Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được tin Chử Tầm về, Cố Nguyên Bạch vui sướng muốn điên rồi.

Chử Tầm phong trần mệt mỏi đi vào trong điện, Cố Nguyên Bạch từ sau bàn đi tới, đích thân nâng Chử Tầm dậy, lời nói thân thiết vẻ mặt ôn hòa: "Chử khanh vất vả rồi."

Hai tháng vất vả và nguy hiểm, toàn bộ đều vì một câu này của Thánh Thượng mà hóa thành cảm động. Chử Tầm lệ nóng quanh tròng nói: "Thần không phụ sự tin tưởng của Thánh Thượng, bên trong tấu chương này đã viết rất rõ nguyên nhân của lũ xuân lần này."

Cố Nguyên Bạch liếc mắt nhìn tấu chương một cái, bảo Điền Phúc Sinh nhận lấy, nhưng cũng không vội lật xem mà ban ngồi thưởng trà cho Chử Tầm trước, để hắn nghỉ ngơi cho tốt rồi mới mở tấu chương ra.

Lần này, Chử Tầm phụng mệnh đi giải quyết ngọn nguồn đợt lũ xuân và những quan viên đã che giấu nó. Việc chính cần phải giải quyết đương nhiên là lũ xuân, quả nhiên không ngoài dự đoán của Cố Nguyên Bạch, bởi vì sự tích tụ của phù sa và mưa lớn trong nhiều ngày, khi Chử Tầm đến được vùng trung và hạ lưu sông Hoàng Hà, đê đã bắt đầu có dấu hiệu bị đổ vỡ.

Cũng may những lý luận về trị thủy của Chử Tầm không phải chỉ là lý luận suông, hắn lập tức căn cứ vào địa thế để thảo luận và lập ra phương án trị thủy, ngày đêm không ngừng tuần tra và điều chỉnh lại, cuối cùng mới thành công qua được mùa lũ.

Ngoại trừ việc trị thủy, chính là điều tra quan viên. Chức quan của Chử Tầm thấp không phải không có nguyên nhân, tác phong của hắn quá thẳng, hơn nữa chỉ nghe lệnh Hoàng Đế mà làm việc. Cố Nguyên Bạch bảo hắn tra xem tin tức bị kẻ nào giấu nhẹm đi, hắn liền chăm chăm vùi đầu vào tra cái này, cuối cùng bởi vì quá thẳng tay, cho nên nhiều lần suýt chút dẫn đến họa sát thân. Cuối cùng Chử Tầm cũng không dám làm căng nữa, hắn lập tức tìm đến đô đốc ở nơi đó, phái binh bắt gọn hết cả đám quan viên tính liều chết chống đối kia.

"Đô đốc đại nhân đang trên đường áp giải những quan viên đó, hẳn là hai ngày nữa sẽ tới kinh thành."Chử Tầm nói.

Cố Nguyên Bạch xem danh sách những quan viên kia một lượt, gật đầu mỉm cười hỏi: "Chử khanh có phát hiện những quan viên này cấu kết với quan trong kinh không?"

Chử Tầm áy náy đáp: "Thần vô năng, không phát hiện được."

Sắc mặt Cố Nguyên Bạch không chút thay đổi, y an ủi Chử Tầm vài câu, nhìn khuôn mặt tiều tụy của hắn liền cho hắn về phủ nghỉ ngơi.

Đợi sau khi Chử Tầm đi rồi, Cố Nguyên Bạch mới vuốt ve bản tấu chương trong tay, ý cười càng lúc càng sâu, sau đó y bỗng ném tấu chương lên bàn, thu lại nụ cười rồi lạnh lùng nói: "Điền Phúc Sinh, phái người mời Ngự Sử Đài Trung Thừa đến đây."

Sau khi nhận được tin Thánh Thượng triệu kiến, mí mắt Ngự Sử Trung Thừa đột nhiên giật giật không ngừng.

Chờ đến khi hắn quỳ gối trước mặt Thánh Thượng, cái cảm giác bất an này càng lúc càng đậm hơn.

Từ khi Tề Vương bị bắt, hắn vẫn luôn bất an, thế nhưng đợi nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa thấy Thánh Thượng làm gì. Vốn dĩ hắn còn cho rằng Thánh Thượng không phát hiện ra, vậy bây giờ là thế nào đây?

Thánh Thượng nâng tách trà, không nhanh không chậm mà thưởng thức, hôm nay dùng trà Song Tỉnh, nước trà trong vắt, mùi hương dịu nhẹ, Cố Nguyên Bạch thật sự rất thích loại trà này.

Thánh Thượng chậm rãi uống trà, Ngự Sử Trung Thừa quỳ dưới đất lại không được thoải mái như vậy, trên đỉnh đầu còn toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Bầu không khí yên tĩnh thế này thật khiến người ta đau tim, tốc độ hô hấp cũng bắt đầu dồn dập đến hít thở không thông. Ngự Sử Trung Thừa cúi đầu, trong lòng không ngừng đoán già đoán non, cuối cùng nhịn không được lên tiếng: "Thần Phùng Thành Chi xin thỉnh tội với Thánh Thượng."

Rốt cuộc Cố Nguyên Bạch cũng giương mắt nhìn hắn một cái, dùng nắp gạt gạt lá trà: "Phùng Khanh có tội gì?"

Từng giọt mồ hôi liên tiếp từ trên trán Ngự Sử Đài Trung Thừa chảy xuống, hắn cung cung kính kính nói: "Thần chịu trách nhiệm theo dõi quản lý các quan viên, nhưng những ngày gần đây lại chậm trễ lười biếng, dẫn đến rất nhiều sai phạm, thần nhiều tội lớn, cần phải thỉnh tội với Thánh THượng."

"A?" Cố Nguyên Bạch không mặn không nhạt nói: "Nếu ngay cả Ngự Sử Đài Trung Thừa cũng đã phạm phải trọng tội, vậy toàn bộ Ngự Sử Đài đã biến thành cái gì rồi?"

Hô hấp của Ngự Sử Trung Thừa cứng lại, trái tim từ từ rơi xuống vực sâu: "Thần . . ."

Cố Nguyên Bạch lại nhấp một ngụm trà, thong thả nói: "Dẫn Tề Vương vào."

Ngự Sử Trung Thừa kinh hãi.

Rất nhanh đã có người áp giải Tề Vương vào điện. Sau một thời gian tra tấn đã khiến cả người Tề Vương như già đi hai mươi tuổi, tinh thần uể oải, so với ba ngày nhịn đói càng phờ phạc hơn nhiều, làm gì còn dáng vẻ xa hoa của ngày xưa nữa.

Sau nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng thấy được Cố Nguyên Bạch, trong lòng Tề Vương vừa hận vừa sợ, hắn miễn cưỡng bày ra dáng vẻ của hoàng thúc mà đi vào, đến khi thấy Ngự Sử Đài Trung Thừa đang quỳ bên cạnh, đôi mắt lập tức trừng lớn kinh hoảng, cả người run rẩy.

Hai kẻ bốn năm chục tuổi quỳ gối trước mặt, một người so với một người càng đổ mổ hôi dữ hơn, nhưng Cố Nguyên Bạch vẫn thong thả dùng trà, không hoảng cũng chẳng vội.

"Thánh Thượng." Tề Vương là người đầu tiên nhịn không dược, hắn kinh hồn bạt vía hỏi: "Người đây là?"

"Trẫm cho hai người các ngươi đến đây, các ngươi còn hỏi trẫm nguyên nhân?"

Cố Nguyên Bạch nhìn về phía Ngự Sử Đài Trung Thừa, Ngự Sử Đài Trung Thừa dưới ánh nhìn chăm chú của y, cả người run lên bần bật, cố gắng bình tĩnh: "Thánh Thượng, thần . . ."

"Ngự Sử Đài." Cố Nguyên Bạch đánh gãy lời của hắn, từng câu từng chữ nói: "Giám sát các nơi, giám sát các quan viên, là đôi mắt, đôi tai của trẫm, là nơi giữ gìn luật pháp trật tự. Trẫm tin tưởng Phùng khanh, dù sao thì khi tiên đế còn sống, Phùng khanh cũng đã từng chỉ ra sai lầm của trẫm rất nhiều lần. Trẫm còn cho rằng Phùng khanh là một thần tử dám nói dám làm, chí công vô tư, là một vị quan mẫu mực của Đại Hằng."

Tim Ngự Sử Trung Thừa đập thình thịch, nơm nớp lo sợ, cực kỳ hoảng hốt.

"Thế nhưng bây giờ trẫm lại phát hiện ngươi không tốt như trong tưởng tượng của trẫm." Ngữ khí của Cố Nguyên Bạch càng lúc càng lạnh xuống: "Thứ mà đôi mắt của ngươi theo dõi không phải là các quan viên, mà là trẫm. Ngươi còn dám với tay đến tận chỗ của Uyển thái phi, thế nào, một vị trí Ngự Sử Đài Trung Thừa không đủ thỏa mãn ngươi sao, ngươi còn muốn tiến thêm một bước, thậm chí kéo cả ngôi vị hoàng đế của trẫm xuống?"

Cả người Ngự Sử Đài Trung Thừa phát lạnh, vô cùng sợ hãi.

Ngự Sử Trung Thừa chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Nguyên Bạch.

Thánh Thượng đối xử rất tốt, rất ưu đãi với các thần tử, chịu nghe lời khuyên bảo, lại có tiếng nhân đức, Ngự Sử Trung Thừa biết, Thánh Thượng không hề đơn giản.

Nhưng Thánh Thượng có bao nhiêu đáng sợ, phải đến tận khi Cố Nguyên Bạch phái binh vây quanh Tề Vương phủ, hắn mới biết được.

Ngày ấy tất cả phủ của quan viên trong kinh thành đều đóng chặt, tiếng gào khóc trong phủ tông thân vang khắp cả con phố, Ngự Sử Trung Thừa trốn trong phủ của mình, bị dọa đến hàm răng đều va cầm cập.

Thế nhưng lúc ấy, chuyện không nên làm cũng đã làm rồi, thuyền giặc đã xuất phát, người cầm bánh lái bất luận là đi sai hướng hay đi đúng hướng thì hắn cũng không thể xuống được nữa.

"Thần, thần......" Giọng nói của Ngự Sử Trung Thừa phát run: "Thần không có......"

"Ngươi có!!!"

Cố Nguyên Bạch hung hăng ném mạnh tách trà trong tay, ném thẳng đến bên cạnh Ngự Sử Trung Thừa, nước trà văng tung tóe lên cả người Ngự Sử Trung Thừa và Tề Vương, cả hai người lập bị dọa đến suýt ngất xỉu.

Toàn bộ thị vệ và cung hầu trong cung điện đều vội vàng quỳ xuống, trong cung yên tĩnh không một tiếng động. Ngự Sử Trung Thừa có cảm giác hít thở không thông, bị dọa đến tim cũng sắp ngừng đập.

Vẻ mặt Cố Nguyên Bạch đầy phẫn nộ, lửa giận thiêu cháy nội tạng của y, hơi thở dần nặng nề hơn. Cố Nguyên Bạch cố gắng bình tĩnh lửa giận của mình lại, mặt không chút biểu tình, Hoàng Thượng càng như vậy lại càng khiến người bên dưới sợ hãi.

Hai chân Tề Vương đã mềm nhũn, như tê liệt mà ngã xuống mặt đất, cả người không ngăn được run rẩy dữ dội.

Khối ngọc rỗng ruột được tìm thấy trong Tề Vương phủ bị ném đến trước mặt hai người.

Khi nhìn thấy miếng ngọc bội rỗng ruột này, lại nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của Thánh Thượng, Tề Vương và Ngử Sử Đài Trung Thừa đã hoàn toàn xụi lơ, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Thánh Thượng rất ít khi tức giận, đặc biệt là tức giận với người của Ngự Sử Đài. Bởi vì quan viên trong Ngự Sử Đài có nhiệm vụ duy trì trật tự, cái mà Hoàng Đế yêu cầu chính là bọn họ dám nói, chứ không phải là không dám nói. Vì không muốn dọa sợ bọn họ, cho nên thái độ của Hoàng Đế với người của Ngự Sử Đài vẫn luôn rất thân thiện.

Đây là lần đầu tiên Ngự Sử Trung Thừa và Tề Vương nhìn thấy Thánh Thượng tức giận như vậy.

Hai người sợ đến mức mặt mày trắng bệch, hai mắt trống rỗng, lúc này, Hoàng Thượng mới ném thật mạnh tấu chương đến trước mặt Ngự Sử Trung Thừa, ngữ khí thực lạnh: "Xem đi."

Ngự Sử Trung Thừa run rẩy vươn tay cầm lấy tấu chương, thì ra là danh sách các quan viên giấu diếm chuyện lũ lụt ở sông Hoàng Hà.

Thấy hắn xem xong rồi, Cố Nguyên Bạch cũng không nói lời dư thừa nữa: "Ngự Sử Trung Thừa cấu kết với quan viên địa phương, nhận hối lộ, dùng những tiền tài bất nghĩa đó để mua chuộc Tề Vương. Tề Vương cấu kết với Ngự Sử Đài Trung Thừa làm việc xấu, âm thầm thông đồng với loạn thần tặc tử, lợi dụng quan viên địa phương để "làm thịt" bá tánh, quả thực là tội lỗi chồng chất! Đáng giận hơn là, Ngự Sử Đài là nơi duy trì trật tự mà lại dám tham ô, vậy thì trong Ngự Sử Đài còn được bao nhiêu quan tốt! Quan lại địa phương dám cấu kết với quan viên trong kinh để làm chuyện ác, những địa phương đó còn được mấy người sạch sẽ!"

Ngự Sử Trung Thừa và Tề Vương lập tức ngẩng đầu lên.

Bọn họ căn bản là chưa từng làm qua những việc này!

Ánh mắt Cố Nguyên Bạch nhìn bọn họ thật lạnh, y dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Các ngươi có biết tội hay không?"

"Thần . . ." Đầu Ngự Sử Trung Thừa như nổ tung, đau đớn không thôi.

Cố Nguyên Bach lạnh lùng nói: "Niệm tình hai người các ngươi chủ động nhận tội, chủ động tố cáo những quan lại địa phương kia, cho nên trẫm sẽ miễn tử tội cho các ngươi."

Thật lâu sau, dưới ánh mắt lạnh băng của Hoàng Thượng, Ngự Sử Trung Thừa mới lệ rơi đầy mặt, hắn chậm chạp nâng tay lên, nặng nề dập đầu thật mạnh xuống đất: "Thần nhận tội."

Hoàng Thượng chụp cái mũ này cho hắn coi như trực tiếp ném mặt mũi của Ngự Sử Trung Thừa ra ngoài rồi, một khi hắn nhận tội, đường đường là Ngự Sử Đài Trung Thừa mà lại tham ô, chỉ nghĩ cũng biết sẽ có kết cục như thế nào.

Toàn bộ Ngự Sử Đài, toàn bộ quan địa phương đều sẽ bị Thánh Thượng nhân cơ hội này để thanh trừ toàn bộ.

Thế nhưng Hoàng Đế cũng chỉ cho bọn họ một con đường này.

Thánh Thượng bỏ qua cho việc bọn họ lập kế hoạch, không cần phải chết, không làm liên lụy, thế nhưng đại giới này, so với chết không tốt hơn là bao.

Cả nhà bọn họ sẽ bị lưu đày, bị tước đoạt quê quán, bị cấm thi khoa cử, sẽ trở thành tội nhân của Đại Hằng, tiếng xấu muôn đời.

Tề Vương thấy Ngự Sử Trung Thừa nhận tội, hai mắt dại ra giật giật, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nguyên Bạch.

Sau khi đối mắt với ánh mắt của Cố Nguyên Bạch, hắn đột nhiên rùng mình một cái.

Cố Nguyên Bạch hừ lạnh một tiếng, bắt đầu hạ chỉ.

Hủy bỏ chức vị của Ngự Sử Trung Thừa, tước đoạt kinh tịch*, cùng người nhà bị lưu đày đến đông hoang Quảng Nam làm việc, trong vòng ba đời không cho phép vào kinh tham dự khoa khảo. Hủy bỏ tước vị của Tề Vương, biếm thành thứ dân, khai trừ tông tịch*, giam cầm tại trang viên ở ngoại thành, vĩnh viễn không được bước chân vào kinh thành, trong vòng ba đời cũng không được phép tham dự khoa khảo.

*Kinh tịch: giống quốc tịch á

*Tông tịch: tông thân là hoàng thân quốc thích, họ hàng với hoàng đế, thì cái tông tịch này chắc kiểu gia phả ý

Còn Ngự Sử Đài, một cái ổ tham nhũng như vậy, Hoàng Thượng không còn tin tưởng Ngự Sử Đài nữa, y muốn thanh tẩy cái nơi ô uế này. Còn những quan viên địa phương mà Chử Tầm phát hiện được, chẳng những cấu kết với quan trong kinh, mà còn giấu giếm chuyện không báo, toàn bộ lập tức hành quyết.

Nên phạt thì phạt, nên lưu đày thì lưu đày.

Càng quan trọng hơn là, chính miệng Ngự Sử Trung Thừa thừa nhận mình cấu kết với các quan viên địa phương.

Điều này chứng tỏ cái gì?

Cố Nguyên Bạch cũng nhịn không được mà cười ra tiếng.

Điều này chứng tỏ, đã đến lúc y có thể oanh oanh liệt liệt mà bắt đầu tiến hành trận chiến chống tham nhũng lớn rồi.

Mà trận chiến này, y có thể sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ, sử dụng binh mã, phạm vi rộng tra xét từ sâu bên trong, tìm tòi nghiên cứu. Mọi người đều biết, hoạt động chống tham nhũng luôn là thủ đoạn khi người thống trị muốn diệt trừ người nào đó.

Ngự Sử Đài a.

Rốt cuộc cũng có thể chân chính biến thành tai mắt của trẫm.

Thánh chỉ vừa được ban ra, cả triều đình khiếp sợ.

Mỗi một người trong Ngự Sử Đài đều cảm thấy bất an, Ngự Sử Đại Phu vốn sắp về hưu, bây giờ lại tiếp nhận nhiệm vụ quan trọng như vậy, không khỏi ngày ngày đêm đêm thở dài chính mình đi chậm một bước, kéo dài đến tận bây giờ để rồi gặp phải tình huống như đi trên tảng băng mỏng thế này.

Đám người Tề Vương bị đuổi ra khỏi vương kinh thành, một nhà bọn họ già trẻ lớn bé đều là quý tộc được nuôi dưỡng từ trong phú quý mà ra. Lần này bị đuổi đi, vẻ mặt của mỗi người đều vô cùng mờ mịt, bất luận là người lớn tuổi hay người nhỏ tuổi, nhìn tất cả chúng sinh, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không có nơi nào là nhà.

Biểu tình của những cấm quân cực kỳ hung ác, muốn nhanh chóng đưa bọn họ đến cái trang viên kia, từ này về sau không được bước chân ra ngoài trang viên một bước, giam cầm cho đến chết.

Cho dù là lúc cả nhà bị nhốt trong lao ngục, tiểu nhi tử của Tề Vương – Cố Văn cũng chưa từng phải chịu qua một chút cực khổ nào. Hắn bất an nắm chặt lấy góc áo của mẫu thân, gào khóc: "Chuỗi hạt của ta! Chuỗi hạt của ta!"

Mẫu thân hắn chỉ đành gạt nước mắt không nói lời nào, Thánh Thượng đuổi bọn họ ra khỏi vương phủ, ngoại trừ một thân cẩm la tơ lụa mà bọn họ đang mặc trên người cùng một chút trang sức, làm gì được cầm những món đồ khác?

Sắc mặt Tề Vương thay đổi từ tuyệt vọng đến không chút biểu tình, hắn không thể hiểu vì sao ban đầu rõ ràng chỉ là cố ý truyền sai tin tức, cuối cùng cả nhà lại phải rơi vào hoàn cảnh như thế này.

Đến khi hắn nghe được tiếng khóc của tiểu nhi tử mới đột nhiên hoàn hồn rồi nổi điên, Tề Vương bóp chặt lấy cổ của đứa nhỏ, hai mắt trừng đến muốn rơi ra khỏi hốc mắt: "Ta bóp chết ngươi, ta bóp chết ngươi! Đều tại ngươi! Đều là ngươi sai!"

Tiếng gào khóc lôi kéo đầy hỗn loạn, tiếng khóc nức nở của người lớn và tiếng khóc những đứa nhỏ vang vọng khắp một vùng.

Mấy đứa con lớn trong nhà Tề Vương lạnh lòng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Một nhà cả đời sống trong nhung lụa, bây giờ lại bị khai trừ tông tịch, chuyển đến sống trong một trang viên nghèo túng, bọn họ còn sống nổi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro