Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Độ Dao bởi vì bị viêm ruột thừa cấp tính nên bị bắt ở viện mấy ngày, hiện tại cô cảm thấy cũng không phải là quá tồi, nhưng anh trai cô thế nào cũng kiên quyết không cho cô cứ như vậy mà  ra viện, Lải nhải bảo cô ở vài ngày mới cho ra viện. Cô cũng không có biện pháp nào khác, đành phải tiếp tục ngoan ngoãn trụ ở chỗ này. Từ khi Lộ Thừa Hữu tức giận với cô cho tới giờ, cô vào viện cũng vài ngày cũng không có tới thăm cô nữa.

Cô cũng chỉ biết cười cười, hiện tại Lộ Thừa Hữu đang đi công tác, chắc là có khả năng năng lập tức liền gấp trở về.
Tuy rằng nói là như vậy, kỳ thật cô cũng chẳng hi vọng có thể nhìn thấy Lộ Thừa Hữu như vậy vội vã, nhưng tưởng tượng đến tính cách anh , cô chỉ có thể tưởng tượng mà cười phá lên.
Nên nói như thế nào mới hình dung được tính cách anh ta nhỉ?

Anh ta chính là loại người, chỉ cần mở miệng hô to một tiếng có thể gây ra hoảng loạn chấn động địa cầu, anh lại tỉnh táo mà phân tích liệu chấn động này từ vỏ trái đất liệu có phải xuất phát từ chỗ giao giới, nếu như không phải như vậy liền cho rằng hẳn là chỗ khác truyền tới động tĩnh.

Hoặc thật sự một ngày có động đất đi chăng nữa, anh sẽ im lặng mà rời đi chỗ khác, chứ không hiện ra bất cứ vẻ mặt thừa thãi nào.
Trong hai năm nay, Lộ Thừa Hữu trong mắt Từ Độ Dao chính là như vậy, vĩnh viễn gặp biến cố chưa bao giờ cả kinh, sóng nước chẳngxao, tình cảm chưa từng có cái gì đại nhấp nhô, cho dù công ty có chuyện lớn xảy ra Lộ Thừa Hữu cũng chỉ biết nhẹ nhàng nhíu mày.

Bất quá Từ Độ Dao cũng từng hỏi qua anh, biểu hiện này là vì cái gì từ đâu mà có, Lộ Thừa Hữu chỉ là cười cười nói :
"Cái này cũng như thói quen, hơn nữa, dù sao việc đã thành ra như vậy. Sảy ra sai xót, dù không muốn cũng phỉ đối mặt, gấp gáp xử lí cũng không tác dụng gì. Chi bằng bình tĩnh suy nghĩ một chút không phải tốt hơn sao?".
Có lẽ anh nói đúng, chỉ là không có nhiều người có khả năng làm được như anh. Từ Độ Dao vẫn còn đang nằm bâng khuâng suy nghĩ một chút, cửa phòng bệnh đột nhiên được mở ra, Từ Độ Dao cũng chưa kịp nhìn mà nói

“Anh trai của em, nói sao đi nữa hôm nay nhất định em phải ra viện.”

“Xem ra anh trở về đúng lúc rồi.”

Thanh âm quen thuộc truyền tới, Từ Độ Dao thích thú mở to hai mắt

“Anh về rồi.”
Lộ Thừa Hữa gật gật đầu, trên mặt thoáng xẹt qua vài tia áy này, rồi đi sang ngồi ở một bên.

“Bên kia có ít việc chưa giải quyết được, cho nên... “

“Em hiểu mà.” Từ Độ Dao nhanh nhẹn mà trả lời anh

“Vậy hiện tại công việc đã tốt hơn chưa?”

“Không khác gì nhiều .”
Anh liếc nhìn Từ Độ Dao một cái, "Giờ em cảm thấy người có chỗ nào không ổn không ?”

Cô gật gật đầu

“Nếu mà còn tiếp tục ở bệnh viện, cả người em phát bệnh thật mất .”
Anh nhún nhún đôi mi, nhìn cô than thở
" Ở đây thêm nữa cả người sẽ mốc meo, mọi người sẽ xa lánh em mất”
Lộ Thừa Hữu có chút uể oải, mắt hiện ra vài tia bông đùa

“Ai dám xa lánh em?”

“Không nói nhiều, em nhất định phải ra viện.” cô tiếp tục thều thào
"Anh cứ nói là anh tới đón em , anh trai em khẳng định không dám nhiều lời.”

“Vậy là anh không thể không không giúp rồi?”

“Chúng ta nhừ này gọi là đồng cam cộng khổ ah.”
Lộ Thừa Hữu gặp Từ Độ Dao rồi thấy tâm tình của cô rất tốt , liền đi hỏi bác sĩ một chút, xác định có thể ra viện sau, liền giúp cô chạy đông chạy tây làm thủ tục. Biết có thể ra viện , Từ Độ Dao lúc này tự dưng khoan khoái lạ thường, lập tức đi thay lại quần áo thường ngày của cô, trước kia cô rất thích mày trắng, thích nhất là ngắm từng đám mây trắng trôi lơ lửng trên tầng không rất thanh sạch rất tự do. Giờ thấy màu trắng tự sinh ra một cảm giác chán ghét, thực là không tốt chút nào.

Lộ Thừa Hữu đợi cô sắp xếp lại ít quần áo, anh đi thang máy xuống dưới đợi cô.
Bên dưới phòng bệnh đông người nhất là nhất khu vườn hoa nhỏ, có rất nhiều bệnh nhân ở bên trong hoặc đi tản bộ hoặc tán gẫu, khá là nhộn nhịp.
Từ Độ Dao bước được mấy bước, phát hiện Lộ Thừa Hữu không có đi  theo cô, thế là liền xoay người tìm anh. Anh đứng ở chỗ ấy. Ánh mắt nhìn về một cô gái ngồi cách đó không xa.Từ Độ Dao thuận theo ánh mắt của ánh anh mà đánh giá cô gái đó không tính xinh đẹp, nhưng rất thanh tú, nhìn qua rất giống nữ sinh phổ thông. Tới điểm mấu chốt là trên tay cô gái cô bồng một đứa bé, đang cùng đứa bé nói cười rất vui vẻ .
Từ Độ Dao thu hồi lại ánh mắt, lại nhìn qua Lộ Thừa Hữu, ánh mắt anh đen tối bất minh, điều này làm cho cô không nhịn được tò mò muốn biết cô gái kia với anh có quan hệ gì.
Cô đi đến bên cạnh anh
“Gặp được người quen sao?”
Lộ Thừa Hữu gật gật đầu, hành động này khiến cho cô không khỏi bất ngờ .Lộ Thừa Hữu đi đến bên cạnh cô gái kia,
“Đã lâu không gặp rồi.”
Cô gái ngẩng đầu lên, tại nhìn thấy Lộ Thừa Hữu trong nháy mắt đó hình như có gì đó rất là ngoài ý muốn, sau đó lại khôi phục vẻ bình tĩnh,
“thật sự đã lâu không gặp .”

“Con của cậu sao?” cô gái kia gật gật đầu, “Tớ hiện tại đã kết hôn , còn có con. Còn cậu?”
Lộ Thừa Hữu nhìn qua Từ Độ Dao từ một bên mắt
“Tạm thời còn không có ý định kết hôn.”
Anh vừa dứt lời câu, cô gái có chút bất ngờ, mạnh dạn hướng tới anh mà nói,
“Thế nào vậy? Oanh Oanh cô ấy không phải là…..” cô gái phát hiện đến có cái gì không đúng, nhìn thoáng qua Từ Độ Dao,
“Người này là?”
“bạn gái tôi.”
Lộ Thừa Hựu giọng điệu vẫn rất điềm đạm, cũng không có tò mò cô gái kia vừa rồi muốn chuẩn bị nói cái gì.
Cô gái kia hình như rất giật mình, liền run lên một chút. Lúc này chàng trai đi tới đối diện hình như là chồng cô gái, xoa đầu cậu bé, sau đó nhìn qua cô gái
“Bọn họ là bạn em à?” Cô gái kia gật gật đầu.
Chồng của cô gái bèn ôm đứa nhỏ sang một bên, không có quấy rầy bọn họ.Từ Độ Dao nhìn thoáng qua người đàn ông này, bộ dạng là người thành thật. Đem lại cho người khác cảm giác rất yên ổn, vững chắc. Đứng cạnh cô gái rất xứng đôi.
Cô gái lúc này mới khôi phục tinh thần bình tĩnh nói
“Con của tôi mắc bệnh , cho nên dẫn thằng bé tới bệnh viện khám thử. Hai người thế nào lại tới bệnh viện?”

“Bạn gái tôi hôm nay ra viện, cho nên tôi tới đón cô ấy.”
Vẫn là lời nói điềm đạm ấy, tĩnh lặnh không một chút gợn sóng.Từ Độ Dao cười cười, lại cảm thấy giữa bọn họ tựa hồ có chút kỳ quái.
Cô gái kia im lặng không nói gì tựa hồ có gì đó khó nói nên rơi vào những suy suy nghĩ xa xôi,

Lộ Thừa Hữu liếc nhìn cô gái một cái
“Chúng tôi còn có việc, không tiện quấy rầy nữa.”
Anh nói xong liền xoay người rời đi, Từ Độ Dao liền lập tức bước lên đuổi theo, biểu tình hiện tại của Lộ Thừa cũng không tính rất khác thường, nhưng Từ Độ vẫn phát hiện điểm không đúng.

Từ Độ Dao kéo tay áo anh
“Anh làm sao vậy ?" Lộ Thừa Hữu không mở mồm im lặng đi tiếp.

Từ Độ Dao tự mình suy đoán
“Vậy rồi cô gái kia chính là ngườimà anh khó lòng mà quên được trong quá khứ hả? ”Lộ Thừa Hữu đờ người một chút.
Tuy rằng Từ Độ Dao cảm thấy cô gái kia chắc không phải người mà Lộ Thừa Hữu khắc sâu trong lòng. nhưng anh cũng thuộc loại người dễ dàng trông mặt mà bắt hình dong, Nếu như vậy cô gái kia tính cách đủ tốt, mới có khả năng cùng anh có đoạn cảm tình khó quên nhất.
Vừa lúc cô nghĩ anh đã đã cam chịu thừa nhận thì, anh đột nhiên lắc đầu,
“Không phải.” Từ Độ Dao cả kinh

“cô ta là… “ “bạn gái cũ của anh.” Anh chỉnh lại âm lượng một chút, “Mà thôi.”
Anh nói ra hai câu cuối nhẹ nhàng cũng không phải quá to hay quá nhỏ , nhưng Từ Độ Dao vẫncảm thấy rất đặc biệt
“ahh Hai người tại sao lại chia tay ?”
“Cô ta nói chia tay”

“Do anh bị gái cho nên anh cảm thấy rất chật vật, cũng rất không phục?”

Lộ Thừa Hữu lần này quả thực cười lên
“Cô ta đúng là cô gái duy nhất trong từ trước tới giờ nói lời kết thức với anh, nhưng anh chẳng hề chật vật, càng không có không chịu phục. Hơn nữa, nói thật, cô ta nói lúc chia tay ta thế nhưng cảm thấy rất nhẹ nhàng,còn có chút mong đợi.”
Điều này làm cho Từ Độ Dao có chút không hiểu
“Aa vậy anh vì cái gì còn muốn kết giao cùnh cô ấy.”
“Cuộc sống còn người rồi sẽ xuất hiện rất nhiều điều ngoài ý muốn.”

“Anh thích ngoài ý muốn sao?”

“Không thích.” Anh rất dứt khoát phủ nhận “Anh một chút cũng không thích ngoài ý muốn.”

Lúc này lại có người ở phía sau gọi tên anh, Lộ Thừa Hữu dừng bước lại, là cô gái lúc nãy đuổi theo anh. Cô gái nhìn Lộ Thừa Hựu, miệng hì hộc thở không ra tiếng, nhưng đôi mắt cô lộ ra vẻ kiên định, cô gái nói:
“Lộ Thừa Hữu, cậu năm đó có từng thích tôi không?”
Từ Độ Dao bất ngời, lại càng nhiều là bội phục này người con gái cũng thật dũng khí, tuy rằng giờ phút này Anh đã tuyên bố cô là của anh, nhưng cô lại càng thêm hiếu kỳ không biết Lộ Thừa Hữu sẽ trả lời thế nào.
Lộ Thừa Hữu cũng không làm các cô nàng thất vọng, anh nhàn nhạt mở miệng
“Tôi rất coi trọng cậu.”
Cô gái kia cười rất, tuy rằng cô ấy anh đã giám tiếp phủ định ý mà cô muốn hỏi, nhưng đã đạt được đáp án bản thân muốn biết. Bao nhiêu năm qua cô gái vẫn luôn tự nghĩ tự hỏi vấn đề này không biết bao nhiêu lần, rốt cục bây giờ cô có thể như vậy mà hỏi . Cho dù anh có trả lời thế nào, cô vẫn có thể thản nhiên tiếp nhận, thậm chí còn có thể đối anh nói hai từ “Cám ơn.”

Lộ Thừa Hữu xoay người nhìn cô gái
“Cảm ơn cái gì?”
“Cám ơn cậu đã tặng cho tôi một giấc mộng đẹp, tuy rằng nó đối với cậu không quan trọng gì, lại là điều mà trí nhớ tôi lưu không tài nào xoá đi.” cô gái cười thật sự đẹp, thời điểm này cô ấy cười rất là thuần túy.

Lộ Thừa Hữu giật giật khóe miệng, không có nói chuyện.Từ Độ Dao oai nghiêng đầu, theo ý cô mà, câuvtrả lời của anh rất hoàn mỹ.
Nhưng câu nói tiếp theo cô gái
lại nhìn đến Từ Độ Dao rất lâu, sau đó mới nhìn Lộ Thừa Hữu
“Vậy cậu đã từng yêu ai chưa?”
Lộ Thừa Hữu lông mày nhíu nhíu, không có mở miệng.

Cô gái thấy anh khó xử liền nói “Cậu là vẫn chưa từng yêu ai hay vẫn là không biết thế nào yêu một người”
Cô gái cười cười một chút
“Có lẽ là do cậu yêu quá nhanh, sau đó sợ không đó không phải tình yêu.

Lộ Thừa Hữu sắc mặt cương cứng lạo, anh không nói gì, cô gái cũng đã xoay người chuẩn rời đi. Lộ Thừa Hữu đột nhiên bắt lấy tay cô gái
“Cậu nói này lời là có ý gì?”

Cô gái rất là thản nhiên
“Chính là có lẽ điều ngoại lệ của cậu có lẽ chính là người mà cậu yêu. Ý của tôi chính là như vậy.”

Lộ Thừa Hữu đột nhiên mở to mắt
“ Cậu đến tột cùng là muốn nói gì?”

“Nếu như, trở lại với hôn nhân đó lại còn có một đứa con 4 tuổi.Cậu cảm thấy sao?”
Lộ Thừa Hữu sắc mặt trầm xuống
“Làm sao có khả năng đó? Tôi trước giờ chưa bao giờ nghe qua. ”

“Cho nên tôi mới nói chỉ là nếu như.”

“Đùa giỡn như vậy cậu cảm thấy rất vui sao”
“Nếu như có thể đem cậu đem ra giải trí tôi đương nhiên vui vẻ. Nhưng không vậy, tôi nghĩ cần nói cho cậu,cô ấy thực sự đã trở về , lần này không phải nếu như.”

Lộ Thừa Hữu nhìn thoáng qua cô gái
“chúng tôi sớm đã không có quan hệ gì rồi.”
Cô gái gật gật đầu
“Quả thật cô ấy cùng cậu không có bất kỳ quan hệ gì, cô ấy đã không phải người thân của ngượi, lại càng không có vướng mắc tình cảm. Chả ai nợ ai cả

Lộ Thừa Hữu im lặng không nói gì cô gái cũng bước đi .
Lúc nàu Từ Độ Dao lại đánh giá sắc mặt Lộ Thừa Hữu, hiện tại cô đột nhiên có chút lo lắng, trên thế giới này thực có người trở thành ngoại lệ của anh sao?
Từ Độ Dao chắc  nghe thấy vừa rồi cô gái kia lầm bầm lầu bầu: "Cô ấy có lẽ cái gì vẫn không tính, trong cuộc sống cùng anh tình cảm vẫn luôn hiện lên, mà chính anh chưa từng phát hiện ra."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro