1. Lá thư qua khe cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều muộn, tôi về nhà, mở cửa và phát hiện ra có lá thư của mẹ. Phút đầu tiên, tôi lo lắng đến nghẹt thở, không biết có chuyện gì nghiêm trọng đến mức mẹ phải viết thư tay, khi mà ngày nào hai mẹ con cũng gặp nhau qua điện thoại rồi. Luống cuống bóc bì thư, tôi phát hiện ra một phong bì khác dán kín, thêm tờ giấy nhắn của mẹ: "Mẹ tình cờ tìm thấy khi dọn nhà. Mẹ nghĩ nên để nó đến đúng địa chỉ. Yêu con!" Nhìn lại nét chữ quen thuộc trên bì thư, tôi bất giác mỉm cười:

From: Nguyễn Trần Hoàng Linh

To: Nguyễn Trần Hoàng Linh

Đó là bức thư tôi đã gửi chính mình từ 8 năm trước.

Tôi đó, tôi cố gắng làm xong mọi thứ thật sớm. Lên giường và hồi hộp bóc lá thư gửi cho chính mình. Thú thật, dù chính là tác giả của lá thư, nhưng tôi không thể nhớ rõ hồi đó tôi đã viết gì cho chính mình nữa. Và thế là tôi bắt đầu đọc, với một tâm trạng hồi hộp như thể đang được thư từ một người thương:

"Chào Hoàng Linh 25 tuổi, mình là Hoàng Linh 17 tuổi đây!

Cậu có bất ngờ khi nhận được thư của mình không? Và cậu có nhớ khi viết những dòng này thì (chúng) mình đang là một con nhóc hạnh phúc nhất thế giới :-).

Mẹ vừa mang một cốc sữa nóng lên cho mình, mẹ sợ mình ôn bài đêm khuya đói bụng, nhưng mẹ không biết rằng mình đã không học bài mà "lén lút" viết thư cho cậu. Mẹ chúng mình tuyệt vời thật đấy, và mình muốn cậu đừng bao giờ quên điều này.

Hoàng linh 25 tuổi này,

Mình không biết bây giờ cậu đã trở thành một người như thế nào. Tóc cậu liệu đã dài ra chưa? Cậu có trên con đường thực hiện ước mơ của mình và cậu? Và còn nữa, chúng ta và Nguyên chắc vẫn ổn chứ? Vẫn rất rất ổn - chắc chắn là như thế, đúng không?

[...]"

[…]

Đoạn giữa thư thì rất rất dài,Hoàng Linh 17 tuổi kể cho tôi nghe về ước mơ của chính mình năm 17, rằng chúng tôi (hay chính tôi) đã từng cố gắng thế nào để thực hiện những gì

mình mơ ước. “Cô ấy” cũng dành

một đoạn dài thật dài khác, để kể về Nguyên – chàng trai “đáng yêu nhất trên đời” – như cái cách mà chúng tôi vẫn thường gọi cậu ấy.

  Đoạn cuối thư, Hoàng Linh tuổi 17 viết:

Hoàng Linh tuổi 25 này!

Dù bây giờ cậu đang trở thành ai có đang hoặc không đang trên con

đường thực hiện ước mơ của chúng mình ngày trước, và ai là người đang ở bên cậu…thì mình mong rằng cậu vẫn luôn là một-người-hạnh-phúc-nhất-thế gian…

Từng chút mỗi ngày…”

Lá thư của Hoàng Linh 17 làm tôi

khóc mãi. Dù ban đầu khi nhận nó

tôi đã thấy thật vui mừng. Hệt như cảm giác bạn bỗng dưng nhận được một vé “du hành thời gian” – bạn được về lại và nhìn thấy mình ngày

xưa…Nhưng rồi nó làm bạn nhận ra chẳng còn tí tị tì ti nào giống như mình ngày xưa cả. Hay chính xác hơn, bạn bây giờ đang thật tệ, và chẳng có tí tị tì ti gì giống như hình ảnh mà bạn muốn trở thành ngày bé thơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro