Chương 1: Ta xuyên không rồi ư?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tiết trời trở lạnh một cô gái đang nằm ở một góc nhỏ trong bếp lại bị tạt một gáo nước lạnh vào người. Cơ thể có chút run lên cuối cùng cũng nặng nề mở mắt ra.

"Tiện nhân, ta không cho phép mà dám ngủ à."

Một cô gái mặc bộ y phục cổ trang khuôn mặt đanh thép nhìn Tạ Băng Tâm, khuôn mặt cô gái trắng bệch mệt mõi chậm chậm mở mắt cơ hồ không còn chút sức lực nào.

"Ta còn tưởng là chết rồi không đấy."

Tạ Băng Tâm mơ hồ không hiểu chuyện gì chỉ có thể nhìn ngắm xung quanh, sau đó lại nhìn những người trước mặt trên người bộ y phục cổ trang. Tạ Băng Tâm mới chậm rãi từ dưới đất từ từ ngồi dậy chưa kịp nói câu nào đã bị giáng một bạc tai.

"Còn trừng mắt, nói cho cô biết ở cái vương phủ này Trắc phi mới thật là người làm chủ."

Tạ Băng Tâm bị ăn một cái tát đau rát cả mặt trên khuôn mặt xinh đẹp tựa hồ có chút giận dữ. Một nô tì bên cạnh vội đứng đến trước mặt cô.

"Tạ chủ tử mà ngươi cũng dám đánh."

Cô gái kia xem chừng không biết hối lỗi trên mặt thêm phần giận dữ vung tay lên định đánh nô tì trước mặt, Tạ Băng Tâm liền nhanh tay giữ lấy tay đẩy mạnh ngã xuống đất.

"Tạ chủ tử, người xem cô ta chỉ là một nô tì thân cận mà dám đối xử với người như vậy."

Tạ Băng Tâm khuôn mặt lúc này lạnh ngắt cơ hồ người bên cạnh cũng thấy vài phần kinh rợn, cô không nói gì đến trước mặt nô tì lúc nảy thẳng tay cho ả ta hai bạt tai.

"Áaaaaaaa."

Dường như cô ta bị hành động này của cô làm cho kinh ngạc cũng chỉ kịp kêu lên, mà mọi người xung quanh cũng không dám lên tiếng gì chỉ có thể im lặng.

"Ta cảnh cáo cô nếu còn đụng đến ta thì không phải một cái tát đơn giản như này đâu."

Ánh mắt sắc bén nhìn ả nô tì khiến cô ta cứng họng cố gắng từ dưới đất đứng dậy chạy lại phía bên chủ tử của mình. Lúc này Tạ Băng Tâm mới để ý ở đây có một người phụ nữ khuôn mặt thanh tú ngồi chẵm chệ trên ghế xem kịch, trên người khoát bộ y phục màu hồng nhẹ toát lên vẻ nhẹ nhàng.

"Tâm muội quên mất ở đây ai mới là chủ sao?"

Nếu Tạ Băng Tâm nhớ không lầm chắc hẳn đây chính là vị Trắc phi mà ả nô tì lúc nảy nhắc đến. Đúng là chủ tớ giống nhau như một, trong lòng Tạ Băng Tâm liền khinh thường.

"Quan trọng sao? Nếu cô ta không đụng đến ta thì đã không có chuyện gì."

Tạ Băng Tâm đối mặt với lời nói của Lê Thất Thất thì không hề sợ hãi mà còn rất tự tin đứng trước mặt. Nô tì bên cạnh lo sợ kéo tay cô nhưng Tạ Băng Tâm liền không quan tâm, bắt nạt cô ư xem ra còn lâu mới được.

"Được rồi, nếu Tâm muội đã tỉnh rồi thì nên làm những công việc của mình đi. Ta thực sự không nỡ nhưng biết làm sao được, Vương gia có lệnh như vậy ta làm sao dám cãi."

"Làm gì?"

Nô tì lúc nảy bắt đầu ở bên cạnh lên tiếng giễu cợt.

"Xem ra bị làm nhiều quá nên não cũng hư rồi."

"Im miệng, ngươi có tin ta xé rách mồm người ra không?"

Lê Thất Thất bên cạnh khuôn mặt cười nham hiểm ánh mắt ác độc nhìn cô sau đó lên tiếng.

"Người đâu lôi Tạ chủ tử ra ngoài làm việc, nếu hôm nay không xong liền đánh không cho ăn nhốt vào bếp tiếp."

Câu nói này khiến Tạ Băng Tâm chợt tỉnh, đã là chủ tử mà còn đi làm việc không những vậy còn bị đánh. Hèn gì lúc đến đây cô cảm nhận được sự đau đớn của thân thể này còn phải ở cái bếp này. Lệnh của Trắc phi mọi người không dám kháng vì vậy mà hai nam nhân vừa đến kéo tay cô, Tạ Băng Tâm đã vài cước đá bay họ ra cửa. Mọi người chứng kiến đều kinh ngạc đến lo sợ, đây không phải là chủ tử mấy ngày trước bị đánh đập đối xử tệ bạc sao.

"Ai dám động vào ta thì đừng trách ta vô tình."

Lê Thất Thất khuôn mặt bắt đầu có chút tái nhợt vội vàng ra lệnh thêm người đến bắt cô không ngờ vài ba cước đã hạ gục. Đúng là quá xem thường cô, Tạ Băng Tâm là một cảnh sát hình sự những tên này chỉ là vui đùa cho vui.

"Tốt nhất ngươi nên thu lại lời lúc nảy nói ra, trước khi ở đây ai cũng bị thương."

Tạ Băng Tâm bước đến nắm chặt lấy cằm của Lê Thất Thất khuôn mặt toát lên vài phần lạnh lẽo khiến cô ta mặt tái xanh. Vài hôm trước còn cậy quyền ức hiếp Tạ Băng Tâm vậy mà giờ người trước mắt tỉnh dậy như biến thành người khác khiến người ta sợ hãi.

"Được... được tùy muội muốn làm gì thì làm."

Đối mặt với Tạ Băng Tâm đương nhiên cô ta không dám lên tiếng phản đối sợ rằng bản thân sẽ sớm trở thành một trong số những người dưới đất. Tạ Băng Tâm hài lòng bước đi ra khỏi phòng nhưng đi ra rồi mới biết ở đây quả thật là cổ đại, cô vậy mà thực sự xuyên không rồi. Đúng là một trong những tình huống éo le nhất, người ta xuyên không thành công chúa các thứ ăn no mặc đẹp cô vừa xuyên về đã bị người khác đánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro