Tự chui đầu vào lưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vài ngày trước, quân đội đóng quân ở phương Bắc thắng trận trở về, do tướng quân trẻ tuổi nhất cả nước Trịnh Thành Xán dẫn binh đánh một trận thắng lợi, giữa dân chúng lưu truyền hình tượng Trịnh Thành Xán có chút mâu thuẫn, một bên nói hắn khí chất ôn hòa, túc trí đa mưu, một bên khác lại nói hắn võ công cao cường, tuổi trẻ mà kiệt ngạo bất tuân, bất quá vô luận là loại hình tượng nào, đều sẽ đề cập đến vẻ ngoài anh tuấn cao lớn chói mắt của Trịnh Thành Xán.

Trịnh Thành Xán năm nay hơn hai mươi tuổi, đã sớm đến tuổi thành hôn, từ khi tin tức thắng trận truyền về, đã có bà mối cùng mấy vị cô nương rục rịch đến tìm, đáng tiếc phủ tướng quân đối với những đối tượng đến đây hỏi thăm tình hình tướng quân đều bày ra sắc mặt không mấy tốt đẹp, mới đầu còn thoái thác bảo là tâm tư tướng quân đặt trên sự nghiệp, đối với hôn sự không có nửa lòng hứng thú, sau lại biến thành tướng quân đã có người trong lòng, chớ nên đến quấy rầy phủ tướng quân nữa.

Sau khi Trịnh Thành Xán trở về ngay trong đêm, ngày hôm sau đã chủ động đến Tống gia cầu hôn, nói chuyện suốt một buổi chiều, Trịnh Thành Xán đen mặt cưỡi ngựa quay về, hai bên vội vàng quyết định ba ngày sau đại hôn, cưới Tống đại tiểu thư, hai người này trước đây từng học cùng nhau, có lẽ là lúc trước đã thân thiết, mọi người xung quanh chỉ cảm thấy hơi ngoài ý muốn, Tống lão gia mới bị lưu đày ra biên cương, mất đi thánh tâm, mặc dù vẫn là thế gia, nhưng có vẻ không hề "môn đăng hộ đối". Nếu không phải là con của hoàng đế còn nhỏ, không chừng đã muốn ban hôn cho Trịnh Thành Xán.

Nhưng người khác dù có thấy thế nào đi chăng nữa cũng không thay đổi được hôn sự đã định, Tống Ân Thích thay Tống Tuệ Nhã lau đi nước mắt, hít sâu một hơi, hạ quyết tâm nói, "Tỷ tỷ, tỷ thật sự thích tên đó như vậy sao? Hắn ta mặc dù tài hoa, nhưng công danh lợi lộc một chút cũng không có gì hết."

Trên mặt Tống Tuệ Nhã tất cả đều là nước mắt, nhìn yếu ớt lại đáng thương, "Thích nhi, chuyện ta thích Lưu Nghiễn đệ rõ ràng nhất, Lưu Nghiễn nói tháng sau muốn tới cầu hôn, ta làm sao ngờ được Trịnh Thành Xán đột nhiên tới cửa, nương còn hứa gả ta cho hắn." Tống Tuệ Nhã nói xong nghẹn ngào, "Ta thật sự...... Không muốn sống nữa!"

Tống Ân Thích vội vàng giữ chặt động tác của tỷ tỷ: "Đệ giúp tỷ."

Tống Tuệ Nhã giương mắt nhìn đệ đệ, nghe y nói, "Đệ đã thông báo cho Lưu Nghiễn, bảo hắn ngày mai đến Nguyệt Dạ Kiều đón tỷ, hai người cùng nhau lên thuyền rời đi, cùng nhau sống cuộc sống của hai người, còn đệ thay tỷ ngồi kiệu hoa, kéo dài thời gian."

Tống Tuệ Nhã ngơ ngác nhìn Tống Ân Thích mấy giây, mới nhào tới, ôm chầm lấy y. "Ta đúng là không thương đệ vô ích, nhưng đệ phải nhớ cẩn thận, ta sợ Trịnh Thành Xán sẽ trả thù."

"Ngài ấy......ngài ấy không phải loại người vô lý như vậy, đến lúc đó đệ sẽ giải thích cho ngài ấy hiểu." Vì thế hai tỷ đệ tụ lại một chỗ bàn luận kế sách cho ngày hôm sau, tường tận an bài, cố gắng không xảy ra chút sơ suất nào.

Ngày hôm sau, Tống Ân Thích thay trang phục tân nương của Tống Tuệ Nhã, y tuy là nam nhân tuy nhiên thân hình lại đặc biệt tinh tế, bên hông buộc thêm dây thêu vàng, để lộ vòng eo thon gọn, còn không quên thay giày đế bằng, cố gắng mang lại cảm giác của tỷ tỷ.

Tống Tuệ Nhã đã thu dọn xong đồ đạc, thần sắc phức tạp đưa mắt nhìn Tống Ân Thích đội khăn voan đỏ bước lên kiệu hoa, nàng lấy tay che mặt xoay người trèo qua bệ cửa sổ rời đi.

Đường xá không xa, ngồi ở trên kiệu hoa lại khó tránh khỏi sẽ cảm giác xóc nảy phập phồng, Tống Ân Thích nhịn xuống khó chịu, nhưng vẫn có nhiều lần cảm giác dịch vị trong dạ dày dâng lên, ngực nóng ran.

Đội ngũ trùng trùng điệp điệp rốt cục cũng tới nơi, tân nương được đỡ xuống kiệu, thanh âm bên tai ầm ĩ, Tống Ân Thích lo lắng bị phát hiện, tim đập thình thịch, khẩn trương đến độ cơ hồ không còn năng lực suy nghĩ, chỉ có thể theo chỉ dẫn đi đến bái đường.

Một quá trình rườm rà kết thúc, thuận lợi đến có chút quỷ dị, Tống Ân Thích ngồi ở mép giường, lụa đỏ trên đầu vững vàng che khuất khuôn mặt Tống Ân Thích, Trịnh Thành Xán tiến tới trước mặt y, động tác đầu tiên là nắm lấy tay Tống Ân Thích trước.

Lòng bàn tay Trịnh Thành Xán lạnh lẽo, Tống Ân Thích không khỏi run lên, vẫn bị hắn giữ chặt, lấp đầy khoảng cách giữa hai ngón tay, Tống Ân Thích cụp mắt nhìn bàn tay hai người nắm chặt, nhớ tới rất nhiều chuyện.

Khăn voan đỏ bị xốc lên, Tống Ân Thích chưa trang điểm, đôi mắt to tròn liền cực kỳ thu hút, y cùng Tống Tuệ Nhã lớn lên có đôi phần giống nhau, thế cho nên Trịnh Thành Xán sửng sốt, chớp mắt một cái mới kịp phản ứng.

Trịnh Thành Xán nhìn y chằm chằm, so với ở trường săn nhìn thấy một con nai còn có phần tham lam và tàn nhẫn hơn, hắn lẳng lặng không động thủ, là đang chờ Tống Ân Thích mở miệng giải thích trước.

"Tỷ tỷ ta đã sớm có người trong lòng, người có tình ắt sẽ về bên nhau, ngài ép dưa cứng quá sẽ không ngọt." Tống Ân Thích bị ánh mắt của hắn dọa đến mất mật, dời tầm mắt sang một bên, bọn họ nhiều năm không gặp, Trịnh Thành Xán lại thay đổi rõ rệch, trong trí nhớ của y Trịnh Thành Xán ngày bé còn không cao bằng y, sinh ra đáng yêu, có mấy lần Tống Ân Thích muốn trốn học, Trịnh Thành Xán luôn lôi kéo y nói như vậy không tốt, tiên sinh sẽ tức giận.

Lúc ấy Trịnh Thành Xán đã tập võ nhiều năm, dáng người cao ngất, Tống Ân Thích ngậm kẹo hồ lô ở một bên nhìn hắn cầm kiếm lộng thương, y phục Trịnh Thành Xán theo gió tung bay, sau lại gọn gàng thẳng thớm, Trịnh Thành Xán sợ y nhàm chán, liền rủ y cùng nhau luyện võ, Tống Ân Thích mãnh liệt lắc đầu, từ lần trước sau khi bị Trịnh Thành Xán đánh cho hoàn toàn thua cuộc, y liền hạ quyết tâm không chấp nhặt với tiểu tử này nữa.

Sau đó Trịnh Thành Xán phải ra sa trường, nhiều năm canh giữ biên giới, hai người xa cách vạn dặm, lại mất liên lạc, Tống Ân Thích chỉ có thể biết tình hình nơi biên cương của Trịnh Thành Xán từ miệng người khác, giờ phút này tận mắt nhìn thấy Trịnh Thành Xán, lại chợt cảm thấy xa lạ.

Còn y lại không làm được việc lớn gì, chỉ có thể theo gót của các ca ca chuẩn bị khoa cử, nhưng mấy lần đều thi trượt, mẫu thân của y không yên lòng để y đi tìm việc khác phù hợp, Tống Ân Thích chỉ có thể cả ngày ở trong dinh thự nho nhỏ của Tống gia học tập.

Tống Ân Thích đọc sách không tốt lắm, ở gia còn có chút lạc lõng, nhà y miễn là nam tử, không là Trạng Nguyên cũng sẽ là Thám Hoa, nào có năm lần bảy lượt thất bại như y, y cùng các huynh đệ quan hệ bình thường, ngược lại cùng đại tỷ tình cảm thâm hậu hơn.

Ánh mắt Trịnh Thành Xán rơi vào cánh môi khép hờ, im lặng một lúc lâu, vòng tay ôm eo Tống Ân Thích đang ngồi bên mép giường, Tống Ân Thích bị điều chỉnh phương hướng, nháy mắt đã ngồi ở trên đùi Trịnh Thành Xán.

"Ngươi có biết câu đầu tiên ta tới cửa cầu hôn là nói cái gì không?" Trịnh Thành Xán một tay đặt ở sau lưng Tống Ân Thích, tay kia chống ở bên cạnh mình, tư thế hoàn toàn thả lỏng, đuôi lông mày mang theo một chút ý cười, "Ta nói, ta muốn cầu hôn Tống Ân Thích, sợ ngươi không nghe thấy, ta còn cố ý nói lớn tiếng."

"Tống phu nhân nói nam tử đàm luận hôn nhân yêu đương, không ra thể thống gì, ta lại bảo muốn gặp ngươi, phu nhân lại nói ngươi đi nơi khác rồi, trong thời gian ngắn sẽ không trở về." Trịnh Thành Xán chuyển đề tài, "Nhưng ngươi bây giờ lại ngồi lên kiệu hoa gả cho ta, mặc bộ hỷ phục này, xuất hiện trong phòng tân hôn của ta."

Tống Ân Thích cứng ngắc, mông hơi dịch về phía sau, "Ta không phải tới làm tân nương của ngài, tuy rằng đó là không công bằng với ngài, nhưng ta là vì tỷ tỷ của ta được rời khỏi nơi này thôi."

Hỷ phục là tơ lụa mềm mại, đặt ở giữa đùi Trịnh Thành Xán và mông Tống Ân Thích trượt rất dễ dàng, Tống Ân Thích lại bị kéo về trong lòng hắn, không thể nhìn thấy nụ cười lạnh của Trịnh Thành Xán.

Nhiều năm cầm thương, ngón tay thon dài của Trịnh Thành Xán xuất hiện đầy vết chai, cọ xát da thịt bên tai Tống Ân Thích, dễ dàng có thể khiến cho người trong ngực không ngừng run rẩy, cằm Tống Ân Thích đặt ở hõm vai Trịnh Thành Xán, bất an giãy dụa trong chốc lát, bị người hung hăng nhấn lại vào trong ngực.

"Đã bái đường, chúng ta chính là đôi phu phu danh chính ngôn thuận." Trịnh Thành Xán gia tăng lực đạo trên tay, thậm chí có chút run rẩy. Hắn dừng một lúc lâu, lại nâng cằm của Tống Ân Thích lên, ép buộc y nhìn vào mắt mình, "Tống Ân Thích, lần này ngươi trốn không thoát, là ngươi tự chui đầu vào lưới."

Thật ra từ lúc Tống Ân Thích bước xuống kiệu hắn liền mơ hồ cảm thấy kỳ quái, nhưng tâm tư Trịnh Thành Xán toàn bộ đặt vào khủng hoảng mất liên lạc với Tống Ân Thích, hắn từ ngoài cửa đến lúc bái đường, cũng không thể gặp được Tống Ân Thích một lần, hắn gần như phải đè xuống lửa giận trong lòng, ở trong thế giới của hắn, chưa từng xuất hiện khả năng không thể nhìn thấy Tống Ân Thích, Trịnh Thành Xán hoảng loạn không thôi, xem nhẹ tư thái lỗ mãng cùng thân hình quá mức cao gầy của tân nương mới.

"Ngài đừng đùa......" Tống Ân Thích còn chưa nói xong một câu, Trịnh Thành Xán liền cúi đầu hôn lên, hắn hôn rất gấp, vì để ngăn chặn Tống Ân Thích nói ra những lời vô tình hắn không muốn nghe, ma sát giữa răng môi rất lớn, Tống Ân Thích đau đến mức phát ra tiếng rên rỉ, Trịnh Thành Xán lại không có nửa điểm giảm lực đạo nào, ngược lại còn cắn đầu lưỡi y, chờ Tống Ân Thích vì thở dốc mà ngoan ngoãn há miệng, xông vào chiếm lấy khoang miệng nóng ẩm của y, Tống Ân Thích bị hắn chế trụ sau gáy, căn bản không thể chống đỡ, nửa khuôn mặt dưới bị hôn đến mức đều dính đầy nước bọt.

Tống Ân Thích không biết phải làm gì, nhanh chóng chớp mắt, lông mi dài quét nhẹ lên mí mắt đối phương, Trịnh Thành Xán mở mắt, Tống Ân Thích lại giống như theo phản xạ tự nhiên nhắm chặt hai mắt lại, cuối cùng vẫn chọc cho Trịnh Thành Xán không vui, cho nên bị hắn hung hăng cắn một cái.

Sau khi y bị cắn đau hét lên, Trịnh Thành Xán rốt cục buông tha cho y, môi dưới Tống Ân Thích hơi rướm máu, y hơi bĩu môi, cánh môi bị người nọ hôn cho sưng lên, bộ dạng ủy khuất kia quả thực giống như đúc khi còn bé, lửa giận trong lòng Trịnh Thành Xán xua đi không ít, hắn kề sát vào một chút, trán chạm trán, nhẹ nhàng cọ cọ.

Khoảng cách quá gần, tầm nhìn bị hạn chế triệt để, Tống Ân Thích run lên một cái, nghe thấy giọng nói mềm mại của Trịnh Thành Xán, gần như lấy lòng, "Tống Ân Thích, ta thật sự rất nhớ ngươi."

Trịnh Thành Xán rất biết cách làm nũng, trước đây hắn thích dùng chiêu này mong Tống Ân Thích dành nhiều thời gian ở bên hắn, Tống Ân Thích giờ phút này nghe thấy, đoán chừng hắn đã hết giận, nhưng vẫn không biết nên làm thế nào, chỉ có thể theo bản năng xoa xoa đỉnh đầu Trịnh Thành Xán giống như khi còn bé.

Trịnh Thành Xán giảo hoạt nở nụ cười, ôm cả người Tống Ân Thích lên, đi một vòng trong phòng, lỗ tai Tống Ân Thích đỏ lên, lắc chân cự tuyệt, "Ngài thả ta xuống."

Tống Ân Thích ngoại trừ cao lên một chút, gầy đi một chút, cùng bộ dạng trong trí nhớ của hắn cơ hồ trùng điệp, vẫn là dễ dàng ngại ngùng. Trịnh Thành Xán cố ý nâng người lên cao hơn một chút, muốn nhìn bộ dáng quẫn bách của y.

"Ngài......khụ......khụ khụ." Tống Ân Thích vỗ vỗ vai hắn, một giây sau sắc mặt thay đổi, hai gò má hồng nhuận bỗng dưng chuyển trắng, Trịnh Thành Xán cho rằng y khó chịu chỗ nào, vội vàng đặt người ngã xuống giường, nhưng Tống Ân Thích vẫn ho không ngừng, nước mắt lưng tròng, giống như mặt hồ nước kết băng tinh.

Tống Ân Thích dừng lại một hồi, nhẹ nhàng lau khóe mắt ướt nước, chống đỡ thân thể ngồi dậy, đối ánh mắt lo lắng của Trịnh Thành Xán, mím môi giải thích, "Không có gì, ta chỉ bị sặc chút thôi."

Trịnh Thành Xán lại nhìn chằm chằm y một hồi, ôm lấy thắt lưng Tống Ân Thích, xoa nắn một lúc, Tống Ân Thích bắt lấy tay hắn kéo về phía trước ngực, chần chờ lưu lại một nụ hôn bên khóe miệng Trịnh Thành Xán.

"Ngươi chưa từng bao giờ phát hiện tâm ý của ta sao?" Trịnh Thành Xán hô hấp dồn dập, nhẹ nhàng cắn chóp tai đỏ bừng của Tống Ân Thích, Tống Ân Thích cảm thấy thân mật bất thình lình như thế này vẫn hơi khó thích ứng, nửa đưa nửa đẩy.

"Ta cho rằng chỉ có..." Tống Ân Thích hơi cúi đầu, hiếm khi miệng y lại nhanh hơn não, lúc cắn răng dừng lại đã nói được một nửa, Trịnh Thành Xán vội vã muốn nghe tiếp, trực tiếp rút dây thêu bên hông y ra, làm bộ muốn đưa tay vào, Tống Ân Thích cả kinh, nhưng không ngăn được Trịnh Thành Xán xoa nắn thịt mềm bên eo, "Ngươi nói mau."

Lúc Tống Ân Thích thẹn thùng mắt sẽ hơi liếc qua liếc lại, y nắm lấy đầu ngón tay của hắn, để tránh cho Trịnh Thành Xán hoàn toàn cởi bỏ quần áo của mình, Tống Ân Thích quay đầu nhìn về phía vách tường, lộ ra gò má ửng đỏ, hạ quyết tâm nói, "Ta cho rằng chỉ có một mình ta động tâm."

Không khí ngưng đọng mấy giây, trong lòng Tống Ân Thích rầu rĩ, rất khó chịu, Trịnh Thành Xán không đáp lại, trái tim của y tựa như sụp đổ rơi xuống, cuối cùng Trịnh Thành Xán vẫn không mở miệng, trực tiếp nhào vào lòng Tống Ân Thích, thân thể cường tráng miễn cưỡng chen vào được một nửa, Tống Ân Thích phối hợp với hắn nghiêng người, cong lưng lên, tạo ra một không gian nhỏ, Trịnh Thành Xán liền trốn ở bên trong.

Trịnh Thành Xán vùi đầu trong lồng ngực y, nước mắt lập tức thấm ướt vạt áo Tống Ân Thích. "Sau mỗi lần chiến sự kết thúc ta đều sẽ viết một phong thư gửi cho ngươi, mỗi một lần ta đều muốn bày tỏ rằng ta yêu người nhiều như thế nào, nhưng ta lại lo lắng, nếu như ta không thể sống sót trở về thì sao, có phải hay không khi biết được tin ta hy sinh trên sa trường, ngươi sẽ càng thêm đau lòng cùng dày vò."

Trịnh Thành Xán hít sâu một hơi, "Ta thường xuyên mơ thấy hình ảnh ngươi ở dưới bức tường thành đỏ, mỉm cười vẫy tay với ta, ta rất sợ, sợ hãi đó chính là lần cuối cùng ta được nhìn thấy ngươi."

Tống Ân Thích rũ tầm mắt xuống, từ khe hở ở cổ áo nhìn thấy vết sẹo dài màu hồng nhạt dọc trên lưng Trịnh Thành Xán, y không tưởng tượng được phong hỏa trên chiến trường, nhưng nghe thấy Trịnh Thành Xán nhắc tới chữ việc sống chết, trái tim không nhịn được đập mạnh.

"Ta chỉ nhận được phong thư đầu tiên của ngươi, cũng phái người hồi âm lại, nhưng sau đó lại không có tin tức gì, ta không phải là không lo lắng cho ngươi, chỉ là không biết ngươi cụ thể ở nơi nào, cũng không xác định được có cách nào để liên lạc lại với ngươi hay không."

Trịnh Thành Xán thút thít, Tống Ân Thích dùng ngón cái lau vết nước trên mặt hắn, suy nghĩ một chút cố ý nói, "Đừng khóc, nếu không ta sẽ nói với người ngoài, đường đường là đại tướng quân anh dũng lại khóc nhè trong đêm động phòng hoa chúc đó."

"Đây là động phòng kiểu gì chứ."

Trịnh Thành Xán ôm chặt y, cọ qua cọ lại trong lòng Tống Ân Thích mấy cái, Tống Ân Thích nhìn bộ dáng giận dỗi của hắn liền muốn cười, "Vậy ngài còn muốn thế nào nữa."

Trịnh Thành Xán hiểu được hàm ý phía sau lời nói của y, bàn tay ở thắt lưng dần dần trượt xuống, xoa mông y một cái, thấy Tống Ân Thích không phản kháng, liền không kiêng nể gì dò xét miệng huyệt, ngoài ý muốn sờ được một mảnh ướt át, Trịnh Thành Xán chỉ do dự trong giây lát, liền đem đầu ngón tay đâm vào cái miệng nhỏ kia.

Không ăn thịt heo, cũng từng thấy heo chạy, tốt xấu gì Trịnh Thành Xán cũng biết nơi hậu huyệt phấn nộn, non mềm này của nam nhân. Hắn thử cắm vào một chút, Tống Ân Thích liền không nhịn được kẹp lấy hai chân, vách trong gắt gao co rút lại, tay phải nắm chặt thành quyền để bên môi, đem hết toàn lực ngăn chặn tiếng thở dốc.

Tống Ân Thích mở to đôi mắt mờ mịt nhìn Trịnh Thành Xán, chỉ thấy hắn đem chân mình khép lại, lại tách ra, sau đó cúi người xuống, Tống Ân Thích theo bản năng chống đỡ thân thể lui về phía đầu giường một chút, y không rõ Trịnh Thành Xán muốn làm cái gì, thẳng đến khi cảm nhận được đầu lưỡi ấm áp ở nơi tư mật, Tống Ân Thích trong nháy mắt toàn thân tê dại, tay chân mềm nhũn ngã về phía sau.

"Trịnh Thành Xán....ngài... a..." Tống Ân Thích run rẩy, y muốn nói lời ngăn cản, há miệng ra đều là tiếng rên rỉ không thể khống chế, nhưng giọng nói nho nhỏ, khiến Trịnh Thành Xán nhanh chóng nghĩ đến con mèo nhỏ thường rên ư ử bên ngoài quân trướng.

Trịnh Thành Xán liếm nước bên khoé môi, hắn đưa tay lấy ly rượu trên bàn bên cạnh, ngửa đầu uống nửa ngụm, sau đó tìm tới môi Tống Ân Thích, môi lưỡi bọn họ quấn quýt, hôn đến khó phân thắng bại, Tống Ân Thích không thở nổi, để cho Trịnh Thành Xán thành công đẩy rượu ấm vào bụng.

Tống Ân Thích chưa từng uống qua rượu mạnh như vậy, cổ họng nóng bỏng, mê mang mở to hai mắt nhìn lên, Trịnh Thành Xán chú ý tới vành tai y mới không bao lâu liền từ hồng phấn chuyển sang đỏ, giống như chảy máu đến nơi.

Vách thịt ngượng ngùng, Trịnh Thành Xán dùng đầu ngón tay chơi một hồi lâu mới mềm nhũn một chút, tham lam lại nhu hòa, gắt gao hút lấy hai ngón tay Trịnh Thành Xán, lúc rút ra bên ngoài còn bày ra bộ dáng luyến tiếc mà giữ lại.

Tống Ân Thích không ngừng lắc đầu, dùng ánh mắt ý bảo Trịnh Thành Xán dừng tay, nhưng Trịnh Thành Xán đã không dịu dàng như vừa rồi khi làm nũng, hắn trở thành kẻ săn mồi, theo bản năng muốn chiếm hữu người dịu dàng trước mắt này.

Tống Ân Thích yếu thế quá sớm, tư thái phảng phất như mặc cho người ta được như ý muốn, Trịnh Thành Xán là tướng quân chinh chiến, quyết đoán, quang cảnh lộ ra trước mắt khiến hắn không thể dừng tay buông tha y, Tống Ân Thích sợ hãi kêu lên một tiếng, hậu huyệt nho nhỏ đã bị tính khí thô to của Trịnh Thành Xán đâm vào xỏ xuyên, nếp nhăn triệt để kéo căng, cố hết sức co rút chặt lại, đem da đầu Trịnh Thành Xán một trận tê dại.

Trong mật đạo nhỏ hẹp khắp nơi đều là điểm mẫn cảm, Trịnh Thành Xán vô luận di chuyển như thế nào, tiếng rên rỉ đều sẽ từ kẽ răng lộ ra, ngọt ngào đến cùng cực, Trịnh Thành Xán ngạc nhiên, mỗi lần đưa đẩy đều dùng sức, Tống Ân Thích chịu không nổi, thoải mái nâng eo lên tiết ra bạch dịch.

Eo bụng hai người đều trở thành một mảng lộn xộn bởi tinh dịch cùng dâm thủy, Trịnh Thành Xán lau qua một cái, khép hai đầu ngón tay lại đưa vào trong miệng Tống Ân Thích.

Mùi tanh nhợt nhạt không phải là mùi vị ngon lành gì, Tống Ân Thích cau mày ngậm lại, miệng y rất nhỏ, chỉ hai ngón tay đã nhét đầy khoang miệng y, Trịnh Thành Xán lại cùng hạ thân đồng loạt thăm dò sâu hơn, tiếng thở hổn hển của Tống Ân Thích bị chặn ở bên trong, bị hắn khi dễ đến chảy cả nước mắt sinh lý.

Trịnh Thành Xán nhẹ nhàng động thắt lưng, hậu huyệt của y ra sức mút mát kẻ bao vây xâm nhập, không ngừng tiết ra dịch thể cùng dâm thủy, cùng hắn kín kẽ giao hợp.

Khoái cảm giờ phút này của Tống Ân Thích hoàn toàn bị Trịnh Thành Xán chi phối, y đáng thương cắn hai ngón tay Trịnh Thành Xán, lại không phát được bao nhiêu lực, Trịnh Thành Xán tuyệt nhiên không đau, nhưng vẫn rút tay ra, kéo theo sợi chỉ bạc.

"A...Thành Xán." Tống Ân Thích như cũ nhỏ giọng cầu xin tha thứ, "Chậm....chậm một chút a...!"

Hắn buông tha cái miệng phía trên kia, liền bắt đầu ra sức đẩy mạnh, Tống Ân Thích bị đỉnh trợn trắng mắt, mông thịt run rẩy không ngừng, dâm thủy từ trong trào ra, tưới ướt đẫm giường.

"Tiểu yêu tinh." Trịnh Thành Xán cắn lỗ tai Tống Ân Thích, tính khí căng lên ở trong Tống Ân Thích cuối cùng phóng thích ở bên trong khiến bụng dưới bằng phẳng hơi phồng lên.

Ngày hôm sau hạ nhân trong phủ chờ đợi tướng quân cùng tân phu nhân tỉnh dậy, đun xong nước nóng tắm rửa, kết quả khi thấy Tống Ân Thích bước ra khỏi cửa phòng cơ hồ tất cả mọi người đều mở to hai mắt.

Tuy nói Tống Ân Thích sinh ra xinh đẹp, nhưng dù thế nào cũng là một nam nhân, tin tức này rất nhanh truyền tới tai Trịnh mẫu, lão phu nhân sớm nghe nói qua trong lòng nhi tử chỉ có mỗi Tống tiểu thiếu gia này, chỉ có thể bất đắc dĩ phái người lần thứ hai mời thầy bói tới.

"Cái gì? Sau khi bái đường thành thân vào động phòng hoa chúc mới tính đến chuyện bát tự? Thật sự là quá hồ nháo!" Đại sư lớn tuổi, để râu màu trắng, hừ một hơi, râu còn muốn run rẩy theo.

Lưng Tống Ân Thích còn đang mỏi nhừ, bị Trịnh Thành Xán ôm vào trong ngực, nghe vậy cùng Trịnh Thành Xán liếc nhau, vừa xấu hổ vừa ăn ý gạt tầm mắt sang một bên.

Đại sư nhìn tướng mạo hai người một chút, cúi đầu tính toán cả buổi, Tống Ân Thích khẩn trương, vô thức siết chặt ngón tay Trịnh Thành Xán.

Trịnh Thành Xán nhìn đại sư mày càng nhíu càng chặt, lo lắng đối phương nói ra kết quả không tốt, đang muốn ngăn cản, đại sư kia lại vỗ tay hai cái, cao hứng hô một tiếng, "Ông trời tác hợp!"

Trịnh Thành Xán vừa nghe, tâm tình rất tốt, phát thêm kim nguyên bảo cho mọi người ở đây, nặng trịch lại vàng óng rực rỡ.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro