Vol 1 Chương 6 : Nô lệ - Ma Thuật - Tuyệt kỹ thật sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Huh? Mình ... còn sống? Chẳng phải mình chầu phật tổ rồi mà?"

Giọng của cô đầy kinh ngạc. Không thèm đánh mắt thẳng vào mặt tôi, cô tự mình kiểm tra cơ thể.

... Deja vu.

"Oi, cô không sao chứ?"

Tôi không thể cứ đứng hoài với cô ta ở đây được.

Nếu có thêm quái vật xuất hiện thì sẽ đau đớn lắm cho xem. Tôi không có thời gian để lãng phí.

Và thế là, tôi gọi cô và đưa tay mình ra.

Mà đằng nào thì, cô ta cũng sẽ lại coi thường tôi nữa cho xem.

Sau đó, thế nào tôi cũng sẽ xử cô ta.

... Hoặc là tôi nghĩ thế.

"Ah ... Tôi không sao ..."

Hamakaze trả lời, với đôi má đã ửng đỏ. Nắm tay tôi đứng dậy, cô ngây người nhìn tôi.

Giống hệt một thiếu nữ đang yêu vậy.

... Không không không, tôi không thể nào nói thế được.

"U-Um!"

"Vâng?"

"T-Tôi là Hamakaze Shuri. Um ... Cho tôi biết tên cậu được không?"

"... Huh?"

Cô ta đang hỏi cái gì thế này? Chẳng lẽ cô ta lại không biết tôi là Katsuragi Daichi?

"U-umm, cậu không muốn nói sao? Vậy tôi xin lỗi nhé."

Hamakaze, rụt rè đảo mắt đi chỗ khác.

H-huh? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Tôi cần phải xác nhận lại tình hình.

"Oi, Hamakaze."

"Shu-Shuri là được rồi."

"Xin lỗi nhé. Tôi không phải người được cô cho phép gọi như thế đâu. Tôi là Katsuragi Daichi."

"... Eh? Katsuragi Dai ... Eh?"

"Yup. Người được triệu hồi cùng với cô đó."

"Không-Không thể nào ...!"

Hamakaze, ngồi phịch xuống.

Xem ra một chút hi vọng thoáng qua đã bị tôi đạp đổ.

Công nhận là tôi thấy khá dễ chịu rồi đấy.

"Hey, Hamakaze. Có chuyện này tôi muốn hỏi cô."

"..."

"Oi, Hamakaze."

"... Đừng nói chuyện với tôi, Katsuragi."

"... Hm."

Khi cô ta đã biết tôi là ai, tôi lại nhận được cái kiểu trả lời khinh thường đó. Coi bộ mọi chuyện chẳng hề thay đổi chút nào.

Nhưng, vị trí của chúng tôi khác hẳn lúc trước.

Tôi là kẻ mạnh, còn cô là kẻ yếu.

"Hamakaze. Đây không phải là yêu cầu. Đây là mệnh lệnh. Trả lời những gì tôi chuẩn bị hỏi đây."

"Cậu vừa nói gì? Cậu quên mình là ai rồi hả?"

Và cô ta bắt đầu niệm phép.

"Hỡi các Hỏa Tinh Linh, hãy thiêu mọi thứ thành tro bụi! Hỏa Cầu!"

Quả cầu lửa nóng bỏng không hề xuất hiện. Hamakaze chớp mắt ngạc nhiên.

"Cái-Tại sao chứ? Đúng ra mình phải còn rất nhiều ma lực chứ!"

"Cô chưa biết gì từ Bảng Trạng Thái à?"

Tôi nở một nụ cười ma mãnh mà bất cứ tên đểu cáng nào cũng làm.

Tôi nghĩ tôi biết tại sao cô ta lại không dùng được ma thuật.

"M-Mở ra!"

Hamakaze Shuri

Thiên chức: Nô lệ bậc cao

Cấp độ: 12

Sinh lực: 620

Ma lực: 520

Thể lực: 190

Phòng ngự: 200

Tốc độ: 320

Khả năng đặc biệt: "Tự động hồi phục" Hồi 5 điểm sinh lực sau mỗi 10 phút.

Trạng thái đặc biệt: Chủ nhân "Nô lệ bậc cao": Katsuragi Daichi

Vô hiệu hóa mọi ma pháp với chủ nhân cho đến khi được thả.

"Cái-Cái gì thế này ..."

Cô ta chết lặng tức thì.

Nhân tiện đây, tôi cũng có thể xem Trạng Thái của nô lệ.

Hamakaze đang xem bảng Trạng Thái tương tự cái mà tôi đang bật ra.

"Cô hiểu rồi chứ, Hamakaze? Tôi là chủ nhân, cô là kẻ phục tùng. Cô không được xem thường tôi."

"Tôi-Tôi không thể chấp nhận điều đó!"

"Đó là sự thật. Mà với lại, chẳng phải đây là hình phạt của trời dành cho cô vì những gì cô đã làm với tôi sao?"

"Tôi-Tôi chẳng làm gì cả!"

"Mhm. Cô đúng là đã không bắt nạt tôi, nhưng cô lại không hề cứu giúp. Cũng như nhau cả thôi."

"Vớ vẩn ..."

"Cô có hiểu tôi đã cảm thấy gì không? Dám cá là không. Mỗi ngày trôi qua, tôi bị đánh, bị khinh bỉ; cô làm sao hiểu được cảm giác của tôi chứ."

Hamakaze không thể trả lời tôi. Cô ta thực sự không hiểu được.

Cô ta chỉ biết là tôi cảm thấy bực bội.

"...Tch, cứ trả lời câu hỏi của tôi đi... Oh, cầm lấy này."

Tôi đưa áo choàng cho cô ta.

"C-Cái gì đây?"

"Áo choàng đó. Cô có thể che cơ thể lại, được chứ? Tính dụ dỗ tôi à?" (Trans: đậu xanh thằng main)

"Che? ...A-Kya!!"

Cô lườm tôi với ánh mắt sắc lẻm, và thì thầm điều gì đó một cách nhẹ nhàng.

"Huh? Cô vừa nói gì hả?"

"Không có gì! Đừng nhìn qua đây!"

"... Tốt thôi, tôi ổn."

Tôi rời căn phòng. Và Hamakaze theo sau.

"... Cảm ơn cậu."

Hãy cho những lời mà tôi chưa từng nghe cho đến bây giờ khi đó là một bí mật đi.

... Đôi lúc, điều đó cũng không hẳn là tệ.

Sau đó, trong lúc thám hiểm xung quanh để tìm đường xuống tầng dưới, chúng tôi trao đổi qua lại.

"Eh ... vậy là, chúng ta phải đánh với lũ này hả?"

"Tôi nghĩ thế."

"Không thể nào ... Đó là điều không thể ..."

"Sao cô lại nghĩ vậy?"

"Ý tôi là, Samejima chẳng hề nao núng đâu. Làm sao chúng ta đánh bại cậu ta được?"

Trước đó, tôi đã cho cô ấy xem thông số của tôi, chúng cao hơn nhiều so với Samejima, nhưng ...

Cô ấy trông như chẳng hề tin vào nó chút nào.

Có lẽ tôi chưa cần phải sửa lại điều đó bây giờ.

"Đừng lo, Hamakaze. Tôi sẽ bảo vệ cô."

"Wha-! T-Tên đần! Mặc dù cậu là Katsuragi Daichi, kẻ yếu đuối!"

Hamakaze bỗng nhiên đỏ mặt và nghịch ngón tay.

Cái gì thế này? Cô ta dễ dãi vậy sao?

Hay là do tôi chẳng còn là chính mình vậy.

Cô ấy đang hiểu lầm đây mà. Những người bảo vệ cô sẽ là phụ cấp, và càng nhiều, càng tốt. Tôi chết 5 lần rồi đó nhé.

Và thế là, lúc cô lấy lại ý thức về cơ thể, xem ra đã có sự chập choạng. Trong lúc này, tôi muốn họ bảo vệ tôi cho đến khi chết.

Khi tôi chết, họ cũng sẽ như vậy.

Đó không phải là điều gì đó quá tàn nhẫn.

Và tôi giải quyết những nghi vấn.

Những gì tôi biết.

Trước hết, ngoại hình của tôi thay đổi.

Mặt của tôi trông được hơn, nhưng vóc người thì không. Tôi không hề mập ra. Dung mạo cũng trở nên tốt hơn. Bộ trông tôi béo ngon lắm à?

Tôi không nghĩ điều gì xa xôi cả, nhưng đây có lẽ là tác dụng của "Sự Báo Thù Của Phẫn Nộ".

"Khi tôi nhìn thấy cậu lần đầu tiên tim tôi đã loạn nhịp, nhưng bên trong lại là Katsuragi ..."

"Yên lặng đi. Hình dáng này là cũng do mấy người mà ra cả đấy."

"Uuu..."

Hamakaze nín thinh.

Nhắc đến mới nhớ, cô ấy cảm thấy thế nào khi bị vứt bỏ bởi chính bạn học của mình.

Bị phản bội; bị vứt bỏ; Hamakaze giờ đã về phe của tôi.

Nếu cô ấy cũng căm phẫn Samejima thì cô ấy sẽ sẵn sàng trả thù hắn cùng với tôi.

Đơn giản vì tôi đã quen với việc chịu đau và khổ sở rồi.

Tiếp đó tôi học được ma thuật mà Hamakaze không thể tự học được. Nhờ đó mà cách tấn công của tôi đa dạng hơn hẳn.

Hai giờ đồng hồ trôi qua cho một cuộc đối thoại.

Chúng tôi quay trở lại căn phòng mà chúng tôi bắt đầu.

Tuy nhiên, lần này cánh cổng lại đóng.

"Hm? Tại sao nó lại đóng vậy?"

"Tôi cho là ... Ah!"

Xem ra cô ấy nhớ lại tất cả sau khi lắc đầu.

Coi bộ ký ức này khá khó chịu đấy.

Khuôn mặt cô ấy trông tệ hẳn đi.

Mà với lại, cô ấy đã chết trong căn phòng này. Nó là một vết thương lòng, theo như tôi đoán.

"Hamakaze ... Nói cho tôi chuyện gì đã xảy ra ở đây. Nếu cô không nói, tôi sẽ không thể nào giải quyết được vấn đề này đâu."

Hamakaze uể oải duỗi người ra.

"Ngay sau khi mở cánh cổng này, quái vật bỗng nhiên ào ra như sóng dữ. Có thể điều đó sẽ lại xảy ra lần nữa ..."

"Chúng là loại gì?"

"Rigals, Ariants và 1 con High Wolf."

Chẳng phải lũ đã mần thịt mình sao? Tôi sẽ xử lý chuyện này.

Đến giờ của hiệp trả thù rồi.

"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn."

"Tôi nghĩ chúng ta nên lùi lại và kiểm tra mọi thứ thêm chút nữa ..."

"Được rồi, chúng ta vào trong thôi."

"Cậu đã quyết định rồi sao?"

Đánh lại một đợt sóng dồn quái vật quả thực thuận tiện. Điều này dễ dàng cho thấy được sức mạnh thực sự của tôi.

Viễn cảnh tệ hại nhất là tôi sẽ chết và hồi sinh, và có lẽ tôi cũng có thể hồi sinh cả Hamakaze nữa. Mặc dù tôi chẳng hề ưa đau đớn. Tôi đẩy mở cánh cổng.

Một khoảng không. Tôi bước vào trung tâm căn phòng cùng Hamakaze.

Bỗng nhiên, một luồng ánh sáng lóe lên trên đầu. "Eeek!" Hamakaze trông như sắp khóc đến nơi rồi, nhưng tôi không thể phân tâm lo lắng vì điều đó được.

"Hamakaze, đứng sát vào. Nếu quái vật tấn công thì hãy chuẩn bị."

"Thế còn cậu?"

"Tôi sẽ đập hết lũ xông ra chứ gì nữa."

"Huh!?"

"Chúng đến kìa! Nghiền nát chúng bằng ma thuật đi! Bám lấy tôi!"

"Eh- Đợi đã! Ah..."

Tôi ôm lấy Hamakaze, người vẫn còn đang lưỡng lự.

Nói thật ra, tôi muốn xem thử tôi có thể tóm cô ấy trong bao xa.

"Trước hết, tôi sẽ dùng toàn lực!"

Ma thuật tụ lại trong tay tôi, như thể nó đang nén lại vậy.

"Cái-Cái quái gì thế này?"

"Growl!!"

"Kisha!!"

"Jaaa!!"

Đợt sóng của ba loài quái vật xuất hiện. Từ mọi nơi, chúng tấn công.

Cùng lúc đó, tôi cũng đã sẵn sàng.

"Phong Hoàng Đế Vương! Xuyên thủng những kẻ chống lại công lý của ta! Công lý vương đế là từ trong bão tố! Hiện thân đi! Biến tất cả thành cát bụi, và tiễn chúng về với đất mẹ! Berserk Tempest!!"

Ngay khi chú phép của tôi vừa kết thúc, quả cầu gió bắn về phía trước.

Một tiếng nổ kim loại rõ to vang lên.

Nó lớn đến mức tiếng gầm của lũ quái vật biến mất hoàn toàn.

Trong một khoảng khắc, không gian trở nên yên lặng.

Sự yên lặng đó bị phá vỡ bởi tiếng ruột gan rơi lã chã.

"... Eh, Không thể nào ...?"

Hamakaze, người vừa nhắm mắt, á khẩu do cảnh tượng quá đỗi kinh ngạc.

Người đã dùng nó, tôi đây, cũng lâm vào trạng thái y hệt Hamakaze.

Căn phòng nhuộm một màu xanh, với vô vàn bụi sáng.

Tôi có thể giết sạch lũ quái vật đó trong một đòn.

Với một sức mạnh trên cả đỉnh như vậy, chúng tôi không tài nào nhấc chân tiếp được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro