Năm ấy vạn dặm tìm đường phong hầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Mạn Mạn Hà Kỳ Đa.

Thể loại: cổ đại, cung đấu, niên hạ.

________

"Bảy năm qua, một người trong kinh thành, một người ngoài Nam Cương, cách nhau vạn dặm nhưng lại nương tựa vào nhau mà sống sót."

________

"Thanh thanh tử khâm
Du du ngã tâm
Túng ngã bất vãng
Tử ninh bất tự âm?"

(Cổ áo người xanh xanh
Trong lòng ta canh cánh
Nếu ta không đến được
Sao người cũng lặng im?)

Tử Khâm 1_ (Khổng Tử)

________

"Ta hận y rõ ràng có thể vô tình vô nghĩa, an ổn mà sống cả đời, nhưng cố tình đối với ai cũng trao tim bổ phổi, thật lòng thật dạ."

"Sau này ta chết rồi, y lại muốn chịu khổ bao nhiêu năm đây."

Úc Xá

________

"Tử Hựu, ngươi đã từng khuynh tâm chưa?"

"Thế nào mới là khuynh tâm?"

"Chính là... tới một chỗ, thì đầu tiên sẽ xem y có tới không. Nghe người khác nói về y sẽ nhịn không được mà dừng lại nghe một chút. Không có việc gì làm lại muốn nhìn thấy y, nếu y không còn bên cạnh liền cảm thấy toàn bộ viện phủ đều đìu hiu vắng vẻ."

_______

"Đối tốt với ngươi, ta nguyện ý làm cho ngươi cả đời."

"Cả đời người, nào có được bao nhiêu cái bảy năm."

Chung Uyển

________

"Ta ngoại trừ huyết thống hoàng thất bất chính này, còn có chỗ nào hơn y sao?
Ta cùng Quy Viễn vốn dĩ là môn đăng hộ đối, chúng ta vốn được thiên địa tác hợp thành một đôi."

Úc Tử Hựu

________

"Ngày đó ngươi bồi Kiềm An Vương cùng các hoàng tử khác ở trong cung đọc sách, không để tâm đến chuyện bên ngoài. Ngươi tâm cao khí ngạo, khinh thường kết giao với bất kỳ kẻ nào, chỉ là... lâu lâu sẽ ngẫu nhiên thất thần, thất thần nhìn duy nhất một mình Úc Tử Hựu."

Thang Minh

________

"Ta làm tất cả là vì thương ngươi."

"Ta chịu không nổi khi phát bệnh lại quên mất ngươi đối tốt với ta thế nào."

"Nếu ngươi thật sự si ngốc, còn ta sau này lại điên mất. Chúng ta phải sống chung thế nào đây? Đến lúc đó... ngươi còn nhớ được ta không?"

Úc Xá

________

"Tử Hựu chỉ muốn dùng hết khả năng của mình đem bánh răng hùng vĩ đã sai lệch hai mươi năm trước kia, đẩy trở lại vị trí vốn có của nó."

Chung Quy Viễn

________

"Là ta cưỡng bách ngươi, không phải ngươi tự nguyện, cho nên mới không nhúc nhích... Đều là ta bức ngươi, đều là ta đang ép ngươi... Sau này ta chết rồi, ngươi cũng chỉ sẽ cảm thấy khoái ý, không cần đau buồn..."

"Ta chết rồi, Chung Uyển tìm người khác là được. Con đường phía trước của y còn dài đằng đẵng, còn rất nhiều năm có thể sống tự tại ung dung."

Úc Tử Hựu

________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro