Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế nhưng, như Kirito đã nói, nếu Raios và Humbert nghĩ rằng «có thể làm bất cứ việc gì miễn là không động chạm đến Danh Mục Cấm Kỵ»... rốt cuộc thì liệu chúng có miễn cưỡng tuân theo bộ luật tuyệt đối đã được thiết lập tự thuở khai sinh thế giới theo như lời Giáo Hội Chân Lý hay không? Liệu chúng có nghĩ rằng Danh Mục Cấm Kỵ là một vật cản trở trong tâm trí chúng...?

Cho dù là Raios và cộng sự của hắn thì chuyện đó cũng không thể nào xảy ra được. Ngay cả việc nghi ngờ Danh Mục Cấm Kỵ đã là không thể tha thứ được, nó là sự thật quyết định mà cả hoàng đế cũng phải tuân theo, là luật lệ tối thượng.

Eugeo vừa nhìn lên trần nhà nhuộm màu xanh lam bởi ánh trăng nhạt nhòa vừa cắn môi. Nếu suy nghĩ đó mà được phép tồn tại thì rốt cuộc ngày hôm ấy cậu đã bảo vệ cái gì và vì điều gì, cậu đã trưng mắt nhìn mà không cất nổi một bước khi Hiệp Sĩ Hợp Nhất đưa Alice đi, và suốt 6 năm sau đó ngày qua ngày cậu chỉ biết đốn Gigas Cedar tuân thủ theo luật lệ.

Tròng mắt phải cậu hơi nhói lên râm ran. Eugeo buộc hai mí mắt mình phải nhắm chặt lại, bỏ đi những suy nghĩ hỗn độn của mình và cơ thể cậu chìm vào giấc ngủ sâu đầy mơ hồ.

Một hàng rào sắt cao bao quanh khuôn viên Học Viện Kiếm Thuật và một khu rừng rậm rạp chiếm 30% diện tích của nó. Những rặng cây già có rêu vàng mọc bên trên, rồi ánh nắng xen qua những tán cây đu đưa và chấm lốm đốm xuống những bụi cỏ xanh um gợi cho cậu khu rừng quê nhà, nhưng bởi vì Trung Centoria nằm xa về phía nam Rulid nên có rất nhiều loài động vật nhỏ sống ở đây. Có một vài loài cậu chưa từng trông thấy ở vùng phía bắc, chẳng hạn như những con cáo nhỏ xíu hay những con rắn dài và thon có màu xanh lam đang tắm nắng ở khắp nơi, chúng thu hút ánh mắt của cậu mặc dù cậu đã đến đây được hơn một năm.

"Eugeo–senpai, anh có nghe không vậy?"

Bỗng nhiên nghe thấy giọng nói đó phát ra từ phía bên cạnh, Eugeo luống cuống quay người lại.

"Xin lỗi, xin lỗi, anh đang nghe đây... Thế, có chuyện gì vậy?"

"Anh có nghe gì đâu!"

Cô gái đang vừa lắc mái tóc màu táo chín vừa phản đối là người phục vụ Eugeo với tư cách một học viên hầu cận, Tiezé Shtolienen. Cậu vừa né tránh đôi mắt có màu tương tự với mái tóc của cô vừa cố suy nghĩ một cái cớ.

"Ừ–Ừm, khu rừng đẹp quá nên anh... quanh đây cũng có nhiều động vật hiếm thấy nữa..."

"Hiếm?"

Tiezé nhìn theo ánh mắt Eugeo và nhún vai ra vẻ thờ ơ.

"Ế, chỉ là cáo kintobi thôi mà? Trên cây mọc quanh các quận cũng có đầy bọn chúng."

"Hê... Nói mới nhớ, em sinh ra ở vùng trung tâm mà nhỉ, Tiezé. Nhà em ở gần đây không?"

"Nhà em ở quận 8, nên chỗ đó cách khá xa Học Viện ở quận 5 này."

"Vậy hả... nn, ể?"

Eugeo quay người lại lần nữa để nhìn Tiezé đang rảo bước bên cạnh. Bộ đồng phục dành cho học viên sơ cấp mà cậu từng mặc và cho rằng có hơi tẻ nhạt, khi được một cô gái mang vào trông lại tao nhã đến không ngờ. Cũng chẳng trách, nếu họ không phải là học viên cùng trường thì với xuất thân nhà nông của mình, Eugeo sẽ chẳng bao giờ có cơ hội được nói chuyện với Tiezé.

"Ừm, Tiezé, em xuất thân từ gia đình quý tộc nhỉ? Anh tưởng các gia đình quý tộc sống tập trung ở quận 3 và 4 mà..."

Khi cậu hỏi có phần nhún nhường, Tiezé cúi đầu tỏ vẻ xấu hổ và gật nhẹ trước khi lắc đầu không thôi.

"Cha em chỉ là quý tộc Lục Phẩm... nhưng là quý tộc cấp thấp cũng có điểm tốt của nó. Chỉ các gia đình quý tộc Tứ Phẩm trở lên mới được phép sống ở các con đường nằm gần Chính Quyền Đế Quốc và quyền lợi của quý tộc Ngũ Phẩm và Lục Phẩm bị hạn chế về nhiều mặt. Cha em vẫn thường nói: "Làm dân thường thoải mái hơn nhiều, có thể nói gì tùy thích mà không phải lo sợ các quý tộc có quyền phán xét cấp cao hơn"... a, em–em xin lỗi, em chỉ..."

Dường như đang nghĩ rằng cô đã nói chuyện một cách thiếu lễ độ với Eugeo, một người có dòng dõi thường dân, Tiezé vừa cất bước vừa cúi gằm mặt.

"Không cần để ý tới chuyện đó. Quan trọng hơn là... về cái quyền phán xét ấy, chẳng phải mọi quý tộc đều có sao?"

Eugeo vừa nhớ lại Hiến Pháp Đế Quốc mà năm trước cậu học vừa hỏi và lập tức nghe thấy câu trả lời "Không hề đâu ạ!" lớn tiếng.

"Quyền phán xét chỉ được ban cho quý tộc Tứ Phẩm trở lên, mặt khác quý tộc Ngũ Phẩm trở xuống lại trở thành mục tiêu cho những lời phán xét của quý tộc cấp cao hơn. Cha em làm thư ký ở Chính Quyền, nhưng dường như có rất nhiều quý tộc Ngũ Phẩm và Lục Phẩm làm việc ở Đế Thành và các văn phòng công bị kết án vì xúc phạm quý tộc cấp cao hơn... Nói vậy nhưng đó là chuyện giữa người lớn với nhau nên đa phần không phải là hình phạt về thể xác mà là trừ lương và những việc tương tự."

"R–Ra là vậy... thế giới của quý tộc cũng phức tạp thật nhỉ..."

Liếc nhìn Eugeo đang mở to mắt, hai má nàng Học viên Sơ cấp có mái tóc đỏ hơi ửng lên chẳng hiểu vì lý do gì, cô nói nhanh.

"Như–Như em vừa nói... một người như em, con gái của một quý tộc Lục Phẩm, chỉ là quý tộc trên danh nghĩa, đời sống của chúng em không khác mấy với dân thường."

"H–Hừm..."

Eugeo vừa đáp một tiếng mơ hồ chẳng phải đồng ý chẳng phải không đồng ý, Eugeo lại nghĩ ngợi về hệ thống của Đế Quốc một lần nữa.

«Hiến Pháp Đế Quốc» do Chính Quyền Đế Quốc ban bố đã thiết lập nên chế độ xã hội của Bắc Đế Quốc Norlangarth. Thế nhưng bởi vì mọi tội lỗi và hình phạt riêng của chúng đều đã có trong bộ luật cao cấp hơn là Danh Mục Cấm Kỵ, đa phần Hiến Pháp Đế Quốc là những quy tắc liên quan đến chế độ phân cấp của nhân dân. Nói cách khác là quyền của quý tộc và quyền của dân thường.

Có một bận khi cậu còn là Học viên Sơ cấp, một học viên tóc đen nọ đã đặt câu hỏi với ông thầy giáo già dạy môn Luật (tuy rằng các môn khác chỉ có «Thần Thuật» và «Lịch Sử»). "Thưa thầy, vì sao Đế Quốc lại có quý tộc và thường dân?" – cậu học viên hỏi.

Người thầy vốn là quý tộc cấp thấp chết lặng một lúc, trước khi trả lời bằng giọng nghiêm nghị.

—Theo như lời tiên tri từ xa xưa của Giáo Hội Chân Lý, sẽ có một ngày đội quân bóng tối xâm lăng bằng vũ lực từ bốn con đường tại Dãy Núi Tận Cùng... «Hang Động Phía Bắc», «Hẻm Núi Phía Tây», «Hành Lang Phía Nam» và «Cổng Lớn Phía Đông». Để tiêu diệt những kẻ nửa người man rợ đó, tất cả những ai có Thiên Chức là hiệp sĩ hoặc vệ binh của bốn Đế Quốc phải chiến đấu dưới danh nghĩa «Quân Đội Nhân Giới». Để lãnh đạo Quân Đội Nhân Giới khi thời khắc đó điểm, quý tộc phải tôi luyện kiếm pháp, học tập Thần Thuật và tu dưỡng thể xác và tinh thần của mình.

Nghe vậy, Eugeo thực lòng cảm phục mặc dù đồng thời cậu cũng cảm thấy khó hiểu.

2 năm trước, cùng với Kirito, Eugeo đã chiến đấu với một toán goblin xâm nhập từ Vùng Đất Bóng tối ở «Hang Động Phía Bắc» mà ông thầy giáo già nhắc tới. Đáng tiếc rằng cậu giữa trận chiến thì cậu bị bất tỉnh vì đòn tấn công của thủ lĩnh goblin, nhưng diện mạo đáng sợ và giọng nói thô tục, hung tợn của đám nửa người vẫn còn sống động trong ký ức của cậu. Sau khi bàn với Kirito, họ quyết định rằng ở Học Viện họ sẽ không nói một từ nào về trận chiến đó, nhưng nếu kể chi tiết câu chuyện thì hẳn phân nửa học viên nữ sẽ ngất xỉu.

Tất nhiên là Eugeo không muốn trải qua chuyện đó một lần nào nữa. Thế nên cậu thực lòng rất ấn tượng rằng giới quý tộc sẽ ra tiền tuyến để chiến đấu với đám goblin đáng sợ đó, cũng như với loài orc và orge vốn được đồn đại rằng còn đồ sộ và hung bạo hơn chúng nhiều.

Nhưng mặt khác. Đã hơn 380 năm kể từ khi Thần Sáng Tạo Stacia tạo ra loài người. Suốt thời gian đó, chưa một lần đội quân bóng tối xâm lược với số lượng lớn thành công. Nói cách khác, bốn Đế Quốc, nhất là những quý tộc cấp cao, vẫn luôn được miễn lao động chân tay hàng ngày, sống trong những điền trang rộng lớn và sử dụng quyền phán xét với quý tốc cấp thấp hơn để chuẩn bị cho kẻ thù mà họ chưa một lần tận mắt nhìn thấy—mà chẳng hề biết kẻ thù đó sẽ tới vào lúc nào...

Dường như có thể nhìn thấu tâm can Eugeo, Tiezé đang rảo bước bên cạnh cậu nhẹ thở dài và nói.

"... Sở dĩ vì vậy mà cha em muốn đứa con lớn nhất được ban tước quý tộc Tứ Phẩm chí ít cũng để không phải chịu phán xét trước khi kế tục gia đình, vì lý do đó mà em vào Học Viện này. Nếu em được chọn làm đại diện của Học Viện và giành được vị trí tốt trong Giải Đấu Kiếm Thuật Đế Quốc thì mục tiêu đó sẽ không phải quá xa vời... Ừm, nhưng với người đứng thứ mười một trong kết quả kiểm tra đầu vào như em thì chắc có cố mấy cũng chỉ là viễn vông thôi."

Eugeo cảm thấy cô gái trẻ đang thoáng lè lưỡi và mỉm cười thật quá rực rỡ nên cậu hơi nheo mắt lại.

So với cậu, kẻ vào Học Viện với lý do cá nhân là gặp lại người bạn thơ ấu trước kia bị đưa đến Giáo Hội, cậu thấy rằng tinh thần học kiếm thuật để làm rạng danh gia đình của Tiezé chính là lòng tự trọng đích thực của giới quý tộc.

"Không đâu... Tiezé, em rất tuyệt vời. Để làm cha em vui lòng, em đã vô cùng nỗ lực và vào được nhóm 12 tân học viên giỏi nhất."

Vào lúc cậu nghiêm túc nói những lời này, một lời đáp the thẻ lập tức nối theo.

"Kh–Không hề đâu ạ!... Em chỉ gặp may là chủ đề của phần biểu diễn kiếm thuật là phái sở trường của em mà thôi. Em đạt được trình độ này chẳng qua là nhờ học kiếm với cha em từ năm ba tuổi, nên anh mới tuyệt vời hơn nhiều, Eugeo–senpai. Lấy được thư giới thiệu từ một đội vệ binh rất khó vậy mà anh dễ dàng làm được và thậm chí còn trở thành Kiếm sĩ Tập sự Tinh anh đứng thứ năm. Em cảm thấy hết sức vinh dự khi được làm hầu cận của anh, Eugeo–senpai."

"Kh–Không, đấy là..."

Eugeo cúi đầu và vò rối tóc trán bằng tay phải, nhưng cậu chợt nhận ra rằng hành động ấy giống hệt như Kirito đáng lẽ đang theo phía sau và cậu vội vàng hạ tay xuống.

Tiezé bảo là "vinh dự", nhưng thực ra, nếu nói cho dễ nghe thì lý do cô trở thành hầu cận của Eugeo và Ronye trở thành hầu cận của Kirito chẳng qua là nhờ có sự dẫn dắt của Thần Stacia, hay nói thẳng ra là hoàn toàn tình cờ.

Cơ chế chọn hầu cận là 12 học viên vừa trở thành tân Kiếm sĩ Tập sự Tinh anh sẽ theo thứ hạng của mình lần lượt chọn ra một người trong số 12 tân học viên đứng đầu. Tức là năm nay, người đầu tiên là Trưởng Kiếm sĩ Raios chọn ra một người, rồi người đứng thứ hai là Humbert chọn ra một người khác, còn Eugeo và Kirito đáng ra phải chọn thứ năm và thứ sáu. Thế nhưng sau khi bàn chuyện này với cộng sự của cậu, hai người quyết định chuyển lượt của mình ra sau cùng. Như vậy, hai tân học viên không được 10 người kia chọn sẽ trở thành hầu cận của họ.

Kết quả là hai tấm thẻ gỗ mà Eugeo và Kirito nhận được có tên của Tiezé và Ronye. Họ đã hơi á khẩu khi biết cả hai đều là học viên nữ—thậm chí Kirito còn có một vẻ mặt phức tạp—nhưng mà Eugeo nghĩ rằng đó là điều tốt. Dù sao thì cái lý do đầy bất công mà 10 người kia không chọn Tiezé và Ronye chính là vì trong 12 người, chỉ có hai cô là xuất thân từ gia đình quý tộc Lục Phẩm.

Tiezé và Ronye hiển nhiên không hề biết sự thật về cuộc lựa chọn và cũng không cần phải nói cho họ biết làm gì. Eugeo thấy rằng thật may mắn là họ đã trở thành hầu cận của hai người và Kirito nhất định cũng... chắc là cũng cảm thấy thế.

Thế là sau khi hắng giọng một cái, Eugeo đổi chủ đề sang kinh nghiệm cá nhân của cậu.

"... Về phần anh thì bài kiểm tra đầu vào chẳng nhẹ nhàng chút nào, ngược lại anh đã rất lo sợ. Anh đã đỗ và năm nay trở thành Kiếm sĩ Tập sự như thế này một nửa là nhờ Kirito đã dạy cho anh nhiều điều..."

Khi cậu nói như vậy, Tiezé mở to đôi mắt có màu lá nhuộm sắc đỏ của mùa thu, và ồ lên.

"Ế!? Vậy hóa ra Kirito–senpai mạnh hơn Eugeo–senpai sao?"

"...... Em hỏi như vậy thì anh đành phải thừa nhận thôi..."

Trong khi Tiezé cười khúc khích, cậu liếc một cái ra phía sau. Cậu chỉ thấy lo rằng không biết cộng sự của cậu có đối xử tốt với hầu cận của mình không, nhưng cậu có thể nghe loáng thoáng lời Kirito nói với giọng trôi chảy đến không ngờ.

"... Vậy nên, anh tin rằng chỉ có hai cách mà em phải tập để đón một nhát chém từ tư thế cao của phái Thượng Norkia. Hoặc là từ ngay phía trên hoặc là chéo góc trên bên phải... mọi hướng khác đều cần thêm một bước nữa, nên kể cả khi thấy nó, em vẫn sẽ có đủ thời gian để phản ứng. Còn về việc làm sao để biết nó đến từ ngay phía trên hoặc góc trên bên phải..."

—Ừm, bỏ qua nội dung thì có vẻ Ronye cũng đang chăm chú lắng nghe.

Vừa quay người lại về phía chính diện vừa nở nụ cười gượng gạo, một suy nghĩ bỗng nảy ra trong đầu Eugeo.

Mục đích học kiếm của Eugeo là gặp lại Alice, còn của Tiezé và Ronye hẳn là để làm rạng danh gia đình. Và lần nào hỏi Kirito cũng bảo mục đích của cậu ấy cũng giống như Eugeo.

Đương nhiên cậu không hề nghi ngờ tình bạn của họ, nhưng đôi khi cậu lại có một linh cảm. Kirito không tu luyện kiếm thuật để đạt được một điều gì cả, mà có lẽ mục đích của cậu ấy chỉ là trở nên tinh thông kiếm đạo. Dường điều đó liên quan mật thiết với con người mang tên Kirito và loại kiếm thuật mang tên phái Aincrad. Cậu có thể tin cả hai vốn là một sự tồn tại duy nhất.

Cho đến giờ, Eugeo chỉ nghĩ rằng Raios và Humbert sẽ làm đối thủ của cậu trong các trận đấu chính thức tổ chức vào tháng sau. Nhưng nghĩ kĩ thì, tùy theo kết quả của các trận đấu, hoàn toàn có khả năng cậu không gặp phải hai tên đó mà gặp phải cộng sự và cũng là người cố vấn của cậu, Kirito.

Đương nhiên là cậu không hề có tự tin giành chiến thắng. Nhưng trước đó, cậu còn không tài nào tưởng tượng nổi cảnh cậu phải nghiêm túc đọ kiếm với Kirito. Rốt cuộc cậu sẽ cần quyết tâm cao đến mức nào mới dám cầm kiếm và xuất chiêu được đây...

"A, ở bờ hồ đó được không?"

Bỗng Tiezé đưa tay thẳng về phía chính diện, kéo Eugeo ra khỏi sự trầm ngâm. Dõi mắt theo ngón tay trắng nõn mảnh khảnh đang chỉ về phía trước, cậu nhìn thấy bờ của một cái hồ đẹp có cỏ ngắn mọc rậm rạp bên trên, quả thực là một nơi lý tưởng để ăn bữa trưa.

"Ừ, chỗ đó được đấy.—Này, Kirito, Ronye! Mình ăn trưa ở bờ hồ đó nhé!"

Lúc Eugeo quay người lại và kêu to, người bạn thân nhất của cậu nở nụ cười bình thản mọi khi và nhẹ giơ tay lên.

Bốn người họ trải tấm vải lớn mà họ mang theo lên trên cỏ và ngồi xuống thành vòng tròn.

"Aah... Đói quá đi mất..."

Kirito ấn bụng một cách cường điệu còn hai cô gái vừa khúc khích cười vừa mở hai chiếc giỏ mây mà họ mang theo và nhanh chóng dọn thức ăn ra.

"Ừm, vì đây là do tụi em tự làm nên không biết có hợp khẩu vị của hai anh không..."

Cậu gần như không cảm thấy chút căng thẳng mọi khi ở cô bé Học viên Sơ cấp Ronye Arabel khi cô vừa ngại ngùng nói thêm vừa sắp xếp đĩa. Nếu cô mà biết rằng tay Kiếm sĩ Tập sự Tinh anh vận đồ đen từ đầu đến chân không phải bao giờ cũng ủ rũ như buổi đi chơi hôm nay thì sẽ chẳng mấy mà cô quen với người cố vấn của mình.

Trong hai chiếc giỏ mây là một thực đơn vô cùng sang trọng, gồm có thịt, cá xắt lát, bánh mì trắng kẹp pho mát, gà rán tẩm gia vị và một cái bánh đầy nhóc trái cây khô và quả mọng.

Tiezé kiểm tra Sinh Mệnh của các món ăn trong lúc Ronye đọc lời cầu nguyện trước bữa ăn, rồi mọi người cùng đồng thanh "Awai Admina"—và ngay sau đó Kirito là người đầu tiên với tay lấy thức ăn. Ném một miếng thịt rán to vào miệng, cậu nhắm mắt lại nhai một lúc rồi nói cứ như một nhà phê bình.

"Ngon tuyệt. Hương vị không thua kém thức ăn ở tiệm Con Hươu Nhảy chút nào đâu, Ronye–kun, Tiezé–kun."

"Oa, thật ạ?!"

Hai cô gái bừng mặt lên nói, nhìn nhau và cười vui vẻ. Eugeo cũng thản nhiên đưa tay lấy thức ăn rồi cắn một chiếc bánh kẹp cá hun khói và thảo mộc.

Khác với đồ ăn trưa mà ngày xưa Alice từng mang cho cậu mỗi ngày khi cậu còn một mình vung rìu trong rừng, chiếc bánh được quết nhiều bơ trắng mang đậm hương vị thị thành. Khi vừa đến thủ đô cậu vẫn chưa quen với những món cao lương mỹ vị như vậy, nhưng bây giờ cậu đã có thẳng thắn mà cho rằng chúng rất ngon miệng. Eugeo vừa tự hỏi rằng thế có phải là cậu đã quen với chúng rồi hay không vừa gật đầu với Tiezé.

"Ừ, ngon lắm. Nhưng tìm nhiều nguyên liệu thế này chắc mệt lắm nhỉ?"

"A... ừm, thật ra là..."

Tiezé lại quay về phía Ronye và Ronye trả lời đầy khiêm tốn.

"Anh biết đấy, vì Học viên Sơ cấp chỉ được phép ra ngoài vào ngày nghỉ thôi nên hôm qua tụi em đã nhờ Kirito–senpai mua chúng ở chợ trung tâm sau khi tan trường. Lúc đó Eugeo–senpai đã tới thư viện rồi, nên..."

"Ế, thì... thì ra là vậy sao."

Cậu ngẩn người nhìn Kirito đang ăn lấy ăn để.

"Các em mà hỏi thì anh đi chung liền... Mà nếu các cậu đã thân đến vậy rồi thì còn bỏ chạy làm gì hả! Tớ khổ đến vậy vì cái gì chứ..."

Sức lực của cậu như bị rút đi, thấy hơi hơi bực mình, Eugeo chộp lấy miếng bánh trái cây lớn nhất và cắn nó.

"A, miếng đó tớ nhắm trước mà... Ừm, nói sao đây, tớ nghĩ tớ mới là người phải lo lắng thái quá về cậu ấy chứ, Kiếm sĩ Tập sự Eugeo–dono."

"Hừ, ai thèm cậu lo chứ..."

Sau khi trừng mắt nhìn Kirito đang cười xếch mang tai, cậu quay sang Ronye và Tiezé đang chớp mắt đầy ngạc nhiên và vô ý nói với giọng cằn nhằn.

"Tên này trước giờ toàn như thế. Hồi tụi anh vào Đội Vệ Binh Zakkaria và lên đường đến Centoria cũng vậy, ban đầu người ta đều cho rằng cậu ta khả nghi và đáng sợ này nọ, nhưng chẳng biết từ bao giờ bà vợ và lũ trẻ ở trang trại và nhà trọ đã mến và cho cậu ta đồ ăn vặt. Tốt nhất em nên cẩn thận không khéo sẽ thành ra như thế đấy, Ronye."

Thế nhưng có vẻ cậu đã cảnh báo quá muộn, cô Học viên Sơ cấp tóc nâu đen lắc đầu và thoáng đỏ mặt.

"Thành ra như thế ư, không đâu ạ... Kirito–senpai trông có vẻ đáng sợ nhưng em nhận ra ngay anh ấy là người tốt bụng, nên..."

"A, tất nhiên là anh cũng vậy, Eugeo–senpai."

Tiezé bổ sung thêm và Eugeo trả lời bằng một nụ cười thiếu sức sống. Cậu cắn thêm một miệng bánh nữa.

Dù vậy, cậu vẫn tiếp tục nhìn cậu cộng sự ngồi bên cạnh đang khoan khoái ngấu nghiến thức ăn và tự hỏi có cách nào xỏ xiên cậu ta được không—Bỗng lúc đó, Tiezé và Ronye ngồi thẳng dậy và mở miệng nói một cách nghiêm nghị.

"Ừm... Eugeo–senpai, Kirito–senpai. Thật ra, tụi em có một việc cần phải nhờ hai anh."

"Ư–Ừ? ...Việc gì vậy?"

Lúc Eugeo nghiêng đầu sang một bên, Tizé lắc mái tóc đỏ và cúi gằm mặt.

"Tụi em rất xin lỗi khi nhờ hai anh chuyện này, nhưng mà... thưa Kiếm sĩ Tập sự Eugeo–dono, về việc xin đổi người cố vấn mà hôm trước anh nhắc tới, nhờ anh thay mặt tụi em để nói với bộ phận quản lý của Học Viện được không ạ..."

"Sao–Sao cơ?"

Lại á khẩu thêm lần nữa, cậu cố nhớ xem có thật là cậu đã nói như vậy không và cuối cùng cũng nhớ ra. Đúng rồi, cậu nhớ mang máng là đã nói với Ronye "Nếu em muốn anh giúp em xin giáo viên cho đổi người cố vấn thì cũng không sao đâu" khi Kirito khiến cô ấy phải chờ vài ngày trước.

Thế bữa ăn sang trọng này là quà chia tay ư? Eugeo hỏi lại cho chắc chắn mà trong đầu đầy hoang mang lo sợ.

"Vậy... tức là em không muốn làm hầu cận của anh nữa...? Hay là Kirito... hay là cả hai...?"

Khi cậu nói như vậy, Ronye và Tiezé ngẩng mặt lên, biểu lộ vẻ sửng sốt và đồng thời lắc đầu quầy quậy. Tiezé ngồi bên trái Eugeo là người mở miệng nói trước và nói một cách hốt hoảng.

"Không–Không phải vậy! Không phải về tụi em đâu, làm sao có chuyện đó được. Ngược lại nhiều người còn muốn làm hầu cận cho hai anh nữa ấy chứ... à không, ý em không phải vậy, người muốn đổi là một bạn nữ khác chung phòng ký túc xá với tụi em. Tên bạn ấy là Frenica, bạn ấy rất tốt và nghiêm túc, luôn cũng cố gắng hết mình, giỏi kiếm thuật mà lại rất khiêm tốn, vậy mà..."

Vai Tiezé chùng xuống, Ronye nói tiếp thay cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro