ta dao tu tien 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám dân chúng sau khi nghe được giọng nói trên không trung sợ hãi đến kinh hồn bạt vía, la hét thảm thiết, tản ra phốn phía, điên cuồng bỏ chạy.

Năm tên đạo sĩ mặc dù không như đám dân chúng, sợ đến mức bỏ chạy, nhưng mức độ hoảng sợ trong lòng bọn họ cũng không hề kém so với đám dân chúng đã bỏ chạy kia.

Trần Nhược Tư lúc này, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, nhìn qua hắn, có vẻ vô cùng tỉnh táo. Hắn bình tĩnh đứng yên tại chỗ, hắn cảm thấy trong cơ thể mình có cỗ năng lượng đang sôi trào, không ngừng đi ra phía ngoài cơ thể hắn, không đến một lát, năng lượng đi ra ngoài cơ thể hắn, ở xung quanh thân thể hắn hình thành một cái quang cầu lấp lánh kim sắc quang mang.

Trần Nhược Tư thấy vậy, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trong đầu thầm nghĩ:"Trừ khi năng lực của ta tăng cao, Ngọc Lân giáp cũng biến thành có linh lực, nó có thể nhận biết nguy hiểm đến gần sao?"

Trần Nhược Tư phán đoán vô cùng chính xác, đúng thật là Ngọc Lân giáp cảm ứng được nguy hiểm năng lượng từ ngoại giới đến gần mà đưa ra phòng ngự trước. Trần Nhược Tư lúc này, năng lực đã tăng lên một cấp bậc, chỉ là hắn không biết mà thôi. Lấy năng lượng hiện nay của hắn, đối phó với đám tiểu yêu ma còn không cần tốn sức lực, nhưng muốn đối phó với địch nhân đang đến trước mắt, sợ rằng có chút khó khăn.

Cuồng phong gào thét giận dữ, năm tên đạo sĩ nọ không kịp phát ra tiếng nào đã bị cuồng phong cuốn bay về phía sau, nháy mắt không thấy tung tích.

Trần Nhược Tư có quang cầu bảo vệ, chỉ bị thổi bay về phía sau vài bước, nhưng hắn lại nghe được những tiếng "phanh, phanh...."của đá vụ, gạch ngói trong gió đập vào quang cầu bao bọc bên ngoài thân thể hắn.

Trong chốc lát, gió đột nhiên ngừng lại, ba đạo ánh sáng từ trên trời phóng xuống, dừng lại ở vị trí cách trước mặt Trần Nhược Tư khoảng hơn một trượng, sau khi xoay vài vòng từ từ dừng lại, theo đó , ba đạo ánh sáng hóa thành ba người áo đen nhìn không rõ khuôn mặt.

Trần Nhược Tư trong lòng hoảng sợ, mồ hôi lạnh trong nháy mắt tuôn ra, trong lòng cảm thấy có chút kinh hoảng, thầm nghĩ:"Người tới có thể là loại nào, quỷ hồn, chẳng lẽ bọn chúng đúng là quỷ hồn trước đó đã thổi qua người ta, sao ta lại xui xẻo thế này nhỉ? Tiền chưa kiếm được lại gặp phải quỷ."

Trần Nhược Tư nhìn chằm chằm ba tên nọ, ho khan vài tiếng, lấy hết can đảm nói:"Các ngươi muốn làm gì, ta không sợ các ngươi, còn không mau mau cút đi, bằng không, ta sẽ không khách khí với các ngươi."

Một tên hắc y cười lớn, nói với hai tên bên cạnh:" ha ha ha, ngươi nghe thấy không, thằng bé con này nói muốn chúng ta cút đi, các ngươi sợ không?"

Một tên hắc y khác, vui vẻ cười nói:"sợ, chúng ta rất sợ, ta thấy chúng ta hãy mau rời đi càng sớm càng tốt, tránh cho ảnh hưởng đến tính mạng."

Trần Nhược Tư biết rằng bọn chúng đang chế nhạo mình, hắn cũng cảm thấy mờ mịt lúng túng, không biết nên làm thế nào mới tốt, trong đầu đã có ý niệm bỏ chạy.

Tên hắc y mở miệng đầu tiên, nói:"tiểu tử, ngươi tên Trần Nhược Tư, trước đây ngươi đã từng đi qua Minh Tộc chưa?"

Trần Nhược Tư ngẩn người, biết rằng ba người trước mắt này là người Minh Tộc, trong lòng hắn cảm thấy càng thêm hoảng sợ, thầm nghĩ:"chẳng lẽ bọn chúng đã điều tra ra là ta đã phá hủy bức tượng thánh giữ Minh Tộc Khốn Tiên Trận của tộc bọn chúng, phiền toái rồi, ta nên làm thế nào đây?" Trần Nhược Tư con ngươi đảo đảo, lại nghĩ lại:"Ta lúc đó là tinh thần linh hồn thể, bọn chúng căn bản là không biết đến sự tồn tại của ta, sao có thể nhận ra ta chứ, xem ra bọn chúng đang thử ta mà thôi."

Trần Nhược Tư cười, đáp:"Ta là Trần Nhược Tư, chỉ có điều ta từ trước tới nay chưa hề đi đến Minh Tộc, khắp thiên hạ này, người cùng tên cùng họ rất nhiều, ta thấy các ngươi nhất định là nhận nhầm người rồi."

Một tên hắc y nói:" hắn đã có năng lực ngăn cản cuồng phong chúng ta gọi ra, nhất định là có chút bản lĩnh, mặc kệ hắn là phải hay không, trước hết cứ bắt về rồi nói sau, thà rằng tin là hắn, tuyệt đối không thể thương tiếc coi thường được, chúng ta ra ngoài đều đã khá lâu rồi, nếu có thể bắt một người trở về, tốt xấu gì cũng có thể đưa cho Đế Khai hộ pháp một cái lý do."

Hai tên hắc y còn lại đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Trần Nhược Tư sau khi nghe bọn chúng nói như vậy, biết rằng bản thân tai kiếp khó thoát, hắn thầm hít vào một ngụm khí, hai tay khua khoáng vài cái, làm một số động tác, giả vờ một bộ dáng muốn liều mạng, nhưng trong lòng hắn lại đang nghĩ đến bỏ chạy về hướng nào.

Ba tên hắc y nhân thấy Trần Nhược Tư dường như không hề sợ hãi bọn chúng, bọn chúng cảm thấy có vài phần kinh ngạc, sửng sốt tại chỗ, nhất thời cũng quên đi tấn công.

Trần Nhược Tư trong lòng cười lạnh vài tiếng, quay người co chân bỏ chạy.

Đợi đến khi Trần Nhược Tư chạy được hơn một trượng, ba tên hắc y nhân mới lấy lại tinh thần, ba tên bọn chúng đồng thời cười lớn, than thở:"Trong loài người, người có bản lãnh lá gan đều nhỏ như vậy, huống chi là những người chẳng có bản lĩnh gì." Ba tên bọn chúng, thân thể xoay tròn một vòng, người hóa thành lưu quang, theo hướng Trần Nhược Tư đã bỏ chạy, bay nhanh đuổi theo.

Trần Nhược Tư càng chạy càng nhanh, càng chạy càng có tinh thần, hắn dường như cảm giác được trong không khí có loại năng lượng nào đó, liên miên không dứt truyền vào trong cơ thể hắn, làm cho hắn cảm thấy thân thể mình trở nên mỗi lúc một nhẹ nhàng.

Ba tên hắc y nhân, vốn hóa thành lưu quang, tốc độ phi hành không hề chậm, nhưng chỉ có thể theo sau Trần Nhược Tư, dường như không thể vượt qua tốc độ bỏ chạy của hắn.

Một tên hắc y nhân nói:"tên tiểu tử kia rốt cuộc có phải là nhân loại không vậy, sao tốc độ bỏ chạy của hắn lại nhanh đến vậy nhỉ, ngay cả chúng ta cũng đuổi theo không kịp. Cho dù là hạ tiên hay tán tiên, so với chúng ta đều chậm hơn rất nhiều."

Một tên hắc y nhân khác nói:"Minh Vương không phải đã nói rồi sao? Tiểu tử Trần Nhược Tư là tên nhân loại rất đặc biệt, tốc độ bỏ chạy của hắn nhanh như vậy, không phải là đã chứng mình hắn có điểm đặc biệt sao? Xem ra hắn nhất định là người chúng ta muốn tìm không sai rồi, chúng ta nếu có thể bắt được hắn, trở về nhất định sẽ được trọng thưởng, mọi người tăng tốc, ngàn vạn lần đừng để cho hắn chạy thoát."

Hai tên hắc y con lại đồng thanh đáp:"Vâng!"

Trên bầu trời không trăng không sao, trời cũng trở nên càng thêm tối.

Trên đường chỉ còn vài ngọn đèn trước cửa một số cửa hàng chiếu ra ánh sáng mờ lên mặt đất.

Trần Nhược Tư chạy trối chết trên đường, từng cái cửa hàng ở hai bên người hắn vùn vụt trôi qua, hắn không hề chú ý đến điều đó, hắn chỉ chú tâm bỏ chạy.

Ba đạo lưu quang, thong thả lơ lửng phía sau hắn, đuổi theo không bỏ.

Trần Nhược Tư chạy qua vài con đường, xuyên qua vài con hẻm, chạy đến cửa thành vẫn chưa đóng. Ngọn đuốc trên tường thành đang cháy , ánh đuốc chiếu sáng cả cổng thành. Binh sĩ thủ thành, đều ôm trường thương, dựa vào tường thành đang ngủ ngon giấc.

Trần Nhược Tư lúc này cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn quay đầu nhìn lại, thấy ba đạo lưu quang, không có ở phía sau, hắn mới thở nhẹ một hơi, hắn tưởng rằng đã bỏ rơi được ba tên Minh Tộc, trong lòng đang vui sướng, đang muốn quay lại trở về khách sạn.

Đột nhiên, hắn cảm thấy mặt đất rung lên nhè nhẹ, trong lòng một lần nữa lo lắng, hắn vỗ mạnh đầu mình, thầm nghĩ:"Không xong, Minh Tộc rất giỏi ẩn mình trong đất, bọn chúng định từ dưới đất đuổi theo." Hắn nghĩ đến đây, chuyển bước chạy ra ngoài thành.

Trần Nhược Tư bỏ chạy được vài trượng, lúc này, hắn cảm thấy mặt đất chấn động càng thêm mạnh mẽ, còn có âm thanh "long long" truyền vào tai hắn. Trần Nhược Tư trong lòng biết rằng có chạy nữa cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của bọn chúng, hơn nữa hắn cũng đã mệt, cả người không còn nửa điểm khí lực, hắn dừng lại, đứng yên tại chỗ, trong lòng nghĩ:"Nếu như tiếp tục chạy như thế này, cũng sẽ mệt chết, chẳng thà cùng bọn chúng đánh một trận, nói không chừng còn có một tia hi vọng."

Trần Nhược Tư yên lặng đứng đó, chậm rãi hít thở, hô hấp đã dịu lại một chút.

Trời càng lúc càng tối, sao và mặt trăng vẫn không xuất hiện, nếu như không có ánh sáng yếu ớt truyền ra từ cổng thành, Trần Nhược Tư sợ rằng đưa tay mình ra cũng chẳng nhìn thấy được.

Trần Nhược Tư trong lòng bình tĩnh trở lại, hắn cảm thấy cảm ứng lực của bản thân cũng trở nên linh mẫn hơn, hắn dựa vào âm thanh "long long" truyền đến tai, mơ hồ cảm giác được dưới đất có ba cỗ năng lượng khác nhau, đang tới gần hắn.

Trần Nhược Tư đưa tay vào trong túi mình lấy ra một tấm linh phù, sau khi niệm chú ngữ xong, đem nó ném lên không trung. Tấm linh phù đó, ở phía trước cách đỉnh đầu hắn khoảng hai mét, mới dừng lại nằm yên ở đó, trong nháy mắt phát ra kim sắc quang mang, chiếu sáng quang cảnh xung quanh Trần Nhược Tư. Kỳ thật, mục đích của Trần Nhược Tư ném ra tấm linh phù chỉ là để chiếu sáng cho mình mà thôi.

Trần Nhược Tư yên lặng đứng đó, ở cảnh vật xung quanh, hắn cảm giác được có ba cỗ năng lượng đang di động về phía hắn dường như đột nhiên biến mất, mà âm thanh chấn động dưới đất cũng ngừng lại. Trần Nhược Tư lập tức cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng hắn cũng không bởi vậy mà buông lỏng cảnh giác.

Qua một lúc lâu, thanh âm "long long" chấn động mặt đất lại tiếp tục truyền đến, ngay sau đó, ba làn khói đen từ từ bay lên, tiếp đó ba làn khói đen này biến thành ba tên mặc hắc y, đứng cách Trần Nhược Tư khoảng một trượng, nhìn chăm chăm vào hắn.

Trần Nhược Tư sau khi nhìn thấy ba tên Minh Tộc nhân xuất hiện, trong lòng hắn cảm thấy hoảng sợ không thôi, trên trán lăn xuống từng giọt mồ hôi lạnh. Hắn mặc dù rất sợ hãi, nhưng không giống như lúc trước, có dấu hiệu run rẩy. Ánh mắt hắn cảnh giác nhìn chằm chằm vào ba tên Minh nhân trước mặt.

Một tên hắc y nhân, nhìn chòng chọc vào Trần Nhược Tư nói:"Tiểu tử, mặc dù ngươi bản lĩnh bỏ chạy rất giỏi, nhưng muốn chạy thoát khỏi sự truy đuổi của chúng ta thì còn kém một chút, với lực lượng của ngươi muốn chiến thắng chúng ta, chỉ là mơ mộng hão huyền thôi, ngươi theo chúng ta đi một chuyến đi, điều này tránh phải chịu nỗi đau da thịt, ngươi thấy thế nào."

Trần Nhược Tư cười vẩy vẩy tay phải nói:"Ngươi đừng mơ mộng nữa, có bản lãnh cứ thoải mái xông lên đi, hươu chết về tay ai cũng còn chưa biết được." Trần Nhược Tư nói xong, âm thầm niệm chú ngữ mở ra năng lượng của Vạn Tượng Càn Khôn Quyển, lúc hắn niệm chú cố ý làm chậm lại tiết tấu niệm chú, chờ đợi cơ hội tốt nhất đánh ra.

Ba tên Minh tộc trước mặt đều là nhân vật cấp Yêu Linh, tự nhận là có chút bản lĩnh, hạ tiên và tán tiên bọn chúng đều không để vào mắt, càng huống chi trước mắt là một tên nhân loại, bọn chúng tự nhiên không đem việc này để ở trong lòng. Khi bọn chúng nghe được Trần Nhược Tư nói như vậy, đều cảm thấy vô cùng buồn cười, nhịn không được liền ha ha cười lớn.

Trần Nhược Tư thấy thế, biết rằng đây là cơ hội khó có được, vội vàng niệm xong phần chú ngữ còn lại, vung mạnh tay phải, Vạn Tượng Càn Khôn Quyển trên cổ tay hắn trong nháy mắt phát ra vô số đạo kim sắc quang mang, hợp thành một cây quang trụ lấp lánh kim sắc quang mang, quét về phía ba tên hắc y đang cười lớn.

Tiếng cười ba tên nọ vụt tắt, đều không nghĩ đến Trần Nhược Tư sẽ có hành động như vậy, trong lòng hoảng hốt, vội vàng tung người bay lên tránh khỏi công kích của quang trụ. Cùng lúc bọn chúng bay lên đều âm thầm ngưng tụ khí lực, đồng thời vung tay, bắn ra ba đạo bạch quang, đánh lên tay Trần Nhược Tư.

Trần Nhược Tư thấy đánh lén như vậy cũng không thành công, biết rằng hắn đã hết cách, tự nhận xui xẻo rồi. Quang trụ phát ra từ Vạn Tượng Càn Khôn Quyển trên tay phải hắn, lúc này còn chưa biến mất, hắn vội vung tay, dùng quang trụ nghênh đón ba đạo bạch quang kia.

"Oanh" một tiếng vang động, ngay lập tức kim quang và bạch quang đan xen vào nhau bắn ra bốn phía. Trần Nhược Tư mơ hồ cảm giác được trong quang mang giao nhau đó ẩn chứa một cỗ cường đại trùng kích năng lượng đang ép về phía mình.

Trần Nhược Tư liên tục lùi lại, muốn qua đó tránh né cỗ trùng kích năng lượng nọ. Năng lượng trong cơ thể hắn sôi trào, truyền ra ngoài hình thành một cái quang cầu, đem thân thể hắn bảo vệ ở bên trong. "Phanh" lại một tiếng vang lên, cỗ trùng kích năng lượng nọ đánh lên quang cầu bảo vệ bên ngoài thân thể Trần Nhược Tư, ngay lập tức lồng ngực một trận đau đớn, không nhịn được phun ra một ngụm máu, thân thể hắn bị đánh bay đi vài trượng, ngã ngửa trên mặt đất.

Ba tên hắc y nhân cũng không ngờ được quang trụ Trần Nhược Tư phát ra lại có lực công kích mạnh mẽ như vậy, bọn chúng cũng bị cỗ trùng kích năng lượng, bức lùi lại hơn một trượng, cũng may bọn chúng đều là cao thủ, phản ứng nhanh nhạy, vào lúc cảm thấy không ổn liền thi pháp bảo vệ thân thể mình, mới không khiến cho bản thân bị thương nặng.

Quang mang tan hết, nơi này lại trở thành một mảnh tối đen. Ba tên bọn chúng dựa vào cảm giác nhạy bén của mình, rất nhanh đi đến bên cạnh Trần Nhược Tư đang thở thoi thóp.

Một tên hắc y sử dụng pháp thuật, ngưng tụ thành một cái quang cầu phát sáng, chiếu sáng quang cảnh xung quanh.

Một tên khác, ở trước người Trần Nhược Tư, khom người cúi xuống đang muốn đem Trần Nhược Tư bắt lại, tên hắc y nhân dùng pháp thuật chiếu sáng, đưa tay ngăn hắn lại, nói:"Ta nghe Đế Khai hộ pháp nói trong cơ thể hắn có hộ thể tiên khí, chúng ta không thể tùy ý đụng vào hắn, chỉ có thể dùng pháp thuật mang hắn đi."

Tên nọ ngẩn người,liền nói:"Cám ơn ngươi đã nhắc nhở, nguy hiểm thật, ta thật sự đã quên mất cảnh báo lúc đầu của Đế Khai hộ pháp." Hắn nói xong, lập tức đứng thẳng dậy, vỗ vỗ bả vai tên kia, thong thả mỉm cười.

Ba tên nọ đang muốn thi pháp đem Trần Nhược Tư bắt mang đi, một tên trong bọn chúng nhìn thấy y phục trước ngực của Trần Nhược Tư động đậy, hắn vô cùng nghi hoặc, nói:"Đợi đã, xem này có hiện tượng lạ."

Hai tên còn lại đều ngẩn người, một tên trong đó hỏi:"Sao vậy?"

Tên nọ chỉ chỉ vào ngực Trần Nhược Tư, không nói năng gì, hai tên kia càng nghi hoặc khó hiểu.

Qua một lúc sau, một tên gia hỏa kim hoàng sắc lông mềm mại, từ trong y phục của Trần Nhược Tư chui ra.

"Đây là cái gì vậy?" Một tên hắc y nhân hỏi.

"Ai mà biết được." một tên khác đáp.

Từ trong y phục của Trần Nhược Tư chui ra chính là tiểu Y Nỉ thú. Từ lần trước nó ở trước y quán cùng tên nọ đả đấu một trận, hao hết năng lượng trong cơ thể, khiến cho nó tiến nhập vào trạng thái ngủ say. Nếu nó tự nhiên tỉnh lại, nhất định là thể lực đã hoàn toàn khôi phục, mà lần này tỉnh lại là bị năng lượng trùng kích vừa mới công kích Trần Nhược Tư mạnh mẽ đánh sâu vào làm cho tỉnh trở lại. Thể lực của nó còn chưa có hoàn toàn khôi phục.

Tiểu Y Nỉ thú ở trong ngực Trần Nhược Tư, hót vang vài tiếng, ngáp một cái có chút mệt mỏi .

Trần Nhược Tư ho khan vài tiếng, sau khi nhổ ra một ngụm máu, từ từ tỉnh táo trở lại. Khi hắn nhìn thấy tiểu Y Nỉ thú trên người mình, hắn dùng lực ngồi dậy, đem tiểu Y Nỉ thú đặt trong lòng bàn tay, nói với nó:"tiểu gia hỏa, chạy mau, tiểu ca ca không có cách nào bảo vệ ngươi nữa, trở về bên cạnh bố mẹ của ngươi, sẽ không có nguy hiểm gì nữa." hắn nói xong, dùng lực lượng còn lại của mình đem tiểu Y Nỉ thú ném lên không trung.

Tiểu Y Nỉ thú ở trên không trung, vỗ cánh bay vài vòng, sau khi kêu lên vài tiếng, vỗ mạnh cánh, thân hình của nó giống như một đạo ánh sáng kim sắc bay đi, trong nháy mắt biến mất trong màn đêm.

Ba tên hắc y nhân thấy vậy cũng cảm thấy có chút tò mò, một tên trong đó hỏi:"Tiểu tử, đó là quái vật gì vậy, sao nó lại nghe lời ngươi vậy?"

Trần Nhược Tư biết lực lượng mạnh mẽ của Y Nỉ thú, con ngươi đảo đảo, trong lòng thầm nghĩ:"Ta sao không dùng tên Y Nỉ thú dọa mấy tên này một chút, nói không chừng bọn chúng sẽ bởi vậy mà lo lắng, bỏ qua không quan tâm đến ta, đó không phải là ta trong cái chết tìm đường sống sao?"

Hắn nghĩ đến đây, đắc ý cười nói:"ha ha ha, các ngươi còn không mau chạy đi, một chút nữa nó cứu binh gọi tới rồi, các ngươi liền biết hậu quả. Ngươi muốn biết nó là loại yêu thú gì sao? Ta nói cho ngươi biết, nó là viễn cổ tiên thú Y Nỉ thú, bây giờ nó trở về nhà gọi bố mẹ nó tới. Các ngươi nếu muốn bắt ta, vậy thì Minh tộc các ngươi, đại nạn lâm đầu rồi."

Ba tên hắc y nhân nghe Trần Nhược Tư nói ra Y Nỉ thú, bọn chúng đều cảm thấy buồn cười, một tên trong đó nói:"Hỗn tiểu tử ăn nói lung tung, Y Nỉ thú sớm đã tuyệt tích, cho dù thật sự có Y Nỉ thú, nó cũng sẽ không nghe ngươi sai bảo, mục đích của ngươi là muốn dọa chúng ta, ngươi tưởng chúng ta không biết sao?" hắn nói xong, vẫy vẫy tay với hai tên đồng bọn, ý bảo ra tay thi pháp.

Trần Nhược Tư thấy bọn chúng không bị lừa gạt, bất đắc dĩ thở dài, trong lòng thầm nghĩ:"Xem ra tai nạn thật sự đến rồi, bị bọn chúng bắt đến Minh Tộc tuyệt đối không có hi vọng sống sót trở lại. Tuyết, hẹn kiếp sau. Lâm cô nương, xin lỗi, các nàng cố gắng giữ gìn bản thân nhé." Hắn nghĩ đến đây, một trận đau buồn trào lên trong lòng, nước mắt không kìm được tuôn rơi. Trong lòng hắn lúc này cũng như đêm nay, một mảnh đen tối.

Ba tên hắc y nhân sau khi đưa mắt nhìn nhau, đồng thời niệm chú ngữ Di Động Vật Thể. Chú ngữ niệm xong, ba tên bọn chúng đồng thời đẩy song chưởng về phía Trần Nhược Tư, vô số làn khói đen từ trong lòng bàn tay của bọn chúng, chậm rãi toát ra, bay tới Trần Nhược Tư.

Chốc lát công phu, Trần Nhược Tư bị màn khói đen bao bọc ở bên trong, trước mắt hắn biến thành một mảnh hắc ám. Theo đó, hắn cảm thấy thân thể mình dường như bị khói đen xuyên qua, thân thể cũng theo đó bị bóp méo biến dạng.

Làn khói đen nọ được ba cổ năng lượng thúc dục bắt đầu quay tròn, hình thành một cái cơn lốc khói mù. Trần Nhược Tư cảm thấy thân thể mình dường như bị phân giải, cũng theo cơn lốc đó nhanh chóng xoay tròn.

Trần Nhược Tư vốn thân thể trọng thương, bị xoay tròn như vậy, chẳng mấy chốc hắn đã bị xoay đến độ đầu óc choáng váng, rất nhanh liền mất đi tri giác.

Ba tên hắc y nhân nhìn màn khói đen mình phát ra hình thành gió lốc, sau khi đem Trần Nhược Tư chuyển đi, bọn chúng thu tay nhìn nhau cười quỷ dị, làm cái động tác chúc mừng.

Sau đó, ba người xoay một vòng hóa thành ba đạo khói đen, ung dung nhập vào lòng đất, nháy mắt biến mất không thấy.

Trần Nhược Tư rời đi cho đến tối Lâm Hân Ngọc còn chưa thấy hắn trở lại, trong lòng nàng cảm thấy có chút lo lắng. Nàng từ trong phòng Mộng Tuyết đi ra đại sảnh của khách sạn, ở đó đi tới đi lui lo lắng trông ra ngoài cửa khách sạn. Lúc này, nàng rất muốn ra ngoài tìm kiếm Trần Nhược Tư, nhưng nàng lại lo lắng cho Mộng Tuyết. Nàng chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện, cầu trời cho hắn có thể an toàn trở về.

Mộng Tuyết tỉnh lại, nàng mở mắt đánh giá tình hình trong phòng một lần, trong lòng thầm nghĩ:"Đây là đâu, ta không chết sao? Sao không nhìn thấy bọn họ nhỉ?" Nàng nhớ lại tình hình lúc nàng bị chấn động thụ trọng thương, từng chút từng chút hình ảnh hiện lên trong đầu nàng, trong lòng kinh ngạc:"ta bị chấn thương, bọn họ lại ở gần khu vực nổ năng lượng như vậy, chẳng lẽ, chẳng lẽ bọn họ xảy ra chuyện gì rồi, không, không có khả năng, bọn họ không thể chết đi như vậy được......."Nàng nghĩ đến đây, một trận bi thương khó chịu nổi lên trong lòng, nước mắt nàng không kiềm chế được tuôn rơi.

Nàng mặc kệ thân thể mình chưa khôi phục lại, từ trên giường ngồi dậy, hai chân đặt xuống đất, liền đứng dậy muốn đi ra ngoài. Trọng lượng cơ thể nàng vừa mới đặt lên hai chân, nàng mới cảm giác được hai chân mình đã không còn sức lực chống đỡ cơ thể mình, nàng giống như mất đi trọng tâm, "Phác thông" một tiếng, ngã nhào trên mặt đất. Nàng lấy tay dùng lực đập lên chân mình, miệng mắng:"Vô dụng, thật vô dụng, vào lúc quan trọng ngươi lại không thể dùng được."

Lâm Hân Ngọc nghe thấy trong phòng có tiếng động vang lên, vội vàng chạy vào phòng, nàng thấy Mộng Tuyết đang ngồi trên mặt đất, nước mắt rơi đầy mặt đấm chân mình, nàng đi tới đỡ Mộng Tuyết dậy, đỡ ngồi lên giường, nhìn cô ấy chăm chú, ôm lấy bả vai của cô ấy, nói:"Mộng Tuyết cô nương, cô sao rồi, thương thế của cô nặng như vậy sao có thể tùy tiền rời khỏi giường chứ? Nếu cô có chuyện gì bất trắc, ta làm sao ăn nói với tên tiểu tử Trần Nhược Tư đây? "

Mộng Tuyết nghe Lâm Hân Ngọc nói xong, hiểu rằng bản thân lo lắng dư thừa rồi, nàng ngay lập tức nín khó, cười đáp:"Có thể nhìn thấy các ngươi không có việc gì ta thật sự rất vui vẻ, mới vừa rồi ta không thấy các ngươi, trong đầu hiện lên tình cảnh lúc trước, ta còn cho rằng các ngươi đã...." Nàng nói đến đây mỉm cười, tiếp đó hỏi:"Chàng người đâu, đi đâu rồi?"

Lâm Hân Ngọc trong lòng thầm nghĩ:"hắn đã bỏ đi cả một ngày rồi, sẽ không xảy ra việc gì chứ. Mộng Tuyết cô nương vừa mới tỉnh lại, không thể để cho cô ấy chịu thêm kích thích, ta đành phải lừa gạt cô ấy vậy." Nàng nghĩ đến đây, làm giả một bộ dạng rất thoải mái nói:"hắn bây giờ có chút việc đi ra ngoài rồi, đợi một chút sẽ trở về." Nàng miệng nói như vậy nhưng vẫn không kìm chế được quay đầu nhìn phòng khách, trong lòng vô cùng trông mong Trần Nhược Tư có thể lập tức xuất hiện, sớm chút trở về.

Mộng Tuyết cười nói:"Chàng đi xử lý chuyện của đám dân thành sao? Chàng là người nóng nảy như vậy đấy, việc gì cũng chỉ mong làm cho mau cho xong."

Lâm Hân Ngọc quay đầu nhìn Mộng Tuyết, chịu đựng sự lo lắng trong lòng, làm giả một bộ mặt tươi cười, đáp:"Đúng vậy, hắn đúng là người tính tình nóng nảy." nàng nói xong, đầu lại quay đi, nhìn ra ngoài phong khách.

Mộng Tuyết thấy Lâm Hân Ngọc như vậy, nàng vốn đã yên lòng, một lần nữa lại trở nên thấp thỏm, nàng nhìn chăm chú vào Lâm Hân Ngọc nói:"Cô sao vậy, ta thấy cô có chút như là lo lắng không yên, cô không phải là có việc chuyện gì đó lừa gạt ta chứ?"

Lâm Hân Ngọc quay đầu lại nhìn Mộng Tuyết, không cần suy nghĩ liền cười đáp:"Không, không có, thật sự không có chuyện gì cả."

Mộng Tuyết nói:"ta thấy ánh mắt của cô có chút không đúng, đừng dấu ta nữa, cô nhất định là có chuyện lừa gạt ta, nói cho ta đi, có phải chàng xảy ra chuyện gì rồi không."

Lâm Hân Ngọc cười, dùng tay xoa xoa mắt, nói:"vậy sao, ánh mắt của ta có cái gì không đúng nhỉ, cô không nhìn lầm đấy chứ, cô ngồi xuống đi, ta giúp cô vận công liệu thương. Đợi hắn trở lại, nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của cô bây giờ, nhất định sẽ cho rằng ta đã không chăm sóc tốt cho cô, đến lúc đó, cô phải vì ta mà nói vài lời tốt đẹp đấy nhé."

Mộng Tuyết còn chưa quá tin tưởng hỏi:"Chàng thật sự không có chuyện gì sao?"

Lâm Hân Ngọc cười ôm vai Mộng Tuyết nói:" Cô không sao, hắn sao lại có chuyện gì được? Nếu như cô xảy ra chuyện gì, hắn khẳng định có chuyện. Ta không có lừa gạt cô, tin tưởng ta đi." Nàng nói đến đây, suy nghĩ một chút, sau đó đem tình hình lúc Trần Nhược Tư tìm kiếm Mộng Tuyết, tường tận nói ra một lần.

Mộng Tuyết nghe nàng nói xong, khe khẽ mỉm cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Lâm Hân Ngọc thấy nàng không còn hoài nghi điều gì nữa, nàng cũng yên tâm, nhưng trong lòng nàng như trước vô cùng nôn nóng. Nàng âm thầm thở dài trong lòng, thầm nghĩ:"Hai người bọn họ mới thật sự là thật tâm yêu nhau, ta chen vào giữa sẽ chỉ làm cho mọi người cảm thấy đau khổ, buông tha đi, như vậy tối đa cũng chỉ có một mình ta đau khổ."

Lâm Hân Ngọc để cho Mộng Tuyết ngồi lên giường sau đó mình cũng ngồi lên, vì Mộng Tuyết vận công liệu thương.

Lâm Hân Ngọc sau khi vì Mộng Tuyết liệu thương, Mộng Tuyết cảm thấy bản thân dường như đã hoàn toàn khôi phục, không lâu sau nàng đã có thể xuống giường tự do hoạt động, cũng đã có thể vận công đề khí.

Hai người bọn họ ở trong phòng nói chuyện phiếm đợi Trần Nhược Tư trở về.

Thời gian một buổi tối rất nhanh trôi qua.

Bình minh, hai người bọn họ đứng ngồi không yên, Lâm Hân Ngọc dưới sự bức hỏi hết lần này đến lần khác của Mộng Tuyết, rốt cuộc đành nói ra Trần Nhược Tư ra ngoài vì việc gì.

Mộng Tuyết nghe xong, trong lòng hoảng sợ, nước mắt rưng rưng, có chút nóng vội nhìn Lâm Hân Ngọc nói:"Cô vì sao không đi cùng chàng, khẳng định là chàng có chuyện rồi, không được, ta bây giờ phải đi tìm chàng." Nàng nói xong, nước mắt như hạt ngọc từng hạt không dứt rơi xuống. Còn không đợi Lâm Hân Ngọc phản ứng lại, nàng đã nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Lúc nàng ta chạy khỏi phòng, Lâm Hân Ngọc mới tỉnh lại, nàng vội vàng lao ra ngoài, ngăn cản Mộng Tuyết, nói:"Cô muốn đi đâu? Thương thế của cô vừa mới lành, không được cử động nhiều, cần phải nghỉ ngơi nhiều."

Mộng Tuyết quay đầu lại đáp:"Cô cứ mặc kệ ta, nếu chàng có chuyện gì, ta sống còn có ý nghĩa gì nữa."

Lâm Hân Ngọc thấy hình dáng của nàng nước mắt rưng rưng, trong lòng cũng chẳng dễ chịu, dường như cũng bị cảm nhiễm vậy, nước mắt không kìm được tuôn rơi. Nàng gạt nước mắt, gượng cười nói:"Chúng ta không nên đem việc này nghĩ quá phức tạp, nói không chừng là hắn tìm không được đường trở về, chúng ta tiếp tục đợi thêm chút nữa đi."

Mộng Tuyết trong lòng lúc này, khó chịu đến cực đỉnh, nhưng nàng biết rằng bản thân bây giờ có lập tức đi tìm cũng không nhất định có thể tìm thấy Trần Nhược Tư, nàng không còn cách nào khác đành gật đầu, nhào vào lòng Lâm Hân Ngọc, ôm chặt lấy nàng ta, khóc lớn.

Lâm Hân Ngọc vỗ nhẹ lên lưng Mộng Tuyết, an ủi nàng ta:"Không nên quá bi quan, nói không chừng sự việc không có như chúng ta tưởng tượng đâu, hắn là người tốt sẽ được trời phù hộ, sẽ không có chuyện gì đâu." Nàng tuy nói như vậy, nhưng sự lo lắng khó chịu trong lòng nàng chẳng hề ít so với Mộng Tuyết.

Ánh nắng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng.

Đột nhiên, một đạo kim hoàng sắc quang ảnh từ ngoài cửa, bay về phía các nàng.

Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc tưởng rằng có người đánh lén, đồng thời sửng sốt, trong lòng xẹt qua một tia dự cảm không tốt, đều đồng thời ngưng tụ pháp lực năng lượng, nhìn chằm chằm vào quang ảnh đang hướng về phía bọn họ bay đến.

"Tra tra" hai tiếng kêu của con chim nhỏ vang lên, tốc độ phi hành của kim hoàng sắc quang ảnh cũng chậm lại.

Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc cùng lúc cảm thấy ngạc nhiên, sau khoảng khắc sửng sốt, lấy lại tinh thần, tản đi pháp lực đã ngưng tụ.

Hóa ra, đạo quang ảnh kim hoàng sắc bay tới là thân hình tiểu Y Nỉ thú phi hành tốc độ cao mà thành.

Mộng Tuyết thấy tiểu Y Nỉ thú xuất hiện, nàng còn cho rằng Trần Nhược Tư cũng đã trở về, một trận hứng phấn cảm giác nói không nên lời lập tức nổi lên trong lòng, nàng nhìn tiểu Y Nỉ thú đang đậu trên vai Lâm Hân Ngọc nói:"tiểu gia hỏa, chàng ở đâu, nhanh trở về phải không?"

Lâm Hân Ngọc cảm giác trong lòng lúc này cùng Mộng Tuyết trái ngược, nàng biết rằng tiểu Y Nỉ thú xuất hiện lúc này không phải là dấu hiệu tốt, nàng cũng biết rằng tiểu Y Nỉ thú sẽ không tùy tiện rời khỏi Trần Nhược Tư, trong lòng nàng thầm than:"hắn có chuyện rồi, hắn thật sự có chuyện rồi."

Tiểu Y Nỉ thú ở trên đầu vai Lâm Hân Ngọc, nhảy nhót, kêu hót, xem ra biểu hiện là vô cùng khẩn trương và bất an.

Mộng Tuyết dường như ý thức được điều gì đó, trái tim nàng ngay lập tức run rẩy, nàng nhìn chăm chú tiểu Y Nỉ thú âm thanh run run nói:"Chàng có chuyện rồi phải không, chàng xảy ra chuyện ở đâu?"

Tiểu Y Nỉ thú gật gật đầu, kêu lên vài tiếng, vỗ cánh bay ra ngoài cửa.

Hai người Lâm Hân Ngọc và Mộng Tuyết đưa mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt với nhau, rồi cùng chạy đi.

Hai người Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc vội vàng đi xuống lầu, đi tới phòng ăn lớn ở tầng dưới khách sạn, đang muốn ra khỏi cửa thì bị tiểu nhị ngăn lại:"hai vị cô nương, xin đợi một lát, lão bản(ông chủ) của chúng tôi có việc muốn tìm hai người thương lượng."

Hai người bọn họ sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ:"hỏng rồi, chẳng lẽ lão bản đã biết chúng ta không có tiền trả." Hai người các nàng bất đác dĩ đồng ý, đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều rất khó coi.

Sau khi tên tiểu nhị nọ quay người bỏ đi, Lâm Hân Ngọc ghé tai Mộng Tuyết nhỏ giọng nói:"Chúng ta nên làm sao đây?"

Mộng Tuyết nhỏ giọng đáp:"Nếu ta không bị thương, có thể dùng pháp thuật biến thành một chút ngân lượng, ngược lại có thể ứng phó cho qua được, ta vừa mới thử qua, căn bản là biến hóa không ra, một lát nữa chỉ có thể tùy theo tình huống mà hành động."

Tiểu Y Nỉ thú thấy bọn họ không cùng ra ngoài, nó cũng không tiếp tục đi trước nữa mà bay ngược trở lại đậu trên bả vai Mộng Tuyết.

Đám khách nhân trong quán thấy vậy đều cảm thấy vô cùng lạ lùng, ánh mắt đều tập trung lên người bọn họ.

Hai người bọn họ mặc dù trong lòng vô cùng lo lắng cho Trần Nhược Tư, nhưng các nàng cũng không muốn làm ra cái loại hành động ăn quỵt này. Lúc này, trong lòng các nàng chỉ có thể âm thầm nóng vội, hi vọng một lát nữa khi gặp lão bản có thể thuyết phục được lão bản.

Tiểu nhị đi đến trước bàn thu tiền, nhỏ giọng nói bên tai lão bản của khách sạn:"Tôi vừa mới cẩn thận quan sát một chút nét mặt và thần sắc của hai người bọn họ, quả nhiên có chút bất thường, tôi nghe lén được chuyện bọn họ không có tiền, tám chín phần mười là thật, nếu như ngài có thể đem hai người bọn họ vì lý do đó mà bức bách lưu lại, ngài nên cám ơn tôi như thế nào đây?"

Lão bản nở nụ cười đắc ý, nhìn tên tiểu nhị nói:"Hỗn tiểu tử, ta đã lúc nào đối xử tệ bạc với ngươi chưa, nếu thật sự có thể khiến cho các nàng theo ta, ta nhất định thưởng nhiều cho ngươi, đi làm việc của ngươi đi."

Tiểu nhị nở nụ cười quỷ dị, quay đầu liếc mắt nhìn hai người Lâm Hân Ngọc và Mộng Tuyết đang đi đến quầy thu tiền, thản nhiên đi lên lầu.

Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc đi đến quầy thu tiền, Mộng Tuyết nhìn chằm chằm vào khách sạn lão bản, mỉm cười nói:"Chúng tôi bây giờ có việc khẩn cấp muốn rời đi một lát, sau đó lại trở về. Không biết lão bản tìm chúng tôi có chuyện gì, xin nói nhanh cho."

Lão bản tươi cười đi vòng qua quầy thanh toán, chăm chú nhìn Mộng Tuyết, cánh tay vươn tới tiểu Y Nỉ thú đang đứng trên vai nàng, hắn vừa đưa tay ra vừa nói:"Không cần gấp, ta cũng không có chuyện gì cần tìm các cô, chỉ là nhìn thấy các cô ra đi vội vàng như vậy nhất định là có việc khẩn cấp rồi, cho nên, ta muốn giúp đỡ các cô, chỉ như thế mà thôi." Hắn nói đến đây, tay của hắn cũng sắp chạm lên đầu của tiểu Y Nĩ thú.

Tiểu Y Nĩ thú không chút khách khí, nhằm chuẩn đầu ngón tay đang đưa tới của khách sạn lão bản mổ tới.

"Ai yêu......" khách sạn lão bản bưng đầu ngón tay đã bị tiểu Y Nỉ thú mổ rách đang chảy máu, lớn tiếng kêu lên.

Lâm Hân Ngọc cau mày nhìn tiểu Y Nỉ thú, quay đầu lại nhìn khách sạn lão bản nói:"Thật xin lỗi, chúng tôi quên nói cho ngài, tiểu gia hỏa này rất không thích người lạ sờ vào nó."

Khách sạn lão bản trong lòng nổi giận đùng đùng đang muốn nổi giận, sau khi hắn nghe Lâm Hân Ngọc nói như vậy, hắn mạnh mẽ đem nộ khí đè nén xuống, dừng lại giữ bộ mặt nghiêm túc nói:"Việc này coi như cho qua đi, ta thấy các cô là người bên ngoài tới, vốn muốn giúp đỡ các cô một chút, con chim nhỏ của các cô cũng có linh tính như vậy xem ra lòng tốt của ta là dư thừa rồi."

Mộng Tuyết trong lòng thầm nghĩ:"ý tứ của lão bản này là gì đây, chẳng lẽ ông ta đã biết chúng ta không có tiền trả cho hắn, trước hết cứ theo lão ta đã rồi nói sau." Nàng nghĩ đến đây, chăm chú nhìn lão bản cười nói:"ý tốt của lão bản chúng tôi trước hết xin nhận, đúng là ngài không giúp được cho chúng tôi, nếu không còn việc gì nữa, chúng tôi đi luôn, tiền ở trọ, chúng tôi trở lại sẽ trả cho ngài không thiếu một phân."

Lão bản đảo mắt đánh giá nhanh qua Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc, eo lưng thẳng tắp, một bộ dạng rất đắc ý, nở nụ cười quỷ dị, xoa xoa cằm, nói:"Vì cô đã đề cập đến tiền, nên ta sẽ nói thẳng luôn, ta giữ lại các cô chính xác là vì tiền, ta nghe nói, các cô một xu dính túi cũng không có, thêm nữa, các cô không quen hoàn cảnh sống ở đây, sao có thể kiếm được tiền đây? Ta thấy, các cô hơn nửa là muốn lấy lý do có chuyện khẩn cấp để len lén bỏ chạy."

Hai người Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc trong lòng đồng thời kinh ngạc, ngẩn người, Lâm Hân Ngọc sắc mặt trắng bệch, nàng cười lạnh, lớn tiếng nói:"Ngươi nói cái gì, nói lại một lần nữa ta xem."

Khách sạn lão bản cười rạng rỡ, lùi lại phía sau vài bước, nói:"Ý của ta là sợ các cô quỵt nợ, như thế nào, các cô đưa tiền ra đi, nếu không đừng trách ta không khách khí." Lão ta nói xong, đưa cao tay phải, rất tùy ý vẫy vẫy.

Mười tên như là người làm thuê từ trong cửa đi ra, một tên trong đó hướng về phía đám khách nhân trong phòng hét lớn:"Các vị tửu khách bằng hữu, thật xin lỗi, chúng ta bây giờ có chuyện cần xử lí, xin mời các vị trước tiên rời khỏi quán đi thôi."

Đám khách nhân trong quán thấy tình hình như vậy, đoán rằng khách sạn lão bản đã nổi tâm độc ác rồi, bọn họ bất đắc dĩ thở dài, sau khi thanh toán xong hóa đơn của mình thì rời khỏi quán.

Người ở trọ trong khách sạn thật ra chỉ có hai người Lâm Hân Ngọc và Mộng Tuyết, những người khác chỉ là người dân của cái thành này mà thôi.

Sau khi đám dân thành đi hết, một tên tráng hán bước nhanh tới cánh cửa, đem cửa quán đóng lại.

Lâm Hân Ngọc và Mộng Tuyết thấy vậy, biết rằng chuyện này không hay rồi, cũng biết rằng điều này là bọn chúng đã chuẩn bị từ trước để đối phó với các nàng. Mộng Tuyết trong lòng thầm nghĩ:"Mẹ từng nói qua, nhân loại không có kẻ nào là người tốt, xem ra mẹ nói một chút cũng không sai. Chúng ta vài ngày trước đó còn hành thiện tích đức, bọn chúng hôm nay đã có chủ ý đối với chúng ta rồi." Nàng nghĩ đến đây, thở dài một tiếng.

Lâm Hân Ngọc chẳng chút cố kỵ đảo mắt nhìn đám tráng hán trong quán đang như lang như hổ nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, nhìn khách sạn lão bản nói:"Các ngươi muốn làm gì? Đừng cho là chúng ta rất dễ bắt nạt, nếu thật sự động thủ, các ngươi đừng có hối hận."

Khách sạn lão bản cười lớn nói:"ha ha, hối hận, ta sao phải hối hận đây, chỉ muốn các nàng theo ta, làm tiểu lão bà của ta, đảm bảo các nàng ngay cả một sợ tốc cũng không bị tổn thương, ta cũng có thể cam đoan các nàng tiền tiêu không hết, quần áo mặc không hết,...." Hắn còn chưa nói xong, Lâm Hân Ngọc thân hình như quỷ mị, di chuyển nhanh đến trước mặt hắn, "ba ba" hai cái bạt tai đã đánh lên mặt hắn.

Khách sạn lão bản nọ bị đánh cho lảo đảo vài bước, quay về một phía, bưng mặt, trợn mắt, ngẩn ngơ tại chỗ.

Đám tráng hán trong quán cũng đều sửng sốt, nhất thời không biết nên làm thế nào.

Qua một lúc, khách sạn lão bản mới lấy lại tinh thần, hắn quay người lại, hét lên:"Lên, còn không mau lên cho ta, đem bọn chúng bắt lại cho ta." Hắn phân phó xong cho bọn tay chân của mình, tự mình lùi lại vài bước, miệng chửi rủa:"Con mẹ nó, lại dám đánh ta."

Hắn vừa nói xong, mười tên tráng hán hướng về phía Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc xông đến.

Mộng Tuyết mặc dù lúc này có chút chán ghét đám người trước mắt này, nhưng nàng cũng không nhẫn tâm làm tổn thương bọn họ, nàng đưa mắt nhìn Lâm Hân Ngọc nói:"Giáo huấn bọn chúng một chút thôi là được, đừng để xảy ra án mạng."

Lâm Hân Ngọc nói:"Mộng Tuyết cô nương, cô tấm lòng thật quá tốt đi, nếu như cô rơi vào tay bọn chúng, bọn chúng lại có lòng tốt thả cho cô một con đường sống sao? Bọn chúng có trái tim độc ác, không phải là sự việc của một hai ngày, nói không chừng bọn chúng trước đó không biết đã còn hại hết bao nhiêu người rồi đây?" Nàng vừa dứt lời, tay phải vung lên, theo tay đưa lên vài đạo kim quang bay nhanh đánh về phía đám tráng hán.

Mộng Tuyết chẳng hề vội vã ra tay, nàng chỉ đứng đó đợi. Tiểu Y Nỉ thú trên vai nàng dường như không đợi được, giương cánh bay ra, lao về phía một trên tráng hán trong đám.

Tiểu Y Nỉ thú tốc độ phi hành cực nhanh, hóa thành quang ảnh hình vòng cung, sau khi bay một vòng, như không có việc gì trở về đậu trên vai Mộng Tuyết.

Một vài tên tráng hán công kích Mộng Tuyết, chỉ nhìn thấy một đạo hoàng sắc quang ảnh ở trước mắt mình, lóe lên một cái, còn chưa hiểu rõ xảy ra việc gì, đã đứng yên tại chỗ, mất đi tri giác. Qua một lúc, máu mới từ thất khiếu chảy ra, thân thể từ từ ngã ngửa về phía sau.

Đám tráng hán công kích Lâm Hân Ngọc so với đám người kia có phần may mắn hơn, cơ bản, bọn chúng chưa mất mạng như đám người kia, chỉ bị đánh ngã hôn mê trên mặt đất.

Khách sạn lão bản thấy vậy, bị dọa không biết nên làm thế nào, trong lòng vô cùng hỗn loạn, đã hối hận, trong lòng thầm rủa:"đám tiểu hỗn tử các ngươi, ta bị các ngươi hại cho thê thảm rồi, làm không tốt, tính mạng cũng vứt, nếu như ta có thể vượt qua một kiếp trước mắt này, ta nhất định sẽ làm người tốt." hắn co rúm thân người, lùi lại phía sau vài bước nữa, dựa sát vào vách tường, ánh mắt hoảng hốt nhìn chằm chằm vào Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc, qua một lúc sau, hắn "phác thông" một tiếng, quỳ xuống mặt đất, cầu khẩn:"Đừng, đừng giết tôi, tôi dập đầu lậy các cô." Hắn vừa nói, đầu như gà mổ thóc động tác lên xuống không ngừng.

Hai người Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc đưa mắt nhìn nhau, đang muốn mở miệng thì "phanh" vang lên thanh âm của cánh cửa bị đánh nát, từ sau lưng bọn họ truyền đến.

Hai người Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc cùng lúc cảm giác được một cổ lực lượng mạnh mẽ đang bức thẳng đến bọn họ, trong lòng giật mình, thầm hô không tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ssss