Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bửa tiệc háu ăn (2)

Edit/ trans: Do
-----

Tạ Ấn Tuyết sắp chết rồi.

Nhưng chỉ cần Tạ Ấn Tuyết không muốn chết, trên đời này không ai có thể lấy đi mạng sống của hắn.

Cuối cùng, Tạ Ấn Tuyết đã biết nhiều cách để kéo dài sự sống của mình.

Tuy nhiên sống chết có số, sức người làm sao có thể nghịch thiên cải mệnh? Bất kì loại phương pháp kéo dài sự sống nào, cũng đều sẽ trả một cái giá rất đắt.

Phương pháp trước đây mà Tạ Ấn Tuyết sử dụng để kéo dài tuổi thọ, chính là giúp mọi người giải quyết cái hiện tượng siêu nhiên, sau khi xua đuổi tà ma thành công, người thuê sẽ chia sẻ một tháng tuổi thọ của mình cho Tạ Ấn Tuyết như một phần phần thưởng.

Không giảm tuổi thọ, chỉ là chia sẻ tuổi thọ của người thuê, cũng là chia sẻ một nửa bệnh tật của Tạ Ấn Tuyết.

Tạ Ấn Tuyết cho rằng thoả thuận này rất thoả đáng.

Suy cho cùng, người thuê sẽ mạo hiểm mạng sống của mình nếu không thuê hắn, còn nếu tìm hắn kéo dài tuổi thọ không phải cả hai một người vui một tôi sướng sao, hắn có thể sống, người thuê không cần chết, chỉ cần bệnh một tháng.

Nhưng hắn khai trương nửa năm rồi, mà chỉ nhận được ba vụ làm ăn.

Đầu tiên, Tạ Ấn Tuyết không phải là thiên sư trừ tà, hắn thậm chí chỉ học được mấy thủ thuật trừ tà tạm thời, cũng chẳng nổi tiếng trong giới trừ tà gì, vì vậy chẳng có ai bảo hắn đến giúp xua đuổi tà ma, thứ hai, trong ba vụ làm ăn mà hắn nhận, có một vụ đã thất bại... Vì vị khách đó nghĩ rằng Tạ Ấn Tuyết xinh đẹp, lại ôn nhu và chu đáo, không có một tí gì liên quan đến thiên sư trừ tà cả, giống một tên bịp hơn.

Chỉ có duy nhất một vụ thành công, nhưng cũng là do có người bảo lãnh mới làm được, kết quả do Tạ Ấn Tuyết giải quyết nó quá dễ dàng, nên vị khách đó cảm thấy như mình bị lừa rồi.

Trời đất chứng giám, sự việc kia đến tay người khác giải quyết, còn thổ cả huyết, trước sinh nhật hai mươi tuổi, Tạ Ấn Tuyết hiếm khi cảm thấy thì ra có nhiều năng lực cũng là một loại rắc rối.

Vì vậy Tạ Ấn Tuyết, suy cho cùng  đã có vết xe đỗ trong quá khứ, đã rút ra được bài học để cho việc kinh doanh suôn sẻ sau này, quyết định sau khi bước vào trò chơi đối mặt với các " vị khách", cần thể hiện một chút cảm giác thần bí.

Bây giờ nhìn xuống những người đang bị tư thế của mình và Liễu Bất Hoa làm cho sững sờ, Tạ Ấn Tuyết rất hài lòng, hắn cảm thấy có lẽ lần này hắn đã nắm bắt tốt khí chất bí ẩn của một thế ngoại cao nhân. (1)

Mặc dù Tạ Ấn Tuyết luôn cảm thấy hắn chính là một thế ngoại cao nhân, chỉ là hắn không kiêu ngạo hay lạnh lùng, ngược lại rất hoà nhã, nhưng nếu hắn quá dễ gần, sẽ khó mà mọi người tin tưởng vào bản lĩnh của mình.

Tạ Ấn Tuyết khẽ cụp mắt, độ cong khoé môi không thay đổi, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt, nhẹ giọng tự giới thiệu: "Tại hạ Tạ Ấn Tuyết"

Mọi người đều nhìn hắn không nói lời nào...

Sau khi khung cảnh bị chi phối bởi sự im lặng trong giây lát, Vệ Đao thận trọng nói: " Tôi là Vệ Đao"

Việc Vệ Đao mở miệng giống như một tín hiệu, những người khác theo lời Vệ Đao lần lượt tự giới thiệu, Liễu Bất Hoa đứng bên cạnh hắn là người cuối cùng lên tiếng.

Sau khi nghe một lần, Tạ Ấn Tuyết đã lần lượt ghi nhớ kĩ họ tên tướng mạo của những người xung quanh, hạ mắt và nhấp một ngụp trà.

Vệ Đao vẫn không đoán được thân phận của Tạ Ấn Tuyết, thấy Tạ ấn Tuyết không nói gì, có vẻ không muốn làm người dẫn đầu, thế là anh ta đứng dậy nói: "Thời gian không còn nhiều mọi người cũng đã biết nhau một chút rồi, giờ mọi người phân chia phòng ở, sau đó cất đồ đạc rồi đi tìm nguyên liệu."

Cái căn tứ hợp viện tam tiến này có sáu phòng, nói là chia phòng, chứ thật ra là những người quen biết cùng đội ở chung phòng. Ví dụ, Vệ Đao và các đồng đội của anh ta là Kỷ Đào và Khâu Vũ chắc chắn sẽ không tách nhau, họ sẽ ở căn ở cánh Đông. Người phụ nữ mặc đồ đỏ tên  Hạ Đóa Nhất cũng ở cùng với người đàn ông kiệm lời chung đội tên Đới Nguyệt, họ sẽ ở bên cánh trái; rõ ràng sẽ chẳng ở cùng với mấy người vừa mới tham gia trò chơi lần đầu tiên.

Những người mới đến không biết gì, giờ cũng đã chọn được vài người bạn vừa mắt chen chúc với nhau, Lữ Sóc người đi toilet, người lái xe hạng sang Tiêu Tư Vũ, ở chung phòng phía Đông cùng nhau, người phụ nữ trung niên tên Cao Xảo chen vào với bốn cô gái có vẻ như ở cùng ký túc xá để cùng một căn phòng ở sau.

 Còn việc Tạ Ấn Tuyết sống ở nhà chính, mọi người đều biết từ lúc các người hầu giúp hắn dọn bàn, ghế và ấm trà vào phòng chính, không ai có ý kiến phản đối. Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên là Liễu Bất Hoa, người mặc áo màu lục lam sẫm đứng sau Tạ Ấn Tuyết lại không sống cùng với anh ta mà lựa chọn sống một mình trong căn phòng ở phía Tây.

Nếu mà chỉ nói sự sắp xếp phòng không như mong đợi, thì khi mà Tạ Ấn Tuyết và mọi người bắt đầu tìm kiếm nguyên liệu trong sân, mới là thứ khiến tấc cả mọi người đều ngạc nhiên.

Điều đó có nghĩa là Tạ Ấn Tuyết cũng giống như họ, đều là người tham gia trò chơi.

Lữ Sóc có thể là do điếc không sợ súng, hoặc là khi nghĩ đến nụ cười của Tạ Ấn Tuyết khi nhìn mình, lấy hết can đảm đến gần Tạ Ấn Tuyết lắp bắp hỏi: " Tạ tiên sinh, ngài có phải cũng là người tham gia trò chơi phải không?"

Tạ Ấn Tuyết nhẹ giọng trả lời: "Đúng vậy"

Lữ Sóc, đã đoán được câu trả lời, ngay cả khi Tạ Ấn Tuyết không phải là người tham gia trò chơi,  có thể hắn sẽ không trực tiếp nói ra như  vậy, Lữ Sóc tò mò: " Vậy tại sao anh có thể ở lại nhà chính a?"

Khi nghe được lời này nụ cười của người thanh niên kia ngày càng sâu hơn, đôi mắt liễu nheo lại, ánh mắt gợn sóng, làm cho người ta càng ngày càng không thể biết hắn đang nghĩ cái gì, nhưng thật sự rất đẹp trai, người thanh niên kia cười càng lớn, thì Lữ Sóc lại càng xấu hổ nhìn vào mắt hắn, có chút ngượng ngùng cuối đầu, tầm mắt rơi vào đóa hoa lê thêu trên vai của Tạ Ấn Tuyết.

Cậu nghe thấy giọng nói như mưa xuân của thanh niên nhẹ nhàng nói với cậu: "Nhà chính không có ai ở, sao tôi lại không ở được?"

" NHưng không phải nhà chính là chỗ ở của chủ nhân nơi này sao?" Lữ Sóc ngước mắt nhìn Tạ Ấn Tuyết, nhanh chóng nói ra suy nghĩ trong lòng. 

Tạ Ấn Tuyết lại nở nụ cười, mở miệng nói: " Quản gia vừa rồi nói đây là biệt viện Tần phủ, biệt viện ám chỉ sân phụ bên ngoài nơi ở chính, không phải nhà chính.Vì vậy cho dù Tần lão gia có ở lại cũng không sống ở nơi đây, nơi này chỉ dành cho các vị khách như chúng ta mà thôi."

Căn nhà chính được dành cho những vị khách quý nhất.

Tạ Ấn Tuyết cảm thấy trong số những người có mặt không ai danh giá hơn hắn, hắn sống trong nhà chính thì có vấn đề gì không? Không biết vị trí của cái biệt viện kia có xa không, nếu toàn bộ biệt phủ Tần gia qua xa xôi, sẽ làm cho hắn Tạ Ấn Tuyết bẽ mặt.( chỗ này không hiểu lắm sẽ beta lại sau)

Lữ Sóc không biết nội tâm thật sự của Tạ Ấn Tuyết là gì khi hắn chọn nhà chính, cậu chỉ nghĩ rằng người thanh niên này thật kiên nhẫn, thậm chí còn nhẹ nhàng giải thích cho hắn hiểu nguyên nhân tại sao nhà chính có thể ở được.

Tuy nhiên, Lữ Sóc không phải kẻ ngốc, tuy lần đầu tiên tham gia trò chơi, cậu có vẻ bất cẩn, nhưng cậu thực chất cẩn thận hơn nhiều người mới,có thể cảm nhận được thái độ hòa nhã có phần lạnh lùng của Tạ Ấn Tuyết.

Giống như một mảnh tuyết, trông cực kì hoàn mỹ và sạch sẽ, nhưng nó có thể khiến người ta rung cầm cập vì cái lạnh, mang một khí chất chớ lại gần.

Đặc biệt là, Tạ Ấn Tuyết không hành động như một tân binh lần đầu tham gia trò chơi, cũng không giống như những tay già đời đã tham gia trò chơi nhiều lần, vì vậy Tạ Ấn Tuyết dừng lại và không làm phiền Tạ Ấn Tuyết nữa, quay lại tìm Tiêu Tư Vũ, người vừa hợp tác với cậu.

Thấy cuộc trò chuyện của họ kết thúc Liễu Bất Hoa ở sau Tạ Ấn Tuyết vài bước, nhanh chóng theo sau, đến gần Tạ Ấn Tuyết và gọi hắn: " Cha nuôi" ( raw để 干爹 mình sẽ tìm từ phù hợp hơn khi đọc những chương sau)

Tạ Ấn Tuyết dời tầm mắt khỏi bóng lưng của Lữ Sóc, thản nhiên liếc nhìn Vệ Đao và nhóm của anh ta, những người đã nghe cuộc trò chuyện của họ từ lâu, nói với Liễu Bất Hoa bằng một giọng nói chậm rãi, " Lữ Sóc khá thông minh, có lẽ cậu ta không cần dựa vào tôi cũng có thể hoàn thành ván cờ này rồi."

"Còn chuyện của ngài thì sao? Không phải sẽ..." Liễu Bất Hoa có chút lo lắng cho Tạ Ấn Tuyết, vì nếu Tạ Ấn Tuyết không có ai chia sẻ cuộc sống cho mình, hắn sẽ khó mà có thể sống được vài ngày này.

" Vội cái gì? Chỉ mới có một người thôi, còn nhiều người như vậy," Tạ Ấn Tuyết rất thờ ơ, " Hơn nữa, cậu không nghe lời của Vệ Đao sao? Chỉ cần hoàn thành trò chơi, ta có thể sống thêm một tháng. Vì vậy, bây giờ chúng ta hãy nghĩ đến cái gọi là "nguyên liệu" mà người quản gia đã nói, rốt cuộc nên kiếm ở đâu."

Người gấp không phải là Tạ Ấn Tuyết.

Vệ Đao mới gấp.

Họ thực sự đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Tạ Ấn Tuyết và Lữ Sóc vừa rồi, nhưng những gì mà Liễu Bất Hoa và Tạ Ấn Tuyết nói, họ không thể hiểu một từ nào, mà đây cũng không phải là điều đáng lo ngại nhất- mà là họ không tìm thấy bất kì thành phần nguyên liệu nào trong sân, còn cái người gọi là đầu bếp cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, cái thứ hai còn dễ nói, họ có thể sẽ xuất hiện vào giờ Dậu, nhưng còn cái thứ nhất mới là thứ khiến mọi người sợ hãi.

Bởi vì trong quy tắc trò chơi do người quản gia nói, mội trong số đó là: " Các khách mời phải nộp nguyên liệu cho đầu bếp trước giờ Dậu hằng ngày".

Cạnh bể cá sân trong, có một cái đồng hồ dùng để đo thời gian, khi tất cả mọi người được đưa đến đây là vào giờ Ngọ, tức là 12 giờ, vừa qua bửa cơm trưa. Giờ Dậu là từ 5 giờ tới 7 giờ, là thời gian ăn tối mỗi ngày, từ đó có thể suy đoán rằng có thể khi người hầu đến giao bửa ăn vào thời điểm này trong ngày, đầu bếp đang mất tích cũng sẽ đến để thu thập các nguyên liệu mà họ tìm thấy.

" Chỗ này có thứ gì giống nguyên liệu chứ,". Người phụ nữ trung niên tên Cao Xảo nhìn vào sân trong và sân nhỏ phía sau căn phòng, mọi người cũng lục tung mọi ngóc ngách nhưng không tìm được nguyên liệu phù hợp nào có thể ăn được.

Trong số tất cả những người có mặt, người quen nấu ăn làm bếp nhất là Cao Xảo, vì vừa lúc mới vào trò chơi cô ấy còn cầm cái thìa, vậy mà thậm chí không tìm được nguyên liệu sẵn có chứ đừng nói gì người khác.

" Cỏ bốn lá có thể ăn nhỉ?" Trần Vân hỏi mọi người, cô là người lớn tuổi nhất trong bốn nữ sinh trong kí túc xá, lúc này đang ngồi xổm ở bên bồn hoa, nhặt cỏ bốn lá bên cạnh mấy bông hoa rồi nói:" Lúc nhỏ tôi có ăn qua, loại cỏ này có vị hơi chua, ở quê cũng có người ăn làm rau trộn rồi ăn."

Lời của cô dường như đã tác động đến Tiêu Tư Vũ, anh chỉ chiếc bình trên bồn hoa rồi nói,  " Vậy thì bông hoa này chắc chắn ăn được, tôi từng ăn đồ tây trong một khách sạn, món gan ngỗng béo ngậy do một đầu bếp làm cho tôi được trang trí bằng  cây hoa hồ điệp (2)."

Sau khi nghe Tiêu Tư Vũ nói, Lữ Sóc nhìn những tòa nhà cổ kính kiểu Trung Quốc xung quanh mình không khỏi nghi vấn: " Anh nghĩ ở đây có người nấu đồ Tây cho anh hông?"

Tiêu Tư Vũ:"..."

Đồ Tây với cái toilet cũng vậy, dường như không phù hợp với căn tứ hợp viện tam tiến này.

Kỷ Đào nói thêm:" Anh cũng nói hoa hồ điệp dùng để trang trí, còn cỏ bốn lá hầu như không thể ăn sống, cứ cho là nguyên liệu, vậy những thứ trang trí món ăn của anh có thể tính là một nguyên liệu không."

" Về mặt lý thuyết mà nói, chỉ cần nguyên liệu dùng trong quá trình chế biến món ăn đều thuộc về nguyên liệu". Khâu Vũ nói: " Nói cách khác, mọi thứ có thể ăn vào miệng, dù là hoa hay là cỏ có thể ăn, là được."

Khi họ thảo luận, Trần Vân đã nhặt rất nhiều cỏ bốn lá và cẩn thận cất chúng vào túi của mình.

Có rất nhiều chậu hoa được trồng trong bồn, và số lượng cỏ bốn lá được coi là cỏ dại rất ít, điều này dẫn đến những câu hỏi khác- chẳng hạn như cần bao nhiêu nguyên liệu mới đủ? Trần Vân tìm được cỏ bốn làm nguyên liệu, những người khác có được tìm những nguyên liệu giống như cô ấy không?.

Về phần Tiêu Tư Vũ, anh chần chừ mãi mà vẫn chưa hái hoa, anh nghĩ rằng bây giờ vẫn còn nhiều thời gian, nếu anh không tìm được những thứ khác khi đến giờ Dậu thì đến hái cũng chưa muộn.

Ngoài ra, anh cũng nên cẩn thận hơn, bình thường đã đọc rất nhiều tiểu thuyết về game sinh tồn, nếu như hái hoa mà đụng vào một trong những điều cấm kỵ nào đó trong game mà chết thì quả thật là không đáng.

Nhiệm vụ tìm kiếm nguyên liệu đi vào bế tắc.

 Mọi người đứng ở trung tâm sân một lúc, một giọng nói nhẹ nhàng phá tan sự im lặng: " Sân trước chúng ta còn chưa tìm, phòng bếp ở đằng kia, chúng ta có thể vào xem một chút."

Khi mọi người tìm kiếm trong vô vọng, liền nhìn thấy một áo bào màu xanh lam tuyết đang đứng ở cửa treo hoa ở sau lưng, ánh mắt lướt ngang qua hành lang nơi những người đang đứng, vì khoảng cách xa nên mọi người đều không nhìn thấy gương mặt hắn khuất trong bóng mái hiên.

Mãi cho khi hắn tiến lên một bước, tắm thân thể gầy yếu dưới ánh sáng bầu trời mờ mịt, mọi người mới có thể nhìn rõ khuôn mặt thanh tú nhưng tái nhợt của hắn.

Thanh niên ho khan hai tiếng trước mắt mọi người, hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh liền giãn ra, nhìn mọi người cười nói: "Có thể cạnh bếp còn có một vườn rau đấy."

------

Chuyện là mấy nay bận quá không dịch được truyện, nay mình đã kím được team để hoàn thành tiếp bộ này nên bắt đầu từ tuần sau mình sẽ sẽ chương đều đều ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro