Chương 106

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đội quân tiến quân thần tốc từ Bắc Cương trở về kinh thành, giữa đường khi đi ngang qua trạm dịch, vừa lúc gặp người trong cung được phái đưa hoa đến Bắc Cương.

Người đưa hoa vui mừng khôn xiết, không thể tưởng tượng được lại có chuyện trùng hợp như vậy. Sau khi nghe bọn họ nói đưa cái gì tới, gương mặt không chút biểu cảm của Tiết Viễn ngẩn ra, vội vàng xoay người xuống ngựa, từng bước từng bước đến trước đội ngũ đưa hoa.

Thời gian xử lý trăm ngàn cánh hoa lâu hơn một chút so với dự tính của Điền Phúc Sinh, ước chừng phải mất một tháng, những cánh hoa này mới được xếp vào hộp gỗ, không ngừng được trạm dịch đẩy nhanh tốc độ đưa tới Bắc Cương.

Tin tức hai bên không khớp, một bên vừa đi, bên kia lại chạy tới, nếu không phải gặp nhau ở trạm dịch, e là không thể gặp được rồi!

Trên tay Tiết đại nhân còn đeo găng tay do bá tánh Bắc Cương dùng lông vịt dệt thành, găng tay thô đeo lên tay hắn, lại bị ngón tay thon dài hơn so với người bình thường kéo căng ra.

Găng tay lông vịt nhẹ nhàng vuốt ve hộp gỗ, ánh mắt Tiết Viễn cố định lên trên không rời: "Đây là Thánh Thượng đưa cho thần?"

Quan viên trạm dịch nói: "Phải. Tất cả cánh hoa trong hộp gỗ này đều là những loại hoa nổi tiếng do Thánh Thượng phái người hái xuống phơi khô, mỗi một cây đều rất trân quý, giá trị ngàn vàng. Qua hai mươi ngày xử lý mới được thành như bây giờ."

Ngón tay Tiết Viễn sờ đến móc khóa bên cạnh hộp gỗ, lạch cạch một tiếng, nắp hộp gỗ bị hắn nhấc lên.

Mùi hoa dịu nhẹ thoảng qua, những cánh hoa với màu sắc diễm lệ và mềm mại như cũ. Tiết Viễn tháo găng tay ra, nhặt một cánh lên nhìn nhìn, cười: "Loại hoa nổi tiếng, đã dính phúc trạch của Thánh Thượng chưa?"

Càng gần kinh thành, bản tính lưu manh thổ phỉ trong lòng Tiết Viễn lại càng không thể áp chế được, chỉ muốn nói những lời thô tục với Cố Nguyên Bạch, muốn làm một số chuyện không trong sáng với y.

Ý đồ xấu cứ thế một cái nối tiếp một cái, ý tưởng ngo ngoe rực rịch hiện lên không dứt.

Sau khi quan viên trạm dịch nói không có, Tiết Viễn cười cười, hắn đặt cánh hoa trong tay vào miệng, đầu lưỡi ngậm lấy cánh hoa mà liếm mút, đảo lộng một hồi, yết hầu mới trượt trượt nuốt xuống.

Đầy miệng đều là mùi hoa.

Hắn lau chút màu và mảnh cánh hoa còn sót lại trên tay, đóng nắp hộp gỗ lại, nâng hộp gỗ lên xoay người rời đi, áo choàng phần phật tung bay, nhanh gọn dứt khoát xoay người lên ngựa.

Hộp gỗ đựng trăm ngàn cánh hoa này cũng không nhỏ, đặt trên lưng ngựa hoàn toàn che khuất bụng Tiết Viễn. Quan viên trạm dịch hỏi: "Tiết đại nhân, không bằng để hạ quan mang về giúp người."

"Không được." Nhấc dây cương lên, đội quân mã cuốn theo cát bụi mà phóng ngựa theo Tiết Viễn. Hắn hừ cười một tiếng, thanh âm thấp thấp: "Ta phải mang theo. Về kinh thành còn phải nghĩ cách bỏ hết chỗ hoa khô này vào trong ao tắm của Thánh Thượng nữa."

Sau đó mới lấy lên ăn.

Mười mấy ngày sau, trong tiết trời se lạnh hết sức, các tướng sĩ Bắc Cương cũng về đến kinh thành.

Tin tức vừa đến, gã sai vặt của Tiết phủ đã ngày ngày chờ đợi ở cổng thành, đại công tử rời phủ từ tháng chín, đến nay đã được năm tháng rồi, Tiết lão phu nhân nhớ hắn, Tiết phu nhân cũng nhớ hắn, nhóm nô bộc lo lắng trong phủ thiếu nam chủ tử có thể đảm đương mọi việc cũng vui sướng chờ đợi hắn.

Nhưng Tiết đại công tử của Tiết phủ vừa về kinh, chuyện đầu tiên làm chính là lập tức vào cung, bước chân vội vàng, vừa đi vừa hỏi cung hầu dẫn đường: "Trong thời gian này Thánh Thượng có sinh bệnh không?"

"Mấy ngày trước Thánh Thượng có hơi nhiễm lạnh." Cung hầu tìm mấy câu không kiêng kị nói: "Thế nhưng năm nay các nơi đều có giường đất, cho nên Thánh Thượng nghỉ mấy ngày đã tốt hơn rồi."

"Giường đất?" Tiết Viễn lặp lại một lần: "Đây là cái gì?"

"Tiết đại nhân không biết cũng phải, đây là đồ do Thánh Thượng mới phái người làm ra trong năm nay." Cung hầu cười nói: "Bên ngoài giống hệt một chiếc giường, nhưng bên dưới lại có đặt lò sưởi. Lò sưởi bên dưới hoạt động liên tục, hơi nóng không bao giờ tắt, khiến cho cả điện đều ấm nóng hôi hổi. Năm nay rất ít khi Thánh Thượng cảm thấy lạnh lẽo."

Tiết Viễn cong môi cười có lệ: "Vậy ư?"

Hắn như lơ đãng hỏi: "Vậy Thánh Thượng thích thứ này sao?"

"Thích, thân thể Thánh Thượng lúc nào cũng lạnh, từ sau khi có giường đất mới có thể ngủ ngon hơn, sao có thể không thích chứ?"

Tiết Viễn cười lên tiếng bảo tốt.

Khi thấy Tuyên Chính Điện ở ngay trước mắt, bất tri bất giác, bước chân của Tiết Viễn trở nên gấp gáp hơn. Cung hầu bên cạnh đều phải chạy theo hắn, các tướng lĩnh phía sau thấp giọng nhắc nhở: "Tướng quân, chậm một chút."

Tiết Viễn hít sâu một hơi, nói: "Được."

Thế những hắn vẫn càng lúc càng nhanh, tiếng giày nặng nề đạp lên mặt đất vang lên những âm thanh vang dội, Cố Nguyên Bạch đang ngồi trong Tuyên Chính Điện, hình như cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn thoáng ra ngoài điện.

Khi Tiết Viễn tới gần, vừa vặn thấy được cái liếc mắt này của y.

Hô hấp ngưng lại.

Thánh Thượng mặc một bộ thường phục màu vàng, trong điện ấm áp cho nên y không phủ thêm áo ngoài, màu sắc tươi tắn tô điểm thêm cho khuôn mặt y, sức sống còn bừng bừng hơn cả nắng xuân.

Tóc đen buộc lên, gương mặt như ngọc ấm áp, khóe môi mang ý cười như có như không, ngón tay đang cầm tấu chương, đôi mắt sáng rực, mắt đen xa xăm đang nhìn một thân phong trần mệt mỏi của hắn.

Tiết Viễn giống như bị một cột sét đánh trúng thân thể, khiến cả người hắn tê dại, chỉ biết sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn tiểu hoàng đế.

Tướng lĩnh phía sau thở hổn hển đi lên, bọn họ vội vàng sửa sang lại y phục, đẩy đẩy Tiết Viễn: "Tướng quân, diện thánh."

Tiểu thái giám trong điện vừa lúc thông báo với Thánh Thượng xong, nghẹn cười liếc mắt nhìn Tiết Viễn một cái, cao giọng nói: "Mời các vị tướng quân tiến vào."

Tiết Viễn lấy lại tinh thần, hắn dẫn đầu đi vào, cùng các tướng lĩnh phía sau hành lễ với Thánh Thượng.

Cố Nguyên Bạch cong môi lên, rất ôn hòa. Y cho người ban ngồi, lại thưởng trà, sau đó mới thảo luận công việc ở Biên Cương với chư vị tướng lĩnh.

Tiết Viễn một chữ cũng không nói, hắn giống như cực kỳ khát, không ngừng nâng tách trà lên uống. Sau đó mượn động tác uống trà, ẩn sau ống tay áo để nhìn lén Thánh Thượng.

Hắn làm thật sự quá kín đáo, không một ai phát hiện ra hành vi của Tiết đại nhân cả. Chỉ là trong lòng trêu chọc không thôi: "Tiết đại nhân uống nhiều nước trà như vậy, nếu lát nữa một người có ba chuyện gấp, chẳng phải sẽ xấu hổ chết sao?

Cố Nguyên Bạch cũng nhấp một ngụm trà, đột nhiên trên môi cảm giác được một tầm mắt nóng rực, y thả chậm động tác, hướng mắt về phía Tiết Viễn.

Tiết Viễn đang cúi đầu, hơi nóng của nước trà che khuất biểu cảm trên mặt hắn, che khuất luôn cả ý cười như có như không trên khóe môi hắn.

Dường như đã nhận ra ánh mắt của Thánh Thượng, Tiết Viễn nâng mí mắt lên, nở một nụ cười với Thánh Thượng.

Cố Nguyên Bạch không nhìn ra cái gì từ trên người hắn, đành bình tĩnh dời mắt đi.

Tuy Thánh Thượng ở trong kinh thành, thế nhưng đối với những chuyện ở Bắc Cương lại nắm rõ mồn một. Các tướng lĩnh đang nói với y về chuyện đại thủ lĩnh Khiết Đan bị bệnh qua đời, nói: "Thời điểm hắn chết quá mức trùng hợp, lúc trước bệnh đã lâu còn có thể gắng gượng được mấy năm, bây giờ ngay lúc bộ tộc của bọn họ đang chuẩn bị hợp sức thì đột ngột chết, người Khiết Đan loạn thành một đống, nhi tử của đại thủ lĩnh, Gia Luật Chinh cho rằng chuyện này nhất định có kẻ gian hãm hại."

Thánh Thượng gật gật đầu, lại nói với bọn họ thêm mấy câu, nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt mọi người, y cười nói: "Các vị lặn lội đường xa về kinh, vốn nên nghỉ ngơi, vậy mà lại phải đến chỗ trẫm phục mệnh, hôm nay có chút nóng nực, khó tránh khỏi mệt mỏi. Hiện tại nhân lúc còn sớm hãy về phủ nghỉ ngơi đi, đợi ngày mai nghỉ ngơi đủ tràn trề tinh thần rồi lại đến nói với trẫm về chuyện Bắc Cương."

Mọi người cũng không chối từ, bởi vì quả thật rất mệt mỏi, đặc biệt là Tiết tướng quân còn lên đường gấp gáp hệt như không muốn sống vậy, đã lâu bọn họ chưa được ngủ một giấc ngon lành rồi.

Mọi người đồng thời cáo lui, Cố Nguyên Bạch lật một quyển tấu chương, thuận miệng nói một câu: "Tiết tướng quân ở lại."

Tiết Viễn liền ở lại.

Bên trong cung điện rất ấm, chỉ một lát sau, cả người Tiết Viễn đã đầm đìa mồ hôi. Hắn đứng dậy cung kính dò hỏi: "Thánh Thượng, thần cởi áo ngoài ra được không?"

Trước lúc vào yết kiến, vũ khí và áo giáp của bọn họ đã được cung hầu tháo xuống rồi, Cố Nguyên Bạch nhìn thái dương lấm thấm mồ hôi của hắn, hơi hơi mỉm cười nói: "Không thể."

Tiết Viễn buồn cười hai tiếng: "Vâng."

Thánh Thượng giữ hắn lại, nhưng không nói là vì chuyện gì. Tiết Viễn liền cứ vậy mà đứng, sống lưng hơi cong, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liếc mắt một cái, giống như vô tình mà xẹt qua người Thánh Thượng.

Hàng mi dài như chiếc quạt lông khẽ rung rung, che khuất đi bóng người phản chiếu nơi đáy mắt.

Cần cổ, khuôn mặt, cùng với bàn tay mảnh khảnh của tiểu hoàng đế, dưới lớp y phục hoa văn hình rồng lại càng trắng đến trong suốt.

Càng xem càng thấy nóng, cảm thấy không đủ, bắt đầu nôn nóng.

Lần này đứng, trực tiếp đứng một canh giờ rưỡi, sắc trời bên ngoài từ lúc còn sáng đã trở nên tối sầm, lúc này Cố Nguyên Bạch mới khép tấu chương lại, xoa xoa cổ tay, sau khi nhìn thấy Tiết Viễn, không biết là thật hay giả mà kinh ngạc nói: "Sao Tiết khanh còn ở đây?"

Tiết Viễn nhếch miệng cười, bản thân chủ động nói: "Không có mệnh lệnh của Thánh Thượng, thần không dám đi."

"Vậy ra ngoài cùng trẫm một lát đi." Cố Nguyên Bạch đứng lên, hướng ra ngoài điện, tùy ý hỏi: "Tiết Cửu Dao, đã lâu không thấy, gần đây tốt không?"

Tiết Viễn có chút thụ sủng nhược kinh*, hắn theo sát phía sau Thánh Thượng: "Cái gì cũng tốt, chỉ có điều rất nhớ Thánh Thượng."

*Được sủng mà kinh ngạc, kinh sợ,...

Cố Nguyên Bạch cười cười, không để bụng: "Thời điểm ngươi từ Bắc Cương trở về, nơi đó còn tuyết trắng như lông ngỗng bay lượn không?"

"Có, sao lại không có chứ." Tiết Viễn nhớ lại: "Thời điểm thần đi đúng lúc gió tuyết đầy trời, tuyết hóa thành nước, Liệt Phong chạy nhanh cỡ mấy cũng không tránh được phải giảm tốc độ, khi ấy thần quay đầu nhìn lại, trên đỉnh đầu ai cũng là một tầng tuyết trắng xóa, cứ như qua một đêm tóc đã bạc trắng vậy."

Cố Nguyên Bạch nghe xong một hồi, gật gật đầu nói: "Kinh thành cũng có tuyết rơi, nhưng chung quy vẫn không dữ dội như Bắc Cương."

Tiết Viễn: "Lòng thần ở đây."

Cố Nguyên Bạch nghe vậy, nghiêng đầu cười với Tiết Viễn, trong mắt ẩn ý sâu xa. Nhưng Tiết Viễn chỉ bị nụ cười của y mê hoặc đến thần chí không rõ, anh minh thần võ gì đó tức khắc tan thành mây khói, ở trong quân năm tháng, lúc này lời nói thô tục đều đã vọt lên đến miệng.

Hắn chép chép miệng, liếm lớp da khô nứt trên môi, giả vờ lơ đãng dẫm phải cục đá, cả người lảo đảo về phía trước, nắm lấy tay Thánh Thượng, vội vàng ôm eo Thánh Thượng.

Trong giây lát, Cố Nguyên Bạch chỉ cảm thấy một bóng đen đánh úp tới, bên hông căng chặt, giây tiếp theo, Tiết Viễn đã cách xa y hai bước, khom người thỉnh tội.

Cố Nguyên Bạch: "......"

Y dừng một chút, cũng không lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, ngược lại còn tươi cười ôn hòa với Tiết Viễn.

Nụ cười ôn hòa này khiến mí mắt Tiết Viễn nhảy dựng.

Hai người dạo một vòng bên ngoài rồi trở về, bữa tối đã được mang lên.

Tiết Viễn được giữ lại trong cung dùng bữa, thế nhưng bày ra trước mắt hắn lại không phải là những món ăn tinh xảo ngon miệng, mà là một hộp gỗ có thể dùng hai tay nhấc lên.

Trên hộp điêu khắc cao sơn lưu thủy (1), cây khế có năm trái.

Tiết Viễn mở ra nhìn thử, bên trong chính là bộ ngọc thế bị hắn giấu dưới gần giường.

Cung hầu bên cạnh Cố Nguyên Bạch dâng đũa bạc lên, Thánh Thượng rửa sạch tay, nhận lấy đũa bạc, nhẹ nhàng cười nói: "Nếu Tiết khanh thích vật ấy, vậy nâng đũa dùng bữa đi."

Tiết Viễn nhìn chằm chằm hộp ngọc thế: "Thánh Thượng, cho dù răng thần có làm bằng sắt, cũng không cắn nổi ngọc thế này đâu."

"Không vội." Thánh Thượng nhẹ nhàng cười, hai mắt ôn nhu nhìn Tiết Viễn: "Từ từ ăn."

Tiết Viễn cầm đũa lên, thăm dò: "Thánh Thượng không thấy lá thư kia của thần."

"Tiết khanh viết rất tốt." Cố Nguyên Bạch chậm rãi nói: "Nhờ xem thư của ngươi, trẫm mới biết vật ấy là cái gì, dùng để làm gì. Quả nhiên lời Thường Ngọc Ngôn nói không sai, Tiết khanh không thể trông mặt mà bắt hình dong a."

Mí mắt Tiết Viễn giật giật, bỗng chốc ngẩng đầu lên nhìn Cố Nguyên Bạch, kinh ngạc: "Không phải vì thứ này mà Thánh Thượng mới tức giận với thần sao?"

Cố Nguyên Bạch nhướng mày: "Chỉ giáo cho?"

Trong lòng Tiết Viễn dâng lên cảm giác không ổn, hắn suy nghĩ đi suy nghĩ lại mọi chuyện một lần nữa, cuối cùng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nếu lúc trước Thánh Thượng không biết chuyện ngọc thế, vậy: "Thần ở Bắc Cương nhận được thư từ Thánh Thượng trả lại."

"Không liên quan đến chuyện này." Tiết Viễn vừa dứt, Cố Nguyên Bạch đã lập tức tiếp lời: "Vốn trẫm đã sắp quên thứ này rồi, kết quả nhờ một phong thư của Tiết khanh nên mới nhớ lại, đúng là nhờ phúc của Tiết khanh. Tiết khanh, lúc ăn và lúc ngủ không được nói chuyện, dùng bữa đi."

Lão tử tự mình hại mình sao?

Sắc mặt Tiết Viễn đổi tới đổi lui, vừa gắp ngọc thế bên trong hộp gỗ, vừa nghĩ, sao hắn có thể ngu ngốc như thế chứ.

Thứ này ăn làm sao đây?

Nếu là của tiểu hoàng đế, vậy hắn cầu còn không được. Nhưng đống ngọc này, Tiết Viễn chỉ coi nó là thứ đồ cầm trong tay thưởng thức mà thôi. Trong lòng hắn thầm nói với tiểu hoàng đế: Ngươi tới thì ta ăn.

Vẻ mặt của hắn quá xuất sắc, Cố Nguyên Bạch không biết trong đầu hắn nghĩ cái gì, chỉ cho rằng hắn bị xúc phạm, không muốn "ăn" ngọc thế. Cố Nguyên Bạch chậm rãi ăn một miếng, thong thả ung dung nhai, cánh tay chống lên bàn, nâng sườn mặt lên xem hắn diễn.

Cung hầu trong điện im lặng không lên tiếng, không phát ra một chút động tĩnh nào, người nào người nấy đều cúi đầu, không dám nhìn về phía bàn ăn.

Ngay cả Điền Phúc Sinh cũng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi như không thấy động tác của Tiết Viễn.

Muốn dùng đôi đũa bạc được mài giũa đến bóng loáng để gắp một khối ngọc trơn nhẵn nặng trịch, đây thật sự là làm khó người ta.

Tiết Viễn gắp vài lần cũng không thể gắp lên được, chỉ nghe thấy đũa bạc và khối ngọc va vào nhau vang lên thanh âm dễ nghe như nhạc cụ. Thanh âm này vang lên một lúc lâu, rốt cuộc Thánh Thượng cũng đứng dậy, vòng ra phía sau Tiết Viễn, cúi người xuống, giang hai tay sượt qua tai hắn, mùi huân hương phảng phất, y phục bao trùm lên Tiết Viễn.

Mười đầu ngón tay như búp măng, cổ tay trắng như ngó sen.

Khớp xương của đôi tay này rất rõ ràng, tuy thon dài, thế nhưng gân xanh trên mu bàn tay lại nổi lên không ít, rõ ràng rành mạch, hệt như tác phẩm tuyệt đỉnh của một vị họa sĩ tài hoa, dùng hết tâm huyết cả đời mình để vẽ ra vậy.

Mùi hương ngự dụng trên người Thánh Thượng truyền đến, hương thơm này hòa quyện với mùi trầm hương, đàn hương, long não, cùng với mùi xạ hương, sau khi lắng đọng lại, chỉ còn vẻ uy nghi cao quý của bậc đế vương thấm lòng người.

Tay Cố Nguyên Bạch lướt qua chiếc ngọc thế trên cùng trong hộp gỗ, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mỗi một chiếc, ở bên tai Tiết Viễn mỉm cười hỏi: "Tiết khanh, nói trẫm nghe, ngày thường ngươi thích dùng cái nào nhất?"

Thánh Thượng vây Tiết Viễn vào trong ngực, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không mất đi sự mạnh mẽ và cứng rắn.

Đột nhiên Tiết Viễn cảm thấy quái dị.

Hình như thái độ của Thánh Thượng đối với hắn bỗng mềm dịu hơn, hơn nữa dường như còn có thêm vài phần ngả ngớn và mờ ám của một người bá đạo.

Khinh thường như vậy, tuy rằng rất ít, thế nhưng vẫn bị Tiết Viễn nhạy bén bắt giữ được, dường như Tiết Viễn biến thành đối tượng bị Thánh Thượng xâm lược, bị người cướp đoạt.

Tiết Viễn lặng im một hồi, không nghĩ ra nguyên do, liền ăn ngay nói thật, hắn chỉ vào một chiếc ngọc thế có độ lớn tương đương với Thánh Thượng, là cái mà ngày thường hắn thích dùng để luyện tập nhất: "Cái này."

Cố Nguyên Bạch chậm rãi cầm chiếc ngọc thế kia lên, đầu ngón tay sống trong nhung lụa tùy ý sờ soạng ngọc thế vài cái, tay không đặt bên ngọc trắng, hình ảnh này trực tiếp làm Tiết Viễn xem đến đỏ cả mắt, trong lòng xao động không thôi.

Cố Nguyên Bạch cười vài tiếng, cầm lấy để sát vào Tiết Viễn, không nhanh không chậm nói: "Đừng nóng vội, trẫm đút ngươi ăn."

(1) cao sơn lưu thuỷ (Bá Nha có tài gảy đàn, Tử Kỳ có tài thưởng thức. Khi Bá Nha gảy đến đoạn miêu tả núi cao, nước chảy thì Tử Kỳ thốt lên: 'Tuyệt! Tuyệt! cao như Thái Sơn, dài như Trường Giang!')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro