Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

K ai khỏi đau lòng khi thấy nó. Nó đang quỳ dưới 1 ngôi mộ. Phải, nó đang quỳ và trên mặt nó trên áo nó thấm đẫm những giọt mồ hôi và những giọt nước mắt. Nó gào thét như để thõa nỗi đau cùng sự nhớ nhung. Tay nó chảy rất nhiều máu, nó k ngừng đập tay xuống nền gạch lạnh lẽo, cắn môi đến bật cả máu. Đau lắm, nhưng nổi đau thể xác làm sao bằng nổi đau trong tim nó.

Cuộc sống vui vẻ của nó đâu mất rồi? Con người hồn nhiên yêu đời đâu mất rồi? Chỉ cái đêm định mệnh ấy đã lấy mất đi của nó cuộc sống tươi đẹp cùng người anh trai nuôi luôn yêu thương nó như em ruột của mình.

Những người kia thật sự k muốn nhìn nó như thế nữa. Nhìn thấy nó như vậy họ còn đau hơn nó gấp trăm lần. Cả đám tiến lại gần nó. Bin, Bi ôm nó vào lòng. Tiếng khóc của nó càng lớn hơn. Rồi như k kìm chế được Jin, Lin, Jan vỡ oà trong nước mắt. Thật sự họ cũng k quên được cái đêm của 1O năm trước. Rey, hắn thấy nó như thế dù k biết vì sao nó như thế nhưng lòng họ thắt, mắt cay cay rồi những giọt nước mắt lại lặng lẽ rơi.

Vì mệt quá nên nó thiếp đi. Bin bế nó vào nhà cho nó ngủ. Lin, Jin, Jan thay đồ rồi băng bó vết thương cho nó. Xong xuôi cả bọn ngồi ở phòng khách.

-Có thể cho tớ biết..._hắn nhìn Bi

-Haiz..._Bi thở dài

-Dù sao cũng nên nói_Jin nói

Bin, Lin, Bi, Jan gật đầu đồng tình rồi kể lại.

...ò.Ó...

1O năm về trước:

-Mama cho con với anh Pun đi chơi nha_con bé buộc tóc 2 đuôi đưa ánh mắt long lanh nhìn người phụ nữ đang đọc báo.

-Ừm 2 con đi đi. Nhớ về sớm nha_người phụ nữ cười hiền hậu.

-Dạ_cả 2 dạ vang rồi dắt tay nhau đi chơi.

2 đứa đi rất nhiều chỗ trong khu vui chơi

-Anh Bun mua cho Su kem đi_thấy kem mắt con bé sáng như đèn pha ôtô

-Ừm, Su đứng đây nha anh Bun đi mua cho_nói rồi thằng bé đi mua kem.

-Nè của em_thằng bé đưa cây kem cho con bé

-Oa...cám ơn anh Bun bấy bề nhá nhá_đón lấy cây kem ăn ngấu nghiến

-Xong ùi mình đi chơi tiếp đi anh Bun_con bé nói

-Thui tối rồi đi về thui_thằng bé k chịu

-Đi mà anh Bun, anh Bun ẹp zai, anh Bun kute...bla...bla..._con bé dỡ tuyệt chiêu

Sao 1 hồi thằng bé cũng chào thua nên đồng ý. Tụi nó đi tiếp cho đến khi

-2 đứa bây là con của ông Trần Hoàng Thành à?_tên to con nói

-Phải thì sao mà k phải thì thế nào?_thằng bé lạnh lùng hỏi vặng lại

-Hừ. Thằng này láo_tên ốm nói

-Còn mí người thì sao? Ỉ đông hiếp yếu. Ỉ lớn ăn hiếp nhỏ. K nhục à?_nó khin khỉnh nói

-Á à...2 đứa này ghê nhỉ?_đám kia đồng thanh

-Quá khen quá khen_thằng-con bé đ.thanh

-hừ. Tụi bây lên_tên đầu đàn ra lệnh.

Tụi đàn em tiến lên bắt 2 đứa nó. Nhưng đâu dễ như thế con nhà võ cơ mà thế là 2 đứa k ngần ngại đập tụi kia tơi bời hoa lá hẹ.

Còn ở nhà, pama nó thấy nó với Bun tối rồi chưa về nên chia ra tìm.

-Su coi chừng_Bun hét lên rồi chạy lại đỡ cho nó 1 cây gậy ngay đầu.

-Anh Bun_nó quay lại đạp cho thằng đó 1 phát nằm luôn. Rồi đỡ Bun ngồi dậy.

Bọn kia thấy thế thì chạy đi mất để 2 đứa nó ở lại.

-Huhu...anh Bun tỉnh lại đi mà...huhu_nó lay lay Bun

-Đừng...Su...đừng khóc_Bun lau nước mắt cho nó

-Ừa...hức...Su k khóc_nó lấy tay quệt nước mắt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro