Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xong Điền Cảnh Lâm liền đi nhanh về phía trước,Nhậm Dĩnh mặt không tự giác đỏ ửng,nàng cũng không biết tại sao Điền Cảnh Lâm lại biết nàng mặc màu gì,cắn môi một cái ,vội đuổi theo phía sau.Đến nơi đã thấy Điền Cảnh Lâm đang ngồi trên ghế,tay cầm hai ly nước trái cây,thấy nàng đến liền đưa cho nàng một ly.Nhậm Dĩnh nhận lấy ly nước,chỉ mới uống một ngụm,ngẩng đầu lên đã thấy Điền Cảnh Lâm uống cạn ly nước,trên khóe miệng còn dính màu xanh của nước trái cây,Nhậm Dĩnh đột nhiên cảm thấy Điền Cảnh Lâm có chút “khả ái”,nàng đưa tay lên lau đi khóe miệng giúp Điền Cảnh Lâm, Điền Cảnh Lâm bị hành động của nàng làm cho hóa đá nữa giây,một cảm giác quen thuộc chợt xuất hiện,trước đây Tào Tích Chi cũng từng ôn nhu giúp nàng như vậy,hít một hơi lãnh khí,cố gắng mỉm cười.

“Cám ơn….”

“Không phải chúng ta đang quen nhau sao,không cần nói cám ơn” 

“Cái gì ?”

Nhậm Dĩnh lần nữa mỉm cười đầy ngọt ngào,nàng đi đến bên cạnh câu cổ Điền Cảnh Lâm.

“Ngươi đáp ứng cùng ta đi công viên,tức là chúng ta đang hẹn hò”

Điền Cảnh Lâm nghe vậy vội hất tay của nàng sang một bên,vẻ mặt đầy tức giận,từ trên ghế đứng lên.

“Ngươi uống lộn thuốc có phải hay không,ta khi nào thì đáp ứng ngươi”

Nhậm Dĩnh cũng không vì vậy mà tức giận,vẫn giữ vững nụ cười trên môi,đi đến bên cạnh ôm lấy cánh tay của Điền Cảnh Lâm.

“Ta đã chọn ngươi,ngươi sẽ chạy không thoát đâu”

Nàng lôi kéo Điền Cảnh Lâm đi về phía trước, Điền Cảnh Lâm mặt vô biểu tình,để mặc cho Nhậm Dĩnh lôi đi,cũng không nói thêm gì ,nàng thật không biết Nhậm Dĩnh muốn giở trò gì,nàng cũng không muốn nói chuyện với người ngang ngược không nói lý lẽ,đi không biết bao lâu,Nhậm Dĩnh dừng lại ở một cửa hàng treo đầy thú nhồi bông, Điền Cảnh Lâm thấy vậy cũng đoán được nàng muốn gì,từ trong túi lấy ra một đồng tiền đưa cho ông chủ cửa hàng,hắn đưa cho nàng cây súng đồ chơi, Điền Cảnh Lâm cầm cây súng chỉ vào mấy con thú nhồi bông treo trên kia,liếc mắt nhìn Nhậm Dĩnh.

“Ngươi thích món nào,ta lấy cho ngươi”

Nhậm Dĩnh mặt khinh bỉ nhìn nàng,sau đó tùy tiện chỉ vào con thỏ mập mạp đang treo trên cùng, Điền Cảnh Lâm liền nhấm ngay hồng tâm mà bắn,con thỏ mập mạp kia liền rơi vào trong giỏ,nàng mỉm cười lấy tay sờ mũi mình một cái,vẻ mặt đầy đắc ý.

“Làm sao có thể a”

Nhậm Dĩnh không dám tin tưởng,vẻ mặt đầy kinh ngạc, Điền Cảnh Lâm cảm thấy rất hài lòng phản ứng bây giờ của Nhậm Dĩnh,thật không biết nàng là ai,từ nhỏ tiền ăn quà vặt của nàng cũng đều trả cho mấy trò chơi này,nàng sẽ bắn hụt được sao,hơn nữa bây giờ nàng là cái gì,nàng chính là vệ sĩ,cũng được học qua cách bắn súng,trò chơi này làm sao làm khó được nàng.

“Ta chính là xạ thủ”

“Ta không tin,ngươi chỉ là may mắn,thử lại một lần nữa đi”

Ông chủ cửa hàng nghe Nhậm Dĩnh nói như vậy,đầu đầy mồ hôi lạnh,hắn nhìn về phía Điền Cảnh,sau đó vội vàng quơ tay.

“Vị tiểu thư này,ngươi tha cho ta đi,cửa hàng của ta chỉ là cửa hàng nhỏ,mở ra để kiếm sống qua ngày,nàng thật sự là cao thủ,ta còn nhớ một năm trước nàng đi cùng một tiểu thư xinh đẹp đến đây,liền mang đi hết một nữa đồ chơi trong cửa hàng”

Điền Cảnh Lâm nghe hắn nói vậy cũng đoán được người kia là ai,ánh mắt có phần lãnh đạm xuống,Nhậm Dĩnh mỉm cười đi đến bên cạnh ông chủ cửa hàng.

“Vậy ngươi nói, tiểu thư xinh đẹp kia cùng ta ai xinh đẹp hơn”

Ông chủ cửa hàng lấy tay lau mồ hôi trên trán một cái,liếc mắt nhìn Điền Cảnh Lâm,hắn ha ha cười to.

“Tất nhiên là ngươi”

Điền Cảnh Lâm cũng không biết tại sao Nhậm Dĩnh hỏi vậy,chỉ cảm thấy ông chủ cửa hàng có chút buồn cười,nàng cũng biết lần trước mình hơi quá đáng một chút,cho nên lấy ra một xấp tiền đưa cho hắn.

“Con thỏ này ta mua”

Nàng cầm lấy con thỏ đưa cho Nhậm Dĩnh,cũng không nói thêm gì liền rời đi,đi được một đoạn lại không thấy Nhậm Dĩnh đâu,có chút lo lắng đi xung quanh tìm,lại thấy Nhậm Dĩnh đang ngồi ở trên ghế.

“Mệt mõi sao ?”

Nhậm Dĩnh tựa đầu vào con thỏ mập mạp kia,ánh mắt ươn ướt như sắp khóc đến nơi,nàng đưa ra hai tay,vẻ mặt ủy khuất nhìn Điền Cảnh Lâm.

“Ngươi cỗng ta đi”

Điền Cảnh Lâm nhíu mày nhìn nàng,đây là thế nào,đang làm nũng sao,ta cũng không phải người hầu của ngươi,nàng cũng không nói gì,xoay người rời đi,lát sau liền quay trở lại,trên tay còn cầm theo đôi dép,không biết từ đâu mua được, Điền Cảnh Lâm đi đến bên cạnh ngồi xuống,nhẹ nhàng giúp Nhậm Dĩnh cởi giày,nhìn đến gót chân của Nhậm Dĩnh có một vết thương nhỏ,lại đang rỉ máu,nàng cũng sớm đoán được cô nàng này là vì chân bị thương cho nên mới không chịu đi, Điền Cảnh Lâm lấy băng cá nhân dán lên phía sau gót chân của nàng,sau đó quăng đôi dép xuống bên cạnh.

“Bây giờ có thể đi được rồi chứ?,ngươi cũng đừng mơ tưởng ta sẽ cỗng ngươi”

Đây đã là đối xử quá tốt rồi,không thể vượt quá giới hạn được,ngay cả bạn gái cũ cũng chưa có phúc khí này.

“Người nào hiếm,không cỗng thì không cỗng”

Nhậm Dĩnh cỡi giày ra liền thấp hơn so với Điền Cảnh Lâm hơn nữa cái đầu,nàng mặt không vui mang dép vào liền ôm con thỏ đi ở phía trước,Điền Cảnh Lâm thở dài lắc đầu,đúng là tính khí tiểu thư,một câu cám ơn cũng không có,còn để lại đôi giày đây là có ý gì,bắt nàng cầm giúp sao,ngay cả bạn gái cũ cũng chưa từng sách qua giày đây,nói thì nói như vậy nhưng vẫn cầm giày đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro