Chương 26: Bạch Nguyệt Quang Bác Sĩ × Lão Nam Nhân Nhà Giàu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng Tần Uyên là một chủ nhân tốt, tuy rằng ngày làm cẩu cẩu rất vui vẻ, nhưng linh hồn Cố Cũng dù sao cũng là một con người, cậu đương nhiên không muốn vĩnh viễn làm chó con.

Cố Cũng nói với hệ thống: ["Biết rồi, yên tâm đi, tôi biết nên làm như thế nào."]

Cậu nhìn đôi mắt ôn nhu thâm thúy của Tần Mạc, trong lòng không biết vì sao có chút buồn bã, lại hỏi thêm hệ thống một câu: "Hệ thống, nếu tôi đi rồi, thân thể của chó con này sẽ làm sao bây giờ? Nó có biến mất không? Hay là chết? ]

Hệ thống trả lời: [Chó con sẽ trở thành một con chó bình thường, ký chủ không phải lo lắng.]

Cố Cũng: [Ước gì nó là một con chó thông minh như tôi.]

Cố Cũng nằm sấp trong ngực Tần Uyên, Tần Uyên đối với tất cả những thứ này còn vô tri vô giác, bàn tay từng chút lại vuốt ve chó nhỏ yêu quý của hắn, triệt để rơi vào trong khả ái của hắn.

Buổi tối, Cố Cũng thừa dịp mọi người không chú ý vụng trộm chạy đến hoa viên, hai móng vuốt cố gắng đào đất, sau đó cắn mở mặt dây chuyền bình nước, đem tro cốt nguyên chủ đổ vào trong hố đất, cuối cùng chôn lên bùn đất, còn giẫm lên rắn chắc.

Cậu còn đặc biệt chọn dưới một gốc hoa hồng nở đầy hoa, hoa tuyết trắng dưới ánh trăng chiếu rọi càng thêm thuần khiết không tỳ vết, như mộng như ảo.

Cố Cũng nghĩ thầm, nguyên chủ hẳn là sẽ thích nơi nở đầy hoa hồng trắng này đi.

Lúc này, câuh đột nhiên cảm giác thân thể nhẹ nhàng, giống như tránh thoát gông xiềng gì đó, không còn bất kỳ trói buộc nào nữa.

Cậu nghĩ, là linh hồn nguyên chủ rời đi.

"Lạch cạch." Một bông hồng trắng rực rỡ rơi trên đầu nhỏ của cậu, giống như lời cảm ơn của nguyên chủ tặng cho cậu.

Cố Cũng run rẩy lỗ tai nhỏ, hoa hồng trắng liền rơi xuống đất, cậu ngậm hoa hồng trắng chạy về nhà, người giúp việc nhìn thấy một thân bùn đất của Tiểu Hoa, đều nhịn không được nở nụ cười.

"Tiểu Hoa đi chơi bùn a, còn ngạo một đóa hoa hồng, tặng cho chị có được không?"

-Đương nhiên không được, đây chính là Tiểu Hoa đưa cho tiên sinh, cô cũng dám đòi?

"Không dám không dám, người Tiểu Hoa thích nhất đương nhiên là tiên sinh."

Cố Cũng hừ hừ hai tiếng, bỏ lại các nàng ở phía sau, vút đi chạy đến bên chân Tần Uyên, sau đó ngửa đầu nhỏ, ý bảo hắn hoa hoa.

Tần Uyên khom lưng từ trong miệng cậu tiếp nhận bông hồng trắng kia, đôi môi mỏng nổi lên một nụ cười, "Đưa cho tôi sao? ”

Cố Cũng gật gật đầu, cái đuôi nhỏ lắc lư.

"Cám ơn Tiểu Hoa." Tần Uyên sai người tìm một cái bình hoa lùn, đựng nước cắm hoa hồng trắng vào, sau đó đặt ở trên bệ cửa sổ phòng ngủ.

Gió nhẹ thổi qua, đó là hương thơm hoa hồng nhàn nhạt.

Tần Uyên thấy Cố Cũng cả người đều là bùn, lập tức nắm lấy cậu đi vào phòng tắm tắm rửa, một lần nữa biến thành một chú chó nhỏ sạch sẽ thơm ngào ngạt, sau đó ôm lên giường ngủ.

Cố Cũng cho rằng mình sẽ ngủ không được, nhưng không nghĩ tới vừa mới nằm sấp đến ngực Tần Uyên, cậu liền mệt đến nhắm mắt lại, còn có tiết tấu ngáy nhỏ.

"Tiểu gia hỏa này..." Tần Uyên khàn khàn bật cười, nằm ở trên giường một tay nhẹ nhàng vòng lấy thân thể ấm áp của chó con, một tay kéo chăn lên, vừa lúc lộ ra miệng mũi chó nhỏ, nhắm mắt lại dần dần ngủ đi.

Tần Uyên mơ một giấc, không tính là ác mộng, cũng không tính là mộng đẹp, nhưng có thể nói là không thể tưởng tượng nổi.

Bởi vì, hắn mơ thấy Tiểu Hoa cẩu trong ngực lại biến thành một thanh niên tuấn mỹ ngũ quan tinh xảo, đỉnh đầu toát ra một đôi lỗ tai lông xù, ở trong ngực hắn làm nũng bán si, tựa như không biết mình từ chó con biến thành người.

Hình ảnh này cảm giác kích thích quá lớn, thế cho nên khiến Tần Uyên cũng không kịp phản ứng, mặc cho thanh niên tuấn mỹ kia ôm hắn, giống như chó con liếm liếm cằm hắn, lại đem ma trảo hướng cơ ngực đầy đặn của hắn, ý đồ giẫm sữa...

"Chờ một chút!" Tần Uyên vội vàng ngăn cản vị thanh niên tai thú này, nhưng đối phương mập mờ quấn lấy trên người hắn, không ngừng dùng mặt cọ cọ ngực hắn, nhiệt tình muốn cùng hắn dán sát...

Khi hắn thức dậy một lần nữa, bầu trời sáng lên.

Tần Uyên toát mồ hôi nóng, trong lòng thế nhưng vô cùng may mắn mình từ trong mộng tỉnh lại, bằng không chỉ sợ hắn thật sự chống cự không nổi thanh niên tai thú tuấn mỹ kia, tự chủ tự hào cơ hồ muốn sụp đổ...

Hắn chưa từng thấy qua bộ dáng thanh niên kia, lại cảm thấy đối phương thập phần quen thuộc, không biết có sâu xa gì?

Tất nhiên, điều quan trọng nhất là chó con không thể trở thành con người, làm thế nào hắn ta có thể mơ như vậy?

Tần Uyên xoa xoa huyệt thái dương trướng trướng đau đớn, theo bản năng sờ sờ ngực, cũng không còn, trong lòng không hiểu sao hung hăng "lộp bộp" một chút, một loại bất an khó có thể hình dung dâng lên.

Hắn lập tức đứng dậy, ánh mắt tìm kiếm chung quanh, rốt cục ở góc giường nhìn thấy bóng dáng chó con cuộn mình ngủ, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt Tần Uyên nhu hòa nhìn vật nhỏ, đưa tay xoa xoa lỗ tai nhỏ bé của nó, kêu lên: "Mau đứng lên, tiểu lười biếng. ”

Chó con bị đánh thức bởi hắn ta, mở ra một đôi mắt to và tròn, đầy bối rối nhìn hắn ta, như thể nó không biết hắn ta là ai.

Tim Tần Uyên đập thình thịch, ôm lấy chó nhỏ, cùng mình mặt đối mặt nhìn thẳng, "Tiểu Hoa? ”

Nhưng vật nhỏ ở trong tay hắn không ngừng giãy dụa, căn bản không nhìn ánh mắt hắn, giống như là có chút kinh hoảng thất thố, phát ra thanh âm gầm gừ.

Tần Uyên gắt gao nhìn chằm chằm nó, đôi mắt thủy linh, giống như sẽ phát sáng của chó con, hiện giờ trở nên ảm đạm vô thần, không có nửa điểm linh khí, viết đầy sợ hãi cùng bất lực.

Đây không phải là vật nhỏ của hắn.

Trái tim Tần Uyên nặng nề rơi xuống.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

***

Vào buổi chiều, còn đang đào cát trong vườn.

Những người giúp việc cũng nhìn thấy điều gì đó không ổn.

"Tiểu Hoa thoạt nhìn sao lại ngốc như vậy."

"Đúng vậy, hôm nay thoạt nhìn bộ dáng không quá thông minh, có phải là sinh bệnh hay không."

"Không biết đâu, hôm nay Tiểu Hoa cũng không dính lấy Tần tiên sinh, thật kỳ quái nha."

Xuất phát từ lo lắng cho Tiểu Hoa, người giúp việc đi xin chỉ thị Tần Uyên, có muốn thỉnh bác sĩ cho Tiểu Hoa hay không.

Tần Uyên nhìn thoáng qua "Tiểu Hoa" không có nửa điểm khác biệt với vật nhỏ bình thường kia, thản nhiên nói: "mấy người muốn mời thì mời đi, về sau loại chuyện này không cần đến xin chỉ thị của tôi. ”

"Vâng." Nữ giúp việc ôm chó con rời đi, thái độ có chút lãnh đạm của Tần Uyên làm cho cô không khỏi có chút lo lắng, Tiểu Hoa có phải sắp thất sủng hay không?

Cô nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Tần Uyên đang nhìn chằm chằm một đóa hoa hồng trắng nhìn ra được, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Người giúp việc nhớ tới, đóa hoa hồng trắng này không phải là ngày hôm qua Tiểu Hoa tặng cho tiên sinh sao?

Tiên sinh thích hoa như vậy, chắc hẳn cũng là bởi vì thích Tiểu Hoa, có lẽ cô đã suy nghĩ nhiều.

Nữ giúp việc ôm chó con rời đi, Tần Uyên đưa tay từ trong bình hoa cầm lấy đóa hoa hồng trắng vẫn xinh đẹp như trước, tiến đến giữa mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi.

Hương thơm của hoa hồng trắng vẫn  đầy hơi thở.

Đây là điều cuối cùng chó con để lại.

Vật nhỏ thất hứa, vật nhỏ lừa dối.

Tôi chắc chắn sẽ tìm thấy em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro