Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng rất nhanh Duẫn Hạo Vũ cảm thấy bản thân hình như phản ứng hơi quá rồi. Đại minh tinh người ta dù sao cũng là người của công chúng, hẳn sẽ rất bận tâm về vấn đề hình tượng, người bình thường như cậu có lẽ không thể hiểu được. Tuy nhiên cậu vẫn chưa nghĩ ra được việc thích uống nước trái cây thì có ảnh hưởng gì đối với Châu Kha Vũ. Rõ ràng những gièm pha còn kinh khủng hơn, hắn cũng trải qua rồi.

Bên kia cuộc phỏng vấn của Tiểu Cửu và Châu Kha Vũ vẫn diễn ra vô cùng thuận lợi, cười nói liên tục. Tiểu Cửu rất giỏi trong việc khiến người khác vui vẻ, rất biết cách nói chuyện, cũng luôn giữ chừng mực trong mỗi cuộc trò chuyện. Bên cạnh đó Châu Kha Vũ cũng rất phối hợp, luôn mỉm cười đáp lại.
Kể từ lúc Châu Kha Vũ rời đi đến nay mới có hơn một năm, ngoại hình của hắn tuy không vẫn vậy, nhưng tư thái nay đã hoàn toàn đổi khác, không còn dáng vẻ kiêu ngạo, bồng bột của ngày xưa, thay vào đó là phong thái tiêu sái, ung dung, nhưng khí phách lại bức người. Hắn chính là một minh tinh đích thực. Có điều...

Tiểu Cửu : "Tôi nhớ không nhầm tháng trước là sinh nhật anh, hôm đó trên mạng rất nhiều fan hâm mộ đã viết bài chúc mừng, anh có cảm động hay không? Anh đã trải qua ngày sinh nhật như thế nào vậy?

Châu Kha Vũ nhẹ nhàng trả lời : "Thật vui khi vẫn có nhiều người nhớ tới tôi, thật sự rất cảm kích. Sinh nhật tất nhiên phải chúc mừng rồi, nhưng người nhà tôi đều ở nước ngoài, cho nên hôm đó chỉ mời một vài người bạn tốt ăn bữa cơm đơn giản mà thôi".

Duẫn Hạo Vũ: ...???

Tiểu Cửu: "Vậy bình thường lúc nghỉ ngơi anh thích làm gì? Có hay ra ngoài đi chơi hay không?"

Châu Kha Vũ: "Phần lớn thời gian rảnh tôi đều ở nhà nghỉ ngơi, cũng rất ít khi lái xe ra ngoài hóng mát".

Duẫn Hạo Vũ: ...???

Tiểu Cửu: "Thay mặt cho tạp chí rút thăm câu hỏi của một độc giả may mắn, Châu Kha Vũ bình thường có hút thuốc không? Cô ấy nói cảm thấy đàn ông hút thuốc đều rất hấp dãn. Một độc giả vô cùng thú vị, haha."

Châu Kha Vũ : "Vậy thì thật đáng tiếc, xem ra tôi chưa đủ hấp dẫn rồi."

Duẫn Hạo Vũ: ...!!!

Duẫn Hạo Vũ thật sự câm nín, cậu không nghe nổi nữa.Có thể mấy câu hỏi cậu không nghe rõ, nhưng cậu tuyệt đối chắc chắn, Châu Kha Vũ căn bản chính là đang gạt người. Trong lòng rối như tơ vò, những chuyện này thực ra đều chẳng phải chuyện gì đặc biệt , đâu nhất thiết phải nói dối. Cậu không hiểu nổi vì sao hắn phải làm vậy. Đang nghĩ ngợi lung tung, bỗng nhiên cảm thấy xung quanh đột nhiên yên tĩnh, Duẫn Hạo Vũ ngẩng đầu, phát hiện cả Châu Kha Vũ và Tiểu Cửu đều đang nhìn mình liền bị doạ sợ: "Sao... sao vậy?"

Tiểu Cửu cũng không hiểu đang nói chuyện rất êm đẹp, vì sao đột nhiên Châu Kha Vũ lại quay đầu nhìn Duẫn Hạo Vũ, thầm đoán phải chăng động tác của Duẫn Hạo Vũ quấy nhiễu đến hắn, nên liền nở nụ cười xoa dịu:"Tiểu Vũ, cậu làm sao đang yên đang lành lại nhíu mày với thở dài thế?"

Duẫn Hạo Vũ đương nhiên là cực kỳ xấu hổ, cậu mải chìm đắm vào mớ suy nghĩ về Châu Kha Vũ, hoàn toàn quên mất bây giờ cậu vẫn đang trong cuộc phỏng vấn. Cậu trước đây luôn tác phong chuyên nghiệp, nghiêm túc, không hiểu sao tự nhiên lại mất tập trung như vậy. Cậu vội vàng xin lỗi: "Thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi, tôi lại quấy rầy rồi."

Không đợi Tiểu Cửu trả lời, Châu Kha Vũ lên tiếng: "Có phải cậu có việc gì gấp không?"

Cậu vội vàng lắc đầu:" Không có, không có... Thật ra....là như thế này, tôi... À không, em gái tôi là fan hâm mộ của anh, tôi vừa rồi chỉ là mải nghĩ xem làm thế nào để xin chữ kí anh..."

Châu Kha Vũ rũ mắt, khẽ cười một tiếng, cũng không nói gì thêm. Cứ như vậy, Duẫn Hạo Vũ mang tâm trạng thấp thỏm, bất an mãi cho đến khi buổi phỏng vấn kết thúc. Lúc ra về, đột nhiên Châu Kha Vũ gọi Duẫn Hạo Vũ lại, vươn tay ngửa lòng bàn tay ra. Duẫn Hạo Vũ ngơ ngác nhìn hắn, một hồi móc một tờ tiền trong túi đặt vào tay Châu Kha Vũ.
Châu Kha Vũ: !!!... "Cậu không phải muốn xin chữ kí cho em gái sao?"

Duẫn Hạo Vũ bừng tỉnh, luống cuống lôi ra một quyển sổ ghi chép nhỏ. Vừa đưa ra liền lập tức muốn tự đập cho mình một nhát. Quyển sổ đó chính là sổ cậu ghi chép lịch trình hàng ngày của mấy vị minh tinh mà. May sao Châu Kha Vũ nhìn cũng không nhìn, trực tiếp lật đến trang cuối cùng, ký lên một chữ, sau đó khép lại trả cho cậu, nói: " Chỉ em gái cậu mới được xem thôi nhé".

Duẫn Hạo Vũ chột dạ gật gật. Không biết có phải do ảo giác của cậu hay không, cậu cứ cảm thấy dường như Châu Kha Vũ cố tình nhấn mạnh hai chữ  "em gái". Tiểu Cửu nhìn Châu Kha Vũ đặc biệt ký tên cho cậu, cười không ngớt, trêu chọc Duẫn Hạo Vũ kiếm bội rồi. Duẫn Hạo Vũ chỉ biết cười khổ, cảm tưởng quyển sổ cất trong ngực nóng đến bỏng da.

Mãi đến lúc tan làm về đến nhà, cậu mới lấy cuốn sổ ra, dè dặt lật đến trang cuối cùng, trên mặt giấy trắng, một hàng chữ thật rõ ràng:

"Bánh kem rất ngon. PS: Lời này là thật."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro