chap 29 - 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương XXIX: Con yêu hai người thật nhiều!

Tôi cảm nhận thật mơ hồ cái mềm mại từ đôi bàn tay thiếu nữ đặt lên chán mình. Và cái nóng bỏng bởi giọt nước mắt vô tình rơi trên má. Tôi thấy toàn thân như mềm nhũn, ko có chút sức lực để nắm lấy cái cảm giác ấm áp dù chỉ là mơ hồ đó. Trong cơn mê, tôi nghe văng vẳng lời thì thầm: "Đừng chết!... unnie nhé!... Đừng bỏ em… unnie nhé!" Tôi ko còn thấy gì nữa, thiếp đi trong cơn mệt mỏi và cái đầu đau nhức, nóng bỏng.

Tôi lim dim, khẽ mở đôi mắt một cách mệt mỏi và khó khăn. Cái trần nhà sơn kẻ các đường thẳng vuông góc. Cái đồng hồ vuông vắn, nâu đen. Cái bàn làm việc với một chồng giấy tờ… Mọi thứ thật thân quen. Tôi đang nằm trong chính căn phòng của mình. Rõ ràng tôi nhớ là tôi đã ở nhà yeonnie cơ mà. Cái đầu tôi đau nhức. Khắp người vẫn nóng ran. Tôi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc và tiếng đẩy cửa. Tôi nhắm chặt mắt như chưa hề có sự tỉnh dậy của mình. Tôi cảm nhận rõ đôi bàn tay mẹ đặt trên chán mình. Tôi giận bà lắm... nhưng cái cảm giác lúc này trong tôi bình yên thấy lạ. Tôi nhớ đến yeonnie và cái đầu tôi lại đau như búa bổ. Tôi lo cho yeonnie. Tôi nhớ yeonnie. Tôi muốn gặp cô ấy! Nhưng cơn đau đầu lại khiến tôi thiếp dần.

Đã ba ngày nay tôi ốm mê man. Cứ tỉnh lại mê. Cứ thế, người tôi gầy đi trông thấy. Nhưng hôm nay, tôi thấy người đỡ hơn. Cái đầu đã nhẹ đi rất nhiều. Bổng tôi nghe thấy tiếng ai đó kêu la ngoài nhà. Cố bước ra khỏi chăn, tôi tiến lại chỗ cửa sổ. Qúa choáng váng. Tôi thấy yeonnie. Cô ấy đang đứng ngay trc cửa nhà tôi. Đầu đeo băng dôn, tay giơ tấm biển to đoành với dòng chữ: "Cháu yêu qri unnie! Xin hãy cho chúng cháu cưới nhau!". Và cô ấy liên tục kêu gào cái khẩu hiệu đó.

- Bác min tae! Xin bác hãy cho chúng cháu đc cưới nhau! Cháu yêu qri unnie! Chúng cháu yêu nhau! Chúng cháu chỉ cưới mình nhau thôi! Bác min tae ơi! Bác min tae ơi! Xin hãy chấp thuận cho chúng cháu!...

Tôi ko biết là nên vui hay nên buồn nữa đây. Đồng hồ mới điểm chưa đầy 6h sáng mà cô ấy đã làm loạn cả khu phố lên thế. Nhưng tôi vui vì nhìn yeonnie khí thế như vậy có nghĩa là cô ấy ko sao cả. Tôi muốn mở cửa gọi cô ấy. Trong khi tôi đang cố mở bằng đc cái chốt cửa thì nhìn thấy mẹ tôi chạy ra. Ko đc! Bà sẽ giết cô ấy mất! Nhưng tôi ko thể. Tôi vẫn còn rất mệt. Tôi ko đủ sức để đẩy nổi cái chốt cửa sổ. Tôi cố gắng bước thật nhanh xuống nhà.

- Cô định làm loạn ở đây sao? - Mẹ tôi quát lớn!

- Cháu xin lỗi! – yeonnie co rúm người, cái môi bặm lại, hai cái mắt nhắm chặt. Cứ như đang chờ đợi hình phạt từ mẹ tôi!

- Cô có biết là vì cô mà hàng xóm gọi điện sang chửi tôi ko?

- Cháu! Cháu biết lỗi rồi ạ! – Cô ấy nói mà mắt vẫn nhắm chặt!

- Tôi đã làm gì cô đâu mà cô co rúm người thế kia?

Yeonnie hé hé cái mắt, sợ sệt:

- Cháu sợ bác sẽ đánh cháu!

- Tôi ko giống mẹ cô. Đi đánh con người khác!

- Bác ơi! qri unnie…

- Nó vẫn bệnh! Tất cả là vì cô đó!

Yeonnie bật khóc khiến mẹ tôi phải sững người.

- Huhuhu… huhu…. – Cô ấy khóc ngày một to.

- Tôi đã làm gì cô đâu mà cô khóc hả? Cô nín ngay cho tôi. Ko hàng xóm nghe thấy lại bảo tôi đánh người.

- Bác ơi! Cháu xin bác đó! Bác cho cháu cưới qri unnie đi! – Cô ấy ôm chầm lấy mẹ tôi mặc cho bà kéo mãi cũng nhất quyết ko chịu buông tay ra.

- Trời ơi là trời! Trên đời còn có kiểu người thế này sao?

- Bác! Bác đồng ý bác nhá!

- Bỏ tôi ra đã! Ôm thế này tôi nghẹt thở mất!

yeonnie buông ra nhanh chóng, miệng cười toe dù mắt vẫn ngân ngấn nước:

- Mẹ đồng ý mẹ nhé!

- Ai là mẹ cô hả?

- Là mẹ đó!

- Tôi ko phải mẹ cô!

- Nhưng là mẹ chồng con!

- Cái con bé này!

- Mẹ ơi con đói!

- Cái gì?

- Từ hôm qua tới giờ con chưa ăn gì! Con đói thì cháu nội mẹ cũng đói mà!

- Cái con bé này. Sao ko ăn? Tệ quá đi! Ko biết lo cho bản thân thì phải biết nghĩ đến con chứ! Đúng thật là…. Còn đứng đó làm gì? Vào đây tôi nấu mì cho.

Tôi đứng trên cầu thang nhìn cái dáng nhỏ nhắn của cô vợ tương lai lẽo đẽo theo sau mẹ tôi khiến tôi thấy lòng chợt vui quá. Tôi khẽ mỉm cười thấy lòng đầy hạnh phúc. Yeonnie! unnie yêu em! Mẹ! Con yêu mẹ! Con yêu hai người thật nhiều!

Chương *********: Mít ướt!

Tôi leo lên giường giả như ko hay biết chuyện gì và vẫn còn chìm trong giấc ngủ. Đúng như tôi đoán, mẹ tôi cho yeonnie lên phòng thăm tôi. Bàn tay mảnh dẻ của cô ấy khẽ đặt lên trên má tôi rồi lướt nhẹ khắp mặt. Cứ như là cô ấy nhớ chúng lắm và muốn ôm trọn chúng vậy. Bàn tay cô ấy dừng lại trên đôi môi tôi. Đôi môi khô, nhạt phếch của một kẻ ốm yếu. Lại một lần nữa tôi cảm nhận đc cái bỏng rát trên má mình bởi giọt nước mắt nóng hổi của người con gái tôi yêu. yeonnie đưa hai tay nắm chặt lấy bàn tay của tôi. Cái siết như trao hết yêu thương và nỗi nhớ mong của cô ấy. Tôi thấy mình như đc tiêm hàng vạn những liều thuốc tăng cường sinh lực. Mọi mệt mỏi trong tôi đều tan biến. Tôi vùng dậy, ôm choàng lấy yeonnie trong sự ngỡ ngàng của cô ấy. Cái ôm riết như ko đủ cho bao nỗi đau khổ và nhớ mong những ngày qua. Cái ôm như muốn giữ chặt người mình yêu, không để phải xa nhau một lần nữa. Cái ôm như lấp đầy và chữa lành mọi vết thương đau nhói trong lòng và trong hai con tim đang yêu.

Trong khi chúng tôi ở bên nhau thì ko biết mẹ tôi đã đi đâu. Đến tận trưa mới thấy mẹ tôi về. Nhìn thấy tôi, sắc mặt có vẻ tỉnh táo, tôi biết bà vui lắm nhưng vì có yeonnie nên bà tỏ ra bình thản như ko.

- Ji yeon bữa nay ăn cơm ở đây.

- Dạ?

- Sao vậy?

- Dạ! Cháu… cháu…

- Tôi đã nói với bà jung rồi!

Vừa nghe thấy mẹ tôi nhắc đến mẹ, yeonnie có vẻ lo sợ lắm. Cô ấy cứ bấm ngón tay liên tục. Tôi đoán chắc cô ấy sợ mẹ tôi đã nói chuyện cô ấy đến đây làm loạn. Thử nghĩ xem ai mà có thể chấp nhận cảnh con mình lại đi biểu tình đòi cưới chứ. Tôi khẽ đưa tay nắm lấy bàn tay cô ấy rồi nhẹ nhàng:

- Ko sao đâu! Ở lại ăn cơm với mẹ và unnie. Mấy hôm nay unnie cũng nhớ cơm lắm rồi đấy! – Tôi khẽ cười để xua đi những lo lắng trong cô ấy. yeonnie mỉm cười nhưng liếc sang mẹ tôi thì cô ấy vẫn còn gượng gạo lắm.

- Thôi ko phải đứng đó mà tình cảm. Vào đây phụ tôi một tay nấu nướng. - Bất giác tôi thấy yeonnie run lên. Cô ấy khổ sở quay sang tôi cầu cưú. Cô ấy thì biết nấu nướng gì đâu mà phụ mẹ tôi chứ. Qủa này thì tiêu thật rồi. – Ơ hay, còn đứng đó làm gì?

- Dạ… dạ cháu vào đây ạ! – Cô ấy vừa đi vừa ngoái lại, cái mặt mếu máo trông đến là thảm hại. Tôi chỉ còn biết khẽ cười: "Thôi cố đi em, đừng làm vỡ hay cháy cái gì là đc!"

Một tiếng đồng hồ sau, mẹ tôi và yeonnie trở ra với một mâm đầy thức ăn. Một kì tích xảy ra. Ko có một cái gì đổ vỡ hay cháy khét. Mẹ tôi cũng ko kêu than gì cả ngoài câu:

- Bữa nay toàn tôi nấu đó, chỉ dám nhờ em yêu của cô phụ lạt rau với thái củ thôi đó.

- Cám ơn mẹ! – Tôi khẽ cười trong khi yeonnie cái mặt tái lại. – Thôi ăn cơm nào. Nhớ cơm mẹ nấu quá! – Tôi gắp lia lịa thức ăn vào bát mẹ, và bát yeonnie.

- Tưởng mày quên bà mẹ này rồi! – Tôi cười khì rồi gắp thức ăn và một miếng to đoành. Mẹ tôi cũng bắt đầu dùng bữa. Nhưng riêng yeonnie cái tay vẫn để dưới bàn, chẳng thấy cầm bát ăn cơm gì cả.

- Sao vậy? - Mẹ tôi đặt bát xuống hỏi.

- Em mệt ở đâu à? – Tôi cuống quýt.

- Dạ ko!

- Vậy sao ko ăn đi! Hay phải để tôi mời?

- Dạ ko ạ! – yeonnie vội vã cầm đũa lên, nhưng ngay tức khắc tôi và mẹ phải giật mình. Tay phải cô ấy một dòng máu chảy dài xuống cả cổ tay. Tôi vội kéo tay cô ấy lại. Một vết cắt sâu hoắm trên ngón tay trỏ.( tội ji quá, mất mấy lít máu thì bjờ mới lại đc. T.T )

- Em bị đứt tay sao ko nói gì hả?

- Cái con bé này, đứt tay sao ko nói một tiếng. Để máu chảy nhiều thế kia à.

"Hu hu…" – Cô ấy bật khóc trong sự ngỡ ngàng của cả mẹ và tôi. Nước mắt chảy ra như suối, ướt đầm đìa cả cổ áo.

- Con bé này, ai làm gì mà khóc như mưa thế? – yeonnie đưa cánh tay còn lại lên gạt nước mắt, nghẹn ngào:

- Con… sợ bác mắng con… hậu đậu, vụng về… nên bị đứt tay đau lắm cũng ko dám nói! Huhu… con đau lắm! – Máu chảy đúng là càng lúc càng nhiều.

- Ri, còn ngồi đấy làm gì? Lấy bông băng lại đây. – Tôi như sực tỉnh chạy như bay lên phòng lấy bông băng.

Mẹ tôi tỉ mỉ chấm vết cắt bằng thuốc đỏ. yeonnie nước mắt vẫn chảy dài.

- Con bé này thật là! Đau một tí rồi nó khác khỏi.

- Huhu…

- Đã bảo ko khóc nữa rồi mà! Lớn từng này tuổi rồi còn khóc nhè.

- Bác ơi! Bác đừng mắng con! Con sợ lắm!

- Hả? - Mẹ tôi nhìn bộ dạng của yeonnie chỉ biết lắc đầu. – Con gái gì mà yếu đuối thế? - Mẹ tôi nghiêm mặt. – Ko khóc nữa. Gìơ có con rồi, ko đc khóc ko con nó sinh ra lại giống mẹ. Ơ hay… con bé này…

Chương XXXI: Tình yêu và trách nhiệm.

Hôm nay tôi và mẹ sẽ sang nhà yeonnie để nói rõ chuyện của chúng tôi. Hoá ra sáng ngày hôm qua, mẹ tôi và bà jung đã hẹn gặp nói chuyện với nhau. Tôi ko biết có phép màu gì mà giữa hai bà mẹ khó tính có thể ngồi nói chuyện và đưa đến kết quả là có buổi nói chuyện giữa hai bên gia đình như ngày hôm nay.

Năm con người ngồi trong phòng khách. Tôi và yeonnie là căng thẳng hơn cả. Mẹ tôi nhìn tôi và yeonnie rồi bảo:

- Hôm qua, mẹ và bà jung đã nói chuyện với nhau. Thật sự mà nói cả mẹ và bà jung đều ko bằng lòng với việc làm của hai con. Các con thật thiếu suy nghĩ và quá nông nổi. Các con đã phạm một sai lầm mà hai mẹ ko thể chấp nhận. Hai con đã làm cho mọi người quá mệt mỏi và thất vọng. Mẹ luôn tự hào về con ri ạ, nhưng vì chuyện này mẹ thật sự thấy buồn. - Lời mẹ như cứa vào da thịt tôi. Tôi biết mình đã sai, quyết định này của tôi và yeonnie thật sự đã đi quá xa và chẳng thể dừng lại. Có lẽ đúng là nó quá nông nổi. Nhưng tôi ko thể trách ai, tôi mới là kẻ đáng trách, một người đã trưởng thành, đã 25 tuổi đầu lại có thể chấp nhận và đồng tình với kế sách chẳng mấy hay ho này của cô người yêu chưa học hết THPT. Nhưng chúng tôi thực sự yêu nhau! Người ta vẫn nói khi người ta yêu người ta thường mù quáng mà. Và chúng tôi dám chấp nhận tất cả vì tình yêu đích thực của mình.

- Gìơ có nói thêm gì thì cũng đã muộn. Chuyện đã rồi. Con dại thì cái mang. – Bà jung thở dài. - Mẹ nào cũng muốn con cái mình tốt cả, nhưng nếu hai con đã quyết định đến với nhau, mẹ và bác min tae ko can thiệp gì. Chỉ có điều, các con phải tự chịu trách nhiệm lẫn nhau. Cuộc sống gia đình có nhiều điều ko dễ dàng như các con nghĩ. Nhất là giờ các con sắp làm cha làm mẹ. Các con phải biết bảo ban nhau, phải biết giữ gìn tình cảm vợ chồng, cũng như cùng nhau xây đắp hạnh phúc gia đình, nuôi dạy con cái. – Bà jung quay sang tôi. - Cô qri thì ko nói làm gì. Cô đã có sự nghiệp nhất định. Nhưng còn con ji yeon nhà tôi, nó thì học hành ko tốt, nghề nghiệp thì chưa có. Tôi nghĩ đó là gánh nặng cho cô và cũng cho cả bà min tae nữa. Nhưng vì hai con đã gây hậu quả quá lớn, và cũng chính hai con muốn đến với nhau nên hai con phải tự chịu trách nhiệm. Mẹ cũng mong hai con biết lỗi lầm của mình và phải trưởng thành hơn nữa.

Tôi và yeonnie lặng im ko nói gì cả. Những lời hai bà mẹ nói đủ để chúng tôi hiểu mình phải chịu trách nhiệm lớn thế nào. Nhưng chúng tôi cũng vui lắm, vì giờ tất cả có nghĩa là chúng tôi sẽ đc chung sống với nhau. Tôi biết gặng nặng gia đình là rất lớn nhưng đc sống với ng mình yêu thì còn gì hạnh phúc hơn. Chúc cho lựa chọn của chúng tôi là ko hề sai lầm!

Trước khi đám cưới đc tổ chức, mọi người đã đề ra điều kiện cho chúng tôi đó là yeonnie phải thi đỗ tốt nghiệp. Đó cũng là điều tôi mong mỏi ở cô ấy. Tôi và yeonnie biết những kiến thức cô ấy có được thật sự quá mong manh cho việc đỗ tốt nghiệp. Vì vậy chúng tôi lại bắt đầu lao vào ôn luyện cho yeonnie. Thời gian thi chẳng còn nhiều nên cô ấy phải nỗ lực nhiều lắm. Nhìn cô ấy gầy hẳn bởi những đêm thức trắng để học bài, sáng lại vội vã đến trường, tôi thấy lòng mình nhoi nhói. Người ta vẫn nói sức mạnh của tình yêu lớn lắm! Mong rằng nó sẽ giúp cho yeonnie bé bỏng của tôi đủ sức để vượt qua giai đoạn khó khắn này!

---------------------------------------------------------------------------------------------

Chương XXXII: Cô bé Hy – Un.

yeonnie hút cốc sinh tố sữa chua nhìn tôi:

- ri cưng ơi! Chị hyo min dạo này buồn lắm! Có lẽ là vì chuyện chị ấy và cô eun jung. Làm thế nào để cho mẹ đồng ý nhỉ?

- Khó thật đấy!

- Mẹ đã quá đau đầu vì chuyện của em rồi, giờ thêm chuyện của chị chắc mẹ đến bệnh mất! – Cô ấy thở dài, hướng đôi mắt xa xăm nhìn ra cửa kính. Tôi khẽ nắm lấy bàn tay cô ấy, mỉm cười.

- Em tinh ranh lắm mà! Sao ko nghĩ cách giúp chị!

- Giúp chị min á! – Cô ấy nhăn cái mũi lại giả đò đăm chiêu suy nghĩ. - Ừm! Phải nghĩ cách giúp chị ấy mới đc! – Nghe cô ấy nói tôi hơi giật mình. Tôi chỉ đùa cô ấy thôi chứ cô ấy mà nghĩ cách ko khéo lại giống chuyện của chúng tôi, làm bà jung sốc thêm cú nữa.

Tôi giờ như đã là con rể trong nhà, thế nên bà jung cũng rất hay làm cơm vào thứ 7 gọi tôi đến ăn cùng. Hôm nay cũng ko ngoại lệ. Đi làm về cái là tôi rẽ thẳng đến nhà yeonnie luôn. Chà đúng là tiếp đãi con rể quý có khác, mẹ vợ tôi chuẩn bị nhiều thức ăn lắm! Mà hôm nay yeonnie thật lạ, mọi lần là hay lăng xăng chạy ra chạy vào chỗ mẹ nấu ăn, chẳng phải là giúp mẹ nấu nướng gì đâu mà cốt là để nhúp nháp thức ăn, thế mà hôm nay trong khi thức ăn ngon rất nhiều mà chẳng thấy cô ấy thiết tha gì, cứ thấy thấp thỏm, ngóng hyo min đi làm về.

Vừa thấy tiếng xe máy hyo min về cô ấy đã lao như bay ra đón. Nhớ chị gái đến thế sao? Chắc sắp lấy chồng nên tình cảm nó tràn trề! Tôi đang phụ giúp mẹ vợ dọn đò ăn ra thì thấy hyo min và yeonnie vào nhưng dẫn theo một đứa bé gái chắc tầm 6, 7 tuổi ( con nuôi cuả eun jung ). Con bé có mái tóc đen xoăn tự nhiên, đôi mắt tròn và sáng, cái môi nhỏ xíu, đỏ mọng. Chiếc váy chấm bi hồng càng tôn lên vẻ đáng yêu của nó.

- Chào bà và cô đi Hy – Un.

- Dạ! Con chào bà, con chào cô!

Bà jung ngạc nhiên:

- Con ai vậy hyo min?

- Dạ con của tổng giám đốc. cô ấy phải đi công tác một tuần nên gửi bé Hy – Un nhờ con trông giùm. - Vừa nghe đến đó tôi giật mình. Gìơ thì tôi đã hiểu tại sao hôm nay yeonnie của tôi lại lạ như vậy. Tôi cam đoan sự có mặt của bé Hy – Un ở đây chắc chắn có bàn tay của cô ấy.

- Hoá ra là con nuôi của cô eun jung hả? Đúng là gái Hàn Quốc có khác xinh quá ( hơ bà k là người hàn xẻng sao  )! – Bà jung vui vẻ cầm tay đứa bé. - Lại đây con, vào ăn cơm cùng bà nào.

- Dạ!

- Ngoan quá!

- Thế Hy…

- Dạ, con tên Hy – Un ạ!

- Con ngoan quá! Thế con học lớp mấy rồi?

Con bé xoè tay ra đếm:

- 1, 2.. Dạ 2…. ạ! – Bà jung và chúng tôi bật cười trc hành động ngộ nghĩnh của con bé! Tôi và bà jung mải cười mà ko hề nhận ra có hai cô nàng nhìn nhau cười tinh quoái.

Chúng tôi bắt đầu dùng bữa. Cuộc nói chuyện chỉ xoay quanh cô bé Hy – Un đáng yêu.

- Thế appa eun jung có hay đưa con đi chơi ko?

- Dạ ít lắm! – Con bé cười toe – Nhưng cô min hay đưa con đi công viên nhảy nhà phao lắm! Con thích chơi cả nhà bóng nữa! – Bà jung nhìn hyo min, chắc bà cũng hơi ngạc nhiên trc sự quan tâm của cô con gái với con tổng giám đốc lại nhiều như vậy. hyo min chỉ biết khẽ cười gượng gạo.

- Thế chắc Hy – Un thích cô hyo min lắm nhỉ? – yeonnie vừa lên tiếng con bé đã gật đầu lia lịa.

- Dạ Hy - Un yêu cô hyo min lắm! appa eun jung cũng yêu cô hyo min. – Bà jung giật mình xít rơi đũa. – appa con khen cô hyo min vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang. appa bảo sau này nếu con ngoan và học giỏi con cũng giống cô min! – Con bé lại cười, nụ cười đẹp như một thiên thần. Và hình như cũng có một nụ cười nở trên môi bà jung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro