[T][JongMin] Vision Of Ectasy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: VamKid aka Nhặng.

Category: Sad, may be angst.

Length: Short fic.

Pairing: 2Hyun, a little BaekRen and RonMin.

Disclamer: Họ không thuộc về tôi.

Summary:

Are you my vision of ectasy?

A vision that my crazy mind have created…

Or just a memory I’ve already forgot?

 

Now, enjoy! ^^~

Teaser:  Đơn giản là ảo ảnh…

Hắn thấy một ảo ảnh. Kim Jonghyun có một ảo ảnh.

Ảo ảnh của hắn, là một chàng trai cao ráo, hơi mảnh, mái tóc nâu đen ôm sát lấy khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt lúc nào cũng ánh lên nụ cười.

Hắn gọi cậu là Hwang Minhyun. Hay, chí ít, hắn nghĩ tên cậu là Minhyun.

Minhyun tới từ một giấc mơ xưa cũ. Một giấc mơ nhạt nhòa với những chi tiết mà hắn cũng không chắc liệu có phải chúng là những kí ức hắn bị đánh mất không? Nhưng dù sao thì Minhyun cũng đã tới bên hắn, từ sau cái giấc mơ đó. Lặng lẽ, nhưng lại hiển nhiên, như cậu vốn là một phần của cái cuộc đời hỗn lọan và nhạt thếch của hắn.

Cậu không nói chuyện. Minhyun đơn giản chỉ cười, và đôi lúc như mân mê hoặc suy nghĩ về điều gì đó. Jonghyun cũng chẳng gợi chuyện. hắn chỉ ngắm cậu thôi.

Minhyun như một ảo ảnh mờ nhạt. Nhưng nhiều khi hắn lại thấy cậu rất thật. Thật hơn cái cuộc sống tù túng của hắn nhiều.

Hắn không chắc liệu cậu có thật hay không nữa.

Kim Jonghyun không chắc liệu Hwang Minhyun có phải là ảo ảnh hay không nữa.

[ “ Anh tên là gì?”

  “ Jonghyun.”

  “ Em là Hwang Minhyun.”

  “ …”

  “ Chúng ta làm bạn nhé!”]



Part 1: Em là ai?

Hắn ngồi trên chiếc ghế bành, những vòng khói trắng từ điếu thuốc lá trên môi hắn xoay tròn trong không khí. Hắn đang suy nghĩ.

<Cạch>

Minki bước ra từ nhà tắm, dùng chiếc khăn bông vò vò mái tóc bạch kim ướt nhẹp.

“ Sao vậy?”

Chàng trai trẻ ngồi vào lòng Jonghyun, rút điếu thuốc ra khỏi đôi môi hững hờ và hỏi bằng chất giọng đùa bỡn.

“ Ren, thôi đi.”

Hắn giật điếu thuốc lá lại và ngả người ra tựa vào ghế. Minki cũng không đùa nữa. Nó rời sang chiếc ghế đối diện và tiếp tục làm khô tóc.

“ Dạo này thế nào?”

“Ổn. Dongho bắt đầu kiếm được việc làm rồi.”

“Ừm.”

Hắn gật gù. Minki là một người bạn của hắn, nó hiểu hắn hơn bất kì ai.

“ Hyun, tôi bắt đầu thấy lo lắng cho cậu.”

“ Gì chứ?”

Một chút trầm ngâm. Minki không biết liệu có nên nói ra hay không nữa. Và im lặng bao trùm họ một lúc lâu.

“ Cậu còn thấy ảo giác nữa không, Hyun?”

“ Có.”

“Đã bao giờ suy nghĩ về nó chưa?”

“ Rồi.”

“ Có thấy cậu ấy quen không?”

“…..”

Hắn không trả lời. Hắn hiểu câu hỏi của cậu, nhưng không nói gì cả. Chỉ bởi hắn không biết nói sao nữa.

“ Cậu đã báo giờ tự hỏi mình cậu ấy là ai không?”

“…..”

Minki thở dài. Bạn của nó đang lạc trong một thứ ảo ảnh mà hắn không nên thấy. Lời hứa năm xưa, nó đã hứa rồi. Và tuyệt nhiên nó không thể nào phá vỡ. Choi Minki không phải là kẻ bội thề.

“ Hyun à, nghe tôi nói này.”

“ Tôi vẫn đang nghe mà, Ren.”

“ Đừng suy nghĩ về cậu ta nữa. Đừng tự hỏi bản thân mình bất kì điều gì liên quan tới ảo ảnh của cậu nữa.”

“ Tôi không hiểu, Ren. Tại sao?”

“ Chỉ là…đừng. Hãy nghe tôi, Hyun. Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi.”

~O~

Minki ra về. Và căn hộ lại chìm trong im lặng. Jonghyun ngồi yên trên ghế, suy nghĩ về những gì Minki vừa nói.

[…Đừng suy nghĩ về cậu ta nữa…]

 

Tại sao? Cậu là người mà hắn không nên suy nghĩ tới? Tại sao lại như vậy? Có một điều hắn dám khẳng định, Minki biết người con trai ấy là ai, và nó biết một chuyện mà hắn không nên biết…

<Cộp>

Tiếng động quen thuộc khiến Jonghyun ngay lập tức quay ra đằng sau. Minhyun, với chiếc quần jeans bạc phếch và chiếc áo thun xanh navy đang tiến về phía hắn. Nụ cười hồn nhiên hiện lên trên gương mặt cậu.

Hắn quyết định rồi. Hôm nay hắn sẽ bắt chuyện với cậu.

“ Minhyun.”

Cậu giật mình ngẩng lên, hướng về nơi xuất phát của tiếng nói. Đôi mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên, vì đây là lần đầu mà Jonghyun chủ động gợi chuyện như thế.

“ Tôi muốn hỏi em một cậu, được chứ?”

Gật đầu.

“ Thực ra…em là ai?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro