Chap 13 + Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thở dài nhìn người con gái đang ngủ đầu tựa vào thành ghế sofa, trên gương mặt còn thoáng nét đau khổ, nước mắt còn đọng trên mi chưa kịp khô. Đặt nhẹ chiếc vest lên vai Jess cho cô đỡ lạnh. Đến khi nào anh, Donghae và cô mới có thể sống cuộc sống yên bình, không tranh giành, ganh ghét.


~o0o~​



Từng tia nắng xuyên nhẹ qua cửa sổ hắc lên tường, tia nắng vàng vui vẻ nhảy nhót trên làn da trắng nõn của người con trai nhỏ nhắn đang say giấc mộng. Khẽ dụi mắt, miệng chóp chép như đang nhai thứ gì đó, mắt nhắm mắt mở mà nhìn quanh. 

Ngồi thừ người ra một chút rồi lắc lắc đầu cho tỉnh ngủ. Những hình ảnh quậy phá thác loạn tối qua hiện rõ mồm một trong tâm trí Sungmin. Đưa mắt nhìn một lượt căn phòng rồi chợt nhận ra nó quá đỗi quen thuộc.

Cảm nhận bàn tay kia đang bị vật gì nắm chặt mà nhìn xuống rồi lại bị một phen kinh ngạc mém tí nữa nhảy khỏi giường.

- Ya!!! Tên kia dậy ngay cho tôi!!!

Với tay lấy chiếc gối gần đó đập không thương tiếc vào mặt người đang ngủ kế bên. Đã nắm tay người ta chặt muốn chết còn dúi đầu vào đó nữa chứ, điệu bộ cứ như một đứa trẻ ba, bốn tuồi đang ngủ cùng với mẹ vậy.


- Assssh mình có phải umma hắn đâu chứ, cái tên này! YAH JO KYUHYUN DẬY NGAY CHO TÔI!

Dùng gối có vẻ còn quá nhẹ nên người kia chẳng có tí biểu hiện gì gọi là “đang bị tác động” nên Sungmin kề sát lỗ tai con người ta mà hét. Hậu quả như dự kiến, chẳng những người đó lồm cồm bò dậy trong tình trạng đơ như cơ, đầu tóc rối bù và mặt đụt không thể tả, cộng thêm vì tiếng hét của bạn Lee Sungmin quá ư là thánh thót nên chim chó cá bò gà xung quanh phải gọi là đang thức thì choáng mà đang ngủ thì thức.

- Làm gì vậy Minnie? Mới sáng sớm mà. Em mà bị liệt giường thì cũng đừng trách lí do tại anh.

Kyuhyun vừa mới tỉnh dậy, xoa xoa mái tóc nâu rối bù của mình mà tuông một tràng không suy nghĩ khiến con thỏ gần đó trợn tròn mắt, cằm muốn rớt xuống tận rúng, hai má cứ gọi là đỏ ửng lên khi nghe hai từ “Minnie”.

Thân thuộc. Giọng nói này, tiếng gọi này, dường như rất quen. Ai đó đã từng gọi cậu là Minnie… rất nhiều lần… rất lâu…

Lấy tay vỗ vỗ trán, có lẽ…

- Mới sáng sớm mà anh bị gió nhập điên à? _ Lấy tay rờ lên trán tỏ vẻ quan tâm.


Bấy giờ con người kia mới tỉnh hẳn và ý thức được những gì mình vừa mới nói ra. Đêm qua hắn đã ngủ rất ngon. Hắn mơ về cậu và hắn. Khi mà cả hai còn đang hạnh phúc và chẳng bao giờ phải thành ra như thế này. Tỉnh dậy, cứ như là vừa kết thúc cơn mộng đẹp và chợt nhận ra, đây mới chính là thực tại. Thực tại và quá khứ là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn.

Cuối gầm mặt xuống khi bàn tay cậu vẫn còn đang định vị trên trán mình, khẽ lấy tay đặt lên đó, cảm nhận một đợt run nhẹ của ai đó rồi vụt mất.


---------- Plashback--------------



- Này hình như anh ốm rồi!

Người con trai nhỏ nhắn với mái tóc nâu đỏ lo lắng đặt tay mình lên trán cậu trai lớn hơn, nhưng vì chiều cao có hạn nên đành phải nhón chân lên một tí. Trông chẳng khác nào một đứa trẻ học đòi làm người lớn.

- Em Phải làm như thế này mới xem nhiệt độ được Minnie!

Phì cười trước vẻ quan tâm đó của người yêu bé bỏng, cậu trai lớn hơn dang hai hay nhấc nhẹ thân thể nhỏ nhắn ấy lên đối diện mình rồi áp trán mình vào trán người ấy. Hai cánh môi bổng mỉm cười.

- Thả em xuống nào, em nấu cháo bí cho anh. _ Nũng nịu khẽ đánh vào lồng ngực người đang ôm mình một cái.

- Không!

- Sao lại không? Anh đang ốm đấy Hyunnie?

- Anh có thuốc rồi, chẳng phải Minnie là liều thuốc trị bách bệnh của anh sao.

Mỉm cười một cách gian tà rồi ôm luôn cậu con trai bé nhỏ đang vùng vẫy trong vòng tay rắn chắc mà tiến vào nơi yên bình của cả hai… 

Quá khứ… Dù hạnh phúc hay khổ đau thì đó vẫn là những khoảng thời gian đẹp nhất…


--------- End plashback----------


Hai má Sungmin đỏ bừng lên trông thấy khi cảm nhận được sự ấm áp vừa được phủ lên tay mình, nhưng lại rụt lại rất nhanh. Con tim cậu đập không kiểm soát, bối rối. Đây phải chăng là bước khời đầu cho một tình yêu?

- Đêm qua… Anh lại đưa tôi về?

- Ừm! _ trả lời một cách dứt khoát nhưng vẫn chưa ngẩn mặt lên nên Kyuhyun không thể thấy khuôn mặt đỏ hồng như ông mặt trời của cậu.

- À… Cám ơn anh! Lần này lại phiền anh rồi.

Vẫn câu cám ơn xã giao như mọi lần thường nói, nhưng sao hôm nay Sungmin lại cảm thấy quá gượng gạo, khó khăn lắm mới thốt ra được một câu hoàn chỉnh. 

- Ở lại với tôi hôm nay được không?

- Vâng!... Hả gì cơ?

- Hôm nay cậu ở lại với tôi được chứ?

Nhìn thẳng vào ánh mắt to tròn ấy, giọng điệu có chút gì đó níu kéo. Đã lâu lắm rồi hắn không cảm nhận dược sự ấm áp mà cậu mang lại. Ngôi nhà này nhớ cậu, hắn nhớ cậu. Bắt cậu làm theo lời mình, bắt cậu làm việc bên hắn hông phải là cách mang cậu trở về. Hắn cần trái tim cậu nhìn về phía hắn, hắn cần Lee Sungmin của hắn, một lần nữa, đập vì Jo Kyuhyun.

- Tôi…

- Theo tôi được biết bố mẹ nuôi cậu hiện giờ đang ở Mỹ, cậu sống một mình ở Hàn Quốc và… Hôm nay là thứ bảy. Chúng ta không phải đến công ti. Một ngày thôi, bên tôi. Được chứ?

- Sao… Anh điều tra tôi kĩ thế!

- Tôi không thể nào không biết về hoàn cảnh nhân viên của mình. Được không?

- Ukm… Thôi được!

Suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu đồng ý. Không hiểu sao khi nghĩ đến cảnh hai người trong một ngôi nhà rộng lớn, hai má Sungmin lại một lần nữa ửng đỏ lên.



-------- Sungmin ‘s POV--------


- Ya Sungmin bình tĩnh lại, chỉ là giúp đỡ lẫn nhau, giữa giám đốc và nhân viên không có gì hơn.

Đặt tay lên ngực nơi con tim đập không kiểm soát.

- Nhưng không hiểu sao khi nhìn vào ánh mắt màu tro tuyệt đẹp của hắn tôi lại không làm chủ được bản thân. Nó dường như rất đỗi quen thuộc, có cảm giác gần gũi.

Jo Kyuhyun rốt cuộc tại sao mỗi khi gần bên anh tôi lại có cảm giác ấy.


------------- End Sungmin’s POV----------

~o0o~​


- Đi thôi!

- Đi. Đi đâu?

Hướng ánh mắt khó kiểu về Kyuhyun, hôm nay hắn bị hâm à?

- Thế cậu không định đi ăn sáng à? Hay muốn nhịn đói?

- Ơ thì đi!

Leo lên xe Kyuhyun, vẻ mặt pha chút giận dỗi ngờ ngệch. Cũng đúng nãy giờ bụng Sungmin cứ réo liên tục, hắn không nhắc chắc cậu cũng tính chui xuống càn quét cái tủ lạnh của hắn.

Hít một hơi thật sâu, mùi hương này có vẻ rất quen thuộc.

- Anh xịt nước hoa trong xe à?

- Sao lại hỏi thế?

- Ờ không có gì!

Hít lại một lần nữa, thật sự rất quen. Giống như, Sungmin đã ngửi rất nhiều lần, từ lâu lắm rồi.

Mùi bạc hà, rất dễ chịu, thanh mát nhưng không choáng ngợp.




------------- Plashback--------


- Này Hyunnie anh có biết trên người em có mùi gì không?

- Sao lại hỏi thế Minnie? _ Vuốt mái tóc nâu óng mượt như tơ, người con trai lớn mỉm cười dịu dàng, trong ánh mắt như chứa đựng tất cả yêu thương.

- Người ta bảo khi mình yêu một ai đó thật lòng thì có thể cảm nhận được mùi hương đặc biệt của người ấy dù có xa cách mấy! _ Khịt khịt mũi vài cái như cún con rồi cười toe.

- Vậy Hyunnie có mùi như thế nào?

- Hyunnie có mùi bạc hà! Thế còn Minnie? Hyunnie mà không ngửi thấy là có nghĩa Hyunnie không yêu Minnie! _ Mấy giây trước còn toe toét thế mà giây sao lại chu môi giận dỗi, hai mắt có dấu hiệu như sắp khóc.

- Hyunnie ngửi nhé! _ Đưa mũi mình cọ vào mái tóc óng mượt như suối ấy rồi đặt người con trai bé bỏng ngồi lên đùi mình, đôi môt lướt nhẹ lên cánh hoa ấm mềm. – Minnie… Có mùi của kẹo dâu, mùi của nắng, mùi của những tiếng cười và… Mùi của Hyunnie!

Đôi mắt ánh lên vẻ gian tà, nhếch mép, đôi môi cứ thế ép vào cánh đào đỏ thắm kia, chiếc lưỡi không yên mà len lõi cả khoang miệng, âm thanh gợi tình lãng mạng chỉ khiến người khác đỏ mặt khi nghe thấy.

Hạnh phúc, đôi khi chỉ là những điều giản đơn nhất.


------------ End Plashback-----------



Ký ức có thể mất đi nhưng sự thật thì không thể chối bỏ.

~o0o~​

- Ăn đi!

Tròn mắt nhìn một lượt tấc cả món ăn trên bàn, toàn món Sungmin thích ăn nhất. Nhíu mày nhìn Kyuhyun, cười đểu.

- Có thật là anh không điều tra về tôi không thế? Hay anh thích tôi rồi à?

- Nói nhiều. Ăn đi!

- Không khách sáo!

Sungmin là ai nào, là con người sống theo phương châm có thực mới dực được đạo. Trên bàn có tổng cộng hơn hai mươi món làm từ bí các loại và trong vòng nửa tiếng cộng với sự càn quét vô cùng hào hùng của Sungmin nhà ta thì có lẽ hôm nay nhà hàng không cần rửa chén. Người ta gọi là sạch bong kin kít, trắng không tì vết.

- Hơ… Ợ!...

Xoa xoa cái bụng có hơi căn tròn một cách thỏa mãn. Lâu lắm rồi mới được thả cửa như hôm nay, đã thế còn free, phải biết tận dụng cơ hội chứ.
- No rồi chứ?

- Ừm…

- Vậy đi thôi! _ Nắm tay lôi đi.

- Đi đâu?

- Đến nơi rồi biết!

~o0o~​


- Hyukie lôi em đi đâu thế đang trong giờ làm việc mà?

Nhăn mặt nhìn về phía cánh tay đang bị đôi bàn tay rắn chắt kia nắm chặt kéo đi mà không khỏi suýt xoa. Vừa mới lúc nãy đang còn bận rộn tại Miracle thì bỗng dưng bị nắm tay lôi đi không kịp phản ứng, còn mỗi Heechul hyung đứng chửi rủa um sùm.

- Đi chơi! Hôm này là chủ nhật mà. _ Quay đầu mỉm cười, ánh mắt hiện lên vẻ vui sướng. Đã lâu lắm rồi hai người mới được gần bên nhau, những việc dường như chỉ mới hôm qua. Ký ức hạnh phúc dường như đang thôi thúc Hyukjae. Anh muốn đem đến nụ cười và hạnh phúc cho Donghae. Dù có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn mãi luôn chỉ hướng ánh mắt về phía cậu.

Jessica. Xin lỗi. Nhưng Hyukjae vẫn chỉ thuộc về Donghae mà thôi.

Không một ai có thể thay thế. Không một ai…

~o0o~​

Jessica thức dậy với đôi mắt sưng húp do khóc quá nhiều, cổ họng đau rát, mái tóc óng mượt mọi ngày nay trở nên xơ xác. Cô gái xinh đẹp, luôn kiêu hãnh về bản thân mình nay lại trở nên tiều tụy đến đáng thương.

Chống tay vào thành ghế mà đứng dậy, chiếc áo khoát hờ trên vai cũng theo đó mà rớt xuống. Nhìn đăm đăm vào chiếc áo Hyukjae khoát lên người cô, cúi người nhặt lên rồi vùi cả khuôn mặt vào đó để cảm nhận mùi hương của anh. Ngỡ như anh đang đứng kề bên cô, ôm cô vào lòng thật chặt và nói jess à không sao, em là vợ anh. Cô luôn mong đợi ngày nào đó được nghe câu nói này thốt ra từ anh.

Nước mắt phút chốc lại rơi lã chã.

Hốt hoảng vội lau nhanh nước mắt, cô không muốn làm ướt áo anh. Dùng tay phủi cho áo đỡ nhăn. Trên môi nở nụ cười ma mị như chính bản thân cô.

.
.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro