[T] Quá khứ hay Tương lai? [Long fic | Ji Yeon, JunHuyng, GoARa,..]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author:sooji2711

Characters: JiYeon,JunHuyng,Go Ah Ra,SeungHo và một số nhân vật đặc biệt khác

Disclaimer: Các nhân vật không thuộc về Au và nhân vật phụ thuộc lẫn nhau

Rating: T

Category:Buồn,giả tưởng,lãng mạn

Chap 1

Tic. Tic. Tic.

Âm vang này cứ lặp lại mãi trong đầu cô như một nhịp điệu nó khiến Ji muốn mở mắt để chấm dứt đi cái âm thanh đó nhưng cô không đủ sức để làm việc đấy, cả thân người bất động không một chút sức lực. Cô gắng thêm một lần nữa, đôi mắt dần hé mở nhưng trước nó không phải là màu đen quen thuộc mà là một màu trắng tinh, là thiên đường sao? hay đây chỉ là một giấc mơ. Một giọng nói quen thuộc vang lên:

- Ji Yeon ah! Em tỉnh rồi ư?

Ji im lặng, không phải vì không nói được nhưng cô đang cố gắng nhớ lại * đây là ai? có quen không? hình như là không *

- Em sao vậy?

- Chị là ai?

- Chị của em! Cô gái ấy hoảng hốt một cách tột độ,khuôn mặt đang dần nhăn lại, đôi mắt đã dường như ươn ướt.

- Tôi là ai? Sao tôi không nhớ được gì hết vậy? Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng

Hoang mang sau một giấc mộng dài như một đứa trẻ cô ôm đầu, cào xé nó để có thể nhớ lại một chút gì đó.

Người chị giờ đây chỉ biết sững người, cô siết chặt tay em mình và gặng hỏi:

- Em có nhớ được gì không?

- Không!

Chết lặng,cô chỉ biết ôm em mình vào lòng và khóc đầy hối lỗi.Từng tiếng nấc cùng với giọng nói như ngẹn lại khó khăn lắm mới thốt ra được:

- Em còn nhớ không? Em là Ji Yeon, chị là Ah Ra, chị của em, chúng ta là chị em cùng mẹ khác cha.

Ji Yeon nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy hi vọng ấy nhưng tất cả chỉ là một cái lắc đầu thất vọng.

Bất lực cô đành đi hỏi bác sĩ về tình trạng của em mình:

-Những chấn thương của tai nạn đã làm cho bệnh nhân mất trí nhớ hoàn toàn.

- Vậy tôi phải làm sao đây bác sĩ?

- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức nhưng cũng cần sự hỗ trợ của gia đình.

- Tôi sẽ làm tất cả mọi việc có thể.

Tiếng thầm thì ngoài hành lang không to nhưng nó vang vọng đủ để người nằm trên giường bệnh kia có thể nghe thấy.

* Trước đây tôi là ai? Tôi như thế nào? * Mọi cảm giác trong cô càng rối bời, trước kia cô ra sao và bây giờ cô phải sống như thế nào cô không thể nào biết được.

~ Một 1 tuần sau ~

- Ji Yeon ah! Ăn trái cây thôi!

Nhưng đáp lại là không gian im lặng, mở cửa phòng Ah Ra hoảng hốt với mảnh giấy Ji Yeon để lại.

" Unni! Đừng lo cho em!

Ở trong này ngột ngạt quá nên e đi đổi gió!

p/s: Cho em mượn cái ví nhé! ^.^ "

Cùng với tiếng chân vội vã của người chị thì đó là nụ cười tỏa nắng của cô em hay nói cách khác cô bé đang đứng sừng sững dưới ánh mặt trời chói chang mà hiếm hoi ở đất nước Đại Hàn này. Vừa ra đường được 1 tiếng nhưng việc đầu tiên mà cô làm là tân trang lại mọi thứ. Từ một mái tóc dài xơ xác nay đã biến thành mái tóc ngắn đầy sức sống, quần áo hàng hiệu, trông cô chẳng khác gì một tiểu thư bước ra từ lâu đài cát. Năng động nhưng không kém phần mát mẻ giữa ngày hè. Bước đi tự tin trên con đường dài nhưng nơi khiến cô chú ý đó là con hẽm nhỏ với cái quán đầy đen tối, mập mờ. Dừng chân trước cửa,cô không khỏi tò mò trước bảng hiệu trước mắt. " Mọi điều bạn muốn biết ". Và rồi sức hút đầy ma lực của nó lôi kéo cô mà bước vào bất chấp mọi hậu quả.

Bước vào quán, ánh nhìn của Ji luôn thay đổi, cô tò mò và cảm thấy kì lạ cứ xoay đầu từ phía này sang phía khác như một đứa trẻ cảm thấy lạ lẫm đối với thế giới xung quanh mình. Chợt, một giọng nói từ trong buồng tối vang lên:

- Cô muốn hỏi ta chuyện gì?

- Không phải bà là thầy bói sao? Nếu bà có thế biết trước mọi chuyện thì hãy đoán xem tôi sẽ hỏi bà chuyện gì!

Không có tiếng đáp lại mà thay vào đó là giọng cười khanh khách đến rùng mình.

- Cô không muốn biết về tương lai mà muốn tìm lại quá khứ, vậy ta phải đoán gì ở cô đây?

Bị nói trúng tim đen Ji chỉ biết im lặng, đúng là thật ngu ngốc và mê tín khi muốn tìm hiểu quá khứ của mình nhờ vào bói toán nhưng khi con người ta lâm vào bế tắc họ chỉ muốn tin vào những thứ linh thiêng, những điều may mắn. Khi đã vào quán cô luôn có một niềm tin có lẽ điều gì đó ở đây sẽ giúp được mình khi mọi nỗ lực của bản thân để tìm lại kí ức đều thất bại. Không phải vì cô không làm được nhưng người bên cạnh cô lại không muốn giúp cô đi tìm điều bí ẩn ấy mà cố che dấu nó. Nhưng câu trả lời cô nhận được từ bà thầy bói lại là một tin thất vọng, phải thôi, đôi khi con người không thể tin hết được vào những việc siêu nhiên.

Não nề bao trùm khiến cô thở dài đến nỗi người bên trong chỉ cần nhạy cảm một chút đã phát hiện được.

- Được thôi ta sẽ giúp cô, nhưng ...

Từ ánh nhìn dưới mặt đất đầy mệt mỏi mà nó bỗng dưng lại to tròn lạ thường hướng thẳng trước mắt nhưng cô chẳng thấy gì mà chỉ thấy một màu đen tối, không thể thấy được người đó là ai mà sao cảm giác rất quen thuộc. Niềm vui chỉ nhen nhói được một nửa thì nó đã bị gạt phăng đi bởi câu nói tiếp theo:

- ... cô phải giúp ta

Bất kể việc gì chỉ vì cái tính nóng vội mà cô đã đồng ý, bằng mọi cách cô phải biết được quá khứ của mình thì ngại ngùng chi những việc của bà thầy bói

- Được, nhưng đó là việc gì?

- Rồi cô sẽ biết

* Là việc gì cơ chứ? * Suy nghĩ ấy cứ mãi ám ảnh cô theo mỗi bước đi,có lẽ cô đã có một chút hối hận khi mình đã quá vội vàng nhưng lớn hơn cả là quyết định cố chấp của bản thân khi đi tìm lại quá khứ nên được lãng quên

Cứ đi mãi, đi mãi nhưng thứ đang bước đi lúc này là một cái xác không hồn, hồn cô giờ đây đang dạo chơi ở tận chỗ nào.

Cốp!

- Xin lỗi!

Giọng nam trầm vang lên đánh thức cái tiềm thức đang ngủ yên buộc phải hoạt động.

Cô cuối đầu xin lỗi cho qua và ngưởng đầu lên để diện kiến nhân vật khiến cho cô phải mang một cục u đau điến thế này. Có phải cô đang nằm mơ không? Trước mắt cô là một nam nhân điển trai ấy chứ lại cao nữa chứ, anh ta cao hơn cô cả một cái đầu mà dáng vẻ chẳng khác thư sinh là mấy.

- Tôi xin lỗi, cô không sao chứ?

- Ơ! Không sao!

- Thật chứ? Tôi thấy cô có vẻ ...

Say mê trước sắc đẹp của mỹ nam khiến cô chẳng biết nói gì cứ nhìn chằm chằm vào anh ta nhưng hình như phía sau ảnh có 2 bóng hình nào đó rất quen thuộc.Hình ảnh ấy ngày mồn một rõ ràng hơn mà chính xác hơn là cô chị-Ah Ra đang chạy đến em mình và theo sau cô ấy là một dáng người nam quen thuộc.Như một tù nhân bỏ trốn cô chỉ còn biết một việc:

- Chạy!

Cô hét lên và vắt chân lên chạy nhưng tai hại hơn người cô kéo theo lại là anh chàng lúc nãy. Mặc kệ, cô nắm chặt lấy tay anh và ra sức chạy dù cho trên mặt anh ta hiện lên dấu hỏi to đùng. Không cần biết, cô không muốn quay lại cái bệnh viện chán chường ấy, cô muốn đi tim kí ức của mình và cô phải chạy chốn cái con người muốn ngăn cản kia.

Chap 2

Cô cứ chạy lại chạy mãi cho đến khi tiếng gọi của A Ra không còn vang vọng nữa. Thở phào nhẹ nhõm, đến lúc này cô mới quan tâm đến người bên cạnh mình. Anh ta cũng đã thấm mệt vì chạy theo một cô gái mà mình không quen biết mặc nhiên cho cô ta nắm tay kéo đi.

Hơi thở hỗn hễn nhưng cô vẫn không quên người bạn cộng tác của mình:

- Xin lỗi anh! Tôi ... hộc, hộc

- Cô có chuyện gì sao? Cô bị đòi nợ àh?

- Hả? Không, không phải vậy, tôi chỉ không muốn bị bắt thôi.

Anh ta nhép môi cười từ từ đưa sắt mặt lại gần cô như muốn dò hỏi

- Thật giống dramma quá nhỉ? Chẳng lẽ cô là tiểu thư con nhà giàu muốn chốn ra ngoài chơi?

Ji cười lớn, chưa bao giờ cô thấy một người có trí tưởng tượng phong phú đến vậy.

- Anh nghĩ tôi trông giống một tiểu thư lắm sao?

Nói đến đây anh ta mới bắt đầu để ý và dùng mắt dò xét soi mói từ đầu tới chân rồi cười khểng

- Đúng thật, trông cô chẳng có vẻ gì là như vậy cả

- Rất tốt, cho tôi danh thiếp đi, tôi sẽ đền bù cho anh sau.

Lại cái điệu cười đó, cô không ghét nó nhưng nó luôn chứa đựng một thứ gì đó khiến cô phải tò mò.

- Tôi không có danh thiếp nhưng tôi sẽ cho cô số điện thoại.

Hay thật! Cô không ngờ một người trông giống thư sinh vậy mà lại đội lốt sói bên trong. Cũng được thôi, vì anh ta đẹp và cô cũng nợ anh ta lần này. Nhấc chiếc điện thoại mới mua và số đầu tiên cô có được là của một anh chàng xa lạ.

- Tên?

- SeungHo

- Số điện thoại: XXX....

- Nếu không có việc gì chúng ta chia tay ở đây đi, tôi không muốn marathon nữa đâu.

- Anh làm như tôi muốn vậy lắm, tạm biệt và hẹn gặp lại.

Giây phút gặp gỡ và chia xa nhanh chóng qua đi, như một khoảnh khắc hay là một định mệnh đã an bài, họ gặp nhau và sẽ còn những lần gặp nhau khác nữa.

Lang thang trên hết con phố này đến con phố khác, trời đã sầm tối, hết tiền, số tiền cô đã tiêu tốn cho việc làm đẹp, không còn cách nào cô đành phải về nhà và đối diện với sự thật.

Về đến nhà, cửa không đóng hay nó vẫn luôn mở như thế để chào đón cô về nhà. Sự thật cô chẳng còn nhớ gì cả, cả những kí ức thời thơ ấu hay kỉ niệm gắn bó với căn nhà này cô cũng không biết. Đau khổ hơn một người khi chẳng biết mình là ai, chỉ biết đây là nhà và nó vẫn nguyên cái nghĩa của nó, không hơn không kém. Và cô chỉ biết dựa dẫm vào chị mình, thế nhưng có những việc cô không thể nào nghe theo chị ấy được. Cô muốn biết mình trước đây mình là ai, làm gì, như thế nào, đã yêu ai. Nhưng mọi câu hỏi của cô điều vẫn mãi là một câu trả lời " Em có thể không cần nhớ đến quá khứ nữa, nó chỉ làm em đau khổ hơn thôi, sống như bây giờ không tốt sao. " Tốt ư? Tốt thế nào được khi sống vật vã với một cái xác, khi không biết điểm tựa trong quá khứ là gì. Con người là vậy, khi họ mất đi một thứ gì đó họ lại càng muốn đi tìm nó.

Chơt, tiếng vọng từ trong nhà phát ra.

- Anh nghĩ mọi chuyện xảy ra như thế này không phải lỗi của anh sao?

- Phải anh sai nhưng e cũng là người có lỗi.

Tiếng cãi nhau đã làm cho cô bừng tỉnh khỏi suy nghĩ, khiến cho con người đang chần chừ trước nhà buộc phải lắng nghe câu chuyện của 2 người kia.

* Gì vậy? Ai vậy? Lỗi lầm gì ở đây? * Ji từ từ tiến vào, cô muốn biết điều gì đang xảy ra.

- Anh là ai? Cắt đức cuộc nói chuyện Ji nhìn chằm chằm vào người thanh niên đang đứng trước mặt mình, anh ta cao và lạnh lùng. Tất cả chỉ có thế đối với ấn tượng của một người ban đầu. Nhưng đợi đã, có gì đó ở anh ta khiến cho cô cảm giác thân thuộc, cảm giác yêu thương. Có phải anh ta là người rất thân thiết với cô? Cô chẳng nhớ được gì cả.

Trong khi Ji đang suy nghĩ thì 2 con người kia như chết sững, im lặng một cách đột ngột. Cả 2 đều nghẹn ngào đến nói không nên lời giống như đang ngậm hột thị trong miệng chỉ biết câm lặng.

Ji tiến lại gần hơn nhưng anh ta lại lùi bước, chỉ có ánh mắt xuyên thủng vào trái tim cô khiến nó nhói lên không ngừng. Ánh mắt đau thương khiến cho trái tim cô không ngừng đau buốt. Nếu thời gian có thể xóa đi kí ức nhưng nó không thể xóa đi thứ mà con tim cảm nhận.

Ah Ra tưởng như chết lặng nhưng cô là người phá tan đi bầu không khí câm lặng này.

- Em về rồi ah! Phải rồi, đây là JunHuyng.Jun ah! Chẳng phải anh có việc phải đi sao?

- JunHuyng ah! Ji thốt lên.

Dường như cái tên này đã quen thuộc lắm vậy. Cô muốn níu kéo anh ta ở lại để hỏi chuyện nhưng không kíp nữa rồi.Anh ây sượt qua vai cô và biến mất từ lúc nào. Xoay người lại định đuổi theo nhưng tất cả đã quá muộn. Có lẽ anh ta có liên quan gì đó đến quá khứ của cô hay anh ta chính là chiếc chìa khóa mà cô luôn tìm kiếm?

Chap 3

JunHuyng vừa đi mất, không tìm thấy, cô chỉ còn biết moi thông tin từ chị mình, dù cô biết câu trả lời chẳng hay ho gì.

- Anh ta là ai?

- JunHuyng!

- Em không hỏi tên anh ta mà muốn biết anh ta là ai, sao lại đến đây?

Lời nói đầy áp lực, nóng giận ngùn ngụt và cả sự vội vàng muốn biết được sự thật làm cô có thể thốt lên những lời quát tháo với chị mình. Cô nhìn thẳng vào A Ra, ánh mắt sắt bén như muốn xuyên thấu vào cõi lòng chị mình, lục lọi nó để tìm cho ra câu trả lời thích đáng. Ánh mắt ấy chờ đợi, cô tin rằng chị mình có lẽ sẽ nói cho mình điều gì đó nhưng cô quên rằng chính con người ấy lại ngăn cản cô đi tìm quá khứ.

Trong khi Ji đang đắm chìm trong cảm xúc, bối rối, giận giữ, còn Ah Ra, cô chỉ như một hồ nước tĩnh lặng mặc cho con thuyền kia đang quậy sóng liên hồi. Cô ngập ngừng, cô không biết Ji có còn nhớ gì về quá khứ đau buồn kia không nữa, cô cũng đau khổ và lại phải chọn lựa. Nhưng cái bản tính ích kỉ trong người cô luôn rình rập và trổi dậy cho dù cô đã cố sức kìm nén.

Ah Ra mím môi, xoay người đi, vì cô không muốn đối diện với ánh mắt ấy thêm một lần nào nữa.

- ... Anh ấy là bạn trai chị.

Bạn trai ư? Thì ra là vậy! Nếu là người khác họ sẽ tò mò, mừng thay cho chị mình nhưng trong lòng Ji bây giờ hỗn độn những cảm xúc. Lời nói thoát ra như sét đánh ngang tai, lại một lần nữa trái tim cô lại đau buốt. Sao lại thế? Giờ đây cô chẳng hiểu rõ nổi cảm xúc của bản thân nữa. Mọi thứ đều quá sức chịu đựng đối với một người vừa mới chấn thương xong. Đầu cô cũng đau nữa, nó nhói lên từng cơn cùng với trái tim đang thắt lại lần lượt hành hạ cô. Anh ta là ai? Ai mà có thể khiến cô đau khổ đến vậy. Cô muốn biết lắm rồi nhưng nỗi đau làm chân cô khuỵu xuống tưởng chừng như sắp ngã.

Mọi biểu hiện của Ji luôn được Ah Ra quan sát rất kĩ, cô cảm nhận được em mình đang đau đớn, cô không muốn như vậy nữa. Mọi thứ đều chấm dứt từ cách đây rất lâu rồi. Khi cô tường chừng như đã mất tất cả nhưng Ji đã tỉnh lại và mang lại cho cô một khởi đầu mới. Không bao giờ cô muốn cho em mình nhớ lại cũng vì nó và cũng vì chính bản thân cô. Cô biết Ji sẽ đau, cả cô cũng vậy, cô ước gì mình có thể gánh thay nỗi đau này cho em mình nhưng thượng đế nào cho phép, ông đã sắp xếp trước sẵn cả rồi. Ah Ra lại gần đỡ em mình và dìu em vào phòng ngủ.

- Chị nghĩ em nên nghĩ ngơi trước đi, em vẫn chưa bình phục hẳn đâu.

Đầu óc Ji trống rỗng, cô mệt mỏi với mọi chuyện và cô cũng quá tê liệt với nỗi đau chợt nhói lên như vầy. Nằm trên giường nhưng cô không hề chợp mắt được, bóng tối cứ kéo dài triền miên. Là phòng của cô đây sao, nó trống rỗng và lạnh lẽo nhưng so với bệnh viện ở đây có hơi ấm của con người hơn là mùi thuốc xác trùng. Có lẽ sợ cô tìm lại một chút manh mỗi nào ở nơi đây mà chị cô đã dọn đi mọi thứ. Nếu nó còn ở đây có lẽ cô sẽ biết được màu của căn phòng -> màu sắc cô thích, kỉ niệm từ những tấm hình, lá thư. Nhưng chẳng có gì cả, giống như nơi đây vừa bị bão cuốn đi, mất hết tất cả. Có trách chỉ trách thời gian sao không quay trở lại mà cứ trôi đi một cách vô tình.

Suy nghĩ mãi làm cô thiếp đi lúc nào không biết. Ngày mai sẽ là một ngày tươi sáng hơn và bất ngờ hơn đang chờ đợi cô phía trước.

~ Sáng sớm ~

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, chiếu rọi vào mặt cô, lúc này đây cô bé của chúng ta mới chịu tỉnh dậy. Cô vươn vai, hít thở bầu không khí trong lành. Đây mới chính là cuộc sống của một con người chứ, cô không muốn giống như một bệnh nhân suốt ngày phải nằm trên giường. So với việc ngắm nhìn quan cảnh, cô muốn đi tìm những đồ vật kỉ niệm lúc xưa, chắc hẳn phải còn cái gì đó chứ? Nói là làm, cô bắt đầu lục tung mọi thứ nhưng kết quả lại chẳng được gì. Chị cô thông minh hơn cô tưởng. Vậy cô phải qua phòng chị mới được, làm một kẻ trộm bất đắc dĩ, lục lọi đồ của người khác.

Ji mở hé cửa, nhìn một lượt ra bên ngoài xem xét tình hình. Cô rón rén, mở cửa phòng chị mình và lẫn luôn vào trong. Có vẻ bạo gan lắm cô mới dám làm như vậy và cô cũng thích thú với mấy trò này.

* Để xem, chắc hẳn phải có cái gì dính dáng tới mình chứ. Chị chỉ dọn dẹp đồ của mình nhưng còn đồ của chị ấy nữa. KaKa*

Ji cười thầm trong bụng nhưng cô phải nhanh lên vì chủ nhân của căn phòng này sẽ làm việc gì đáng sợ lắm nếu biết được cô xâm nhập bất hợp pháp.

Cô lại lục lọi mọi thứ, rút cuộc chẳng cố gì cả. Mệt mỏi, cô ngã lăn xuống sàn và nằm lun dưới đó nghĩ ngợi. Bỗng, cô phát hiện có một cuốn sách gì đó ở dưới giường. Cô cố gắng lấy nó, mặc cho bụi phủi đầy tóc.

* Cham! Cuối cùng cũng lấy được, gì đây *

Cô vội vàng mở nó, thì ra là albulm ảnh chứ không phải sách gì. Từng trang một được lật qua, cô xem nó thật kĩ càng. Nhưng lạ thật! Tất cả chỉ có hình của cô và chị, không có hình của ba mẹ hay một người nào khác. Chờ đã, cô vừa lật qua một trang khác nhưng lạ thay người cô bắt đầu cứng đơ, nước mắt không hiểu sao tuôn trào và nguyên nhân không ai khác chính là bức ảnh đó, chính anh ta là nguyên nhân của mọi thứ.

Chap 4

Không hiểu sao nước mắt cứ dàn dụa, từng hàng rơi xuống ướt đẫm trang. Đúng là hình bóng này, không thể sai được, anh đang cười, khoác tay qua vai cô và người đứng bên cạnh cô lại là chị ấy- Ah Ra. Cũng đúng thôi nếu mối quan hệ của 2 người là bò bịch thì với cô, trong vai một đứa em gái thân thiết với anh ấy là chuyện bình thường. Nhưng thân thiết thôi chưa đủ có lẽ còn một thứ tình cảm khác trong cô đối với con người ấy. Trong ảnh cô đang cười, anh ấy cũng cười nhưng người còn lại ở ngoài cuộc thì không vui chút nào. Cô không hiểu cảm giác lúc này của mình là như thế nào nữa. Hỗn độn và phức tạp như trước đây, mơ hồ cô có thể đoán ra được phần nào câu chuyện trong quá khứ nhưng việc xác định cái cảm ấy thật không dễ chút nào. Phải chăng trong quá khứ cô và chị đã yêu cùng một người. Nhưng rút cuộc ai là người đã ra đi và tại sao cô lại gặp tai nạn? Cô không thể nhớ lại nhưng nhờ bức ảnh và cảm xúc của mình cô có thể suy đoán một chút, đó có thể là điều vén lên bức màn của bí mật.

Sau khi đã bình tĩnh, cô muốn giở tiếp những trang còn lại nhưng tiếng bước chân đã lại gần.

* Otoke! Mình không muốn chị mình phát hiện đâu, nếu chị ấy biết thì mọi việc điều khó xử *

Cô rút nhanh tấm ảnh và đút vào túi, đặt cuốn albulm vào vị trí dưới giường của nó nhưng cô quên mất rằng việc mình ở đây cũng là điều nên dấu.

Vặn chốt cửa, không phải là khung cảnh bình thường mà Ah Ra hằng ngày đều thấy, ở đó lại xuất hiện thêm một con người khác. Cô bất ngờ nhưng việc khiến cô tò mò hơn đó là sự hiện diện của người đang đứng trước mặt mình.

- Em làm gì mà vào phòng chị ?

- .... Em, àh mượn ít đồ dùng.

Ah Ra cau mày vì sự tự tiện của em mình nhưng cô phần nào cũng yên tâm vì Ji vẫn chưa thấy được thứ cần phải che dấu.

- Em cần gì cứ nói chị, đừng tự tiện vào phòng người khác như vậy.

Ji cười, cô nhìn sâu vào mắt Ah Ra

- Chúng ta là chị em có cần phải khách khí như vậy không? Hay chị có vật gì muốn dấu.

Lần này Ah Ra không chốn tránh ánh nhìn đó nữa, cô đối diện với nó và phản chiếu lại một ánh nhìn sắc sảo tỏ vẻ quyền y của người chị.

- Hãy tôn trọng quyền riêng tư của nhau nếu em còn muốn chúng ta tiếp tục chung sống.

Ji câm lặng, cô đang bị áp chế và cũng chẳng biết nói gì. Sau trận chiến câm lặng như chú cún quẫy đuôi thua cuộc cô chỉ biết về phòng mình và hơn hết cô cần dấu bức ảnh ấy và tìm hiểu thông tin về con người ấy. Và cô biết được người có thể giúp cô.

Hành động nhanh hơn suy nghĩ, như một cơn gió cô chuẩn bị tất bật và rời khỏi nhà để đến một nơi cô luôn muốn đến. " Quán Bói Toán".

- Xin chào quý khách.

Tiếng líu ló của a đồng ở đây vang lên giống như có sự chuẩn bị từ trước.

- Cô đến rồi sao?

- Tôi có việc muốn hỏi bà.

- Nói đi, rồi ta sẽ nói việc cô phải làm.

Cô định đưa tấm ảnh lại gần cho bà ta xem nhưng a đồng lại nhanh nhảu hơn cầm tấm ảnh và lại gần chủ nhân của mình.

- Cô muốn biết về người này?

- Đúng vậy, anh ta là gì đối với tôi trong quá khứ?

- Chẳng phải cô đã biết rồi sao?

* Biết ư? Mình đã biết rồi ư? Vậy anh ta là ... *

Ji suy nghĩ và dần choáng váng, thì ra suy đoán của cô là đúng và tình cảm của cô không hề sai.

- Đừng quên việc cô phải làm.

- Bà cứ nói đi.

- Hãy xem điện thoại của cô, rồi cô sẽ biết mình phải làm gì.

Lúc nào cũng vậy, cô chán ngấy những việc cứ mờ ám và ậm ờ như thế này. Cô lục lọi trong túi xách chiếc điện thoại tửng chừng đã quên lãng, đúng như công dụng của nó, rung không ngừng báo cuộc gọi đến. Ji vội vàng nhìn vào màn hình, " Seung Ho", lúc này cô không vội bắt máy ngay mà liếc nhìn vào bên trong bức màn. Trong lòng cô đã có rất nhiều câu hỏi và nó không ngại nhận thêm một câu hỏi to đùng nữa.

* Anh ta lại có liên hệ gì với mình chăng? *

Chap 5

Ji vội bắt máy sau một hồi lưỡng lự.

- Yongseoh!

- Cô còn nhớ tôi là ai không?

- SeungHo. Tôi còn phải nợ anh nhiều.

- Vậy trả nợ đi. Đi uống cà phê với tôi?

- Uhm... hừm. Được thôi.

- Tôi sẽ nhắn tin cho cô địa chỉ. Anhong!

- Ngay bây giờ sao?

- Có gì ah?

- Ah... Không?

Cúp máy, cô lại nhìn vào bên trong một vẻ đăm chiêu. Chẳng lẽ việc bà thầy bói muốn cô làm là đi ăn với anh ta và cô sẽ tìm được câu trả lời cho bức ảnh ấy sao? Cô không tin nổi, cô không biết bà ta có lừa gạt mình không nữa nhưng trực giác mách bảo cô, bà ấy sẽ giúp cô tìm ra sự thật.

Sớm chia tay với quán bói toán, Ji nhanh chân đến chỗ hẹn. Đứng ở bên ngoài cô chỉ thấy nơi đây rất quen thuộc dường như mình đã đi rất nhiều lần rồi, cô mở cửa, bước vào, quay một vòng xung quanh để tìm người hẹn gặp. Anh ta không phải là người tới sớm như cô nghĩ. Cô nhẹ nhàng ngồi vào một chiếc bàn gần cửa sổ. Không hiểu sao cái cảm giác quen thuộc cứ ám ảnh cô, đây là lần đầu tiên cô đến quán cà phê này nhưng giống như cô đã đến đây rất nhiều lần vậy. Chẳng lẽ nó lại có liên quan gì đến quá khứ của cô chăng?

Trong lúc Ji đang đăm chiêu suy nghĩ, một dáng người đang hớn hở đứng trước mặt cô và ngồi vào ghế.

- Cô tới lâu chưa?

- Coi bộ anh quen được con gái chờ.

Anh ta không nói gì nhưng đáp trả lại vẫn là điệu cười đó. Anh ta cứ nhìn cô chằm chằm nhưng trong mắt anh ấy không phải là ánh mắt lạnh lẽo như bề ngoài mà là sự ấm áp, quan tâm. Phải chăng ánh mắt ấy đang đối với cô. Nhưng chẳng lẽ anh ta thích một ai đó nhanh như vậy sao, đối với lần gặp thứ hai một người con gái không thể nào như vậy được, không lẽ anh ta đã quen cô trước đây. Không thể chịu đựng được sự tò mò, Ji lên tiếng hỏi:

- Trước đây anh có quen tôi chưa?

- Lần Marathon?

- Không phải, mà trước đó nữa?

Anh ta lại cười và nhìn cô, trong ánh mắt ấy lại chứa một thứ gì đó đau đớn.

- Cô muốn tôi trả lời thế nào đây?

- Vậy là anh đã từng biết tôi?

- Không.

Cô biết đó là một lời nói dối, lời nói thật phũ phàng nhưng cũng đầy châm biếm. Phải thôi? Anh ta chỉ vừa mới gặp cô làm sao có thể biết cô trước đây được. Cô thật quá đa nghi. Nhưng chờ đã! Bóng dáng người sau lưng SeungHo quen lăm. Cái lưng ấy, mái tóc ấy, chẳng phải là JunHuyng đây sao?

Bỏ mặc người đang ngồi bên cạnh, cô chạy đến bên Jun và nắm lấy khuỷu tay anh giống như không muốn để cho anh chạy thoát. Khuôn mặt Jun rõ lên mồn một trong tâm trí Ji, trái tim cô lại nhói lên từng hồi, khóe mi như đã đỏ hoe lên từ lúc nào. Có phải là anh không?

Còn Jun, anh không dám đối mặt với ánh mắt ấy, anh sợ lại một lần nữa phải phạm sai lầm. Jun bối rối, anh không biết nên đi hay nói gì với người con gái anh đã yêu trước đây. Và càng không muốn làm cô ấy tổn thương thêm lần nào nữa.

Chap 6

Jun nhíu mày, anh giữ chặt nấm tay như thể đang kìm chế cảm xúc của mình. Jun đã quyết định, anh không muốn dòng thời gian ấy sẽ lặp lại, đối với anh cô lúc này đau khổ, trước đây cũng đau khổ, cô đau thì anh cũng đau. Anh không thể kìm chế được cảm xúc của mình nữa rồi. Đã đến lúc Ji cần phải nhớ lại, cần phải giải quyết câu chuyện của 3 người tưởng chừng như dang dở. Và điều anh nên làm là cho cô biết tất cả mọi chuyện, anh sẽ không để cô phải chạy chốn như trước kia mà đối diện với sự thật. Nhưng điều mâu thuẫn trong lòng anh lúc này càng khiến mọi việc thêm rối ren hơn, anh cần phải đưa ra quyết định chọn lựa khi trước đây anh luôn trì hoãn nó.

Jun nắm lấy hai tay đang níu kéo mình, bỏ nó xuống một cách phũ phàng, giống như trước đây anh đã từng làm với cô. Lời nói lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm nhưng trái tim đau buốt.

- Ji Yeon ah!

* Ji Yeon ah! Anh ấy đang gọi tên mình* đầu cô cứ liên tục lặp đi lặp lại âm thanh đó vang vọng trong tíc tắc của thời gian. Có phải trước đây anh ấy đã từng gọi cô như thế không?

- Anh muốn dẫn em tới một nơi.

Bừng tỉnh trong dòng cảm xúc, lúc này đây cô mới ý thức được người đối diện với mình đang nói gì. Từng câu từng chữ của anh ta cứ đi vào đầu cô một cách dễ dàng, nó lan rộng và chiếm lấy trái tim đang đập liên hồi. Cô biết rằng ý nghĩa của câu nói ấy. Anh ấy muốn cho cô biết sự thật.

- Đi đâu?

Jun không nhìn Ji nữa, anh chuyển hướng nhìn ra ngoài và có ánh nhìn xa xăm và một chút gì đó hồi tưởng bởi kỉ niệm.

Cô đã hiểu nhưng việc cô cần giải quyết bây giờ là người vẫn tế nhị ngồi đợi trong góc.

- Chờ tôi một chút.

Cô rời bỏ Jun một cách nhanh chóng và bước vội đến chỗ ngồi của mình. Cô ngại ngùng nhìn biểu hiện không mấy thoải mái trên khuôn mặt Seung Ho. Bối rối và ngại ngùng, cô rụt rè cúi mặt

- Xin lỗi anh

- Không sao! Cô... cô quen anh ta ư?

- Dae! Anh cũng biết anh ta?

Ji làm bộ mặt khó hiểu và có một chút ngạc nhiên khi chuyện mà anh ta quan tâm bây giờ không phải cô mà là một người khác. Cô chờ đợi câu hỏi nhưng cũng vô cũng suốt ruột.

- Cô định đi đâu với anh ta ư?

- Xin lỗi anh nhưng đây thực sự là việc quan trọng. Tôi sẽ bù đắp cho anh sau.

Seung Ho không nói gì, cười khểnh vẻ lạnh lùng nhưng lòng anh bây giờ nhói đau, anh biết rằng nếu anh không giữ cô lại chắc có thể một lần nữa anh sẽ mất cô mãi mãi.

- Việc ấy quan trọng hơn tôi sao?

Ji lại ngạc nhiên, cô nhíu mày nhưng cô quên rằng người đối diện ấy vẫn đang nhìn cô đau khổ, anh chờ đợi câu trả lwoif của cô, tất nhiên cô chẳng nhớ gì cả, anh đã biết trước mọi việc nhưng chỉ cần một chút thôi, cô chỉ dành cho anh vị trí nhỏ nhoi trong trái tim cô thôi cũng đủ rồi.Và sự thật luôn luôn phũ phàng

- xin lỗi anh!

Cô cúi mặt xoay đi nhưng có một cánh tay đang níu giữ cô lại. Lại một lần nữa anh nhìn cô vẻ đau đớn, cô cảm nhận được điều đó nhưng cô không biết tại sao.

- Cô sẽ phải hối hận đó!

Giọng anh có vẻ to hơn bình thường, anh đang nóng giận và nổi nóng với cô, thật sự cô muốn lựa chọn con đường khiến cho mình đau khổ sao?

Mặc cho cả hai đều khó xử, Jun lại gần khi đang nghe một người quen đang to tiếng, anh nắm lấy tay Ji rồi nắm lấy tay Seung Ho buộc anh phải thả ra. Một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến cho mọi việc đều biến mất. Nó chứng tỏ uy quyền của một đối thủ đang lộng hành. Anh nhìn thẳng vào mắt định thủ, kiên định và đầy vẻ đe dọa.

- Thả cô ấy ra, Seung Ho

- Anh muốn mọi chuyện lại rắc rối nữa sao?

- Cô ấy có quyền được biết.

Seung Ho câm lặng, anh thả tay Ji ra một vẻ bất lực và trút một hơi thở dài.

- Nếu anh làm cô ấy đau khổ một lần nữa anh sẽ không yên đâu!

Jun không nói gì, anh cười và nắm tay Ji kéo đi mặc cho cô đang đầy khó hiểu trên khuôn mặt. Anh biết rằng Seung Ho đã để cho Ji đi vì cô chứ không phải vì anh, cậu ấy thật cao thượng, trước đây anh đã thua nhưng bây giờ anh biết mọi việc sẽ khác. Vòng quay của định mệnh sẽ ngừng lại hay tiếp tục đều phụ thuộc vào sự lựa chọn của Ji.

~ Dưới gốc cây anh đào~

Đi mãi qua một hồi lâu, cuối cùng cô đã biết địa điểm anh dẫn cô tới. Anh cười và chỉ vào một gốc cây

- Em nhìn này!

Cô lại gần và xem rõ nó, cô chạm tay nhẹ nhàng vào kí hiệu được khắc trên thân cây. " Jun love Ji". Không đợi cô hỏi, anh đã nói tiếp

-Trước đây chúng ta đã đến đây, cùng nhau ngồi dưới gốc cây này.

- Chúng ta đã từng yêu nhau?

Jun sững người lại, anh lại gần và ôm chặt cô vào lòng, thì thầm vào tay cô.

- Phải!

Trái tim cô một lần nữa lại đập rộn ràng nhưng so với trái tim đang sung sướng vì yêu tì nó lại buốt nhói lạ thường. Sao vậy? Tại sao cô lại có cảm giác này. Cô khuỵu xuống, ngồi dưới gốc cây. Bây giờ cô mới ngắm nhìn được phong cảnh nơi đây, không có một cánh hoa anh đào nào cả, cây cối trơ trọi nhưng nó khiến cho cô một cảm giác an lành, chắc hẳn nếu là mùa hoa đào nó sẽ đẹp lắm! Cô mường tượng lại xem có nhớ được gì, chẳng có gì cả, không có một mảnh kí ức nào.

Jun nhìn cô đầy vẻ yêu thương, anh lại gần cô và ngồi bên cạnh. Anh đẩy nhẹ đầu cô lên vai anh, nói đầy lời au yếm

- Em có nhớ lại được gì không?

Ji lắc đầu.

- Rồi có lúc em sẽ nhớ lại thôi!

Cô gật đầu dựa vào anh, cơn gió hiu hiu khiến cho hai hàng mi dần khép lại.

~*~*~*~*

- Ji ah!

Anh gọi cô đứng lại góc cây và thả một chùm hoa đào rơi từ trên xuống

Ji cười và đuổi theo anh đang định chạy sau phi vụ thành công của mình. Hai người đuổi bắt nhau như những đứa trẻ, nụ cười tươi rói trên môi. Bống cô dừng lại dưới gốc cây, nhẹ nhàng nhặt lấy một tảng đá nhọn.

- Chúng ta khắc tên ở đây đi.

Jun hưởng ứng ngay và lại gần, anh nhanh nhảu khắc chữ Jun lên thân cây, còn cô, cô khắc chữ Ji ngay bên cạnh. Anh cười và ngắc mũi trêu trọc Ji. Nhưng sau đó anh khắc liền dòng chữ ở giữa " Love". Anh nhìn cô và ôm cô vào lòng thật ấm áp.

~*~*~*~*

- Ji ah! Em ngủ sao?

Cô không nói gì, ngưởng mặt lên nhìn anh một vẻ đầy yêu thương, cô đã biết được rằng đây chính là con người luôn ở trong trái tim mình.

Chap 7

Jun nhìn Ji vẻ âu yếm, đối với một cô gái đã vì anh mà chịu nhiều tổn thương, anh muốn bù đắp lại cho cô, muốn bảo vệ cô

và càng phải chọn lựa một cách tốt để không ai phải đau khổ cả. Anh đã từng lung lay nhưng sau cái ngày xảy ra tai nạn anh mới biết cô quan trọng với anh như thế nào. Và giờ đây cô có quyền được biết tất cả để làm lại từ đầu.

- Em mệt ư?

Cô lắc đầu, cô thực sự rất hiếu kì với những kỉ niệm ấy, đôi mắt cứ liên tục to tròn nhưng trong lòng cô biết rằng nếu cô

yêu Jun thì chị cô sẽ làm sao? Điều đó làm cô cảm thấy chạnh lòng. Cô phải làm thế nào với chị cô đây. Như trước đây, bi

kịch này lại lặp lại một lần nữa.

- Em có muốn đi tiếp không?

Ji lưỡng lự, cô không nhìn anh mà hướng từ một phương xa, anh cười và không nói gì thì. Jun nắm lấy tay Ji lay cô đứng dậy và kéo cô đi.

Gió cứ không ngừng thổi như cơn bão trong lòng của một người, anh đứng từ xa, chậm rãi quan sát từng hành động của cô, Seung Ho biết rằng điều anh có thể làm bây giờ là bảo vệ cô và muốn cô được hạnh phúc. Như một thằng ngốc, anh cứ đứng nhìn họ ở bên gốc cây giống một thằng ngốc. Nhưng thằng ngốc ấy không muốn để cho cô gái mà anh ta yêu tưởng chừng đã biến mất như trước đây.

~ ~ ~ ~ ~ ~

Cuộc hành trình tiếp theo của họ là đến một con sông, sông yên bình dịu dàng đung đưa cùng với tiếng cười nói của các cặp tình nhân. Nơi đây luôn đầy dãy những con thuyền bởi những người yêu thích sự lãng mạn.

Cô nhìn ra xa phong cảnh và lại nhìn anh một cách ngụ ý.

- Chúng ta sẽ trèo thuyền ư?

- Phải.

- Nhưng em không biết bơi.

- Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em.

Lời nói vừa dứt, Jun đã nắm lấy tay Ji, hai tay đan vào nhau xiết chặt, anh muốn chắc chắn việc cô luôn ở bên cạnh mình và muốn cô an tâm hơn bởi sự bảo vệ của anh.

Chiếc thuyền nhỏ cứ thế dần ra xa, thuyền cứ trôi mãi dưới ánh hoàng hôn, anh khéo léo đưa thuyền ngang để cô có thể ngắm được cảnh đẹp nơi đây. Mặt trời nổi lên một màu đỏ loang dần dưới án mây, từ từ khuất dần dưới núi. Trong khi cô đang say mê với cảnh đẹp thì anh nhắc lại chuyện cũ cho cô nghe

- Em biết không, em luôn nói với anh rằng em muốn được tới đây một lần.

- Thế mà em không nhớ gì cả nhưng nó đẹp thật.

Jun cười và thở nhẹ một tiếng dài, anh không biết kí ức có thể khó mà khôi phục đến vậy. Không chỉ dẫn cô đi mọi nơi để

hoài niệm mà cần có thời gian để phục hồi.

- Chúng ta nên về thôi, đã tối rồi.

Cô gục đầu, sau một ngày cố gắng với những kí ức của mình, đều khó khăn với cô hơn là tìm lại tình yêu trong quá khứ cũng như nỗi băn khoăn cứ chất chứa trong lòng. Cô không thể ích kỉ đối với tình cảm của mình, còn chị cô thì sao, anh ấy là người yêu của chị kia mà. Cô không muốn chị cô phải đau khổ, càng không chịu được bản thân đau khổ, phải thế chăng mà chị cô muốn dấu chuyện này. Còn anh, chẳng lẽ anh không biết rằng chị cô rất yêu anh, cô cũng yêu anh trước đây. Và giữa ba người luôn có một mớ bòng bong cần phải giải quyết.

Cô nhìn anh vẻ băng khoăng, không biết cô có nên nói chuyện này không nữa. Cô ngập ngừng từng chữ.

- Oppa! ... Có điều này... Em muốn nói với anh.

- Chuyện gì vậy?

- Xin hãy giữ bí mậ với chị em chuyện em đã nhớ lại tình cảm của chúng ta.

Jun suy nghĩ một lúc nhưng rồi anh cũng trả lời.

- Được, anh cũng không muốn em khó xử.

- Thế chẳng lẽ anh không biết tình cảm của chị em ư? Chị em nói hai người đang hẹn hò, anh nói với em chúng ta đã yêu nhau trước đây, vậy ruốt cuộc anh yêu ai cơ chứ.

Ji nghẹn ngào, cô không thể kìm chế cảm xúc của mình được nữa. Hai tay cô víu chặt vào áo anh. Còn Jun, ánh mắt anh luôn lãng tránh, anh đang băn khoăn không biết trả lời cô thế nào. Trong lòng anh đáp án chỉ có một nhưng anh cần nghĩ ra cách giải quyết tốt hơn. Rút cuộc anh cũng im lặng.

Không nhận được câu trả lời, cô thất vọng nhưng giờ đây cô đã biết được tình cảm của anh, anh đã lung lay và trái tim cô lại đau khổ như trước đây, đáp án đã rõ. Giờ cô còn mong đợi điều gì cơ chứ. Cô cười lạnh nói với anh với chút sức lực còn lại:

- Chúng ta về thôi!

Chap 8

Jun đưa Ji về nhưng anh không vào nhà mà đứng đợi cô vào, bật đèn rồi mới đi. Như trước đây anh mãi là một kẻ bạc nhược khi bản thân không thể chọn lựa giữa 2 người con gái. Anh không muốn ai phải đau cả nhưng ruốt cuộc ai cũng đau. Cô gái này tưởng chừng một lần đã bỏ anh mà ra đi, anh tưởng người anh yêu nhất là cô sau chuỗi ngày đau khổ vì yêu hay cũng vì mặc cảm tội lỗi. Đối với Ah Ra và Ji, anh không thể xác định được tình cảm dành cho 2 người là thế nào.

Dưới ánh đèn kia có một kẻ ngốc đang ngắm nhìn người con gái anh ta yêu nhưng có một kẻ ngốc hơn đang ngồi trong phòng và lặng lẽ đau khổ. Ah Ra đợi Ji, đợi Jun và cả đợi bản thân mình, thời gian qua khi Ji vẫn còn bất tỉnh, cô chăm sóc nó, yêu thương như với tư cách là người chị gái khi xưa nhưng trái tim cô lại mang đầy nỗi oán hận. Cô che dấu đi tình cảm của mình vì Ji cho đến khi Ji phát hiện được, cô đã lặng lẽ từ bỏ và Ji cũng đã từ bỏ. Em định từ bỏ thế gian này, từ bỏ đi tình cảm ấy để nhường Jun cho cô. Em nghĩ cô sẽ biết ơn sao? Không, cô hận, hận bản thân không nên quá vướng vào tình cảm này, hận Ji hành động quá nông nỗi. Cô thà chấp nhận hy sinh tình yêu này vì Ji.

Ji cũng đã thầm lặng sau cánh cửa từ lâu, cô biết chị mình đau khổ thế nào khi nhìn cô và Jun bên nhau như chính cô đã đau khổ khi nghe chị cô nói 2 người đang hẹn hò. Nỗi đau này, cái vòng luân hồi này bao giờ mới kết thúc.

Cô nhẹ nhàng bước gần chị mình hơn, cô ôm từ đằng sau bóng hình bé nhỏ và thì thầm vào tai:

- Unnie! Em đã nhớ lại rồi.

Ah Ra im lặng, cô không biết nói gì với Ji đây, cô đã nói dối và còn ngăn cản em mình tìm lại quá khứ nhưng cô càng hổ thẹn hơn đối với tình yêu ích kỉ của mình.

- Unnie! Em biết cả rồi... Chúng ta ... đều yêu một người.

Ji càng siết chặt Ah Ra hơn, cô muốn gìn giữ chị mình như chính cái tình chị em đang dần lung lay.

- Unnie! Như thế này đối với em là đã đủ rồi, em chỉ cần biết có vậy.... Unnie, hãy đến với tình yêu của mình.

Bất chợt câu nói của Ji, Ah Ra xoay người lại, đôi mắt cô đang rươm rướm những giọt nước mắt và Ji cũng vậy. Cô không biết phải làm sao nữa. Cô không muốn câu chuyện này lặp lại như xưa. Và đây không phải là cách lựa chọn gì tốt đẹp. Ji đau, cô cũng đau và cả Jun, anh có thực sự chắc rằng mình chỉ dành được tình cảm cho một người con gái? Cái gì cũng quá mông lung.

- Ji ah! Chúng ta hãy kết thúc câu chuyện ở đây đi.

Ji lưỡng lự nhìn sâu vào đôi mắt chị, cô gục đầu rồi nhìn về phương xa.

~~~ Ngày trước khi gặp Jun ~~~~

- Unnie ah! Unnie có ở trong phòng không?

Không một tiếng đáp lại, cô nhẹ nhàng xoay đấm cửa vào bước vào. Căn phòng vẫn vậy, vẫn đồ vật vậy nhưng không hiểu sao nó chứa đựng một thứ gì đó bí ẩn. Ji đến gần bàn trang điểm, nhìn ngắm xung quanh với tất cả sự tò mò. Cô ngồi xuống, thử một ít son và ít nước hoa của chị. Và rồi cô mở chiếc ngăn kéo, ngây thơ và tò mò cô cầm thư một cuốn sổ để xem và không ngờ cánh cửa của quá khứ mở ra.

---------------

Ngày 11/2

Em có biết không Ji ah! Em ngốc lắm, tại sao em lại chọn cách này kia chứ, chị đã từ bỏ Jun vì em, em đã từ bỏ Jun vì chị. Vậy tình yêu này quá thiên liêng hay cả 3 chúng ta đều quá ngốc nghếch, có thể chị đã giải quyết xong tất cả mọi chuyện để em và Jun được hạnh phúc nhưng em lại chọn cách khác ư? Mẹ nói em đã biết hôm nay là ngày xảy ra tai nạn, em đã chọn cách hy sinh bản thân mình để cứu Jun.

Lẽ ra chúng ta có thể đi thật xa nơi này và quên tất cả mọi thứ, chị thật ngốc khi tin rằng em đã từ bỏ Jun, đã hết yêu Jun nhưng em ...

--------------

Đọc xong, nước mắt đã chảy thành dòng, thật quá ngẹn ngào, quá buốt giá, cô đã hiểu cả mọi chuyện, chị cô yêu Jun và cô cũng vậy và tai nạn xảy ra là vì cô cứu Jun. Cô nói dối rằng cô hết yêu anh để chia tay và cùng chị mình đến một nơi xa. Và tất cả chỉ một lời nói dối khi cô lựa chọn chết thay cho Jun và để chị cô và Jun được hạnh phúc.

Vì thế mà chị cô không muốn cô nhớ lại, để không yêu anh nữa, không lặp lại kết quả như xưa. Nhưng con người có thể quên còn trái tim vẫn luôn in sâu hình bóng ấy.

Xiết chặt cổ áo của mình, trái tim như thắt lại, đau, đau lắm, đau đến mức có thể ngã gục đi nhưng cô quyết định đọc thêm nữa, cô muốn nhớ lại tất cả.

---------------------

Ngày 12/3

Tại sao em không tỉnh lại vậy Ji? Đừng bỏ chị mà đi, chị xin em, cầu xin em đấy. Dù em có ra đi để cho chị và Jun không khó xử và được hạnh phúc nhưng Jun không yêu chị, anh ấy yêu em. Anh ấy luôn ở bên cạnh em vào mỗi tối, nắm lấy tay em như sợ em đi mất. Chị biết anh ấy yêu em vì thế anh ấy mới đau khổ nhất khi em nằm đây, anh ấy chỉ lưỡng lự vì không muốn chúng ta đều đau khổ. Hãy tỉnh lại đi Ji, em đi rồi chẳng có ai hạnh phúc cả.

--------------------

Cô sờ vào trang giấy, từng chữ, từng chữ và cả nước mắt làm nhòe đi vết mực, chị cô cũng đau như chính cô vậy.

-------------------

Ngày 14/5

Cuối cùng em đã tỉnh lại, mẹ nói đó là chọn lựa của em như một con người mới được sinh ra em chẳng nhớ gì cả. Đó phải chăng là một điều tốt nhưng em lại cố gắng đi tìm cái quá khứ đau khổ này. Mẹ muốn để cho em chọn lựa nhưng chị không bao giờ muốn em nhớ lại để mè chịu đau đớn thêm nữa. Tha thứ cho chị Ji ah!

---------------------

Ngày 14/6

Nhờ mẹ thông báo nên chị mới biết được em đang ở chỗ mẹ, Jun cũng đi theo tìm và Seung Ho cũng vậy. Dù cho mất đi trí nhớ nhưng em vẫn lại trở về và tìm mẹ. Sớm muộn gì em cũng sẽ biết được sự thật nhưng mong ngày đó đừng đến. Chị đã cãi nhau với Jun, Jun muốn em nhớ lại để giải quyết mọi chuyện còn chị chỉ mong em đừng nhớ lại nữa.

Em sẽ chọn lựa thế nào đây?

-------------------

Mẹ ư? Cô có mẹ ư? Và bà ấy là ....

Không thể nào, cô hoảng hốt, định đứng dậy chạy đi nhưng có một tiếng nói đã thốt ra từ ngoài cửa.

- Em làm gì ở đây vậy?

Chap 9

Câu nói của Ah Ra vang lên như đánh động đi tâm hồn tưởng chừng đã chìm vào đau thương. Ji hoảng hốt, lúng túng, cô không biết mình phải làm sao cả, phải nói sao đây với chị mình.

Còn về phần Ah Ra cô sững người lại, chăm chú nhìn vào cuốn nhật kí Ji đang cầm trên tay. Lửa giận trong lòng cô bùng cháy. Cô giương mắt nhìn một cách rà hỏi

- Em đọc lén nhật kí của chị ư?

- Đây là nhật kí ư? Ji giả vờ ngây thơ. Em chưa đọc nó, mới cầm lên thôi.

Lúc này Ah Ra mới thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn còn một chút gì đó nghi ngờ. Ah Ra định hỏi thêm nhưng Ji đã nhanh chóng chuồn đi mất. Cô lại gần cầm lấy cuốn nhật kí Ji đã đặt trên bàn, mở từng trang. " Thì ra là vậy, em ấy đã đọc nó, những giọt nước mắt còn vương lại là bằng chứng cho việc nói dối." Cô lặng người đi suy nghĩ một hồi lâu.

Sau khi ra khỏi phòng điều mà Ji cảm nhận lúc này là cảm giác lạnh xương sống, cô biết sau cánh cửa này là một đôi mắt đang nhìn cô có vẻ oán hận. Cô cũng cảm thấy có lỗi rất nhiều với việc nói dối này. Nhưng điều duy nhất cô cần giải quyết là đi xác minh mọi chuyện.

-------------

Tại quán bói toán.

Cô bước vào một cách đột ngột, nhanh như một sát thủ, cô lại gần tấm rèm và vén nó lên.

- Có phải.... Bà là mẹ tôi không?

Bà bói toán không ngạc nhiên, gương mặt bà hiện lên một cách điềm tĩnh. Như một dòng nước nhẹ nhàng đang xoa dịu đi ngọn lửa đang bùng cháy. Bà chỉ cười vì mọi việc bà đều biết hết nhờ năng lực của mình.

Ji xúc động, cảm xúc như vỡ òa. Thế mà trước giờ bà ta dấu cô nhưng cái cảm giác thân quen thì không bao giờ có thể vùi lấp đi được. Bà ấy không trả lời thì chắc là đúng. Đúng ư? Đau khổ chi bằng ngay cả mẹ ruột của mình cũng không nhận ra.

Ji tiến gần hơn nữa, cô quan sát một lượt rồi gục xuống gối đầu vào đôi chân đã bị tàn phế. Phải, người phụ nữ ấy đã hi sinh đôi chân của mình để bảo vệ người mình yêu và các con. 1 người rồi đến 2 người, cái linh lực này luôn khiến bà phải trả một cái giá rất đắt. Bà lặng lẽ xoa đầu con mình, vuốt mái tóc dài quen thuộc ấy. Như trước đây cái cảnh này rất đỗi quen thuộc.

Giây phút mẹ con cũng dần trôi qua, đã đến lúc bà nên nói với cô chuyện quan trọng.

- Con biết không?... Lại một lần nữa con phải lựa chọn.

- Lựa chọn ư?

- Trong người con có một linh lực nhưng nó không mạnh, con có thể cứu được một người khỏi tai nạn.

Cô ngập ngừng và suy nghĩ.

- Vậy trước kia?

- Đúng vậy, trước khi con ra đi một ngày....

~~~ 1 năm trước~~~

- Jun ah! Em có điều muốn nói với anh.

Jun cười và ngắm nhìn Ji với vẻ lạ lùng, sao cô lại có bộ mặt nghiêm túc đến lạ thường như vậy. Vừa quậy tan đường trong cốc cà phê và chống cằm.

- Chúng ta chia tay đi!

Jun sững người, chiếc muỗng anh đang cầm trên tay rơi xuống đất như đánh động giây phút chia ly này. Anh lại nhìn cô, như không tin nổi nữa vào những gì mình đã nghe. Chia tay sao?

- Anh cần một lí do.

Ji xoay mặt đi, cô lại ngắm nhìn một thứ gì đó mông lung. Cô đã quyết định mình nên rút lui để chị mình được hạnh phúc nhưng nếu cô tất cả chỉ vì việc ấy, liệu anh ấy có chấp nhận? Suy nghĩ một hồi, trong lòng cô thoát ra một tiếng thở dài. Cô lại nhìn sâu vào mắt anh.

- Em đã hết yêu anh rồi, đững níu kéo nhau thêm nữa.

- Có phải vì Seung Ho.

Ji im lặng, cô chẳng biết nói gì thêm, cứ cho đó là lí do cũng được, chẳng sao cả.

Jun điếng người, anh chỉ biết căm lặng và cay đắng. Anh không ngờ người đón nhận anh một cách chân thành có ngày sẽ nói những lời như vậy. Lòng anh đau lắm chứ, anh chẳng nghĩ được điều gì khác nữa. Anh không thể níu kéo gì nữa, cũng chẳng nói thêm được một lời nào như vậy cũng chỉ càng thêm mất mặt đối với một thằng đàn ông bị đá. Anh đững dậy đột ngột và bỏ đi. Nếu càng nhìn cô thêm một giây phút nào nữa chắc có lẽ anh sẽ không kìm được cái nỗi đau này.

Rời bỏ Jun cô càng đau lòng hơn nhưng cô không còn cách nào khác. Cô cũng rời chiếc bàn đó và lặng lẽ đi theo sau anh.

Trời đang mưa, mưa như trút nước. Có 2 con người đang đau khổ vì tình, cơn mưa như lời khóc tham dùm mối tình dang dở. Anh một bước và cô cũng một bước. Rất có thể đây là lần cuối cô ngắm nhìn hình bóng này, dù chỉ là sau lưng cũng được. Nếu cô ra đi anh có còn nhớ cô không, có đau khổ vì cô? Nhưng xin anh hãy sống thật hạnh phúc thay cho phần của cô. Ji thở dài, cô nhìn lên bầu trời đen tối ấy, cô nào đâu có nhiều sự lựa chọn. Rồi cô sẽ quên hết mọi chuyện và sống một cuộc sống mới hay cô sẽ viết lại cái kết một cách tốt đẹp hơn. So với mạng sống của mình cô yêu anh hơn cả. Anh có biết được điều này không? Anh tin vào những gì cô nói, tại sao anh không nhìn vào mắt cô để định mệnh không đưa đẩy chũng ta như thế này. Thật là cay đắng!

" Jun ah! Em sẽ mãi yêu anh"

Bầm!

Tiếng còi xe inh ỏi, máu chảy loang dưới lòng đường cũng với cơn mưa cuốn trôi đi tất cả. Nước mắt của một người con gái đang ngủ yên, nước mắt của người con trai đang ôm chầm lấy người con gái ấy và cả người chị với những giọt nước mắt đầy chua xót. Vẫn còn thêm một người nữa bên cạnh cô, nắm lấy tay cô. Cô chẳng còn nhìn thấy gì nữa, tiếng của mọi người dần nhỏ lại và cô chìm vào giấc ngủ mê mang.

Chap 10

Dòng kí ức trôi qua, như một giấc mộng tàn nhưng đó lại là một quá khứ đau khổ. Trong quá khứ cô đã chọn lựa từ bỏ tình cảm này, hi sinh vì anh và dù anh có đang nghi ngờ hay dao động cô vẫn yêu anh như trước kia. Chết đi rồi sống lại, quên rồi nhớ tình cảm cô dành cho anh luôn rất mực sâu đậm. Cô đã nhớ lại quá khứ của mình, sự thật có phần chua xót nhưng cô không bao giờ hối hận về sự chọn lựa của mình. Và bây giờ nó lại tiếp diễn một lần nữa.

Cái giây phút gặp lại và chia xa sao thật ngắn ngủi, cô lại gần người đàn bà đang ngồi trên xe lăn, quỳ xuống và gối đầu lên chân bà. Còn bà chỉ biết vút ve mái tóc đen ấy như trước đây mà thôi. Bà biết tất cả nhưng bà bất lực. Bà muốn thay con mình gánh chịu tất cả lời nguyền của số phận nhưng nào có thể. Việc bà có thể làm là cầu nguyện và yêu thương con, níu giữ một chút giây phút ngắn ngủi như giờ đây. Hai người đều im lặng, giữa họ không có bất kì một lời nào vì họ hiểu nhau từ tận đáy lòng. Nói sao được cái giây phút mẹ con trùng phùng. Ji nằm gối đầu lên chân bà thật lâu. Có thể cô sẽ dũng cảm hơn khi có được hơi ấm của mẹ. Cô ngắm nhìn khuôn mặt thon gầy ấy, lau đi những giọt nước mặt đang chảy

dài. Rồi cô sẽ lại có những giây phút này chứ. Lông mày cô nhíu lại, tay nắm chặt thành nắm, cô mím môi.

- Omma! Con đã quyết định rồi!

Bà không nói gì, chỉ thở dài một tiếng và nhìn lên bầu trời kia.

~.~.~.~.~.~

Chuyến bay đi Lôn Đôn vào lúc 8h30 sắp cất cánh, mời hành khách nhanh chóng vào phòng đợi.

Ah Ra đứng đậy, cố nắm chặt lấy tay em mình và chờ đợi. Ji cũng đứng dậy, cô định ra đi nhưng lòng không đủ dũng khí, cô cũng không dám quay lại, cô sợ rằng mình sẽ dao động. Nhưng trong cô có chút gì đó mong chờ. Cả Ah Ra cũng vậy.

- Đi thôi.

Ji hạ quyết tâm, nếu như cô còn lưỡng lự thêm giây phút nào chỉ làm cho mọi thứ càng đau khổ thêm. Bản thân cô càng không đủ sức gánh vác mọi thứ. Nếu như cô đi anh sẽ không phải chết, cô cũng chẳng phải hi sinh gì thêm và mọi chuyện đều sẽ kết thúc.

Một bước, hai bước, bước chân cô càng nặng trĩu hơn. Cô ngập ngừng, người đã quyết nhưng lòng vẫn chờ đợi.

- Ji ah!

" Là anh ấy chăng? " Một chút gì đó vui mừng nhưng đôi lông mày ấy cũng dần nhíu lại. Cô muốn quay đầu lại nhưng bản thân không cho phép.

- Là Seung Ho kìa. Ah Ra ngạc nhiên, cô thúc mạnh tay Ji.

Rất nhanh chóng bàn tay rắn rỏi ấy nắm lại khuỷu tay của một người con gái và rị lại. Anh thở hồng hộc, mặt căn ra đầy vẻ lo lắng.

- Đừng đi!

Ji quay lại, giờ lòng cô rối bời, cô đã phụ anh nhiều, mắc nợ anh cũng nhiều và hơn cả cô khiến anh phải đau khổ.

- Seung Ho ah! Em phải đi?

- Tại sao em lại phải chốn chạy như vậy chứ, mọi thứ vẫn chưa kết thúc mà.

Anh vội vã ôm cô vào lòng như mọi ngăn cách do cô và anh tự tạo dựng ra bỗng chốc thành cát bụi. Cô không nhớ gì về anh cũng được, cô không yêu anh cũng được chỉ cần cô đừng biến mất trước mặt anh. Càng ngày cái ôm một siết chặt hơn. Còn Ji, cô chỉ cảm thấy đau khổ, cảm thấy ngẹn ngào và khó xử. Lòng cô giờ như lửa đốt, cô muốn đi thật nhanh để

không phải làm liên lụy tới ai cả.

- Seung ho ah! Em...., xin lỗi anh. Thật sự.... anh giống như một người anh trai của em vậy. Và chỉ có thế

Ji buông Seung Ho ra, mặc cho anh có cố níu kéo thêm đi chăng nữa. Cô nhìn thẳng vào anh một cách nghiêm túc. Cô biết rằng làm cách này anh sẽ đau đớn lắm nhưng đây là sự thật và nó cần phải kết thúc. Cô quay đi một cách nhanh chóng, đi một cách lạnh lùng. Người con gái ấy đã cướp đi trái tim của một người con trai và rồi cô ấy lại đâm anh một nhát. Đau chứ, anh đau đớn vô cùng, anh đã luôn chuẩn bị sự thật này nhưng anh không ngờ cô lại nhẫn tâm như vậy. Chẳng còn điều gì là lý do để anh có thể bên cạnh cô được nữa. Anh hận nhưng cũng yêu thương cô vô cùng. Chỉ cần cô đừng biến mất bất kể điều gì anh cũng làm được huống gì nỗi đau này. Nhưng anh không đủ sức giữ cô lại thêm một lần nào nữa.

- Đợi đã.

Tiếng Jun vang lên, nó đánh động tất cả mọi thứ xung quanh. Và cả trái tim của 2 người con gái đang run lên. Cuối cùng cũng không thể thay đổi định mệnh được nữa rồi. Ji thở dài và quay lại.

Jun mừng rỡ, anh định nắm lấy tay cô nhưng trước mặt anh là hai người con gái.

- Anh đến đúng lúc lắm! Em muốn hỏi anh một câu.

Jun chống tay xuống đầu gối ngăn cho mình ngã gục xuống, thở hồng hộc. Ji lại nhìn anh một cách nghiêm túc như trước đây.

- Jun... Ruốt cuộc anh mới là người anh yêu?

Ji mong chờ, Ah Ra cũng vậy. Còn Jun, anh sốc đến điếng người. Anh không nhìn vào cô, anh bất lực, anh thật sự không muốn trả lời nhưng anh cũng suy nghĩ. Ji ngày một lại gần anh hơn, cô muốn nhìn rõ khuôn mặt này thật kĩ. Thật sự cô không muốn câu trả lời này chút nào, bất kể là ai cũng đều đau khổ. Nhưng trước khi ra đi, có lẽ dù là câu trả lời nào thì người ở lại sẽ tạo được hạnh phúc mới. Cô nhìn vào chị mình đang run bần bật, chị ấy không nhìn cô mà chăm chú chờ đọi Jun.

" Unnie ah! Hãy sống tốt nhé, nếu là em thì có lẽ ra đi sẽ là cách tốt cho cả 2. Còn nếu là chị, em sẽ mãng nguyện chúc phúc cho 2 người. Sẽ có một kết thúc tốt hơn trước đây."

Cuối cùng anh cũng đã quyết định, nắm tay thật chặt chứng tỏ sự quyết tâm. Chuyện này nhất định phải chấm dứt. Anh lại gần Ji hơn, 1 bước rồi 2 bước. Trước khi anh định nói ra câu trả lời của mình thì Ah Ra đã bỏ chạy.

Cô chạy thật nhanh, cô chẳng muốn nghe sự thật ấy nữa, cô chắc chắn rằng nó chỉ khiến cho cô đau lòng thêm thôi. Từ đầu đến cuối cô chỉ là một vật cản, cô khiến cho tất cả mọi người khó xử. Nếu nghe thấy câu trả lời ấy cô chỉ càng đau khổ thêm và thật là đáng thương. Cô dốc sức để chạy và chạy để làm cho bản thân thêm dễ chịu được phần nào mặc cho những người đang đuổi theo cô.

Tiếng còi xe phát lên inh ỏi, cô nghe thấy tiếng ai đó kêu mình, mọi việc đều xảy ra chớp nhoáng và bàng hoàng. Cô ngã nhào xuống đất, một người đang ôm cô. Người ấy yêu thương cô nhưng không phải là người nằm trước mũi xe lúc này.

Bầm!

- Ji ah!

" Unnie, em xin lỗi"

Cô nằm cạnh ngay Ah Ra, ôm lấy đầu chị mình, còn Ah Ra cô chỉ đang khóc, khóc vì mọi thứ. Ji cũng vậy, những giọt nước mắt cứ chảy dài cùng với dòng máu đang chảy đến bên cạnh cô. Và rồi cô nhắm mắt lại như nén chặt nỗi đau này.

1 năm sau

- Em vẫn còn ở đây sao Ji, đáng lẽ em nên nghỉ ngơi một chút đi.

- Seung Ho ah! Em không sao, em muốn chờ anh ấy tỉnh lại.

- 1 năm rồi, em đã chăm sóc anh ấy mà không thấy mệt mỏi sao?

- Có anh ở bên cạnh em mà.

Seung Ho cười, anh ngậm ngùi nhớ về quá khứ. Nếu không phải Jun đã đẩy Ji và Ah Ra thì làm gì có người ngồi cạnh anh bây giờ. Anh ấy thật vĩ đại nhưng cũng thật ngốc nghếch. Seung Ho lại cười khểnh, anh đẩy cửa đi.

Còn Ji, cô ngồi đó, ngắm nhìn anh như một hoàng tử đang ngủ say. Cô nắm lấy tay anh, đặt lên má mình. Thì thầm với anh câu chuyện về mọi ngày của cô.

- Anh biết không? Chị Ah Ra đã đi Lôn Đôn rồi, chị ấy muốn quên hết mọi thứ và quyết tâm ra đi. Ai cũng đã bắt đầu một cuộc sống mới. Ah! Em đã đi học lại rồi. Còn anh.... Sao anh không tỉnh lại.

Giọt nước mắt đã bắt đầu rơi và như trước đây nó vẫn tiếp tục chảy mãi.

Bỗng! Đôi mắt đang ngủ yên dần hé mở.

Ji giựt mình, cô mừng rỡ và hồi hộp, chưa giây phút nào cô mong đợi như lúc này. Cô nắm chặt lấy tay anh. Anh mở mắt ra nhìn cô nhưng ánh mắt ấy lại nhìn một cách lạ lùng.

- Cô là ai?

Ji sững người. Anh ấy mất trí nhớ ư? Hai tay cô gục xuống và thở dài. Cô lại nhìn ra xa xăm

" Jun ah! Dù anh mất trí nhớ cũng không sao, em sẽ cùng anh đi hết chặng đường này"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lan