Chương 74: Đẩy chén

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân trồng dâu và gai, tháng Hai là tháng quan trọng. Các địa phương gấp rút trình báo cáo, giục bộ Hộ phát vốn. Công việc ở Khuất đô chất cao như núi, bộ nào cũng bận túi bụi bù đầu. Lý Kiến Hằng phong thưởng lớn, Tiêu Trì Dã lên chức Định Đô hầu, Thẩm Trạch Xuyên vượt cấp đề bạt lên đồng tri chỉ huy tam phẩm, kiêm luôn cả công việc của bắc trấn phủ, bắt đầu phụ trách chiếu ngục.

Mới đầu nội các không đồng ý chuyện này, nhưng Sầm Dũ lại thượng tấu tiến cử hết lòng, Hải Lương Nghi cũng vì đợt dịch bệnh này mà có cái nhìn hoàn toàn khác về Thẩm Trạch Xuyên, cho nên cứ thế quyết.

Tiêu Trì Dã mang tráp khuyên tai bên người, mãi không tìm được cơ hội gặp Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên bôn ba tất bật ở chiếu ngục, án vụ chồng đống từ năm ngoái phải xem từng cái một, y bận đến nỗi quên ăn quên ngủ, bên Kiều Thiên Nhai còn phải canh Hề Hồng Hiên, vắt óc nghĩ cách tìm Tề Huệ Liên và Kỷ Cương về.

Chim én líu lo, liễu tơ đâm chồi, tường đỏ ngói xanh của Khuất đô chầm chậm ló dạng, liên tiếp mấy ngày trời quang mây tạnh, đến hôm mưa xuân rơi tầm tã, Sầm Dũ mở tiệc mời các bằng hữu góp mặt trong chuyện lần này đến dự. Hải Lương Nghi không dự tư yến bừa bãi, với lại chưa khỏi bệnh nên lần này cũng không đi.

Lúc Thẩm Trạch Xuyên đến thì đã trễ, y được người dẫn thẳng tới chính đường, vừa vén rèm lên đã thấy bên trong toàn những quan viên quen thuộc.

Hàn Thừa Khổng Tưu Sầm Dũ ngồi một bàn, Tiêu Trì Dã đã uống ba tuần rượu, đang gác tay nghe Dư Tiểu Tái phía dưới kể chuyện cười cho các trọng thần trong phòng.

Thẩm Trạch Xuyên vừa vào, Dư Tiểu Tái đã xăm xắn hành lễ nghênh đón: "Đại nhân đến muộn, mau lên trên ngồi đi."

Thẩm Trạch Xuyên cởi áo choàng, nở nụ cười: "Trong ngục nhiều việc, chư vị đại nhân thông cảm, ta ngồi dưới thôi."

Sầm Dũ đứng dậy vẫy tay: "Tư yến khỏi cần trịnh trọng như bên ngoài, ngươi lên đây đi, chúng ta đều là bạn vong niên[1] mà, còn câu nệ làm cái gì? Lão Hàn, ngươi bảo y đi kìa!"

1.

Hàn Thừa nói: "Đúng rồi, Lan Chu, lên đi, ngồi đây này. Đám lọm khọm bọn ta vô dụng cả rồi, hôm nay được thơm lây hầu gia. Hầu gia, ngươi hạ cố cho bọn ta với nhé!"

"Chỉ huy sứ nói thế là hạ thấp ta đấy," Tiêu Trì Dã như đã ngà ngà say, không nhìn Thẩm Trạch Xuyên mà chỉ cười, "ngồi đây có vị nào không phải tiền bối đức cao vọng trọng đâu? Sau này ta còn phải học hỏi các vị nhiều."

Thẩm Trạch Xuyên đã ngồi xuống, y và Tiêu Trì Dã cách nhau một khoảng, đối mặt qua chiếc bàn, duỗi chân ra là có thể với tới ngay. Đôi bên không nhìn nhau, cũng không hề chào hỏi nhau. Khổng Tưu liếc trái liếc phải, cười: "Từ lâu đã nghe nói hai người các ngươi có xích mích, sao gặp nhau mà chẳng thèm nói một câu nào vậy? Lần này làm việc cùng nhau ta thấy ổn lắm mà, còn ôm ân oán xưa kia làm chi?"

"Ta thấy cả hai vị đều tuổi trẻ tài cao tương lai hứa hẹn, lúc làm việc cũng không từ chối nhau, chi bằng nhân dịp hôm nay, cười một tiếng xóa ơn thù đi." Sầm Dũ vừa nói vừa giơ tay, "Cẩm y vệ và cấm quân cũng phải giúp đỡ lẫn nhau mà, tương lai còn nhiều cơ hội làm việc chung lắm. Hầu gia, thế nào, có được không?"

Tiêu Trì Dã lười biếng liếc Thẩm Trạch Xuyên một cái, chẳng thấu được điều gì trong ánh mắt ấy, chỉ nói: "Ta nào không được? Trấn phủ đại nhân cười một cái với ta, ta còn gì mà không được? Lần này cũng phải đa tạ đại nhân."

"Ta gặp hầu gia ấy, có lần nào không cười tươi đón chào đâu?" Thẩm Trạch Xuyên sờ chén rượu, "chuyện quá khứ quên lâu rồi, đây là tại mãi không có cơ hội đấy chứ."

Hàn Thừa là người uống cùng Tiêu Trì Dã nhiều nhất, thấy vậy lại cầm đũa lên, vừa gắp đồ ăn vừa nói: "Vậy uống một chén đi, hầu gia, nể mặt cái!"

Dư Tiểu Tái vẫn đứng nãy giờ, lập tức rót đầy chén cho hai bọn họ. Tiêu Trì Dã nâng chén, chẳng buồn đứng dậy, nói: "Vậy cụng một chén."

Theo cấp bậc, quả thực Tiêu Trì Dã cũng không cần phải đứng dậy. Thẩm Trạch Xuyên đứng lên, lúc nâng chén xương cổ tay lộ ra.

Tiêu Trì Dã chợt bảo: "Đã là rượu để xóa thù cũ thì đương nhiên không thể uống bình thường được. Trấn phủ, uống rượu giao bôi không?"

Hàn Thừa cười phá lên, chỉ chỉ Tiêu Trì Dã, lắc đầu cảm thán: "Hầu gia, chơi thế cũng xấu quá đi, việc gì phải làm khó Lan Chu nhở?"

"Đó là làm khó sao?" Tiêu Trì Dã nói, "ta ngưỡng mộ y còn chẳng kịp nữa là, đang biểu đạt lòng quyết tâm đấy thôi?"

Sầm Dũ hiểu tính Tiêu Trì Dã, nghĩ hắn vẫn còn nhớ mối thù Trung Bác nên mới cố tình gây sự với Thẩm Trạch Xuyên, đang toan mở miệng khuyên thì Thẩm Trạch Xuyên đã cười.

"Được," Thẩm Trạch Xuyên nói, "nghe hầu gia."

Thẩm Trạch Xuyên nâng chén, cúi người ghé lại gần, Tiêu Trì Dã có thể nhìn thấy xương quai xanh thấp thoáng của y. Cánh tay hai người vòng qua nhau, lúc Thẩm Trạch Xuyên uống rượu yết hầu chuyển động, dường như ánh mắt của Tiêu Trì Dã cũng ực một tiếng, trượt vào trong áo theo hớp rượu ấy.

Tiêu Trì Dã uống thực chậm, rượu ngậm trong miệng, ánh mắt một khắc cũng không rời Thẩm Trạch Xuyên. Lúc tay hắn ngoắc vào tay Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên có thể cảm nhận rõ rệt sự rắn rỏi của hắn.

Lúc uống xong hình như Tiêu Trì Dã cười một tiếng, nhưng chẳng ai nghe thấy, chỉ mình Thẩm Trạch Xuyên cụp mắt nhìn hắn. Ánh mắt hắn trần trụi, bên trong chứa chan dục vọng vừa nguy hiểm vừa mãnh liệt.

Sầm Dũ nói: "Sau vụ xuân là lại đến thi Hội, năm nay Thái học cũng định tuyển thêm học sinh, ta trông bộ Hộ lại sắp sửa đau đầu rồi đây."

Khổng Tưu cười khinh khỉnh: "Ngụy Hoài Cổ thì đau cái gì? Hắn chính là người quản tiền! Hắn phải tính, mấy việc này đáng nhẽ phải thu xếp ổn thỏa từ lâu rồi, để đến tận bây giờ là coi như không làm tròn bổn phận."

"Hắn là người quản tiền, còn ngươi là Diêm vương sống!" Hàn Thừa đặt đũa xuống, rượu đủ cơm no rồi, nói, "giờ Trung Bác đang hỗn loạn như thế, án giao cho bộ Binh nhiều vô số kể, cứ không phái ai đi cai quản là không xong đâu."

"Ta thấy các lão đang nghĩ xem nên phái ai đi đấy," Sầm Dũ cảm thán, "Lan Chu mà vào triều chính thống thì có khi lần này cũng có cơ hội rồi."

Chẳng biết tại nóng hay tại rượu mà mặt Thẩm Trạch Xuyên hơi hây đỏ, y nói: "Ta không được đâu, tư lịch của ta nào đủ để ra ngoài? Không quản nổi đâu."

"Trau dồi kinh nghiệm là được." Hàn Thừa có vẻ hứng thú, "Cứ bảo đô quan ranh chứ, đô quan làm sao mà khôn lỏi được bằng quan địa phương? Mấy năm trước ta theo Đô sát viện xuống kiểm toán, đám 'đô gia', 'lão đa' đó cáo thì thôi rồi! Toàn bộ sổ sách trong phủ đều có hai bản, Sầm Tầm Ích ngươi có đi cũng chẳng phân biệt nổi đâu thật đâu giả. Khâm sai hàng năm cứ xuống là lại ầm ĩ cả lên, bọn họ đánh hơi sớm, trước khi ngươi đến thì mau mau chóng chóng xua hết nạn dân, lưu dân trong vùng đi không để ngươi thấy, đây chính là 'vùng không lo đói' trong khảo bình. Đến lúc ngươi tới nơi, bọn họ dọn bàn bày tiệc, tìm cớ chuốc rượu cho ngươi, uống một mạch luôn đến sáng, xong lại ngủ một mạch luôn đến tối, say đến nỗi không bước nổi qua cửa phủ nha, lấy đâu ra sức mà kiểm toán nữa? Đến thời điểm thì tuồn bạc vào mua một cái đánh giá xuất sắc, xong lại ngay lập tức lên đường đến vùng khác uống rượu, thế là coi như kiểm xong rồi."

"Vẫn có người làm việc chứ, ngươi không thể vơ đũa cả nắm được." Sầm Dũ vừa nói vừa thở dài, "Mấy năm trước Tiết Tu Trác đi xuống làm khá lắm, sổ sách của mười ba thành Quyết Tây chỉnh lý rất gọn gàng đâu ra đấy, không sai sót chỗ nào. Ta cứ nghĩ hắn sẽ đến bộ Hộ cơ, nào ngờ các lão lại điều vào Đại lý tự."

"Hắn mà làm thuộc hạ của Ngụy Hoài Cổ thì lấy đâu ra ngày ló mặt?" Khổng Tưu ngả lưng vào ghế, "thị lang bộ Hộ bây giờ cũng chỉ ở đó cho có thôi, chứ trù tính thu chi đều một mình Ngụy Hoài Cổ quyết đấy chứ. Hắn mà đi thì khác nào phế? Các lão có ý rèn giũa hắn, sau này ắt sẽ làm được việc lớn."

Khổng Tưu từ xưa đến nay chẳng bao giờ qua lại với Ngụy Hoài Cổ và Phan Tường Kiệt, ai cũng biết thừa chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng, bây giờ có nói ngay trước mặt Hàn Thừa cũng không sợ.

Hàn Thừa cười hô hố: "Tư yến chớ nói quốc sự! Sao chưa gì đã quên rồi? Lão Khổng, phải phạt!"

Sầm Dũ thấy ăn cũng xong rồi, bèn nói: "Mấy hôm trước Do Kính về có kể cho ta nghe một trò chơi, ta thấy giờ hẵng còn sớm, chúng ta tranh thủ chơi thử xem sao? Do Kính, ngươi lấy cái bài gì đó của ngươi ra đi."

Dư Tiểu Tái nhanh nhẹn vâng, bưng một chiếc hộp gỗ tới, mở nắp lôi hết mấy thẻ bài con khắc gỗ ra, nói: "Đây là đồ ti chức thấy người ta chơi lúc đi giám sát ở cảng Vĩnh Nghi, đối bài thành cặp câu đối, các vị đại nhân chơi thử nhé?"

Hàn Thừa kháo Tiêu Trì Dã: "Cái này người đọc sách chơi thôi, ta là ta chịu. Hầu gia làm quân sư nhắc bài nhé?"

Tiêu Trì Dã uống rượu, bảo: "Chỉ huy sứ đánh giá cao Tiêu Sách An ta vậy? Ta có giống người đọc sách đâu."

"Vui thôi mà, chơi đi. Do Kính, chia bài đi!"

Dư Tiểu Tái chia bài cho ba bọn họ, Tiêu Trì Dã vừa nghịch chén rượu vừa nhìn, đang nhìn thì bỗng có thứ gì đó cọ vào chân. Hắn lập tức ngừng động tác, ánh mắt dừng lại trên thẻ bài của Hàn Thừa.

Một bàn chân mon men tới ở dưới gầm bàn, mũi chân chậm rãi trượt lên trên chân Tiêu Trì Dã, nghịch nghịch cạ cạ qua lại mấy cái theo độ cong.

Hàn Thừa nhăn mày nhìn bài: "Hoa hoa cỏ cỏ gì khó thế này! Hầu gia, đọc được không?"

Tiêu Trì Dã nói: "Ngươi ra hoa đuôi chó cho hai vị, đảm bảo—"

Bàn chân đeo tất sạch đã chạm đến đầu gối Tiêu Trì Dã, lòng bàn chân như thử thăm dò vị trí, giẫm xuống đầu gối hắn.

"Đảm bảo khó đối!" Hàn Thừa vứt lá bài, cười nói, "én vờn đuôi chó xuân sắp sang, ta góp mò vế trên này[2], Tầm Ích, đúng chứ!"

2.

Hàn Thừa quả thật ít học, nhưng gã chẳng ngại ngùng gì chuyện này, Khổng Tưu và Sầm Dũ nghe vậy phá ra cười như được mùa. Khi ba người trò chuyện, Tiêu Trì Dã liếc nhìn Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên nắm cây quạt tre, cái này là Tiêu Trì Dã sai người đưa cho y. Y khẽ nhịp cây quạt, vẻ mặt vô cùng tập trung lắng nghe người khác nói chuyện, dường như cảm nhận được Tiêu Trì Dã đang nhìn y, khóe mắt cong lên nét cười rất nhỏ.

Bàn chân kia đã trượt vào giữa hai chân Tiêu Trì Dã, như chưa thỏa mãn cọ vào mé trong đùi hắn. Tiêu Trì Dã cầm chén rượu, ngón cái ấn chặt lên mép, vẫn không mảy may nhúc nhích.

"Đây chẳng phải hồ ly sao?" mãi sau Tiêu Trì Dã bật cười, giơ tay rút ra một thẻ bài hình con cáo vẽ bằng mực trong xập bài của Hàn Thừa, thảy lên bàn, "phòng nhỏ giọt mưa đêm, mộng nghe tiếng hồ ngâm. Xuân triều từ đâu tới, tí tách tìm vào trong — xin lỗi nhé, hơi bậy!"

Hàn Thừa cụng chén với Tiêu Trì Dã, cười: "Ai cũng nói lời đàng hoàng đứng đắn, mà sao đến lượt ngươi thì nhất thiết phải biến hồ ly thành hồ ly tinh vậy!"

"Ta như thế," Tiêu Trì Dã uống rượu, nhìn Thẩm Trạch Xuyên, "mới gọi được hồ ly chứ."

"Ra thế này thì người đứng đắn biết đáp kiểu gì giờ? Tục quá thể." Khổng Tưu cười ngao ngán, "Tiêu Sách An ngươi ấy à, ngủ không thèm đóng chặt cửa mà còn trách người ta tìm vào, rõ ràng là mình mong ngóng thì có."

Tiêu Trì Dã không nói gì, bàn chân kia lại giẫm hắn nhè nhẹ, hắn bật cười. Nửa thân trên của Thẩm Trạch Xuyên điềm tĩnh đến mức không nhìn ra chút manh mối nào, đầu ngón tay đang nhịp cây quạt cà cà một cái, cách làn khí nóng ngập ngụa trong phòng, khóe mắt đã sắp ửng đỏ.

Đúng lúc đó Sầm Dũ đánh rơi bài xuống đất, Dư Tiểu Tái mau chóng dừng tay, toan cúi xuống nhặt.

Thẩm Trạch Xuyên định thu chân về, dè đâu Tiêu Trì Dã lại thò tay xuống bắt lấy mắt cá chân y. Bàn chân y qua lớp vải giẫm lên chỗ khó nói của Tiêu Trì Dã, hai ngón tay Tiêu Trì Dã mò vào trong tất, vuốt ve Thẩm Trạch Xuyên.

Cây quạt của Thẩm Trạch Xuyên dựng trên mặt bàn, thấy Dư Tiểu Tái đã vén áo lên rồi, lưng cũng hơi khom xuống, bảo: "Các vị đại nhân nhấc chân lên, ti chức nhìn xem rơi đâu mất..."

Tiêu Trì Dã chẳng hề luống cuống, điềm tĩnh giữ mắt cá chân của Thẩm Trạch Xuyên, ngón cái dùng một ít lực, xoa đến mức sống lưng Thẩm Trạch Xuyên tê rần, siết chặt cây quạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro