Chương 2_Giai đoạn 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập 11 - Alicization Turning
Giao đoạn III
Độ dài 5,187 từ - Lần cập nhật cuối: 22/12/2017 07:17:52
Xuyên giữa con tàu nghiên cứu đại dương khổng lồ, «Ocean Turtle», là một trụ cột rỗng với đường kính 20m và chiều cao là 100 m.

Cột trụ, gọi là trục chính, được hợp kim titan bao quanh, nó nâng đỡ mỗi tầng của con tàu, trong khi cũng phục vụ các nhiệm vụ của mình trong việc bảo vệ trái tim của con tàu thông qua việc bao bọc như một vách ngăn áp suất. Ngoài hệ thống điều khiển tàu và hệ thống điện, cỗ máy được phát triển bởi tổ chức nghiên cứu bí ẩn, «Rath», cũng được lưu trữ bên trong nó.

Cụ thể hơn, có 4 máy Fulldive kì quái có thể đọc và viết vào linh hồn của một người, các «Soul TransLator» (STL). Ngoài ra, còn có đơn vị trung tâm số học duy nhất mà chúng được kết nối đến, «Light Cube Cluster».

Cluster khổng lồ được cài đặt gần giữa của trục, và bên dưới nó là STL số 2 và số 3 nằm ở «trục dưới». Số 4 và số 5 đã được đặt ở «trục trên», nằm ở phía trên. STL nguyên mẫu số 1 không nằm trên con tàu này, nhưng được đặt tại một chi nhánh nghiên cứu của Rath ở Roppongi, Minato–ku, cách đây khá xa.

Cái mà Kirito—Kirigaya Kazuto, vẫn trong tình trạng hôn mê dài, nằm trong đó được kết nối để điều trị các mạng lưới thần kinh bị hư hại của cậu là STL số 4 nằm ở phía trên của trục. Do đó, để có thể đến được đó thì phải đi vào trục từ dưới lên và đi lên trên thông qua cầu thang hoặc thang máy.

Ngày 6 tháng 7 năm 2026, thứ Hai, 7 giờ 30 sáng.

Asuna—Yuuki Asuna điều chỉnh áo dệt mùa hè cô mặc ở trên áo thun của mình khi cô bước lên cầu thang xoắn ốc ảm đạm.

Âm thanh chói tai vang vọng khi cô bước những bước chân nặng nề của mình trên tấm kim loại mạ chống gỉ dưới ánh đèn LED màu cam khẩn cấp mang lại những ký ức cũ. Asuna không biết chính xác đã bao nhiêu lần cô đi lên cầu thang tương tự như thế này ở trong tòa lâu đài thép bay trên bầu trời vô tận, xa, xa hơn nơi này. Những cầu thang xoắn ốc kết nối các phòng của con boss bảo vệ mỗi tầng với tầng tiếp theo trong tòa thành bay Aincrad—

Thủ lĩnh của «Huyết Kỵ Sĩ», Heathcliff, luôn đi trước cô ấy phần lớn thời gian với các thành viên đang phấn khích của guild do chiến thắng của cuộc chiến với boss trước đó, nhưng có những trường hợp ngoại lệ. Game thủ solo luôn vận đồ đen đã luôn luôn đi bên cạnh cô trước khi cô tham gia HKS, ở giai đoạn đầu của nhóm tiên phong trong trò chơi chết chóc đó.

Làm cho Asuna điên lên với những trò cười dở hơi, cậu nói trong thái độ thờ ơ nhưng lại xua đuổi sự mệt mỏi từ những trận chiến khốc liệt, nói cho cô biết những thông tin của mình về tầng tiếp theo... và vô số lần anh ta nắm tay Asuna khi cô kiệt sức bởi những trận chiến vô tận.

"...... Kirito–kun."

Khi bước chân lanh canh vang lên từ các bậc thang thép, Yuuki Asuna nhẹ nhàng gọi tên của người mà cô yêu thương.

Tất nhiên, không có trả lời.

Cô buộc chặt sự tuyệt vọng và nỗi cô đơn sẽ đe dọa cô vào trong ngực. Không giống như hai ngày trước, Kazuto không còn mất tích. Cậu đang chờ Asuna trong căn phòng nhỏ ở phần trên cùng của cầu thang. Thậm chí không có việc trò chuyện—ngay cả khi không nắm tay nhau, thời gian mà cậu thức dậy đang đến gần từng chút một. Y tá, Aki Natsuki, đã nói rằng với tốc độ hiện nay, việc điều trị thông qua các STL sẽ tái tạo mạng lưới dây thần kinh sọ của cậu ta trong vòng một hoặc hai ngày, có khả năng sẽ tiếp cận được giai đoạn mà cậu sẽ lấy lại ý thức của mình.

Asuna đã đến thăm Ocean Turtle, trôi nổi trong vùng biển gần đảo Izushichi, mà không làm sáng tỏ toàn bộ vấn đề một cách chi tiết với cha mẹ cô. Tuy nhiên, cô đã cố gắng để giữ bí mật hợp tác với Giáo sư Koujirou Rinko và nghĩ ra một lời giải thích rằng «không thể cho rằng toàn bộ đều là một lời nói dối»: "Con sẽ đi cùng với giáo sư và quan sát cơ sở nghiên cứu của công ty trong một vài ngày".

Bản thân cô nghĩ rằng nó sẽ rất khó khăn, nhưng mẹ cô, Yuuki Kyouko, nhìn chằm chằm vào Asuna trong một lúc, sau đó nói không có gì hơn ngoài "Hãy tự chăm sóc bản thân và đi đi". Có lẽ, mẹ cô đã biết tất cả mọi thứ.

Cách này hay cách khác, thời gian dành cho Asuna chỉ vỏn vẹn 3 ngày, kể từ ngày 5 đến ngày 7 tháng 7. Ngắn gọn hơn, cô sẽ phải đi trên máy bay trực thăng với một tuyến đường có sẵn đến Shin–Kiba từ Ocean Turtle vào tối mai. Vẫn chưa thể xác nhận được cô ấy có trở về Tokyo cùng với Kazuto hay không, nhưng nếu lời của y tá Aki là đúng, cô ấy có thể sẽ có một cuộc trò chuyện với ý thức của cậu.

Và lúc đó, cô ấy sẽ cực kỳ nổi giận, khóc rất nhiều và cười rất nhiều.

Dừng lại ở các bậc của cầu thang xoắn ốc, Asuna hít một hơi thật sâu trước khi trở về tốc độ ban đầu.

Đoạn cuối của cầu thang này ở trong khoảng 20 bước hoặc hơn nữa. Đó không phải là ngõ cụt, cô sẽ phải đi qua một cửa tròn mở từ trần kim loại khổng lồ, nhưng đó là nơi duy nhất mà cô phải leo lên, với cái thang ngắn thẳng đứng của nó.

Sàn nhà bằng kim loại dày hơn 20 cm này là vách ngăn áp lực làm từ titan tổng hợp, chia phần trên và phần dưới của trục chính Ocean Turtle. Trung Úy Nakanishi cho biết nó có thể dễ dàng chịu được đạn từ một khẩu súng trường tự động ở cự ly gần, nhưng mà tình huống đó rõ ràng là sẽ không xảy ra ở chỗ này khi nó không phải một chiến hạm.

—Một mình Kikuoka–san phóng đại lên đủ rồi, nhưng tất cả những người khác cũng như vậy.

Lẩm bẩm như vậy trong trái tim, cô bước lên bậc thang bằng hợp kim nhôm và đi qua cửa hầm. Cầu thang xoắn ốc ảm đạm vẫn tiếp tục hướng về phía trước, nhưng các màu của đèn chiếu sáng đã chuyển sang màu xanh lục. Giống như cách các «tầng» thay đổi, cô giữ những suy nghĩ đó lại khi cô bước lên cầu thang một lần nữa.

Phần dưới của trục trên mà cô đang đứng là nơi mà thiết bị khổng lồ phục vụ như là xương sống vật lý cho «Project Alicization» được đặt, «Light Cube Cluster». Có vẻ như nó ở ngay bên cạnh khu cầu thang hẹp này.

Các vấn đề liên quan đến Light Cube Cluster được coi như bí mật tuyệt đối, vì vậy cô không được biết về các chi tiết xây dựng của nó, nhưng cô đã nghe nói rằng nó là một cụm của vô số Lightcube, như tên gọi của nó.

Phương tiện lưu trữ các Fluctlight Nhân Tạo—hay nói cách khác, các linh hồn của các cư dân của Underworld, những thứ còn được gọi là AI dạng bottom–up, là những Lightcube, và ở chính giữa hàng trăm nghìn những Lightcube được sắp xếp theo một trật tự có hệ thống, là một khối khổng lồ duy nhất. Một linh hồn không tồn tại trong đó, nhưng «Mnemonic Visuals Data» của những người trong Underworld lưu bên trong nó. Đó thực sự là cốt lõi của công nghệ STL, «Main Visualizer»...

Đó là cách mà nhà nghiên cứu phụ trách Rath, Higa Takeru, giảng dạy với cô ấy về cấu trúc của Underworld trong khi ít nhiều trong số chúng đã vi phạm nghĩa vụ bảo mật, nhưng thành thật mà nói, câu nói "Nó thật ra là cái gì?" của Asuna là một phản ứng chân thật.

Nếu anh đang cố để nói cho tôi biết thật nhiều về nó, tốt hơn hết là để cho tôi được tự mình nhìn thấy Light Cube Cluster, khi Asuna nói thế, Higa trả lời với một nụ cười gượng gạo. Toàn bộ Cluster đã được bao phủ bởi một lớp vỏ kim loại, vì vậy cô sẽ chỉ thấy một hình hộp chữ nhật, cô biết đấy, anh ta nói. Lớp vỏ không thể mở bởi Higa cũng như các nhân viên khác, kể cả người giám sát dự án, thành viên của Lực lượng Tự Vệ Nhật Bản, Trung Tá Kikuoka Seijirou.

Như vậy, tất cả những gì Asuna có thể làm là tưởng tượng Cluster trông như thế nào.

Vô số các tinh thể nhỏ lơ lửng có trật tự trong bóng tối. Tất cả đều có hình vuông hoàn hảo, và hạt nhân là một tinh thể khổng lồ duy nhất, với các tia sáng hẹp truyền đi giữa chúng mà không bao giờ dừng lại. Nó như trung tâm của một thiên hà, với mật độ dày đặc của các ngôi sao......

Có lẽ đó là do cô lơ đãng suy nghĩ.

Asuna chầm chậm nhận thấy một người nào đó đang đi xuống cầu thang xoắn ốc.

"À, xin lỗi."

Cúi đầu theo bản năng, cô lách sang bên trái trong khi xin lỗi bằng một giọng nhỏ. Một người nào đó từ từ đi qua cô mà không chào lại. Mỗi bước chân bước xuống vang lên tiếng leng keng và tiếng vo vo.

"......?"

Âm thanh đó là sao; Asuna thắc mắc khi nghĩ về nó trong tim mình và cuối cùng ngẩng mặt lên, trước khi cô ấy nhìn chằm chằm vào hình dáng vừa mới đi ngang qua cô ấy.

"......!?"

Sau đó, cô nhảy lùi lại, lưng của cô ép vào tường.

Sau cùng thì, thứ đi xuống cầu thang không phải là «ai đó», mà là «cái gì đó». Nói cách khác, đó không phải là con người cho dù có nhìn vào nó như thế nào đi nữa.

Toàn bộ hình dáng của nó là của một con người, nhưng cấu trúc xương của nó là một khung kim loại và có vô số ống nhựa được gắn trên chân tay và hông của nó. Các khớp nối của nó là sự tập hợp phức tạp của các bánh răng phơi ra bên ngoài và cáp tín hiệu nhiều màu len lỏi xung quanh như mạch máu.

Nó mang một hộp khá lớn trên lưng, với một khuôn mặt bao gồm 3 thấu kính, với kích thước vừa, nhỏ và lớn. Họ chắc đã đặt hai trong số những thấu kính có kích cỡ trung bình; sau khi nghĩ ra những điều như vậy, Asuna cuối cùng cũng đã nhận ra. Buông hơi thở nghẹn ngào của mình, cô thì thầm bằng một giọng khàn khàn.

"Ro... Robot......?"

Trong khoảnh khắc đó, cỗ máy hình người bí ẩn đang đi đột nhiên dừng lại.

Dừng bước chân giữa chừng của nó, các bánh răng quay và xoáy vào. Đứng thẳng trên các bậc thang tương tự như Asuna, nó từ từ quay cơ thể của nó về phía bên trái của nó vào lúc này... nói cách khác, hướng về Asuna. Các thấu kính lớn và trung bình tối đen như mực, nhưng một nguồn ánh sáng đỏ ở trong ống kính nhỏ và như thể nó đang nhìn Asuna, chớp mắt với ánh sáng nhấp nháy liên tục—

"–h......"

Một giọng nói be bé thoát khỏi ra cổ họng cô và Asuna cố gắng để rút lui về phía sau. Nhưng cô lại đụng phải bức tường của khu cầu thang, vì vậy cô không thể lùi lại nữa. Cho dù Asuna quay sang bên phải hoặc bên trái, thấu kính với ánh sáng màu đỏ của nó theo khuôn mặt của cô không thôi.

Quái vật chắc sẽ không đẻ trứng trên các cầu thang nối giữa các tầng, không thể có bất kỳ mob loại máy móc ở nơi này, không, chờ đã, đây phải là thế giới thực; những suy nghĩ khó hiểu như vậy tràn ngập tâm trí cô khi Asuna đã sẵn sàng để chạy về nơi cô đến khi điều đó xảy ra—

"Thôi nào, dừng lại đi, Ichiemom!"

Giọng nói đó vang xuống từ trên cao. Sau khi nhìn một lúc, một người đàn ông chạy xuống cầu thang với một biểu hiện bối rối. Với áo thun in và quần short, mái tóc ngắn của anh ta dựng lên như một ngọn núi kim tiêm, và đeo một cặp kính quê mùa bằng khung kim loại, người đàn ông này là nhà nghiên cứu chính phụ trách Project Alicization, Higa Takeru. Bàn tay phải đang cầm một máy tính di động cũ kỹ.

Như thể nó hiểu được từ "Thôi nào" của Higa, cỗ máy hình người rời sự tập trung của nó ra khỏi Asuna và quay cơ thể của nó 90 độ một lần nữa.

Asuna cuối cùng thả lỏng sự căng thẳng trên đôi vai của mình và nhìn lên Higa, người đang bước ở bên trên, cô hỏi với giọng lúng túng.

"...Higa–san. Thứ này chính xác là gì vậy?"

"Eh, thì... thứ này là «Ichiemon». Tên thật của nó là «Electroactive Muscled Operative Machine»... viết tắt là EMOM, và sau đó thêm số một vào trong nó vì nó là mẫu đầu tiên trong dòng này, cô sẽ có từ Ichiemom."

Biểu hiện của Higa dần dần thay đổi từ cảm thấy có lỗi đến tự hào khi anh trả lời, vì vậy Asuna đã nhìn trừng trừng khi cô hỏi một lần nữa.

"...Và, Ichiemom làm gì ở đây vậy?"

Higa không phải là người trả lời câu hỏi đó.

"Higa–kun đã giúp tôi trong việc điều chỉnh cho chương trình của mình. Thậm chí khi chúng tôi không còn là năm nhất và năm cuối tại hội thảo đó nữa."

Những lời trộn lẫn với một tiếng cười mệt mỏi thuộc về người phụ nữ đi xuống cầu thang sau Higa. Mặc một chiếc áo choàng trắng trên trên đồng phục làm việc bằng vải thô và quần jean, tóc của cô được chải ngay ngắn sang một bên. Người phụ nữ này, có ngoại hình không thể được miểu tả bằng thuật ngữ nào thích hợp hơn ngoài "trí thức", là Giáo sư Koujirou Rinko, người đã đóng một phần quan trọng trong việc xâm nhập vào Ocean Turtle của Asuna.

"Chào buổi sáng, Asuna–san."

"Chào buổi sáng."

Sau khi trao đổi lời chào với Rinko đang dừng lại bên cạnh Higa, Asuna kiểm tra kỹ con robot, hay chính xác hơn, Ichiemom, từ trên xuống dưới một lần nữa và hỏi hai nhà nghiên cứu.

"......Đừng nói với em là thứ này cũng là một phần của Project Alicization?"

Với Ichiemom dẫn đầu đi lên chiếc cầu thang xoắn ốc, khi đến được điểm đến của mình, phòng điều khiển phụ, Asuna hoãn mối nghi ngại của mình về những vấn đề khác nhau sang một bên và vội vã hướng tới lối đi dẫn đến phòng lưu trữ STL đầu tiên.

Mặc dù cánh cửa ở cuối lối đi hẹp không thể vào được, bức tường bên trái được làm từ thủy tinh gia cố. Nhấn mạnh hai tay và thậm chí dựa trán của cô vào mặt kính, cô nhìn vào phòng lưu trữ gần như hoàn toàn thiếu vắng ánh sáng.

Hai khối hình chữ nhật khổng lồ, chiếm nhiều không gian nằm bên cạnh nhau, là Soul TransLator số 4 và số 5. Số 5 đã được tắt, nhưng nhiều chỉ số phát ra một ánh sáng nhẹ nhàng hoặc chập chờn trên số 4. Khi nhìn chằm chằm vào nó, một hình dáng mảnh mai có thể được nhìn thấy nằm trên giường gel được liên kết với đơn vị chính.

Đó chính là Kirito—Kirigaya Kazuto. Người, theo nhiều nghĩa khác nhau, là «đồng đội» của Asuna.

Kazuto đã bị tấn công bởi một kẻ chạy trốn từ sự cố Death Gun trên nẻo đường Setagaya–ku một tuần trước. Một lượng lớn thuốc succinylcholine được tiêm vào cậu và thậm chí tim của cậu đã ngừng đập trong một khoảng thời gian.

Trong khi cậu cố gắng để giữ cho mình còn sống bằng cách nào đó, nhờ các biện pháp cứu hộ nhanh chóng được thực hiện, thiệt hại cho não của cậu vì sự ngưng tuần hoàn máu giảm thiểu. Người đã đem Kazuto, người có thể đã đi vào trạng thái thực vật trong trường hợp xấu nhất theo chẩn đoán của bác sĩ, đến Ocean Turtle và thậm chí đã chuẩn bị sẵn một xe cứu thương giả cho mục đích đó là Trung Tá Kikuoka Seijirou, trưởng nhóm của «Project Alicization».

Đó là sự lựa chọn khó khăn do niềm tin rằng STL có thể phục vụ cho việc điều trị cho Kazuto, hoặc là chính người đó nói thế.

Cách này hay cách khác, có vẻ như ý thức Kazuto bây giờ đang tồn tại trong thế giới ảo, «Underworld», được chuyển thể thành một không gian VR để điều trị. Và làm sống lại ý thức của mình, hay nói cách khác, Fluctlight của cậu ta đang ở đó, cậu có thể sẽ kích thích hệ thống thần kinh của mình. Cô không thể hiểu được ngay cả với lời giải thích đó, nhưng cô hiểu rằng Kazuto ít nhất không còn bị hôn mê hoàn toàn.

Tại thời điểm này, Asuna chỉ đơn thuần là nhìn vào vào cơ thể Kazuto, với tâm trí của mình bị kẹt ở trong một thế giới ảo xa xôi. Khi nghĩ về nó, cô đã ở vị trí tương tự như Kazuto khi cậu thăm cô hầu như mỗi ngày khi Asuna đã bị buộc phải dive vào thế giới thần tiên, ALfheim, bởi Sugou Nobuyuki.

—Ước gì em có thể dive vào Underworld để giúp Kirito–kun thoát ra, giống như điều anh đã làm cho em vào lúc đó...

Trong khi suy nghĩ về những điều đó, cô tiếp tục nhìn vào Kazuto trong hơn một phút, sau đó Asuna cuối cùng đã rời khỏi bức tường thủy tinh. Em sẽ trở lại vào buổi trưa, thì thầm như vậy trong trái tim, cô quay trở lại phòng điều khiển phụ.

Nơi này chật chội hơn khi so sánh với phòng điều khiển chính tại trục dưới. Bộ điều khiển cũng là phiên bản cơ bản, và thậm chí cả bàn ghế được sắp xếp ở đây trông có vẻ hơi rẻ tiền.

Higa và Rinko không ngồi trên ghế và vẫn đứng yên khi họ liếc nhìn vào máy tính di động trên bàn làm việc. Hình dáng đáng sợ của cỗ máy hình người được nói ở trên, «Ichiemom», đang ở bên cạnh họ.

Khi chắc chắn rằng con robot đã đi vào chế độ chờ, Asuna từ từ tiến lại gần hai người.

Họ từng là năm nhất và năm cuối tại hội thảo trường đại học khi họ còn là sinh viên, ngoài ra, có vẻ như cả Kayaba Akihiko và Sugou Nobuyuki cũng từng học ở đó—hai nhà khoa học đã nhanh chóng thảo luận về một điều nào đó như thể họ đã quay trở lại thời điểm đó.

"Vấn đề mấu chốt là tốc độ xử lý của hệ thống cân bằng, như tôi nghĩ. Ngân sách vẫn còn dư, phải không? Cậu không thể sử dụng một con chip nhanh hơn sao?"

"Đó là thứ cuối cùng khi tôi bắt đầu nghĩ về nhiệt dư thừa và tiêu thụ pin, cô biết đấy. Không có lựa chọn nào khác ngoài việc tập trung vào điều chỉnh các thiết bị truyền động EAP..."

"Những cơ polymer đã lỗi thời ngay từ đầu rồi. Hãy thử sử dụng CNT; tôi tin rằng nó sẽ dễ dàng hơn nếu cậu làm thế."

"N–Nếu một thứ như thế được sử dụng, ngân sách sẽ hoàn toàn... tốt thôi, dù sao tôi cũng có thể có lấy được một trong số chúng..."

"Tính tiết kiệm của cậu trong việc sử dụng các bộ phận máy móc vẫn không thay đổi, đúng không."

Rinko, người lắc đầu trong sự bực tức cuối cùng đã nhận thấy Asuna sau đó và nhún vai một cách lúng túng.

"À, chị xin lỗi vì điều đó, Asuna–san. Vì những tiếng ồn này."

"Không, em tin là Kirito–kun sẽ rất vui với sự sống động xung quanh ở đây."

Sau khi trả lời như vậy với một nụ cười gượng gạo, cô nhìn vào con robot một lần nữa. Có vẻ như thiết bị truyền động cho toàn bộ cơ thể của nó là cơ bắp nhân tạo được làm từ vật liệu hữu cơ. «Rath» có thể là nhà nghiên cứu hàng đầu trên toàn thế giới, nhưng dường như mục tiêu chính của nó không liên quan đến AI có khả năng thích ứng cao.

Có lẽ như đã đoán được sự nghi ngờ của Asuna, Higa càu nhàu với lưng của anh ta dựa vào bàn.

"Tạo ra thứ này cũng là một yêu cầu từ ông anh đó."

"Ơ... Kikuoka–san? Tại sao anh ta..."

"Tôi cũng không chắc anh ta nghiêm túc về nó nhiều như thế nào..."

Người đã đưa ra câu trả lời với một tiếng thở dài là Rinko.

"Một cơ thể di chuyển được sẽ rất cần thiết cho một Fluctlight đã lớn lên trong Underworld, em có nghĩ thế không?... Đó là những gì anh ta nói."

"Ế... vậy thì, robot này là dành cho một AI để điều khiển nó?"

"Có vẻ vậy."

"Chính xác là thế."

Cả Rinko và Higa gật đầu cùng một lúc, vì vậy Asuna nhìn chằm chằm vào cơ thể Ichiemom từ trên xuống dưới một lần nữa. Thật vậy, toàn bộ hình dáng của nó có thể được cho là hình người, nhưng cấu trúc của nó là các góc cạnh, khớp của nó nhô ra bên ngoài và trên hết, một phần, nơi silicon hay cái gì khác bao quanh nó làm cho nó trông giống như một con người, bất kể nhìn nó thế nào đi nữa.

"...... Nó không phải là tốt lành đối với Ichiemom, nhưng không phải là AI cũng sẽ bị sốc sao, khi cơ thể của nó đột nhiên biến thành thứ này...?"

Ít nhất, «con gái» của Asuna và Kazuto, AI loại đặc biệt, Yui, chắc chắn sẽ từ chối nhập vào thứ này. Asuna nói khi cô nghĩ như vậy nhưng Higa vẫy tay phải của mình một cách bối rối.

"Không – không, cô nên biết là chẳng có gì có thể điều khiển được thứ này. Ichiemom mẫu thử nghiệm đầu tiên được sử dụng để thu thập dữ liệu, do đó tâm trí của nó dựa trên những cấu trúc thông thường. Đó là lý do tại sao nó trở nên thô kệt như thế này. Có một mẫu số 2 được sử dụng để thử nghiệm việc lưu AI vào anh chàng này, do đó, thứ đó khéo léo hơn."

"Số 2...... à mà này, tên của nó đó là gì vậy...?"

Khi Asuna rụt rè hỏi, Higa trả lời với vẻ mặt như câu trả lời là rất rõ ràng.

"«Niemom», chắc rồi."

"Thiệt... không, ý tôi là, thật vậy sao?"

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, và sau đó tiếp tục câu hỏi của cô.

"Tại sao kiểu máy đó với AI trong nó sẽ khéo léo hơn?"

"À, đó sẽ là do các cảm biến và hệ thống cân bằng sẽ gia tăng nhanh chóng hiệu suất của chúng... hoặc kiểu vậy, chúng tôi hi vọng thế."

Ngăn Higa trả lời một lần nữa, Rinko bước một bước sang một bên và nhón đầu ngón chân của cả hai bàn chân của mình vì một lý do nào đó. Dang rộng tay ra một chút, cô duy trì tư thế đó trong khi lắc lư cơ thể của mình.

"Con người chúng ta luôn luôn điều tiết toàn bộ sự cân bằng của cơ thể chúng ta cho dù chúng rất nhỏ, ngay cả khi chúng ta đang đứng yên như chúng ta vẫn thường làm, mà không có mục đích nào. Và chưa kể đến việc điều đó chủ yếu được thực hiện một cách vô thức, em thấy đấy. Chúng ta có thể giữ sự thăng bằng của mình mà không ngã xuống , nhưng còn nữa, nó không giống như tâm trí của chúng ta đang suy nghĩ, 'Mình dựa vào bên phải hơi nhiều, nên vươn ra chân phải của mình ra rút chân trái của mình về.' hoặc bất cứ điều gì tương tự. Đó là tất cả trong tâm trí của chúng ta... nói cách khác, Fluctlight của chúng ta, cái gọi là hệ thống tự động cân bằng sẽ kiểm soát cơ bắp và xương của chúng ta."

Gót chân của đôi giày thể thao của cô nhịp xuống đất và cô mỉm cười.

"«Ichiemom» được trang bị cơ cấu trợ động là bản sao của hệ thống tự động cân bằng cơ học đó và điện tử. Tuy nhiên, nội việc đi lên và xuống cầu thang từ từ như khi nãy đòi hỏi một lượng lớn các cảm biến và thiết bị cân bằng, kết hợp với một CPU hiệu suất cao, pin để chạy tất cả và một hệ thống làm mát cho nhiệt dư thừa, cộng với một khung xương vững chắc để hỗ trợ trọng lượng của tất cả những thứ đó. Đó là lý do tại sao Ichiemom không thể trở nên khéo léo hơn."

"Tuy nhiên, đây là cách gần với con người hơn khi cô nhìn vào những thứ này từ 10 năm trước."

Chuyển sang Higa, người lao vào cuộc trò chuyện với một nụ cười gượng, Asuna gật đầu chậm.

"Nói cách khác... nếu tâm trí của nó không phải là một CPU thông thường, mà là một Fluctlight Nhân Tạo, việc tự động cân bằng sẽ có hiệu suất giống như một con người, vì vậy..."

"Phải, hoàn toàn là như thế. Chúng ta có thể giảm số lượng các cơ cấu trợ động, ngay cả khi chỉ một cái, bộ khung sẽ sẽ trở nên nhẹ hơn và số lượng các thiết bị truyền động cũng sẽ giảm lại, tạo ra một cơ thể có hình dạng con người gần như hoàn hảo... đó sẽ là điều tốt đẹp nếu xảy ra, nhưng điều này thì, chỉ là sự đánh giá riêng của tôi. Tôi đã nói điều này vào lúc trước, nhưng «Niemom» tại bộ phận phát triển trông khá giống con người nếu cô chỉ nhìn vào hình dáng của nó."

"Nếu cậu có kế hoạch để khoe khoang về nó nhiều như thế, tôi sẽ khuyên cậu nên nhanh lên và khoe nó cho..."

Rinko đột nhiên im lặng sau khi cô bắt đầu nói. Sau khi suy nghĩ sâu sắc với một cái cau mày, cô tiếp tục với giọng nhỏ hơn một bậc.

"... Higa–kun. «Niemom» đó vẫn không có khả năng tự đi bộ, phải không?"

"Hể? Phải, thì, tất nhiên rồi. Có một CPU trên nó, nhưng các chương trình kiểm soát quan trọng thì hoàn toàn trống trơn. Bên cạnh đó, ngay cả khi chương trình tương tự như «Ichiemom» được nạp vào, «Niemom» sẽ ngã xuống ở bước thứ ba do hệ thống cảm biến đó, chắc là như thế."

"...... Tôi hiểu rồi..."

Rinko nhẹ nhàng gật đầu và hít một hơi thật sâu, có lẽ là do tâm trạng thay đổi, sau đó nhìn vào Asuna.

"Asuna–san, em sẽ ăn sáng bây giờ chứ?"

"À, có."

"Vậy thì, chúng ta hãy cùng đi vào phòng ăn thôi. Có vẻ Higa–kun sẽ ăn ở đây cùng với «Ichiemom»."

Cô nghĩ rằng nó chắc chắn là một trò đùa, nhưng Higa lôi ra một thanh đồ ăn từ trong túi quần của mình và vẫy nó về phía trái và phải với một câu "Cứ đi đi". Nhẹ nhàng cúi đầu với một nửa là sự ngạc nhiên, một nửa là lòng biết ơn, Asuna bắt đầu đi theo sau Rinko.

Hướng tới phòng lưu trữ STL một lần cuối, đôi môi của cô chỉ đơn thuần cử động: "Gặp lại anh sau."

Ra khỏi lối đi từ phòng điều khiển phụ, vài bóng người đang tiến lại từ hướng thang máy. Hai người đàn ông, cả hai mặc một chiếc áo choàng trắng trên áo thun. Họ có thể là hai trong hơn 10 nhân viên của Rath, nhưng cô vẫn không biết tất cả tên của họ. Họ vẫn coi Asuna như là trợ lý Rinko, người mà lúc đầu cô đã hóa trang như thế.

Theo sau Rinko, Asuna nhanh chóng chào họ khi hai người bọn họ đi ngang qua, trước khi cô cảm thấy một cái gì đó và chuyển tầm nhìn của mình sang một bên. Với mái tóc dài của họ ở phía sau và khuôn mặt không cạo râu, cô không thể nhớ là đã nhìn thấy những người đàn ông này trước đây—Tuy nhiên, một cái gì đó bị mắc kẹt sâu trong tâm trí cô. Nếu chỗ này là Aincrad, mặc dù cô sẽ không đi xa đến mức rút thanh liễu kiếm của mình, cảm giác này sẽ khiến cô nắm chặt lấy cán của nó bằng ngón tay của mình...

"Sao thế, Asuna–san?"

Rinko nói bằng một giọng nhỏ và Asuna cuối cùng cũng nhận thấy là cô đang đứng yên. Những nhân viên nam đã đi xa hơn về phía phòng điều khiển phụ với tiếng giày của họ.

"... Không, không có gì đâu."

Ngay cả sau khi cô trả lời và bắt đầu bước đi, Asuna cố gắng tìm kiếm nguồn gốc của cảm giác lạ lùng này trong một thời gian. Nhưng tựa như tâm trí của cô trôi dạt từ điều này đến điều khác, cảm giác đó phai nhạt dần và biến mất.
___Hết Chương___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro