Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trong quán ăn đèn điện sáng trưng, Duẫn Hạo Vũ mới có cơ hội nhìn cho rõ người trước mắt: Châu Kha Vũ đã cởi áo vest, cúc tay áo sơ mi mở ra, cà-vạt cũng nới lỏng lệch sang một bên. So với buổi chiều bước đi trên thảm đỏ, cả người nhìn qua thiếu vài phần nghiêm túc, lại thêm vài phần phóng khoáng tự do.

Châu Kha Vũ đang chuyên tâm rót trà cảm nhận được ánh mắt cậu, ngẩng đầu hỏi:" Sao vậy?"

Duẫn Hạo Vũ chột dạ cúi đầu: "Không có gì."

Sau đó cậu chợt như nhớ ra điều gì, hỏi: "Hôm nay bọn họ bảo anh hát, sao anh lại không hát?"

Châu Kha Vũ không trả lời, chỉ nói: "Cậu từng nghe ca khúc của tôi chưa?"

Duẫn Hạo Vũ gật gật đầu.

Châu Kha Vũ: "Có thích không?"

Duẫn Hạo Vũ thốt lên: "Tôi thích nhất bài "July"."

Châu Kha Vũ: "Ừ, tôi cũng rất thích bài đó."

Hắn ngừng một chút, lại nói tiếp: "Thật ra nói cho cậu biết cũng không sao, Pat, tôi không thể hát được nữa."

Lúc nói ra lời này, giọng Châu Kha Vũ trầm xuống, Duẫn Hạo Vũ còn tưởng mình nghe lầm: "Cái gì?"

Châu Kha Vũ: "Năm trước phẫu thuật thanh quản, tuy không đến mức không thể nói được, nhưng cũng không có cách nào ca hát được như trước. Hụt hơi lại còn bất ổn, giọng thì khàn, tóm lại rất nhiều vấn đề, không thể khôi phục được. Qua một thời gian dài, liền không bao giờ muốn mở miệng ca hát nữa."

Nói cho cùng, Châu Kha Vũ là loại người kiêu ngạo. Giả dụ như trong một cuộc thi mà hắn vốn là học sinh giỏi, rõ ràng có thể làm được 90 điểm, viết được một nửa lại phát hiện ra bút bị hư, đành trơ mắt nhìn bản thân chỉ đạt có 60. Chính hắn còn không có cách nào đối mặt. Huống chi phải đem bài thi ấy bày ra trước mặt người khác?

Duẫn Hạo Vũ có phần chấn kinh, cậu thậm chí không nhận ra mình đã đứng bật dậy: "Là vì vụ việc đó hay sao?"

Châu Kha Vũ sững sờ: "Sao cậu lại nghĩ thế, không phải."

"Vậy anh còn phải quay lại ngành giải trí làm gì?"- Duẫn Hạo Vũ lớn giọng.

Gần như đã rút lui được rồi, vì sao còn muốn trở về sống dưới ánh nhìn soi mói của người khác? Cậu thậm chí còn tưởng tượng được, một ngày nào đó các phóng viên biết chuyện này, sẽ dùng giọng điệu như thế nào thảo luận về hắn. Từng đứng trên đỉnh vinh quang, nay lại biến thành một món hời cho kẻ khác kiếm chác trục lợi. Đối với người khác mà nói, có lẽ không phải chuyện gì to tát. Dù sao tài năng của Châu Kha Vũ vẫn còn, bởi hắn có khả năng sáng tác nhạc. Nhưng Duẫn Hạo Vũ biết rõ, Châu Kha Vũ rất để tâm. Một người trước mặt truyền thông luôn dễ chịu như vậy, nếu không thực sự để tâm, làm sao có thể cự tuyệt yêu cầu của ký giả?

Thế nhưng, càng để tâm, càng dễ bị thương tổn. Duẫn Hạo Vũ không lên tiếng.

Cậu chợt nhận ra, mình đã tự dằn lòng không được tìm hiểu kỹ về Châu Kha Vũ. Với cả, mình chính thức quen biết hắn cũng có được bao lâu? Cậu hơi bực bội, lại không rõ mình bực vì cái gì. Đành ngồi phịch xuống, trầm mặc lấy đồ ăn.

Châu Kha Vũ có chút kinh ngạc, hắn thật không ngờ Duẫn Hạo Vũ lại phản ứng mạnh mẽ như vậy. Đương nhiên, hắn kinh ngạc nhất chính bởi bản thân lại dễ dàng đem chuyện này nói ra. Mà đối phương còn là một paparazzi. Hắn cẩn trọng nghĩ ngợi, có lẽ chuyện này nên quy kết cho Duẫn Hạo Vũ, rằng trên người cậu có một loại khí chất đặc biệt khiến người khác an tâm. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến mình hết lần này đến lần khác muốn cùng cậu trò chuyện.

Hắn nguyện ý tin tưởng cậu.

Mắt thấy bầu không khí trên bàn ăn càng ngày càng căng thẳng, Châu Kha Vũ suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra nói: "Ăn cơm thôi thì nhàm chán quá, chúng ta chơi trò chơi đi."

Duẫn Hạo Vũ: "Trò chơi? Chơi gì?"

Châu Kha Vũ ra vẻ thần bí: "Trắc nghiệm tâm lý, rất chuẩn nha."

Hắn nhìn vào màn hình điện thoại, thì thầm từng chữ: "Trong lòng cậu tôi có màu gì? 1. Màu đỏ, 2. Màu xanh da trời, 3. Màu trắng, 4. Màu đen, 5. Màu cam, 6. Màu xanh lá, cậu chọn cái nào?"

Duẫn Hạo Vũ: ...

Cái này quá mức vô vị!

Châu Kha Vũ vẫn cứ bày ra vẻ mặt chờ mong mà nhìn cậu, Duẫn Hạo Vũ da đầu cứng ngắc, chọn đại "Màu cam".

Châu Kha Vũ xem đáp án: "Chọn màu cam, cho thấy đối phương trong lòng bạn là người..."

Hắn ý vị thâm trường liếc nhìn Duẫn Hạo Vũ: "... rất đáng ghét."

Duẫn Hạo Vũ đầu tiên sững sờ, sau đó trợn tròn hai mắt: "Cái này chả chuẩn tí nào hết!"

Châu Kha Vũ nhún nhún vai: "Được rồi, chúng ta chuyển sang câu khác – nhìn tôi cậu sẽ nghĩ tới loài động vật nào? 1. Mèo, 2. Sư tử, 3. Thỏ, 4. Cá, 5. Chim, 6. Chó, chọn đi."

Lần này Duẫn Hạo Vũ không dám qua quýt, cậu suy đi tính lại, cảm thấy đáp án "chó" nghĩ sao cũng không tồi.

Vì vậy cậu chém đinh chặt sắt nói: "Chọn 6, chó."

Châu Kha Vũ "ồ" một tiếng thật dài: "Chó, tức là cậu nghĩ tôi đần độn."

Duẫn Hạo Vũ thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Tôi không có!"

Châu Kha Vũ cười cười nhìn cậu. Duẫn Hạo Vũ xấu hổ cực độ. Bình thường mấy bài trắc nghiệm thế này, đáp án không phải luôn là "người đáng yêu", "người tốt bụng" các kiểu sao? Sao lần này lại ...

Cậu bực bội nửa ngày, cuối cùng rống lên một câu:" Lại lần nữa."

Châu Kha Vũ thở dài: "Lại trắc nghiệm tiếp à? Trắc nghiệm thêm chỉ sợ trái tim nhỏ bé của tôi vỡ thành từng mảnh, không bao giờ hàn gắn lại được"

Duẫn Hạo Vũ căm tức trừng mắt với di động của hắn: "Không được, trắc nghiệm thêm lần nữa."

Châu Kha Vũ có chút bất đắc dĩ, bấm điện thoại hai cái:" Được rồi, lần cuối nhé, đây là trắc nghiệm quan hệ về sau của chúng ta – cậu nghĩ rằng sự vật nào dưới đây là biểu tượng cho cảm tình giữa chúng ta bây giờ? 1. Đám mây, 2. Biển cả, 3. Ngọn lửa, 4. Ánh mặt trời, 5. Cây cối, 6. Núi cao."

Những lựa chọn này, xem ra đều rất không tồi, nhưng Duẫn Hạo Vũ lại có cảm giác chúng đang ẩn giấu hoạ sát thân.

Cảm giác khi ở bên nhau?

Duẫn Hạo Vũ nghĩ mất nửa ngày. Nhận ra cậu không biết diễn tả chuyện này sao cho đúng. Cậu vẫn mặc định Châu Kha Vũ là một người bạn có phần đặc biệt, số lần bọn họ cùng nhau nói chuyện phiếm cũng rất ít. Xét biểu tượng không nên chọn nhất mà nói, thì...

Duẫn Hạo Vũ ngẩng đầu đầy nghiêm túc: "Ngọn lửa."

Châu Kha Vũ gật đầu: "Được rồi. Để tôi xem, chọn đám mây, quan hệ người xa lạ, biển cả là quan hệ tri âm, còn ngọn lửa, là..."

Châu Kha Vũ đọc được một nửa, bỗng nhiên ngừng lại.

Duẫn Hạo Vũ có chút nôn nóng: "Là gì?"

Châu Kha Vũ nhìn điện thoại, lại nhìn Duẫn Hạo Vũ, khẽ húng hắng một cái.

Duẫn Hạo Vũ thấy hơi kỳ quái: "Anh mau nói đi."

Châu Kha Vũ: A, điện thoại hết pin, tự ngắt nguồn rồi.

Duẫn Hạo Vũ: ...

Duẫn Hạo Vũ tỉnh ngộ: "Châu Kha Vũ, mấy cái đề trắc nghiệm vừa rồi có phải anh bày ra trêu tôi không?"

Châu Kha Vũ cười hì hì nói: "Tôi giống loại người như vậy lắm sao?"

Duẫn Hạo Vũ:.....

Tên này thực sự thích gạt người quá rồi. Uổng công cậu mới vừa rồi còn thành thành thật thật suy nghĩ lựa chọn, có khi tất cả đều do hắn bịa ra.

Châu Kha Vũ thế nhưng lại thờ ơ duỗi lưng một cái: "Được rồi, ăn no rồi, chúng ta về thôi."

Duẫn Hạo Vũ lãnh đạm giơ máy ảnh trước mặt hắn tách tách tách chụp điên cuồng một hồi: "Ngày mai tôi sẽ đem ảnh chụp giao cho chủ biên."

Châu Kha Vũ giả bộ cầu xin tha thứ: "phóng viên Duẫn, tôi sai rồi."

Duẫn Hạo Vũ không thèm để ý tới hắn, một mình đi vượt lên phía trước, Châu Kha Vũ tức thì chậm rãi bám theo đằng sau. Hắn vắt áo khoác trên tay trái, tay phải cầm điện thoại.

Không biết có phải do đụng phím hay không, màn hình di động bỗng sáng lên, hiện ra dòng chữ không lớn không nhỏ:

Ngọn lửa – người yêu vĩnh viễn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro