Chap 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thì ra mọi chuyện nó là như vậy! Minnie à cậu mau xin lỗi người ta đi. Cậu làm Kyuhyun ra nông nỗi như vầy nhìn cũng tội lắm đấy! 

Sau khi nghe Kyuhyun tường thuật lại mọi chuyện, cậu và mọi người cũng không thể tin nỗi Sungmin ngày thường dễ thương điềm đạm như thế lại có thể ra tay khiến từ một người bình thường thành chẳng khác gì ban chủ cái bang. 

- Xin lỗi gì tôi không những muốn cô ta xin lỗi tôi, tôi còn muốn cô ta phải bồi thường cho tôi nữa kia. Thật xúi quẩy mà! Vì cô ta mà hôm tay tôi phải hoãn lại cuộc hẹn quan trọng. Cô ta đúng là đồ sao chổi mà!!! 

Tuy nhiên sau khi nói xong câu đó thì Kyuhyun bỗng thấy lạnh gáy lạ lùng. Quái giưa trời nắng chang chang thì lạnh gì. Nhưng nhìn lại thì bỗng thấy sát khí tỏa ra ngùn ngụt tù con người mà anh vừa mắng xối xả kia… 

- YA MẮT NGƯƠI BỊ BÙ LỆCH ĂN À! HAY MẮT NGƯƠI ĐỂ TRÊN CHÂN MÀY. TA LÀ CON TRAI, CON TRAI 100% ĐÓ. CÒN NỮA TA KHÔNG PHAI SAO CHỔI, XUI LẮM TA MỚI ĐỤNG PHẢI TÊN SÓI DÊ NHƯ NGƯƠI! ĐỒ SÓI DÊ BIẾN THÁI! 

Sungmin thật sự đã không chịu nỗi nữa mà hét lên. Con người mà bị sỉ vả một cách trắng trợn như vậy ai chẳng tức, nay giờ Sungmin đã nhịn lắm rồi. Đồng ý là từ khi cha sinh mẹ đẻ trông Sungmin còn đẹp hơn cả con gái, Sungmin cũng đã quen với việc thường xuyên bị nhận nhầm nhưng lần này ngu gì để bị chửi.

Chẳng có ai ngu đến mức để yên cho người khác chửi mình, huống hồ gì Sungmin cũng không phải tay vừa. Sungmin là ai chứ! Để tử của Kim heechul lừng danh đấy. Chỉ có ai ngu mới dám đụng vào… 

- Cái… Cái… Cô… Con trai… Cô là con trai… 

Đưa mắt nhìn sang những người khác để chắc rằng mình không bị gạt. Nhận lại chỉ là những cái gật đầu ma ánh nhìn thông cảm ủa mọi người mà thôi. Đối với những người ở đây thì chuyện những thằng con trai theo đuổi cậu, heechul và Sungmin đến tận quán rồi ngớ người chết đứng khi biết bị họ là là con trai là chuyện bình thường như ở huyện. 

- Vậy… 

- Cậu ấy là con trai. Xin lỗi vì cậu ấy ra tay hơi mạnh bạo với anh. Chuyện Sungmin bị bọn con trai theo đuổi sàm sỡ xảy ra rất nhiều nên cậu ấy chỉ tự vê vậy thôi. Xin chào tôi là Donghae! Tôi xin thay mặt cậu ấy xin lỗi anh… 

- Thà nói như cậu tôi còn chấp nhận. Xin lỗi người khác cũng phải có thành ý chút chứ! 

- Được rồi tôi xin lỗi anh, Haenie của tôi chẳng có lỗi gì với anh cả, tôi xin lỗi là được chứ gì!... 

Cuối cùng miễn cưỡng lắm Sungmin cũng dằn lòng mà xin lỗi con sói dê này _ Biệt danh mà Sungmin tặng cho Kyuhyun. Mặc dù Sungmin rất ngang bướng nhưng Sungmin cũng giống như Heechul, rất yêu quý cậu, thấy cậu thay mặt mình xin lỗi ai mà chẳng thấy có lỗi… 

* leng keng* 

- Xin chào quý… 

Là anh 

Và… Cô gái ấy… 

- Hony à quán này đẹp quá! Mình vào kia đi anh… 

Nhói! 

Đó là cảm giác duy nhất của cậu lúc này. Ông trời thật biết cách trêu người mà! 

- Haenie à!... Em có cần hyung kêu con bé Bom qua không

Từ lúc thấy anh bước vào cùng người con gái đó, thấy ánh mắt cậu dõi theo cả hai, thấy cô gái ấy choàng tay thân mật với anh. Heechul không chịu nỗi, Heechul không muốn mọi việc như lúc sáng lại tiếp diễn. Nhưng cậu cứ thế đứng đó. Cậu em này của anh đang nghĩ gì vậy… 

- Không cần đâu hyung! E sẽ qua đó phục vụ họ với tư cách là những người khách. Chẳng phải em đã nói em sẽ ngẩng đầu mà sống tiếp sao. Em là Lee Donghae của hyung mà của mọi người! Và bây giờ em là nhân viên của Miracle! 

Ngước mặt lên, cậu nói một mạch không ngừng nghỉ. Cậu muốn ngăn những giọt nước mắt đang chực chờ tràn khỏi mi. Cười! Cậu không muốn mọi người cứ phải lo lắng cho mình hoài như thế. 

Anh đến, anh cùng cô gái ấy. Lúc ấy tim cậu đau lắm. Nhìn anh đi bên cô ấy, nhìn cách cô ấy choàng tay anh, ánh mắt cô ấy nhìn anh, cậu cứ ngỡ cái ngày hôm ấy lại tràn về. Nó cứ như vừa mới xảy ra hôm qua vậy, cảm giác ấy cứ vây quanh cậu… Không buông… Tại sao. 

-Xin chào quý khách muốn dùng gì ạ!

Lấy hết can đảm cuối cùng cậu cũng có thể đứng trước mặt anh. Lúc này cậu mới để ý đến cô gái đi cùng anh. Cô ấy rất xinh đẹp! Da trắng, mắt to, môi chum chím đỏ hồng, suối tóc bồng bềnh,… Chẳng trách anh say mê cô ấy. Nhìn lại bản thân mình cậu chẳng khác nào đĩa mà đòi đeo chân hạt, hoa dại đi so với hoa hồng… 

- Hony anh muốn ăn gì. 

- Gì cũng được! 

- Vậy cậu cho chúng tôi một phần tiramisu và hai ly hồng trà nhé! 

- Vâng! Quý khách đợi một chút ạ! 

Cậu đi rồi. Đến giờ anh vẫn không tin nỗi, người vừa đứng trước mặt anh là cậu. Anh nghĩ rằng cậu rất hận anh, rất ghét anh, anh nghĩ cậu sẽ khóc rất nhìu. Những ngày qua đi cùng Jessica là thể xác của anh, nhưng tâm trí của anh luôn nghĩ về cậu. Anh không muốn đế đây với Jess, nhưng anh muốn nhìn cậu, muốn thấy cậu như thế nào. Có thể anh đên đây là sai lầm, nhưng thấy cậu mạnh mẽ như thế, cậu có thể quên anh thì anh cũng hạnh phúc lắm rồi… 

Thiên thần của anh, xin em đừng khóc nhé!

Tim anh đau lắm

Em cứ mạnh mẽ như thế nhé

Xin em! Hãy quên anh nếu được

Anh chỉ mang đến cho em nỗi đau mà thôi… 

Thiên thần bé nhỏ của anh… 

-------------- 

* Cộp cộp* 

- A! Chào cậu! Lần trước tôi đã gặp cậu ở nhà của chúng tôi đúng không. Không ngờ cậu lại làm ở đây! Tôi tên là Jessica cậu gọi tôi là Jess được rồi! Tôi vừa từ Mĩ về. Hân hạnh được làm quen!... Tôi là hôn phu của Hyukie!

Giật mình. Thì ra là cô gái đi chung với anh. Cô gái xinh đẹp ấy nói chuyện với cậu ư. Nhưng cô ta vừa nói…

- Nhà của chúng tôi. 

- Lần trước chẳng phải anh ấy đã nói vậy sao. Ai ngờ cậu lại bị kích động như thế. À anh ấy từng kể với tôi cậu là người yêu cũ của anh ấy. Thảo nào! Xin lỗi cậu… 

Cô gái này… Người yêu cũ! Đúng rồi cậu chỉ là quá khứ của anh mà thôi. Còn cô ấy mới là hiện tại… Cậu lấy tư cách gì mà đòi so sánh với cô ấy. Người ta có học thức, gia cảnh hoàn hảo, cậu chỉ là một đứa mồ côi không cha không mẹ… 

Cười chính bản thân mình. "Mày bị sao vậy Donghae. Mày lại tự hoang tưởng nữa rồi"… 

- Vâng! Chào cô… Tôi là… Lee Donghae! 

- Vậy tôi thứ lỗi không nói chuyện với cậu lâu, tôi phải ra với anh ấy kẻo đợi lâu anh ấy lại giận! thật tình người gì cứ như con nít ấy… Có duyên chúng ta sẽ gặp lại… 

Ngu ngốc! ​

Khi bóng người con gái đã khuất hẳn cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Người con gái xinh đẹp này khi đứng gần thật sự khiến đối phương có cảm giác gì đó… Lạnh… Ánh mắt cô ấy… Khác hẳn với lần đầu tiên gặp gỡ. Có lẽ vì cậu quá shock nên nhìn nhầm chăng! Cô ấy rất dễ thương nhưng ánh mắt ấy… Nó khiến người khác chẳng thể đoán được cô ta đang nghĩ gì!

Cốc vào đầu một cái tự mắng chính bản thân mình. Gì chứ người ta là tiểu thư danh giá cậu làm gì có tư cách để xét nét người ta. 

Ngắm lại mình trong gương, cậu phải mạnh mẽ lên. Ra làm việc thôi nào. Cậu là ai chứ, Lee Donghae đấy, không thể để tình cảm xem vào công việc được. 

Hít một hơi thật sâu và cổ vũ cho bản thân mình. Donghae à fighting! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro