Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù An Dật tự hỏi liệu Thư Cẩn có để ý hay không nếu cô đưa thông tin liên lạc của nàng cho người khác, nhưng cô cũng cảm thấy những lời của Trình Oánh có lý, vì vậy cô suy nghĩ một lúc, liền đồng ý.

Khi Thư Cẩn nhận được điện thoại của Trình Oánh, trong lòng rất kinh ngạc, nhưng sau khi nghĩ lại, Trình Oánh và An Dật là bạn thân, tìm nàng, đại khái là vì An Dật đi.

Nàng cùng Trình Oánh hẹn nhau tại một quán cafe cách công ty nàng không xa vào giờ nghỉ trưa. Khi Thư Cẩn đến, thì Trình Oánh đã đến, đang ngồi ở đó, hướng nàng mỉm cười.

Thư Cẩn ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, tôi tới muộn, để cậu chờ lâu rồi."

Trình Oánh lắc đầu và nói: "Không, là tôi đến sớm." Nhân viên phục vụ đang đợi ở bên cạnh, hướng Thư Cẩn hỏi, "Cô muốn uống gì?"

Thư Cẩn suy nghĩ một chút, sau đó cười nhạt nói: "Cafe, không đường."

Trình Oánh nói với người phục vụ: "Cô ấy cũng giống như vậy." Nói xong, cô cười và nói với Thư Cẩn, "Đã nhiều năm không gặp, cậu thậm chí còn xinh đẹp hơn."

Thư Cẩn mỉm cười, nhẹ giọng nói "Cảm ơn, cậu cũng vậy."

Những gì Trình Oánh nói là sự thật, Thư Cẩn nói cũng là sự thật, vẻ đẹp của hai người là bất đồng. Vẻ đẹp của Thư Cẩn khác với vẻ đẹp có chút phô trương của Trình Oánh, nàng là nội liễm, tri thức.

Trên người nàng tựa hồ luôn có một chút khí chất tri thức nhàn nhạt, khiến người ta có cảm giác trong sạch. Thư Cẩn thời cấp ba mang đến cho người ta cảm giác thản nhiên, không lạnh cũng không nóng, vừa phải. Mà nay Thư Cẩn lại mang đến cho người ta cảm giác lãnh đạm, cư xử tốt nhưng lại khó đoán, chẳng trách người ta luôn nói thời gian sẽ khiến con người ta thay đổi.

Hai người hàn huyên với nhau về cuộc sống của họ trong những năm xa cách, nhân viên phục vụ mang cà phê đến. Trình Oánh nhấp một ngụm cà phê, cảm thấy đã đến lúc vào vấn đề chính. Cô suy nghĩ nên nói như thế nào để không quá mạo muội, một lúc lâu sau mới nói: “Thư Cẩn, tôi biết hỏi vấn đề này là quá mạo muội, nhưng với tư cách là bạn của An Dật, tôi không thể không hỏi, tôi hy vọng cậu có thể tha thứ."

Thư Cẩn nhìn cô, khẽ gật đầu, ý bảo cô tiếp tục.

Trình Oánh nhẹ giọng hỏi: “Thư Cẩn, giữa cậu và An Dật…… Còn có tình yêu sao?” Nói xong, nàng nhìn Thư Cẩn, cố gắng từ vẻ mặt của nàng nhìn ra điều gì đó.

Thư Cẩn lấy một chiếc thìa nhỏ, nhẹ nhàng khuấy cà phê, nói: "Nàng có ái, tôi có tình, đó là tình yêu sao? Như vậy, có lẽ là có đi."

Trình Oánh hơi nhíu mày, có lẽ? Đây là đáp án khẳng định sao? Rõ ràng là không. Cô cầm cà phê lên, nhấp một ngụm rồi nói: "Thư Cẩn, chuyện năm đó, chúng ta đều biết là lỗi của An Dật. Năm đó sau khi cậu rời đi, nàng mỗi ngày đều chờ ở sân bay, dù biết là cậu đi rồi, nhưng vẫn không từ bỏ, bác gái không còn cách nào mới nhờ Lục Khiết kéo nàng trở về. Bảy năm qua, mặc dù nàng không nói gì, nhưng tất cả chúng ta đều nhìn ra nàng là đang đợi cậu. Thư Cẩn, nếu cậu không thể ở bên nàng nữa, hoặc là cậu không còn yêu nàng nữa, cậu hãy nói rõ với nàng, đừng làm tổn thương nàng, được không?"

Thư Cẩn cười nhạt: "Trình Oánh, An Dật có một người bạn như cậu, là may mắn của nàng. Nếu như nói có ai trên đời này không muốn làm tổn thương nàng nhất, thì người đó chính là tôi. Tôi yêu nàng, nhưng giữa tôi và nàng cần có thời gian. Khoảng cách bảy năm, không phải chỉ cần có một tình yêu là đủ. Tôi không muốn tôi và nàng lại như trước, bởi vì không đủ hiểu nhau, lại lần nữa đi trên con đường đó."

Trình Oánh nở nụ cười: "Thư Cẩn, có những lời này, tôi không cần phải lo lắng cho An Dật nữa. Thư Cẩn, cậu phải tin tưởng An Dật, nàng khác với trước kia, nàng biết cách yêu thương một người. Nếu cậu mở lòng đón nhận nàng, nhất định cậu sẽ phát hiện, nàng đáng để cậu yêu bằng cả trái tim”.

Thư Cẩn khẽ mỉm cười, nàng nhìn Trình Oánh, nhẹ giọng nói: "Trình Oánh, cậu thích An Dật sao?"

Trình Oánh hơi sửng sốt, cô lập tức lắc đầu nói: "Có lẽ đã từng đi, nhưng cảm giác đó đến rồi đi rất nhanh. Tôi cùng nàng là bạn bè, bạn tốt, không hơn."

Thư Cẩn uống cà phê xong, lấy khăn giấy lau miệng, cười nói: "Được rồi, Trình Oánh, cậu là người đáng để kết giao, chúng ta kết bạn đi." Nói xong, nàng vươn tay, treo trên không.

Trình Oánh vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Thư Cẩn, cười nói: “Thật ra chúng ta vẫn luôn như vậy, không phải sao?”

Thư Cẩn cười, Trình Oánh cũng cười, hai người như bạn bè lâu năm, ăn ý không ít.

Khi An Dật tan sở về, vẫn chưa thấy Thư Cẩn đâu, hình như Thư Cẩn vẫn chưa tan sở. Cô nghĩ một chút, rồi ra ngoài. Đến siêu thị mua nguyên liệu và sách dạy nấu ăn, cô hớn hở ra về.

Chỉ là, có công thức, vẫn là vô dụng. Nấu rất đơn giản. Nhưng sau khi thái rau xong, cô đứng trước bếp ga, nhất thời cảm thấy không biết nên làm thế nào.

Sau khi rửa nồi, cô bật lửa, đổ dầu vào, lúc đầu thì không sao, nhưng chẳng mấy chốc dầu bắt đầu bắn tung tóe khắp nơi. An Dật cầm thìa, kinh ngạc không biết phải làm như thế nào. Cô muốn đi tắt lửa nhưng vừa đưa tay ra đã bị dầu bắn tới làm bỏng, dưới tình thế cấp bách, cô đem tất cả rau đều bỏ hết vào trong nồi.

Lần này thậm chí còn tệ hơn, dầu bắn càng lúc càng xa. An Dật vừa muốn trốn, lại vừa lo rau sẽ bị cháy, nên đưa tay đảo, không chỉ tay mà ngay cả môi và lông mày đều bị dầu bắn trúng. Cô gào lên, ném cái thìa, nhảy ra xa vài bước.

Đứng một lúc, cô cảm thấy như vậy không phải biện pháp, nên lại bước lên phía trước. Dầu tựa hồ không có bắn dữ dội như vừa rồi, cô sợ hãi đưa tay ra, vội vàng tắt lửa. An Dật bị dầu làm cho kinh hãi, thậm chí không biết Thư Cẩn đã về.

Khi Thư Cẩn về, nàng nghe thấy tiếng động trong bếp, liền đi vào kiểm tra, thấy An Dật đang một tay vỗ vỗ ngực, vẻ mặt sợ hãi. Nàng nhịn không được mỉm cười.

Bước vào bếp, nàng xắn tay áo, cầm lấy chiếc tạp dề treo bên cạnh, liền tiếp nhận nồi đồ ăn đang nấu dở của An Dật. Thấy động tác của Thư Cẩn, An Dật ngăn nàng lại, nói: "Thư Cẩn, để tôi làm cho."

Editor: tuần này t rãnh nên là up 1 tuần 10c luôn, cảm thấy mình thật là siêng năng. Chúc mng cuối tuần vuii vẻ. T đi leo rank đây :3~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh