Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả có lời muốn nói: Tôi đoán là mọi người đã nhìn ra rằng Thư Cẩn chưa kết hôn rồi sao? Hì hì. . . . . .

                                      —--------------------------------------------------------------------

Thư Cẩn nói: "Để tôi giúp cậu."

An Dật đêm đồ ăn thừa vào phòng bếp thu dọn, cô nói: "Không cần đâu, một mình tôi dọn cũng nhanh lắm."

Thư Cẩn nhìn cô bận rộn,  khóe miệng cong lên cười rồi bước ra khỏi phòng bếp.

Thư Cẩn mở vali, thu dọn tất cả quần áo cho vào tủ, đem cốc, bàn chải đánh răng cùng khăn tắm vào phòng tắm, sau đó lấy bộ đồ ngủ rồi đi tắm.

Thời điểm nàng tắm xong, xung quanh tối om, chỉ có thư phòng vẫn đang khép hờ, ánh sáng len lỏi ra ngoài, phản chiếu bóng người cao gầy bên trong. Nàng gõ cửa xong liền nghe An Dật đáp: “Vào đi, không cần gõ cửa, cứ tự nhiên không phải kiêng dè như vậy đâu.

Tóc của Thư Cẩn vẫn còn ướt, vài sợi tóc trên trán vẫn còn đọng lại vài giọt nước trong suốt, mang theo vẻ đẹp kiều diễm, mị hoặc khác thường. An Dật mới chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái, liền không thể dời mắt được.

Thư Cẩn đứng bên cạnh, thanh âm không lớn, vui vẻ nói: "Đã muộn như vậy rồi còn không đi nghỉ ngơi?"

An Dật cười cười, nụ cười mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Vụ kiện này có chút rắc rối, phiên tòa cũng sắp bắt đầu rồi, tôi muốn đọc thêm vài tư liệu liên quan, tranh thủ nắm chắc thêm khả năng thắng kiện.

Thư Cẩn gật đầu nói: "Vậy tôi về phòng trước, không quấy rầy cậu nữa, cậu cũng đừng xem tới khuya, ngủ sớm một chút đi."

An Dật nhận lời: "Được."

Thấy Thư Cẩn nhẹ nhàng đóng cửa lại, An Dật cong khóe môi cười, lại cúi đầu xem tài liệu.

Không biết qua bao lâu, cửa thư phòng lại nhẹ nhàng bị đẩy ra, An Dật xem quá nhập tâm nên không phát hiện ra.

Thư Cẩn bưng một cốc sữa nóng đi vào, nhẹ nhàng đặt lên bàn, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Xem xong thì nghỉ ngơi đi, thức khuya không tốt cho sức khỏe."

An Dật không nghĩ tới Thư Cẩn sẽ hâm nóng sữa cho cô, trong lòng bỗng chốc trở nên ấm áp. Cô cầm ly sữa, ngẩng đầu nói: "Cảm ơn, mà sao cậu còn chưa ngủ?."

Thư Cẩn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nói: "Có lẽ là do lạ giường đi nên nhất thời ngủ không được."

An Dật uống một ngụm sữa, cô đóng tài liệu lại, đứng dậy, cầm cốc đi đến bên cạnh Thư Cẩn, kéo một cái ghế ngồi xuống, do dự một lúc rồi nói: "Thư Cẩn, chúng ta nói chuyện được không?"

Thư Cẩn nhìn An Dịch, nhẹ giọng đáp: "Được. . . . . . . . ."
Dù Thư Cẩn đã nói lời đáp ứng nhưng lúc này An Dật lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Cô nhấp một ngụm sữa, chần chừ một lát rồi mới nói: “Thư Cẩn, về chuyện trước đây, tôi thực sự xin lỗi cậu, không những đã hiểu lầm cậu mà còn không chịu nghe cậu giải thích."

Thư Cẩn cười nhạt nói: "Đã là quá khứ rồi, cái gì trôi qua thì để nó qua đi . . . "

Chuyện đã qua hãy để nó qua đi, ý Thư Cẩn là đang nói, tất cả những gì trước kia đều không còn quan trọng nữa, phải không? Nàng nói những câu này giọng điệu vô cùng bình tĩnh, phải chăng là do nàng đã hoàn toàn buông bỏ rồi sao? An Dật cúi đầu, nhất thời không nói nên lời.

Thư Cẩn nhìn thấy vẻ mặt đột nhiên trở nên bi thương của An Dật, nàng muốn an ủi cô nhưng cuối cùng lại không nói lời nào.

Khi An Dật ngẩng đầu lên, trong con ngươi lộ ra một tia ảm đạm, nhưng lại nhìn không ra được sự bi thương ẩn chứa trong đó. Cô nhàn nhạt cười hỏi: “Thư Cẩn, mấy năm nay cậu sống ở Mỹ tốt không?”

Tốt không? Thư Cẩn tự hỏi chính bản thân mình.

Tốt, chính là thời điểm bảy năm trước khi nàng đặt chân đến nước Mỹ, mang theo thương tích đầy người, ở nơi xư xứ người xa xôi lạ lẫm tự mình chữa lành những vết thương trong lòng sao? Tốt, chính là cảm giác cô đơn bủa vây mỗi khi đêm về, cô độc lặng lẽ rơi lệ khi nhớ tới kỷ niệm ngày xưa khi các nàng còn ở bên nhau? Hay là, chính mình hết lần này đến lần khác cự tuyệt không cho người khác bước vào thế giới của mình, vì An Dật mà tự giam cầm mình vào một ngục tù?

Không, mấy năm nay, nàng chưa có lấy một ngày nào tốt đẹp cả!

Nhưng Thư Cẩn lại mỉm cười, nàng trả lời: "Những năm này tôi đã sống rất tốt."

An Dật thì thào đáp lại: “Được, chỉ cần cậu sống thật tốt là được…” Trong tay cô vẫn cầm ly sữa, nhưng lại phát hiện sữa đã nguội lạnh, không còn hơi ấm.

Cuộc nói chuyện dường như đã rơi vào ngõ cụt, Thư Cẩm nhìn người mình vừa yêu vừa hận lòng lại đau xót, không nói lời nào nữa. An Dật cũng đang chìm đắm trong nỗi đau buồn mãnh liệt không thể kiểm soát được, cô cũng không còn dũng khí để tiếp tục nói chuyện nữa rồi.

Thư Cẩn chuẩn bị đứng dậy trở về phòng, An Dật thấp giọng hỏi: "Hắn có yêu cậu không?"

Thư Cẩn hơi sửng sốt, hỏi lại, "Cái gì cơ?"

An Dật nhìn nàng, hỏi lại lần nữa: “Hắn có yêu cậu không?” Nếu người ấy thực sự yêu Thư Cẩn, đối xử tốt với nàng, là một người chồng tốt, có thể mang lại hạnh phúc cho nàng, thì có lẽ cô sẽ nguyện ý không mơ tưởng hy vọng nữa, đem tình yêu kia chôn chặt nơi đáy lòng, nhìn Thư Cẩn hạnh phúc bên người.

Đôi mi thanh tú của Thư Cẩn hơi nhíu lại, nàng khó hiểu hỏi: "Hắn là ai?"

An Dật thấp giọng đáp: “Chồng cậu.” Khi cô trả lời, tiếng nói từ cổ họng phát ra nghe rất khàn, trong lòng dường như có một con dao cùn chậm rãi cứa vào, khiến trái tim cô rỉ máu.
Thư Cẩn kinh ngạc, nhướng mày nói: "Tôi không có kết hôn, lấy đâu ra chồng?"

Trái tim An Dật lập tức nhảy lên vui sướng, cô nhìn chằm chằm Thư Cẩn, muốn từ vẻ mặt của nàng để xác nhận xem mình có nghe nhầm không. Cô thấy biểu tình của Thư Cẩn rất nghiêm túc, không giống như đang đùa giỡn. Giọng nói của cô có chút run rẩy, hướng Thư Cẩn hỏi: "Cậu nói thật sao? Nhưng vào ngày hôm đó tôi thấy cậu........ Cậu đang dắt một đứa nhỏ......"

Thư Cẩn rất ghét bị mọi người nghi ngờ, hỏi nàng "thật" hay "giả", nếu là ngày thường người khác hỏi thì nàng nhất định sẽ không trả lời. Nhưng nàng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của An Dật, nàng vẫn là nhẹ giọng nói: "Thật. . . . . . ." Dừng một chút, nàng mới hỏi ngược lại, "Hôm đó là hôm nào?"

Khi An Dật nghe thấy Thư Cẩn nói một chữ ‘thật’, đôi mắt cô lập tức sáng lên, những đám mây đen trong lòng đã nhanh chóng biến mất. Thanh âm của cô có chút phấn khích không kiềm chế được: "Thật tốt quá. . . . . . . . . . . . .tốt quá. . . . . . . . . . . " Một từ ‘Thật’ của nàng đối với An Dật mà nói, giống như câu nói ‘Đao hạ lưu nhân’* đối với một tử tù sắp bị hành quyết, làm cô từ cõi chết sống lại.

*Khi người hành quyết vung đao xuống kề tử tù mà nghe thấy câu ‘Đao hạ lưu nhân’ là ngay lập tức dừng lại không chém nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh