Ngoại truyện 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên Hồ Diệp Thao gặp Vương Chính Hùng, là năm hai mươi tuổi. Khi ấy, cậu vẫn là một sinh viên bình thường ở thành phố S trốn trong ký túc xá tối mò chơi game, tay ôm vài quyển sách vội vàng lên giảng đường, hoặc là hỏi xin số điện thoại của mỹ nữ lớp bên, hẹn nhau cùng ăn một bữa...Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, sau khi cậu tốt nghiệp đại học, có lẽ sẽ tìm một công việc đúng chuyên ngành, có lẽ sẽ nhờ ba mình đầu tư mở một cửa hiệu. Tóm lại, cậu sẽ có một cuộc sống bình thường an ổn như bao con người khác trên thành phố này. Chỉ là...đời người luôn có nhiều bước ngoặt.

Trước Tết Thanh minh hai ngày, cậu nhận được điện thoại của người thân, nói nhà có khách, nếu không bận học thì về sớm một chút. Hồ Diệp Thao thấy hơi đột ngột, nhưng vẫn ngoan ngoãn trở về nhà. Khi ấy, cậu đã gặp Vương Chính Hùng. Trên lý thuyết, cậu và Vương Chính Hùng là anh em họ, cách nhau "7749 đời" rồi. Gia đình Vương Chính Hùng theo ông nội sống ở nước ngoài. Nhiều năm trôi qua, quan hệ với người thân trong nước dần đứt đoạn. Hôm nay cụ ông cao tuổi bỗng nhiên nhớ quê hương nơi sinh thành lập nghiệp da diết muốn phát điên. Vì vậy người nhà vội vã đưa ông về gặp lại người thân tế tổ.

Hồ Diệp Thao về đến nhà liền chứng kiến một màn thế này. Ba mẹ mình cùng một đôi vợ chồng xa lạ vây quanh một cụ ông nước mắt lưng tròng trò chuyện gì đó. Còn có...anh ta, một thân âu phục sẫm màu, đứng thẳng tắp bên cạnh, như một vệ sĩ, toàn thân trên dưới không đào ra một chút khí tức nhu hoà. Một kẻ nghiêm túc cứng nhắc. Hồ Diệp Thao chính là nghĩ như vậy.

Đêm đã khuya, dưới lời mời tha thiết của ba mẹ Hồ Diệp Thao, cụ ông ở lại Hồ gia, Vương Chính Hùng cũng lưu lại để tiện chăm sóc ông. Bất quá mấy chuyện này cũng không liên quan tới Hồ Diệp Thao cho lắm. Lại nói đây đều là chuyện của lớp người đi trước, hậu bối như cậu chỉ cần tươi cười ăn uống trò chuyện vài câu là được rồi. Đã lâu không về nhà, tâm tình Hồ Diệp Thao rất không tồi. Cho nên lúc đi tắm không kìm lòng được mà uốn éo ca hát: Thế gian sao quá tịch mịch, anh không thể tiếp tục như vậy, hãy để anh chạm tới tình yêu, cho cả anh và em, hãy để anh chạm tới tình yêu ~ yé ~ yé ~ yé ~

Thanh âm đột ngột im bặt.

Hồ Diệp Thao trợn tròn mắt nhìn người trước mặt. Vẫn đóng đinh trong bộ âu phục thắt cà-vạt, dù đứng trong phòng tắm cũng như đi dự hội nghị, chính là Vương Chính Hùng lạnh như nước đá!

Sao anh ta lại ở đây?

Vương Chính Hùng bình tĩnh đặt bàn chải cùng khăn mặt trong tay xuống: "Dì bảo tôi đem mấy thứ này để trong nhà tắm."

Sau đó không buồn liếc mắt, quay lưng đi ra ngoài. Ra khỏi cửa, anh chợt quay đầu nhìn lướt qua, nói: ''Hát không tệ, uốn éo cũng không tệ."

Mặt Hồ Diệp Thao đỏ bừng như xuất huyết. Thề có cái bóng đèn, cậu vừa thấy tên kia cười mỉm một cái.

Cậu bực bội chán nản che mặt: "Thật là..."

Quả thực xấu hổ chết mất!

------------------------------------

Nếu như nói chuyện đau khổ nhất trên thế gian là khi ngày thứ hai đến, thì một chuyện cũng đau khổ không kém, chính là bị đánh thức lúc ngủ say. Mà trên thực tế, người này còn chẳng mấy khi được ngủ ngon giấc. Cho nên lúc Hồ Diệp Thao nhận điện thoại giữa đêm khuya, khẩu khí thực sự không tốt: "A lô"

Châu Kha Vũ: "Đến đón Vương Chính Hùng đi, bọn tôi uống nhiều quá. Chỗ cũ."

Nói xong hắn liền cúp máy, Hồ Diệp Thao phút chốc tỉnh táo lại. Cậu ngây người nhìn điện thoại vài phút, xoa xoa cái đầu hơi đau nhức: Vừa mới mơ đến lần đầu tiên gặp anh ta... Chớp mắt một cái, đã qua tám năm rồi.

Hồ Diệp Thao rất nhanh đến nơi. Vương Chính Hùng và Châu Kha Vũ, hai người ngồi trong đại sảnh quán ăn, Châu Kha Vũ hút thuốc, Vương Chính Hùng tựa trên ghế salon nhắm nghiền hai mắt, không biết đã ngủ hay chưa.

Hồ Diệp Thao đi tới, bất mãn nói:" Anh có thể giúp anh ta bắt xe hoặc tự lái xe đưa anh ta về mà."

Châu Kha Vũ: "Bắt xe không yên tâm, tôi cũng không lái được, chính mình còn phải gọi Pat đến đón. Huống chi..."

Châu Kha Vũ như cười như không liếc nhìn Hồ Diệp Thao: "Không phải cậu vừa nghe điện liền chạy tới rõ là nhanh sao?"

Hồ Diệp Thao vờ như không nghe thấy mấy lời trêu chọc của Châu Kha Vũ, đi đến trước mặt Vương Chính Hùng: "Hùng Hùng, anh không sao chứ?"

Chỉ thấy Vương Chính Hùng cau mày, chậm rãi mở mắt. Nhìn thấy người trước mặt, anh dường như có chút mờ mịt. Hồ Diệp Thao bỗng nhiên cảm thấy, đến đón anh ta muộn như thế này, hình như là sai lầm. Lăn qua lăn lại suốt dọc đường, cuối cùng Hồ Diệp Thao cũng mang được Vương Chính Hùng bình an không sứt mẻ về đến nhà. Vương Chính Hùng ngồi trên xe bị gió lạnh táp vào mặt, ý thức tựa hồ đã thanh tỉnh hơn, chỉ là đi đường vẫn hơi xiêu vẹo. Hồ Diệp Thao liền túm cổ anh ném vào phòng tắm, bản thân tức thì xuống bếp nấu một bát cháo. Trên đường về, Vương Chính Hùng có cái gì trong bụng cũng đã nôn ra gần hết. Lát nữa cho anh ta ăn chút gì đó rồi ngủ vậy.

Đợi đến khi Hồ Diệp Thao bưng cháo tới, Vương Chính Hùng cũng tắm xong. Anh mặc quần đùi rộng thùng thình, ngồi trên ghế sofa, nửa thân trên để trần, thậm chí tóc cũng chẳng buồn lau khô, mặc cho những giọt nước tí tách nhỏ xuống. Nhận ra Hồ Diệp Thao đứng phía sau mình, Vương Chính Hùng cũng không quay đầu lại, nói: "Giúp tôi lau tóc đi."

Nói xong anh mệt mỏi dựa vào ghế sofa, hai mắt khép lại. Hồ Diệp Thao nghiến răng ken két, nhưng vẫn cầm khăn bông đi tới. Nhất thời không ai nói gì. Trong phòng chỉ còn tiếng khăn bông chà sát lên mái tóc, giữa màn đêm tĩnh lặng, vang lên nhè nhẹ dịu dàng. Ngay lúc Hồ Diệp Thao chần chừ không biết có nên nhắc anh ta mặc áo vào hay không, lại nghe thấy tiếng thở đều đều bình ổn của Vương Chính Hùng truyền đến. Hình như ngủ rồi.

Động tác của Hồ Diệp Thao ngừng lại. Cậu cúi đầu, chăm chú nhìn gương mặt vừa quen thuộc mà lạ lẫm trước mắt. Anh ta đúng là không chút nào thay đổi. Mặc dù đã ngủ say, cũng chẳng lộ ra chút ôn hoà nào. Hình như chỉ có lúc này, cậu mới dám nhìn anh chăm chú như vậy. Cậu cười khổ: Mình đã sớm bị người này làm cho phát điên rồi.

Hồ Diệp Thao thở dài, cầm lấy áo khoác của Vương Chính Hùng, định treo lên, lại đụng phải thứ gì đó trong túi áo. Cậu lôi ra xem xét: Thì ra là một lọ sơn móng tay màu đỏ. Nhìn nắp lọ loang lổ, có vẻ như đã được dùng qua.

Sắc mặt Hồ Diệp Thao có chút khó coi: "À, chả trách lại uống nhiều, thì ra là uống hoa tửu".

Cậu quẳng cái lọ nho nhỏ trong tay đi,

Ngẫm lại chính mình nửa đêm tỉnh giấc chạy đi thật xa để đón anh ta, vậy mà tên kia lại cứ thế ngủ ngon lành trên ghế sofa. Đúng là một cục tức nuốt không trôi. Anh đã thích lọ sơn móng tay này như vậy, tốt nhất không nên lãng phí à nha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro