2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2.
Tôi không hiểu điều gì đã sai khiến tôi.
Do dự cả đêm, tôi vẫn xin phép nghỉ làm để về dự đám tang của Tống Lương
Có lẽ, tôi muốn đến trước mộ của anh ấy và khoe rằng bây giờ tôi đang sống tốt như thế nào.
Trong tâm trí tôi, hình ảnh anh bước đi vào cái ngày mà kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, dưới ánh chiều tà bỗng hiện lên.
Bóng cây đung đưa và tiếng ve kêu không dứt.
Tôi đứng ở đầu của tòa nhà dạy học và nhìn thấy anh ấy khoác một chiếc túi trên vai, lặng lẽ đi về phía trước, tôi cứ nhìn theo mãi cho đến khi anh ấy biến mất trong biển người.
Lúc đó, trong lòng tôi đã âm thầm thề: Hãy đợi đấy, Tống Lương, tôi sẽ sống tốt hơn anh gấp vạn lần.
Bây giờ, tôi thực sự đang sống rất tốt, đương nhiên tôi phải để anh ấy nhìn thấy rồi.
Sáng sớm hôm sau, tôi đi chuyến tàu cao tốc về thành phố cũ.
Chuyến đi dài, cảnh vật thay đổi liên tục khiến người ta buồn ngủ.
Tôi đeo tai nghe vào nghe nhạc, và chìm vào giấc ngủ.
Tôi không nhớ mình đã có giấc mơ như thế nào, nhưng khi tỉnh dậy, nước mắt ước đẫm nửa tay áo tôi.
Cô gái ngồi cạnh đang xem video trên điện thoại di động.
“Theo những người sống sót, nhiều người đã bị mắc kẹt khi trận lũ quét xảy ra. Người đàn ông họ Tống đã phải đi đi lại lại nhiều lần để cõng những người bị thương đến nơi an toàn. Khi quay lại tìm đứa trẻ bị mất tích, anh ta không may bị lũ cuốn trôi. Một tuần sau khi đội cứu hộ lên núi tìm kiếm và cứu hộ, họ đã tìm thấy người đàn ông và đứa trẻ mất tích trong hang. Đứa trẻ không sao, nhưng người đàn ông họ Tống đã chết vì vết thương nặng...”
Tôi bị hụt hơi trong giây lát.
Tức ngực, rất khó chịu.
“Cô thấy phiền sao? Tôi xin lỗi!”
Cô gái đang xem video vội vàng xin lỗi và tắt âm thanh.
“ Không sao đâu.” Tôi lắc đầu.
Đã đến nơi.
Tôi chộp lấy chiếc túi của mình, vội vàng chạy khỏi nơi đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro