Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông chủ của Bách Hoa Hương dẫn Tiết Viễn và Cố Nguyên Bạch đến phòng bên cạnh phòng của Hòa Thân Vương.

Quan viên của triều Đại Hằng bị cấm đến những nơi phong nguyệt, tự nhiên Cố Nguyên Bạch không thể biết rõ còn cố phạm phải, y bảo lão bản dẫn y đến nơi nào vắng vẻ nhất, đưa đủ bạc, để hắn lặng yên đi vào, rồi lại lặng yên đi ra.

Phòng ở nơi này không phải quá lớn, phong cách bày trí trông rất thô tục và rườm rà, Cố Nguyên Bạch đứng chính giữa nhìn quanh một vòng, cảm thấy nơi nào cũng không phù hợp với thẩm mỹ của y.

Phòng của Hòa Thân Vương ở bên trái, bên trái căn phòng mà Cố Nguyên Bạch ngồi có đặt một chiếc giường gỗ rẻ tiền được che lụa trắng. Ông chủ Bách Hoa Hương dời chiếc tủ cuối giường sang một bên, đằng sau tủ là một chiếc quạt gỗ, bên trên quạt gỗ được chạm khắc rất tỉ mỉ, vừa vặn có thể để người ở phòng bên này nhìn xuyên qua vết chạm khắc thấy được tình huống phòng bên kia.

Hắn cười giải thích: "Tôn khách đừng hiểu lầm, thứ này dùng để thông khí mà thôi, buổi sáng và buổi tối, khi đốt huân hương lên thì mùi hương sẽ lan ra tất cả các phòng."

Cố Nguyên Bạch gật đầu cho ông chủ lui ra ngoài, chờ đến khi cửa phòng đóng lại, y mới tiêu sái tiến lên ngồi trước quạt gỗ.

Tiết Viễn từ từ ngồi xuống phía sau Cố Nguyên Bạch, nhớ tới thân thể tiểu hoàng đế mảnh mai, ánh mắt hắn dời xuống nhìn thoáng qua mông y.

"Mông lạnh không?" Tiết Viễn trực tiếp hỏi.

Cố Nguyên Bạch ở cổ đại đã ba năm rồi, đây là lần đầu tiên nghe thấy có người nói chuyện thô tục như vậy: "Câm miệng cho trẫm."

Trong phòng cách vách, Hòa Thân Vương đang ngồi bên bàn, gã sai vặt đứng bên cạnh thấp giọng nói chuyện, không lâu sau có tiếng cửa phòng vang lên, tiến vào là một vài nam nhân của Bách Hoa Hương.

Cố Nguyên Bạch nhìn thoáng qua, mặt mày bỗng chốc căng thẳng.

Hòa Thân Vương thật sự thích nam nhân?

Mấy nam nhân kia đưa lưng về phía Cố Nguyên Bạch, đứng xếp thành một hàng hệt như đang tuyển phi, Hòa Thân Vương bị chắn phía sau những người này, không thấy rõ vẻ mặt như thế nào.

Nếu không sai, Cố Nguyên Bạch nhớ rõ Hòa Thân Vương không thích nam nhân, còn đặc biệt chán ghét việc bên trong kinh thành đang dần xuất hiện nhiều người có Long Dương chi hảo

Cố Nguyên Bạch lẳng lặng đợi một hồi, lại nghe gã sai vặt tiếp tục nói: "Xoay người sang một bên."

Những nam tử này quay người sang, đối diện thẳng với bức tường, vừa vặn Cố Nguyên Bạch có thể thấy rõ khuôn mặt của bọn họ. Gương mặt những người này sạch sẽ thanh tú, trong đó còn có một số người có thể xứng với hai tiếng mỹ mạo, Cố Nguyên Bạch khách quan bình luận: "Nam sinh nữ tướng."

Tiết Viễn nghe vậy liền nhìn y một cái.

Cố Nguyên Bạch nhạy bén quay đầu lại, nheo mắt hỏi: "Tiết thị vệ có lời muốn nói?"

"Không dám." Tiết Viễn giả dối cười: "Thánh Thượng nói đều đúng hết."

Một người có tướng mạo sắc thu vô biên, lại ngồi đây nói một đám quan nhi* kia "nam sinh nữ tướng", thật c* m* n* quái dị.

*Quan nhi: cái từ này tui tra không ra T^T chắc là chỉ mấy nam tử trong nam phong quán ý, giống như kỹ nữ trong kỹ viện ý

Cố Nguyên Bạch quay đầu sang, tiếp tục nhìn phòng cách vách.

Lần này nhìn kỹ, Cố Nguyên Bạch liền có thể xuyên qua đám người nhìn thấy biểu tình của Hòa Thân Vương, sắc mặt của Hòa Thận Vương rất không đúng, cảm giác chán ghét trên đó gần như không thể áp chế được, lại có một chút áp lực nặng nề, từ ánh mắt nhìn những quan nhi đứng trước mặt của hắn là có thể nhìn ra được tâm trạng của hắn cũng không phải quá tốt.

Cố Nguyên Bạch giống như suy tư điều gì đó, y suy nghĩ trong chốc lát, đứng dậy nói: "Không nhìn nữa, đóng lại đi."

Tiết Viễn cũng đứng dậy theo, khi hắn đang muốn dời cái tủ lại thì bỗng từ bên ngoài có một cơn gió thổi tới, cuốn hết toàn bộ hương thơm trong viện đánh úp về phía gian phòng, Cố Nguyên Bạch bị một trận hương thơm nồng nặc này làm sặc, y chống tay lên tủ quần áo, bắt đầu ho khan kịch liệt.

Tư thế ho khan của tiểu hoàng đế quá dọa người, trong giây lát Tiết Viễn chợt nhớ tới cảnh ho ra máu ngày ấy, sắc mặt lập tức thay đổi, hắn tiến lên duỗi tay ra, một tay chặn ngang ôm tiểu hoàng đế lên.

"Cút . . . Khụ." Cố Nguyên Bạch hung dữ nói: "Ngươi ——"

Lại một trận ho khan kịch liệt.

"Câm miệng!" Sắc mặt Tiết Viễn khó coi: "Thành thật đợi cho lão tử!"

Hắn đặt Cố Nguyên Bạch lên giường, sau đó đi tìm khăn và nước, thân ảnh màu đen cao lớn đi đi lại lại trong phòng mang theo từng đợt gió kèm theo mùi hương, Cố Nguyên Bạch khó chịu nói: ". . . Mùi hương."

Tiết Viễn bước lên trước khép cửa sổ lại, nhìn nhìn giường, sau đó cầm khăn thấm nước đến giường rồi thả màn xuống.

Trên giường tối tăm mờ mịt, mùi hương cuối cùng cũng phai đi một chút, Cố Nguyên Bạch nắm lấy khung giường, chống người cố gắng không để mình ngã xuống.

Thân thể này được nuôi dưỡng quá kỹ, trong cung từ trên xuống dưới đều dùng loại huân hương tốt nhất, bây giờ ngửi phải mùi hương rẻ tiền thấp kém lại nồng nặc như vậy làm cho trong mũi Cố Nguyên Bạch chỉ còn lại mùi của Bách Hoa Hương.

Thật là, càng sống càng cảm thấy có thể sống đến bây giờ thật không dễ dàng.

Tiết Viễn ôm Cố Nguyên Bạch vào lòng, đặt y ngồi dựa vào ngực mình rồi mới cầm khăn lau mặt cho y. Cố Nguyên Bạch thấp giọng ho khan, lồng ngực gầy yếu không ngừng phập phồng, tại không gian nhỏ hẹp này thế này mà y lại suy yếu ho khan như vậy, thật khiến người ta có cảm giác y có thể chết ngay sau đó.

Tiết Viễn nhíu chặt mày, sắc mặt âm u mà dùng chăn lớn bao bọc lấy tiểu hoàng đế, sau đó bế y lên, trầm mặt bước ra khỏi phòng.

Bên ngoài đủ loại tôn khách và quan nhi dời mắt nhìn về phía Tiết Viễn, Cố Nguyên Bạch còn đang ở trong chăn ho khăn, tiếng ho khan xuyên qua tầng chăn nghe có phần nặng nề hơn, đệm chăn trắng tinh cũng theo từng đợt ho khan mà run lên nhè nhẹ, phía trước chăn còn có thể thấy được vài sợi tóc đen rũ xuống.

Chỉ vài sợi tóc đen, một tầng chăn này cũng đủ khiến người ta suy nghĩ bậy bạ, chăn run rẩy dữ dội như vậy, chẳng lẽ là mỹ nhân đang sợ hãi?

Một vị công tử tiến lên chặn ở trước mặt Tiết Viễn, nhìn thoáng qua người trong chăn một cái, lời lẽ chính đáng nói: "Vị công tử này không muốn đi theo ngươi, sao ngươi có thể mạnh mẽ trói người trong chăn rồi mang đi như vậy chứ?"

"Đúng vậy." Một vị tôn khách bên kia lớn tiếng nói: "Nơi này không cho khách cưỡng ép, hơn nữa cưỡng ép cũng không phải là việc làm của quân tử."

Tiết Viễn cười lạnh một tiếng, lệ khí* áp chế không nổi: "Cút."

*Lệ khí: khí thế lặng lệ, khí thế lạnh lùng . . . ý chỉ trạng thái giận giữ trông có vẻ rất nguy hiểm.

Công tử nhà giàu kia bị mắng đến đỏ bừng cả mặt, đang muốn nói thêm gì đó thì Tiết Viễn đã không kiên nhẫn, trực tiếp nhấc chân lên đá công tử ca một cái, sau đó âm khí sát sát đi ra ngoài.

Người trong viện đều bị hắn dọa sợ, công tử ca bị hắn đạp một đạp đã té xỉu một bên, bước chân Tiết Viễn càng lúc càng nhanh, sắc mặt rất không tốt.

C* m* n*, tiểu hoàng đế đã không ngửi được mùi ở đây thì còn đến làm cái gì chứ?

Y không biết bản thân yếu đến mức nào?

Rất nhanh, Tiết Viễn đã đen mặt ra đến cửa viện, ngoài đầu ngõ đã chật kín người, Tiết Viễn ôm tiểu hoàng đế tiến sâu vào bên trong, đá mấy con chó hoang đi rồi mới tìm một chỗ sạch sẽ không có mùi.

Đệm chăn mở ra, Cố Nguyên Bạch cách lớp chăn dựa lên tường, bên trong xoang mũi của y vẫn còn sót lại mùi hương nồng đậm cổ quái kia, toàn bộ sức lực đều bị rút cạn sạch, chỉ có thể thấp giọng ho nhẹ. Thanh âm của y trầm thấp, bả vai không ngừng run lên, gầy yếu đến mức khiến người ta có cảm giác sinh mệnh đang dần trôi đi.

Tiểu hoàng đế cong người, ngón tay trắng bệch nắm chặt y phục của mình, chỉ có như vậy mới có thể miễn cưỡng đứng được, chứ bên người y không có đồ vật gì để chống đỡ cả.

Tiết Viễn lẳng lặng nhìn y một hồi, lông mày nhướng lên, khóe miệng hạ xuống, tiến lên một bước dựa gần vào tiểu hoàng đế, sau đó cầm bàn tay trắng bệch của y đặt lên ngực mình, để y nắm lấy quần áo mình mà đứng.

"Giả vờ mạnh mẽ cái gì chứ." Tiết Viễn cười nhạo một tiếng: "Dựa đi."

Trong viện Bách Hoa Hương.

Thời điểm Hòa Thân Vương đang chọn người, đột nhiên nghe thấy từ phòng cách vách truyền đến tiếng ho khan, trong lòng hắn mạnh mẽ nhảy dựng lên, nháy mắt đứng dậy, lồng ngực thình thịch nhảy loạn, vừa kinh hoảng lại vừa bất an, chờ thêm một lúc nữa, hắn mới bình tĩnh lại, nói với gã sai vặt: "Sang bên cạnh nhìn xem trong phòng là người nào."

Gã sai vặt đi sang nhìn, sau khi trở về, vẻ mặt khó xử nói: "Gia, cách vách không có ai."

Không có ai?

Hòa Thân Vương không rõ là mình có tâm trạng gì, hắn sững sờ ngồi xuống, sắc mặt nặng nề nhìn một hàng người xếp trước mặt, cũng không còn hứng thú chọn người nữa. Hắn cứ ngồi thế trong chốc lát, đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

Hòa Thân Vương vừa ra khỏi cửa, vừa vặn bắt gặp Lý Duyên và Thang Miễn đang sóng vai đi tới.

Hai người bọn họ cũng thấy được Hòa Thân Vương, trên mặt chợt lóe qua một tia hoảng loạn, thế tử Bình Xương Hầu – Lý Duyên theo bản năng dấu bức họa ra sau, ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Hòa Thân Vương.

Trực giác của Hòa Thân Vương nhận ra không đúng, hắn trầm mặt xuống: "Các ngươi ở đây làm gì?"

Thang Miễn cũng đồng dạng không kịp chuẩn bị, hắn miễn cưỡng bình tĩnh lại, trả lời: "Hồi Hòa Thân Vương, tiểu tử cùng thế tử tới đây trải sự đời."

"Trải sự đời?" Ánh mắt Hòa Thân Vương sắc bén nhìn bức họa mà bọn họ đang cố dấu dấu diếm diếm: "Đó là cái gì?"

Sắc mặt Thang Miễn và Lý Duyên lập tức trắng bệnh, bộ dáng bắt đầu có chút sợ hãi kinh hoảng.

Hòa Thân Vương lạnh lùng nói: "Lại đây!"

Thang Miễn và Lý Duyên đi theo Hòa Thân Vương vào phòng, ở trước tầm mắt áp bức mãnh liệt, sắc mặt hai người đã hoàn toàn tái nhợt, nhưng vẫn không dám lấy bức họa ra.

Nếu như để Hòa Thân Vương biết . . . nếu như để Thánh Thượng biết . . .

Có phải sẽ chết hay không a?

Sự kiên nhẫn của Hòa Thân Vương đã không còn lại bao nhiêu: "Bổn vương nhắc lại lần cuối, lấy đồ ra đây!"

Thanh âm nghiêm nghị này hoàn toàn làm cho hai tiểu tử còn chưa lập quan sợ hãi, hai người run run rẩy rẩy mà đặt bức họa trong tay xuống bàn, gã sai vặt lần lượt mở ra, Hòa Thân Vương tiến lên một bước, cúi đầu nhìn một chút, lập tức giật mình.

Bên trong hai bức họa là hai người có tướng mạo không giống nhau, là người mà Hòa Thân Vương không quen biết, thế nhưng nếu nhìn kỹ lại hai gương mặt xa lạ này, Hòa Thân Vương lại có một loại cảm giác quen thuộc giống như đã từng quen biết.

Hắn nhìn hồi lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên, dùng vẻ mặt khó lường mà nhìn Thang Miễn và Lý Duyên thật sâu, bên trong ngữ khí che giấu sát khí cùng lửa giận: "Cút cho bổn vương!"

Thang Miễn và Lý Duyên theo bản năng nhìn thoáng qua bức họa, sau đó mới mang theo sắc mặt tái nhợt mà rời đi.

Hòa Thân Vương nhìn bức họa trên bàn, lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn, thời điểm hắn cầm bức họa lên muốn xé đi, đôi tay lại run rẩy, thế nào cũng không ra tay được.

Giằng co trong tay nửa ngày, lại không có sức xé rách nó.

Hòa Thân Vương suy sụp ném bức họa xuống, thấp giọng nói: "Mang hai bức họa này về phủ, đặt trong thư phòng cho ta."

Sâu bên trong ngõ nhỏ.

Chờ đến khi cơn ho khan của tiểu hoàng đế dịu lại, Tiết Viễn mới lui về sau một bước.

Tuy rằng Cố Nguyên Bạch chật vật, thế nhưng vẫn cực kỳ bình tĩnh. Y liếc mắt nhìn Tiết Viễn một cái, duỗi tay nói, giọng có chút khàn khàn: "Khăn."

Tiết Viễn tìm trên người mình một lượt, cuối cùng cũng tìm được một chiếc khăn đưa cho y. Cố Nguyên Bạch ghét bỏ liếc nhìn chiếc khăn một cái, Tiết Viễn đè nén hỏa khí: "Vô dụng quá."

Cố Nguyên Bạch sửa sang lại bản thân, dừng lại một chút, chắc chắn vẻ mặt của mình bình thường lại rồi, mới nhìn về phía Tiết Viễn, chậm rãi nói: "Trẫm không muốn để người thứ ba biết hôm nay trẫm xuất hiện ở đây."

Tiết Viễn cũng nói: "Thần cũng không muốn để cho người khác biết thần đến nam phong quán."

Mất mặt.

Cố Nguyên Bạch lộ ra sắc mặt vừa lòng: "Rất tốt."

Thánh Thượng dùng xong chiếc khăn kia liền tùy ý ném sang một bên, Tiết Viễn liếc nhìn nó một cách đầy khó hiểu, sau đó quay đầu đi.

Hai người một trước một sau từ trong ngõ nhỏ đi ra, lúc này mới phát hiện nơi này ngoại trừ nam phong quán, còn có mấy gian Tần Lâu Sở Quán.

Khi bọn họ đi ngang qua Tần Lâu Sở Quán, bên trong còn tiếng cười đùa vui vẻ, một giọng nữ cười duyên vang lên: "Sở tỷ tỷ từng được những thư sinh kia ngâm qua Lạc Thần Phú*, không biết có bao nhiêu người muốn nếm qua son trên môi Sở tỷ tỷ đâu."

*Lạc Thần Phú: Bài phú về nữ thần sông Lạc

们经过秦楼楚馆时,里头还传来嬉笑之声,一道女声娇笑道:"楚楚姐姐可是被那些书生吟过洛神赋的,不知道有多少人都想吃楚楚姐姐唇上的胭脂呢。" tui lại thả nhẹ câu ở đây, cái chỗ ăn son trên môi tui khum hiểu lắm ý là hôn hay là "ăn" qua nữ nhân hay dì, nhưng mà nếu là hôn thì bên dưới Tiết Viễn lại bảo hắn không có cái ham mê hôn người khác đâu @@ hoang mang – ing

Tiết Viễn nghe được những lời này, thuận miệng hỏi: "Thánh Thượng, người đã từng nếm qua son trên môi nữ tử chưa?"

Cố Nguyên Bạch: "......"

Châm chọc y à.

Cố Nguyên Bạch hơi hơi mỉm cười: "Chẳng lẽ Tiết thị ăn qua rồi?"

"Không có." Khóe môi Tiết Viễn cong lên, tựa như khinh thường lại giống nho nhã lễ độ: "Thánh Thượng, thần không có ham mê này đâu."

Cố Nguyên Bạch: "Vừa hay trẫm cũng không có."

Tiết Viễn: "Người ta đều nói Lạc Thần đẹp, Thánh Thượng cho rằng Lạc Thần có đẹp không?"

Cố Nguyên Bạch nghe vậy liền cười, y nghiêng đầu liếc nhìn Tiết Viễn một cái, khóe môi nhếch lên một độ cong ẩn giấu sự mạnh mẽ và tự tin: "Cho dù Lạc Thần đẹp, có thể đẹp hơn giang sơn của trẫm sao?"

Tiết Viễn nhìn nụ cười đầy mạnh mẽ và tự tin của y, đột nhiên cảm thấy trống ngực nảy lên thình thịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro