Extra: Present (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau màn vắt chanh bỏ vỏ, ấy nhầm, vắt ** lấy "sữa" trong phòng thì mùi nó bay ra khắp phòng. Nhưng rõ ràng là chẳng có một giọt sữa nào, thứ giống sữa thì có đấy, nhưng rõ là ba bé cưng không bé nào được nếm.

Dẫu vậy, mùi ấy ấy vẫn khiến hai quả trứng "động lòng". Hai quả trứng thích thú, lăn qua lăn lại.

Đó là mùi ngọt nị, thoảng thoảng thứ mà chúng được ôm lấy và vỗ về khoảng thời gian vừa qua. 

Vân đỏ vàng của chúng sáng lên sức sống mãnh liệt. Đó hẳn là hai cậu bé vô cùng năng động, khác với chị gái có đôi phần ngọt ngào của mình.

Mới có vài ngày tuổi vậy mà khi chúng được đẩy sang một căn phòng khác đã cực kỳ bực bội va vào nhau, va vào thành giường, âm thanh sắc bén và chói tai đến mức các long tộc khác cũng phải hoài nghi xem vỏ của chúng có bị vỡ không.

Chà, có nứt đấy, cũng to, bằng cái móng tay người lớn.

Bé gái ngọt ngào ôm lấy cổ Long mẫu, bé có hơi nhớ mùi của cha lớn cha nhỏ, âm thanh hít mũi nũng nịu cứ vang bên tai long tộc già cỗi, khiến bà càng thấy yêu thương nó hơn. Bé bỗng nỉ non khóc hai tiếng, mới sinh thôi, nhưng có vẻ bé bám Jungkook lắm.

Ba bé vẫn phải đợi thôi, đợi cha lớn thỏa mãn đã.

"Em học đâu ra cách bế?"

Cả người Jimin mệt mỏi sau công cuộc cách mạng ấy, anh đưa mắt nhìn người đàn ông mới nảy còn mang nét u buồn sầu thảm, giờ lại tươi sáng như mặt trời ban trưa. Người đàn ông ôm cả bé gái và hai quả trứng vào lòng, vô cùng kinh nghiệm mà đong đưa.

Jungkook không nói gì, hắn chỉ cười khẽ.

"Học thôi."

Quạ đế yêu bé con.

Đó là điều mà ai cũng thấy.

Jimin không ngờ Jungkook còn thành thạo hơn mình. Như có nhiều điều cần suy nghĩ, anh cắn môi, cựa mình ngồi dậy trong sự kinh ngạc của quạ đế, sau đó đưa hai tay ra.

"Để anh ôm hai bé trứng nào."

Hai quả trứng nhận được "ân sủng" vội vàng ngọ nguậy, chúng lắc lư điên cuồng trong vòng tay của Jungkook, sau đó lại nhẹ nhàng và an tĩnh đến lạ kỳ khi về với vòng tay của Jimin. Trước cũng vậy mà sau này cũng vậy. Dẫu cho có là song đế tương lai, chúng vẫn trở nên ngọt ngào và dịu ngoan trước mặt cha nhỏ và cha lớn của chúng.

Có người nói rằng, song đế nếu được nuôi lớn bởi những long tộc thô bạo, chúng sẽ càng đáng sợ và tàn bạo hơn nữa. Nhưng chúng lại được nuôi dưỡng và lớn lên bởi tình yêu thương vô bờ, tâm sự nghiệp có lớn, sức mạnh có mang tính hủy diệt, sâu trong xương chúng vẫn là những đứa trẻ được nuôi dưỡng tốt.

Dẫu thế giới có đối xử với hai người cha của chúng không tốt đến thế, nhưng chúng vẫn nhận được biết bao yêu thương từ hai người họ. Cách mạng của loài lai sau này, cũng nhờ chúng mà trở nên hùng mạnh.

Tương lai của chúng được dự đoán vô cùng sáng sủa.

Còn bé gái kia, cuộc sống của bé không mấy ổn định, không thể nói quá tốt, nhưng xấu thì cũng không phải. Mang trong mình thứ nguyền rủa kéo dài, cùng thứ sức mạnh tiềm tàng, em đã lớn lên quá tốt, tốt đến nỗi thế giới đầy đau đớn này không xứng với tấm lòng của em. 

Em hệt như Jungkook vậy, là một bé con mang điềm xui rủi. Thậm chí vận mệnh của em còn tác động lên tất cả mọi người xung quanh.

Khi Jungkook nghe những lời tiên tri đó của Tử long, hắn không có cảm xúc gì quá lớn. 

Bởi Long đế đã từng nói với hắn, "Mimi cũng từng được tiên đoán vận mệnh của nó khắc với tất cả mọi người, là điềm xui của Long tộc, rằng nó không nên ở đây, nó không thuộc về nơi này."

Long đế đã thực sự buông tay Jimin. Và dù có đem Jimin trở về, anh cũng không thường xuyên về nhà, mà đi khắp nơi, bởi đâu đó trong lòng anh, vẫn canh cánh lời ấy.

Rằng anh không thuộc về Long đảo.

Jungkook không nghĩ vậy.

Chỉ là hắn không nghĩ bé con sẽ gặp điều bất trắc gì khi bản thân hắn vẫn đang còn sống. Hắn muốn hỏi Tử long kia về vận mệnh hơn. Nhưng lão lắc đầu.

"Người cũng không thể theo nó cả đời."

Jungkook không muốn nói cho Jimin, hay bất kỳ ai. Gia đình Long tộc cấp thiết muốn biết, nhưng hắn chỉ lắc đầu, từ chối đưa ra câu trả lời.

Bốn ngày đó đối với Jungkook, dài đăng đẳng như bốn mươi năm.

Jungkook nhìn bạn đời đang nâng niu hai quả trứng đen thùi lùi kia, rồi nhìn lại bé gái mình đang ẳm trên tay, phì cười.

Bởi vì chúng là con anh.

Yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Jungkook có bỏ rơi chúng không?

Không.

Hắn cúi người, đặt một nụ hôn nơi vầng trán của bé con trong lòng, thầm cầu chúc cho bé con của hắn mọi điều tốt lành.

"Jungkook à,---"

Hắn ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt lấp lánh ý cười của bạn đời.

"Anh biết em khuyết thiếu an toàn, bản thân anh cũng không phải là một người bạn đời tốt. Đôi khi chẳng biết bày tỏ như thế nào. Nhưng Jungkook, anh hy vọng em biết được, rằng với những đứa trẻ này, em có thể rõ lòng anh."

Người ấy ôm hai quả trứng bằng một tay, sau đó vươn lại một bàn tay về phía Jungkook.

Hắn nghĩ anh đã âm thầm đoán ra. Có Melbourin mách lẻo mà.

Hắn mỉm cười, sau đó nghiêng đầu đáp lại.

"Từ ngày ấy khi em khắc tên anh lên người, em đã biết điều anh từng làm cho em."

Jungkook nắm lấy tay Jimin, sau đó quàng tay, ôm cả nhà bốn người vào ngực mình.

Một nhà năm người ôm nhau.

Chúng là sợi dây liên kết bền chặt nhất, là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế ban cho họ.

Tựa như một dòng sông nhỏ dịu dàng, chảy vào và gột rửa đi những hắc ám trong quạ đế. Dẫu cho ngày đại hôn cũng không thể bằng lúc bấy giờ. Tuỳ tùng dưới bóng có thể thấy rõ, năng lượng của đại đế thậm chí còn dồi dào hơn lúc ngài tại vị.

"Chúng ta sẽ nuôi chúng thật tốt."

Jungkook thì thầm, bàn tay to lớn xoa hai quả trứng, rồi lại vỗ vỗ vào người bé con.

"Cả hai chúng ta."

Cuộc đời của chúng ta rất dài, chúng ta sẽ dùng từng ấy thời gian để hiểu nhau, để yêu nhau, để trân trọng lẫn nhau. Jungkook biết chứ, dù chẳng mấy ai đề cập, nhưng hắn ta biết khoảng cách giữa hắn và Jimin vô cùng xa, không chỉ về tuổi tác, mà còn về cách nhìn nhận cuộc sống, nhìn nhận cuộc đời hay nuôi dạy con trẻ.

Nếu bản tình cả của họ không giao hòa vào nhau, thì chỉ cần tự viết nên bản tình cả riêng là được.

Jungkook có thời gian một đời để làm điều đó, hắn sẽ làm từng bước một, thật cẩn trọng và dịu dàng.

Cựu đế đang mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Kinh thánh cũng đã từng viết rằng, "Người được khai sinh từ bằng thân xác điêu tà, sống lại và kiêu hãnh như phượng hoàng hồi sinh từ đồn tàn tro". Ai nấy đều nói rằng, đó là lúc mà Jungkook thức tỉnh sau lễ hội của Quạ đế, nhưng đó chưa phải là tất cả.

Ngọn lửa phần nào bị thời gian mài mòn bỗng rực cháy, căng tràn sự sống và kêu lên từng tiếng. Chân thân cũng đang đáp lại lời kêu gọi ấy của Jungkook, người đã bước qua một trang mới của cuộc đời, trở thành một người cha.

Ta mạnh nhất khi ta bên người.

Ta mạnh nhất khi ta bảo vệ người.

Ta với người, vĩnh viễn chẳng lìa xa.

Lời bài hát của quạ tộc vang vẳng trong không gian, hoà vào cơn gió thoảng, trở thành bản giao hưởng ngọt ngào nhất.


END.

P/S: Extra đáng lẽ sẽ kéo dài lâu hơn và sâu hơn vào cuộc sống của những đứa bé và gia đình nhỏ này, nhưng cá nhân mình nghĩ, như thế này là đã ổn rồi. Bắt đầu của một kết thúc, và kết thúc để bắt đầu.

Symphony của chàng phù thuỷ đến từ Long tộc và Quạ đế đã đi cuối chặng đường, nhưng hy vọng dư âm của nó sẽ mãi vẹn nguyên.

Cám ơn các bạn đã đọc đến đây và yêu thích đứa con này của mình, chúc các bạn một ngày tốt lành ^^

17.09.2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro