Chương 32: Bạch Nguyệt Quang Bác Sĩ × Lão Nam Nhân Nhà Giàu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả mọi người ở đây đều im lặng, choáng váng.

"Thật sự là ngượng ngùng, lớn tuổi tay có chút run rẩy, không cầm được." Tần Uyên mỉm cười, đáy mắt không có nửa phần áy náy, nói với Lâm Thanh Ninh, "Chút nữa liên lạc với thư ký của tôi, tôi bồi thường theo giá"

Lâm Thanh Ninh nhìn ngọc bội chia năm xẻ bảy trên mặt đất, trong lòng đều đang nhỏ máu, đây chính là hắn tốn rất nhiều công sức mới mua được tới tay, thế nhưng bị Tần Uyên ném vỡ.

Hắn thật sự là không thể nhịn được nữa, tức giận hỏi "Tần tiên sinh, anh không cảm thấy anh quá đáng sao, đây chính là quà sinh nhật tôi tặng Tử Tuấn."

"Mua thêm một cái nữa không phải là được." Tần Uyên biểu tình rất vô tội, phảng phất thật sự chỉ là không cẩn thận, "Tôi cũng không phải cố ý"

"Anh" Lâm Thanh Ninh tức giận đến đỏ mặt, hắn cảm thấy Tần Uyên chính là cố ý, nhưng hắn không có chứng cứ.

Tần Tử Tuấn rất nhanh nhận ra động tĩnh nơi này, vội vàng chạy tới, "Ầm ĩ cái gì?"

Lâm Thanh Ninh ủy khuất muốn chui vào trong ngực Tần Tử Tuấn, tố cáo nói: "Tử Tuấn, ngọc bội mình đưa cho cậu bị Tần tiên sinh ném vỡ"

Tần Tử Tuấn nhìn thấy Lâm Thanh Ninh và Cố Cũng đứng cùng một chỗ, trong lòng đều vọt lên cổ họng, làm sao còn rảnh để ý cái gì ngọc hay không ngọc.

Hắn vội vàng nói, "Vỡ vụn liền thôi, tâm ý của cậu, mình đã nhận được, đừng vì chuyện này mà cãi nhau, hôm nay là sinh nhật mình, cho mình chút mặt mũi đi.

Sau đó Tần Tử Tuấn lại hạ thấp giọng, dùng thanh âm chỉ có một mình Lâm Thanh Ninh mới có thể nghe được nói, "Không phải mình bảo cậu nghỉ ngơi thật tốt đừng đến đây sao?"

Lâm Thanh Ninh ủy khuất nhỏ giọng nói, "Nhưng mình muốn chúc mừng sinh nhật cậu."

"Quên đi" Tần Tử Tuấn bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương một chút, đi về phía Cố Cũng, dùng nụ cười ân cần che đi sự chột dạ của hắn, "Tiểu Cũng, sao em không vào ngồi một chút"

Cố Cũng không mặn không nhạt nói, "Ở chỗ này xem náo nhiệt."

Cậu lơ đãng nhìn Tần Uyên một cái, nam nhân nhẹ nhàng nhíu mày với cậu một cái.

Như thế nào, tên này vừa rồi là trút giận cho cậu.

Tần Tử Tuấn hiện tại chỉ muốn tách Cố Cũng và Lâm Thanh Ninh ra xa, "Nơi này không có gì đẹp mắt, anh dẫn em vào đi, anh đã để lại cho em vị trí chỉ thuộc về em"

Cố Cũng không nói gì, đi theo hắn.

Nhìn bóng lưng hai người, Lâm Thanh Ninh dùng sức cắn cắn môi, sắc mặt trầm xuống.

"Lâm thiếu, cùng nhau đi thôi." Tần Uyên không chút để ý mở miệng nói, giống như thuận miệng nói.

Nhưng Lâm Thanh Ninh nhìn lại ánh mắt u ám như đêm của hắn, trong lòng lại giống như bị che một mảnh bóng ma, không hiểu sao lại có dự cảm không lành, phảng phất như có chuyện gì đó không thể khống chế sắp phát sinh.

Hắn hít sâu một hơi, an ủi mình có lẽ là suy nghĩ nhiều, lập tức bước chân đuổi theo.

Mấy người đi vào, vừa mới ngồi xuống.

Tần Uyên bất động thanh sắc đem một miếng bánh dâu tây đẩy đến trước mặt Cố Cũng.

"Cảm ơn." Cố Cũng vừa nếm một ngụm, quan khách ở hiện trường đột nhiên phát ra tiếng kinh hô như nổ tung, cơ hồ muốn loạn thành một nồi cháo.

Hắn theo tầm mắt mọi người ngước mắt nhìn lại, liền nhìn thấy màn hình lớn trên sân khấu đang chiếu một đoạn video không thích hợp cho thiếu nhi, mà hai nhân vật chính ở chân trời gần trước mắt chính là Tần Tử Tuấn và Lâm Thanh Ninh.

"Lạch cạch." Cái nĩa trong tay Cố Cũng rớt xuống, người tốt, đây là chuyện tốt mà đại huynh đệ nào đó đang làm việc thiện tích đức, mà Lâm Thanh Ninh trong nháy mắt xem rõ video, huyết sắc trên mặt rút đi, trắng bệch như tờ giấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro