Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cung điện Louvre lưu trữ rất nhiều tác phẩm nghệ thuật, nhiều đến nỗi khiến người ta hoa mắt chóng mắt.

Từ đồ cổ Đông phương đến Tây Phương, từ điêu khắc đến hội họa... Lee Jihyun thấy chóng cả mặt, còn Park Hyomin lại không sợ làm phiền người khác thường xuyên giải thích bối cảnh, niên đại của từng tác phẩm nghệ thuật cho cô hiểu.

Nhưng điều khiến Lee Jihyun tán thưởng chính là kiến thức lịch sử của Park Hyomin lại có thể vô cùng phong phú như vậy, điều này càng khiến cô thêm bội phục và yêu thích hắn.

Sau khi xem qua rất nhiều hiện vật văn hóa khảo cổ, đột nhiên Lee Jihyun có một cảm giác kỳ lạ.

Căn bản cô dự định nói với Park Hyomin muốn trở về khách sạn nghỉ ngơi, nhưng thấy bộ dáng hắn nghiêm túc giải thích cho cô, cô chỉ còn biết lẳng lặng đi theo bên cạnh hắn, nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy là lạ, cảm thấy nơi nào đó hình như có người đang theo dõi bọn họ.

Nhưng, khi cô quay đầu lại quan sát kỹ thì sau lưng lại không có gì khác thường.

"Em làm sao vậy?"

"Ách... Không có gì! Em chỉ cảm thấy hơi mệt!"

"Vậy hả, vậy chờ chúng ta xem bức tranh nổi tiếng khắp thế giới 'Nụ cười bí ẩn của nàng Mona Lisa' xong thì trở về khách sạn nghỉ ngơi?"

"Vâng!"
...
...
...
...
...
...

Jung Soyeon lẳng lặng rời khỏi cung điện Louvre, lặng lẽ về đến nhà liền gọi cuộc điện thoại vượt biển đến Hàn Quốc --

"Anh trai, em hận con hồ ly tinh đó!"

Câu đầu tiên của cô chính là chửi mắng một trận, quên mất thân phận của mình, cũng quên bản thân mình là một cô gái cần phải có phong cách.

"Em gái xinh đẹp của anh! Ai khi dễ em rồi hả? Nói nhanh cho anh biết, anh sẽ giúp em hả giận!"

Jung Hanjoo đối với người em gái Jung Soyeon này từ trước đến giờ cưng chiều hết mực, bất kể yêu cầu của cô dù khó khăn thế nào, hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp cô đạt thành.

"Anh trai, em muốn cướp lại Hyomin, hơn nữa còn khiến cho nữ trợ lý bên cạnh anh ấy biến mất âm mãi!" Jessica cắn răng nghiện lợi nói.

"Em gái bé nhỏ của anh, nhưng bây giờ bọn họ đang ở Paris, anh làm gì có thời gian rảnh rỗi đi Paris gây rắc rối cho họ?"

"Em mặc kệ! Em chỉ muốn cô ta biến mất trên trái đất này!"

Jung Hanjoo không cưỡng lại được tiếng khóc nức nở của Jung Soyeon, không thể làm gì khác hơn là tạm thời đồng ý với cô. Thật ra thì, với thế lực của Jung gia ở đó, không có gì là làm không được.

Sau khi nói chuyện với Jung Hanjoo xong, Jessica vội vã đã cúp điện thoại, hừ lạnh một tiếng:

"Lee Jihyun, Cô hãy chờ đấy!"
...
...
...
...
...
...

Tối nay là buổi lễ ăn mừng thành công của buổi triển lãm đặc biệt, trùng hợp với ngày sinh nhật của mẹ Park tròn 60 tuổi, vì thế, Park gia cố tình tổ chức buổi tiệc này, lấy việc tư lồng vào việc công.

Bởi vì công ty Park Hyomin còn có chút việc cần hắn giải quyết, cho nên nhờ Tony đưa Lee Jihyun đến nơi ở của Park gia trước để tham gia bữa tiệc này.

"Tổng tài nói sẽ mang lễ phục tới bữa tiệc, mời tạm thời mặc một bộ trang phục bình thường trước."

"A, tôi biết rồi." Lee Jihyun nghe Tony nói lại, vội vã thay trang phục rồi cùng anh ta đi tới Park gia.

Tâm trạng của cô rất hồi hộp! Park Hyomin lại không có ở bên cạnh...

Tony dường như nhìn thấu sự bất an của cô nên nói: "Tổng tài điều hành và phu nhân đều là người hiền lành, cô không phải cần phải quá khẩn trương."

"Vâng." Lee Jihyun trả lời.

Cô cảm giác ấn tượng cô để lại cho Tony dường như không tốt chút nào.

Suy nghĩ một chút, cũng đúng á! Cô liên tiếp đập nát bảo vật gia truyền của Tony, nên anh ta đương nhiên không thích cô, dĩ nhiên cũng bởi vì cô là mầm họa, sẽ mang đến nguy hiểm cho Park Hyomin.

Cô nghĩ, anh ta nhất định ước gì lập tức nhét cô vào bao mang đến máy bay, nếu không nữa thì, chính là không cho phép cô đến gần anh ta nửa bước.

Vừa đi vừa suy nghĩ, chẳng mấy chốc xe đi tới cửa một biệt thự rất sang trọng.

Đây là một biệt thự xây dựng theo phong cách cung điện, Lee Jihyun trong lòng thấp thỏm bất an, theo Tony đi vào nơi ở tráng lệ của Park gia.

Trong nhà vô cùng náo nhiệt, người phương Tây cũng có mà người Phương đông cũng không thiếu, Tony vừa bước vào cửa liền bị mấy những người đàn ông pháp cũng mắt xanh tóc vàng giống nhau phát hiện, lập tức kéo anh ta vào nhóm của bọn họ.

Để lại Lee Jihyun lẻ loi trong đám người qua lại như con thoi ấy.

Thật ra thì cô muốn tìm một nơi ngồi xuống tới chờ Park Hyomin, bởi vì trong bữa tiệc ngoại trừ Tony và cha Park ra, cô không quen biết ai nữa.

"Ôi trời! Tôi còn tưởng rằng là nữ giúp việc từ đâu tới, không ngờ lại là trợ lý đặc biệt của Minie! Tại sao cô lại ăn mặc đơn giản như vậy, tùy tiện mặc một bộ quần áo như thế mà tới đây?" Jessica vừa phát hiện ra cô, liền lập tức đi tới.

"Là Hyomin anh ấy... Ý tôi là tổng tài nói sẽ mang lễ phục tới giúp tôi, kêu tôi ở đây chờ anh ấy. Còn nữa..., cô Jung, tôi là trợ lý đặc biệt của không phải là nữ giúp việc, mời cô hãy tôn trọng một chút!"

Lee Jihyun cảm thấy cô Jung Soyeon này dường như rất thích tìm cô gây phiền phức, cũng có chút để ý khi cô gọi Park Hyomin là "Hyomin".

"Cô Jessica, cô cũng đến rồi! Chúng ta đi kính rượu tổng tài phu nhân nào."

Từ xa, Tony thấy giữa hai người phụ nữ này sắp như nước với lửa, vội vàng thoát khỏi đám bạn bè, tới đây hoà giải.

"Mặc như thế tại sao có thể tới tham gia bữa tiệc cao cấp này đây? Minie cũng thiệt là!"

Nghe những ngôn từ cay nghiệt của cô ta, khóe mắt Lee Jihyun có chút ướt át, cô cố gắng khắc chế mình, tuyệt đối không thể rơi lệ trước mặt người phụ nữ này.

Cô lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc, đi ra sân, muốn ở đây chờ Park Hyomin về.

Trong mắt cô ngấn lệ, cô đơn lẻ loi ngồi trên ghế đá.

Trên thảm cỏ xanh mướt trong sân, vài chiếc lá rụng theo gió nhẹ bay xuống, cô cúi người tìm kiếm một chiếc lá.

"Cô bé, tại sao cháu lại ngồi ngây ngẩn một mình ở chỗ này?" Một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, điểm chút khàn khàn của người già vang lên sau lưng cô.

Lee Jihyun xoay người, thì thấy một phụ nữ trung niên ăn mặc nhã nhặn, bộ dáng thướt tha cùng phong thái tao nhã đang đứng đó.

"Cháu có phải là Lee Jihyun không? Bác là mẹ của Hyomin."

"Dạ? Sao bác biết tên của cháu?"

Bà Park mỉm cười hiền lành: "Đừng quên, ông lão nhà bác đã gặp cháu ở công ty rồi, hơn nữa, Hyomin cũng nói với bác về cháu..."

Bà nói chưa dứt lời, Park Hyomi vừa đúng lúc từ ngoài đi vào, nhìn thấy hai người, lập tức đi về phía họ.

"Mẹ, thật xin lỗi, con tới trễ."

Park Hyomin đưa hộp giấy trên tay giao cho Lee Jihyun, "Tặng cho em, nhanh đi thay đồ đi!"

"Cám ơn anh, Hyomin."

Lee Jihyun vui vẻ nhận cái hộp giấy, khoác tay Park Hyomin, ba người cùng vào nhà.
...
...
...
...
...
...

Khi Jessica thấy Park Hyomin khoác tay bà Park và Lee Jihuyn tiến vào bữa tiệc thì ánh mắt của cô ta gần như toát ra tia lửa.

"Minie, Sao giờ anh mới đến?" Thừa dịp bà Park đi tiếp đón những khách mời, cô ta cố tình đi tới trước mặt Park Hyomin, giọng điệu nũng nịu hỏi.

"Công ty có một số việc phải xử lý, cho nên..."

"Hộp giấy xinh đẹp này là quà tặng cho em sao? Minie, cám ơn anh!"

Không đợi hắn nói, Jessica cố tình lấy đi hộp giấy nhỏ trên tay Lee Jihyun, cùng lúc hôn lên mặt Park Hyomin một cái làm Lee Jihyun tức điên lên!

Cô ta cư nhiên lấy đi bộ lễ phục Park Hyomin đưa mình, hơn nữa còn... Còn hôn lên gương mặt của hắn!

"Cô Jung, xin trả cái hộp lại cho tôi, đó là lễ phục Hyomin tặng cho tôi!" Lee Jihyun không chịu yếu thế lên tiếng.

"Cô vừa gọi anh ấy là Hyomin? Ai cho phép cô kêu Minie như vậy?" Jessica la ầm lên.

"Jessica, đây là lễ phục tôi đặc biệt tìm người thiết kế riêng cho cô ấy, mau trả cái hộp lại cho cô ấy." Vẻ mặt Park Hyomin khẽ lạnh, "Còn nữa, Jihyun gọi Hyomin, cũng là do tôi cầu xin cô ấy gọi như thế!"

"Minie, anh điên rồi phải không? Hôm nay là bữa tiệc trọng đại như thế, sao có thể để cho người phụ nữ này tới đây?"

"Tôi là trợ lý đặc biệt của Hyomin, tại sao không thể tới? Đó cũng là một trong những công việc của tôi." Lee Jihyun không nhịn được đáp trả Jessica mấy câu.

"Thật là buồn cười! Chỉ là một chức trợ lý đặc biệt nho nhỏ, lại dám mạnh miệng!" Jessica tức bực dậm chân, ước gì có thể lập tức bóp chết Lee Jihyun.

"Cô không phải là cấp trên của tôi, tại sao tôi không thể mạnh miệng?" Lee Jihyun nói tiếp: "Hơn nữa, cô dựa vào cái gì mà cấm tôi tham gia bữa tiệc?"

"Chỉ bằng... Bằng tôi là vị hôn thê của Hyominie!" Jessica bước tới, đẩy Lee Jihyun ra, khoác vào tay Park Hyomin, giọng nói nũng nịu nói.

"Vị hôn thê?" Cơ thể Lee Jihyun lay động một cái, "Cô là vị hôn thê của Hyomin?"

"Jessica, cô đừng nói hươu nói vượn!" Park Hyomin nhíu mày, hất tay Jessica ra.

"Cái gì mà nói hươu nói vượn? Chúng ta chơi chung với nhau từ nhỏ tới lớn, là thanh mai trúc mã, dì sớm đã có ý muốn cho chúng ta kết hôn, nếu không phải do con hồ ly tinh này đột nhiên xuất hiện, chúng ta đã sớm kết hôn rồi!"

Jessica bắt đầu cố tình gây sự, tranh cãi náo loạn, khiến tất cả khách mời trong bữa tiệc nhìn chăm chú, cha mẹ Park cũng nghe tiếng chạy tới.

"Jessica, tại sao con khóc sướt mướt thế? Đã xảy ra chuyện gì?" Mẹ Park khuyên nhủ.

Mặc dù bà thích đứa cháu gái này, nhưng cũng có lúc, bà cũng không chịu nổi sự xảo trá và ngang ngược đến vô lý của cô.

Jessica thấy mẹ Park đứng về phía mình, càng cố gắng khóc kể lể: "Dì, Dì xem Minie kìa! Anh ấy... Anh ấy có người phụ nữ khác... Không cần con nữa!"

"Jessica... Con cũng đừng náo loạn! Cũng bởi vì con thường xuyên cố tình gây sự nên Hyomin mới sợ mà bỏ chạy! Ngoan, nghe lời dì, đi khiêu vũ đi, dì gọi Injung đi cùng con."

Dứt lời, ánh mắt mẹ Park tìm kiếm bóng dáng của Park Injung, lại thấy anh ta đang ôm một mỹ nhân ăn mặc nóng bỏng dán sát vào nhau khiêu vũ.

Park Injung đối diện với ánh mắt của mẹ, lại nhìn thấy Jessica đang đứng ở bên cạnh bà khóc lóc rối rít, nhíu chặt lông mày, nhìn mẹ mình khoát khoát tay.

Mẹ Park cười có chút gượng gạo, bà hết nhìn đứa con trai lớn, lại nhìn tới đứa con trai nhỏ, biết trong lòng hai đứa con mình đã có đối tượng, xem ra, bà phải nghĩ biện pháp khác giải quyết Jessica mới được.

"Ách... Jessica! Khiêu vũ mở màn dì sẽ nhảy với Hyomin, còn con... Trước hết trang điểm lại đi, con xem con kìa, lông mi giả cũng sắp rớt xuống rồi!"

"Có thật không?" Nghe bà nói vậy, Jessica vội vàng lấy hộp phấn ra, nhìn trái nhìn phải, "Vậy con đi trang điểm lại."

Nói xong, cô ta tiện tay đem hộp giấy đặt trên bàn, xoay người lên lầu.

Bà Park cầm cái hộp lên, đưa cho Lee Jihyun.

"Jihyun, đi thay lễ phục trước đt nữa vui đùa với Hyomin một chút, đừng khách khí cũng đừng gò bó, biết không?"

Bà Park hài lòng nhìn cười cười, tiếp theo lại chuyển hướng nhìn Park Hyomin --

"Vị thanh niên đẹp trai này, có đồng ý theo bà già này nhảy một điệu không?"

"Đó là vinh hạnh của tôi!"

Park Hyomin nâng tay mẹ mình lên, trước khi đi, vỗ vào vai Lee Jihyun, "Chờ anh trở lại, anh sẽ giải thích tất cả với em."

Lee Jihyun mềm mại gật đầu, nhìn vào bữa tiệc, thấy bác Kim quản gia.

"Bác Kim, xin hỏi ở đây có phòng thay quần áo không?"

"Mời đi theo tôi."

Bác Kim dẫn Lee Jihyun lên cầu thang, đi tới một cái phòng ở lầu ba.

"Đây là phòng của cậu chủ Hyomin, cô có thể vào trong thay quần áo." Bác Kim mở cửa giúp cô, "Tôi xuống lầu dưới tiếp đón khách mời."

"Bác Kim, cám ơn bác."

Lee Jihyun bước vào phòng Park Hyomin, nhìn xung quanh một vòng.

Trong phòng Park Hyomin bài trí không xa hoa lắm, ngược lại còn có cảm giác tao nhã, giản dị.

Trên bàn làm việc trưng mấy tấm hình của hắn từ nhỏ đến lớn, bộ dáng đều cao ráo đẹp trai như vậy.

Cô từ phòng đọc sách đi tới phòng ngủ, muốn đến phòng hắn thay đổi lễ phục, khi cô xách cái hộp đi qua phòng ngủ của hắn, chuẩn bị bước vào phòng thay quần áo thì đột nhiên liếc thấy trên giường Park Hyomin dường như có người.

"Ai đó?" Người trên giường dường như cũng nhận thấy có người bước vào.

"Ách... Bác Kim nói đây là phòng của Hyomin, nói tôi vào đây thay quần áo. Tôi không biết bên trong này có người, thật xin lỗi!"

Lee Jihyun xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị người nằm trên giường kêu lại.

"Chờ một chút!"

Đèn trong phòng ngủ được mở ra, người nằm trên giường chính là Jessica!

Cô ta đang mặc áo ngủ, những đường cong gợi cảm như ẩn như hiện, dáng điệu có vẻ lười biếng.

"Không phải cô muốn thay quần áo sao? Thay đi! Tôi vừa mới lên trang điểm lại, đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, vừa vặn áo ngủ của tôi cũng đều để trong tủ quần áo của Minie, tựu nên thay ra nghỉ ngơi ở đây một chút..."

Jessica đứng dậy, cố ý lấy từ trong tủ quần áo ra một cái áo, khoác lên người.

"Tôi nghĩ, cô đại khái không biết Minie chính là một hoa hoa công tử, tôi chính là một ví dụ, tôi nghĩ, anh ấy đối với cô nhất định cũng chỉ là vui đùa một chút mà thôi, cô đừng quá nghiêm túc!"

"Sẽ không, tôi tin tưởng Hyomin, anh ấy... Anh ấy không phải loại người như vậy!"

"Cô không tin?" Jessica đi tới trước mặt của Lee Jihyun, nói: "Vừa rồi ở trước mặt cô Hyomin cũng chỉ là đang diễn trò, trên thực tế, là anh ấy muốn tôi lên lầu chờ anh ấy trước, tôi cũng thường ngủ qua đêm trong phòng anh ấy, không tin thì cô nhìn vào tủ treo quần áo đi, bên trong còn có áo ngủ và áo lót của tôi."

Jessica cố ý mở tủ treo quần áo ra, quả nhiên bên trong có mấy bộ áo ngủ cùng áo lót rất khêu gợi.

"Không! Tôi không tin!"

"Cô không tin cũng phải tin, trong giới thương nhân anh ấy nổi danh là hoa hoa công tử, phụ nữ bên cạnh anh ấy, không phải chỉ có tôi mà thôi..."

Jessica càng nói càng đắc ý, cũng càng ngày càng bội phục khả năng diễn xuất của mình.

Trên thực tế, quần áo trong tủ của Park Hyomin đều là do vừa rồi cô ta nhân cơ hội mang từ phòng khách qua.

"Anh ấy lừa gạt tôi..."

"Cô Lee, bị lừa là không chỉ một mình cô, cô cũng đừng khổ sở..."

"Đừng nói nữa! Không cần nói nữa!" Lee Jihyun không dám tin bịt lỗ tai, khóc lóc mãnh liệt lắc đầu.

"Thì ra anh ấy thật sự là hoa hoa công tử, những gì trên báo viết đều là sự thật!"

"Cho nên tôi khuyên cô nên từ bỏ hy vọng sớm một chút."

Jessica không ngừng thêm mắm thêm muối, nếu như cô ta không khiến Lee Jihyun tách khỏi Park Hyomin, cô ta sẽ không bỏ cuộc!

Lee Jihyun rưng rưng nước mắt lao ra khỏi phòng của Park Hyomin, vừa đúng lúc đâm vào người Park Hyomin cũng đang lên lầu.

Phát hiện nét mặt cô có chút kỳ lạ, hắn lập tức ôm cô, quan tâm hỏi: "Jihyun, em làm sao vậy? Tại sao khóc? Ai khi dễ em?"

"Là anh! Anh khi dễ tôi!"

"Anh?" Park Hyomin khó hiểu chăm chú nhìn cô.

"Tôi nên tin những gì trên báo viết, anh là hoa hoa công tử, anh không nghiêm túc với tôi!"

Nghe cô nói..., trái tim Park Hyomin thắt chặt lại.

"Là ai nói?"

"Jessica mới vừa nói với tôi, anh là tên lừa gạt!"

"Jihyun, tại sao em không tin anh? Nhìn anh, cho anh cơ hội giải thích!"

Park Hyomin xoay người cô lại, dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn cô chăm chú.

Lee Jihyun vốn không muốn mở mắt nhìn hắn, nhưng dưới cái nhìn chăm chú nóng bỏng của hắn, cô từ từ tan chảy --

"Jihyun, hãy tin anh."

"Điểm này tôi có thể làm chứng!" Bác Kim quản gia đúng lúc chen vào nói chuyện, "Bất kể cô Jessica nói gì thì tất cả đều là giả tạo, chỉ vì cậu chủ không muốn tiếp nhận tình cảm của cô ấy! Cô Lee, cô nhất định phải tin tưởng cậu chủ."

"Jihyun, chúng ta kết hôn đi! Ngày mai sẽ kết..."

Đột nhiên, Jessica mặc áo ngủ, xuất hiện tại đầu cầu thang, trước mặt mọi người nói ra những lời khiến mọi người chấn động.

"Hyomin, trong bụng em đã có đứa con của anh, chẳng lẽ anh muốn bội tình bạc nghĩa sao?"

Sau khi Lee Jihyun nghe thấy mấy lời nói này, cơ thể lảo đảo như muốn ngã,

"Tên lừa gạt! Anh lừa gạt tôi, đùa giỡn tôi như vậy cảm thấy rất vui thích phải không?" Lee Jihyun nhìn Park Hyomin thét lên, nước mắt từ khóe mắt cuồn cuộn trào ra như những viên ngọc trai thi nhau rơi xuống.

"Jihyun..."

"Tôi sẽ chúc phúc cho anh!" Lee Jihyun đẩy Park Hyomin ra, lao xuống dưới lầu.

"Jihyun!"

Park Hyomin muốn chạy tới ôm cô, nhưng lại chụp hụt.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Lee Jihyun thoát khỏi vòng tay hắn chạy đi, bởi vì nước mắt của cô đâm vào ngực làm thấy đau.

"Jung Soyeon, tại sao cô lại nói dối như vậy?" Park Hyomin căm hận lên cầu thang kéo Jessica từ trên cầu thang xuống.

Jessica bị hắn lôi kéo như vậy, thấy sững cả người!

Cô ta thật là không ngờ một người luôn luôn đối đãi dịu dàng với mọi người như Park Hyomin, hôm nay lại vì một người phụ nữ, hành động đối với cô vừa thất lễ vừa thô lỗ như vậy!

"Minie, tại sao em yêu anh, anh lại cố tình đi thích một người phụ nữ đê tiện!" Jessica nắm tay Park Hyomin thật chặt.

"Jessica, đủ rồi! Tôi không muốn đánh phụ nữ, tốt nhất cô đừng trở thành người đầu tiên!" Hắn đẩy tay Jessica ra, chuẩn bị đuổi theo tìm Lee Jihyun.

"Hyominie, em van cầu anh, em van cầu anh đừng rời bỏ em, được không?" Jessica khóc đến nước mắt nước mũi chảy như suối.

Park Hyomin khinh bỉ hất cô ta ra, "Cô buông tôi ra!"

"Em không buông! Rốt cuộc em có gì không thể so sánh với người phụ nữ đê tiện đó?"

"Cô đừng xúc phạm đến Jihyun!"

Bên cạnh, bác Kim không nhẫn nại được nữa, ông thúc giục Park Hyomin --

"Cậu chủ, cô Lee đã đi rất xa, cô ấy hoàn toàn xa lạ với cuộc sống ở đây, cậu vẫn nên tranh thủ thời gian đi tìm cô ấy, để tránh xảy ra nguy hiểm!"

Nghe vậy, Park Hyomin dùng sức đẩy Jessica ra, vội vàng chạy như điên, đuổi theo Lee Jihyun.

Jessica bị đẩy ngã trên mặt đất, làm sao chịu từ bỏ ý đồ dễ dàng như thế!

Cô ta đứng dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên người, bước lên lầu như không có việc gì xảy ra, rồi bước vào phòng của Park Hyomin, nhanh chóng thay quần áo, sau đó đi xuống lầu.

"Dì, con muốn đi về, con sẽ đem tình hình hôm nay nói tất cả cho mẹ con biết, con sẽ không bỏ qua hai người bọn họ đâu!" Cô ta nhìn mẹ Park nói xong, liền tức giận rời khỏi nhà Park gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro