Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Thuỷ Tuyết nhíu mày , mở mắt dậy . Trước mắt nàng là 1 căn phòng cổ trang chạm khắc rất tinh xảo . Cổ họng nàng khát khô :
- N..nư..ớc ..
- A ! Tiểu thư tỉnh rồi .. Em lấy nước cho tiểu thư liền - Nha hoàn kia liền chạy ra lấy bình nước rồi cần thận đưa vào miệng Vân Thuỷ Tuyết . - A ~ , để em báo với phu nhân . - Nói rồi nàng ta chạy đi .
Chưa đầy nén nhang , có bao nhiêu tiến bước chân dồn dập tới phòng nàng
- Tuyết nhi ..! Con không sao chứ ~ - Một nữ nhân trung niên xông vào phòng nàng , lệ vẫn ướt khắp má của nàng
Nàng ? Là mẫu thân ta ? ..Cảm nhận hơi ấm của mẹ , Vân Thuỷ Tuyết giang tay ôm mẹ , giọt lệ bất giác rơi trên má của nàng
- Đứa nhỏ này ! Ngươi biết mẫu thân lo cho ngươi lắm không ?
- Mẫu thân , con không sao mà ! - Nàng vùi đầu vào lòng mẹ , hít hà hơi ấm mà nàng đã mất đi từ lâu
- Nguyệt Nhi , Tuyết nhi không sao chứ ? - Một nam nhân trung niên bước vào , tuy ông đã trung niên , nhưng vẫn giữ được phong độ của thời trẻ
" Soái ca " Mắt nàng loé lên " Phụ thân thật là suất , hợp với mẹ mỹ nhân a "
Thanh Thu Nguyệt vội lau khoé mắt , nắm tay Tuyết nhi
- Tụi sát thủ đó không làm hại con chứ Tuyết nhi ?
- Con.. Con không nhớ được ... - Nàng vội giả vờ ôm đầu
Thanh Thu Nguyệt hoảng hốt , nàng đưa tay ôm lấy Tuyết nhi
- Quên đi cũng tốt tuyết nhi ... !
Lãnh Vân Hàn nhìn nương tử và đứa con gái ....trầm giọng nói :
- Tuyết nhi , con không sao thì ổn ... Nguyệt nhi , để cho tuyết nhi nghỉ ngơi .. - Ông quay sang nói thầm vào tai tuyết nhi - Tuyết nhi , ta biết con không phải là con của ta .
Lãnh Vân Hàn đưa Thanh Thu Nguyệt ra ngoài , rồi vào khuê phòng của nàng
Vân Thuỷ Tuyết nhìn ông với ánh mắt cảnh giác ... Lắc mình một cái , Hai ngón tay nàng chỉ vào huyệt đạo của Lãnh Vân Hàn . Nhưng ông vẫn bình tĩnh và thản nhiên rót cho mình một chén trà :
- Ta sớm đã biết con không phải con ta .
- Sao ngươi lại biết - Nàng nheo mắt lại , sát khỉ mãnh liệt tỏa ra trên người nàng .
- Tuyết nhi trước kia , tuyệt đối sẽ không có sự tinh ranh như con , không có sự sắc sảo nguy hiểm như con - Ông cười cười nói , húp một ngụm trà
- Vậy ông sẽ đuổi ta đi ? - Ta nheo mắt nhìn . Môi nở nụ cười
- Bây giờ con đã là Lãnh Vân Tuyết , là con của Lãnh Vân Hàn ta và mẫu thân con Thanh Thu Nguyệt , ta lấy cớ gì đuổi con đi ? - Lão gia cười nguy hiểm một cái . Có đứa con như này cũng tốt , hà hà .

- Vậy ông cho ta ở đây . ? - Nàng dương mắt về phía cửa sổ , lén nhìn xung quanh
- Con đã là con ta , sớm muộn gọi ta là phụ thân đi Tuyết nhi . - Ông cười hà hà
- Vâng phụ thân - Nàng cúi đầu đáp , Lãnh Vân Hàn không đơn giản . Nhưng nàng có thể thấy rằng ông ta thực sự không cảnh giác đối với mình .
- Hà hà , được rồi . Nhìn thân thể con năng động lên hẳn . Con nhớ , con là đại tiểu thư của Lãnh Gia Trang - Lãnh Vân Tuyết , Ta sớm muộn gì cũng sẽ bắt Tuyết nhi học võ , giờ con nhập vào thân thể của nàng , cũng trở nên cứng rỏi hơn . Ấn vào viên đá trên đầu giường , con sẽ biết . Hảo nghỉ ngơi .
Ông đẩy cửa bước ra .
Vân .. Lãnh Vân Tuyết ngồi suy nghĩ, hàng lông mi phu dài xuống đôi mắt . " Ba , mẹ ... Ba mẹ vẫn sống tốt chứ ? .. Ba mẹ đã cho con đến với thế giới này ... Con sẽ sống tiếp cho ba mẹ vui lòng . Tuyết nhi yêu ba mẹ nhiều lắm ! "
" Cộc cộc "
- Tiểu thư , Xuân nhi có thể vào chứ ?
- Ân ~
Xuân nhi bước vào , nàg nhìn tiểu thư của mình bằng con mắt quan tâm , rụt rè
- Ân ~ .. Em tên gì ? - Vân tuyết nhẹ kéo cô bé lại
- Ô ô ô .. Tiểu thư không nhớ tên em sao tiểu thư - Xuân nhi khóc to
- Ấy ấy đừng khóc a .. Ta đâu muốn quên tên em . Tại ta mất trí nhớ . Ta sẽ dần dần nhớ lại mà
Xuân nhi nín khóc , nàng bắt đầu hỏi
- Em là gì , theo ta lâu chưa , ta nhiêu tuổi ?
- Em là Xuân nhi , nha hoàn của người . Em theo người từ năm 10 tuổi , đến nay cũng 5 năm . Tiểu thư đã tròn 17 tuổi rồi . " 17t .. Ta ở hiện đại đại đã 21 tuổi rồi a , không biết dung nhan mình như nào ? "
- Xuân nhi , em đem gương lại cho ta
- Ân ~ - Xuân nhi lẹ lấy gương đồng lại cho Vân Tuyết
Nhìn vào gương đồng ... Vân Tuyết chỉ có thể hình dung . Nhan sắc này ngang ngữa với nàng thời hiện đại , thậm chí có phần hơn . Ánh mắt của nàng thực sắc sảo thực ..quyến rũ . Vân Tuyết vẫn không quên tự sướng trong lòng . ( TB : Tỷ thực đẹp thế sao .... Ô ô .. muội cũng muốn a * khóc lóc * )
Trong đầu Lãnh Vân Tuyết nghĩ :" Ta đã đẹp như này , coi như ông trời thương ta . Bây giờ , ta sẽ đi kiếm tiền và dụ dỗ mỹ nam của nàng a ... ! Ôi , giấc mơ tuyệt đẹp của nàng "
Trong đâu đó trên đất nước và các cường quốc . Vài vị mỹ nam đang lạnh sống lưng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro