Quỷ Trạng Nguyên ( p2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông đồng báo hiệu cuộc thi thứ nhất bắt đầu , các thí sinh lần lượt trổ tài .

Vòng đầu là cầm ( đàn ) .

Có ko ít người gẩy ra tiếng đàn nhẹ nhàng uyển chuyển , lại vài người phối giai điệu vui tươi trầm bổng .

Đến phiên Dương Hạo, tiếng đàn của hắn cao vút kiêu ngạo , tự do phóng túng .
Các quan viên giữ chức vụ giám sát nhận ra khác biệt thực lớn giữa Dương Hạo và những người khác .
TRIỆU TRINH cũng nhẹ gật đầu ---- người này , có chí hướng lớn .

Chỉ bấy nhiêu đó , Dương Hạo nghiễm nhiên là người thắng vòng đầu tiên .

LÂM DẠ HỎA vẻ mặt ghét bỏ .
" ĐẠI TỐNG tuyển chọn Trạng Nguyên tiêu chuẩn thấp như vậy sao ? "

TRÂU LƯƠNG liếc mắt nhìn .
" ngươi đàn hay hơn hắn ? "

" ta chưa bao giờ đụng đến dây đàn . "

Mọi người có chút nói ko nên lời , TRÂU LƯƠNG cảm thấy có phải mình bị lỗi thính giác ko ?

" vậy ngươi dựa vào đâu mà nói hắn như vậy ? "

LÂM DẠ HỎA 1 ngón tay đụng nhẹ vào ống tay áo của HOÀNG MINH MINH .

" nếu ngươi nghe công tử nhà ta gẩy đàn , dám chắc từ nay về sau ngươi sẽ ko muốn nghe ai đàn nữa . " 

HOÀNG MINH MINH bất động thanh sắc --- ko có ý kiến !

VƯƠNG TUẤN DŨNG chớp chớp  mắt ---- nhất định tìm cơ hội để MINH nhi đàn cho nghe .
......
..........
......
Cuộc thi chuyển sang vòng 2 , thí sinh loại hơn 1 nữa từ vòng trước .

Vòng này là kỳ ( cờ )  , đại đa số những người đến xem đều ko quan tâm mấy ....ai nấy chỉ ngồi tại chỗ bàn luận xem những vòng tiếp ai sẽ thắng .

Đám người VƯƠNG TUẤN DŨNG hiển nhiên cũng chẳng hứng thú .
Hắn nhìn thấy đĩa quýt trên bàn trước mặt , tiện tay bóc vỏ 1 trái , đưa qua ...

" MINH nhi , ăn quýt đi . "

HOÀNG MINH MINH nhìn trái quýt mà sững người , hắn từ bé đã tự lập trong mọi chuyện .......được người khác quan tâm thế này vẫn là ko quen

VƯƠNG TUẤN DŨNG cầm đến mỏi tay , liền tách ra 1 múi đưa ngay miệng ai kia .

" rất ngọt đó . "

Cảm giác lạnh lạnh , HOÀNG MINH MINH vô thức hé môi ngậm lấy múi quýt ----- đúng là rất ngọt......

BẠCH TRÌ trợn mắt nhìn , còn tưởng là mình gặp ảo giác rồi !
.....
........
......
Cuộc thi chuyển sang vòng thứ 3 --- thư ( thơ )

Vòng thứ 2 , người chiến thắng lại là Dương Hạo của vùng GIANG NAM .

Đến vòng này chỉ còn lại 4 người bọn Dương Hạo, Mai Lâm , Liễu Thanh , Bình Tấn .

Chủ khảo chuẩn bị ra đề mục , bất chợt bầu trời kéo mây đen , gió thổi mạnh .
Thế là nói 1 câu : " đối thơ về ngày mưa . "

Mai Lâm buột miệng ko cần suy nghĩ

" vũ vô kiềm tỏa , năng lưu khách "
( mưa , dù ko xích ko khóa . Vẫn có thể giữ chân khách ở lại )

Chủ khảo gật gù hài lòng .
Bách tính vây xem cũng khen hay .

" sắc bất ba đào , dị nịch nhân "
( sắc đẹp chẳng phải sóng gió , cũng dễ làm cho người ta chìm đắm ) 

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn nhau , câu kia là ai đối ??

Dương Hạo cũng đưa mắt tìm , bản thân còn chưa nghĩ ra đã có người đáp rồi .

Người rõ nhất hẳn là TRIỆU TRINH , thanh âm kia ko ai khác ngoài nhi tử của hắn .

TRIỆU PHỔ nhìn VƯƠNG TUẤN DŨNG bằng ánh mắt bội phục .
" người cũng muốn làm Trạng Nguyên ? "

VƯƠNG TUẤN DŨNG ngây người .
" ko ....."

" vậy tại sao đối lại ? "

VƯƠNG TUẤN DŨNG xoa xoa mũi .
" muốn cho ai đó nghe ...."

Mọi người cân nín .
...
.......
.....
Chủ khảo cười xòa , bảo rằng câu vừa rồi coi như cho qua . Lần này đối thơ tùy ý đi .

Mai Lâm lại giành chủ động .

" thư là sách , sách để trên án thư "
( ngắn gọn là sách để trên giá sách )

Dương Hạo đối ko cần nghĩ .

" kiếm là gươm , gươm treo vào giá kiếm ."
( cây kiếm trong vỏ , treo trên tường )

Mai Lâm nghĩ tiếp nhưng ko ra thêm câu đối .
2 người còn lại xem như đã thua từ đầu .
Tức là Dương Hạo thắng luôn vòng này .

Chủ khảo lập tức tuyên bố Dương Hạo là tân TRẠNG NGUYÊN khi thắng liên tiếp 3 vòng theo thể lệ cuộc thi . 

Mọi người hoan hô chúc mừng , chỉ là ko ngờ Dương Hạo lại xua tay , nói ..

" chẳng lẽ ko còn ai có thể so tài với ta hay sao ? ĐẠI TỐNG rộng lớn lại ít nhân tài , chỉ trọng võ khinh văn . Cực kỳ bất công ! "

VƯƠNG TUẤN DŨNG đanh mặt .

" tiểu tử chỉ có chút tài mọn đã dương dương tự đắc ! "
( vênh vang đắc ý )

Những người bên cạnh gật đầu .

HOÀNG MINH MINH nhìn 1 chút sắc mặt của người kế bên , cánh môi hồng khẽ mở ...

" thư sinh ngông cuồng , hư trương thanh thế . "
( giả vờ huênh hoang vỗ ngực , chứ thật sự ko có gì )

1 câu này nói ra ai nấy đều đồng tình , người người bàn luận ---- thư sinh này nhìn ôn hòa nhã nhặn , ko ngờ lời nói ra lại khó nghe như vậy .
Đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm !

VƯƠNG TUẤN DŨNG thì kinh ngạc ko thôi .

Dương Hạo nhìn đến nơi phát ra tiếng nói , thanh âm kia trầm thấp lại lạnh lẽo như băng .
Đến khi nhìn rõ mặt HOÀNG MINH MINH , hắn đích thực là là sững sốt. Nhưng rồi lại nhếch môi cười đầy ẩn ý

" hạ bất khả hạ , thượng bất khả thượng "
( dưới ko thể dưới , trên ko thể trên )

LÂM DẠ HỎA đập bàn muốn đứng lên , liền bị BẠCH TRÌ kéo lại .

HOÀNG MINH MINH nâng ly trà bằng bạch ngọc , mắt sắc như gươm liếc qua ...

" chỉ nghi tại hạ , bất khả tại thượng "
( chỉ nên ở dưới , ko thể ở trên ! )

Dương Hạo giận đến đỏ mặt , vốn còn nghĩ tướng mạo của người kia thoạt nhìn mỹ miều nên ra 1 câu châm chọc .
Ko ngờ lại bị phản kích triệt để .
Nguyên là đại tài tử GIANG NAM, lý nào lại thua 1 người vô danh ?

" các hạ danh xưng thế nào ? Nếu có hứng thú , chi bằng cùng ta so  tài vòng cuối ....? "

VƯƠNG TUẤN DŨNG nhìn nhìn .
" mặc kệ hắn , ko cần quan tâm loại người này . "

LÂM DẠ HỎA và BẠCH TRÌ thì khác ---- bỏ qua ?? Đã chọc đến người ko nên chọc còn muốn an ổn ? Nào có chuyện đó !

Quả nhiên , HOÀNG MINH MINH hất mặt .

" ngươi trước ! "

Chủ khảo luống cuống ko biết làm sao
TRIỆU TRINH cảm thấy hứng thú , thế là ra lệnh cứ tiếp tục .

Dương Hạo cầm bút bắt đầu vẽ .....

Sau nữa nén nhang , bức tranh của Dương Hạo được giơ cao cho tất cả mọi người cùng thưởng thức .

Tranh kia là cảnh sông núi bao la , cây cối xanh tươi 2 bên đường , mây nhẹ trôi với đàn chim bay lượn .
Tổng thể là 1 bức tranh phong cảnh , sơn nước hữu tình .

Dương Hạo vênh mặt đắc ý .
" đến phiên ngươi rồi ! "
.....
........
HOÀNG MINH MINH chậm rãi bước đến giữa sân thi đấu , mỗi bước đi của hắn đều khiến cho người ta có cảm giác như mang theo gió lạnh .
Chỉ là dung mạo kia quá sức tưởng tượng, thành ra ai cũng ko thể rời mắt được .

Dương Hạo cũng là nhìn chằm chằm ko chớp mắt , HOÀNG MINH MINH càng lại gần .....thì hắn lại càng ngây ngẩn .

VƯƠNG TUẤN DŨNG cười lạnh ----- còn nhìn nữa , lão tử móc mắt ngươi !

TRIỆU PHỔ, TRÂU LƯƠNG rụt cổ ---- sao đột nhiên lại lạnh vậy a ?
.............
......

Đứng trước mảng giấy trắng trải dài trên mặt bàn , HOÀNG MINH MINH tùy tiện nhấc bút .....

Mọi người hít 1 hơi mạnh ----- nhấc tay thôi mà cũng khí chất ngời ngời !

Bàn tay trắng và các ngón tay thon dài giữ chặt bút , lần lượt vẽ trên mặt giấy kia .

Chủ khảo là người đứng gần nhất , liền nhìn đến hoa cả mắt . Đồng thời lại có chút buồn bực , tâm nói ----- vị này họa chỉ cần mỗi 1 màu đen thôi sao ?

Tất cả mọi người quan sát từ xung quanh cũng là hết sức thắc mắc ---- tranh của Dương Hạo là toàn cảnh thiên nhiên đầy màu sắc .
Còn người này ......lại chỉ dùng 1 màu ?

TRIỆU PHỔ nhịn ko được tò mò , liền hỏi .
" công tử của các người đang vẽ cái gì ? Thật là ko cần màu khác sao ? "

BẠCH TRÌ nhỏ giọng .
" người đó ....chưa bao giờ họa bằng màu khác ! "

!!!!

Ko biết là chuyện gì , nhưng khi BẠCH TRÌ nói lời kia lại khiến cho nhóm người VƯƠNG TUẤN DŨNG cảm giác như .......thật sự là có chuyện gì đó rất nghiêm trọng .
....
.......

Tàn nhang rơi được 1 phần thì HOÀNG MINH MINH cùng đã xong việc của mình .

Chủ khảo tiến đến  , 2 tay run run cầm lấy bức tranh , biểu cảm trên mặt hắn làm người khác phải tò mò ---- là nhìn thấy cái gì mà phản ứng như vậy ??

Bức tranh được giơ cao ....

Tranh kia là 1 tòa thành hiên ngang hùng dũng .
Cửa thành rộng mở , toàn bộ là 1 màu đen sậm .....mây đen trên trời vần vũ .
Tất cả trong bức tranh đều tà khí cực độ .
Hoàn toàn đối lập với tranh mà Dương Hạo vẽ ra .

1 cái là muôn màu muôn sắc .
1 cái là tử khí âm trầm .


Tất cả mọi người đều trầm mặc , ko 1 tiếng động nào phát ra .

TRIỆU TRINH cũng vô cùng kinh ngạc mà nhìn HOÀNG MINH MINH .

TRÂU LƯƠNG cau mày , hỏi .
" nơi này có thật ko ? "

LÂM DẠ HỎA nhếch môi .
" đó là BĂNG PHONG thành ! "

!!!!!

Nhóm người VƯƠNG TUẤN DŨNG sững sốt -----  quốc gia  phía BẮC sao ??
Nếu chỉ nhìn mà ko nghe nói , chắc ai cũng sẽ nghĩ ......nó là 1 thành chết !
.....
..........

Dương Hạo mở to 2 mắt nhìn bức tranh chỉ độc duy nhất 1 màu . Hắn tức đến mức tay siết chặt nổi gân xanh .
Bất ngờ dùng lực bẻ gãy chiếc bút trên tay , bút kia bằng gỗ khi gãy sẽ có 1 ít đỉnh nhọn hoắt .
Hắn như phát cuồng , dứt khoát * roẹt * 1 cái .......

Tất cả mọi người sợ hãi ko dám chớp mắt .

Nhìn lại Dương Hạo , cổ tay hắn 1 đừờng rạch ngang cực sâu , máu bắn lên tung tóe , rồi  tuôn ra ko ngừng .
Hắn ngã xuống , co giật vài cái liền  nằm im ......

Khoảnh khắc Dương Hạo tự tay kết liễu đời mình cũng là lúc đứng gần HOÀNG MINH MINH ....

VƯƠNG TUẤN DŨNG kinh hãi lao đến
" MINH nhi ! "

Nhìn 1 thân bạch y của HOÀNG MINH MINH nay bị vướng máu mà tức giận cực độ .
Sắc đỏ loang lổ trên nền trắng thật chướng mắt !

BẠCH TRÌ theo sau , ngồi xổm nhìn sơ qua thi thể Dương Hạo .
Ngước mặt nhìn HOÀNH MINH MINH

" Công tử , hắn bị trúng độc ! "

--------------------------------------------------------
Cảm ơn ủng hộ 🙏🙏🙏🙏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro