ta dao tu tien luc (q4 c13,14.15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Nữ hiệp nhiêu mệnh

Dân chúng đứng trước cửa y quán trước đó, còn không có đi quá xa, sau khi bọn họ nghe được tiếng phòng ốc đổ sụp, đều lần lượt trở lại xem náo nhiệt. Bọn họ rất nhiều người đều không rõ sự việc như thế nào, trong lòng nghi hoặc:"Vừa rồi còn rất tốt mà, bây giờ như thế nào trong chốc lát đã sụp đổ rồi, trừ khi ba vị hòa thượng đó cùng với chủ nhân y quán đã xãy ra xung đột, mà tức giận đem y quán đánh cho sụp đổ rồi."

Lúc dân chúng đi tới, đã nhìn thấy trên mặt đất vài chữ lấp lánh kim sắc quang mang, đến khi bọn họ đã nhận rõ vài chữ đó rồi, đều biết sự ước đoán trong lòng mình là sai rồi, lúc này, bọn họ có vẻ càng thêm mê hoặc và không giải thích được.

Bụi bậm lắng xuống, hôi vụ cũng tan đi, xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ là một mảnh đất hoang phế, có hai nữ tử, đôi mắt ngấn lệ, đang dùng tay cực lực đào xới một tòa gạch ngói,đá vụn chất đống mà tạo thành một ngọn núi nhỏ.

"Các nàng ấy đang làm gì vậy?"Một thành dân có chút nghi hoặc hướng người bên cạnh hỏi.

"Không biết,có lẽ là đang tìm người."Người đó trả lời.

"Cút ngay, mau cút!"bên ngoài đám đông bao quanh y quán phế tích, truyền đến âm thanh bá đạo của một người nào đó.

Dân trong thành sau khi nghe âm thanh này, đều cảm thấy phi thường quen thuộc, bọn họ nghĩ cũng không có suy nghĩ, đều lần lượt dạt sang hai bên, mở ra một con đường đi đến.

Người la hét đó, chính là thủ hạ của lão đầu đã bị chấn động chết đi, gã thanh niên chủ quản đệ nhất Ngọc Cảnh y quán. Thanh niên này, cũng là ngày đó bọn Trần Nhược Tư ở trước cửa Ngọc Cảnh đệ nhất y quán đã đắc tội với hắn. Theo hắn tới đây là tên mập trước đó đã bị bọn Trần Nhược Tư trộn mất rất nhiều tiền và đại biểu cho thân phận bang chủ Long Ưng bang, theo cùng hắn là hơn mười đại hán vạm vỡ.

Dân chúng nhìn thấy bọn họ đến, đều ý thức được tai họa sắp phủ xuống rồi, đều vô cùng hoảng sợ, rất nhiều người dân đã lặng lẽ rời khỏi nơi này, sợ tai họa phát sinh ở trên đầu bọn họ. Dân chúng, bị bọn chúng chèn ép, bọn chúng ở trong lòng dân chúng, đều là những ác ma giết người không chớp mắt, so với ác ma càng đáng hận hơn mấy lần.

"Thủ lĩnh, đó không phải nữ nhân đã đi cùng với tiểu tử gây chuyện lúc trước ở trước cửa y quán chúng ta sao?"Một tráng hán ở kế bên thiếu niên nói.

"Ta đã sớm nhận ra rồi, còn cần ngươi nói sao ." Thiếu niên đó,'Hắc,hắc' cười gian hai tiếng , hắn nói xong quay đầu lại nhìn gã mập kế bên nói:"Phó bang chủ, nhân cơ hội này đem hai tiểu mĩ nhân, bắt mang về để ngài thỏa thích hưởng thụ, ngài thấy thế nào?"

Gã mập cười cười đáp:"Ta cũng đợi không nổi nữa, lên, bắt hai tiểu mĩ nữ đem về cho ta."

Gã mập vừa nói xong, bọn thủ hạ kế bên gã, lần lượt rút đao, đang muốn vọt tới.

Lúc này,Mộng Tuyết có chút kích động kêu lớn lên một tiếng"Tìm được rồi,tìm được rồi."

Bọn thủ hạ của gã mập nghe được nàng đột nhiên kêu lên, bị dọa đến ngẩn người, ngừng tiến tới.

Mộng Tuyết đem Trần Nhược Tư từ trong đống tro tàn,nhẹ nhàng kéo lên.

Trần Nhược Tư có tiên khí hộ thể, lại có Ngọc Lân giáp bảo vệ, căn bản không có bị thương, hắn chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng hồ đồ, khi hắn nghe được tiếng kêu lớn của Mộng Tuyết, hắn cảm thấy bản thân tỉnh táo hơn nhiều. Hắn lắc lắc cái đầu của mình đem tro bụi bám trên khuôn mặt phủi sạch, mở to mắt, nhìn Mộng Tuyết đang ôm mình, miệng nở nụ cười.

Mộng Tuyết thấy hắn không có chuyện gì, sự lo lắng trong lòng cũng biến mất, cũng bất chấp chung quang có người đang nhìn nàng, cũng không quản Trần Nhược Tư lúc này trên mặt đầy tro bụi, nàng đưa miệng, hôn lên đôi môi đầy tro bụi của Trần Nhược Tư.

Một cổ hương thơm nhàn nhạt từ đôi môi, nhẹ nhàng truyền đến cái mũi của Trần Nhược Tư, một nụ hôn nóng bỏng kích tình, đã làm thần kinh hắn kích động,Trần Nhược Tư bất giác duỗi tay ôm nàng vào lòng, nồng nhiệt đón nhận nụ hôn của nàng, thân mật ôm hôn nhau.

Dân chúng có mặt ở đấy, đều bị nụ hôn của Mộng Tuyết bọn họ, làm cho kinh ngạc đến ngây ngốc.

Từ trước đến nay còn không ai thấy qua nam nhân và nữ nhân, ở trước mặt nhiều người, cùng nhau thân mật, ngay cả việc nắm tay nhay cũng chưa có người nhìn thấy qua. Hôm nay,đã phát sinh việc hôn nhau giữa đám đông, ngươi nói xem, bọn họ có thể không kinh ngạc sao được?

Lâm Hân Ngọc nghe được tiếng kêu lớn của Mộng Tuyết, rất nhanh từ trong đồng đỗ nát, hướng tới chỗ của Mộng Tuyết đi đến.

Nàng nhìn thấy lúc hai người bọn họ thân mật hôn nhau, một cảm giác đau xót, trào lên trong tim, cảm giác khó chịu tức thời đã chiếm cứ toàn bộ tâm trí nàng, trong lòng nàng gào thét lên:"Tại sao?Tại sao trước tiên tìm được hắn không phải là ta, lão thiên gia, người có phải là cố tình hý lộng ta, vì cái gì muốn ta yêu một nam nhân trong lòng đã có một nữ nhân khác ah!..."Nước mắt của nàng, không thể khống chế, rơi ướt đẫm trên khuôn mặt của nàng.

Nàng lo lắng khi nàng khóc, bị Mộng Tuyết và Trần Nhược Tư thấy được, nàng quay đầu đi, gạt đi nước mắt đang chảy ra, cố nén sự đố kỵ trong lòng. Nhưng nàng càng cố gắng kiềm chế, nước mắt chảy ra ngày càng nhiều, đã lan tràn thành tai họa rồi. Nàng đưa chân phải lên, phẫn nộ đá vào một hòn đá nhỏ trước mặt, 'Đông' một tiếng vang lên mà theo sau đó , hòn đá nhỏ bị đá kia, cũng bị đá văng ra ngoài.

Mộng Tuyết và Trần Nhược Tư hai người, bị âm thanh này làm cho hồi tĩnh trở lại, cũng ý thức được rằng lúc này đang có rất nhiều người, đều đang nhìn vào bọn họ. Khuôn mặt xinh đẹp của Mộng Tuyết giống như quả táo chín đỏ bừng. Nàng nhanh chóng đỡ Trần Nhược Tư đứng dậy , sau đó buông Trần Nhược Tư ra, lách mình đứng phía sau Trần Nhược Tư, tránh khỏi ánh mắt của mọi người.

Lúc này, hòn đá nhỏ Lâm Hân Ngọc đá ra, bay với tốc độ cực nhanh, thẳng hướng gã thanh niên nọ còn đang ngây ngốc bay đến.

"Ai da"Gã thanh niên đó hét lên một tiếng, hắn đưa tay sờ vào chỗ bị hòn đá kích trúng, một dòng chất lỏng nong nóng, từ kẽ ngón tay của hắn trào ra. Không đến một hồi, máu tươi đã nhuộm hồng cả tay phải của hắn.Hắn bắt đầu lớn tiếng rít lên:"Mẹ bọn đàn bà lắm chuyện các ngươi, lại dám đánh ta, các huynh đệ, mang bọn tiểu nương này chơi chết cho ta!"

Nghe tiếng quát của thủ lĩnh, bọn thủ hạ kế bên gã thiếu niên, nhao nhao huy vũ đại đao, nhắm Lâm Hân Ngọc dũng mãnh đánh tới.

"Lũ khốn, nhìn bộ dạng của mỗi tên bọn ngươi liền biết không phải người tốt, lão tử bây giờ vừa hay đang rất muốn tìm bọn ngươi xả giận."Lâm Hân Ngọc đôi mắt tức giận trợn tròn, trừng mắt nhìn bọn hán tử đang xông tới.

Mộng Tuyết và Trần Nhược Tư không có bất kì phản ứng gì, họ biết rằng, đối phó với bọn tiểu lâu la trước mặt này,đối với Lâm Hân Ngọc mà nói, không hao phí quá nhiều lực.Bọn họ cũng đều cho rằng, cho nàng xả hơi giận, có lẽ trong lòng sẽ tốt hơn một chút.

Lâm Hân Ngọc thấy đã đúng thời cơ, cười lạnh một tiếng, chân dẫm mạnh, mấy khối đá từ từ nâng lên, nhanh chóng bay đến ngực đám tráng hán đang đánh tới.

Gã thanh niên nam tử và gã mập ở kế bên thấy thế,bị dọa cho ngây ngốc,trong lòng kinh hoảng không thôi, trong đầu đã có ý niệm chạy trốn.

Bọn tráng hán đang đánh về phía Lâm Hân Ngọc, hoảng sợ sắc mặt đột biến, sắc mặt như tro tàn, kinh hồn bạt vía, muốn tìm đường tháo chạy,nhưng bọn họ tự biết đã không còn khả năng nữa rồi.

"Ba ba ba"mấy tiếng nhẹ vang lên, những hòn đá kia bay lên nọ, vô cùng chuẩn xác đã đánh trúng ngực bọn tráng hán.

Bọn tráng hán đó, động tác của bản thân còn chưa có hoàn thành đã lập tức dừng lại, ngã ngửa về phía sau.

Gã thanh niên nam tử và gã mập ở kế bên, đột nhiên xoay người,muốn trốn, như mũi khoan đâm vào đám người, nhanh chóng lách khỏi đám người, hướng phía xa xa điên cuồng chạy trối chết.

Đám người bị viên đã đánh trúng ngã ngửa trên mặt đất miệng thổ máu tươi, sau khi giãy dụa vài cái, không còn nhúc nhích.

Lâm Hân Ngọc gượng cười, lạnh lùng nói:"Đồ vô dụng,như vậy mà không chịu được, bị một hòn đá nhỏ đánh trúng đã mất mạng.

Bọn thủ hạ của gã thanh niên còn chưa có xuất thủ tấn công Lâm Hân Ngọc,nhìn thấy thủ lĩnh đã bỏ chạy, bọn chúng xoay người như muốn đào tẩu.

Lâm Hân Ngọc thấy bọn chúng muốn đào tẩu,nàng lớn tiếng kêu lên:"Vừa rồi có gan diệu võ dương oai, đã đi đến chỗ nào rồi, bây giờ lại muốn đào tẩu, cho rằng các ngươi chạy thoát được sao?"Lâm Hân Ngọc nói mấy lời này,vốn là muốn dọa bọn chúng một chút. Nhưng những người này lại tưởng rằng lời nàng nói kia là thật, cũng biết chính mình căn bản vô phương đào tẩu, bọn họ ào ào xoay người,quỳ trên mặt đất, đầu đập như gà mổ thóc, miệng không ngừng nói:"Nữ hiệp tha mạng!"

---Chương 14: Bệnh nhân chi mê

Dân chúng đang vây xem xung quanh đó, nhìn thấy bọn tráng hán bình thường vẫn thường xuyên ức hiếp bắt nạt họ, bây giờ bộ dáng giống như chuột trông thấy mèo, sợ đến vỡ mật ,trong lòng bọn họ, cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ phấn chấn,bọn họ cảm thán vì rốt cục cũng có người thay thế bọn họ ra tay.

Dân chúng cũng đều nhao nhao cao giọng nói lớn lên:"Nữ hiệp, giết hết đám hỗn đản này đi, để báo thù cho những người dân bị áp bức chết oan chúng tôi."

Lâm Hân Ngọc nghe được tiếng la hét của dân chúng, trong lòng có chút lúng túng:"Ta căn bản không muốn giết người, ta chỉ xuất thủ nhẹ như thế là đã giết chết vài tên bọn chúng rồi, mục đích uy hiếp cũng đã đạt được. Bây giờ dân chúng muốn ta giết tất cả bọn chúng, như thế có tàn nhẫn quá không."

Mộng Tuyết nhìn thấy Lâm Hân Ngọc vừa ra tay đã giết rất nhiều người, nàng cũng không biết làm sao ổn thỏa, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút khó chịu, đây có lẽ là tâm hồn thiện lương của nàng ảnh hưởng.

Nàng trầm mặc, thấy Lâm Hân Ngọc cũng đang trầm mặc suy nghĩ, nàng lo lắng Lâm Hân Ngọc thật sự làm theo lời dân chúng, nàng đi về phía trước, nhìn Lâm Hân Ngọc nói:"Lâm cô nương, những người trước mắt này, mặt dù thật sự rất đáng hận, nhưng ta cảm thấy tội của bọn họ còn không đáng chết, bọn họ chỉ là một chút tiểu nhân vật, đều là nghe từ thủ lĩnh của bọn họ, ta thấy, chỉ cần bọn họ đáp ứng từ nay về sau không tiếp tục áp bức dân chúng nữa, cũng nên thả cho bọn họ đi."

Dân chúng nghe Mộng Tuyết nói xong,trong lòng cũng đã cảm thấy có chút áy náy, trong lòng cảm thán:"Còn là vị cô nương trước mắt đây có kiến thức,biết đạo nhiêu nhân xử thả nhiêu nhân(1), nếu chúng ta cưỡng ép đem bọn hỗn đản này giết hết, vậy thì chúng ta cùng với đám khốn nạn đó không phải là biến thành cùng một dạng rồi sao." Dân chúng sau khi đã có ý nghĩ như vậy, tiếng la hét đều dừng lại , ánh mắt còn giận dữ nhìn chằm chằm vào đám đại hán đang quỳ trên mặt đất trước mặt Lâm Hân Ngọc.

Trần Nhược Tư biết Lâm Hân Ngọc đang ăn giấm chua(ghen tuông), có thể nàng sẽ không để ý đến lời nói của Mộng Tuyết , hắn cũng không biết nên nói làm sao cho tốt, hắn bất đắc dĩ nhìn thoáng qua đám người đang khẩn cầu đang quỳ trên mặt đất,sau đó quay đầu nhìn Lâm Hân Ngọc, mà Lâm Hân Ngọc lúc này, cũng quay đầu lại nhìn hướng Trần Nhược Tư.

Bốn mắt nhìn nhau, một luồng hấp dẫn lực kì dị, đem trái tim bọn họ hai người, trong một thoáng kết nối với nhau. Bọn họ lẳng lặng nhìn nhau, ánh mắt bộc lộ ra tâm tình của mỗi người.

Mộng Tuyết thấy thế, một nỗi ghen tuông đau đớn, tràn ngập trong đầu nàng, trong lòng nàng cảm thấy một trận khó chịu, nhưng gương mặt của nàng, không hề có bất kì biến hóa gì.

Trần Nhược Tư và Lâm Hân Ngọc hai người, sau khi nhìn nhau một lát, Lâm Hân Ngọc thong thả mỉm cười, quay đầu nhìn Mộng Tuyết nói:"Ngươi nói muốn ta không giết bọn chúng, thì ta không giết à, ta tại sao phải nghe lời ngươi, ta vốn là muốn thả bọn họ đi, nghe lời cầu xin của ngươi xong, lại làm ta thay đổi chủ ý."

Nàng nói xong, cười nhẹ hai tiếng, quay đầu nhìn hướng dân chúng nói:"Các ngươi yên tâm, ta sẽ vì đồng bào thân nhân của các ngươi lúc trước bị bọn chúng sát hại mà báo thù!"

Nàng nói xong, dân chúng đều ngây ngốc tại chỗ, trong lòng đều bị hồ đồ:"Nữ hiệp này thật là người dùng cảm tình giải quyết sự việc, tự nhiên chỉ vì một lời nói, là thay đổi chủ ý, muốn giết chết hết bao nhiêu đây người, nàng thật là một người tính tình thất thường.Không hiều,có lẽ đây là tính cách của người có tài năng."

Những người đang quỳ cầu xin tha thứ kia, đồng loạt đập đầu, máu tươi cũng chảy ra. Mặt đất trứơc mặt bọn họ,đã có vết máu loang lổ. Bọn họ mặc dù đã nghe được lời Lâm Hân Ngọc muốn lập tức giết chết bọn họ, nhưng bọn họ tịnh không buông tha, vẫn tiếp tục kêu van cầu xin tha thứ, đầu cũng đập theo đó.

Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết,trong lòng lấy làm kinh hãi, bọn họ đều vì sự biến hóa này của Lâm Hân Ngọc mà cảm thấy không thể lí giải nổi.

Lâm Hân Ngọc sau khi nói xong, trong lòng cười thầm, ngầm tụ pháp lực lên tay phải, tay phải từ từ giơ lên, đưa ngay trước mặt mọi người, rất nhanh nhằm vào đám người đang quỳ trên mặt đất,rung tay đánh tới.

Tất cả những người hiện diện tại trường, nhất thời đều trợn mắt há mồm.

Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết cũng ngẩn người, đang muốn xuất thủ tương cứu, nhưng trong lúc họ đang tụ tập pháp lực, Lâm Hân Ngọc đã phát ra chưởng lực, giống như một trận toàn phong, cát bụi trên mặt đất đã cuồn cuộn bốc lên, hướng vào đám người đang quỳ trên mặt đất bay tới.Trần Nhược Tư bọn họ biết rằng bản thân bây giờ có lập tức xuất thủ cũng không cách nào cứu sống những người đó nữa rồi, bọn họ đều bất lực thở dài, nhìn đạo toàn phong chưởng lực tràn tới.

Mọi người ở một bên vây xem, bị sức mạnh của trận toàn phong kia, cát bụi cuồn cuộn nổi lên, che khuất ánh mắt, để cho bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một mảng khói bụi mù mịt.

Đạo toàn phong kia thổi qua đi,đám người quỳ trên mặt đất, tất cả đều bị đánh nằm ngữa mặt trên đất.

Dân chúng thấy thế, đều hiểu bọn họ đã chết, trong lòng cũng không biết như thế nào nữa, một tia khó chịu thoáng qua trong tâm trí.

Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết, đối với hành động Lâm Hân Ngọc gây ra đều cảm thấy phi thường thất vọng, bọn họ giờ phút này đã nhận định Lâm Hân Ngọc không khác gì một ma đầu giết người không chớp mắt. Một trận thương tâm khó chịu tức khắc trào lên trong lòng.

Lâm Hân Ngọc cười cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết nói: " Bây giờ ta ở trong lòng các ngươi đã đúng là một đại ma đầu rồi."

Nàng nói xong,trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nàng thầm nghĩ:"Bọn họ và ta đã ở chung lâu như vậy, thế nhưng ngay cả tính cách và cách xử sự của ta, một điểm cũng không rõ." Nàng thở dài, ngầm tụ sức mạnh pháp lực, hướng về đám tráng hán nhìn giống như đã chết đang trên mặt đất, thuận tay vung lên .

Theo tay nàng vung lên, vài đạo bạch quang, từ trên tay nàng phát ra,hướng đến bọn tráng hán nằm trên mặt đất bay đến.

Dân chúng bị hành động này của nàng làm cho có chút khó hiểu, trong lòng nghi hoặc:"Đám người kia không phải là đã chết rồi hay sao? Nàng làm như vậy có mục đích gì, chẳng lẻ muốn huỷ thi diệt tích, không có lí nào !"Bọn họ đều bất lực lắc đầu, yên lặng đợi xem sự tình trước mắt.

Mấy đạo bạch quang đó giống như dược hoàn cứu mạng, vừa bay vào cơ thể đám tráng hán đang nằm trên mặt đất, bọn họ lập tức tỉnh dậy, bọn họ nằm trên mặt đất , sau khi ho khan vài tiếng, từ trên mặt đất đứng dậy, khấu đầu cảm tạ:"Đa tạ bất sát chi ân của nữ hiệp, chúng tôi sau này sẽ không hại người nữa, đều sẽ làm người thật tốt, cái lệnh bài này, chúng tôi cũng không cần nữa."Bọn họ nói xong, cơ hồ cùng một từ trong túi lúc lấy ra một tấm lệnh bài, quẳng xuống đất.

Lâm Hân Ngọc trong lòng vốn không thoải mái, cũng không nguyện ý thấy bọn người nhát gan yếu nhược kia, nàng cười nhẹ một tiếng,nói:"Nhanh biến đi, nếu lần sau để ta biết các ngươi còn hại người, có lẽ sẽ không có hạnh vận như vậy nữa đâu."

Một gã tráng hán,đã đứng lên,hướng bọn tráng hán phía sau,nhìn một cái, một thoáng trao đổi ánh mắt, quay đầu nhìn Lâm Hân Ngọc nói:"Vâng, chúng tôi biến ngay, đảm bảo sau này sẽ không phạm tội."Hắn nói đến đây thì dừng lại.

Lâm Hân Ngọc thấy bọn họ còn chưa đi, đang muốn phát hỏa(nổi cáu), tráng hán kia lại nói tiếp:"Trước khi ta đi, nói cho các ngươi một bí mật, rất nhiều người trong thành này đã trúng độc, đều là do đã uống nước trong mấy cái giếng ở trong thành, mấy cái giếng đó, chỉ là lần thứ nhất chúng tôi hạ độc, nếu không có gì trở ngại, rất có khả năng, bọn họ sẽ từ từ đem tất cả giếng nước trong thành này hạ độc,mục đích bọn họ làm như vậy, chỉ là muốn làm cho bạc trong túi của mọi người, toàn bộ đều lọt vào trong tay bọn họ."

Lâm Hân Ngọc trong lòng phẫn hận :"Hỗn đản, lại dùng loại thủ đoạn ác độc này ,thu gom tiền tài, ta không thể không giết bọn chúng."

Nàng liếc nhìn tráng hán đã cáo mật một cái, nói:"Các ngươi bây giờ vứt bỏ các lệnh bài này,lại là chuyện gì vậy? Lệnh bài này là tượng trưng cho thân phận trong tổ chức của các ngươi phải không?"

Tráng hán kia đáp:"Lệnh bài này, kỳ thật, chúng tôi cũng cảm thấy không có quá nhiều tác dụng, chúng tôi chỉ biết lệnh bài này, đại biểu cho thân phận người của Long Ưng Bang, ngoài ra không biết gì cả, cái tên Long Ưng Bang này là nghe được từ đầu lĩnh vừa đào thoát khi nãy, có lẽ hắn so với chúng tôi đối với sự tình của Long Ưng Bang hiểu biết nhiều hơn một chút."

"Thủ lĩnh đào thoát kia, tên gọi là gì, sống ở đâu, có thể dẫn ta đi không?"Lâm Hân Ngọc hỏi.

Tráng hán kia nói:"Hắn tên là Lí Hữu Quyền, sống tại Ngọc Cảnh đệ nhất y quán. Nghe nói Long Ưng Bang thế lực rất lớn, tôi, chúng tôi không dám dẫn các người đến đó đâu. Chúng tôi ngay lập tức rời đi, lập tức bỏ đi."Hắn nói xong,không đợi Lâm Hân Ngọc mở miệng, đã xoay người rời đi.

Lâm Hân Ngọc khinh thường nhìn theo đám người vừa đi khỏi, trong lòng mắng thầm:"Lũ khốn, lũ khốn nhát gan sợ phiền phức."

Dân chúng nghe xong lời tráng hán kia nói, trong lòng cũng như trút được gánh nặng, cao hứng thầm nhủ:"Rốt cục có người ra mặt vì đám lão bách tính thường dân chúng ta rồi."

Bọn họ đều có chút kích động quỳ xuống đất, hướng Lâm Hân Ngọc lớn tiếng kêu vang:" Cô nương thật là người tốt, chúng tôi vì toàn dân trong thành, cảm tạ cô nương !"

Lâm Hân Ngọc nhìn thấy dân chúng như vậy, nàng cũng không biết nên nói gì, nàng chỉ liên tục nói:"Nhanh đứng lên, nhanh đúng lên."

Trần Nhược Tư nhìn Mộng Tuyết một cái, hai người trao đổi ánh mắt, ý tứ là nói đã hiểu lầm Lâm Hân Ngọc rồi . Bọn họ hai người mỉm cười hiểu ý của nhau, bước chân hướng Lâm Hân Ngọc đang có chút kích động, đi đến.

1: đạo nhiêu nhân xử thả nhiêu nhân= tha người được thì nên tha,ý nói người phải có lòng khoan dung độ lượng

-----Chương 15: Dụng tâm lương khổ

Vô luận Lâm Hân Ngọc nói như thế nào,đám người đang quỳ trên mặt đất vẫn không nguyện ý đứng dậy,cảnh này khiến Lâm Hân Ngọc cảm thấy phi thường bất lực,nàng quay đầu nhìn Trần Nhược Tư đang đi đến,nói:"Đệ giúp tỷ,hãy nghĩ biện pháp làm cho bọn họ đứng lên đi,tỷ trước giờ đều không có gặp qua cảnh này,cũng không biết làm sao giải quyết."

Trần Nhược Tư cười cười,nói:"Đệ cũng không biết làm sao giải quyết,nhưng từ những điều này,có thể thấy được rằng,dân trong thành đã chân tâm cảm tạ tỷ."

Mộng Tuyết đến bên cạnh Lâm Hân Ngọc,chạm vào bả vai nàng,nhỏ giọng nói:"Xin lỗi nha,vừa rồi đã hiểu lầm ngươi.Ta cũng không biết bản thân có chỗ nào đắc tội với ngươi, nhưng ta hy vọng ngươi có thể tha thứ cho ta."

Lâm Hân Ngọc nghe nàng nói vậy,trong lòng thầm nghĩ:"Nàng cũng đã xin lỗi ta rồi ,ta còn có thể làm sao đây,ta mặc dù thấy nàng cùng Trần Nhược Tư thân mật,trong lòng không thoải mái,nhưng....,ai...vẫn là hòa bình sống chung thì tốt, sau này xem tình huống rồi hãy nói."

Nàng nghĩ đến đây,nhìn Mộng Tuyết,thong thả cười cười nói:"Không có gì,kì thật cũng là ta không đúng,trách ta đã trút giận một cách vô lý. Ai, đúng rồi,bây giờ sự tình trước mắt, giao cho ngươi giúp ta xử lí, ngươi nói giúp với họ một tiếng, để cho họ tất cả đều đứng lên đi."

Mộng Tuyết cười cười,đáp:"Ta cố thử xem,nhưng ta không chắc là thành công."

Nàng nói xong,đi đến trước mặt dân trong thành đang quỳ tên mặt đất mỉm cười nói:"Các vị hương thân phụ lão,các người đứng đậy đi,chúng tôi chỉ làm sự việc mà tất cả những người tu chân nên làm,cũng không đáng để các vị quỳ như vậy,chúng tôi cũng không thể tiếp thụ,các vị như vậy là làm hại chúng tôi,đứng lên đi, không muốn chúng tôi sống thêm vài năm nữa sao ?"

Lời truyền ngôn lúc bấy giờ nói rằng để cho người lớn tuổi quỳ gối khấu đầu trước người thanh niên, sẽ hại đến tuổi thọ người thanh niên,Mộng Tuyết cũng chỉ đã mượn lời truyền ngôn này. Nàng cũng đã giải được khúc mắc trong lòng dân chúng,đều sẽ không nguyện ý muốn ân nhân của họ bị giảm thọ.Sinh mệnh của nàng vốn đã cùng với thần tiên không có sự khác biệt,chỉ cần không có gì bất ngờ xãy ra,cũng là nói không bị người khác đánh chết,nàng sẽ không chết đi.Mục đích của nàng chỉ là muốn khích lệ dân trong thành, để cho họ không quỳ dưới đất nữa.

Mục đích của Mộng Tuyết rất nhanh đã đạt được,lời nàng vừa dứt,dân trong thành toàn bộ đã đứng lên,lớn tiếng hô:"chúng tôi sao có thể làm người tốt tổn thọ,chúng tôi lúc này đây thành tâm hướng trời cao khấn nguyện,nguyện cho các vị có thể trường tuế cửu an(sống lâu hạnh phúc)."

Trần Nhược Tư nhìn Mộng Tuyết một cái,nhỏ giọng cười nói:"Nàng thật giỏi,loại phương pháp này cũng nghĩ ra,nàng đã là tiên tử làm sao chết được chứ,bất quá chiêu này của nàng đúng là hữu dụng.Nếu họ biết rằng nàng căn bản sẽ không chết,sợ rằng chiêu này liền mất đi hiệu dụng."

"Cái này chỉ có thể nói chàng ngốc,ngay cả những điều nhỏ nhặt này trong loài người chúng ta,cũng không nghĩ ra."Mộng Tuyết cười cười trêu chọc nói.

Lâm Hân Ngọc trong lòng vốn có chút oán hận Trần Nhược Tư đối xử với nàng không nóng không lạnh,mượn cơ hội nói:"Đúng à,là đệ ngốc,một tên đầu gỗ đại ngốc,tử mộc đầu(khúc cây chết)."

Nàng nói xong,cười đi đến kế bên Mộng Tuyết,ôm lấy cánh tay nàng,nhìn Trần Nhược Tư,nói tiếp:"Còn là Mộng Tuyết cô nương thông minh,tỷ từ nay về sau phải hướng nàng học tập nhiều hơn,ít ở cùng một chỗ với đệ tên đầu gỗ ngốc nghếch."

Kì thật,trong lòng nàng cũng có suy tính riêng,nàng cho rằng chỉ cần nàng quấn quýt lấy Mộng Tuyết,Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết thời gian và cơ hội tiếp xúc nhau sẽ ít đi một chút,cơ hội thắng của nàng cũng sẽ gia tăng.

Trần Nhược Tư thấy quan hệ Lâm Hân Ngọc và Mộng Tuyết đã có sự biến hóa vi diệu,hắn trong lòng thầm nghĩ:"Lạ thật,vừa rồi còn thấy song phương giống như đối địch nhau,bây giờ lại trở nên một chút chuyện cũng không có,nữ nhân này thật đúng là khéo biến đổi."

Hắn nghĩ đến đây,mỉm cười nói:"Phải a,ta rất là ngốc,nhưng mà có người đã bởi vì ta có lúc đã trở nên điên cuồng,ta cũng không biết tại sao...ai....ta cũng không thèm quản phải hay không thật sự là ta rất ngu ngốc rồi,dù sao, có người thích như vậy."

Lâm Hân Ngọc liếc Trần Nhược Tư một cái,trong lòng thầm mắng:"Đệ là tên vô lại, xấu xa chết bầm ,đầu gỗ mục."Nhưng miệng nàng lại nói:"Ai thích đệ, đệ đừng có tự tác đa tình nha."

Mộng Tuyết thoáng nhìn Lâm Hân Ngọc,thong thả cười cười,trong lòng thầm nghĩ:"Lâm cô nương này thật sự giỏi nhẫn nhịn,rõ ràng trong lòng thích đến mất mạng ,miệng lại nói cứng như vậy,sau này phải cận thận một chút rồi,vạn nhất nàng sử dụng quỷ kế gì đó lôi kéo trái tim của chàng đi mất,lúc đó người thương tâm chính là ta đây, nhưng ta lại không muốn làm cho nàng ấy thương tâm,ta phải làm sao đây?"

Nàng nghĩ đến đây,ngẩng đầu lên nói:"Bây giờ chúng ta đi giải quyết việc chính đã ,một chút chuyện nhỏ nhặt này,trước tiên bỏ qua một bên,đợi sau này có thời gian rãnh rỗi,các ngươi tiếp tục thương thảo nha."

"Đúng rồi,chánh sự quan trọng hơn,chúng ta đi giải quyết chính sự,không thèm cùng tiểu nha đầu khẩu thị tâm phi ngươi nói chuyện nữa."Trần Nhược Tư cười cười nói.

Lâm Hân Ngọc liếc mắt nhìn Trần Nhược Tư,có chút tức giận nói:"Ta khẩu thị tâm phi...ai...bỏ đi,không thèm cùng hồ đồ đản đệ nói chuyện rồi."

Nàng nói xong,quay đầu nhìn Mộng Tuyết nói:"Mộng Tuyết!đi...Chúng ta đi trước,đi tìm cái y quán đó xem xem, không đem cái y quán đó đóng cửa là không được. Như vậy, những y quán khác cũng có thể quang minh chính đại khai trương rồi, những người dân trong thành này chữa bệnh cũng có sự lựa chọn."

Mộng Tuyết mỉm cười, đưa mắt nhìn Trần Nhược Tư,không còn cách nào khác, ứng thanh đáp:"Tốt,chúng ta đi thôi."

Dân chúng nhìn thấy bọn họ hiện tại muốn đi đến y quán,trong lòng cũng có chút lo lắng,nhưng họ cũng không biết nên nói cái gì,chỉ có thể trong lòng âm thầm cầu nguyện,hy vọng bọn họ sẽ không xãy ra chuyện.

Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc,hứơng dân trong thành bái biệt,sau đó nhanh chóng rời đi.

Trần Nhược Tư lúc này trong lòng cảm nhận một loại cảm giác giống như là bản thân bị bỏ rơi, hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu,nhìn đám người dân trong thành nói:"Các người trở về đi,trở về làm công việc của bản thân các người,chúng tôi sẽ giúp các người đem những ác bá trong thành này trừ bỏ, trả lại cho các người một hoàn cảnh sống tự do yên ổn."

Trần Nhược Tư nói xong,hướng dân trong thành phất phất tay,xoay người hướng phía Lâm Hân Ngọc và Mộng Tuyết đuổi theo.

Dân chúng mắt nhìn theo tiễn bọn họ rời đi, cho đến khi thân ảnh bọn họ biến mất trong tầm mắt,họ mới dần dần tản đi.Trong lòng bọn họ đối với ba người bọn Trần Nhược Tư tràn ngập vô hạn sự cảm kích.

Ba người bọn Trần Nhược Tư xuyên qua trung tâm mua bán trong thành,rất mau chóng đến trước cửa Ngọc Cảnh đệ nhất y quán.

Cổng y quán hôm nay không có một bệnh nhân,mà có mười mấy tên tráng hán,tay cầm đại đao,xếp thành mấy hàng chắn ngang trước cổng,giương mắt nhìn người qua lại hai bên đường.

Ba người bọn Trần Nhược Tư vừa tiến nhập vào trong tầm mắt của đám tráng hán,bọn họ liền nghe được một tên trong đám tráng hán,lớn tiếng quát lên:"Ba người các ngươi làm gì đây,cách xa nơi này một chút cho ta."

Lâm Hân Ngọc nghe khẩu khí của tên tráng hán kia,cảm thấy chán ghét,nàng nhìn tráng hán kia lớn tiếng nói:"con đường phía trước cổng này, là đường chung ai cũng có thể đi, chúng ta bây giờ muốn từ cửa này đi qua,ngươi như thế nào lại gây khó dễ ta,không muốn rơi đầu,tránh ra cho ta."

"Con mụ chết tiệt, ta thấy ngươi quá nửa là chán sống rồi."Tên tráng hán kia nhìn Lâm Hân Ngọc nói,hắn nói xong phất phất tay,phía sau hắn một loạt mười tên huy vũ đại đao,nhằm Lâm Hân Ngọc hùng hổ xông tới.

Lâm Hân Ngọc cười rộ lên, lúc đám tráng hán nhanh chóng xong đến gần nàng, nàng chợt động thân,thân hình như một đạo bạch quang,rất nhanh hướng vị trí tên tráng hán mà Lâm Hân Ngọc cho rằng là nhân vật đầu lĩnh lướt đến.

Đám tráng hán nọ nhìn thấy Lâm Hân Ngọc trước mắt đột nhiên biến mất không thấy đâu, bọn họ đều đình chỉ tiến lên, ngơ ngẩn đứng tại chỗ,trong lòng buồn bực than:"Nàng ta rốt cục là người hay quỷ vậy, như thế nào mà chỉ trong nháy mắt công phu đã biến mất rồi?"

Tên tráng hán phát ra mệnh lệnh,còn không hiểu được sự việc sao lại như vậy,hắn cảm giác trên cổ lành lạnh, cảm thấy có điều không ổn,hắn còn chưa có xuất ra phản ứng gì,đã nhìn thấy bạch y nữ tử vừa nãy còn đứng cách hắn khoảng cách vài trượng , đang đứng ngay ở trước mặt hắn, mà nàng còn có một thanh đoản kiếm đang đặt ở trên cổ hắn.

Trong lòng hắn nhất thời cảm thấy kinh hoảng,cả người bắt đầu run rẩy,trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ cầu xin,thanh đao hắn đang cầm trong tay 'Đương' một tiếng,rơi xuống mặt đất.

Nghe được tiếng thanh đao rơi xuống đất,đám người nhằm vào Lâm Hân Ngọc,chính là bọn tráng hán đã không còn nhìn thấy Lâm Hân Ngọc đều quay đầu nhìn lại,sau khi nhìn thấy sự thật trước mắt,xương cốt toàn thân dường như hòa tan,có chút muốn nhũn ra,trong lòng kinh hoảng không thôi,thầm nghĩ:"Bạch y nữ tử trước mắt này,là người hay là quỷ đây, như thế nào tốc độ lại nhanh vậy,không lạ trong khi quay đầu đã bị thua rồi,bọn họ nhất định đến tìm chúng ta gây phiền toái...."

Trong lòng bọn chúng sợ hãi nói không nên lời,nếu có người cho bọn chúng một cơ hội,cho phép bọn chúng lúc này li khai,bọn chúng nhất định trong vòng một giây sẽ biến mất vô ảnh vô tung.Nhưng lúc này đây,bọn chúng tịnh không có di động nữa bước,bởi vì bọn chúng đã sợ tới mức không biết làm sao để nhấc đôi chân của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#eeee