#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chàng nói, chàng quyết định đi đến chiến trường để dẹp tan quân giặc, ta lo lắng lắm.

Chàng nói, ta chờ chàng về, sau khi chàng về sẽ liền đến nhà ta bàn chuyện hôn sự, ta đồng ý.

Hai chúng ta cùng lập lời thề nguyện ở đồi hoa anh đào.

Nhờ vào những bức thư của chàng mà hai năm đầu ta sống vẫn ổn, nhưng số lượng thư chàng gửi cho ta ngày càng ít, ta nghĩ do chàng trăm công ngàn việc, bận bịu quá độ nên không thể dành quá nhiều thời gian cho ta được, ta chấp nhận.

Một năm nữa lại trôi qua, tin tức của chàng ta chưa một lần nhận được, nỗi đau sót cùng nhớ thương dâng lên đến đầu óc, xâm chiếm hết trí não của ta, ta lo lắng lắm, sợ chàng có phải đã sảy ra chuyện gì không? Hay là chàng đã quên ta mất rồi, nghĩ đến đây lòng ta run lên, ta cố gắng kiềm chế cảm xúc, không để nước mắt tuôn rơi.

Nhưng ngay vào hôm sau, ta nhận được tin chàng tử trận nơi chiến trường binh đao, lòng ta như vỡ vụn, trái tim chia làm hai mảnh, ta không tin, ta đến hỏi từng tướng lĩnh, họ đều nói chàng chết rồi, rơi xuống vực nên không tìn được xác, ta sợ lắm chàng có biết không? Nước mắt đọng ở bọng mắt, như sắp tràn ra, nhưng ta không thể khóc, ta phải kiên cường đợi chàng trở về, lời thề khi xưa còn chưa thực hiện, chàng nào có thể bỏ mặc ta một mình.

Sau ngày hôm đó, ta xin cha mẹ cho ta đến ở đồi hoa anh đào để thuận tiện chờ chàng trở về, mọi người nói ta ngu ngốc, nói chàng sẽ không trở về, không thể trở về, ta bỏ ngoài tai vì ta biết chàng sẽ về.

Từ ngày chuyển về đổi hoa anh đào, lúc nào ta cũng ngồi ngoài ban công, ta sợ bỏ lỡ mất giây phút đầu nhìn thấy chàng, ta rất kiên cường có đúng không? Ta rất mạnh mẽ mà? Ta chờ chàng, chờ đến khi nào chàng về mới thôi! Chàng mau về nhé, ta chờ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro