Chương 14: Quyết tuyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản mệnh Linh tủy vỡ vụn, cùng lúc đó Tiên thể tự bạo, trong nháy mắt tự thân tu vi có thể tăng lên đến mức cao nhất, có thể vượt qua tu vi để đả thương người, cũng có thể tùy ý đi bất cứ nơi nào ở Bát Hoang.

Tình huống của Mật Sở ban đầu không phải như mọi người nghĩ, nàng vốn định thông qua vãng sinh kính để đi đến nơi khác, không nghĩ tới làm cho bản mệnh Linh tủy vỡ vụn, kết quả trong lúc trốn đi, bị Phong Phục Mệnh phát hiện, hắn rút ra bản mệnh ngọc trúc của nàng, nàng không thể không cắn răng bỏ lại ngọc trúc vỡ vụn, thừa dịp Phong Phục Mệnh đang đình trệ mà thoát thân.

Dù là như thế, Mật Sở cũng không hoàn toàn thật sự bỏ được Linh tuỷ vỡ vụn, chỉ dám làm ra vết rách tạm thời mượn pháp lực, chờ đợi ngày khác bổ tucs ngọc trúc, chờ ngày nó trở lại trong cơ thể.

Lưu Song nếu muốn rời đi, không có khả năng chỉ tạo ra mấy cái vết rách như vậy. Tu vi của nàng không bằng tu vi mấy ngàn tuổi của Mật Sở, nàng chỉ có thể bóp nát cả trái tim để trốn thoát.

Lưu Song cũng không biết, nếu như mất đi một trái tim, chính mình sẽ biến thành bộ dáng gì.

Sẽ chết? Hay là sẽ hồn phi phách tán, nàng biết, bản thân không có được vận khí tốt như Mật Sở Thiên phi, nếu như thật để bản mệnh vỡ vụn rồi rời đi, Yến Triều Sinh sẽ không cứu nàng, cũng sẽ không đối đãi với nàng như đối đãi Mật Sở, dùng hết thảy linh hồn ấm áp thiên tài địa bảo trên thế gian này vì nàng mà dưỡng hồn.

Thậm chí ngay cả song bích tỉ châu mà Thiếu U lưu lại cho Lưu Song, cũng rơi vào trong tay Mật Sở.

Không có viên tâm này, thế gian liền rốt cuộc không còn Lưu Song, ánh mắt nàng ảm đạm.

Nhóm tiên tỳ không phát hiện ra Lưu Song xuất thần, cho nàng rửa mặt tốt rồi đem ra một bộ y phục màu trắng lộng lẫy.

"Đây là cái gì?"

Hiện tại tiên tỳ phần lớn đều đã biết tiền căn hậu quả, không dám nhúng tay vào chuyện của thiên quân, vì vậy không dám nhiều lời.

Chỉ có thể nói: "Đây là hôn phục của tiên tử."

Ngón tay Lưu Song ngón tay phất qua đường thêu tuyến trên y phục,

thấp giọng nói: "Ta không thích y phục này có thể cho ta đổi một bộ màu đỏ được không?"

Mấy tiên tỳ hai mặt nhìn nhau, nàng biết điều phối hợp như vậy, một chút cũng không có bộ dáng tù nhân thất thố gầm thét, ôn tồn thương lượng, ngược lại làm cho người không nguyện ý nhìn nàng thất vọng. Cuối cùng có người nói: "Nô tỳ đi xin ý kiến một chút."

Không bao lâu tiên tỳ trở về nói: "Tiên tử có phúc lớn, thiên quân đồng ý."

Lưu Song chỉ là cười cười, nàng không có cái phúc khí đó.Nhóm tiên tỳ thái độ coi như cung kính, làm Lưu Song mơ hồ đoán được, Phong Phục Mệnh chỉ là hù dọa nàng, nguyên nhân lớn Phong Phục Mệnh muốn lấy nàng chỉ là muốn làm Yến Triều Sinh tức giận.

Nếu như nói lúc trước nàng sẽ còn sợ hãi và tức giận, hiện tại sau khi biết nên làm cái gì, ngược lại không sợ.

Lần thứ hai mặc trên người hôn phục, đối với Lưu Song mà nói, giống như được chết thật xinh đẹp.

Nàng không về bên cạnh Yến Triều Sinh, nhưng cũng sẽ không lại trở thành đồ chơi cho bất luận kẻ nào, bao gồm cả Phong Phục Mệnh. Bọn họ đều giống nhau, những kẻ này cao cao tại thượng thượng, sẽ không cứu Thương Lam, sẽ không thật lòng yêu nàng. Phong Phục Mệnh lại là muốn đem nàng làm thế thân của ai đó , cũng là Mật Sở sao?

Lưu Song không muốn bọn họ đụng chạm, nàng tự chính mình mặc y phục vào, mắt nhìn vào gương dò xét, mỉm cười, phảng phất như được nhìn thấy sự hồn nhiên ngây thơ của chính mình trăm năm trước.

Thật là dễ nhìn, nàng nghĩ thầm.

Nhóm tiên tỳ muốn động thủ thay trang phục giúp nàng, bị nàng nhẹ nhàng hất ra: "Không cần, tự ta có thể."

Nhóm tiên tỳ cúi đầu chờ đợi, vẫn như cũ không ai dám cởi bỏ Khốn Tiên thừng trên người Lưu Song, động tác nàng bị quản chế, họ giúp nàng nơi nới lỏng.
Lưu Song nói: "Đa tạ."

Lưu Song dính son phấn, ở trên môi thoa một cái. Nàng vốn là ngày thường đã cực kỳ xinh đẹp, chỉ là khoảng thời gian này phát sinh đủ mọi việc, làm da nàng càng thêm tái nhợt, bây giờ có thể trang điểm lại nhan sắc, vui mừng đứng lên.

Lưu Song lục tìm trong trí nhớ, ba phần vụng về bắt chước kiểu tóc đã búi tóc qua ở trăm năm trước. Nàng nhớ được, lần đầu tiên mặc lên người đại hồng y là do Thiếu U thay nàng chải đầu.

Vốn nên nói vô số lời chúc phúc may mắn, Thiếu U nhìn tiểu tiên thảo trong gương vui mừng, thanh âm liền đổi thành:

"Lần này đi Yêu giới, nguyện hắn yêu ngươi tiếc ngươi."

"Tạ ơn Thiếu U."

Lưu Song sinh ra không cha không mẹ, chỉ có một đám sinh linh tiểu tiên ở Thương Lam làm bạn. Lưu Song đơn thuần không rành thế sự, sinh linh ở Thương Lam cũng giống như thế.

Nàng ngồi lên kim sí điểu làm liễn lúc rời đi, quay đầu xem Thiếu U cùng Thương Lam tiên cảnh, chẳng biết tại sao, đột nhiên sinh ra vô số cảm giác thấp thỏm đối với tương lai.

Thiếu U đứng tại tiên trì mờ mịt bên cạnh, mặt mày như hoạ, mỉm cười nhìn chằm chằm nàng. Tựa hồ lại dùng ánh mắt an ủi nàng, đừng sợ.

Không biết tại sao, nàng liền thật sự không cảm thấy sợ nữa. Nàng cười hướng hắn vẫy vẫy tay, Thiếu U sau này hẹn gặp lại.

Khi đó Lưu Song không hiểu, hỉ phục thiên giới là màu trắng, hỉ phục Yêu giới là màu tím, chỉ có hỉ phục ở nhân gian, mới là màu đỏ.

Đại hôn trước, nàng nghe theo mẫu thân nói, nghiêm túc đối với Yến Triều Sinh muốn mười dặm hồng trang, Yến Triều Sinh lúc ấy chỉ cười cười, nói: "Ừm, nàng còn muốn cái gì nữa?"

Lưu Song bẻ khớp ngón tay, nghiêm túc hồi tưởng: "Muốn hợp bát tự, muốn táo đỏ đậu phộng long nhãn hạt sen, còn muốn hỉ phục đỏ chót."

Yến Triều Sinh liếc mắt một cái: "Bổn quân nhớ kỹ."

Về sau hắn lại tùy tiện bắt đến một tiên quân biết xem bói, muốn biết bọn họ hợp bát tự hay không.

Tiên quân run chân, lén nhìn Yêu quân Bệ hạ, Yến Triều Sinh giống như cười mà không cười, tiên quân xem bói lập tức đem bát tự của Yêu quân cùng Lưu Song, xem hoà một đôi trời đất tác thành, Lưu Song mặt mày hớn hở, không ngừng nói: "Tạ ơn tiên Quân bá bá."

Yến Triều Sinh sai các tướng quân đưa sính lễ tới, đem một nơi như Thương Lam tiên cảnh lấp đầy cơ hồ một phần ba, đâu chỉ mười dặm.

Trăm năm trước vào ngày Lưu Song xuất giá, cỏ cây sum sê, nhóm tiên linh reo hò, khi đó Thiếu U cũng có mặt, Lưu Song có thân nhân có bằng hữu có người yêu.

Yến Triều Sinh đứng trên lưng Xích Diên, một thân áo đỏ nghênh đón nàng, mắt đều mang theo ý cười. Đêm tân hôn, hắn lột ra một viên hạt sen hỏi nàng:

" Nàng có biết đống đồ này có ý nghĩa gì sao?"

Lưu Song lắc đầu.

Dù sao mẫu thân đã nói qua nhất định phải làm như vậy, nhất định không thể thiếu.

Yến Triều Sinh liếc nhìn nàng một cái, hừ một tiếng cười nói: "Không biết xấu hổ."

Hồi lâu về sau, Lưu Song hồi tưởng lại lúc trước, lờ mờ có thể nhớ lại cảm giác ngay lúc đó.

Nàng ôm theo tâm tình vui vẻ cùng chờ mong gả cho Yến Triều Sinh, đã từng nàng cũng cho rằng Yến Triều Sinh là thật sự yêu nàng cực kỳ, nguyện ý cùng nàng làm những tập tục phàm trần, cởi bỏ huyền y, thay đổi thành một thân váy đỏ.

Trăm năm qua, nàng rốt cuộc cũng đã thông suốt.

Vốn dĩ không phải là bởi vì chiều theo nàng, Yến Triều Sinh mới cùng nàng cùng nhau khoác lên hỉ phục đỏ chót thành hôn. Mà là bởi vì ở trong lòng Yến Triều Sinh, đại hôn kia như một trò đùa, hỉ phục màu tím của hắn, đã vì một người khác mà lưu lại.

Lưu Song cười cười, như thế này cũng tốt, như thế này là tốt nhất. Ngơ ngơ ngác ngác sống qua trăm năm ít nhất nàng còn có thể tỉnh lại.

Tới hầu hạ Lưu Song là nhóm tiên tỳ chưa từng có tiếp xúc, các nàng cái gì đều không cần làm, chỉ đứng ở một bên ngơ ngác nhìn xem, vị này cùng với Mật Sở Thiên phi rất giống nhau.

Tự nàng mặc y phục gọn gàng, đi theo các nàng lên chín cái thần điểu mây liễn.

Trong màn lụa, một vòng màu đỏ cực kỳ xinh đẹp. Lưu Song hai tay để lên đầu gối, cả người nàng mười phần yên tĩnh ôn hoà.

Nhóm tiên tỳ ánh mắt không tự chủ được dõi theo nàng, nói đến cũng kỳ quái, vị tiên tử này rõ ràng cùng Mật Sở Thiên phi cực kỳ tương tự, thế nhưng mà không ai đem hai người nhận lầm.

Trừ lớn lên giống, cái khác thực sự quá khác nhau.

Mật Sở Thiên phi hận không thể ở mọi thời khắc tạo nên cảm giác tồn tại, đem một đám tiên tử ở tiên giới quản đến ngoan ngoãn, mà vị tiên tử này an tĩnh giống như một bức tranh, cười lên lại cực kỳ tinh khiết xinh đẹp.

Không có cảm giác áp bách, lại khiến người khác nhịn không được nhìn ngắm nàng.

Khuôn mặt tương tự, lại có thể đem lại cảm giác đối lập nhau.

Thời khắc thần điểu bay lên, cánh chim màu vàng óng cực đẹp, bọn chúng mang theo Lưu Song bay xuyên qua thiên giới mỹ lệ.

Lưu Song không biết Túc Luân đại nhân trở về bao lâu, giờ khắc này Yến Triều Sinh phải chăng đã lấy được bản mệnh ngọc trúc của Mật Sở.

Lưu Song đem mi mắt cụp xuống, thiên giới thực sự mỹ lệ, trách không được Yến Triều Sinh bốn phía chinh chiến, chỉ có thể ở nơi cẩu thả tối tăm, lại vì con dân tìm kiếm lãnh địa mới.

Yến Triều Sinh sớm sẽ có một ngày, chú định trở thành đế quân truyền kỳ của Bát Hoang nhất rộng lớn này.

Lưu Song để tay ở bên trên trái tim, dưới lòng bàn tay nhịp tim đập theo quy luật lại mạnh mẽ.

Bản mệnh của nàng phảng phất như cảm giác được cái gì đó, đau thương vô cùng, nó tựa như cầu xin nàng đừng làm như vậy. Nàng muốn nói đừng sợ, không biết là đang an ủi viên ngọc thạch màu tím hay là an ủi đáy lòng co ro của chính mình.

Tay của nàng ngưng tụ ra ánh sáng lục sắc, miễn cưỡng lấy ra khỏi lòng của mình.

Nháy mắt, toàn bộ thần điểu toàn bộ tê liệt, lại không tiếp tục bay về phía trước. Tiên tỳ cùng tướng lĩnh cảm giác được cái gì đó không đúng, nhưng mà không cách nào nhìn trộm bên trong mây liễn phát sinh chuyện gì.

Chỉ có thể nhìn thấy áo đỏ rực phát của Lưu Song, còn có một vệt ánh sáng nhàn nhạt màu tím lỡ đãng lộ ra ngoài.

Sắc thái tím nhạt chiếu rọi ở trong mắt Lưu Song, nàng trắng bệch nghiêm mặt, buông tay ra, nhìn thấy một viên đá mỹ lệ.

Nó tinh khiết ấm áp, so bì được với tất cả màu sắc trên thế gian, còn có ánh sáng ở trong đó đang lưu chuyển. Một trái tim yêu như thế này, vốn nên là không ai nỡ cự tuyệt.

Lưu Song khép tay lại.

Màu tím nhạt huỳnh quang tản mát đầy trời, bây giờ như tinh hà rơi xuống đất, vô số vệt trắng.

Trong điện Phong Phục Mệnh mở choàng mắt, bay lượn đi ra, thoáng qua đến chỗ của mây liễn, chỉ thấy chung quanh toàn bộ tướng sĩ tỳ nữ đều hôn mê, chỉ có bốn phía vô số màu tím huỳnh quang như dòng nước, từng mảnh tản mát.

Tiếp theo đó liền thấy phía sau vô số tiên quân chạy tới, toàn điện vì cảnh tượng xinh đẹp như vậy mà sợ hãi thán phục.

Phong Phục Mệnh xốc màn lụa mây liễn lên, bên trong không có một ai, chỉ còn lưu lại một vòng tàn hương.

Ánh tím rơi vào trong lòng bàn tay Phong Phục Mệnh, hắn run lên hồi lâu, lần đầu tiên trong đời hắn không biết nên làm cái gì mới tốt.

Mà ở ngoài mấy ngàn dặm, Túc Luân vừa đem được bản mệnh ngọc trúc đưa cho Yến Triều Sinh, thấy một thân huyền y của Yêu quân đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Túc Luân theo Yến Triều Sinh mấy trăm năm, chưa từng gặp qua Yến Triều Sinh có sắc mặt như thế, hình như nháy mắt mờ mịt, sau đó trống không.

Cơ hồ trong khoảnh khắc, Yến Triều Sinh hóa thành một đạo tàn ảnh màu đen, biến mất ngay trước mắt hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro