Sửu Thụ Vô Địch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Quỷ sửu

Thể loại: hiện đại, biệt nữu cường đại bạo lực mỹ công x ôn nhu trí tuệ trung khuyển sửu thụ, trúc mã, niên hạ, ấm áp, HE.

Văn án: 

Ai có thể nghỉ tiểu hài tử xấu xí năm xưa lại có thể cùng hắn trở thành người yêu.

Một cái nam tử bạo lực ăn từ trong máu cùng tiểu thụ trí tuệ ôn nhu, này không phải rất hợp nhau sao….

Mụ mụ Trương Miên Kì hy vọng có thể sinh một nữ hài nhi.

Không may, nguyện vọng này thất bại.

Lần đầu tiên thấy Trương Miên Kì, nàng kích động suýt mang theo vết mổ đứng lên, cố lôi kéo ba ba Trương Miên Kì, nói:” Đứa nhỏ là nữ nhi a! ta sinh nữ hài nhi.”

Ba ba Trương Miên Kì nhìn nương tử cao hứng đến vậy, cũng là vẻ mặt tươi cười, tiếp nhận đứa nhỏ trên tay bác sĩ, trấn an thê tử đang mệt mỏi, ôn nhu xem đứa nhỏ bên trong chăn quấn, không yên vạch chăn xem, sau đó mặt cương cứng.

“ Nàng…” Ba ba Trương Miên Kì nuốt nước miếng, theo bản năng lau thái dương, “ không phải cô nương, là một tiểu tử.”

Mụ mụ Trương Miên Kì hoảng sợ:” Không có khả năng, ta nhìn mặt kia chính nữ hài nhi! Không cần trêu ta.”

“ Thật là, không tin ngươi xem….”

Ba ba Trương Miên Kì ôm đứa nhỏ đi đến cạnh nàng. Mụ mụ Trương Miên Kì đầu tiên chỉ nhìn thoáng qua hài nhi, vẫn là nét của nữ hài, nhẹ nhàng thở ra, sau đó xuống phía dưới xem…

“Aii.” Nàng thở thật dài, sờ sờ đầu Trương Miên Kì:” Ta nghĩ dưỡng nữ hài nhi, sợ nam hài rất nghịch ngợm. Kết quả ngươi vừa trăng tròn như vậy liền nháo, cả ngày khóc, khóc không để yên, lại luôn nửa đêm mà khóc. Sau đó ta quyết định gọi ngươi là Miên Kì, cũng chính là “này hận kéo dài vô tuyệt kì”, ngươi đã hiểu?”

Trương Miên Kì lần thứ n kháng nghị mụ mụ tên mình quá mức nữ tính, mụ mụ hắn rốt cuộc đem điều chôn giấu dưới đáy lòng ra nói, còn sờ sờ đầu hắn, nói thêm” Ngươi đúng là đủ da, có một đoạn thời gian ta thật muốn đem ngươi hồi lại vào bụng đi.”

Trương Miên Kì ủ rũ, trừng mắt nhìn mụ mụ liếc một cái, tựa theo ghế mà trượt xuống, vì thẹn quá mà hóa giận. Nam hài nhi thì sao vậy? Không phải đều trọng nam khinh nữ sao? Mụ mụ chính là khác người.

Về phần mụ mụ Trương Miên Kì nhìn hắn, trong đầu lại liên tưởng đến nữ hài nhi, không khỏi ngầm cười nhạo Trương Miên Kì. Trương Miên Kì chính là khuôn mặt cực tinh xảo, tinh xảo đến nỗi nàng còn có một thời gian rất dài cảm thấy đứa nhỏ này không phải mình sinh ra. Nếu khuôn mặt này sinh trưởng trên nữ hài tử thì nhất định chính là tuyệt thế mỹ mạo khuynh thiên, người nhìn vào liền cảm thấy trìu mến yêu thương vô hạn. Nhưng rốt cuộc lại chọn sinh trưởng trên thân nam hài nhi, chính là nhược điểm khiến nàng cười nhạo. Thử hỏi người nào đường đường chính chính là nam tử hán nguyện ý bị khen “ bộ dạng so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn”…

Tối thiểu Trương Miên Kì không thích. Hắn chán ghét tất những từ ngữ nữ tính áp lên người mình, đương nhiên chán ghét nhất chính là cái tên nữ khí của mình, hảo giận!

Năm nay Trương Miên Kì bảy tuổi, là học sinh tiểu học. Hắn hiện tại bộ dạng không cao, cổ không trổ hầu kết, cũng không có giọng thấp trầm, nhỏ nhỏ thoạt nhìn giống tiểu cô nương. Mụ mụ hắn lần đầu tiên ôm hắn đến trường học, giáo viên chủ nhiệm ở trên mặt hắn hôn một cái, chọc hắn nổi giận, nói lớn:” Ta là nam nhân!”

Nữ giáo viên kia cười lớn.

Sau vào lớp học, đồng học nhìn khuôn mặt tinh xảo giống như tiểu hài nhi chạm ngọc, nhưng không giống giáo viên phản ứng hôn hắn. Bọn họ còn nhỏ, đối với dung mạo không quá để ý, chỉ là cảm thấy Trương Miên Kì rất tốt, rất sạch sẽ, rất nữ hài. Kết quả, Trương Miên Kì há mồm mắng một hồi, khiến mụ mụ hắn phi thường xấu hổ, sau về nhà, hắn bị mụ mụ túm cổ nhéo tai. Trương Miên Kì khóc rống, tưởng sẽ không bao giờ đi học nữa. Dù rằng mới bảy tuổi, nhưng Trương Miên Kì sớm thể hiện rõ bản tính đầu đường nhất bá ngược với dung mạo bất thành, còn nhỏ đã học mẫu thân nhéo tai người khác, khiến mụ mụ hắn thường xuyên đau đầu, nghĩ chỉ có thể bảo hắn đi học taekwondo khóa ngoại ban, hy vọng có thể phân tán ít đi tinh lực của hắn. Nhưng là không có tác dụng, ngược lại khiến Trương Miên Kì càng thêm hung hăng, đem lỗ tai bạn lớp trên mà nhéo.

Mụ mụ Trương Miên Kì thở dài, chỉ còn biết bất đắc dĩ, dù sao cũng không thể nạp hắn hồi bụng nữa.

Hôm nay ăn xong cơm chiều, Trương Miên Kì vội vã rời đi, chỉ lưu lại câu: “ Con ra ngoài chơi.” Sau đó bay nhanh ra khỏi nhà, mụ mụ chỉ kịp nói một câu:” Đừng gây chuyện nhé.”

Trương Miên Kì đi đến hoa viên, từ xa đã nhìn thấy Lý đại cẩu lôi kéo tay Vô Hình, cao giọng nói:” Hôm nay chúng ta chơi trò ăn cứt mũi.” 

( đoạn này ta dịch bậy =)))

“ Lý đại cẩu.” Trương Miên Kì giận a, “ Ngươi là ngứa da đi.”

Vô Hình thất kinh nhìn Trương Miên Kì, nháy mắt nước mắt ngập to, nhuyễn thanh âm kêu:” Miên Kì.”

Trương Miên Kì được kêu rất đắc ý, tiến về phía Vô Hình, một phen túm lấy tay nàng, giúp nàng lau nước mắt, học theo nam diễn viên trên phim, nói:” Về sau sẽ không để bất luận kẻ nào bắt nạt ngươi, có hiểu không?”

“ Vì cái gì?”

“…” Trương Miên Kì lập tức đuối từ, đợi một lát sau nghĩ, bảo trì bình tĩnh, giả bộ khốc khốc bộ dáng nói:” Không vì cái gì.”

“ Nga…”

Lý đại cẩu vừa thấy Trương Miên Kì đến đây, liền thả nữ hài tử tội nghiệp, phóng tới trước miệng cũng kêu:” Miên Kì.”

Lý đại cẩu nguyên danh là Lý Triều Trách, Trương Miên Kì lần đầu tiên thấy tên này, kinh ngạc một chút, nói lắp:” Lý ân..lý..”. Sau đó, nhà Lý Triều Trách có nuôi dưỡng một con đại cẩu, liền thành tên từ đây.

Trương Miên Kì vừa nghe Lý đại cẩu kêu tên mình, liền thả Vô Hình, chạy đến hố cát phía trước, nói:” Đại cẩu mau tới, hôm nay ta có mang theo siêu nước, không cần phải đi tiểu để xây nhà.”

Lý Triều Trách lập tức quên vừa rồi không vui, hướng Trương Miên Kì hớn hở chạy lại cùng đi chơi nhà cát.

“ Miên Kì ngươi biết không? Có người mới chuyển đến a, còn có một tiểu tử theo cùng, nghe nói cũng muốn chuyển vào trường chúng ta học.”

Trương Miên Kì thản nhiên liếc mắt nhìn Lý đại cẩu:” Người như thế nào?”

“ Nghe nói học tập tốt lắm.”

“ Ai hỏi ngươi cái kia.” Trương Miên Kì giận, “ Ta là hỏi hắn đánh nhau như thế nào?”

“ A…Này không biết, ta nghĩ hắn hẳn không kém, bộ dáng rất cao…”

“Hừ.” Trương Miên Kì khinh thường nói,” Ta không sợ hắn.”

Trương Miên Kì quả thật không sợ hắn. Trương Miên Kì đánh nhau vô cùng giỏi, lại có kĩ xảo, tại tiểu khu này rất có danh tiếng. Trương Miên Kì cùng Lý đại cẩu đang cao hứng chơi đắp nhà, tay chân đều là bùn, đột nhiên nghe giọng nữ nhân ôn nhu:

“ Lai Vân, con cùng bọn họ chơi chốc lát đi.”

Trương Miên Kì vừa ngẩng đầu lên, liền thấy một nữ nhân mặc áo gió màu đỏ, ngồi trước sân, ôm lấy một tiểu hài nhi, ôn nhu mỉm cười nhìn hắn cùng Lý đại cẩu ngoạn bùn. Nam hài nhi có chút ngại ngùng, gắt gao túm áo nữ nhân, ôm cổ nàng, đem chiếc vòng bạch kim trên cổ tay lộ ra nhìn đến chói mắt. Trương Miên Kì nheo mắt nhìn mẫu tử hai người, thanh thanh cổ họng, nghĩ ra mấy loại phương án.

“ Ngươi từ nơi nào đến!” Đủ khí phách, nhưng Trương Miên Kì cũng không muốn biết nam hài nhi kia từ đâu đến.

“ Tiểu tử, đến nơi này phải nghe ta.” Trương Miên Kì quả thực thích phương án này, nhưng lại vướng cái có người trưởng thành, Trương Miên Kì không thể hào sảng, vì thực sợ mụ mụ nhéo lỗ tai đến xin lỗi nhà người khác.

Nghĩ tới nghĩ lui, Trương Miên Kì tạm dừng một chút, thả đống bùn trong tay, đứng lên, nói:” Ngươi tên gì, xưng tên đi. Tìm ta làm gì?”

Kia đứa nhỏ không nghĩ Trương Miên Kì nói lớn thế, giật mình sợ hãi lui hai bước, túm lấy ống tay áo nữ nhân:” Mụ mụ….”

Nữ nhân ôm đứa nhỏ, đi đến bên Trương Miên Kì, ôn nhu nói: “ Hắn gọi Trầm Lai Vân, muốn cùng các ngươi chơi chốc lát, có thể chứ?”

Trương Miên Kì lần đầu tiên thấy nữ nhân ôn nhu lịch sự đến vậy, có chút sửng sốt một chút, nói:” Hảo, vì cái gì không thể?”

Nữ nhân nở nụ cười, nhẹ nhàng đem Trầm Lai Vân đặt xuống,nói:” Ngoan, chơi đi.”

Trầm Lai Vân phức tạp nhìn thoáng qua Trương Miên Kì, chần chờ không biết nói cái gì.

Trương Miên Kì bây giờ mới nhìn thấy rõ dung mạo Trầm Lai Vân, cơ hồ kinh ngạc.

Mái tóc cắt ngắn cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt sạch sẽ. Nhưng khuôn mặt  lại rất nhiều tàn nhang, đôi mắt quá lớn, quả thực giống ánh mắt trừng người lại sinh trưởng trên khuôn mặt nhỏ, quả là dọa người. Mà miệng đứa nhỏ cũng rất lớn, thoạt nhìn người ta có thể dùng bốn chữ vô địch xấu xí để hình dung. Trương Miên Kì sửng sốt, Trầm Lai Vân lại không biết nói cái gì.

Trầm Lai Vân cũng nhìn Trương Miên Kì, khuôn mặt trắng nõn đột nhiên đỏ bừng, lắp bắp nói:” Ta, ta là Trầm, Trầm Lai Vân, chúng ta làm bằng hữu đi.”

Nói xong vươn tay muốn cùng Trương Miên Kì bắt tay.

Trương Miên Kì nâng tay lên toàn bùn bẩn, lắc đầu:” Ta là Trương Miên Kì, ngươi có thể gọi ta là Miên Kì, tay ta rất bẩn, không thể làm dơ ngươi.”

Đây là Trương Miên Kì cùng Trầm Lai Vân lần đâu tiên gặp nhau, rất nhiều năm sau, Trương Miên Kì nhớ lại, đều không nhịn được cười ra tiếng.

Ngày đó Trương Miên Kì cùng Lý đại cẩu chơi đến tám giờ, mà Trầm Lai Vân lúc sáu giờ đã cùng mụ mụ đi về, Vô Hình cũng về, cuối cùng chỉ còn lại Lý đại cẩu và Trương Miên Kì cong mông quỳ gối trước hố cát xây nhà. Sau mụ mụ Trương Miên Kì đi mua dưa hấu ngang qua, nghe thấy tiếng Trương Miên Kì lưu loát Bắc Kinh Khang mắng chửi, nổi trận lôi đình, đem Trương Miên Kì khiêng về nhà, phạt hắn ba ngày không được xem tivi. Mụ mụ Trương Miên Kì chính là mong muốn hắn cùng diện mạo giống nhau ôn hòa, chỉ tiếc Trương Miên Kì chính là khuôn mặt đáng yêu che dấu hắn hung dữ bạo lực tâm.

Ngày đó Trương Miên Kì theo thường lệ lại bị mụ mụ răn dạy, nhưng mà nội dung hôm nay lại không giống với các nội dung nghìn bài một điệu như trước, mụ mụ tìm được người ngay cạnh Trương Miên Kì ví dụ, nàng giận mà nói: ” Ngươi xem đứa nhỏ nhà bên kia, gọi là Lai Vân gì đấy, từ nhỏ đã là ban đội trưởng, thư pháp đàn violong cái gì cũng biết, người ta cũng chưa bao giờ nói thô tục, cũng là nam hài tử, sao ngươi lại không thể học tập người ta?”

Lời này nếu nói được Trương Miên Kì, chính là con ngươi đảo quanh hốc mắt a.

Tuy rằng mụ mụ răn dạy hắn, nhưng cho tới giờ đều dùng Vô Hình – nữ hài nhi duy nhất trong tiểu khu làm ví dụ, Vô Hình ngoan, nhưng thành tích học tập không tốt bằng hắn, làm cho Trương Miên Kì có lí do để tiếp tục thối nát đi xuống, Lý Trách Triều càng không cần làm ví dụ, vì căn bản hắn không bằng Trương Miên Kì.

Nhưng hiện tại thế nào xuất hiện   Trầm Lai Vân, đáng giận!

Trương Miên Kì rơi nước mắt, không rên một tiếng theo phòng khách chạy ra ngoài, ngồi xổm dưới đại thụ bên cạnh cửa tiểu khu, sau đó mụ mụ Trương Miên Kì đuổi theo, bế hắn trở về. Mụ mụ Trương Miên Kì đến nay cũng không biết vì sao nhi tử một cái mặt dày lại vì bị so sánh cùng Trầm Lai Vân mà khóc? Về sau nàng mới biết, bởi vì Trầm Lai Vân rất xấu.

Trương Miên Kì chán ghét học tập người tốt, lại càng chán ghét hiện tại người cách vách mình học tập tốt, lại cùng tuổi.

Trầm Lai Vân quả nhiên học tập rất tốt.

Lúc Trầm Lai Vân chuyển đến trường Trương Miên Kì, Trương Miên Kì chỉ biết mụ mụ hắn hi vọng hắn có thể một làn đạt thứ nhất toàn ban, hoàn toàn bị đánh nát…

Trầm Lai Vân học tập tốt là vì đâu? Dù sao cũng chính là như vậy, hỏi làm gì.

Trầm Lai Vân dù tuổi rất nhỏ nhưng biểu hiện tính tình lại vô cùng bình tĩnh, không kiêu căng nóng nảy, cũng không thấy thấy hắn đi chơi quá giờ.  Trương Miên Kì thấyTrầm Lai Vân rất ít nói chuyện, hồi trước thấy mặt Trầm Lai Vân, cảm thấy trên mặt hắn toàn tàn nhang hảo chán ghét, quả thật là một cái tao nhân. Mỗi khi Trương Miên Kì nhìn Trầm Lai Vân, Trầm Lai Vân sẽ gắt gao im miệng, một câu cũng không nói. Trương Miên Kì cảm thấy mất mặt, qua vài ngày, nghe nói Trầm Lai Vân nhảy lớp, liền hai cấp, một cái đang cùng là đồng học lại biến thành hai cấp đại học trưởng.

Trương Miên Kì thực sinh khí.  Nhưng hắn vẫn không cố gắng học tập, vẫn cùng Lý đại cẩu cùng Vô Hình chơi đùa. Có một ngày bọn họ cùng nhau chơi đu dây, Trương Miên Kì đột nhiên nhớ tới Trầm Lai Vân nghiêm túc kia, sách một tiếng, nói:” Các ngươi nói, vì cái gì khi ta đến, Trầm Lai Vân kia luôn trừng ta?”

“ Hắn không có trừng ngươi.” Vô Hình giọng mềm nhỏ nói, “ Mụ mụ ta nói, hắn ánh mắt quá lớn, thoạt nhìn có chút giống trừng mắt.”

“ Thế,” Trương Miên Kì híp mắt, “ Hắn vì cái gì cả ngày cũng không cùng ta cười? Cả ngày cứ nghiêm bản mặt, nhìn phiền muốn chết.”

Lý đại cẩu nhìn Trương Miên Kì, cười ha ha nói: “ Ngươi không biết trước kia Trầm Lai Vân biệt danh là gì sao?”

Trương Miên Kì cười lạnh một tiếng: “ Trầm đại cẩu.”

“ Phi “, Lý đại cẩu sinh khí, một lát sau sốt ruột nói, “ Kêu là Trầm răng vẩu! Không phải đại cẩu mà là răng vẩu. Nhà bọn họ chuyển đến đây để chữa răng hắn a, răng hắn chính là chìa ra khỏi mồm đặc biệt xấu.”

“ Ân? “ Trương Miên Kì nghĩ nghĩ, nói “ Thảo nào hắn cùng ta nói chuyện đều nghiêm mặt….”

Trương Miên Kì lại có một lí do trước mặt mụ mụ mà cãi a. Nhưng mà không đợi hắn cãi được bao lâu, Trầm Lai Vân đã tốt nghiệp tiểu học.

Trầm Lai Vân tốt nghiệp sớm hơn Trương Miên Kì hai năm.

Ngày đó tốt nghiệp, Trầm Lai Vân tiến đến bên Trương Miên Kì, đột nhiên nắm tay hắn. Trương Miên Kì dù cảm giác thấy hai thằng con trai nắm tay nhau có chút kỳ quái, nhưng ngón tay Trầm Lai Vân thon dài hữu lực, lạnh như băng mà khô ráo khiến Trương Miên Kì thoải mái, nên cũng không có vùng ra.

Trầm Lai Vân thường xuyên luyện đàn, tuyệt đối sẽ không run run ngón tay, thế mà một khắc kia vừa rung rung. Trầm Lai Vân há mồm, nhỏ giọng nói. Trương Miên Kì không để ý, đến tối về nhà mới đột nhiên hiểu được, Trầm Lai Vân nói cảm ơn hắn.

Cảm tạ cái gì?

Trương Miên Kì suy nghĩ hai năm đều không nghĩ ra được, đem theo câu cảm ơn kia mà tốt nghiệp.

Trường đang diễn ra lễ tốt nghiệp, Lý đại cẩu cùng Vô Hình khóc suốt, chỉ có Trương Miên Kì thấy thực thích, hắn đã là học sinh trung học.

Trương Miên Kì nghe nói Trầm Lai Vân vào một ngôi trường trung học lâu đời hàng trăm năm lịch sử, là dựa vào thành tích học toán kinh người của Trầm Lai Vân đi.

Trương Miên Kì không có thành tích học toán đáng sợ như Trầm Lai Vân, chỉ chọn một trường trung học bình thường mà học. Trương Miên Kì đầu óc cực tốt, không cần cố gắng vẫn vào.

Sau khi lên trung học, Trương Miên Kì bắt đầu có hầu kết, giọng biến âm, dáng người cũng bắt đầu cao lên. Hắn ban đầu vào trường, là một mét bốn ba, vừa vào học đã bị vài học sinh năm hai nhìn thẳng. Có một tiểu hài tử năm hai dựa vào thân mình cao lớn, khi dễ Trương Miên Kì, nhìn thấy Trương Miên Kì liền kêu: “ Oa nhi, oa nhi.”

Trương Miên Kì thực sinh khí, hắn vô cùng chán ghét vẻ nữ khí trên người mình. Nhưng Trương Miên Kì thế nào không giận, chỉ nói một câu: “ Không phải chuyện của ngươi.”

Tiểu hài tử kia sau lại thích Trương Miên Kì, cầm đầu đám người bắt lấy cằm Trương Miên Kì nâng lên, nói: “ Oa nhi, ngươi có bộ dạng thật đẹp a.”

Trương Miên Kì nheo ánh mắt, thở dài, nhìn tay tiểu hài tử đang nắm cằm mình, trầm mặc suy nghĩ một lát, mạnh mẽ túm lấy tay tiểu hài tử kéo xuống đất, hung hăng ngồi lên lưng tiểu hài tử, dùng đầu gối đè lên xương bả vai hắn, chửi ầm lên: “ Ngươi con mẹ nó dám nói lão tử như vậy?”

Mấy tiểu hài tử đi theo đều sửng sốt, bởi động tác Trương Miên Kì quá nhanh, bọn họ không kịp phản ứng. Bị Trương Miên Kì ngồi trên lưng, tiểu hài tử có chút thẹn quá mà hóa giận, nói: “Ngươi dám làm vậy với ta?”

Trương Miên Kì kéo lỗ tai tiểu hài tử nhấc đầu lên, nắm chặt tay hướng mũi tiểu hài tử mà đánh, nói: “ Ta vì cái gì không dám? Ta sao lại không dám?”

Trương Miên Kì ra tay vô cùng mạnh, máu mũi tiểu hài tử lập tức tuôn ra, Trương Miên Kì cũng không dừng lại, hung hăng tiếp tục nện xuống mặt tiểu hài tử. Đám tiểu hài tử bên cạnh nhìn thấy đồng bạn bị Trương Miên Kì đánh đến chảy máu, vội vàng đẩy Trương Miên Kì ra. Trương Miên Kì để bọn họ đẩy, một lát sau dùng chân mạnh mẽ đạp một tiểu hài tử gần bên mình, khàn giọng rống: “ Ngu ngốc! Dám bảo ta đẹp, các ngươi chết đi!”

Trương Miên Kì đơn phương đánh học sinh năm hai, đám học sinh năm hai lại bị cho là lỗi nặng, Trương Miên Kì không bị khiển trách. Sau đợt đấy, Trương Miên Kì liền nổi danh, trong trường ai cũng biết, không còn ai dám nói diện mạo hắn như thế nào.

Đến năm trung học thứ hai, Trương Miên Kì cũng đã cao một mét sáu, tới đầu năm ba đã cao gần một mét tám. Hắn vỡ giọng, từ âm thanh nhi đồng trở thành khàn khàn thiếu niên, mà diện mạo non nớt cũng dần thay đổi, không còn hoàn toàn là vẻ đẹp nữ khí, đã có khí chất của nam thiếu niên. Không còn ai nói hắn là bộ dạng nữ nhi, chỉ nói hắn rất đẹp thôi.

Đáng nhắc tới là Trương Miên Kì lúc còn học tiểu học không khai phá ra là thiên phú học tập, lại năm ba mới bắt đầu phát hiện ra, liền từ Trương Miên Kì cà lơ phơ phất dần dần được biết đến là hảo thành tích học tập.

Đến kì tốt nghiệp, từ trước đến nay thi khảo sát,  Trương Miên Kì chưa từng đứng nhất bảng, rốt cuộc, lần thi này lại chiếm được vị trí số một trên bảng trường…

Mụ mụ Trương Miên Kì cầm trên tay giấy báo điểm trúng tuyển của nhà trường, chậc chậc thở dài, nói: “ Ta cứ nghĩ ngươi chỉ hảo một cái túi da, không ngờ đầu óc ngươi lại tốt đến vậy.” 

( ý mụ mụ Trương Miên Kì nói hắn chỉ được bề ngoài, VN ta là đầu óc ngu si tứ chi phát triển =))))))

Trương Miên Kì thở dài, nói: “ Mẹ, ngươi là lần thứ hai nói rồi. Đem câu nói của người hồi bụng mau.”

Trương Miên Kì bắt đầu cuộc sống phổ thông.

Trương Miên Kì lúc còn học trung học, đặc biệt thích đánh nhau. Hắn thấy nam nhân cần giải quyết bằng nắm đấm, còn có cách nào khác được hơn? Viết thư? Rất buồn cười. Khi đó Trương Miên Kì bị xử phạt rất nhiều, đa số đều là kéo bè kéo lũ đánh nhau. Nhưng bởi vì hắn thành tích học tập tốt lắm, lúc thi tốt nghiệp đều được bỏ qua.

Lên phổ thông, Trương Miên Kì cảm thấy chính là không cần dùng quyền nói chuyện, biến thành một cái nam nhân tài cao ngoan ngoãn, khiến mụ mụ hắn không thôi bất ngờ. Chính là nàng chưa từng nghĩ hắn sẽ thay đổi thành vậy.

 •

Trương Miên Kì kéo theo hành lý, ngẩn người đứng giữa trường, thở dài. Không hổ là trường ngàn năm lịch sử, vô cùng lớn, thậm chí có thể chứa được hơn mười bãi bóng….Rộng thì tốt lắm, nhưng lại khiến Trương Miên Kì không biết kí túc xá ở chỗ nào.

Trương Miên Kì nheo mắt, nhìn bốn hướng, chợt thấy bóng dáng có chút quen thuộc.

“ Đồng học”, Trương Miên Kì tận lực dùng ngữ điệu nho nhã, “ Xin hỏi kí túc xá ở đâu?” – “ a, ngươi không phải…..”

Người kia quay đầu, Trương Miên Kì cơ hồ đem đầu lưỡi cắn đứt, trách sao không cảm thấy quen thuộc. Này không phải Trầm Lai Vân cùng tiểu khu hắn trước đây sao?

Trầm Lai Vân không biến đổi nhiều, vẫn giống trước tác phong nhanh nhẹn, khuôn mặt đầy tàn nhan, ánh mắt lớn như là trừng người.

Trầm Lai Vân thấy Trương Miên Kì, đột nhiên nở nụ cười. Trương Miên Kì theo bản năng nhìn răng Trầm Lai Vân.

Bình thường, vô cùng bình thường.

“ Ta chỉ ngươi.” Trầm Lai Vân đẩy kính, giọng có chút run nói: “ Miên Kì.”

“ A, nga, hảo, cảm ơn.” Trương Miên Kì có chút kinh ngạc, Trầm Lai Vân thân mật gọi tên hắn. Sau lại hồi tưởng, chính hắn khi xưa lần đầu tiên gặp đã kêu Trầm Lai Vân gọi như vậy.

Bên cạnh Trầm Lai Vân còn có một nữ sinh đi theo, thấy thế mở to mắt, nói: “ Hội trưởng, chúng ta không đi tổ chức chào mừng động viên hội sao?”

“Ngươi đi một mình đi”, Trầm Lai Vân tầm tình có vẻ tốt.

Nữ nhân có chút hoảng sợ, Trầm Lai Vân muốn giúp Trương Miên Kì xách hành lý, lại bị hắn đoạt lại: “ Hội trưởng?…là hội hội trưởng sao?”

“ Ân.” Trầm Lai Vân nói, lại nhìn thấy Trương Miên Kì nhíu mày, vội vàng giải thích, “ thật ra ở đây, chỉ cần tổng hợp tất cả các bài danh ở vị trí thứ nhất là hội trưởng mới, vừa rồi cô gái kia chính là xếp thứ hai, không có gì đặc  biệt.”

“ Nga…”

“ Ngươi….” Trầm Lai Vân nắm tay, “ Nghĩ thế nào mà đăng ký vào đây?”

“ Ai biết.” Trương Miên Kì nói, “ mẹ ta muốn ta vào, ta vào thôi.”

“A…” Trầm Lai Vân muốn nói lại thôi, ngữ khí yếu đi.

Trương Miên Kì sắp xếp xong đồ đạc, lại quay sang nhìn Trầm Lai Vân vẫn đang đứng chờ hắn, liền cười một cái, nói: “ Hôm nay cảm ơn ngươi, ta sẽ mời ngươi ăn cơm.”

“ Hảo.” Trầm Lai Vân đẩy kính mắt, cũng không khách khí.

“ Ngươi đã là cuối cấp ba, học hành bận rộn, khi nào có thời gian?”

Trầm Lai Vân thở dài nói: “ Ta cùng ngươi học chung một trường, khi nào ta rảnh ngươi lại không biết a? Năm một và năm hai mới bận rộn, năm ba tự chủ ôn tập, ta thời gian khá thoải mái, chỉ sợ ngươi mới là không có thời gian.”

“ Ách…” Trương Miên Kì nghĩ nghĩ nói: “ Tí nữa là khai giảng, ta không đi có sao không?”

Trầm Lai Vân nuốt nước miếng, nói: “ Không sao.”

“ Còn ngươi?”

….” Cũng không sao.” Trầm Lai Vân cắn răng nói. Hắn là đại diện cho cấp ba đọc phát biểu, nếu trốn trách nhiệm đương nhiên sẽ bị khiển trách, nhưng Trầm Lai Vân rất kiên định nói, không có lỗ hổng.

“ Chúng ta đi ăn cơm trong lúc này đi.” Trương Miên Kì vui vẻ nói. Hắn rất đói bụng, đúng là thân thể thời kì phát triển, hắn mỗi bữa cơm đều có thể ăn hai chén cơm.

Trầm Lai Vân gật gật đầu, nhìn Trương Miên Kì tươi cười, có chút hoảng hốt.

Trên đường ra tiệm cơm, Trương Miên Kì đột nhiên nắm lấy mặt Trầm Lai Vân, cười nói: “ Kỳ thật, mặt ngươi sau khi trưởng thành, cũng không khó coi.”

Trầm Lai Vân sửng sốt.

“ Ánh mắt ” Trầm Lai Vân khoa chân múa tay một chút, “trước kia quá lớn, hiện tại cũng không còn đáng sợ như vậy.”

Trầm Lai Vân dừng một chút, nói: “ Ngươi lại không thay đổi, vẫn như vậy….Vẫn là…….khuôn mặt rất đẹp.”

“ Ha” Trương Miên Kì cười, “ Nói ta mặt đẹp là sao, học trưởng?”

“ Thật sự.” Trầm Lai Vân có chút nóng nảy: “ Ngươi, ngươi không tin ta?”

Trương Miên Kì thở dài, nói: “ Nam nhân bị nói bộ dạng mặt đẹp là không có ý tứ, ngươi phải nói ta bộ dạng hảo hán. Ngươi xem.” Trương Miên Kì nâng cánh tay lên, gập lại, có chút khoe nói: “ Xem cơ thể ta.”

Trầm Lai Vân nghe được sửng sốt một chút, bật cười, cúi đầu, sờ sờ tay hắn, nói: “ Ân, tốt lắm, thực hảo hán.”

Trương Miên Kì cảm thấy kì quái. Trầm Lai Vân trông xấu như vậy, nhưng khi cười rộ lên lại khiến người ta cảm thấy thoải mái. Trầm Lai Vân có khí chất giống mụ mụ hắn, không cần nhìn diện mạo đánh giá, chỉ cần nhìn khí chất đã biết là dạng người nào. Trương Miên Kì tưởng Trầm Lai Vân chỉ được cái cao mà thôi.

Trương Miên Kì thấy một cửa hàng đồ uống lạnh, dừng trong chốc lát. Dù hắn biết sở thích đồ ngọt này thường chỉ có nữ nhân, mà hắn lại hảo chán ghét nữ khí, nhưng trên thực tế, hắn lại rất thích ăn đồ ngọt, vừa thấy nước ngọt liền dừng bất động, nhưng lại nhớ đang đi cùng Trầm Lai Vân, lại sợ hãi Trầm Lai Vân cảm thấy hắn nhàm chán.

Trầm Lai Vân thản nhiên nhìn hắn một cái, lại chủ động túm tay hắn, nói: “ Nóng quá, chúng ta đi vào trong ngồi chốc lát đi.”

Trương Miên Kì vui vẻ nói: “ Tốt.”

Tuy rằng nói Trương Miên Kì mời khách, nhưng Trầm Lai Vân lại ngăn Trương Miên Kì rút tiền, nói: “ Ta là học trưởng, để ta trả tiền.”

Trương Miên Kì lập tức liền thôi. Bởi vì nhà ăn không thể lớn tiếng nói chuyện, đành phải đợi khi ngồi xuống đối diện Trầm Lai Vân, nói: “ Không được. Ta mời ngươi, ta sẽ trả.” Trương Miên Kì đem chữ “ ta “ nhấn mạnh, nghiêm túc nhìn Trầm Lai Vân. Trương Miên Kì chính là chán ghét người khác cảm thấy chính mình ăn trực cơm.

Trầm Lai Vân bình tĩnh nhìn Trương Miên Kì, sau một lúc lâu, thở dài, tiếp nhận số tiền Trương Miên Kì vừa đặt lên bàn, nói: “ Vậy được rồi.”

Nhân viên mang tiền lẻ đến trả, Trầm Lai Vân nói: “ Thỉnh đưa vị tiên sinh kia, cám ơn.”

Trương Miên Kì ách một tiếng, lấy tay để trước trán, có chút ý tứ không được tốt lắm  ngẩng đầu nhìn nhân viên.

Ở nhà, mụ mụ gọi hắn là xú tiểu tử, ở trường đồng học gọi là Miên Kì, còn chưa ai gọi hắn là tiên sinh.

Trương Miên Kì có chút đắc ý.

Nếu không trải qua thời kì thiếu niên, ngươi vĩnh viễn không thể hiểu một đứa nhỏ đối với trưởng thành khát vọng như thế nào, dù chỉ là một cái xưng hô.

Trầm Lai Vân nhìn Trương Miên Kì, khóe miệng hơi cong lên.

Trương Miên Kì nghĩ Trầm Lai Vân là người không giỏi giao tiếp, cảm thấy cùng hắn ăn cơm sẽ rất nhàm chán, không nghĩ tới Trầm Lai Vân bắt chuyện, bưng thìa nói: “ Nơi này sữa thực ngon, vị thật tốt.”

Nghe được, Trương Miên Kì tâm hoa nộ phóng 

( trong lòng nở hoa )

, nghĩ rằng, vô nghĩa, không thể ăn có thể mời ngươi ăn sao?

Trương Miên Kì ho khan, nói: “ Kì thật chính là sữa nguyên chất, đặc biệt lại vừa giá thành. Ta cũng chỉ có thể uống sữa này.”

Trầm Lai Vân gật gật đầu, thật ra hắn đối với đồ uống lạnh một chút không hứng thú, chỉ muốn cùng Trương Miên Kì có chút dạng sở thích mà thôi. Trầm Lai Vân trí nhớ rất mạnh, biết nhiều, lại giỏi sát ngôn quan sắc

 (quan sát sắc mặt khi nói)

, này liền cùng Trương Miên Kì vui đùa không ngừng nghỉ. Lúc đứng dậy,Trương Miên Kì bá vai Trầm Lai Vân, cả người giống sợi dây thừng bám chặt lấy Trầm Lai Vân. Trầm Lai Vân gắt gao nắm tay, lại giả làm bộ dáng lạnh nhạt, tùy ý Trương Miên Kì bám người mình, mỉm cười.

Đến quán cơm Ma Lạt Năng, lúc này Trầm Lai Vân học ngoan, không tranh trả tiền, nói: “ Lần sau ta trả ngươi.”

“ Chỉ là mấy đồng tiền” Trương Miên Kì nói. “ Không cần để ý.”

Trương Miên Kì thích ăn ngọt, cũng thích ăn cay, chỉ không ăn được đồ quá cay, nên khi nhét Ma Lạt Năng vào miệng, mặt lập tức đỏ bừng, uống hết hai bình nước cũng không hết cay, chỉ có thể run run đối Trầm Lai Vân nói: “ Mau, mau trở về trường học, ta không ăn được vị kia…”

Trầm Lai Vân lập tức buông đũa, theo Trương Miên Kì trở về.

Bọn họ trở về, khai giảng cũng chưa chấm dứt, từ xa có tiếng loa phát thanh tìm kiếm Trầm Lai Vân, Trương Miên Kì nghi hoặc hỏi: “ Bọn họ tìm ngươi có chuyện sao?”

“….Không có chuyện gì.” Trầm Lai Vân ho khan một tiếng, nói: “ Ta cùng ngươi đến phòng học, có chút chuyện muốn nói cùng ngươi.”

“ Hảo.”

Phòng giáo viên chiếm diện tích rất rộng, theo cửa phòng đến lầu một cũng phải mất hai mươi phút. Trương Miên Kì cùng Trầm Lai Vân vừa ăn xong, không thể đi nhanh, Trầm Lai Vân liền nói thẳng.

“ Miên Kì, ta nghĩ vẫn phải cùng ngươi nói…”

Trương Miên Kì biểu tình kì quái nhìn Trầm Lai Vân nghiêm túc, nói: “ Sao vậy?”

“ Ngươi cảm thấy năm nhất như thế nào?”

“….” Trương Miên Kì trầm mặc, nói: “ So với lúc trước hẳn thoải mái hơn.”

“ Sai “ Trầm Lai Vân dứt khoát phủ nhận nói: “ Nếu ta có thể làm lại một lần, ta tuyệt đối so với lúc trước càng cố gắng. Trường học vì cái gì không phải thành tích? Trung học cố gắng so với cấp ba càng phải cố gắng, nếu muốn thoải mái đến trường, ngươi trước kia hẳn sẽ không ghi danh trường này học.”

Trương Miên Kì sửng sốt, cúi đầu nhìn Trầm Lai Vân, không khí lập tức lạnh.

Trương Miên Kì chán ghét người nói quản chuyện học tập của hắn, có đôi khi mụ mụ nói hai câu hắn liền không chịu nổi, huống chi là bị Trầm Lai Vân nói. Trương Miên Kì biết, Trầm Lai Vân là muốn tốt cho hắn, chính là vẫn thấy không thoái mái. Thậm chí còn nảy lên một ý nghĩ ngươi vì cái gì, dựa vào cái gì mà quản ta.

Trầm Lai Vân tựa hồ cũng ý thức được mình như thế nào không quen lại làm thân, nói: “ Thật có lỗi, ta không có ý….”|

Trầm Lai Vân chậm lại âm thanh.

“ Ngươi mời ta ăn cơm, để đáp trả, ta từ hôm nay trở đi giúp ngươi giảng bài.”

Trương Miên Kì mở to hai mắt, không dám tin.

Trầm Lai Vân học tốt như vậy, cơ bản muốn nhờ cũng không được, bởi vì Trầm Lai Vân đã là năm cuối, bỏ thời gian giảng bài cho hắn cũng vô cùng khó. Trương Miên Kì lần đầu tiên học trường học tốt như thế này, vốn sợ không thể trụ được, có Trầm Lai Vân giúp, đương nhiên là tốt. Nhưng Trương Miên Kì lại nói: “ Năm cuối quan trọng, ta không muốn lãng phí thời gian của ngươi.”

“ Ta hiện tại đang ôn tập, mỗi ngày mười hai giờ trưa ta đều tự học ở thư viện, ngươi đến đó tìm ta. Dù sao ta cũng muốn học lại cao nhất một chút.”

Trương Miên Kì nhìn Trầm Lai Vân, gật gật đầu.

Bởi vì vừa mới nhập học, Trương Miên Kì chưa thích ứng, lại tận lực đem thời gian nghỉ ngơi điểu chỉnh giống Trầm Lai Vân. Trầm Lai Vân giảng dạy rất dễ hiểu, chỉ cần nói vài câu, có thể làm Trương Miên Kì nhớ rất kĩ nội dung.

Trương Miên Kì cầm sách vật lý, ào ào lật vài tờ, Trầm Lai Vân đột nhiên đè lại một tờ, nói: “ Này, cái này vô cùng quan trọng.”

“ Ân?” Trương Miên Kì hỏi lại: “ Giáo viên ta bảo cái này không quan trọng.”

“ Đề tự luận không quan trọng, nhưng trắc nghiệm rất trọng yếu.” Trầm Lai Vân nói. “ Lần nay các ngươi không có trắc nghiệm? Nhưng thi giữa học kì, chắc chắn là có, nhìn xem.”

“Ân…”

Trương Miên Kì cùng Trầm Lai Vân học một tháng, chính là cũng cảm thấy bản thân tiến bộ, trên lớp rất dễ hiểu nhanh bài. Đến ngày kiểm tra trắc nghiệm đó, Trương Miên Kì thấy đề cũng rất thuận tay, không gặp gì khó khăn. Số điểm công bố, Trương Miên Kì nghẹn họng nhìn.

Tên Trương Miên Kì đứng đầu bảng.

Giáo viên vật lý vỗ vỗ vai hắn, nói: “ Trương Miên Kì, trắc nghiệm không sai.”

“ Không không không.” Trương Miên Kì phủ nhận, “ Này là trùng hợp.”

Sau đó, lần thi thứ hai, hắn lại đứng đầu bảng danh….

Trương Miên Kì cuối cùng cũng hiểu được, Trầm Lai Vân hướng hắn nắm chặt thứ nhất.

Ngươi năm nhất học tập thành tích hảo, người khác chính là định nghĩa ngươi là học sinh tốt, luôn luôn đối với người khác mà nói: “ Trương Miên Kì không những học tập tốt lại làm trắc nghiệm rất khá.”

Như vậy thành tích kinh người, tới mức có nhiều nữ hài tử không dám cùng Trương Miên Kì kết giao bạn bè.

Lúc học sơ học năm đầu tiên, có rất nhiều nữ hài tử thích Trương Miên Kì. Trương Miên Kì không rõ lúc đấy các nàng thích mặt mình hay tại hắn có danh đánh nhau, nhưng Trương Miên Kì từ nhỏ lại sống cùng ba ba và mụ mụ yêu thích nữ hài tử chán ghét nam hài nhi, thời gian lâu dài bồi dưỡng Trương Miên Kì thành tính cách kì quái: Hắn ghét nữ nhân.

Đến năm hai, Trương Miên Kì cảm thấy chính mình cần tìm bạn gái, nhưng không có thành công, mụ mụ hắn biết chuyện chạy đến trường học, túm cổ Trương Miên Kì, đem nguyện vọng tìm bạn gái của hắn thất bại.

Đến phổ thông, Trương Miên Kì kêu khổ không ngừng.

Hắn muốn cùng nữ sinh kết giao, nhưng hắn sẽ không chủ động tìm nữ sinh, nhưng thành tích học tập của hắn lại dọa rất nhiều nữ sinh bỏ chạy…

Trương Miên Kì thực rối rắm.

Càng làm cho hắn rối rắm là, ngày đó Lý đại cẩu, gọi điện cho hắn, cười ha ha nói: “ Miên Kì, ta cùng Vô Hình kết giao.”

“ Ân?”

“ Ta cùng Vô Hình kết giao”

“….”

Trương Miên Kì rất muốn bóp chết Lý đại cẩu.

Lúc học cấp hai, Trương Miên Kì biết mình không có hứng thú với Vô Hình, nhưng tên Lý đại cẩu này, rõ ràng cái gì cũng không bằng hắn, tại sao so với hắn lại có bạn gái sớm hơn?

Hôm sau, Trương Miên Kì ở thư viện học cùng Trầm Lai Vân, hạ giọng nói: “ Ta có một người bạn tốt, hắn học tập không bằng ta, cũng không suất như ta, nhưng đã có bạn gái…..Học trưởng, ngươi đã có bạn gái chưa?”

Trầm Lai Vân lập tức trầm mặt xuống, nhưng nhanh chóng bình thường trở lại, cười nói: “ Không, nữ nhân thật sự đáng sợ.”

“Ân?”

“ Miên Kì, ngươi tốt nhất không cần kết giao”. Trầm Lai Vân thản nhiên nói: “ Kết hôn rồi tiến tới hành vi hội lan kê kê.” 

(qhtd )

Trương Miên Kì kinh ngạc mở to hai mắt.

Trầm Lai Vân mặt không đỏ, tâm không khiêu nói lưu loát: “ Phương diện này khi ngươi lên năm hai học sinh học sẽ hiểu.”

“ Nhưng bạn ta nói phải kết giao nữ nhi trước mới ….”

“ Ai.” Trầm Lai Vân thở dài, bình tĩnh nhìn Trương Miên Kì nói, “ Ngươi không tin ta?”

“….” Trương Miên Kì cùng từ. Hắn đương nhiên tin Trầm Lai Vân.

Trầm Lai Vân quá lợi hại, vô luận là bài gì, chỉ cần có sách giáo khoa, Trầm Lai Vân đều có thể giải ra, mà hôm sau đáp án đều đúng hết. Qua một khoảng thời gian, Trương Miên Kì còn có một loại ý nghĩ “ bất luận thế nào Trầm Lai Vân nói đều đúng”, cực kì tin tưởng Trầm Lai Vân.

Trương Miên Kì gật gật đầu, “ Ta đã biết.”

Trầm Lai Vân nhẹ nhàng thở ra, vùi đầu làm bộ như đang làm bài, hạ mí mắt, che dấu cảm xúc.

Không biết vì cái gì trùng hợp, buổi tối Trương Miên Kì trở về kí túc xá, có một đám nữ sinh đứng trước đường, trên mặt cười cười, nhưng rõ ràng phi thường khẩn trương, liên tục nhìn Trương Miên Kì đang tiến đến.

Trương Miên Kì nhìn là biết các nàng muốn làm gì, đi mau hai bước, không quan tâm các nàng. Lúc này, hai nữ sinh vội vàng bước lên chặn đầu Trương Miên Kì, có chút run run nói: “Ngươi là Trương Miên Kì”

“….” Trương Miên Kì không biết nói gì, chỉ nghĩ như vậy cũng nghĩ cách làm quen, thật mệt nàng nghĩ ra được.

Nữ sinh vừa thấy Trương Miên Kì không nói lời nào, ngẩng đầu nói: “ Ta nghĩ cùng ngươi đi ăn cơm, đi không?”

“……” Trương Miên Kì sách một tiếng, tâm nghĩ “ ngươi mời ta ăn cơm còn nói như vậy “, không khách khí nói: “ Ngươi muốn làm gì?”

Nữ sinh mặt cứng một chút, khí suy yếu,nói: “ Ta cảm thấy thực thích ngươi, ngươi thấy ta thế nào?”

Vì sinh trưởng trong hoàn cảnh đặc biệt, Trương Miên Kì có điểm nam đại tử chủ nghĩa, cho dù ở nhà hay bên ngoài tranh khẩu khí, không có khả năng bị nữ nhân áp bách, càng làm mụ mụ toái niệm “ vì sao lại không sinh nữ nhi….”

Trương Miên Kì đối với nữ nhân kia, một chút hảo cảm không có, trong tâm đã nghĩ “ không thích”. Nhưng bận tâm nữ sinh mặt mũi đã có chút trắng, khó mà nói cái gì.

Càng đúng lúc là Lý đại cẩu lúc đấy gọi điện cho hắn.

“ Miên Kì Miên Kì, ta cùng Vô Hình nắm tay, cảm thấy thực hạnh phúc. Trường học ngươi đều nhiều mỹ nữ phải không? Người như ngươi khẳng định sớm có bạn gái đi? Khi nào có thời gian đến chỗ ta hội tụ.”

Trương Miên Kì sinh khí, mất đi bình tĩnh, túm lấy nữ sinh kia, nói: “ Ta thấy ngươi rất được.”

Nữ sinh mở to hai mắt, thẹn thùng đỏ mặt, kí nhẹ đầu Trương Miên Kì.

Trương Miên Kì nổi giận, ngươi dám đánh ta? Nhưng hắn đem câu nói nuốt lại, quay lưng về kí túc xá.

Sau lưng nữ sinh hô to: “Trương Miên Kì ngươi đi làm gì, không đi ăn cơm cùng ta sao?”

Trương Miên Kì không quay đầu lại, đi được thêm một chút thì cảm thấy có ai đấy vỗ lưng mình. Trương Miên Kì nhìn lại, là Trầm Lai Vân.

Vừa mới đang tức giận sắp bùng nổ, lại thấy Trầm Lai Vân tươi cười xuất hiện đột nhiên liền một cái tan thành mây khói.

Trầm Lai Vân tủm tỉm cười, nói: “ Cô gái kia kêu ngươi.”

“ Ta biết.” Trương Miên Kì lại không kiên nhẫn, hắn đối với nữ nhân không thể bình tĩnh.

“ Nàng nói muốn cùng ngươi ăn cơm.”

“……” Trương Miên Kì không biết Trầm Lai Vân ý tứ gì.

“ Không cần cự tuyệt con gái a.”

Trương Miên Kì rối rắm, nói: “ Ngươi không phải nói, kết hôn xong liền hội lan kê kê sao?”

“ Là kết hôn xong nha.” Trầm Lai Vân nói: “ Không bao gồm việc nữ nhân mời đi ăn cơm.”

 •

Trương Miên Kì không tình nguyện đi theo nữ sinh kia đến cửa hàng đồ uống lạnh, cũng chỉ biết nữ sinh kia kêu Lý Thiến, đi vào mượn sách hóa học nhờ Trầm Lai Vân giảng đề, không để ý đến nàng.

Lý Thiến hiển nhiên không nghĩ Trương Miên Kì tướng mạo tuấn suất, lại đối với nữ nhân hỗn đản, nhưng khi yêu nữ nhân không có lý trí, Lý Thiến không trách  Trương Miên Kì, ngược lại nghĩ Trầm Lai Vân cướp đi lực chú ý của hắn.

Lý Thiến thấy họ bắt đầu nói chuyện, liền chen ngang lời Trầm Lai Vân, sau đó làm Trầm Lai Vân sượng mặt.

Trầm Lai Vân cũng không để ý.

Trương Miên Kì đã có chút sinh khí, nghĩ rằng ngươi không thể phá đám ta đang nói chuyện a? Nhưng thấy Trầm Lai Vân không sinh khí, đành nuốt giận xuống bụng.

Lý Thiến ngày càng tức giận.

Nhân viên bê đồ uống tới, Lý Thiến đứng dậy nói: “ Ta cầm.” Liền cầm lấy đồ uống.

Trương Miên Kì nhìn Lý Thiến tay cầm đồ uống hướng Trầm Lai Vân tiến đến, chưa kịp nói gì, chợt nghe Lý Thiến cười: “ Này sữa lạnh thế!.”

Lý Thiến lúc đấy muốn cho Trầm Lai Vân xấu mặt, ví dụ như đổ sữa lên tay Trầm Lai Vân chẳng hạn.

Không biết khi đó có hay không ảo giác, Lý Thiến cảm thấy Trầm Lai Vân hướng đầu về phía cốc sữa.

Không biết có phải ảo giác hay không……

Rầm.

Sữa lạnh như băng, theo đầu Trầm Lai Vân chảy xuống.

Trầm Lai Vân nhắm mắt, tùy ý để sữa chảy xuôi trên mặt mình, kì quái chính là hắn khóe môi gợi một chút.

Trương Miên Kì đem toàn bộ lực chú ý đến cốc sữa, căn bản không nhận ra biểu tình Trầm Lai Vân, luống cuống cầm giấy ăn, thanh âm rốt cuộc không áp được.

“ Ngươi làm cái gì vậy?”

Trương Miên Kì ánh mắt đều đỏ.

Hắn không thể chịu được nữ nhân so với chính mình tự cao, như thế nào có thể chịu được nữ nhân khi dễ hảo huynh đệ của mình.

Lý Thiến sợ hãi, xanh mặt nói: “ Thực xin lỗi.”

“ Xin lỗi cái rắm!.” Trương Miên Kì thô bạo nói, cảm giác Trầm Lai Vân cả người run run, liền nổi gân xanh, lớn tiếng nói: ” Ngươi nếu không phải nữ nhân, ta đã không nể mặt ngươi, cút!”

Trầm Lai Vân ngón tay lạnh băng cầm tay Trương Miên Kì, thanh âm run run: “ Miên Kì, nơi công cộng, chú ý hình tượng.”

Trương Miên Kì vuốt lưng Trầm Lai Vân, sợ hãi Trầm Lai Vân bị lạnh ốm, giữ chặt tay Trầm Lai Vân, nói: “ Mau về nhà, đừng bị cảm.”

Lưu lại Lý Thiến đứng trợn mắt há mồm, không biết phải làm sao…

Đến tối, Trầm Lai Vân bị cảm. Nửa đêm sốt cao, liền nhập viện.

Mười hai đối với học sinh có bao nhiêu quan trọng, Trương Miên Kì đương nhiên biết, cho nên càng hối hận. Tan học, hắn kêu Lý Thiến cùng mua hoa đến thăm Trầm Lai Vân.

Lý Thiến có vẻ không tình nguyện, đứng ở cửa bệnh viện nói: “ Cái này sẽ không đến chết người a? Ta sợ hãi…nếu hắn bị bệnh truyền nhiễm thì sao?”

Trương Miên Kì bóp trán, nhăn nhăn mi, nửa ngày mới nói: “ Vậy ngươi về đi. Lý cái gì, ta nói cho ngươi, ta thấy ngươi quả thực là nữ nhân kém cỏi, chúng ta không thích hợp, ngươi sợ thì đi đi, ta không bắt buộc.”

Lý Thiến sửng sốt một chút, lập tức đứng ở cửa bệnh viện chửi ầm lên, xám xịt bỏ về.

Trương Miên Kì đã một đêm không ngủ, tinh thần có chút mệt mỏi, ôm hoa tươi đi đến phòng Trầm Lai Vân, lại thấy mụ mụ Trầm Lai Vân ngồi ở góc tường, nhỏ giọng khóc.

“ Bác gái…?”

“ A? “ Nữ nhân đứng lên, “ Cậu là…?”

“ Cháu là bạn của Trầm Lai Vân.”

“ Nga, ân.”

“ Bác làm sao vậy?”

Nữ nhân trên mặt nước mắt nhòe nhòe, nói: “ Lai Vân nhà chúng ta….thật đáng thương…..”

“………..”

“ Đều là sắp thi đại học, lại bị căn bệnh này. “

Trương Miên Kì nghi hoặc, bệnh gì?

Nữ nhân hốc mắt đỏ: “ Lai Vân bị nhiễm trùng mắt, không thể mở ra được, thuốc lại kích thích đau đớn, ngủ không thể yên…”

Trương Miên Kì an ủi mụ mụ Trầm Lai Vân, lo lắng hỏi: “ Bao giờ thì có thể hảo?”

“ Vốn không đến mức như thế này”, nàng nói, “ Thầy thuốc nói có thể giúp Lai Vân liếm mắt, sẽ không quá đau, cũng nhanh khôi phục một chút. Nhưng đứa nhỏ nhà ta lại không muốn.”

Trương Miên Kì đưa hoa cho nàng, nói: “ Bác gái, này quà của cháu. Cháu đi xem học trưởng.”

Trầm Lai Vân nhắm chặt mắt, không nhìn thấy Trương Miên Kì, cho nên không nói gì, đợi Trương Miên Kì gọi: “ Học trưởng.” Trầm Lai Vân lập tức ngồi dậy, mê man sờ chung quanh.

Trương Miên Kì chậm rãi đi đến bên Trầm Lai Vân. Trầm Lai Vân vừa mới tắm, trên người rất thơm, tóc hơi ướt.

Trương Miên Kì lén cúi gần, hít sâu một hơi, nói: “ Bệnh viện có thể tắm?”

“ Về nhà tắm.” Trầm Lai Vân nói: “ Tối hôm qua phát sốt, ra rất nhiều mồ hôi, kết quả khóe mắt lại nhiễm trùng màng.”

“ Học trưởng….” Trương Miên Kì đột nhiên túm lấy cổ Trầm Lai Vân, bắt buộc Trầm Lai Vân ngẩng đầu.

Trầm Lai Vân hoảng sợ, túm lấy ngực Trương Miên Kì, muốn mở to mắt, lại vì dược mà không thể, chảy không ít nước mắt.

Trương Miên Kì nuốt nuốt nước miếng, một tay giữ chặt cổ, tay kia bắt lấy tay Trầm Lai Vân, nghiêm khắc nói: “ Đừng nhúc nhích.”

Trầm Lai Vân ngón tay dừng một chút, ngoan ngoãn buông ra.

Trầm Lai Vân biết Trương Miên Kì định làm gì.

Trương Miên Kì chậm rãi cúi xuống, mở miệng, đem lưỡi nhẹ nhẹ liếm mí mắt Trầm Lai Vân.

Trầm Lai Vân không cự tuyệt.

Trương Miên Kì tim đập thình thịch, lại thấy Trầm Lai Vân nửa điểm không phản ứng, liền theo khe hở mí mắt mà liếm vào.

Trầm Lai Vân run run một chút, Trương Miên Kì sợ hãi nghĩ lộng đau Trầm Lai Vân, nhưng lại cứng rắn tâm, theo khe hở nhỏ, nhẹ nhàng chầm chậm liếm, nhất thời trong miệng đều là vị chua xót của thuốc. Trương Miên Kì tí nữa thì phun ra, nhưng lại nghĩ chính mình hại Trầm Lai Vân thành ra thế này, lại nhắm mắt, chế trụ gáy Trầm Lai Vân, không để Trầm Lai Vân nhúc nhích.

Trương Miên Kì động tác không thành thạo, làm Trầm Lai Vân nhịn không được rên rỉ, vẫn là ngâm ra tiếng, lại không chút giãy giụa, khiến Trương Miên Kì hoa tâm nộ phóng. Đối với dạng nam tử chủ nghĩa như Trương Miên Kì, người giữ lấy dục mười phần, không thể nghi ngờ âm thanh này chính là cổ động hắn tiếp tục làm.

Trương Miên Kì miệng dính đầy dược chua xót, cơ hồ lưỡi đã vô cùng rát, lại cố gắng không ngừng liếm. Trương Miên Kì cảm thấy thân nhiệt Trầm Lai Vân càng ngày càng cao, cổ áo bị Trầm Lai Vân nắm lấy càng lúc thêm chặt.

“ Miên Kì.” Trầm Lai Vân nhắm mắt lại, “….đủ đủ, ngươi đừng liếm nữa.”

Trương Miên Kì nhìn mắt Trầm Lai Vân chút, hỏi: “ Học trưởng, ngươi vì cái gì không để mụ mụ ngươi liếm? Ngượng ngùng ? Về sau ta giúp ngươi được không?”

Trầm Lai Vân biểu tình nháy mắt có chút kinh ngạc, sau đó khôi phục bình tĩnh nói: “ Hảo.”

Trương Miên Kì đi rồi, mụ mụ Trầm Lai Vân tiến vào, vỗ vỗ bả vai hắn.

“ Mẹ…” Trầm Lai Vân mở to mắt, thở dài nói: “ Cảm ơn mẹ.”

 Sau đó mỗi ngày Trương Miên Kì từ trường học chạy đến bệnh viện, Trầm Lai Vân bệnh tình khá lên, chẳng mấy ngày ra viện.

Trầm Lai Vân công việc bắt đầu nặng lên.

Trầm Lai Vân chính là cuối năm học, áp lực thi đại học căng thẳng, tuy có thể bù thời gian giúp Trương Miên Kì, nhưng thật sự không rảnh nhiều đến vậy.

Cũng may, Trương Miên Kì không phải người ngốc, Trầm Lai Vân dẫn dắt một thời gian có thể tự chính mình học, Trầm Lai Vân nhẹ nhàng thở.

Ngày như vậy bình thản trôi qua.

Trầm Lai Vân ngày càng bận rộn, một tuần có ba ngày không được tự học,cho dù đến thư viện, cũng rất mệt mà nằm xuống bàn, như thế nào cũng không dậy được.

Sau đó, Trầm Lai Vân nói với hắn: “Miên Kì, ta khả năng sẽ còn như thế này dài. Ngươi….”

Trầm Lai Vân cái gì cũng không nói được.

Trương Miên Kì ghét sát tai Trầm Lai Vân, nói: “ Ngươi chọn trường nào? Đã xách định sao?”

Trầm Lai Vân thản nhiên nói tên trường, ánh mắt ôn nhu.

“ A “

Trương Miên Kì kêu một tiếng.

Trường học này dù rất tốt, nhưng Trương Miên Kì nghĩ trong lòng, Trầm Lai Vân phải còn tốt hơn thế nữa.

“ Ngươi vì cái gì không chọn trường tốt hơn nữa?”

Trầm Lai Vân trầm mặc, nói: “ Ta nghĩ tự cấp một cái tuyển chuyên nghiệp, còn có……”

Còn có, ta lo lắng thành tích của ngươi, ngu ngốc.

Trầm Lai Vân đem câu nói nuốt xuống, sờ sờ đầu Trương Miên Kì: “ Ngươi cũng sẽ thi đại học, hiện tại chỉ cần cố gắng gấp hai, không cần giống ta, là sắp chết.”

Những lời này khiến Trương Miên Kì vô cùng áp lực.

Thi đại học như vậy khủng bố? Trầm Lai Vân người như vậy vẫn mệt đến thế……

Càng tới gần thời gian Trầm Lai Vân tốt nghiệp, Trương Miên Kì lại càng cảm thấy không muốn.

Trầm Lai Vân bán học kì trước đều liều chết ôn tập, giờ lại bắt đầu nhàn hạ.

Trầm Lai Vân nhàn rỗi đến độ tự làm cơm, rồi mang đến trường ăn cùng Trương Miên Kì.

Trương Miên Kì rất vui vẻ, có thể thường xuyên cùng Trầm Lai Vân gặp mặt, hơn nữa tay nghề Trầm Lai Vân rất khá. Mỗi lần nhìn thấy Trầm Lai Vân, Trương Miên Kì theo phản xạ bắt đầu khoái hoạt tâm tình, còn nếu một ngày không thấy Trầm Lai Vân sẽ cảm thấy tâm tình phiền tao.

Trầm Lai Vân yên lặng nhìn Trương Miên Kì biến hóa, trầm mặt nhưng trong lòng sớm cười.

Lễ tốt nghiệp cấp ba, Trương Miên Kì cũng đi.

Hắn đứng trước mặt Trầm Lai Vân, nghiêm mặt, nghiêm túc hỏi: “ Học trưởng, ngươi vì cái gì ngày tốt nghiệp tiểu học nói cám ơn ta?”

Trầm Lai Vân sửng sốt một chút, nghĩ một lát, sau sờ sờ đầu Trương Miên Kì, muốn nói lại thôi.

“ Ta nói sao? “ Trầm Lai Vân cười, “ xin lỗi ta quên.”

Ta đương nhiên chưa nói cám ơn ngươi.

Ta nói thích ngươi.

Mùa hè nóng nực, Trầm Lai Vân tốt nghiệp.

Trương Miên Kì cùng Trầm Lai Vân đi quanh hồ trong trường, cả hai đều trầm mặc, không khí quá mức yên tĩnh.

“ Học trưởng.” Trương Miên Kì nói, thanh âm có chút khàn khàn, hắn cũng ý thức được chính mình âm thanh kì quái, vội vàng thanh thanh cổ họng: “ Ta nghĩ là — sẽ cùng vào trường đại học với ngươi. Dù rằng thành tích ta không được tốt bằng ngươi, nhưng ta nhất định sẽ cố gắng.”

Trầm Lai Vân mở to hai mắt.

Hắn vốn tưởng sẽ giảng đề cho Trương Miên Kì một thời gian nữa rồi dụ hắn thi trường đại học cùng mình, không ngờ Trương Miên Kì đột nhiên đề nghị trước.

“ Tốt.” Trầm Lai Vân vỗ vỗ lưng Trương Miên Kì, nói: “ Ngươi nhất định có thể, đến lúc ngươi vào, ta sẽ đưa cơm đến cho ngươi.”

Trương Miên Kì dở khóc dở cười, hắn không phải tìm Trầm Lai Vân để ăn cơm.

Tháng bảy cực nóng, Trầm Lai Vân chính thức vào đại học.

Trương Miên Kì đột nhiên bắt đầu cố gắng. Chính hắn biết học lực của hắn so với đại học kia là chênh lệch bao nhiêu,  áp lực thật nặng, hắn không thể ngoạn nháo tâm tình.

Đến thời điểm này, lại có rất nhiều nữ sinh muốn kết giao cùng Trương Miên Kì, lại có thể đứng trước cửa lớp, nói: “ Trương Miên Kì tóc của ngươi hảo khả ái, ta muốn cùng ngươi kết giao.”

Trương Miên Kì vốn là tóc quăn, màu nâu, thoạt nhìn khả ái, này cũng bời vì nguyên nhân hắn vẫn bị coi là oa nhi. Trương Miên Kì cắt một tiếng, ngày hôm sau chính là cạo đầu, tùy tiện đi đến trường.

Hắn lúc còn học cấp hai, cũng từng đem đầu cạo trắng, lúc ấy là vì hắn hăng đánh nhau, cạo đi, đánh nhau sẽ không bị túm tóc nữa. Cũng bởi khi đó tóc Trương Miên Kì cong cuốn rất lợi hại, luôn bị mọi người trêu chọc hắn “ Trương Miên Kì tóc ngươi dài như lông cừu, thật xoăn, Trương Miên Kì cừu.”

Trương Miên Kì giận giữ liền cắt hết tóc bọn họ.

Sự thật chứng minh, bất luận là kiểu đầu gì, dù là đầu đinh, vẫn là khuôn mặt dễ nhìn.

Nữ nhân nhìn thấy Trương Miên Kì đầu ngắn, tâm trí cuồng tiếu, vỗ lưng Trương Miên Kì nói: “ Làm sao bây giờ, ngươi càng như vậy, ta càng thích ngươi.”

Sau đó tay khoác tay hắn.

Trương Miên Kì lui lại vài bước, cảnh giác nhìn nữ nhân. Nửa ngày nói: “ Xin lỗi, ta không thích ngươi.”

Trương Miên Kì cảm thấy cực ghê tởm.

Trong đầu hắn đều là hình ảnh Trầm Lai Vân nói: “ Ngươi kết giao nữ nhân, chính là nàng muốn ngươi bồi nàng. Giường, hội lan kê kê kê kê kê kê….”

“ Sát.” Trương Miên Kì nhăn mi: “ Trầm Lai Vân, đều là ngươi hại ta…”

Buổi tối, Trầm Lai Vân gặp Trương Miên Kì. Trầm Lai Vân nhìn đầu Trương Miên Kì bóng lưỡng, không có cười, chỉ sờ sờ đầu Trương Miên Kì nói: “ Ngươi cúi đầu ta xem.”

“ Ân.” Trương Miên Kì rất cao, phải cúi lưng xuống để Trầm Lai Vân nhìn, nói: “ Có hay không thấy thực sạch sẽ? ”

“ Thực sạch sẽ.” Trầm Lai Vân trầm mặc, đột nhiên tới gần đầu Trương Miên Kì, nhẹ nhàng hôn hôn,: “ không có tiếc tóc.”

“ Ngươi ngươi ngươi….”

Sau đó sao?

Sau đó Trương Miên Kì mọc lại tóc, không may vẫn là loại tóc quăn nâu nhạt này. Giống như lông dê.

Trương Miên Kì vào năm ba.

Đến lúc trường học đề cử người bảo tống cuộc thi, Trương Miên Kì thành tích nhất danh được đề cử, cùng hắn là thành tích nhị danh.

Trương Miên Kì lòng không yên.

Hắn không biết mình cùng nhị danh kia kém bao nhiêu phần, bất an đợi vài ngày sau, thành tích có. Hắn ba năm tổng hợp lại thiếu nhị danh một phần, nhị danh được bảo tống đến trường Trầm Lai Vân.

Ngày đó, Trương Miên Kì gọi điện cho Trầm Lai Vân, khóc: “ Ta vì cái gì so với hắn thấp một phần? Không có khả năng, ta không tin ta so với hắn thấp hơn, hắn thành tích nhìn đều trống rỗng giống nhau. Rõ ràng ta thứ nhất danh bị thôi ưu đi….”

Trầm Lai Vân trầm mặc, nửa ngày nói: “ Miên Kì, người kia có hay không có người quen.”

“ Ta không biết.” Trương Miên Kì thực thương tâm, hắn cảm thấy mình thực ủy khuất, đột nhiên lại tưởng đến không thể cùng trường với Trầm Lai Vân, nửa ngày mới nói: “ Ta mới mười bảy tuổi, có hay không họ cảm thấy ta không ổn định?.”

“ Tuổi gần hai mươi đều là ổn định.” Trầm Lai Vân thấp giọng an ủi hắn.

“ Ta nghĩ cùng ngươi cùng chung trường học”, Trương Miên Kì mi đầy nước mắt, “ Ta sợ thi không hơn, nhưng ta muốn cùng trường học với ngươi….”

“…….” Trầm Lai Vân trầm mặc, đột nhiên nói: “ Miên Kì, ngươi hiện tại đi phương tiện ?”

“ Ân…”

“ Đến trường học ta” Trầm Lai Vân nói, “ Ta có điều trọng yếu muốn nói cho ngươi.”

Trương Miên Kì đến trường học, Trầm Lai Vân đã đứng đợi sẵn. Trầm Lai Vân ngồi trên lan can, hai chân đong đưa, có chút gầy dài.

“ Lại đây ngồi.” Trầm Lai Vân thấy Trương Miên Kì, vẫy tay gọi.

Trương Miên Kì ngồi lên, trên mắt vẫn còn lưu lại nước mắt, lưng hơi run, mắt hồng.

Trầm Lai Vân thở dài, một lúc lâu sau nói: “ Kỳ thực, sở học kia cũng không quá khó.”

“……….”

“ Lý tưởng của ta đến giờ đều không phải trường học kia,” Trầm Lai Vân nhìn Trương Miên Kì, “ Ta muốn cùng ngươi chung đại học, nên mới chọn trường đó, trường học vốn tưởng đã bảo tống ta đến trường học rất tốt. Miên Kì, ngươi có hiểu không? Nếu ngươi không thi vào nơi này, sự lựa chọn của ta hiện tại đều không có ý nghĩa.”

Trương Miên Kì sửng sốt.

Hắn như thế nào lại dễ dàng tin Trầm Lai Vân ghi danh chuyên nghiệp nói dối.

“ Vì cái gì?” Trương Miên Kì nói, có chút bất khả tư nghị.

“………” Trầm Lầy Vân cười, nói: “ Ngươi còn nhớ thời điểm tiểu học?”

“……….”

“ Khi đó, ta căn bản không nói cảm ơn ngươi. Từ nhỏ răng ta đã có vấn đề, nói chuyện không rõ ràng, ngươi nghe lầm ta không trách ngươi.”

“……..”

“ Ta nói là……” Trầm Lai Vân lại gần, sờ tóc hắn, nói: “ Ta thích ngươi.”

“ Ta?” Trương Miên Kì lau nước mắt nói: “ Ta cũng thích ngươi.”

Trầm Lai Vân nở nụ cười, nói: “ Của ta thích không giống ngươi. Của ta là nữ nhi thích ngươi.”

“ Ta không thích nữ nhân”, Trương Miên Kì cảm xúc ổn định, “ Trước kia trung học rất nhiều nữ sinh theo đuổi ta, chủ nhiệm ta nói [ tiểu tử ngươi cuối cùng khẳng định chết trong tay nữ nhân ]. Ta không nghĩ bị nữ nhân hại chết, ta không thích nữ nhân.”

Trầm Lai Vân sửng sốt, ngón tay cương tại chỗ, tựa hồ không nghĩ Trương Miên Kì là loại phản ứng này.

“ Ý ngươi là, ngươi thích nam nhân?” Trầm Lai Vân không dám tin hỏi.

“ Ta không thích nam nhân, nhưng ta thích ngươi, ngươi rất tốt với ta.”

Trương Miên Kì nói xong lời này, Trầm Lai Vân nhảy xuống, nói: “ Miên Kì, ngươi cúi đầu, ta muốn hôn ngươi.”

Trương Miên Kì bất động một chút, một lúc sau, xấu hổ cúi đầu, ở trên mặt Trầm Lai Vân hôn một cái.

Trầm Lai Vân giữ đầu Trương Miên Kì, hôn hôn hắn, mơ mơ hồ hồ nói: ” Ngươi nói cái gì? Vì sao thích ta? Nếu biết sớm ta đã….”

Sớm biết thế ta đã nói trước với ngươi, không phải dùng tâm cơ kế hoạch lừa ngươi.

” Bởi ngươi trước kia luôn nhìn ta….” Trương Miên Kì nhảy xuống dưới, ôm lấy Trầm Lai Vân đặt lên lan can, nói: ” Ánh mắt ngươi nhìn ta không giống với…”

Âm thanh hôn môi thật quá lớn, chỉ thẹn người nghe không ngừng tim đập đỏ mặt, thân nhiệt tăng cao.

Trầm Lai Vân vươn tay sờ sờ hạ thể của Trương Miên Kì, hắn né một chút, một lát sau lại đè lại Trầm Lai Vân, thoải mái để Trầm Lai Vân sờ nắn. Trầm Lai Vân nở nụ cười, thanh âm khàn khàn nói: ” Miên Kì, có muốn hay không thử một chút?”

Trương Miên Kì ngón tay run run kích động. Sau đó, đem toàn suy nghĩ phóng ra sau đầu: ” Hảo.” Trương Miên Kì nói.

Trương Miên Kì đưa Trầm Lai Vân về nhà, vừa bước vào, mụ mụ hắn liền vây quanh lấy Trầm Lai Vân , lớn tiếng kêu: ” Ai u, đây có phải đứa nhỏ ngày trước cách vách? Lớn quá. Trưởng thành hảo nam nhân văn tĩnh. Cháu tới đây chơi sao?”

Trầm Lai Vân đẩy mắt kính, ra dáng điềm tĩnh nói: ” Chào bác, hôm nay cháu đến xin ngủ nhờ một ngày.”

” Mẹ cháu biết chưa?”

” Cháu đã năm hai đại học, mụ mụ không quản….”

Trầm Lai Vân chưa nói xong, đã bị Trương Miên Kì một phen túm lấy, dục hỏa đốt người, vội vàng ném một câu: ” Bác gái, có gì để mai nói.”

” Xú tiểu tử, nói ai bác gái.” Mụ mụ Trương Miên Kì nói xong rồi đi xuống nhà dưới.

Vào phòng, Trương Miên Kì ôm chặt lấy Trầm Lai Vân hôn môi, đẩy Trầm Lai Vân lên giường, tách hai đầu gối ôm lấy thân mình rồi mạnh mẽ xé quần áo Trầm Lai Vân.

” Miên Kì. Miên Kì….” Trầm Lai Vân khẽ kêu. Trương Miên Kì hôn Trầm Lai Vân muốn đến không thở nổi, Trầm Lai Vân giãy dụa một chút đã bị đè lại không nhúc nhích được.

Trầm Lai Vân biết Trương Miên Kì khống chế dục, nâng hai chân lên ôm lấy eo hắn: ” Trương Miên Kì, chậm một chút.”

Trương Miên Kì nghe lời, bình tĩnh thả Trầm Lai Vân ra. ” Vậy ngươi giúp ta.”

Trương Miên Kì đối với ngày đó, nhớ sâu nhất chính là chuyện Trầm Lai Vân vươn ngón tay chạm đến nơi tư mật kia, tự khuếch trương lỗ nhỏ. Trương Miên Kì yên lặng nhìn chăm chăm ngón tay, nhìn đến không chuyển mắt.

Ngón tay này từng dạy hắn học toán, lại trắng hơn màu giấy, Trương Miên Kì thường xuyên bị hai tay chủ nhân này mê đắc điên đảo thần hồn, giờ lại đang nằm gọn trong lỗ nhỏ của Trầm Lai Vân, không ngừng run run.

Trương Miên Kì xoay người Trầm Lai Vân, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên ngón tay.

Trầm Lai Vân run lên một chút, ngón tay có chút cứng, để  Trương Miên Kì tùy tiện thân. Trương Miên Kì theo ngón tay, hôn dọc dần lên trên, lên bả vai, lưng, cùng cổ. Hai tay không ngừng xoa eo, lại nhéo nắn ngực Trầm Lai Vân.

Trầm Lai Vân hít sâu một hơi, rút ngón tay ra, nói: ” Được rồi, ngươi vào đi.”

Trương Miên Kì không nóng nảy, vẫn là trên lưng Trầm Lai Vân hôn hôn, một lát sau, nói: ” Ngươi chuyển người, ta muốn nhìn ngươi.”

Trầm Lai Vân xoay người, thở dài nói: ” Trương Miên Kì, ta thích ngươi….”

” Lặp lại lần nữa.” Trương Miên Kì chậm rã đi vào….

Trầm Lai Vân cắn răng, run run, mặt đỏ bừng, nói: ” Ta thích ngươi, Miên Kì…”

” Lặp lại lần nữa…”

” Ta thích….” Trầm Lai Vân cố chịu đựng, không muốn phát ra âm thanh, nhưng Trương Miên Kì ngoan lệ đỉnh lộng, không thể kiềm chế cứ thế mà rên rỉ.

Trong đêm, Trầm Lai Vân một tiếng ” thích ngươi” cùng tiếng thở dốc Trương Miên Kì mà chậm rãi tiêu tán…..

Trương Miên Kì rốt cục cũng trúng tuyển cùng trường Trầm Lai Vân, tốt nghiệp ngày đó, bao nữ sinh vây quanh hắn, muốn cùng hắn tỏ tình.

Trương Miên Kì cười sang sảng: ” Ngượng ngùng, ta đã có người yêu, cả đời này không muốn yêu ai khác.”

HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy