Chap 23 Lễ đính hôn kỳ dị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 23 Lễ đính hôn kỳ dị

-Cái quái gì đang diễn ra vậy?-Tử Thao không tự chủ được mà thốt (hét) lên. Nó lúc này chính là đang đứng trong một quán bar hạng sang của thành phố B, trước mắt là một tấm biển lớn ghi mấy chữ to tướng “Lễ đính hôn của Ngô Thế Huân và Lộc Hàm” làm cho choáng váng.

.

.

            Đêm qua là bị bọn Xán Liệt quậy phá tưng bừng, tới hai ba giờ sáng mới thả cho về. Sáng dậy lúc bảy giờ tức chỉ ngủ được bốn tiếng, lập tức nhảy vào nhà vệ sinh chau chuốt lại mặt mũi rồi phóng ra khỏi cửa. Chiếc xe đen quen thuộc từ lúc nào cũng đã đậu sẵn ở trước nhà, Tử Thao cứ theo đó mà nhảy vào, mồm còn ngậm bánh mì kẹp, tiện tay đưa thêm một cái cho “vị tài xế”. Diệc Phàm dụi mắt đạp ga, sau đó nhận lấy phần ăn sáng của người kia đưa nhét vào mồm, Tử Thao hôm qua ba giờ về đến nhà, hắn chở nó về xong lại phải chạy về nhà mình, tắm rửa sạch sẽ xong cũng gần bốn giờ, ngủ đến sáu rưỡi thì bị chuông báo thức réo inh ỏi mà mở mắt chạy sang nhà Tử Thao ngồi chờ. Thế mà, con gấu trúc này không biết điều gì cả, đưa ổ bánh mì xong là thôi à? Hắn chun mũi quay sang nhìn nó, ách, Tiểu Đào của hắn ăn sáng xong thì lăn ra ngủ mất rồi, đầu dựa vào thành xe, may là hôm nay hắn kéo mui xe lên rồi, chứ mà để mui trần thường ngày con gấu kia sẽ rụng mất đầu quá. Diệc Phàm đưa tay ấn đầu nó lên vai mình, tiện thể xoa mái tóc chưa chải của nó bất giác mỉm cười,

-Tiểu Đào, đến Nhất Chí Khoa Kỹ rồi.-Hắn ghé miệng mình vào tai nó.

-Chẹp… tới rồi sao?-Gấu trúc lười biếng vươn vai, ngáp một cái, dùi dụi mắt nhìn ra bên ngoài.

-Tiểu Đào, đi làm vui vẻ, chiều anh sang rước em sớm, tối nay lễ đính hôn của hai người kia.-Hắn thò đầu ra cửa kính xe, nhắc nhở.

-Ừm, Phàm Phàm, ngày mới tốt lành.-Tử Thao cúi xuống hướng gò má của người kia đặt nhẹ môi lên đó rồi chạy đi. Để lại Diệc Phàm cười ngố một mình, nụ hôn buổi sáng, có vẻ thức dậy sớm đợi phu nhân cũng không phải quá tệ.

.

.

            Bốn giờ chiều, Diệc Phàm (lại) xông vào phòng kỹ thuật lôi Tử Thao ra, Tiêu Nại chẳng nói gì, mà mấy người trong đó cũng chẳng ai nói gì, bởi vì hôm nay Nhất Chí Khoa Kỹ đồng loạt tan ca sớm, Lộc Hàm và Thế Huân chính là phát thư mời hết cho cái công ty này mà.

            Tử Thao cùng Diệc Phàm đi mua đồ mới để mặc đến buỗi lễ, nó nhã nhặn khác lạ với áo sơ mi trắng, quần kaki màu bạc hà và một đôi giày thể thao của Adidas mà Diệc Phàm nhìn thấy, Diệc Phàm theo đó cũng mặc áo sơ mi đen, quần đen, giày đen, Tử Thao quay sang chun mũi, bộ đồ này có khác gì những hắn đã có chứ? Diệc Phàm chỉ cười cười, bảo tất nhiên là khác, bởi vì hắn lần này mặc thêm áo vest bên ngoài. Tử Thao thở dài, triết lý này ngược ngạo quá, mà sao nó lại không cãi được cơ chứ. Quần quần áo áo cả buổi mới xong, Diệc Phàm lại lôi Tiểu Đào của hắn lên xe đến chỗ tổ chức buỗi lễ.

Và….

-Cái quái gì đang diễn ra vậy?-Đó chính là câu đầu tiên khi Tử Thao nhìn thấy “địa phương” tổ chức a.

-Tử Thao bị sốc rồi.-Nghệ Hưng lù lù xuất hiện, tay làm điệu bộ đau đầu, xoa xoa mi tâm.

-Phải phải, em còn bị sốc huống gì cậu nhóc này.-Xán Liệt tự tay nhéo má bản thân, mồm thì há ra, thiếu điều rơi xuống đất. Tin được không, hai người kia quả thật là tổ chức lễ đính hôn ở quán bar a.

-Mặc kệ đi Tiểu Đào, Lộc Hàm là một kẻ rất cổ quái.-Diệc Phàm nhéo má nó, kéo tay Tử Thao đi vào trong, chỗ hai kẻ ăn bận…chẳng có tí gì gọi là cô dâu hay chú rể….

-Đại ca, đại tẩu, tới rồi hả?-Thế Huân cười toe toét, thân mặc một cái vest bằng da, vai đính đinh tán nhọn hoắc, mặc một cái áo ba lỗ đen bên trong, quần da và giày bốt cũng có đính tán, thật là hù người khác, mà dạo này, cậu ta hay gọi Tử Thao bằng đại tẩu, thật muốn đấm cái tên móm này quá.

-Không thể tin là cha mẹ lại cho phép em tổ chức ở chỗ này.-Lông mày hắn bên cao bên thấp, ánh mắt kinh người dán lên hai nhân vật chính của bữa tiệc.

-Có sao? Họ có vẻ khoái chí là đằng khác, nhìn xem.-Lộc Hàm ăn đồ y chang Thế Huân, nhưng màu trắng, chỉ tay về hướng đàn karaoke bự kinh hồn, nơi có ông bà Ngô, ông bà Lộc, bà Hoàng??! Và thêm mấy vị phụ hyunh khác đang hát nhạc rock & roll kia kìa.

            Tử Thao thấy cảnh này, tự nhiên muốn tìm lỗ chui xuống đất, các vị lão gia phu nhân, mất mặt con cháu quá. Diệc Phàm, Xán Liệt, Bạch Hiền với mấy người có phụ hyunh ở đây cũng đồng cảm nghĩ, mất mặt, thật quá mất mặt. Tử Thao mới chuyện với Thế Huân và Lộc Hàm một chút, rồi cùng Diệc Phàm ra chỗ vợ chồng Tiêu Nại, Vi Vi ngồi chung.

-Tiểu Huân nó đính hôn rồi, chừng nào mới tới chú?-Tiêu Nại tay cầm một ly rượu nhìn Diệc Phàm cười.

-Trước sau gì cũng tới thôi anh, lo gì.-Hắn cũng cười, khẽ liếc nhìn người ngồi bên cạnh mím môi ngượng ngùng, chậc, đáng yêu quá.

-Xùy, ai mà xui xẻo đính hôn với cậu vậy chứ?-Vi Vi vẫn còn ức chế Diệc Phàm, hằn học lên tiếng.

-Tử Thao, em xui xẻo lắm sao?-Hắn giương cặp mắt ngây thơ nhìn nó.

            Tử Thao bị câu hỏi của hắn giống cây búa đập lên đầu, hỏi kiểu đó, chẳng phải xác định là nó sẽ là người đính hôn với hắn sao? Chết tiệt, rốt cuộc là dồn nó vào vụ gì đây?

-Hả?-Câu duy nhất có thể đáp lại của Hoàng Tử Thao.

-Chậc, Tử Thao rất may mắn, luôn luôn may mắn mà.-Hắn phì cười trước thái độ của cậu, hình như bị hắn dọa cho sợ rồi.

-Ai cho phép cậu đính hôn với em trai tôi chứ?

-Vậy ai cho phép chị kết hôn với anh trai tôi chứ?

            Vi Vi sốc, Vi Vi đang bị sốc, sốc không thể tưởng tượng được.

-Là bố mẹ Tiêu Nại cho phép, bố mẹ tôi cho phép, không cần cậu quản.

-Vậy tôi đính hôn với Tử Thao cũng cần cha mẹ hai bên đồng ý, đâu cần chị quản.

            Vi Vi sốc nặng, miệng ú ớ nhìn Diệc Phàm nhấp rượu cười đắc ý, cả Tiêu Nại – chồng thân yêu của cô cũng bụm miệng cười, Tử Thao còn cười lớn nữa chứ, sốc sốc sốc sốc. Tâm can Vi Vi gào thét, tại sao mình không đánh chết cái thằng đẹp trai không bằng chồng mình đi cơ chứ? Tử Thao, mắt mũi của em để dưới mông hay sao lại đi nhìn trúng cái thằng quái gở này????

            Diệc Phàm với Tử Thao ngồi đó chăm chú theo dõi mấy cái nghi lễ quái gỡ của Thế Huân và Lộc Hàm, lâu lâu hắn quay sang nói chuyện với Tiêu Nại, Vi Vi và Tử Thao thì cả buổi bị choáng váng vì cái không khí kinh dị trong quán bar, nếu không vì cái tâm bảng to bự ghi lễ đính hôn thì họ sẽ nghĩ đây là một cuộc..nổi loạn của những kẻ điên quá !!!

            Điển hình là Xán Liệt cùng Bạch Hiền leo lên bàn nhún nhảy kiểu “rocker’’, Hách Mi cầm chai rượu lắc lấy lắc để rồi phun cái phụt vào mặt anh chàng K.O và A Sảng đáng thương. Ngu Công với Hầu Tư Tửu kéo theo một đám nhân viên của Nhất Chí Khoa Kỹ ra sàn nhảy uốn éo đủ trò. Nhìn đi nhìn lại có mỗi cái bàn mà bốn người họ là bình thường nhất a.

.

.

Khoảng mười giờ, Diệc Phàm đưa Tử Thao về, tới cổng nhà nó, Tử Thao như thường lệ tự mở cửa bước ra ngoài, Diệc Phàm ngồi trong xe kéo cửa kính xuống nhìn nó và cũng như thường lệ, nó lại hôn lên má hắn với câu chúc ngủ ngon, nhưng hô nay có khác một chút. Hắn ngoắc tay gọi nó khi nó vừa mới quay người bước đi.

-Có việc gì….-Tử Thao cúi người ngang ô cửa xe hơi thì…

Chụt

Một nụ hôn nhẹ lên đôi môi,nó mở mắt to nhìn hắn.

-Tiểu Đào, nhớ mơ thấy anh.-Hắn cười ranh mãnh, kéo cửa xuống nhấn ga phóng đi, để một con gấu ngơ ngác nhìn theo. Chết tiệt, đêm nay nó bị mất ngủ rồi.

.

.

.

            Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, cũng là ngày chủ nhật cuối cùng của tháng tám. Lộc Hàm gọi diện hú hét cả bọn đi chơi bóng rổ ở sân bóng ven sông gần trường. Chậc, Tử Thao lâu ngày ngồi trong văn phòng, giờ có dịp vận động đương nhiên sẽ tới. Tự mình lấy mô tô đến, hai anh em Diệc Phàm Thế Huân cùng với Lộc Hàm đã có mặt, nó ung dung cầm bánh bông lan nhét vào mồm, vừa ăn vừa bước vào sân, Nghệ Hưng cũng ỳ ạch chạy vào, có thêm hai người nữa là Mân Thạc và Chung Đại là người trong Hắc Long bị ‘’lão già’’ Châu Dương lôi tới, Xán Liệt với Bạch Hiền cũng tới cùng ‘’tiểu mỹ nhân’’ Hách Mỹ và Tiêu Nại.

-Tiêu ca, hôm nay không đi cùng Vi Vi tẩu sao?-Thế Huân trợn con mắt nhìn người đàn ông bá khí ngời ngời mặc đồ thể thao thoải mái đi vào sân bóng.

-Vi Vi sang nhà nhạc mẫu rồi, ở nhà một mình không có việc gì làm.

-Tiểu mỹ nhân, có biết chơi bóng rổ không vậy?-Lộc Hàm hướng Hách Mi châm chọc, làm anh chàng da trắng ửng đỏ, khói bốc đầy đầu.

-Ông đây không phải tiểu mỹ nhân, nhà ngươi mới là tiểu mỹ nhân.

-Lộc Hàm là đại rồi không phải tiểu.-Tử Thao thích thú chen vào.

            Nhao nhao mãi nửa tiếng sau trận đấu mới diễn ra, Tiêu Nại và Diệc Phàm làm đội trưởng, Tử Thao bị bắt về đội của Tiêu đại thần làm Diệc Phàm tức anh ách, hai người này đồng lòng chia cách hết mấy cặp đôi ở đây hết. Lộc Hàm, Mân Thạc, Xán Liệt đội Tiêu Nại, Thế Huân, Châu Dương, Chung Đại, Nghệ Hưng đội Diệc Phàm, Bạch Hiền và Hách Mi ngồi ngoài trông đồ (đáng thương cho vóc dáng của Bạch Bạch và tiểu mỹ nhân).

            Giằng co qua giằng co lại, đội Tiêu Nại thắng, dù chỉ hơn vỏn vẹn một điểm, Diệc Phàm đứng đó bất mãn cong môi, nghe giọng cười khả ố oang oang đắc chí của Xán Liệt mà nhăn trán. Tử Thao lạch bạch chạy đến chỗ hắn an ủi, Diệc Phàm vì cái người đang níu cánh tay mình mà vuốt mặt, lụm giỏ xách lôi theo người ta ra ngoài, đi theo mấy cái người kia tìm chỗ lấp đầy bụng đói.

-Aw, lẩu.-Tử Thao không kiềm được hào hứng khi nồi lẩu lớn được bưng ra.

-Chú thấy đồ ăn là sáng con mắt ra.-Lộc Hàm vẩu môi.

-Mắt anh cũng sáng lắm đó Lộc ca.-Bạch Hiền chọt vào.

-Ôi dào mắt ai chả sáng, ăn không hay mình tôi ăn hết.-Nghệ Hưng giơ đũa gắp lấy miếng thịt bò.

-A thịt bò của em.-Xán Liệt nhào tranh giành.

            Rốt cuộc phần ăn dành cho mười lăm người đã bị cái bọn này xử lí sạch sẽ. Ăn uống no say, ai về nhà nấy, Tử Thao phải về nhà sớm, mai đi học rồi, nó còn phải chuẩn bị nhiều thứ lắm. Không ai cản, bạn nhỏ tung tăng phóng xe về nhà.

.

.

            Sáng thứ hai, Diệc Phàm chở nó đến trường, hàng loạt sinh viên của đại học A đều trợn con mắt ra nhìn chiếc Audi mui trần màu đen sang trọng đỗ trước cổng trường, Tử Thao bước xuống xe, Diệc Phàm cũng xuống theo, đi ra sau cốp đem ra mấy cái vali cho nó, dù sao Tử Thao vào năm học phải ở ký túc.

-Sao không để anh đưa vào ký túc luôn, từ đây đi bộ vào đó cũng mất gần mười lăm phút.-Hắn nhăn mũi nhìn người thấp hơn mình đang loay hoay với hai cái vali big size.

-Phàm, em đi được mà, có phải con gái đâu mà anh lo.-Nó cười híp mắt với hắn, tay đẩy Diệc Phàm vào trong xe.

-Hm…sắp xếp xong xuôi gọi cho anh.-Hắn xoa đầu nó, ngồi vào xe, nhấn ga chạy đi, không quên vẫy tay chào nó.

            Tử Thao quay ra thấy người xung quanh nhìn mình, đa phần là sinh viên năm nhất, nó vuốt mũi, ây da, lại gây ấn tượng rồi, Tử Thao móc điện thoại ra, gọi cho ai đó, nó không có điên mà ôm mấy cái vali này đi bộ vào trong đâu, đang trong thời kỳ lười biếng a, nhưng mà nó không muốn trễ giờ làm của người yêu nó, nên mới giục hắn đi làm.

Kítttt

Tiếng phanh xe làm người xung quanh chú ý, còn môi Tử Thao nhếch lên, a tới rồi đấy.

-Ya Hoàng Tử Thao, cậu còn mau lên xe?-Cái giọng chua ngoa quen thuộc của Bạch Hiền vang lên.

-Lên này.-Tử Thao nhét vali vào cốp xe chỗ Xán Liệt vừa mở ra, nhanh chóng ngồi vào trong chiếc BMW màu xám bạc đắt tiền để Xán Liệt đưa vào trong trước sự ngỡ ngàng của hàng loạt sinh viên trong trường, ây da, mấy công tử nhà giàu này mới ngày đầu tiên đã gây chú ý rồi.

.

.

-Anh mau đi cất xe đi, đồ của anh chốc em và Tử Thao sẽ mang lên phòng cho.-Bạch Hiền nhấn Xán Liệt vào xe, thúc giục.

-OK, chìa khóa này, em cứ để một góc, lát nữa anh sẽ xếp lại sau.-Xán Liệt cười vui vẻ, chạy đi cất xe.

            Còn Tử Thao và Bạch Hiền lôi lết mớ hành lí lên phòng. Ném cái vali của Xán Liệt vào phòng của anh ta, Tử Thao nhìn cánh cửa phòng số tám, năm nay không gặp hắn ở chỗ này nữa, có chút không quen nhỉ?

            Vừa mở cửa phòng mình ra, Tử Thao và Bạch Hiền bị dọa mà hét lên.

-NGÔ THẾ HUÂN CẬU LÀM CÁI TRÒ KHỈ GÌ Ở ĐÂY VẬY?

            Ngô Thế Huân đang xếp quần áo vào tủ chỗ giường trống bị tiếng hét làm giật mình, ngó đầu ra nhìn hai kẻ ngoài cửa.

-À, năm nay mình chuyển sang đây ở a, Lộc Hàm đã không còn ở đây nữa, ở chung với người lạ phiền lắm.-Cười hì hì.

-Hả?- Đồng thanh hét lên.

            Sau việc Thế Huân chuyển tới, Xán Liệt cùng đùng đùng chuyển phòng, xách hành lý qua ký túc số bốn ở, với lý do, phòng còn dư giường, năm cuối không thích ở với người lạ. Bạch Hiền đương nhiên là đồng ý, còn Tử Thao bất đắc dĩ gật đầu, từ khi nào cái phòng của nó trở thành nơi dung túng cho mấy kẻ vô gia cư vậy chứ?

End chap 23

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro