Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Vừa rồi câu "Cẩu hoàng đế không làm người" hắn còn có thể làm bộ là nói mớ, nhưng những lời này rành mạch, còn nhắc tới Ngự Sử Đài.

Quả thực to gan lớn mật, uy nghiêm hoàng thất ở đâu!

Nhưng những người khác ở đây đối với âm thanh này không hề phản ứng, đôi mắt Lý Thừa Tiển vừa tức giận vì chuyện chính trị thoáng bối rối.

Lý Thừa Tiển nghe được thanh âm này đã ba ngày, thanh âm kia trong trẻo, thậm chí giống như tắm mình trong gió xuân, nhưng lại không tìm được nơi phát ra, những người khác         cũng không hề phản ứng lại, quỷ dị cực kỳ.

Thanh âm này, chỉ có hắn có thể nghe được.

Ánh mắt chim ưng của Lý Thừa Tiển quét qua từng người trong phòng. Trong điện có bảy tám người, tất cả đều quỳ. Người đầu tiên bên trái chính là Uông Đức Hải, ông già bên cạnh hiện giờ đã qua tuổi 40, sẽ không có thanh âm trẻ trung như vậy.

Mặt khác những người ở gần đều bị thanh trừng, người mới được đề bạt là hai người Thượng Thực và Thượng Phục, cũng là gương mặt quen thuộc.

Hắn lại đem ánh mắt hướng đến hai người cuối cùng, đó là những người nhàn rỗi nhất Tử Thần Điện, cũng không làm công việc thường xuyên. Ánh mắt lo lắng nhìn lên, họ là người mới tiến vào Tử Thần Điện, mỗi ngày bái kiến Thiên tử mặt rồng, cung kính, kính sợ.

Có thể to gan lớn mật mà kêu hắn là "Cẩu hoàng đế", nhìn thế nào cũng không phải là người sợ hãi rụt rè.

Ánh mắt Lý Thừa Tiển rời đi, lại nhìn một người khác ——

Người đứng ở bên cạnh Tử Kim Điện trụ, chắp tay cung kính, nếu nói là tư thế tiêu chuẩn cũng không phải, vì hai mí mắt trên dưới đều sắp dính cả vào nhau.

Lý Thừa Tiển trong lòng không vui, hắn đêm qua bị tức giận đến một đêm không ngủ được, thế nhưng một nô tài ở Tử Thần Điện của hắn lại ngủ gà ngủ gật, còn ra thể thống gì.

Đang định làm khó dễ, nhưng hắn nhìn kĩ lại ——

Nô tài kia thế nhưng sinh ra lại trắng nõn xinh đẹp, mặt mày lại càng như mực họa thành, thanh tuấn pha chút linh động. Dáng người mảnh khảnh, đeo thắt lưng đen trơn với bộ đồ thái giám màu xanh lơ, thế nhưng lại khiến nô tài thấp kém này trở thành một củ hành tươi tốt

—— Tươi tắn, bắt mắt.

Lý Thừa Tiển vẫy tay một cái: "Đó là ai? ngươi lại đây."

Lâm Nam Tích bị Hà Tú lôi kéo một cái mà giật mình, mở mắt ra , liền thấy Hoàng Đế vẫy vẫy tay với y.

Kêu cậu?

Đây là không nhìn thấy hắn trộm ngủ gật đi?

Lâm Nam Tích chấp tay, cúi đầu, bước nhỏ đi đến trước mặt Lý Thừa Tiển, thuần thục mà quỳ xuống: "Hoàng Thượng, nô tài ở đây."

Lý Thừa Tiển cúi đầu, nhìn người nhỏ bé trước mắt, hỏi: "Tên gọi là gì?"

"Lâm Nam Tích, Nam Mộc Nam, Tích Khê Tích."

Lý Thừa Tiển có chút ngoài ý muốn, tên của thái giám này rất hay.

Không có tiếng tim, Lý Thừa Tiển thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại có chút bực.

Thân là đế vương, hắn không cho phép có bất cứ thứ gì nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, vô luận là triều đình, hậu cung, hay những thế lực thần bí khác. Vua của một nước, từ nhỏ đã được hiền nhân dạy dỗ, gánh vác trách nhiệm của vạn dân, tuyệt không bị ngôn ngữ nhỏ mê hoặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro