0

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm RIIZE có mặt tại địa điểm ghi hình cho tập mới của show thực tế, tuyết đã rơi dày đặc.

Hướng dẫn viên đi đầu hồ hởi giới thiệu, sẽ không ai tin bạn biết trượt tuyết nếu bạn nói mình chưa từng tới Muju.

"Đúng là như vậy, nơi các bạn đang đặt chân tới là một trong các điểm đến nổi tiếng của những người đam mê bộ môn này. Muju không chỉ sở hữu vô số những con dốc dài và các khúc cua lắt léo, mà đây còn là chi nhánh đầu tiên được đầu tư xây dựng bình nguyên tuyết nhân tạo phù hợp với những người chơi chuyên nghiệp lâu năm, cùng với hệ thống sườn thoải do chính tay các kĩ sư nước ngoài thiết kế cho các newbie đang tập tành đứng ván. Khu trượt tuyết Muju chất lượng hàng đầu Hàn Quốc với địa hình đắt giá, đảm bảo sẽ đem lại nhiều trải nghiệm và cảm giác mới mẻ cho cả những ai đã quen thuộc với môn thể thao này."

Nói gì không hiểu.

Song Eunseok trực tiếp bỏ qua lời hướng dẫn viên, vui vẻ hihi haha cùng Lee Sohee nhảy lên cáp treo đầu tiên, vừa đi vừa hù nhau ném tuyết.

Jung Sungchan ù ù cạc cạc nghe hướng dẫn viên quảng cáo một tràng mà chữ được chữ mất, quét ánh mắt âm thầm đánh giá. Đúng như lời mô tả, khu này dốc đứng, khúc cua gấp, đã vậy còn có nhiều tuyến dốc phụ và mỏm đá, đang trong giai đoạn trùng tu địa hình nên không dễ di chuyển, cơ sở vật chất nhìn chung vẫn ổn nhưng có vẻ đã được sử dụng qua nhiều năm rồi chưa được thay mới lại. Hắn không biết tổ biên kịch có tìm hiểu kĩ địa điểm trước khi chốt kịch bản không, nhưng e rằng việc ghi hình sáng mai sẽ có chút vất vả.

Nhưng các thành viên không có vẻ gì lấn cấn, chắc do chẳng ai có kinh nghiệm nên nhìn không ra.

"Thấy chỗ này thế nào?"

Cả nhóm ngồi tháp treo lên đỉnh dốc, Sungchan ngoái đầu hỏi với theo Eunseok đang nhìn ngang ngó dọc sau lưng mình.

"Thích lắm."

Ngay cả người đã từng đi ski nhiều lần cũng không nhận thấy khu trượt tuyết này có gì lạ, còn đang rất vui vẻ không ngừng ba hoa chích choè với Sohee bên cạnh. Sungchan âm thầm gãi mũi, thấy thái độ của Eunseok như vậy trong lòng yên tâm hẳn, ngay lập tức tự cho rằng bản thân cả nghĩ rồi, có lẽ nơi này không có gì sai thật.


-

Càng lên cao mưa càng thưa bớt. Eunseok nhảy xuống khỏi cáp treo, phủi vài hạt tuyết đọng trên tóc, chờ khi mọi người lần lượt xuống khỏi mới tiến đến cạnh Sungchan thì thầm.

"Trưa mai bắt đầu ghi hình, hôm nay cậu muốn thử chơi trước không?"

Trong nhóm chỉ có Eunseok và Sungchan là hai người đã từng trượt tuyết, do thường xuyên chơi nên kĩ năng tạm coi là khá. Chung sở thích là vậy nhưng lại chưa bao giờ có dịp cùng nhau thử, nên khi biết lịch trình ghi hình sắp tới là skiing, dù Eunseok hay Sungchan đều không giấu được háo hức.

Jung Sungchan nghe lời rủ rê ngay lập tức gật đầu. Hắn tự thấy hai đứa lấy lý do trải nghiệm địa hình cho buổi quay sáng mai cũng không sao, coi như tranh thủ xả hơi giữa lịch trình căng thẳng, chắc sẽ không đến mức anh quản lý không cho phép cả hai tách nhóm đi riêng. Hơn nữa đây còn là lần đầu được trượt tuyết cùng Eunseok, loại đề nghị hấp dẫn này nếu bị cấm Sungchan vẫn liều lĩnh muốn làm.

Mà chính Sungchan cũng không biết Eunseok cũng muốn trượt tuyết riêng với hắn, thậm chí là đã chờ từ rất lâu.

Đúng như dự đoán, buổi đi chơi riêng thành công được thông qua. Trợ lý mới ngại ngùng nhận nhiệm vụ hộ tống hai cậu idol ham chơi đến khu trượt tuyết đêm rồi ngoan ngoãn chờ trong quán cà phê ở cổng ra vào. Ngay cả giúp hai hoàng tử thuê đồ mặc đồ cũng không cần làm, im lặng ngồi nhìn họ cài quai đội mũ cho nhau.

Đồ bảo hộ bọc quanh gối khiến những bước chân của Eunseok có chút nặng nề. Đi được vài bước Sungchan lại ở phía sau giúp cậu nâng balo lên cho dễ đi, sau đó đùa giỡn thả phịch nó xuống làm Eunseok suýt mất đà vì nặng. Mỗi lần như vậy tiếng cười giòn tan của hắn lại văng vẳng bên tai. Phải đến lần thứ năm Eunseok mới theo thói quen chu môi phồng má, im lặng đổi chiều balo lên trước ngực để Sungchan không quậy nữa, ngồi trên cáp treo ôm nó khư khư.

"Đẹp nhỉ?" Sungchan sáp tới, chỉ cho Eunseok xem ngồi từ đây nhìn ra xa có thể thấy núi Deokyu. "Nhìn kìa, cậu ngẩng mặt lên ngắm núi đi."

Ngọn núi tuyết ở nơi xa xăm chỉ như một bát đá bào khổng lồ trước khi đổ siro, Eunseok chẳng thấy có gì đáng ngắm. Nhìn khung cảnh khu trượt tuyết Muju về đêm biến đổi thế nào còn thú vị hơn, mang lại cảm giác trái ngược hoàn toàn với ban ngày. Đồi tuyết vào buổi sáng đông đúc nhưng yên ả, khách tham quan trượt là là chậm rãi, có người còn dừng giữa đường đùa giỡn, bốc từng nắm tuyết ném nhau trắng trời. Đổi lại không gian khi mặt trời lặn đã vơi đi nhiều ồn ã, ngồi trên cáp treo chỉ nghe tiếng người ta xé gió lao vút đi.

Từ đỉnh dốc nhìn xuống thấy được đường trượt hun hút. Tối nay tuyết rơi dày hơn làm tầm nhìn xa bị rút ngắn lại, kể cả những ngọn đèn sáng choang hoạt động hết công suất được trang bị bên hai sườn dốc cũng không chiếu nổi đến điểm nhìn cách xa 500m.

Song Eunseok không vì cảnh vật trước mắt mà rùng mình. Diện tích khu trượt tuyết vô cùng rộng, lượt người tới đây vào ban đêm dù đông đúc cũng không bằng được ban ngày, kiếm một chỗ vắng chẳng phải việc gì quá khó. Cậu đã nghiền ngẫm bản đồ cả chiều, nhớ lại vùng bình nguyên nhân tạo mình khoanh trên giấy rồi quan sát một vòng xác định lối di chuyển tới đó.

Khu bình nguyên mới đi vào hoạt động nên không nhiều người ghé tới, được cố ý xây sát bìa rừng để tạo nhiều dốc đứng hơn, vừa rộng rãi lại ít người. Eunseok hết giải thích đến trình bày lý do vì sao Sungchan nên cùng mình đến đó trượt tuyết, xong xuôi im lặng đứng chờ xem liệu cậu bạn có gì muốn hỏi.

Vậy mà Jung Sungchan chẳng thắc mắc lấy một lời.

Hắn gạt xuống ô kính bảo hộ trên mũ của Eunseok che đi đôi mắt tròn, nhún vai đùa.

"Sao tự dưng nói nhiều thế cơ. Trượt ở đâu hay thế nào đều được mà, tớ theo cậu."

Tiếng gậy cầm tay cắm xuống nền tuyết vang đến phập một tiếng, Eunseok khuỵu gối, lấy đà bắt đầu trượt về phía trước. Sungchan để cậu đi một đoạn dẫn đường mới thong thả lao theo, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp, cùng nhau hướng về phía bình nguyên phủ trắng.

Đệm mũ che kín hai bên tai vẫn không át được tiếng gió. Eunseok bán sống bán chết cắm đầu trượt, men theo lối trekking dẫn vào đường mòn cuối bình nguyên rồi tiếp tục đổ người lao thẳng, mải miết như thể chẳng biết rốt cuộc đâu là đích đến.

"Tới cuối đường rồi. Dừng lại nghỉ chút đi."

Xung quanh chỉ còn lác đác vài ba người đi theo hướng ngược lại, Sungchan xoay giày ngáng tuyết cho ván ngừng trôi, âm thanh phát ra bị mũ bảo hộ làm cho nghèn nghẹt. Hắn đưa tay kéo Eunseok ngồi xuống nghỉ cạnh mình còn bản thân thì nghịch ngợm nằm phịch ra nền tuyết, chóp mũi đỏ ửng lấp ló sau chiếc khăn quấn quanh sườn mặt.

"Thích không?" 

Bình nguyên tuyết thoai thoải nghiêng mình dưới chân núi, khoảng không trắng xoá như sắp nuốt chửng lấy cơ thể cả hai. Sungchan tháo găng tay, giúp Eunseok gạt đi vài hạt tuyết vương trên hàng mi dài.

"Thích." Eunseok gật gật đầu.

Gió tạt qua lạnh đến buốt người, cơ thể khi trượt tuyết xong vẫn còn ấm cũng không đủ để cổ họng Eunseok ngưng ngứa lên.

Ánh sáng nhập nhoạng phát ra từ cột đèn duy nhất cách đó vài chục mét, cậu mò mẫm tìm thuốc ngậm ho nằm sâu trong hốc balo. Sungchan hiểu ý, biết Eunseok bắt đầu lạnh nên giục quay về. Khu bình nguyên này rất rộng, để quay lại được rìa bên kia chắc phải tốn hơn mười lăm phút.

An ninh của những địa điểm này vốn dĩ lỏng lẻo, khu bình nguyên nhân tạo còn là nơi mới xây dựng xong nên thiếu nhân lực, vì không nhiều người dám tới vào ban đêm nên cũng ít nhân viên cứu hộ được điều động tới đứng trông rải rác. Eunseok dẫn Sungchan men theo lối cũ, khu bình nguyên rộng mà biển chỉ dẫn lại quá ít, chỉ có thể tìm lối đi dựa theo trí nhớ.

Mưa tuyết bất chợt đổ xuống không báo trước, trượt chưa được bao xa Eunseok đã liên tục phải lau kính để nhìn đường.

Những bông hoa trắng muốt đẹp đẽ cuốn theo chiều gió lác đác xoay vòng trôi qua tầm mắt, lúc này Sungchan mới giật mình nhìn quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro