Ta là của nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác phẩm dựa theo bài hát "Ta là của nhau" - Đông Nhi & Ông Cao Thắng


"Khi gặp nhau phút đầu

Từ ánh mắt anh đã trao nụ cười

Khẽ ngại ngùng anh nói: "Mình cầm tay nhé !"

Đưa em qua những con đường tình yêu.

Em chẳng thể dối lòng rằng em đã yêu anh từ lúc nào

Nghe nhịp đập con tim, lòng mình thổn thức

Anh muốn, ta là của nhau."

Nhật ký "Anh", ngày ... tháng ... năm ...

Anh là Vương Tuấn Khải.

Đây là năm thứ hai, ngày thứ 91 anh học ở trung học Nam Khai.

Và cũng là ngày đầu tiên anh gặp thiên sứ Mắt Cười của anh.

Ừ, nhất định là của anh.

Em ấy học dưới anh một lớp.

Lần đầu tiên anh thấy em ấy, không phải ở một nơi lãng mạn như khuôn viên đầy hoa và lá, không phải trong tình cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, mà hoàn toàn ngược lại.

Hai người gặp nhau ở căn-tin trường, nơi nơi đầy mùi đồ ăn, tuy thơm phức nhưng vẫn là mùi đồ ăn. Và em ấy đã cứu anh, bằng một viên kẹo, bởi vì lúc đó anh bị tụt huyết áp. 

Đôi mắt em ấy mở to, ánh mắt lấp lánh như chứa hàng vạn tinh tú, hàng mi cong cong theo những cái chớp mắt mà khẽ rung động, khiến người khác muốn chạm vào, vuốt ve.

Và từ đôi môi đang cong lên kia phát ra những thanh âm trong trẻo, mát lạnh, cứ như có cơn gió nào đó vừa dạo chơi nơi cánh đồng bạc hà, mang theo hương vị bạc hà thanh mát:

"Anh à, anh không sao chứ? Sắc mặt anh thật không tốt, có phải tụt huyết áp không?... Em có một viên kẹo, anh cầm lấy đi nhé!"

Ngọt ngọt, chua chua. Ừm, đúng là kẹo dâu.

Nhật ký "Em", ngày ... tháng ... năm ...

Cậu là Vương Nguyên.

Đây là năm thứ ba, ngày thứ 39 cậu học ở trung học Nam Khai.

Cũng là ngày thứ 39 của năm thứ nhất cậu quen Vương Tuấn Khải.

Có lẽ nên nói là thích nhỉ?

Cậu còn nhớ ngày đầu tiên cậu gặp anh, chính là ở căn-tin trường, vào năm đầu tiên cậu học ở Nam Khai.

Vương Tuấn Khải cũng là người đầu tiên cậu nói chuyện.

Từ đó, hai người trở thành bạn thân. 

Thật ra cậu cũng không biết lúc đó Vương Tuấn Khải có xem cậu là bạn không.

Bởi vì cách lúc đó 91 ngày, tức là 13 tuần, tức là khoảng 3 tháng sau, khi cậu và anh đi ăn Haagen-Dazs (anh dụ cậu, nhất định là vậy!), anh nói: "Hình như anh thích em rồi."

Nhẹ nhàng quá nhỉ!

Ngắn gọn quá nhỉ!

Nhưng mà... rất ấn tượng nhỉ?

Và 99 ngày sau đó, Vương Tuấn Khải bắt đầu theo đuổi cậu.

Theo đuổi? Tức là mua hoa và tặng quà sao?

Không hề nhá! Anh ấy biết cậu cần điều gì.

Yếu Toán? Có Vương Tuấn Khải!

Muốn ăn? Có Vương Tuấn Khải!

Muốn chơi game? Có Vương Tuấn Khải!

Ham chơi không ăn cơm? Cũng có Vương Tuấn Khải đây!

99 ngày ở bên cậu, chăm sóc từng chút một, như một người bạn, như một người anh ...

Như một người yêu.

Ok, cuối cùng thì cậu cũng nhận ra mình yêu, không không, chỉ thích anh ấy thôi.

Và hôm nay là ngày thứ 39 chúng tôi xác định quan hệ.

Một người tốt như vậy, còn đẹp trai, học giỏi, còn đòi gì nữa? Đối với cậu, vậy là đủ rồi.

"Từ nay em không còn khóc

Không còn nước mắt đêm về một mình đơn côi

Vì giờ bên em đã có anh xớt chia những buồn vui

Lòng anh luôn luôn nguyện ước cho dù năm tháng phai nhòa

Tình ta vẫn sẽ vượt qua năm tháng cuộc đời

Mãi mãi ta là của nhau."

"Mai này em xấu đi thì anh có còn yêu em như lúc đầu?

Khẽ mỉm cười anh nói: "Em thật ngốc nghếch!

Anh yêu em đến khi nhắm mắt xuôi tay."

Nhật ký "Anh", ngày ... tháng ... năm ...

Cuối cùng thì Thiên sứ cũng thuộc về anh rồi.

Thiên sứ rất đáng yêu nhé! Tuy rằng có chút tham ăn, nhưng mà ăn hoài không thêm chút thịt nào thì tham ăn cũng có sao đâu! Mặc dù anh rất muốn cậu béo lên. Gầy như vậy, ôm cũng sợ em ấy đau.

Thích nhất là những lúc được Thiên sứ làm nũng.

"Anh à, sau này em xấu đi thì anh còn thích em không?"

Nhìn xem, đôi mắt lấp lánh kia lại lo lắng rồi. Nhưng nếu tôi trả lời, nhất định đôi mắt ấy sẽ xinh đẹp hơn cho coi.

"Ngu ngốc này, nói gì thế! Cho dù em có ngốc hay xấu đi thì vẫn là Nguyên Nguyên của riêng anh thôi. Một mình anh nhìn, người khác không cho nhìn, làm sao xâu được!"

Thấy không! Đôi mắt ấy lại xinh đẹp như trước rồi. Cả cái miệng chu chu nữa.

Cho nên chỉ có anh mới làm em ấy vui như vậy. Xấu thì xấu, anh thấy đẹp là đẹp, cũng chỉ có anh mới nhìn thấy vẻ đẹp này thôi.

"Thôi thì em giấu cho riêng em

Ngôi nhà trong trái tim em

Lúc giận hờn trách móc, lo sợ mất nhau

Xin hãy tựa vào vai nhau."

Nhật ký "Em", ngày ... tháng ... năm ...

Vương Tuấn Khải giận cậu rồi.

Giận mà không thèm chở cậu về luôn.

Cậu chỉ lỡ ăn nhiều hơn 2 cây kem, còn ăn sát giờ cơm có chút xíu thôi.

Vậy mà anh ấy mắng cậu một trận, còn cấm cậu không được ăn kem một tuần!

Gì nha, bảo cậu ăn ít thì được, chứ cấm một tuần? Nằm mơ!

Cho nên cậu ăn luôn cây kem thứ 4.

Cho nên Vương Tuần Khải không thèm chờ cậu ăn xong mà đứng dậy bỏ về luôn rồi.

Được rồi, cậu không ăn nữa mà. Khải Khải, đừng có giận nữa mà. Mưa lớn như vậy, anh ấy không đem dù hay áo mưa, bị ướt sẽ bệnh đó!

Khải Khải... Khải Khải...

Ý!

"Em biết anh không giận em lâu được mà!"

Thấy chưa, anh ấy lo cho cậu như vậy, sao nỡ để cậu ở đây một mình chứ!

"Khải Khải, em hát cho anh nghe, đừng giận nữa nha!"

Còn một cách để anh ấy không giận cậu nữa, đó là hát cho anh ấy nghe. Hoặc là cùng hát với anh ấy cũng được.

Bởi vì đó là điều khiến anh ấy thích cậu mà.

Vương Tuấn Khải nói vậy đấy.

"Từ nay em không còn khóc

Không còn nước mắt đêm về một mình đơn côi

Vì giờ bên em đã có anh xớt chia những buồn vui

Lòng anh luôn luôn nguyện ước cho dù năm tháng phai nhòa

Tình ta vẫn sẽ vượt qua năm tháng cuộc đời

Mãi mãi ta là của nhau."

Nhật ký "Em", ngày ... tháng ... năm ...

Cậu đối với Vương Tuấn Khải:

Học trưởng có hảo cảm ---> Học trưởng tri kỷ ---> Người mình thích ---> Người mình yêu ---> Người mình yêu hơn...

Nhật ký "Anh", ngày ... tháng ... năm ...

Anh đối với Vương Nguyên:

Người mình nhất kiến chung tình ---> Người mình yêu ---> Người mình yêu hơn ---> Người mình ngày càng yêu hơn...

Quá trình có chút lâu dài, nhưng cách mạng vẫn thành công!

Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro