Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết Viễn đặt Cố Nguyên Bạch lên giường, cung nhân trong phòng quỳ đông nghẹt.

Hai mắt Điền Phúc Sinh tràn ngập lệ nóng, hắn thật cẩn thận cởi giày tất của Thánh Thượng ra, vén ống quần lên cao, chỗ cổ chân sưng to như cái bánh bao liền đập vào mắt.

Mắt cá chân của Thánh Thượng vốn tinh tế, một khi sưng lên trông đáng sợ cực kỳ. Tiết Viễn cúi đầu nhìn thoáng qua, mày nhăn lại, thầm nghĩ không tốt.

Mặt Cố Nguyên Bạch không chút biểu tình mà nhìn ra ngoài cửa, không bao lâu sau liền có tiếng bước chân vội vàng càng lúc càng gần, Trương thị vệ dẫn theo ngự y vào chữa thương cho Cố Nguyên Bạch, ngay sau bọn họ chính là Tiết tướng quân vừa vào đến cửa đã quỳ rạp xuống đất.

Đầu Tiết tướng quân nặng nề đập xuống đất, trong lòng một mảnh trống rỗng: "Thánh Thượng, thần thỉnh tội."

Hai ngự y rửa tay sạch sẽ rồi mới thật cẩn thận chạm vào chân của Cố Nguyên Bạch, chân của y giống hệt như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc bằng ngọc thạch, lúc này lại bị sưng phồng lên, hai ngự y vừa thấy liền không khỏi nhíu mày, có chút không biết nên xuống tay như thế nào.

"Tiết tướng quân thỉnh tội gì?" Thanh âm Thánh Thượng không nghe ra hỉ nộ.

Tiết tướng quân có tội nói: "Thánh Thượng ở trong phủ của thần bị kinh hách, long thể bị thương, thần chết muôn lần cũng không hết tội."

Cố Nguyên Bạch nói: "Thế nhưng thật ra trẫm cảm thấy thật trùng hợp, ban ngày Hòa Thân Vương phái người tặng trẫm một chén huyết lộc, lại bị gã sai vặt không cẩn thận làm đổ ngay trước cửa. Đến đêm liền có sói dữ vào sân viện trẫm, hơn nữa còn là thời điểm mọi người đang ngủ, các thị vệ cũng mỏi mệt vô cùng. Càng trùng hợp hơn chính là trẫm lại tỉnh ngay lúc này, vừa vặn đụng trúng hai con sói dữ. Tiết khanh, trẫm cảm thấy đây là ý trời a."

Mồ hôi trên trán Tiết tướng quân chảy xuống, sau đó lại dập đầu một cái thật mạnh.

Tiết Viễn đi theo quỳ gối ngay sau phụ thân hắn, khi Thánh Thượng trầm mặc không nói, toàn bộ phòng liền an tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, các thị vệ canh giữ nắm đại đao bên hông, ánh mắt nhìn người của Tiết phủ càng lúc càng lạnh băng hung ác.

Lúc trước Cố Nguyên Bạch để Tiết Viễn ôm mình, chính là đang ra oai phủ đầu với hắn, còn lời nói hiện tại, chính là ra oai phủ đầu với Tiết tướng quân.

Tiết Viễn quỳ trên mặt đất, sắc mặt âm trầm.

Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, nhưng cố tình nó lại xảy ra, nếu không phải biết chắc là không thể nào thì có lẽ Tiết Viễn đã hoài nghi Thánh Thượng nhất định biết trước hai con sói dữ sẽ xuất hiện trong sân viện lúc đêm khuya, cho nên y mới cố tình xuất hiện ở đó.

Đêm hôm khuya khoắt, Tiết phủ lại sáng rực một vùng, cả gã sai vặt của Hòa Thân Vương cùng đám nô bộc của Tiết phủ đều quỳ rạp xuống đất, thị vệ trưởng Trương Tự trầm mặt cùng đám thị vệ kiểm tra từng người.

Một nén nhang sau, Trương Tự mới cho người đè Tiết nhị công tử đang đầy mặt kinh hoảng tới trước mặt Thánh Thượng, bản thân hắn tiến lên trước vài bước, nhỏ giọng kể lại mọi chuyện bên tai Thánh Thượng.

Cố Nguyên Bạch nhướng mi một cái, liếc nhìn Tiết nhị công tử, rồi lại thong thả dời tầm mắt đi.

Tiết nhị công tử là một tên ngu xuẩn, sau khi biết mình không được phép diện thánh liền ghen tị với Tiết Viễn muốn chết. Những con sói trong phủ đều là sủng vật do Tiết Viễn nuôi, đã được Tiết Viễn dạy dỗ cực kỳ nghe lời, mỗi ngày đến giờ ăn cơm đều tự biết đường chạy đến viện của Tiết Viễn để đòi ăn. Hôm nay Thánh Thượng đến phủ nên Tiết Viễn chưa có thời gian cho chúng nó ăn, Tiết nhị công tử vừa biết liền nảy ra một ý đồ xấu.

Đêm khuya thừa dịp mọi người ngủ say mà thả hai con sói ra, để bọn chúng mang theo cái bụng rỗng chạy đến viện của Tiết Viễn, chúng nó không có thịt ăn sẽ cắn người, nếu cắn Tiết Viễn bị thương, hiển nhiên ngày mai Tiết Viễn sẽ không thể diện thánh.

Đến lúc đó nhi tử duy nhất còn khỏe mạnh trong Tiết phủ này chính là Tiết nhị công tử, Tiết nhị công tử vừa nghĩ như vậy, liền lập tức ra tay.

Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, sói dữ đói bụng cả ngày sẽ bị mùi huyết lộc hấp dẫn, trực tiếp chạy tới chỗ của Cố Nguyên Bạch.

Thật đúng là một tên ngu xuẩn, Cố Nguyên Bạch nghĩ thầm.

Nhưng một tên ngu xuẩn như vậy lại đặt ở Tiết phủ, y vẫn thực hài lòng.

Cố Nguyên Bạch vẫy tay cho những người không liên quan lui xuống rồi mới để Trương Tự kể lại mọi chuyện với Tiết tướng quân. Chuyện mất mặt như vậy lại bị thị vệ bên cạnh Thánh Thượng nói ra, sắc mặt Tiết nhị công tử xấu hổ đến đỏ bừng, quả thực là hận không thể đào ngay một cái lỗ để chui xuống.

Hô hấp của Tiết tướng quân dần trở nên nặng nề, hắn trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm vào nhị nhi tử không dời.

Tiết Viễn cười lạnh ra tiếng.

Thật lâu sau, chỉ trong chớp mắt Tiết tướng quân giống như đã già đi rất nhiều, hắn tiều tụy mà dập đầu một cái với Thánh Thượng: "Thần cảm tạ Thánh Thượng quan tâm."

Đuổi hết những người không liên quan đi, ít nhất thì chuyện nực cười này sẽ không bị truyền ra ngoài.

Ngược lại vẻ mặt Cố Nguyên Bạch lại vô cùng ôn hòa, y thở dài nói: "Tiết khanh hà tất phải như vậy? Nếu trẫm nghĩ chuyện này chỉ là trùng hợp, tự nhiên sẽ không truy cứu."

Cổ chân sưng lên của Thánh Thượng hiện ngay trước mắt, vừa nhìn liền thấy ghê cả người, Tiết tướng quân không dám nhìn nhiều, mỗi lần thấy đều không khỏi tự trách một phen. Đôi mắt hắn rưng rưng, mạnh miệng nói: "Ấu tử của thần phạm phải đại tội, Thánh Thượng muốn trừng phạt thế nào cũng là chuyện đương nhiên, thần không nửa câu oán trách."

"Thần không thể bảo vệ tốt Thánh Thượng, thần cũng có tội." Trên mặt Tiết tướng quân chảy xuống hai hàng lệ nóng: "Không thể dạy dỗ nhi tử cũng là lỗi của thần, thần cam nguyện chịu phạt."

Tiết Viễn lễ độ nói: "Sói là sói của tiểu tử, tiểu tử tự nhiên cũng có tội. Bây giờ chân Thánh Thượng bị trật, nếu cần, tiểu tử sẽ ở bên hầu hạ Thánh Thượng, mặc Thánh Thượng sai bảo."

Trong ba người, chỉ có ngữ khí của hắn là nhàn nhạt, Tiết nhị công tử vừa nghe hắn nói xong, thế mà cả người đều run lên, thiếu chút nữa bị dọa đái ra quần.

Chuyện đã đến nước này rồi, thỉnh tội thế nào cũng không quá, chỉ cần có thể khiến Thánh Thượng bỏ qua cho Tiết gia, Tiết tướng quân cái gì cũng có thể làm.

Khi hắn nghe Tiết Viễn nói lời này, lập tức nhận ra đây là một cơ hội có thể có được ân sủng, lúc trước Thánh Thượng còn phái cả ngự y trong cung đến chữa trị cho Viễn ca nhi, vậy chẳng phải chứng tỏ Thánh Thượng đã nhìn Viễn ca nhi với con mắt khác rồi sao?

Tiết tướng quân nói ngay: "Khuyển tử này của thần không giỏi văn chương, thế nhưng một thân võ nghệ lại rất tốt, bây giờ chân Thánh Thượng không tiện, tuy khuyển tử không so được với thị vệ trong cung nhưng ít ra cũng có thể góp chút sức lực, nếu Thánh Thượng không chê, vậy để khuyển tử tiến cung hầu hạ Thánh Thượng đi."

Nụ cười ở khóe miệng Tiết Viễn cứng đờ, tức khắc hiện ra một độ cong u ám.

Thánh Thượng cực kỳ xấu xa, y giả vờ suy tư một hồi lâu xong mới bày ra vẻ miễn cưỡng: "Một khi đã như vậy, cứ làm thế đi."

Điền Phúc Sinh đúng lúc nói: "Tiết tướng quân cùng hai vị công tử mau đi nghỉ ngơi đi, Thánh Thượng cũng nên đi nghỉ rồi."

Đợi người đi rồi, Cố Nguyên Bạch mới chậm rãi dựa trên giường, lúc trước ngự y bôi thuốc cho y, mỗi lần chạm vào đều có cảm giác đau đớn ập tới. Ngự y mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, toàn tâm toàn ý, một giây cũng không dám ngừng, Cố Nguyên Bạch vẫn luôn nhẫn nhịn đến tận bây giờ. Y dựa vào khung giường, thấy không còn ai bên cạnh nữa mới nhịn không được rên lên một tiếng.

Tiết Viễn vừa đi đến ngoài cửa liền nghe thấy một tiếng rên này. Hắn không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua, màn sa đã che lại dung nhan Thánh Thượng, nhưng từ bên ngoài vẫn có thể thấy được đôi tay Thánh Thượng đang siết chặt lấy quần áo trên người, làm cho bộ y phục cực kỳ quen thuộc với Tiết Viễn kia lộ ra vài đường nhăn nhúm thật sâu.

Từ đầu chân của Thánh Thượng đều nhẫn nại, ngay cả đầu ngón tay cũng lộ ra ý kiềm chế, mặc dù vô cùng đau đớn, nhưng vẫn cố gắng siết chặt ngón tay để nhịn xuống.

Lông mày Tiết Viễn bỗng chốc nhăn lại, hắn dời tầm mắt đi.

Bộ y phục này hắn còn muốn mặc, đừng nắm hỏng đấy.

Ngày hôm sau, các vị đại thần ở cách Tiết phủ không xa đều biết chuyện Thánh Thượng qua đêm ở Tiết phủ.

Mới sáng sớm Thường Ngọc Ngôn đã đến gõ cửa, tinh thần xán lạn hỏi thăm Tiết Viễn đôi ba câu rồi lập tức lôi kéo hắn đi bái kiến Thánh Thượng.

Khi hai người bọn họ đến nơi, Cố Nguyên Bạch còn đang ngồi trên ghế để ngự y xoa bóp chỗ mắt cá chân bị sưng, cẳng chân trắng nõn hơi lộ ra, gót chân mềm mại đạp lên đầu gối của ngự y.

Trong phòng khuất ánh mặt trời, ngự y cần phải ở chỗ sáng mới dám xoa bóp, vậy nên bọn họ liền ra ngoài sân, bên cạnh là một gốc đại thụ vừa có một mầm non nhú lên, ánh mặt trời chiếu lên người Thánh Thượng trắng nõn như đang phát sáng.

Khi Tiết Viễn và Thường Ngọc Ngôn tới cần phải chờ thông báo, thị vệ đưa lưng về phía Thánh Thượng và ngự y vây thành một vòng tròn, mặc dù trông giống như một bức tường người nhưng chung quy vẫn không phải là tường, Tiết Viễn và Thường Ngọc Ngôn đứng bên ngoài, cái gì cũng đều thấy được.

Thường Ngọc Ngôn vừa thấy cảnh này vội vàng cúi xuống, hắn không dám ngẩng đầu, trên mặt nóng bừng lên.

Nội thị tiến vào thông báo, Cố Nguyên Bạch từ trong đau đớn lấy lại tinh thần, y nhìn thoáng về phía hai người, không chút kiên nhẫn nhíu mày: "Không gặp."

Thỉnh thoảng ngự y sẽ buông tay, xoa xoa lòng bàn tay cho ấm lên rồi mới tiếp tục xoa bóp, trên trán Cố Nguyên Bạch tiết ra một tầng mồ hôi mỏng, cung hầu bên cạnh thấy thế liền tri kỷ lau đi. Không biết qua bao lâu, ngự y mới nhỏ giọng nhắc nhở: "Thánh Thượng, cần chườm nóng thêm mười lăm phút nữa."

"Ừ."

Lúc khăn nóng đắp lên mắt cá chân, hàng lông mày nhíu lại trên trán Cố Nguyên Bạch rốt cuộc cũng giãn ra, y dựa vào lưng ghế khép mắt lại, chờ qua mười lăm phút, ngự y lấy khăn xuống, Điền Phúc Sinh lại ngồi xổm một bên cẩn thận đi giày tất vào cho y.

Điền Phúc Sinh thấp giọng nói: "Thánh Thượng, đêm qua Tiết tướng quân dẫn Tiết nhị công tử vào từ đường, dùng gia pháp trừng phạt Tiết nhị công tử một phen chết khiếp, lại nghe nói sau đó Tiết đại công cầm gậy vào đi vào phòng Tiết nhị công tử, khi trở ra, Tiết nhị công tử đã bị chặt đứt một chân."

Bộ dạng Thánh Thượng không thèm để ý, hồn như trôi tận đâu, cũng không biết nghe lọt được câu nào không. Chờ Điền Phúc Sinh đi giày tất vào xong, Cố Nguyên Bạch mới mở bừng mắt, chậm rãi đứng thẳng dậy.

Thị vệ trưởng lo lắng tiến lên: "Thánh Thượng, để thần ôm ngài lên xe ngựa?"

Cố Nguyên Bạch bật cười nói: "Trẫm có thể tự mình đi được."

Tối hôm qua bảo Tiết Viễn ôm chỉ là muốn ra oai phủ đầu mà thôi, còn bây giờ giữa ban ngày ban mặt thế này, để người ôm thì chẳng phải mất mặt lắm sao?

Tiết phủ không lớn như hoàng cung, Cố Nguyên Bạch mặc dù đi chậm, nhưng cũng vừng chắc ổn định đến được cửa phủ, xe ngựa trong cung đã chuẩn bị tốt, một nhà Tiết phủ từ trên xuống dưới đến cung tiễn Thánh Thượng. Tiết lão phu nhân biết được chuyện xảy ra tối hôm qua, sắc mặt vàng như nến, run run rẩy rẩy quỳ xuống hành đại lễ với Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch kiên nhẫn chịu một lễ này xong mới chậm rãi lên xe ngựa.

Thường Ngọc Ngôn nhìn Thánh Thượng rời đi, sắc mặt phức tạp mất mát. Hai lần trước Thánh Thượng đối đãi với hắn thân thiện như vậy, hôm nay đã không gặp hắn thì thôi, còn không thèm cho hắn một ánh mắt. Sự chênh lệch đột ngột này cơ hồ khiến cho Thường Ngọc Ngôn muốn né tan nụ cười quân tử đoan chính như ngọc trên mặt.

"Tiết Viễn." Hắn lo được lo mất mà hỏi: "Có phải ngươi lại đắc tội với Thánh Thượng hay không?"

Thánh Thượng vì Tiết Viễn mà không gặp hắn, đây là nguyên nhân duy nhất Thường Ngọc Ngôn có thể nghĩ ra để an ủi bản thân.

Tiết Viễn nghe vậy, gân xanh trên trán nổi lên: "Câm miệng."

Sau khi về cung, Cố Nguyên Bạch không thèm nghỉ ngơi chút nào mà việc đầu tiên làm chính là xử lý đống chính vụ chồng chất hai ngày trời.

Triều Đại Hằng có bốn phủ, hai trăm bốn mươi châu. Tấu chương từ chuyện lớn đến chuyện bé đưa lên không nhiều, nhưng cũng không ít, các đại thần của Chính Sự Đường sẽ dựa theo các phủ, châu, mức độ nguy hiểm và danh mục để phân loại tấu chương. Những chuyện quan trọng sẽ được đưa lên cho Thánh Thượng, còn những chuyện nhỏ lặt vặt thì tự bọn họ xử lý. Sau khi xử lý xong tấu chương sẽ cùng nhau xem xét lại, sau đó đưa đến cho Bộ Quân Chính của Giám Sát Xứ kiểm duyệt.

Lúc nào cũng phải đầy đủ ba bước như vậy, hơn nữa thỉnh thoảng Thánh Thượng sẽ đến Chính Sự Đường kiểm tra, cho nên các đại thần đều rất cần cù chăm chỉ, rất ít khi xảy ra trường hợp Giám Sát Xứ trả tấu chương để phê lại.

Nhưng thời điểm Cố Nguyên Bạch phê tấu chương vẫn có cảm giác rất bất tiện.

Tấu chương ở những địa phương cách kinh thành ngàn dặm xa xôi, lại sợ mất đi sự sủng ái của Thánh Thượng, bởi vậy những tấu chương được dâng lên đều thích vuốt mông ngựa, thải hồng thí* đến tận vài trang, văn chương viết cực kỳ văn vẻ hoa mỹ, còn những điều mà Cố Nguyên Bạch thật sự muốn biết thì lại hàm hàm hồ hồ nói không rõ ràng.

*Thải hồng thí (đánh rắm cầu vồng): ý nói là tâng bốc, thổi phồng lên một cách hoa mỹ, cả người đều là ưu điểm, đến thả rắm cũng ra cầu vồng á.

Về vấn đề cải cách quan viên địa phương, Cố Nguyên Bạch sớm đã có chủ trương rồi, trong đó cải cách tấu chương ắt không thể thiếu, đợi sau khi chọn ra một loạt tiến sĩ mới, y sẽ phái một vài người đến những địa phương đó rồi bắt đầu thay đổi.

Tốt nhất là nên có khuôn mẫu để viết tấu chương, bọn họ chỉ cần dựa theo khuôn mẫu đó rồi điền số liệu là được, nếu có thể thống nhất cách làm này, nói không chừng hiệu quả làm việc của các quan viên sẽ được nâng cao rõ rệt, các bộ cũng sẽ bớt đi được rất nhiều việc lặt vặt, hiệu suất chắc chắn sẽ tăng cao.

"Điền Phúc Sinh." Cố Nguyên Bạch xoa xoa mi tâm, tinh lực cạn kiệt: "Pha cho trẫm một tách trà đặc."

Trong rất nhiều trường hợp, khi triều đại càng kéo dài thì Hoàng Thượng càng phải chịu nhiều ràng buộc.

Khi Hoàng Đế khai quốc, quân quyền và hoàng quyền cực kỳ mạnh mẽ, những vị Hoàng Đế đầu tiên có năng lực xoay chuyển mọi thứ, trong tay bọn họ có binh quyền, có uy nghiêm chấn áp thiên hạ, bọn họ có đủ khả năng để tiến hành cải cách từ trên xuống dưới. Nhưng khi vương triều già đi, quyền lực trong tay Hoàng Đế sẽ càng lúc càng ít lại.

Trong lãnh thổ Đại Hằng tồn tại thế tộc cường hào, thế lực cường hào địa phương này cực kỳ lớn mạnh, bọn họ vi phạm pháp luật, thôn tính đất đai, can thiệp vào công lý, thậm chí là giết người, đây chính là thế lực đen tối ở cổ đại. Triều đình sao có thể bỏ qua chuyện này được? Bọn họ chiếm đến mấy vạn mẫu ruộng tốt, nông hộ, thỉnh thoảng còn cấu kết với quan phủ, thậm chí là nắm giữ chức quan trong tay. (1)

Thế tộc ảnh hưởng đến thế tộc, một thân cây cũng có thể liên lụy một mảnh nước bùn.

Hoàng Đế không chỉ phải cân bằng các thế lực quan liêu, thế lực của hoạn quan và quân quyền huân quý, mà còn phải đối phó với đám cường hào này.

Cục diện như vậy, chỉ có thể dùng phương pháp mạnh để đánh vỡ, sau đó xây dựng lại toàn bộ theo trật tự của Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch biết xung quanh lãnh thổ Đại Hằng có không ít địch quốc đang nhăm nhe mơ ước, cũng biết trong nước vẫn đang tồn tại một số nhân tố bất ổn.

Mà những nhân tố này, là y cố tình nới lỏng.

Y cố ý buông tha cho tàn quân của quyền thần Lư Phong, giả vờ không thấy bọn họ đào vong, chỉ vì bọn họ vẫn còn tác dụng với Cố Nguyên Bạch.

Có thể trong mắt một số người, ngôi vị Hoàng Đế này của y tràn ngậy nguy cơ, thậm chí thiên hạ này cũng sắp rung chuyển rồi.

Nhưng bọn họ không biết rằng, cái mà Cố Nguyên Bạch chờ chính là trận rung chuyển này, thậm chí y còn ở sau lưng mà âm thầm thúc đẩy sự biến động trong nước. Y để cho đám tàn quân của quyền thần Lư Phong chạy trốn đến nơi họn hắn muốn đến, sau đó sẽ lợi dụng bọn chúng để nhổ sạch tận gốc khối u ác tính sâu bên trong Đại Hằng.

Y tính toán để cho lực lượng quân địch này san bằng đất đai cùng tài phú của thế tộc cường hào.

Chờ sau khi thế lực quân địch san bằng thế tộc cường hào xong, Cố Nguyên Bạch sẽ dùng danh nghĩa "người tốt" để tiếp nhận những đất đai, nông dân, tiền tài chuẩn bị rơi vào tay quân địch.

Y sẽ dùng danh nghĩa của một vị vua có đạo đức để một lưới bắt hết đám quân phản loạn tham lam tàn bạo kia.

Tác giả có lời muốn nói: tra xét đến từ giả phương phương giáo thụ Tống triều cường hào thế lực và cùng địa phương quan phủ quan hệ

Đại gia có hứng thú có thể đi nhìn xem áng văn chương này, cường hào nguy hại viết rất rõ ràng. Bổn văn là muốn trừ một ít không nghe lời nguy hại quốc gia cường hào, sẽ dùng thủ đoạn cường ngạnh, tận lực sẽ bảo hộ vô tội bá tánh, cảm thấy tàn nhẫn xin lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro