..."

"Còn cậu thì sao? Cậu vẫn chưa kể về cậu mà." Cuối cùng Koh cũng nói ra thắc mắc kìm nén trong đáy lòng kể từ lúc quay trở về. Qua nhiều lần thư từ với Melto, Koh thừa biết những chuyện Asuna vừa kể, chỉ là cậu muốn tận hưởng cảm giác cô gái nhỏ kề bên ríu rít đủ thứ chuyện trên đời như ngày họ còn thơ bé thôi. Cả chuyện riêng của Asuna, cậu cũng biết không sót chút nào, nhưng cậu vẫn muốn được nghe chính miệng cô nói.

"Mình sao? Hmmm, mình vẫn dạy học cho lũ trẻ như mọi khi thôi, và ở đây để chờ các cậu trở về nữa."
"Không, không phải chuyện đó."

Nhận ra giọng nói của chàng trai bên cạnh bắt đầu trở nên gấp gáp, Asuna biết mình chẳng thể trốn tránh được bao lâu. Có lẽ đã đến lúc đứng ra đối mặt với mọi thứ như một người trưởng thành thực thụ.

"Ừm thì... dạo gần đây Canalo đã cầu hôn mình."

Đây là chuyện mà mình muốn nghe sao? Koh không biết nữa, có lẽ là vậy, nhưng chẳng hiểu sao trái tim bỗng dưng đau nhói lạ thường. Cậu đã biết chuyện này từ vài ngày trước qua bức thư của Melto. Cậu ấy nói rằng Canalo cảm thấy việc cầu hôn bất kì người con gái lạ mặt nào mà anh ta gặp là quá lãng phí thời gian, rằng anh ta nên bắt đầu từ những người thân quen trước, khả năng được chấp thuận sẽ cao hơn. Khi nhận được tin tức này, phản ứng đầu tiên của Koh là tức tốc về làng. Nhưng vì sao thì cậu cũng không rõ, là muốn chúc phúc cho hai người đồng đội cũ chăng? Lí do thô sơ này chẳng qua chỉ lừa được mỗi bản thân cậu. Cứ làm theo những gì trái tim mách bảo đi, Melto đã viết như thế trong bức thư hồi âm.

"Rồi sao? Cậu đồng ý với anh ta chứ? Hai người đẹp đôi mà nhỉ, đều mang dòng dõi quý tộc." 100 năm chu du ở nơi đất khách quê người đã khiến Koh học được cách nói dối thật trơn tru nhưng suy cho cùng vẫn không thể giúp cậu kiểm soát biểu cảm đang dần trở nên gượng gạo trên khuôn mặt của mình.

Nghe được câu hỏi ấy, Asuna dần chìm vào im lặng, thả mình trôi theo dòng suy nghĩ. Mãi một lúc lâu sau, cô mới hỏi ngược lại Koh: "Cậu nghĩ mình có nên đồng ý không?"

Lần này người im lặng lại biến thành Koh, nhưng nó cũng chẳng tiêu tốn của cậu bao nhiêu thời gian để đưa ra quyết định: "Có chứ." Cho dù có đau đớn hơn đi chăng nữa thì đây vẫn là một lời nói thật. Vì Koh biết Canalo là một hoàng tử, mà một hoàng tử thì có thể cho Asuna mọi điều cô muốn, một bữa thịt nướng no nê chẳng hạn.

"Quyết đoán thật đấy." Asuna mỉm cười nhìn Koh, "Nhưng mình không nghe theo cậu đâu. Nếu đồng ý, mình sẽ phải theo anh ta xuống biển. Vậy nên mỗi lần về nhà mà không thể nhìn thấy mình nữa, Koh sẽ buồn lắm đó."

Khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt rạng ngời như chứa cả biển sao trời của người trước mặt, dường như Koh đã có câu trả lời cho riêng mình.

Một ngôi làng như vậy không phải là động lực giúp Koh có thể an lòng chu du khắp nơi sao? Nó có thứ gì để kéo bước chân cậu quay về chăng?

Có chứ, vì ngôi làng này có người con gái cậu thương, người đã luôn đợi ở đó vì tin rằng rồi có ngày cậu sẽ trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro