Chương 1: Thân thể mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm.
Một chiếc ô tô cũ kỹ chậm rãi lái vào một rừng cây.
Ngay sau đó, hai người xuống xe, một người đàn ông mập lùn đang cầm trong tay chiếc xẻng sắt.
Một người đàn ông cao gầy khác ôm bao tải ném xuống đất.
" Mập mạp, đào nhanh lên đi! Mau mau trở về , tao không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này thêm một giây phút nào nữa."
" Sao anh không phải đào ? Vì cái gì những việc nặng nhọc đều đến phiên em chứ?"

"Rốt cuộc mày có làm hay không? Không làm tự tao lái xe đi một mình. Mày có thể ở lại chỗ này với nó!!"

"Đừng! Cường ca, em sợ nhất những nơi khỉ ho cò gáy như này. Anh không thể bỏ em lại."

"Tiểu Lý ... đang ở đâu ... nhanh về nhà ... "

" Ừ... về sớm chút..."

Đột nhiên có hai tiếng nói từ xa vang lên , làm cho tên mập lùn đang đào hố run tay, cái xẻng rơi xuống tảng đá trên mặt đất phát ra một tiếng "cạch".

"A? Có người tới! Cường ca, làm sao bây giờ?"

" Còn có thể làm sao? Mau lên xe "

Người đàn ông cao gầy ném tàn thuốc mới cháy dở xuống, quay người lao lên xe.

Người đàn ông mập mạp thấy thế liền nâng đỡ thân hình mũm mĩm của mình thành thạo ngồi vào ghế phụ.

Không đến mười giây, bọn họ trên một chiếc xe cũ phóng đi, động tác thành thạo, tinh xảo, thoạt nhìn cũng không phải lần đầu tiên chạy trốn như thế này.

Chỉ còn lại một bao tải trên mặt đất.

Bé gái ban đầu được cho là đã chết trong bao tải đã di chuyển cơ thể hai cái.
A...
Không đúng .

Mình không bị thây ma ăn thịt sao?

Không phải sớm nên chết rồi sao?

Như thế nào vẫn còn nói chuyện được?!!!

Chẳng nhẽ là ...!!

Trọng sinh ?!!

Đột nhiên mở mắt ra nhưng chỉ thấy một mảnh đen kịt.

Sau khi xoay người vài lần, cô nhận ra rằng mình đang ở trong một chiếc túi bị buộc kín .

Noãn Noãn không hiểu rằng mình đã rơi vào một đám thây ma, và lẽ ra cô ấy đã bị hạt nhân pha lê cấp mười thổi bay thành từng mảnh , nhưng tại sao bây giờ cô ấy vẫn còn sống?

Còn bị trói trong một cái bao tải.

Mặc dù Noãn Noãn không hiểu tình hình hiện tại, nhưng cô biết rằng mình được tái sinh trong cơ thể của người khác, đó là một điều rất may mắn.

Điều đáng hận là có lẽ cả đời này cô cũng không thể báo thù, cha mẹ ruột thực sự đã đẩy cô vào nhóm thây ma để trốn.

Đây thực sự là một sự xỉ nhục của cô.

Là một trong mười cao thủ hệ lôi ở mạt thế , nếu không phải là tin tưởng họ thì cô đã không bất chấp tất cả để bảo vệ họ, nhưng cô đã bị họ phản bội một cách tàn nhẫn.

Khi vô số thây ma tranh nhau cắn xé cơ thể cô, Noãn Noãn chỉ có thể nhìn họ bỏ chạy cùng em trai mình, mà cô lại bị vô số thây ma cấp cao cắn và nuốt chửng.

Đau đến toàn thân chết lặng, tay chân rã rời, rướm máu.

Vào giây phút hấp hối cuối cùng, cô đã để hạt nhân tinh thể cấp mười trong tâm trí bật chế độ nổ tung, rồi chết cùng hàng trăm thây ma cấp cao xung quanh, thân thể tan nát.

Từ trong ký ức trở về hiện thực, Noãn Noãn sau khi bình tĩnh lại, cô giãy dụa vài cái, nhanh chóng mở ra bao tải không buộc chặt, chui ra một cái đầu nhỏ.

Khi hít thở không khí trong lành, cô mới ý thức được mình vẫn còn sống.

Thật tuyệt!

Vẫn còn sống.

Chỉ cần còn sống, cô không tin là không thể báo thù.
Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên vang lên một giọng nói.

" Ông xã mau lại đây! Ở đây có một cái bao và một cái xẻng, không biết dùng để làm gì?

Đó là giọng của một người phụ nữ.

Noãn Noãn ngẩng đầu lên và nhìn thấy một người đang đứng cách đó mười mét.

Căn cứ thân hình, chắc là nữ.

Chỉ là, không biết là người tốt hay là người xấu?

"Cứu ... cứu ... " Tối nay yếu ớt kêu một tiếng, vặn vẹo thân thể, cố gắng thoát ra khỏi bao.

Mặc kệ đối phương là ai, bằng bất cứ giá nào, cô cũng phải cố gắng sống sót.

" Trời ơi ! Có người! Còn là một bé gái. Ông xã anh mau tới đây đi ." Người phụ nữ trung niên quát to một tiếng, chồng của cô rất nhanh đã chạy tới.

"Chuyện gì xảy ra? Nơi đây làm sao có trẻ nhỏ ? Sẽ không phải là...."

Người đàn ông trung niên nhìn thấy cô gái nhỏ trên mặt đất, còn có cả bao tải và xẻng, âm thanh phát ra từ chiếc xe mà anh ta vừa nghe thấy, anh ta đột nhiên nghĩ đến một điều gì đó chẳng lành.

Anh ôm vợ mình Vân Bình vào lòng an ủi. "Đừng sợ, không sao đâu, đứa nhỏ chỉ là đi lạc thôi ."

Mình đã trở thành một đứa trẻ?

Cô không những không chết, còn trùng sinh thành một đứa trẻ?

Trong ánh trăng mờ ảo, Hạ Thiên hơi  thẫn thờ khi nhìn đôi bàn tay nhỏ bé gầy guộc như cành cây khô héo trong buổi tối của cô bé.

Hóa ra cô là một đứa trẻ, và cô không biết là thời đại này có phải hay không là mạt thế của mình.

"Lạc đường?" Vân Bình nghi hoặc,  nhìn thấy bao tải cùng xẻng sắt, cô cảm giác không phải giống như lời ông xã mình nói.

" Ông xã, có ai đó đang muốn làm hại đứa trẻ này sao? Trời ạ! Thật kinh khủng!".Cô thực sự nghĩ đến việc ai đó muốn chôn sống nó.

" cứu cháu với ... cứu cháu với ..." Cô đưa tay lên và cố gắng nắm lấy quần của người phụ nữ.

Cơ thể này quá yếu, nó đã cạn kiệt sức lực sau khi ra khỏi bao tải.

Nếu cô muốn sống, cô nhất định phải cầu xin cặp vợ chồng trước mặt đưa cô ra khỏi đây.

" Ông xã, phải làm sao đây? Đứa nhỏ này, không thể không quản "  Vân Bình ngồi xổm xuống, bế đứa nhỏ lên.

" Ma ma ..." Noãn Noãn đột nhiên không tự chủ được nói ra hai từ này.

" Ma ma ? Cháu, cháu gọi cô là ma ma sao?"Vân Bình sửng sốt, hai chữ này đánh sâu vào tim cô.

Noãn Noãn ngoan ngoãn gật đầu, dù sao nói cũng đã nói, thừa nhận hay không thừa nhận đều giống nhau.
Chỉ là cô đang tò mò không biết làm sao cô có thể nói " Ma ma ", điều mà cô đang muốn nói lúc nãy là "Dì à, con khó chịu quá, mau đưa con rời khỏi đây đi".

"Nhóc con, sao con lại ở đây? Có người bắt nạt con sao ?." Nhìn dáng vẻ gầy gò của đứa bé, Vân Bình mũi chua xót, trong lòng cảm động.

Chủ nhân của cơ thể này có một câu chuyện.

Đột nhiên, có một cơn đau nhói ở thái dương.

"Cơ thể của ta cho ngươi, giúp ta báo thù."

Câu nói này truyền vào tai Noãn Noãn, rồi đâm sâu vào nơi sâu nhất của não bộ, giống như một hạt giống bén rễ.

Đã quá muộn để có thể phản ứng, và các mảnh ký ức rời rạc nhanh chóng xâm nhập vào não bộ cô.

Bộ não  như bị bắn phá bởi một loạt vụ nổ vũ trụ, và cơn đau địa ngục quét qua.
" A ... "

Noãn Noãn ôm đầu hét lên, nhắm mắt và hôn mê.

"Ông xã, phải làm sao đây? Đứa nhỏ này hình như bị bệnh, chúng ta không thể bỏ mặc nó , thật quá đáng thương."

Vân Bình rưng rưng nước mắt, khi nhìn thấy đứa nhỏ trên tay, cô nhớ đến đứa con gái nhỏ đã mất tích mấy năm nay.

Không biết bây giờ con gái cô thế nào?

Có phải hay không......

Đã không còn trên thế gian rồi.

"Vợ à , chúng ta nếu như mang đứa bé trở về, có thể sẽ gặp phải phiền toái. Hơn nữa nhà của chúng ta tình huống như vậy , căn bản không thể nuôi thêm một đứa nhỏ ."

Hạ Thiên chua xót mở miệng.

Anh không muốn đưa đứa nhỏ này về nhà, bởi vì nó có quá nhiều vấn đề.

" Ông xã , anh có tâm không? Nhìn thấy đứa nhỏ này bị ném tới đây, nếu bị thú rừng ăn thịt thì sao ?."

"Ai, hay là trước mang về nhà chiếu cố, cũng không thể ném ở nơi đây. Anh đi tìm đồn công an báo án. Chuyện sau này sau này hãy nói,  A Bình, nhà của chúng ta tình huống không tốt lắm, sợ là nuôi không nổi."

Hạ Thiên bình tĩnh nghĩ lại chuyện tối nay, trong lòng có chút lo lắng không biết người lái xe đi rồi có quay lại giết người diệt khẩu hay không.

May mắn thay, khi chiếc xe rời đi, vợ chồng anh đã nhận thấy sự nguy hiểm và nấp sau gốc cây.

Bọn họ sẽ không bị phát hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro