Chap 17 Công khai lên tiếng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 17 Công khai lên tiếng

            Tử Thao cụp ánh mắt hung dữ của mình lại, ôn nhu nhìn hắn thờ hắt ra, định lên tiếng thì đã bị Bạch Hiền cắt ngang.

-Ngô Phàm sư hyunh, Tử Thao là bị ức hiếp, anh xem.-Cậu từ lúc nào đã bật trang blog của cô nàng kia ra, chuyền điện thoại sang phía Diệc Phàm.

            Hắn đọc, chân mày nhíu lại, ánh mắt chứa sự tực giận khó tả, siết chặt bàn tay Tử Thao.

-Việc này, sao không nói anh?

-Phàm ca, bài luận của anh.-Nó dọc dọc dĩa thức ăn, vễnh môi khai báo.

            Chân mày hắn dãn ra, người ta là vì quan tâm tới mình, muốn giận cũng không giận được, bèn xoa đầu nó, trả điện thoại cho Bạch Hiền.

-Việc này đã có ai lên tiếng chưa?-Hắn quay ra bọn Bạch Hiền Xán Liệt.

-Có chị gái Tử Thao là ca sĩ Tiffany đã đăng bài lên trang chủ bênh vực rồi.-Xán Liệt gật gù, mòm ngậm cái đùi gà.

-Này này, chuyện rốt cuộc là thế nào? Tôi chẳng hiểu gì cả.- Đại Cường nãy giờ ngồi trơ mắt ếch ra dòm ngó, thấy ai cũng căng thẳng mà chẳng biết sự tình.

-A Đại Cường, người này là đối tượng?-Lộc Hàm chợt túm lấy anh chàng nói.

-Đối tượng? À phải.-Anh ta có vẻ hiểu ý Lộc Hàm, gật gù, cười nhếch mép.

-Ha, thứ hạ cấp.-Lộc Hàm thẳng thừng khoanh tay, kênh kiệu nhìn cô gái mặt mũi xanh lét ngồi cạnh Đại Cường mà buông một câu.

-Chậc, một ngày nghe hai lần một câu rủa, số cô ta quá hời rồi.-Thế Huân chống cằm đăm chiêu.

-Hai lần?-Xán Liệt tò mò.

-Sáng nay Tử Thao cũng nói câu này.-Thế Huân trỏ nó, cười hảo sảng.

-Đại Cường, anh thật sự để mặc cho bọn họ làm gì làm sao? –Cô gái tên Mộc Nhâm lúc này tím tái mặt mũi, kéo áo Đại Cường.

-Đại Cường, loại nữ nhân ăn bám, làm đối tượng hẹn hò như thế này để nhận trợ cấp đại gia có đáng cho cậu lên tiếng bảo vệ không?-Lộc Hàm chống hai tay lên bàn của Đại Cường, dữ tợn nhìn Mộc Nhâm.

-Cái này, không cần cậu nhắc, điều lệ trong hợp đồng có ghi rõ, tớ không nhất thiết phải làm vậy. Nhưng dù sao cậu cũng phải nói rõ là cô ấy đã động chạm gì đám cậu chứ?-Đại Cường là một đại gia trẻ tuổi, đối tượng ở đây thường là những cô gái sinh viên muốn có nhiều tiền, có chút nhan sắc sẽ tìm đến những người như anh ta làm người tình để có cuộc sống tốt hơn trước.

-Là miệt thị Tử Thao và gia đình của nó.Cô ta bảo Tử Thao là một kẻ ăn bám.

-What? Really? Tử Thao? Tiffany có để yên vụ này? Này này tuyệt đối đừng có bảo cô ta là người của anh nha, Mỹ Anh sẽ giết anh chết.-Anh chàng giật nảy, Đại Cường với Mỹ Anh là bạn thân với nhau, thật là anh ta rất sợ Mỹ Anh khi cô nàng nổi giận.

-Cái đó em không dám chắc.-Tử Thao dựa vai Diệc Phàm, nhếch môi thách thức.

-Vũ Mộc Nhâm, kết thúc hợp đồng đi, tiền tháng này tôi sẽ gửi đủ, chốc nữa tự về đi.-Đại Cường hiểu ý Tử Thao, hướng cô gái váy đen bên cạnh lạnh lùng nói.

            Mộc Nhâm mắt mở to, kinh ngạc không nói nên lời, chỉ biết nhìn theo bóng Đại Cường qua bên kia xin lỗi Tử Thao rồi bỏ đi. Nhóm người đi cùng anh ta nhìn Mộc Nhâm khinh bỉ, rồi cũng kéo nhau đi mất. Cô ta xấu hổ, xách túi chạy ra khỏi nhà hàng, Lộc Hàm đắc ý cười toe toét, kéo ghế ngồi xuống cạnh Thế Huân, ăn uống vui vẻ. Tử Thao nhìn Diệc Phàm bằng ánh mắt hối lỗi, hắn thở dài một cái, bảo nó mau ăn đi. Bọn kia cũng đánh chén no nê, cười giỡn liên tục, không khí căng thẳng khi nãy dần biến mất.

.

.

-Lần sau đừng giấu anh những việc này.-Hắn nhéo má nó, trừng mắt răn đe khi cả hai đi vào bãi đậu xe của nhà hàng.

-Sẽ không có lần sau.-Nó cười, giơ tay xoa bên má bị nhéo, bước đi theo hắn.

            Thế Huân do uống quá nhiều rượu, Lộc Hàm và Diệc Phàm không cho chạy mô tô, nên ném qua xe Diệc Phàm để Lộc Hàm lái, còn hắn cùng Tử Thao đi mô tô về.

            Lần trước là nó say, hắn kéo tay nó ôm mình để khỏi ngã, lần này nó không say, nhưng hắn vẫn kéo tay nó ôm mình cũng vì lý do, ‘’khỏi ngã’’. Tử Thao cười tít mắt, ai bảo Ngô Diệc Phàm là một kẻ lạnh lùng chứ? Và ai đã bảo là Tử Thao là một cục băng chứ? Hai người này ở cạnh nhau thì băng lạnh cũng tan thành nước. Đêm thật ấm áp.

.

.

.

            Thứ hai, đương nhiên toàn bộ sinh viên đều đi học vào sáng thứ hai, muốn đi tới khoa công nghệ chắc chắn phải đi qua khoa văn và kiến trúc, Tử Thao cùng Lộc Hàm đi bộ tới gần khoa văn học thì cảm thấy người xung quanh bàn tán rất náo nhiệt, Tử Thao đưa mắt nhìn Lộc Hàm. Anh ta nhìn trời, cười toe toét.

-Này cậu xem trang blog của Vũ Mộc Nhâm chưa, có đoạn clip và ảnh chụp cô ta đi ăn cùng đại gia để được bao đó.-Hai cô gái đi ngang qua chỗ nó đang rì rầm.

-Xem rồi, trong clip có thấy Lộc sư hyunh, nghe nhiều người nói ở trong nhà hàng đó có cả nhóm của Ngô Diệc Phàm nữa.

-Thật sao? Là cố tình quay clip lại để chơi lại cô nàng kia à?

-Hình như là vậy, lần này là blog của Mộc Nhâm bị hack rồi, chắc cũng từ nhóm người của Ngô Phàm sư hyunh.

-Ha, tốt nhất đừng đắc tội với người khoa công nghệ thông tin.

-Mà cô nàng kia kinh dị thật đấy, bản thân tìm đại gia bao mà dám viết bài nói xấu người khác.

-Thế loại đó đáng bị bắn bỏ mà.

.

.

.

-Lộc Hàm, anh đã âm mưu cái gì vậy?-Tử Thao huých cánh tay Lộc Hàm khi cả hai đi qua khỏi khoa văn.

-Ố? Anh chẳng âm mưu gì cả, chỉ qua là bọn Xán Liệt Bạch Hiền quay lại được cảnh trong nhà hàng hôm qua, nên bọn anh chỉ hack blog cô ta để up lên thôi.-Lộc Hàm huýt sao, đút tay vào túi thong dong bước đi.

-Bọn anh? Có cả Diệc Phàm?

-Đương nhiên, hắn ta chính là kẻ hack blog của cô ta chứ ai, trong đám anh chỉ có hắn cả gan đi hack lung tung thôi.

            Tử Thao tự nhiên thấy nổ pháo hoa trong bụng, suốt buổi từ lúc đi bộ cùng Lộc Hàm đến lúc lên lớp, sau cả lúc ra về, đều cười toe toét, khiến mấy người xung quanh bị choáng váng.

            Thứ năm, Diệc Phàm thi xong, đứng dưới lầu khu năm nhất khoa công nghệ. Ai đi ngang qua cũng vô thức nhìn kẻ có phí phách ngoại hình hơn người. Tử Thao ra khỏi giảng đường muộn, vì bị vị giáo sư giữ lại chỉ bảo, lúc ra ngoài đã muộn mười lăm phút. Chạy nhanh xuống cầu thang, nó đương nhiên nhìn thấy người kia dựa vào thành tường nhấn điện thoại, liền cấp tốc bước tới.

-Phàm ca, xin lỗi, em ra muộn.-Nó đứng trước mặt hắn, gãi gãi đầu.

-Đợi em một chút, cũng không sao mà.-Hắn cười, nắm tay nó kéo đi theo mình.

            Cả hai đi bộ đến MacDonnal , Tử Thao trước đó đã gọi điện bảo Diệc Phàm, bài luận làm tốt, nó sẽ đãi hắn một bữa. Hắn hôm nay nộp bài, gọi lại cho nó bảo rằng giáo sư đánh giá cao bài nộp, Tử Thao cười toe toét nói hắn sau khi học xong sẽ khao hắn một bữa.

            McDonnal giờ tan tầm khá đông đúc, hai người yên vị một góc, thức ăn cũng đã có, hắn vui vẻ cắt thịt gà, Tử Thao mồm ngậm hambeger, nghe Diệc Phàm kể về bài thi, về khoảng thời gian làm bài luận. Nó lâu lâu chen vào hỏi vài câu, hầu như là vấn đề sức khỏe của hắn. Bụng dạ khó chịu, Tử Thao chịu hết nổi tò mò hỏi.

-Phàm, anh lần trước là hack blog của Vũ Mộc Nhâm?

-Huh? À, Lộc Hàm nói em biết?-Hắn hơi ngạc nhiên, đưa cái đùi gà lên miệng cắn một cái.

-Ừm.

-Là chướng mắt cái bài viết kia, nên hack xóa đi, trống trải quá nên để Xán Liệt up clip.

            Tử Thao đánh vào đầu mình một cái, người yêu nó, quá độc mà.

-Định là hack luôn blog của Kim Chung Nhân, nhưng hình đẹp, nên để lại.-Hắn vô tư ăn đùi gà. Còn nó nghe xong câu này liền câm nín, không nói nên lời.

-Lần sau đừng làm vậy, sẽ có ảnh hưởng không tốt tới anh.

-Đang lo lắng cho anh sao?-Hắn vươn tay đánh rối tóc mái của nó, chẳng hiểu sao hắn rất thích nghịch tóc nó.

-Thèm vào, mau ăn đi.-Tử Thao trề môi vuốt lại tóc, đánh tay hắn một cái.

-Đúng là đang nghĩ tới anh rồi, tai đỏ hết này.-Hắn phì cười, bộ dạng giận dỗi này đáng yêu thật.

            Tử Thao không cãi, chỉ lườm hắn, Diệc Phàm cười nhăn răng, nhìn cái lườm của nó như không, tiếp tục cười. Tử Thao chỉ muốn một phát đấm vào mặt người bên cạnh.

-Haha, chọc em thật thú vị.-Hắn nhìn qua nó, lại phì cười, tâm trạng tốt vô cùng.

-Đừng có ở đó mà cười.-Nó đấm vào bắp tay Diệc Phàm, cau có cắn miếng bánh.

-Đừng có giận, tối nay về nhớ onl, có thứ cần đưa em.

-Được rồi, tối mười hai giờ em sẽ onl.

-Onl sớm, đi ngủ sớm đi, thức khuya xấu xí lắm.

-Chín giờ onl.

-Hảo, chín giờ, mau ăn đi rồi về nghỉ ngơi, hôm nay học cả ngày rồi còn gì.

            Tử Thao căm cụi gặm hambeger, nhanh chóng xử lý bữa ăn. Diệc Phàm lúc bảy giờ rưỡi tối lôi tay nó trở về ký túc, trước lúc vào phòng, hắn còn dúi vào tay nó mấy viên kẹo làm Bạch Hiền lè lưỡi trêu ghẹo.

-Tử Thao, rốt cuộc là kẻ nào trước đây từng nhăn nhó khi Xán Liệt mang quà cho tớ hả?-Bạch Hiền ôm gấu bông, ngồi ngước mắt nhìn nó khi Tử Thao vừa từ nhà vệ sinh bước ra.

-Cậu cần tớ đem chôn?-Nó kéo ghế bàn học ngồi vào, mắt liếc qua Bạch Hiền một cái.

-Cậu quá đáng thật đấy, ở đấy mà học bài đi, tớ đi sang phòng của Khánh Thù luyện thanh.-Bạch Hiền bị bơ, quơ đống tập sách thanh nhạc chạy qua phòng tầng dưới của một bạn học cùng khoa.

            Tử Thao một mình trong phòng làm bài tập anh văn cấp năm, cuối tuần này là thi rồi, mượn mấy cuốn sách của Vi Vi để tham khảo, quằn quại một hồi cũng xong xuôi phần nào, còn phần trắc nghiệm, nhìn lên đồng hồ, đã chín giờ kém năm, Tử Thao cắn bút bật laptop, ố? Hôm nay thành Trường An sao mà đông đúc thế?

<Ding> <Tin nhắn riêng>

Phàm Nhất Long: Thao, tới Tửu lầu Trường An.

            Tử Thao liền tới Tửu lầu, chẳng hiểu thế nào, bang Hắc Long hiển nhiên có doanh trại hoành tráng, trang bị đủ đồ dùng, thế mà cái lũ thành viên của Hắc Long lại cứ thích tập trung đến cái Tửu lầu này. Vừa bước vào trong đã thấy một nhóm người cùng bang phái, chạy lên tầng thì thấy Phàm Nhất Long bạch y đứng chờ.

            Ý? Bạch y? Sao lại là bạch y? Tử Thao dụi mắt, chẳng phải lúc trước giờ hắn luôn mặc kim y, tỏa sáng ngời ngời, bá khí như một ông vua, hôm nay tự nhiện diện bạch y viềm đen ở cổ áo và hai ống tay, đeo ngọc bội màu đỏ bên người. bá khí dịu xuống, có điều, mái tóc dài trắng xóa cột hờ hững cũng với bộ đồ này, thật giống thần tiên quá.

Đào Thao Tử : Phàm ca, bạch y này ???

Phàm Nhất Long : À, vừa chế được, thần khí cao hơn bộ cũ nên lấy ra dùng luôn.

Đào Thao Tử : Rốt cuộc anh có thể chế thêm bao nhiêu món thần khí nữa a ?

Phàm Nhất Long : Tùy ý, à đồ của em.

            Tử Thao bật ô giao dịch, thấy đối phương gửi qua một thú nuôi. Là tiểu hắc mao.

Đào Thao Tử : Nga ? Ở đâu ra vậy ?

Phàm Nhất Long : Xiao Đại Hàm bắt được, không dùng tới nên cho anh, anh cũng không dùng.

Đào Thao Tử : Nên mới đưa em ?

Phàm Nhất Long : Là do phu nhân chưa có thú nuôi.

Đào Thao Tử : -_-‘’

Phàm Nhất Long : Không thích sao ?

Đào Thao Tử: Con mèo này thì thích chứ.

Phàm Nhất Long: Ý anh là kiểu gọi “phu nhân” kìa.

Đào Thao Tử: !!!

.

.

.

            Sáng hôm sau lại là ba tiết của giáo sư Mạc, Tử Thao đến sớm, ôm ba ly trà sữa uống một mình, Lộc Hàm cũng đến sớm, tay cũng mang một đống thức ăn mà ngồi cạnh Tử Thao.

-Thao, phu quân nhà em, ức hiếp anh.-Anh chàng cau có xé bịch bánh.

-Gì chứ?-Tử Thao bị hai chữ phu quân như tiếng sét đánh vào đầu.

-Ca chỉ thiếu nợ hắn vài ván mạc chượt, thế mà một mực bắt anh đi bắt cho hắn Hắc thần tiểu mao về để tặng vợ, thật là bất công.

-Là bắt anh đi bắt?-Tử Thao ngạc nhiên, nhớ lại con mèo đen đáng yêu từ lúc nào đã chạy lăng xăng sau lưng nhân vật Đào Thao Tử.

-Phải nha, ta cực khổ lắm đó, loại thần thú như cái con mèo chết tiệt đó, tìm đã khó, bắt còn khó hơn, tốn tới ba tiếng đồng hồ.

            Tử Thao cười vui vẻ trong bụng, thì ra là cố tình, hắn, thật đáng yêu đấy chứ.

-Thao, có chuyện gì thú vị à?-Diệc Phàm hai tay xách hai túi đồ ăn nước uống đặt xuống bàn. Ôn nhu hỏi han nó.

-Không có gì, sao hôm nay anh đến sớm vậy?-Nó ngước nhìn, Diệc Phàm vô tư ngồi xuống cạnh nó, không còn ngồi ở phía sau nữa, Xán Liệt tự nhiên ngồi đằng sau một mình,rầu rĩ ôm tập sách lên trên ngồi cạnh Lộc Hàm.

-Đến giành chỗ, với lại sáng nay phải mua cà phê, ba tiết này không được ngủ.-Hắn ngáp, gãi gãi đầu, lười biếng dựa vào thành ghế.

-Đó là lý do khiến anh mua một mớ thức ăn vặt thế này?-Tử Thao kéo hai bao đen trước mặt, cười thích thú,một bao là nước ngọt, cà phê, nước trái cây, một bao toàn bánh kẹo, khoai tây chiên.

-Cứu trợ đồng bào.-Hắn vươn tay nghịch tóc nó, mặc cho Tử Thao nghịch phá mấy bao thức ăn.         

            Lộc Hàm kinh dị nhìn hai người này, sau đó quay ngoắc sang giật lấy mấy bịch bánh của mình bị Xán Liệt nhai ngồm ngoàm. Sinh viên tới đông hơn, ai bước vào cũng kinh ngạc thấy cảnh Ngô Diệc Phàm một tay gác thành ghế, một tay chống lên vai Tử Thao vuốt ve mái tóc vàng kim của nó, người ngả sang một bên (bên Tử Thao ý), còn Tử Thao để mặc cho người kia xoa đầu, vui vẻ bật máy tính. Thêm một điểm là xung quanh bốn thành phần bị chú ý đó toàn là đồ ăn, đến cả giáo sư Mạc đẹp trai lúc bước vào cũng trợn con mắt lên nhìn, rốt cuộc bị Diệc Phàm nhìn lại với kiểu “không ngủ là được” đành nhắm mắt bỏ lơ.

            Suốt ba tiết học, Tử Thao vật vờ như người chết không giống mà ngưới sống cũng không ra hồn, Diệc Phàm uống tận ba lon cà phê, Lộc Hàm cùng Xán Liệt đã lăn ra ngủ từ lúc nào, đến lúc chuông reng báo hiệu mới lò mò tỉnh dậy, bốn người kéo nhau ra bên ngoài, vừa mới bước xuống cầu thang thì lại bị một nhóm sinh viên hình như thuộc khoa nhạc đại chúng và khoa mỹ thuật chặn lại.

-A Ngô sư hyunh xin chào, bọn em là sinh viên năm ba khoa nhạc đại chúng và mỹ thuật, lần này đến đây là muốn mời sư hyunh đến tham gia buổi hòa nhạc sắp tới cho hai khoa chuẩn bị.-Một cô gái trông có vẻ xinh xắn tách đám đông đứng trước mặt Diệc Phàm cười nói.

-Tham gia?-Diệc Phàm bất đắc dĩ hỏi lại, Tử Thao cũng Lộc Hàm cũng ngơ ngác không hiểu, riêng Xán Liệt cười toe toét.

-Có tiết mục Khổng Quyến Nhi này-chỉ vào một cô gái xinh đẹp khác đứng bên cạnh- sẽ hát một bài hát, trong đó có một đoạn rap, bọn em nghe danh sư hyunh đã lâu nên muốn mời sư hyunh tham gia một chút.

-Tôi, không tham gia đâu.-Diệc Phàm dứt khoát trả lời, kéo tay Tử Thao đi ra khỏi đám đông.

-Tại sao vậy Ngô sư hyunh?-Cô gái kia tức tốc bám theo, níu được vạt áo khoác của hắn.

-Tôi không muốn diễn với người khác, cũng như không muốn bị hiểu lầm.-Hắn quay lại, khó chịu nhìn cô gái kia.

-Ngô sư hyunh, Quyến Nhi đâu có xấu xí đến mức khiến anh sợ bị hiểu lầm chung?-Cô gái này nhăn mặt, bất hảo lên tiếng.

-Là tôi không muốn người yêu tôi hiểu lầm, lần nào khoa nhạc các cô mời, đều gây ra dư luận không tốt chút nào.-Hắn giơ bàn tay mình đang nắm chặt tay Tử Thao lên trước mặt cô gái kia, rồi quay lưng kéo Tử Thao đi thẳng, Lộc Hàm cười nham nhở với Xán Liệt rồi líu ríu chạy theo.

            Cô gái kia nhìn theo hai bàn tay Diệc Phàm và Tử Thao đan chặt vào nhau rồi quay sang nhìn Quyến Nhi: “Lần này không giúp ích cho cậu rồi”.

.

.

.

-Phàm ca, đau.-Nó bị Diệc Phàm kéo đi, gần đến ký túc thì la lên, chịu hết nổi rồi mà.

-A, anh xin lỗi.-Nhận thấy việc mình đã…nắm tay người ta quá chặt, hắn liền nới lỏng, tuyệt nhiên không buông ra.

-Anh …vừa rồi là xác nhận với…

-Hửm? Không thích sao?

-Không phải không phải mà là…

-Phải xác nhận như vậy, anh không muốn em phải khó chịu cũng như người khác nghĩ không tốt về em. –Hắn bẹo má nó kéo qua kéo lại.

-Nga.a.. mặt em không phải là cái bánh bao.-Nó giữ cánh tay hắn đang hành hạ hai cái má của mình lại.

-Anh thích thế này.-Hắn cười toét miệng, thích thú búng vào má nó một cái.

-Diệc Phàm, anh bạo lực thật đấy.-Nó trề môi, đánh vào bàn tay ai kia.

-Làm gì có, đối với phu nhân, anh tuyệt đối không dụng sức.-Hắn siết tay nó, kéo nó đi về, mặc cho mặt Tử Thao đỏ choét đến tội nghiệp.

End chap 17

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro